Em chen ngang phát… (giờ là 0h45 phút ngày 2/9/2024)
Chuyện đang xảy ra, ngay tại lúc này, kể luôn cho nóng, để mai lại lười gõ… Em gõ trực tiếp trên MTB, mà không biên tập gì nên ý tứ, câu cú có thể hơi lủng củng, các cụ mợ thông cảm.
Em vừa gặp ác mộng, điều mà gần 4 chục năm nay em không hề gặp, giờ đầu nặng trĩu không ngủ lại được.
Thấy sự lạ, em liên kết các câu chuyện hồi chiều, hình như căn phòng này vấn đề.
Hôm qua gấu em làu bàu, nghỉ mấy ngày chẳng lẽ về quê cả 4 ngày, hay là đi đâu đó chơi 1 ngày rồi mới về quê. Ok, cũng được, dù cũng rất nhiều năm rồi chẳng bao giờ đi chơi dịp lễ để mà chen chúc.
7 giờ sáng ngày mồng 1, vứt một số đồ lên xe và Tam Cốc Bích Động thẳng tiến. Dự kiến chiều muộn phi thẳng về quê nên chẳng đặt phòng.
Người tính không bằng trời tính, nạn tắc đường làm cho vỡ kế hoạch, đến trưa mới thực hiện 20% kế hoạch. Không sao, kế hoạch B được triển khai, sẽ ngủ lại.
Ngồi ăn cơm trưa ở nhà em H, nói vợ chồng em kiếm cho anh một phòng tối về anh ngủ. Sau một hồi gọi điện, nó nói: giờ chẳng còn chỗ nào còn phòng anh ạ.
- Ờ, chiều rỗi các em gọi cho hỏi thêm cho anh, số của anh đây, có gì báo anh. Anh đi chơi tiếp đã.
Lượn một hồi rồi cũng đến lúc khát nước, vào quán và không quên nhiệm vụ tìm phòng. Lại nhờ chủ quán.
- Em hỏi cho anh bên đối diện kia còn phòng không.
- Bên đấy là 3* anh ạ.
- ok em.
- Gọi điện, hết phòng; một số chỗ khác, hết phòng.
- Vậy thì 2* cũng được em ạ.
- Lại gọi điện, lại hết phòng.
- Bà mẹ em chủ quán chen vào, hay là hỏi cho anh ấy nhà ông X xem (nhà em đang nằm chém đây, cách nhà em chủ quán mấy nhà).
- Em chủ quán gạt phắt không do dự, người ta ở 3* chứ ở gì nhà ông ấy.
- 2* cũng được em ạ, em chủ quán không nói gì.
Tiếp tục như nhà em H, để lại số điện thoại và dặn dò. Cùng lắm ta ra TP Ninh Bình ngủ, chơi đã.
Thôi, em cố chợp mắt tí đã, mai rảnh em biên tiếp…