[TT Hữu ích] Những mẩu chuyện vui, buồn của một cựu binh.

pooka

Xe container
Biển số
OF-207662
Ngày cấp bằng
26/8/13
Số km
7,464
Động cơ
1,966,650 Mã lực
(...Em kể nốt chút vậy..)
Cuộc sống tại Phnom Penh của tôi cứ như vậy trôi đi. Cụ phó ban giữa đúng lời hứa. Nên vài tháng tôi lại được về HN một với lý do " họp hành, công tác" mỗi lần về nhanh cũng được 1 tuần, lâu là hơn 20 ngày. Giữa những lần về như vậy thì cuối cùng cũng có được mảnh tình vắt vai ( là gấu hiện nay)🤓🤓🤓.
Hàng năm vào tháng 12 thì hai nước sẽ họp để xem việc thực hiện hiệp định giữa hai nhà nước đến đâu ? Và ký tiếp hiệp định cho năm mới. Lúc đó tôi thường về HN hơn một tháng để chuẩn bị. Khi đoàn bạn sang thì công việc cũng tạm ổn. Vừa họp vừa ký hiệp định mới chỉ trong vòng 10 ngày. Phần tiếng Kh'mer chỉ một mình tôi làm, nên những ngày đó khá vất vả. Vừa dịch hội đàm, vừa chuẩn bị văn kiện. Chuẩn bị xong, được hai bên nhất trí thì phải đánh máy, đóng quyển. Cái máy chữ tiếng Khmer rất nhiều phím, vì họ có 38 phụ âm và 24 nguyên âm. Hồi đó, có lẽ chỉ có tôi là biết đánh máy chữ tiếng Khmer. Cứ lọc cọc ngồi gõ thâu đêm. Ăn ngủ trên nhà khách Lê Thạch luôn. Có những đợt 10h ký, mà 9h mới xong. Chỉ kịp thay bộ quần áo là chạy.
Hiệp định hợp tác giữa hai nhà nước ký tháng 12/1987 có lẽ là hiệp định cuối cùng. Lúc đó trên báo chí Đông nam Á và phương tây đã có thông tin về " giải pháp cho vấn đề Campuchia " và cũng từ những tháng cuối 1987, quan hệ giữa hai nước có vẻ không được như trước. Các đoàn đi lại tham quan, khảo sát thưa dần. Chuyên gia các bộ ngành cũng không được yêu cầu sang nhiều nữa. Đến đầu 1988 thì A40 giải tán. Sau đó là B.68 rút hết về 606 Trần Hưng Đạo. Toàn bộ khu vực A40, B68 ta trao lại cho bạn. Hơn 100 biệt thự và vài chục cái nhà gỗ thuộc khu chỉnh trang Đầm rắn được dỡ bỏ rào, vọng gác. Lúc này vai trò của ban B68 cũng kết thúc.
Cơ quan đại diện kinh tế chỉ còn quản lý một số ít chuyên gia còn lại ở những hiệp định trước. Ủy ban sẽ sát nhập với Bộ Công Thương và cơ quan đại diện sẽ nhập với đại diện Thương Mại. Đó là những việc của cuối năm 1988.
Tháng 12/ 1987 sau khi ký xong hiệp định tôi ở lại Hà nội để cưới vợ. Cơ quan phân cho một cái nhà hơn 20m2 ở khu tập thể Bộ Ngoại giao gần nhạc viện Hà Nội. Cưới vợ, ăn Tết xong tôi quay lại Phnom Penh. Do công việc không còn nhiều nên tôi xin Ủy ban cho về trước hạn 1 năm. Ủy ban đồng ý cho tôi về vào tháng 6/1988.
Phnom Penh lúc này người VN ít dần, một số người Việt sang làm ăn sau 1979 cũng nghe ngóng và rút về VN chờ thời. Tôi cũng có vài chuyến về SG có việc.
Cuối tháng 2/1988 tôi mang một máy chữ tiếng Khmer về cho một cơ quan ở SG. Máy chữ loại này tương đối hiếm. Chỉ có duy nhất một lô hàng được chính phủ Sihanouk đặt hàng bên CHLB Đức từ những năm 196x.
Đi cùng tôi có một anh lái xe của cơ quan. Do còn qua chợ lấy ít hàng về SG bán lấy tiền xài, nên mãi 4h chiều chúng tôi mới qua Mộc Bài. Chạy qua Gò Dầu Hạ thì xe bị xịt lốp. Hai anh em nhảy xuống thay lốp dự phòng rồi ghé vào quán nước mía ven đường nghỉ.
Khung cảnh quen thuộc, tôi nhìn quanh và thấy nơi này chỉ cách thị xã 2-3 km. Chợt một ý nghĩ thoáng qua đầu, đợt này quay sang có lẽ còn lâu lắm mới đi qua đây. Tháng 6 về hẳn rồi...
Anh lái xe xem đồng và giục :
- Về thôi, chạy về đến SG cũng tối rồi.
Nghĩ một lúc, tôi bảo :
- Anh về trước đi. Em ghé vào đây thăm người bạn. Sáng mai em nhảy xe về. Đồ đạc cứ vứt vào nhà khách Sở Ngoại Vụ. Chiều mai em về rồi tính. Sáng ngày kia anh em mình về Phnom Penh. Anh lên xe quẳng em cái ba lô.
Thường mỗi chuyến đi công tác SG hay các tỉnh bên K tôi vẫn mặc bộ quân phục bạc màu, dép cao su và cái ba lô ( đồ kỷ niệm của một ông anh lính 73, quê Phúc Thọ- Đại Từ - Bắc Thái.)
Khoác ba lô tôi vào nhà bán nước mía xin nước rửa tay chân. Rồi nhằm hướng chợ rảo bước. Trong lòng vẫn phân vân: có nên ghé thăm cô Út không ? Thôi, cứ đến, mong rằng như lần trước, chỉ gặp má càng tốt...
(...Mai em viết nốt 🤓👋👋👋)
Em đánh dấu hóng nốt.
 

