- Biển số
- OF-320235
- Ngày cấp bằng
- 19/5/14
- Số km
- 1,825
- Động cơ
- 362,212 Mã lực
(Biên tiếp chuyện ở I-Raq, thời làm bạn với Tổng thống Xát-Đam)
HIẾN DÂNG QUÝ GIÁ NHẤT CỦA NGƯỜI CON GÁI.
Lại kể thêm một câu chuyện nữa về nàng công chúa Dalia.
Tuy nhiên, hãy kể câu chuyện về xứ sở Bạch dương đã.
1/ Dẫn chuyện:
Trong các năm từ 1980 đến 1990, tất cả các cơ quan Dân – Chính – Đảng ngoài dân sự, từ cấp Bộ và Tỉnh hất lên, còn trong quân thì là từ cấp Quân khu, Quân chủng, Quân binh đoàn hất lên = = > đều có chính sách ‘đề cử’ cán bộ sang tập huấn bên Liên Xô.
Khóa dài là 9 tháng. Khóa trung là 6 tháng, và khóa ngắn hạn là 3 tháng.
Độ dài ngắn của các khóa, là do cấp hàm của người được cử đi, và do sự chọn lọc trong “nháy nháy” của tổ chức, và đương nhiên, còn là do hồng phúc của tổ tiên để lại.
Đương nhiên, khóa ngắn hạn 3 tháng, thì sự chen chân vào danh sách, là dễ hơn cả.
Người viết bài này, là một nhân chứng của các khóa học đó. Tất nhiên, tôi chưa từng nghe thấy có tổng kết về ích lợi của dân tộc và đất nước Việt, có được nhờ hàng trăm ngàn lượt ‘nhân tài Việt’ mang về và/hoặc đem lại, qua các khóa học đó.
Theo góc nhìn của tôi, các khóa học này, là một dịp để người được cử đi tập huấn, có cơ hội ‘đại tu’ hoặc ‘tiểu tu’ kinh tế của bản thân, tùy vào độ ngắn dài của khóa học.
Thôi, Quay trở về một khóa học 3 tháng ở Liên Xô, loại ‘mèng’ nhất trong các khóa.
2/ Thuốc cai gái:
Sau khi tập huấn được tầm 2 tháng, tức là đã bắt đầu thành ‘ma cũ’ và bắt đầu coi trời bằng vung, bắt đầu thân hơn với quản lớp người Liên Xô.
Trong một lần tâm sự, ông người Nga-la-tư nháy mắt và thầm thì:
-Tao biết rồi nhé. Chúng mày có ‘thuốc cai gái’. Tao muốn xin một ít, vì dại gái như tao, hao tiền lắm.
Người tiếp chuyện ngạc nhiên:
-Làm đếch gì có, mày ‘ngáo đá’ à.
Tay người Nga-la-tư cả cười:
-Mày dấu thế đ…éo nào được chúng tao.
-Chúng tao đã theo dõi, thì thấy đến bữa ăn, thằng Việt Nam nào cũng có 1 cái lọ con con đút vào trong túi. Rồi lừa lúc thằng khác quay mặt đi, thì khẽ ‘búng búng’ vào bát mình mấy phát.
-Thảo nào, chả thấy chúng mày đi tán gái bao giờ.
Zàng ơi. Thế đấy.
Cái lọ ‘thuốc cai gái’ đấy, là cái lọ mì chính thánh thần, các cụ à.
Vả lại, bông hoa hồng là 2 phết 5 ‘rúp’ một bông, còn chiếc bàn là hoa râu, giây điện vằn vện, có giá là 7 rúp rưỡi. Cứ hai cái bàn là hoa râu, về được đến chợ Trần Qúy Cáp ở Ga Hà Nội, là có giá 1 chỉ vàng (bán ở Trần Qúy Cáp, có giá ‘chắc’ hơn bán ở chợ Giời phố Huế). Mà một chỉ vàng là mua được 2 phẩy 5 mét vuông đất ở Khu Quân nhạc, đường Trường Chinh, HN - những năm 198x.
