- Biển số
- OF-320235
- Ngày cấp bằng
- 19/5/14
- Số km
- 1,821
- Động cơ
- 362,129 Mã lực
GÓC KHUẤT CHIẾN TRANH
Thớt 26: TU-95 TRÊN BẦU TRỜI VIỆT NAM
Tút 27: TẠM BIỆT ĐÀ NẴNG LẦN THỨ NHẤT
(Phần 2/2)
... Máy bay cất cánh nhanh chóng, và sau một giờ chiếc Tu-95 màu bạc của chúng tôi đã cất cánh bay lên trên bầu trời buổi sáng, sau khi chạy đà trên đường băng phẳng lì của Mỹ tại căn cứ không quân Đà Nẵng.
Có thể nói rằng chuyến cất cánh đã thành công, không kể cái lưng rụng hết lông, đau âm ỉ và cây san hô cồng kềnh, sắc, nặng, mà tôi phải tiếp tục ôm nhẹ nhàng vào thân mình. Món quà quý giá này dành tặng cho ai đó trong số các thủ trưởng hạm đội, và vì nó dễ vỡ nên không thể đóng gói an toàn được.
Quyết định này được ban ra rất khôn ngoan, còn người cơ trưởng chỉ huy phi hành đoàn của tôi đã trân trọng trao cho tôi "bó hoa" đá khá nặng này, tôi phải ôm nó cẩn thận trên suốt chuyến bay, cuối cùng thì bị sái cả hai tay. Chỉ nhiều năm sau, tôi mới biết rằng chuyên chở những rạn san hô lớn bị cấm theo quy định của nhiều quốc gia, và chỉ trên các máy bay quân sự mới có thể vận chuyển thứ quà tặng "lậu" như vậy.
Vâng, băng đạn súng máy trong balô dưới đầu của tôi, tất nhiên, không tính! ..
... Sau tám giờ rưỡi bay lên phía bắc, an toàn vòng qua Nhật Bản từ phía đại dương, chúng tôi cắt qua đảo Sakhalin, ngoặt lại và bắt đầu tiếp cận Primorye từ phía đông bắc. Trên những rặng núi xanh sẫm tối của Sikhote Alin, nơi dưới các tán cây tuyết tùng dày đặc của rừng taiga những con hổ Ussuri vẫn còn lang thang, máy bay của chúng tôi bắt đầu giảm nhẹ cao độ, và nghiêng mình giữa các ghế phi công, tôi ngạc nhiên nhận thấy thiết bị đo cho thấy một tốc độ hoàn hảo - 950 km / giờ, tốc độ có thể làm vinh dự cho bất kỳ chiếc máy bay phản lực chở khách nào.
Nửa giờ sau, các bánh xe càng của chiếc Tu-95 gõ nặng nề xuống đường băng căn cứ Khorol, và tôi cảm thấy toàn bộ gánh nặng nhiệm vụ phục vụ quân sự, thể hiện ra bởi sự đau đớn không thể chịu đựng nổi trên lớp da của tôi bị dính vào món san hô chết tiệt, chỉ chực rơi ra khỏi tay tôi với mỗi cú va đập của sát xi càng trước vào mặt gồ ghề của đường băng bê tông được đổ bằng những đôi bàn tay của tiểu đoàn công binh yêu lao động xô viết.
Cuối cùng, nỗi đau khổ của tôi cũng chấm dứt, và ngay khi máy bay dừng lại, tôi vui vẻ bàn giao món hàng hóa quý giá vào tay người cơ trưởng, khó nhọc duỗi những cơ bắp căng cứng của mình. Tại sân bay, một đám đông lớn đón chúng tôi, trong đó tôi dễ dàng nhận ra Serega.