le_petit

Xe điện
Biển số
OF-474710
Ngày cấp bằng
3/12/16
Số km
2,208
Động cơ
224,302 Mã lực
Năm 1981, gần nhà tôi có một anh giải ngũ từ bên K về, anh có vài lần nói chuyện về cuộc chiến bên đó.
Nói thật, kể cả diện mạo, ánh mắt, cách kể chuyện, câu từ sử dụng cho đến các chi tiết cuộc chiến...rất khó tả.
ở tuổi tôi,tôi đã đón và hóng chuyện các anh, bạn trở về từ chiến trường A,B và sau đó có Lào và BG phía bắc... nhưng... ko có ai để lại ấn tượng như anh này, chỉ có thể nói là ám ảnh!
 

Kyson1

Xe điện
Biển số
OF-169849
Ngày cấp bằng
4/12/12
Số km
4,997
Động cơ
454,825 Mã lực
(...Em kể nốt chút vậy..)
Cuộc sống tại Phnom Penh của tôi cứ như vậy trôi đi. Cụ phó ban giữa đúng lời hứa. Nên vài tháng tôi lại được về HN một với lý do " họp hành, công tác" mỗi lần về nhanh cũng được 1 tuần, lâu là hơn 20 ngày. Giữa những lần về như vậy thì cuối cùng cũng có được mảnh tình vắt vai ( là gấu hiện nay)🤓🤓🤓.
Hàng năm vào tháng 12 thì hai nước sẽ họp để xem việc thực hiện hiệp định giữa hai nhà nước đến đâu ? Và ký tiếp hiệp định cho năm mới. Lúc đó tôi thường về HN hơn một tháng để chuẩn bị. Khi đoàn bạn sang thì công việc cũng tạm ổn. Vừa họp vừa ký hiệp định mới chỉ trong vòng 10 ngày. Phần tiếng Kh'mer chỉ một mình tôi làm, nên những ngày đó khá vất vả. Vừa dịch hội đàm, vừa chuẩn bị văn kiện. Chuẩn bị xong, được hai bên nhất trí thì phải đánh máy, đóng quyển. Cái máy chữ tiếng Khmer rất nhiều phím, vì họ có 38 phụ âm và 24 nguyên âm. Hồi đó, có lẽ chỉ có tôi là biết đánh máy chữ tiếng Khmer. Cứ lọc cọc ngồi gõ thâu đêm. Ăn ngủ trên nhà khách Lê Thạch luôn. Có những đợt 10h ký, mà 9h mới xong. Chỉ kịp thay bộ quần áo là chạy.
Hiệp định hợp tác giữa hai nhà nước ký tháng 12/1987 có lẽ là hiệp định cuối cùng. Lúc đó trên báo chí Đông nam Á và phương tây đã có thông tin về " giải pháp cho vấn đề Campuchia " và cũng từ những tháng cuối 1987, quan hệ giữa hai nước có vẻ không được như trước. Các đoàn đi lại tham quan, khảo sát thưa dần. Chuyên gia các bộ ngành cũng không được yêu cầu sang nhiều nữa. Đến đầu 1988 thì A40 giải tán. Sau đó là B.68 rút hết về 606 Trần Hưng Đạo. Toàn bộ khu vực A40, B68 ta trao lại cho bạn. Hơn 100 biệt thự và vài chục cái nhà gỗ thuộc khu chỉnh trang Đầm rắn được dỡ bỏ rào, vọng gác. Lúc này vai trò của ban B68 cũng kết thúc.