Mỗi lần đi làm quen (mới chỉ là làm quen xuông và chay tịnh thôi nhá) với cô nàng Nga xinh đẹp, mèng nhất cũng phải tốn 5 bông hoa hồng và 1 thanh kẹo súc-cù-là. Theo giá cả nhà cháu biên ở trên, tức là mất tầm 200 triệu đồng theo giá thời nay, năm 2021.
Thế thì thà cắt mọe nó…’dụng cụ gây án’ và vứt đi còn hơn, cần đếch gì đến ‘thuốc cai gái’.
3/ Hiến dâng thứ quý nhất của người con gái:
Thế rồi, Nhà cháu giải ngũ và cũng đã quên luôn câu chuyện ‘thuốc cai gái’ ở xứ sở Bạch dương. Thế nhưng, chạy trời cũng không khỏi nắng.
Một ngày cũng trả đẹp trời lắm, nhà cháu được lệnh dẫn một đoàn quân sang xứ sở của câu chuyện ‘Ngàn lẻ một đêm’.
Lần này do được biết trước tình hình, nên hầu như chẳng ai mang ‘thuốc cai gái’ đi nữa. Không phải vì tiếc tiền tán gái, mà là vì xứ sở đạo Hồi, có mà tán gái vào mắt.
Đoàn nhà cháu được phân về Công trình Nhà máy lọc dầu Dora mang bí số 74, và rồi nhà cháu được gập hai ‘quý nhân’, như đã kể trong bài trước.
Sau vụ ‘vặt lông chim’, thì tình cảm giữa nhà cháu và Ngài Sa-ba càng trở nên khăng khít. Nói cho công bằng, nhà cháu nhờ cậy được ở Ngài Sa-ba rất nhiều.
Tuy nhiên, quan hệ giữa nhà cháu với nàng Dalia thì lại không được như thế.
--- (Câu chuyện thế nào, xin các bác xem hồi sau sẽ rõ) ----
HIẾN DÂNG QUÝ GIÁ NHẤT CỦA NGƯỜI CON GÁI.
Lại kể thêm một câu chuyện nữa về nàng công chúa Dalia.
Tuy nhiên, hãy kể câu chuyện về xứ sở Bạch dương đã.
1/ Dẫn chuyện:
Trong các năm từ 1980 đến 1990, tất cả các cơ quan Dân – Chính – Đảng ngoài dân sự, từ cấp Bộ và Tỉnh hất lên, còn trong quân thì là từ cấp Quân khu, Quân chủng, Quân binh đoàn hất lên = = > đều có chính sách ‘đề cử’ cán bộ sang tập huấn bên Liên Xô.
Khóa dài là 9 tháng. Khóa trung là 6 tháng, và khóa ngắn hạn là 3 tháng.
Độ dài ngắn của các khóa, là do cấp hàm của người được cử đi, và do sự chọn lọc trong “nháy nháy” của tổ chức, và đương nhiên, còn là do hồng phúc của tổ tiên để lại.
Đương nhiên, khóa ngắn hạn 3 tháng, thì sự chen chân vào danh sách, là dễ hơn cả.
Người viết bài này, là một nhân chứng của các khóa học đó. Tất nhiên, tôi chưa từng nghe thấy có tổng kết về ích lợi của dân tộc và đất nước Việt, có được nhờ hàng trăm ngàn lượt ‘nhân tài Việt’ mang về và/hoặc đem lại, qua các khóa học đó.
Theo góc nhìn của tôi, các khóa học này, là một dịp để người được cử đi tập huấn, có cơ hội ‘đại tu’ hoặc ‘tiểu tu’ kinh tế của bản thân, tùy vào độ ngắn dài của khóa học.