Hít thở nhẹ nhàng không khí mùa thu ngọt ngào, tôi nhìn ngắm xung quanh. Tại Khorol tiết trời vẫn còn khá ấm áp và khô. Các phi công vui vẻ thảo luận các chi tiết của chuyến bay với những người ra đón, trên sân xuất hiện chiếc can bia nổi tiếng, còn tôi cùng Andryusha đi tới chỗ anh bạn của mình, đang đứng hẳn sang một bên, nhả lên trời những vòng khói thuốc lá.
- Sao, thế nào? - Serega hỏi một cách ảm đạm, búng tàn thuốc khá kiểu cách.
- Bình thường ... - tôi đáp lại cũng bằng giọng thờ ơ như anh bạn đã nói với tôi, trong khi đó Andryusha đã hít được một hơi thở sâu vào lồng ngực để chuẩn bị cho câu chuyện kể khoái trá này một cách đầy đủ ...
....... .. Serge đã có được thông tin khá chi tiết về cuộc sống của nước Việt Nam dân chủ trẻ trung trong những ngày đầu tiên sau chuyến bay đến của chúng tôi, nhưng ngay sau đó cậu ta đã có một cơ hội hoàn hảo để tự mình tận mắt thấy tất cả.
Một vài ngày sau, vào đầu tháng 10 năm 1979, trung đoàn không quân trinh sát tầm xa độc lập số 304 một lần nữa nhận được mệnh lệnh phái hai máy bay tới Đà Nẵng.
Mọi thứ lặp lại chính xác giống như lần trước, trừ việc lần này người ta đã không quên các phiên dịch vào ban đêm.
Chúng tôi đến sân bay đúng lúc và thậm chí còn kịp có thời gian để cảm thấy buồn chán, rồi cuối cùng, trong ánh bình minh bắt đầu le lói, động cơ máy bay gầm lên mạnh mẽ, hai máy bay kề nhau rùng mình lăn đi trong bóng tối của sân bay hoang vắng. Gầm rống thêm một chút sau đó chiếc Tu-95 của chúng tôi từ từ hãm cánh quạt chậm lại, và im lặng, điều đó có nghĩa rằng lần này chúng tôi không may mắn (hoặc là rất may mắn!), và chúng tôi ở lại nhà. Cố gắng vượt qua một sự oán giận có phần trẻ con, tôi bước ra khỏi máy bay và trên đường về khách sạn đã quyết dù thế nào cũng tìm cách tự mình trở về Moskva ...
.... Nikolai Petrovitch, người đứng đầu ban điều lệnh-tổ chức của trung đoàn, đáp ứng yêu cầu của tôi với sự hiểu biết, ông vẫy tay với tôi qua tường ngăn để bảo tôi ở lại, rồi ông gọi điện cho một người nào đó trong số các đồng nghiệp cấp trên của mình. Tôi, một kẻ thiếu kinh nghiệm, một học viên sỹ quan trẻ, còn chưa biết những sự phức tạp của bộ máy quan liêu quân sự, và đối với tôi, đường liên lạc vô hình giữa những con người "cần thiết" là rất đáng kinh ngạc. Vui vẻ trò chuyện với một ai đó, có thể từ căn phòng lớn của phòng tổ chức cán bộ bộ tham mưu hạm đội tại Vladivostok, đại úy đặt chiếc ống nghe ebonit của chiếc điện thoại "đường dài" xuống và nhìn tôi ranh mãnh.
- Này, Sergei, chú em sẽ được về nhà ..!
Ngay lập tức tôi cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm hẳn và tôi dễ dàng đồng ý bay từ thị trấn Artem của vùng Vladivostok bằng máy bay vận tải trên đường quay về vào thời gian sau ngày lễ đang đến gần - kỳ nghỉ quốc gia, Ngày Hiến pháp Liên Xô.
+++++++Hình minh họa
-Hình số 2: Tu-95MS trên vùng trời các đảo Hokkaido và Honshu.
-Hình số 3: Căn cứ ở Viễn Đông, những năm 197x.
-Hình số 4: Vladivostok nhìn từ vũ trụ.