Cơ quan đại diện kinh tế chỉ còn quản lý một số ít chuyên gia còn lại ở những hiệp định trước. Ủy ban sẽ sát nhập với Bộ Công Thương và cơ quan đại diện sẽ nhập với đại diện Thương Mại. Đó là những việc của cuối năm 1988.
Tháng 12/ 1987 sau khi ký xong hiệp định tôi ở lại Hà nội để cưới vợ. Cơ quan phân cho một cái nhà hơn 20m2 ở khu tập thể Bộ Ngoại giao gần nhạc viện Hà Nội. Cưới vợ, ăn Tết xong tôi quay lại Phnom Penh. Do công việc không còn nhiều nên tôi xin Ủy ban cho về trước hạn 1 năm. Ủy ban đồng ý cho tôi về vào tháng 6/1988.
Phnom Penh lúc này người VN ít dần, một số người Việt sang làm ăn sau 1979 cũng nghe ngóng và rút về VN chờ thời. Tôi cũng có vài chuyến về SG có việc.
Cuối tháng 2/1988 tôi mang một máy chữ tiếng Khmer về cho một cơ quan ở SG. Máy chữ loại này tương đối hiếm. Chỉ có duy nhất một lô hàng được chính phủ Sihanouk đặt hàng bên CHLB Đức từ những năm 196x.
Đi cùng tôi có một anh lái xe của cơ quan. Do còn qua chợ lấy ít hàng về SG bán lấy tiền xài, nên mãi 4h chiều chúng tôi mới qua Mộc Bài. Chạy qua Gò Dầu Hạ thì xe bị xịt lốp. Hai anh em nhảy xuống thay lốp dự phòng rồi ghé vào quán nước mía ven đường nghỉ.
Khung cảnh quen thuộc, tôi nhìn quanh và thấy nơi này chỉ cách thị xã 2-3 km. Chợt một ý nghĩ thoáng qua đầu, đợt này quay sang có lẽ còn lâu lắm mới đi qua đây. Tháng 6 về hẳn rồi...
Anh lái xe xem đồng và giục :
- Về thôi, chạy về đến SG cũng tối rồi.
Nghĩ một lúc, tôi bảo :
- Anh về trước đi. Em ghé vào đây thăm người bạn. Sáng mai em nhảy xe về. Đồ đạc cứ vứt vào nhà khách Sở Ngoại Vụ. Chiều mai em về rồi tính. Sáng ngày kia anh em mình về Phnom Penh. Anh lên xe quẳng em cái ba lô.
Thường mỗi chuyến đi công tác SG hay các tỉnh bên K tôi vẫn mặc bộ quân phục bạc màu, dép cao su và cái ba lô ( đồ kỷ niệm của một ông anh lính 73, quê Phúc Thọ- Đại Từ - Bắc Thái.)
Khoác ba lô tôi vào nhà bán nước mía xin nước rửa tay chân. Rồi nhằm hướng chợ rảo bước. Trong lòng vẫn phân vân: có nên ghé thăm cô Út không ? Thôi, cứ đến, mong rằng như lần trước, chỉ gặp má càng tốt...
(...Mai em viết nốt 🤓👋👋👋)
Chắc là có màn nhậu với ck cô Út, đêm dậy khát nc đi tìm nc uống đâyyyyy...