Thôi, Quay trở về một khóa học 3 tháng ở Liên Xô, loại ‘mèng’ nhất trong các khóa.
2/ Thuốc cai gái:
Sau khi tập huấn được tầm 2 tháng, tức là đã bắt đầu thành ‘ma cũ’ và bắt đầu coi trời bằng vung, bắt đầu thân hơn với quản lớp người Liên Xô.
Trong một lần tâm sự, ông người Nga-la-tư nháy mắt và thầm thì:
-Tao biết rồi nhé. Chúng mày có ‘thuốc cai gái’. Tao muốn xin một ít, vì dại gái như tao, hao tiền lắm.
Người tiếp chuyện ngạc nhiên:
-Làm đếch gì có, mày ‘ngáo đá’ à.
Tay người Nga-la-tư cả cười:
-Mày dấu thế đ…éo nào được chúng tao.
-Chúng tao đã theo dõi, thì thấy đến bữa ăn, thằng Việt Nam nào cũng có 1 cái lọ con con đút vào trong túi. Rồi lừa lúc thằng khác quay mặt đi, thì khẽ ‘búng búng’ vào bát mình mấy phát.
-Thảo nào, chả thấy chúng mày đi tán gái bao giờ.
Zàng ơi. Thế đấy.
Cái lọ ‘thuốc cai gái’ đấy, là cái lọ mì chính thánh thần, các cụ à.
Vả lại, bông hoa hồng là 2 phết 5 ‘rúp’ một bông, còn chiếc bàn là hoa râu, giây điện vằn vện, có giá là 7 rúp rưỡi. Cứ hai cái bàn là hoa râu, về được đến chợ Trần Qúy Cáp ở Ga Hà Nội, là có giá 1 chỉ vàng (bán ở Trần Qúy Cáp, có giá ‘chắc’ hơn bán ở chợ Giời phố Huế). Mà một chỉ vàng là mua được 2 phẩy 5 mét vuông đất ở Khu Quân nhạc, đường Trường Chinh, HN - những năm 198x.
Mỗi lần đi làm quen (mới chỉ là làm quen xuông và chay tịnh thôi nhá) với cô nàng Nga xinh đẹp, mèng nhất cũng phải tốn 5 bông hoa hồng và 1 thanh kẹo súc-cù-là. Theo giá cả nhà cháu biên ở trên, tức là mất tầm 200 triệu đồng theo giá thời nay, năm 2021.
Thế thì thà cắt mọe nó…’dụng cụ gây án’ và vứt đi còn hơn, cần đếch gì đến ‘thuốc cai gái’.
3/ Hiến dâng thứ quý nhất của người con gái:
Thế rồi, Nhà cháu giải ngũ và cũng đã quên luôn câu chuyện ‘thuốc cai gái’ ở xứ sở Bạch dương. Thế nhưng, chạy trời cũng không khỏi nắng.
Một ngày cũng trả đẹp trời lắm, nhà cháu được lệnh dẫn một đoàn quân sang xứ sở của câu chuyện ‘Ngàn lẻ một đêm’.
Lần này do được biết trước tình hình, nên hầu như chẳng ai mang ‘thuốc cai gái’ đi nữa. Không phải vì tiếc tiền tán gái, mà là vì xứ sở đạo Hồi, có mà tán gái vào mắt.
Đoàn nhà cháu được phân về Công trình Nhà máy lọc dầu Dora mang bí số 74, và rồi nhà cháu được gập hai ‘quý nhân’, như đã kể trong bài trước.
Sau vụ ‘vặt lông chim’, thì tình cảm giữa nhà cháu và Ngài Sa-ba càng trở nên khăng khít. Nói cho công bằng, nhà cháu nhờ cậy được ở Ngài Sa-ba rất nhiều.
Tuy nhiên, quan hệ giữa nhà cháu với nàng Dalia thì lại không được như thế.
--- (Câu chuyện thế nào, xin các bác xem hồi sau sẽ rõ) ----