Cái này xin phép hok dám qua mặt anh Trần Đoành.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,210
Động cơ
551,797 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Cụ kể đôi chút về mối tình hiện tại của cụ đi ạ
Không có gì đặc sắc cụ ạ. Trong một lần về phép " Trên chuyến xe bus đông người chiều nào. Đôi mình không quen mà ngồi bên nhau..." :)) .Lần đó em đi xe bus tuyến chợ Mơ lên Bờ Hồ để vào nhà khách Lê Thạch chuẩn bị hiệp định vì phải ăn ngủ trên đó nên em đi xe bus lên.🤓🤓🤓
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,210
Động cơ
551,797 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Chắc là có màn nhậu với ck cô Út, đêm dậy khát nc đi tìm nc uống đâyyyyy...

Cái này xin phép hok dám qua mặt anh Trần Đoành.
Nhậu với chồng cô Út chứ không phải cô Út.🤓
Đêm thì ra bến xe mà nằm. Éo ai cho nyc ngủ ở nhà =))=))=))
 

lolotica

Xe điện
Biển số
OF-3269
Ngày cấp bằng
3/2/07
Số km
3,099
Động cơ
611,875 Mã lực
sinh hoạt cùng clb golf với em có 1 bác xưa làm công tác đặc biệt bên K kể: ban ngày ban tối dân K vẫn múa hát cùng bên mình, nhưng ban đêm có khi họ ... cắt cổ bên mình bằng lá thốt nốt 😂. Bản thân bác ấy xưa cũng dùng lá thốt nốt để xử lý mất thành phần gián đọp 🤓

chuyện đấy là có thật ko cụ angkorwat ?
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,210
Động cơ
551,797 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
sinh hoạt cùng clb golf với em có 1 bác xưa làm công tác đặc biệt bên K kể: ban ngày ban tối dân K vẫn múa hát cùng bên mình, nhưng ban đêm có khi họ ... cắt cổ bên mình bằng lá thốt nốt 😂. Bản thân bác ấy xưa cũng dùng lá thốt nốt để xử lý mất thành phần gián đọp 🤓

chuyện đấy là có thật ko cụ angkorwat ?
Chém gió cho vui. Cụ nghĩ cái lá Th'nốt cắt cổ người dễ vậy sao ? Polpot dùng nó để tra tấn. Gây cảm giác đau đớn từ từ thôi. Dùng lá Th'nốt cưa được cái cổ người thì chắc ngồi cưa cả ngày b-):))
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,210
Động cơ
551,797 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
(...Em tiếp tục...)
Thị xã vẫn như xưa. Sáu năm trôi qua cũng không có thay đổi gì lớn. Đi qua dãy quán cafe xưa vẫn như vậy, chủ quán vẫn là một thím béo mập. Nhìn tôi khoác ba lô đi qua, thím đon đả chào mời :
- Vào uống nước, chú bộ đội.
Tôi gật đầu chào và xua tay. Đi vài trăm m nữa thì khu chợ cũng hiện ra trước mắt. Tôi đến gần góc chợ đưa mất kiếm sạp hàng của má Út. Kia rồi...
từ xa tôi vẫn nhận ra má đang ngồi chăm chú gập lại mấy sấp vải, ngồi cùng má còn có một cô gái trẻ. Tôi đến trước sạp hàng cất tiếng :
- Con chào má.
Má ngẩng đầu lên và nhận ra tôi, má đứng lên dáng điệu vui vẻ, mừng rỡ.
- Ủa, thằng T con về bao giờ ? Hay đi công tác ghé qua. Vào đây con, vào đây.
Tôi bước vào quầy, má đưa cho tôi cái ghế nhựa nhỏ. Má bảo cô gái trẻ :
- Con Ba đi lấy cho anh cốc nước đá.
Cô gái trẻ tròn xoe đôi mắt ngó tôi vẻ dò hỏi. Cô quay đi với dáng người thon thả của một thiếu nữ 18-20. Một lúc cô quay lại với một cốc trà đá. Cô nhỏ nhẹ:
- Anh hai uống nước.
- Cảm ơn cô.
Má Út thấy vậy liền nói :
- Anh T bạn chị Út hồi xưa đó. Còn nhỏ này là em họ con Út. Nó ra đây bán hàng giúp má.
Cô gái chợt nhớ điều gì vội nói :
- Ủa, anh bộ đội hồi xưa mà chị Út hay kể phải không má? Hèn chi, mà chị Út hay kể về anh cho em nghe. Mới thấy anh em đã trông quen quen mà không hiểu gặp ở đâu ? Té ra em xem ảnh của anh rồi. Chị Út còn giữ một tấm ảnh của anh đó.
Trong khi đó thì má Út vẫn hỏi tôi tíu tít. Má vuốt vai, sờ tay.
- Bao nhiêu năm bộ đội con có bị thương đâu không ? Tội nghiệp con, giờ con vẫn ở trong quân đội à ?
- Dạ không má. Con ra quân rồi, vài tháng nữa con ra Bắc. Dịp này đi qua đây con ghé thăm má. Chắc sau này con ra Bắc sẽ khó có dịp quay lại nơi này.
Nghe tôi nói vậy, khuôn mặt má chợt buồn. Quay lại nói với cô gái tên Ba.
- Má đưa anh về nhà chơi. Chút nữa con dọn hàng cho má nghe.
Cô gái gật đầu :
- Dạ. Má và anh về nhà. Chị Út sẽ mừng lắm. Con vừa thấy chị Út ở trường về.
Má Út đứng lên. Đưa cái ba lo nhẹ tênh cho tôi:
- Về với má. Hai năm nay vợ chồng con Út với đứa nhỏ về ở với má. Thằng M thìthì học trên SG rồi làm việc trên đó lâu lâu mới về. Mà bao nhiêu năm qua rồi, con đã lấy vợ chưa? Năm nay con cũng 30 rồi phải không ? Má nhớ hồi xưa má đi xem ông thầy nói con và con Út khó ở bên nhau được. Không ngờ ổng nói đúng.
- Dạ. Con mới lấy vợ năm ngoái. Cô ấy người Hà nội.
Má thở dài :
- Vậy thì má cũng mừng. Con Út thì gia đình, con cái đầy đủ. Mà con thì cứ lăn lộn bên đất Miên.
Ngôi nhà má đã thay đổi khá nhiều. Không còn là ngôi nhà mái tôn như xưa. Thay vào đó là ngôi nhà xây 2 tầng khá khang trang với khoảng sân rộng phía trước. Một phụ nữ đang quét sân, mái tóc xõa ngang vai bay bay.
- Út, Út ơi, xem ai về nè
Nghe tiếng má gọi, người phụ nữ ngẩng lên, bốn mắt chúng tôi chạm nhau, Út buông rơi cái chổi trong tay, miệng hé mở như muốn kêu điều gì. Rồi Út đưa tay lên chặn ngực, hai mặt nhắm lại hai dòng nước mắt chảy tràn trên khuôn mắt. Má vội bước đến ôm vai cô con gái hỏi nhỏ :
- Sao vậy Út ? Con sao vậy ?
Tôi đứng sững như trời trồng giữa sân, chân tay lúng túng không biết làm gì.
Út đã qua cơn xúc động. Lau vội dòng nước mắt. Út tiến lại gần tôi, đôi mắt mở to trách móc :
- Sao bây giờ anh mới về tìm em. Kể từ lúc chia tay đến giờ đã 10 năm rồi anh mới gặp em. Sao lại như vậy được chứ ?
Tôi chỉ biết lúng túng trả lời :
- Anh xin lỗi. Vì hoàn cảnh chiến tranh nên anh không thể...
Út vẫn ấm ức :
- Sao tự nhiên anh dừng viết thư ? Tại sao lần trước về gặp má anh lại trốn em bỏ đi để em chạy khắp nơi trong thị xã kiếm anh tới tận đêm ?
Má thấy tình cảnh như vậy nên cố gắng giải vây cho tôi.
- Chuyện đâu còn đó. Vào nhà đi hai đứa. Vào nhà nói sau, đứng hoài giữa sân vậy.
Má cúi xuống nhặt cái chổi Út đánh rơi lúc nãy rồi kéo tay tôi vào nhà. Út thẫn thờ, chậm chậm bước theo.
(.......)
 

Trần Đoành.

Xe container
Biển số
OF-668894
Ngày cấp bằng
9/6/19
Số km
8,715
Động cơ
437,657 Mã lực
(...Em tiếp tục...)
Thị xã vẫn như xưa. Sáu năm trôi qua cũng không có thay đổi gì lớn. Đi qua dãy quán cafe xưa vẫn như vậy, chủ quán vẫn là một thím béo mập. Nhìn tôi khoác ba lô đi qua, thím đon đả chào mời :
- Vào uống nước, chú bộ đội.
Tôi gật đầu chào và xua tay. Đi vài trăm m nữa thì khu chợ cũng hiện ra trước mắt. Tôi đến gần góc chợ đưa mất kiếm sạp hàng của má Út. Kia rồi...
từ xa tôi vẫn nhận ra má đang ngồi chăm chú gập lại mấy sấp vải, ngồi cùng má còn có một cô gái trẻ. Tôi đến trước sạp hàng cất tiếng :
- Con chào má.
Má ngẩng đầu lên và nhận ra tôi, má đứng lên dáng điệu vui vẻ, mừng rỡ.
- Ủa, thằng T con về bao giờ ? Hay đi công tác ghé qua. Vào đây con, vào đây.
Tôi bước vào quầy, má đưa cho tôi cái ghế nhựa nhỏ. Má bảo cô gái trẻ :
- Con Ba đi lấy cho anh cốc nước đá.
Cô gái trẻ tròn xoe đôi mắt ngó tôi vẻ dò hỏi. Cô quay đi với dáng người thon thả của một thiếu nữ 18-20. Một lúc cô quay lại với một cốc trà đá. Cô nhỏ nhẹ:
- Anh hai uống nước.
- Cảm ơn cô.
Má Út thấy vậy liền nói :
- Anh T bạn chị Út hồi xưa đó. Còn nhỏ này là em họ con Út. Nó ra đây bán hàng giúp má.
Cô gái chợt nhớ điều gì vội nói :
- Ủa, anh bộ đội hồi xưa mà chị Út hay kể phải không má? Hèn chi, mà chị Út hay kể về anh cho em nghe. Mới thấy anh em đã trông quen quen mà không hiểu gặp ở đâu ? Té ra em xem ảnh của anh rồi. Chị Út còn giữ một tấm ảnh của anh đó.
Trong khi đó thì má Út vẫn hỏi tôi tíu tít. Má vuốt vai, sờ tay.
- Bao nhiêu năm bộ đội con có bị thương đâu không ? Tội nghiệp con, giờ con vẫn ở trong quân đội à ?
- Dạ không má. Con ra quân rồi, vài tháng nữa con ra Bắc. Dịp này đi qua đây con ghé thăm má. Chắc sau này con ra Bắc sẽ khó có dịp quay lại nơi này.
Nghe tôi nói vậy, khuôn mặt má chợt buồn. Quay lại nói với cô gái tên Ba.
- Má đưa anh về nhà chơi. Chút nữa con dọn hàng cho má nghe.
Cô gái gật đầu :
- Dạ. Má và anh về nhà. Chị Út sẽ mừng lắm. Con vừa thấy chị Út ở trường về.
Má Út đứng lên. Đưa cái ba lo nhẹ tênh cho tôi:
- Về với má. Hai năm nay vợ chồng con Út với đứa nhỏ về ở với má. Thằng M thìthì học trên SG rồi làm việc trên đó lâu lâu mới về. Mà bao nhiêu năm qua rồi, con đã lấy vợ chưa? Năm nay con cũng 30 rồi phải không ? Má nhớ hồi xưa má đi xem ông thầy nói con và con Út khó ở bên nhau được. Không ngờ ổng nói đúng.
- Dạ. Con mới lấy vợ năm ngoái. Cô ấy người Hà nội.
Má thở dài :
- Vậy thì má cũng mừng. Con Út thì gia đình, con cái đầy đủ. Mà con thì cứ lăn lộn bên đất Miên.
Ngôi nhà má đã thay đổi khá nhiều. Không còn là ngôi nhà mái tôn như xưa. Thay vào đó là ngôi nhà xây 2 tầng khá khang trang với khoảng sân rộng phía trước. Một phụ nữ đang quét sân, mái tóc xõa ngang vai bay bay.
- Út, Út ơi, xem ai về nè
Nghe tiếng má gọi, người phụ nữ ngẩng lên, bốn mắt chúng tôi chạm nhau, Út buông rơi cái chổi trong tay, miệng hé mở như muốn kêu điều gì. Rồi Út đưa tay lên chặn ngực, hai mặt nhắm lại hai dòng nước mắt chảy tràn trên khuôn mắt. Má vội bước đến ôm vai cô con gái hỏi nhỏ :
- Sao vậy Út ? Con sao vậy ?
Tôi đứng sững như trời trồng giữa sân, chân tay lúng túng không biết làm gì.
Út đã qua cơn xúc động. Lau vội dòng nước mắt. Út tiến lại gần tôi, đôi mắt mở to trách móc :
- Sao bây giờ anh mới về tìm em. Kể từ lúc chia tay đến giờ đã 10 năm rồi anh mới gặp em. Sao lại như vậy được chứ ?
Tôi chỉ biết lúng túng trả lời :
- Anh xin lỗi. Vì hoàn cảnh chiến tranh nên anh không thể...
Út vẫn ấm ức :
- Sao tự nhiên anh dừng viết thư ? Tại sao lần trước về gặp má anh lại trốn em bỏ đi để em chạy khắp nơi trong thị xã kiếm anh tới tận đêm ?
Má thấy tình cảnh như vậy nên cố gắng giải vây cho tôi.
- Chuyện đâu còn đó. Vào nhà đi hai đứa. Vào nhà nói sau, đứng hoài giữa sân vậy.
Má cúi xuống nhặt cái chổi Út đánh rơi lúc nãy rồi kéo tay tôi vào nhà. Út thẫn thờ, chậm chậm bước theo.
(.......)
Kinh nghiệm thực chiến của anh Oắt kém thật sự ,thế mà ở mấy tầng trước chê mọi Nguoi ko có kn, tưởng dư lào hóa ra cũng có tý phông bạt :))
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,210
Động cơ
551,797 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Kinh nghiệm thực chiến của anh Oắt kém thật sự ,thế mà ở mấy tầng trước chê mọi Nguoi ko có kn, tưởng dư lào hóa ra cũng có tý phông bạt :))
Mịa, có kinh nghiệm thực chiến thì đã ngồi ở Ninh bình ăn tiết canh dê hay ngồi nhâm nhi cafe ở Paris rồi cụ ơi. :))
 

longphamhoai

Xe tăng
Biển số
OF-56702
Ngày cấp bằng
8/2/10
Số km
1,285
Động cơ
-252,469 Mã lực
(...Em tiếp tục...)
Thị xã vẫn như xưa. Sáu năm trôi qua cũng không có thay đổi gì lớn. Đi qua dãy quán cafe xưa vẫn như vậy, chủ quán vẫn là một thím béo mập. Nhìn tôi khoác ba lô đi qua, thím đon đả chào mời :
- Vào uống nước, chú bộ đội.
Tôi gật đầu chào và xua tay. Đi vài trăm m nữa thì khu chợ cũng hiện ra trước mắt. Tôi đến gần góc chợ đưa mất kiếm sạp hàng của má Út. Kia rồi...
từ xa tôi vẫn nhận ra má đang ngồi chăm chú gập lại mấy sấp vải, ngồi cùng má còn có một cô gái trẻ. Tôi đến trước sạp hàng cất tiếng :
- Con chào má.
Má ngẩng đầu lên và nhận ra tôi, má đứng lên dáng điệu vui vẻ, mừng rỡ.
- Ủa, thằng T con về bao giờ ? Hay đi công tác ghé qua. Vào đây con, vào đây.
Tôi bước vào quầy, má đưa cho tôi cái ghế nhựa nhỏ. Má bảo cô gái trẻ :
- Con Ba đi lấy cho anh cốc nước đá.
Cô gái trẻ tròn xoe đôi mắt ngó tôi vẻ dò hỏi. Cô quay đi với dáng người thon thả của một thiếu nữ 18-20. Một lúc cô quay lại với một cốc trà đá. Cô nhỏ nhẹ:
- Anh hai uống nước.
- Cảm ơn cô.
Má Út thấy vậy liền nói :
- Anh T bạn chị Út hồi xưa đó. Còn nhỏ này là em họ con Út. Nó ra đây bán hàng giúp má.
Cô gái chợt nhớ điều gì vội nói :
- Ủa, anh bộ đội hồi xưa mà chị Út hay kể phải không má? Hèn chi, mà chị Út hay kể về anh cho em nghe. Mới thấy anh em đã trông quen quen mà không hiểu gặp ở đâu ? Té ra em xem ảnh của anh rồi. Chị Út còn giữ một tấm ảnh của anh đó.
Trong khi đó thì má Út vẫn hỏi tôi tíu tít. Má vuốt vai, sờ tay.
- Bao nhiêu năm bộ đội con có bị thương đâu không ? Tội nghiệp con, giờ con vẫn ở trong quân đội à ?
- Dạ không má. Con ra quân rồi, vài tháng nữa con ra Bắc. Dịp này đi qua đây con ghé thăm má. Chắc sau này con ra Bắc sẽ khó có dịp quay lại nơi này.
Nghe tôi nói vậy, khuôn mặt má chợt buồn. Quay lại nói với cô gái tên Ba.
- Má đưa anh về nhà chơi. Chút nữa con dọn hàng cho má nghe.
Cô gái gật đầu :
- Dạ. Má và anh về nhà. Chị Út sẽ mừng lắm. Con vừa thấy chị Út ở trường về.
Má Út đứng lên. Đưa cái ba lo nhẹ tênh cho tôi:
- Về với má. Hai năm nay vợ chồng con Út với đứa nhỏ về ở với má. Thằng M thìthì học trên SG rồi làm việc trên đó lâu lâu mới về. Mà bao nhiêu năm qua rồi, con đã lấy vợ chưa? Năm nay con cũng 30 rồi phải không ? Má nhớ hồi xưa má đi xem ông thầy nói con và con Út khó ở bên nhau được. Không ngờ ổng nói đúng.
- Dạ. Con mới lấy vợ năm ngoái. Cô ấy người Hà nội.
Má thở dài :
- Vậy thì má cũng mừng. Con Út thì gia đình, con cái đầy đủ. Mà con thì cứ lăn lộn bên đất Miên.
Ngôi nhà má đã thay đổi khá nhiều. Không còn là ngôi nhà mái tôn như xưa. Thay vào đó là ngôi nhà xây 2 tầng khá khang trang với khoảng sân rộng phía trước. Một phụ nữ đang quét sân, mái tóc xõa ngang vai bay bay.
- Út, Út ơi, xem ai về nè
Nghe tiếng má gọi, người phụ nữ ngẩng lên, bốn mắt chúng tôi chạm nhau, Út buông rơi cái chổi trong tay, miệng hé mở như muốn kêu điều gì. Rồi Út đưa tay lên chặn ngực, hai mặt nhắm lại hai dòng nước mắt chảy tràn trên khuôn mắt. Má vội bước đến ôm vai cô con gái hỏi nhỏ :
- Sao vậy Út ? Con sao vậy ?
Tôi đứng sững như trời trồng giữa sân, chân tay lúng túng không biết làm gì.
Út đã qua cơn xúc động. Lau vội dòng nước mắt. Út tiến lại gần tôi, đôi mắt mở to trách móc :
- Sao bây giờ anh mới về tìm em. Kể từ lúc chia tay đến giờ đã 10 năm rồi anh mới gặp em. Sao lại như vậy được chứ ?
Tôi chỉ biết lúng túng trả lời :
- Anh xin lỗi. Vì hoàn cảnh chiến tranh nên anh không thể...
Út vẫn ấm ức :
- Sao tự nhiên anh dừng viết thư ? Tại sao lần trước về gặp má anh lại trốn em bỏ đi để em chạy khắp nơi trong thị xã kiếm anh tới tận đêm ?
Má thấy tình cảnh như vậy nên cố gắng giải vây cho tôi.
- Chuyện đâu còn đó. Vào nhà đi hai đứa. Vào nhà nói sau, đứng hoài giữa sân vậy.
Má cúi xuống nhặt cái chổi Út đánh rơi lúc nãy rồi kéo tay tôi vào nhà. Út thẫn thờ, chậm chậm bước theo.
(.......)
Cụ tả về cảm xúc vs hình ảnh hấp dẫn hơn nhà văn mà rất mộc mạc. Cụ toàn dừng hút thuốc chỗ đoạn cuốn đúng chỗ thế nhỉ??? Kình cụ 1 ly mà máy nó không cho.
 

pooka

Xe container
Biển số
OF-207662
Ngày cấp bằng
26/8/13
Số km
7,464
Động cơ
1,966,650 Mã lực
(...Em tiếp tục...)
Thị xã vẫn như xưa. Sáu năm trôi qua cũng không có thay đổi gì lớn. Đi qua dãy quán cafe xưa vẫn như vậy, chủ quán vẫn là một thím béo mập. Nhìn tôi khoác ba lô đi qua, thím đon đả chào mời :
- Vào uống nước, chú bộ đội.
Tôi gật đầu chào và xua tay. Đi vài trăm m nữa thì khu chợ cũng hiện ra trước mắt. Tôi đến gần góc chợ đưa mất kiếm sạp hàng của má Út. Kia rồi...
từ xa tôi vẫn nhận ra má đang ngồi chăm chú gập lại mấy sấp vải, ngồi cùng má còn có một cô gái trẻ. Tôi đến trước sạp hàng cất tiếng :
- Con chào má.
Má ngẩng đầu lên và nhận ra tôi, má đứng lên dáng điệu vui vẻ, mừng rỡ.
- Ủa, thằng T con về bao giờ ? Hay đi công tác ghé qua. Vào đây con, vào đây.
Tôi bước vào quầy, má đưa cho tôi cái ghế nhựa nhỏ. Má bảo cô gái trẻ :
- Con Ba đi lấy cho anh cốc nước đá.
Cô gái trẻ tròn xoe đôi mắt ngó tôi vẻ dò hỏi. Cô quay đi với dáng người thon thả của một thiếu nữ 18-20. Một lúc cô quay lại với một cốc trà đá. Cô nhỏ nhẹ:
- Anh hai uống nước.
- Cảm ơn cô.
Má Út thấy vậy liền nói :
- Anh T bạn chị Út hồi xưa đó. Còn nhỏ này là em họ con Út. Nó ra đây bán hàng giúp má.
Cô gái chợt nhớ điều gì vội nói :
- Ủa, anh bộ đội hồi xưa mà chị Út hay kể phải không má? Hèn chi, mà chị Út hay kể về anh cho em nghe. Mới thấy anh em đã trông quen quen mà không hiểu gặp ở đâu ? Té ra em xem ảnh của anh rồi. Chị Út còn giữ một tấm ảnh của anh đó.
Trong khi đó thì má Út vẫn hỏi tôi tíu tít. Má vuốt vai, sờ tay.
- Bao nhiêu năm bộ đội con có bị thương đâu không ? Tội nghiệp con, giờ con vẫn ở trong quân đội à ?
- Dạ không má. Con ra quân rồi, vài tháng nữa con ra Bắc. Dịp này đi qua đây con ghé thăm má. Chắc sau này con ra Bắc sẽ khó có dịp quay lại nơi này.
Nghe tôi nói vậy, khuôn mặt má chợt buồn. Quay lại nói với cô gái tên Ba.
- Má đưa anh về nhà chơi. Chút nữa con dọn hàng cho má nghe.
Cô gái gật đầu :
- Dạ. Má và anh về nhà. Chị Út sẽ mừng lắm. Con vừa thấy chị Út ở trường về.
Má Út đứng lên. Đưa cái ba lo nhẹ tênh cho tôi:
- Về với má. Hai năm nay vợ chồng con Út với đứa nhỏ về ở với má. Thằng M thìthì học trên SG rồi làm việc trên đó lâu lâu mới về. Mà bao nhiêu năm qua rồi, con đã lấy vợ chưa? Năm nay con cũng 30 rồi phải không ? Má nhớ hồi xưa má đi xem ông thầy nói con và con Út khó ở bên nhau được. Không ngờ ổng nói đúng.
- Dạ. Con mới lấy vợ năm ngoái. Cô ấy người Hà nội.
Má thở dài :
- Vậy thì má cũng mừng. Con Út thì gia đình, con cái đầy đủ. Mà con thì cứ lăn lộn bên đất Miên.
Ngôi nhà má đã thay đổi khá nhiều. Không còn là ngôi nhà mái tôn như xưa. Thay vào đó là ngôi nhà xây 2 tầng khá khang trang với khoảng sân rộng phía trước. Một phụ nữ đang quét sân, mái tóc xõa ngang vai bay bay.
- Út, Út ơi, xem ai về nè
Nghe tiếng má gọi, người phụ nữ ngẩng lên, bốn mắt chúng tôi chạm nhau, Út buông rơi cái chổi trong tay, miệng hé mở như muốn kêu điều gì. Rồi Út đưa tay lên chặn ngực, hai mặt nhắm lại hai dòng nước mắt chảy tràn trên khuôn mắt. Má vội bước đến ôm vai cô con gái hỏi nhỏ :
- Sao vậy Út ? Con sao vậy ?
Tôi đứng sững như trời trồng giữa sân, chân tay lúng túng không biết làm gì.
Út đã qua cơn xúc động. Lau vội dòng nước mắt. Út tiến lại gần tôi, đôi mắt mở to trách móc :
- Sao bây giờ anh mới về tìm em. Kể từ lúc chia tay đến giờ đã 10 năm rồi anh mới gặp em. Sao lại như vậy được chứ ?
Tôi chỉ biết lúng túng trả lời :
- Anh xin lỗi. Vì hoàn cảnh chiến tranh nên anh không thể...
Út vẫn ấm ức :
- Sao tự nhiên anh dừng viết thư ? Tại sao lần trước về gặp má anh lại trốn em bỏ đi để em chạy khắp nơi trong thị xã kiếm anh tới tận đêm ?
Má thấy tình cảnh như vậy nên cố gắng giải vây cho tôi.
- Chuyện đâu còn đó. Vào nhà đi hai đứa. Vào nhà nói sau, đứng hoài giữa sân vậy.
Má cúi xuống nhặt cái chổi Út đánh rơi lúc nãy rồi kéo tay tôi vào nhà. Út thẫn thờ, chậm chậm bước theo.
(.......)
Cụ cứ suy nghĩ cho người khác thành ra bỏ lỡ nhiều cơ hội quá. Cô ấy trách cụ là đúng.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top