[Funland] Những hồi ức của một lính Hải quân

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,822
Động cơ
362,129 Mã lực
Nhà cháu cứ tưởng sau mấy chục năm, cái sân vận động ấy phải 'hoành' lắm ..dồi ;)
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,822
Động cơ
362,129 Mã lực
BAOLEO TÔI – NHỮNG NGÀY NÀY NĂM ẤY
(Lược trích trong ‘Ký ức những ngày tháng 2/1979)
….Ngày thứ hai của cuộc chiến tranh đánh trả quân Trung Quốc xâm lược lần thứ nhất, ngày 18/02/1979.
Như có tiếng kèn hội quân thúc giục trong lòng, Baoleo và 2 thằng nữa cùng đơn vị, hẹn gập nhau ở Ga Hàng Cỏ để đi tầu chuyến sớm nhất về đơn vị.
Sáng ngày thứ hai của cuộc chiến, không khí khác hẳn ngày thứ bẩy máu chảy về tim ngày hôm qua.
Mới ngay chiều ngày hôm qua, cũng tại ga Hàng Cỏ này, tuyệt đại dân chúng, trong đó có Baoleo, còn đang hào hứng, nhàn tản trong một ngày an bình.
Còn hôm nay, ngay từ 6h30 sáng ngày 18/02, nhà ga Hàng Cỏ đã có bộ mặt khác hẳn.
Cũng khác hẳn với vẻ vắng lặng tối hôm qua. Hôm nay hàng vạn cái ‘đài phát thanh’ tranh nhau mở máy, ‘đài’ nào cũng cho rằng mình có nhiều tin hơn ‘đài’ kia. Tất cả dân chúng như đều hối hả, vội vã với vẻ mặt không thể nghiêm trọng hơn.
Vô vàn các đám người tụ tập lại thành các nhóm khác nhau, tuỳ theo nội dung tin đồn mà nhóm người đó thích. Kính thưa các loại tin. Chỗ này một tay ăn mặc không ra lính, cũng chẳng ra dân, đang ra tay chém gió:
-‘úi giời, cứ gọi là bình địa, tên lửa tầm xa của ta san phẳng Côn Minh rồi’.
Chỗ khác, một ông trung niên áo bông nhưng quần cộc:
-‘mất hết cả rồi, đến đêm hôm qua mới bám thùng được cái xe tải từ Lạng về đây, nay đang ra đây tìm xem có người nhà nào chạy kịp không’.
Gạt ra ngoài tai các loại thông tin, tốp lính Baoleo hối hả tìm xem có con tầu nào lên hướng Lao Cai để về Vĩnh Phú, về lại trường, về lại đơn vị cơ sở không.
Đến tận 10 giờ sáng, cả tốp tuyệt vọng khi phải thừa nhận rằng: ngày hôm nay, ngày thứ hai của cuộc chiến, sẽ không có bất cứ con tầu nào lên phía bắc, kể cả tầu hàng.
Khó khăn nào cũng phải vượt qua. Tốp lính Baoleo quyết định: bắt xe buýt lên phà Chèm, từ đó đi bộ từ phà Chèm lên Vĩnh Yên, theo đường qua Thanh Tước. Đây là con đường có quãng đường đi bộ ngắn nhất từ Hà Nội đi Vĩnh Yên. May mắn thì có thể đi nhờ được xe tải.
Trong suốt cuộc đời lính, đó là cuộc hành quân bộ dài nhất mà Baoleo đã trải qua. Có một điều cảm động là, từ phà Chèm lên, tụi mình đi bộ là lên hướng bắc, hướng biên giới. Chính vì thế, các em nhỏ, các mẹ già đều nhìn theo, thậm trí đi theo 1 đoạn, vì đấy là các chú bộ đội đang hành quân lên biên giới.
Mặc giù đích của bọn mình chưa phải là biên giới, nhưng bọn mình xin gửi những vinh dự mà bọn mình được ngộ nhận, cho các đồng đội đang ghì nòng AK nóng bỏng trên biên thuỳ.
……..
Ngày thứ ba của cuộc chiến, tin tức bị lấn chiếm đất không làm Baoleo quan tâm, mà Baoleo quan tâm tới 1 tin nóng khác. Mất đất thì còn có thể lấy lại được. Nhưng còn có thứ mà khi mất mát thì không còn có thể nào lấy lại được nữa.
Qua thông tin tham mưu con, Baoleo biết rằng, hôm nay đã là 3 ngày rồi, rất đông anh em mình còn đang kẹt lại trong pháo đài Đồng Đăng. Chiến sự thì đã diễn ra phía sau thị xã Lạng Sơn rồi. Anh em đang nằm trong vây trùng điệp của biển người.
Tin chiến thắng vẫn vang lên trong radio, nhưng trong lòng Baoleo và đồng đội lại vang lên lời kêu gọi khác: hãy cho chúng tôi lên đánh giải vây cho anh em trên Đồng Đăng. Đã 3 ngày rồi, còn đạn không, đồng đội ơi. Cấp trên hãy cho chúng tôi đi đánh giải vây cho anh em ở Đồng Đăng.
……
The D-3.jpg
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,822
Động cơ
362,129 Mã lực
LỘ TRÌNH RÚT KHỎI HÀ NỘI CỦA TRUNG ĐOÀN THỦ ĐÔ
Tôi đang dự định dùng xe đạp, đi lại theo đúng vệt đường/lộ trình hành quân rút lui khỏi Hà Nội, của Trung đoàn Thủ đô năm 1947.
Năm ấy, cha tôi, một người lính thuộc tiểu đoàn 101, đã cùng trung đoàn Thủ đô tạm rời Hà Nội, để sáng ngày 10/10/1954, cha tôi đã cùng đại quân trở về lại Thủ đô.
Nhớ về những người lính năm xưa, các anh cùng có cha là lính trung đoàn Thủ đô, đã cùng nhau rời Hà Nội đêm 17/02/1947, hãy cùng tôi đi thăm lại các địa danh, mà đã từng in dấu chân của cha mình năm xưa nha.
Trước hết, thử phác thảo bản đồ, vệt đường hành quân của các cụ ngày xưa.
I/ Lộ trình rút quân:
Tôi đã nghiên cứu rất nhiều tài liệu, đặc biệt là tài liệu ‘Tổng kết của Quân khu Thủ đô năm 1997’. Lưu ý rằng: năm 1997, trưởng ban biên soạn là cụ Hoàng Phương, nguyên TMT trung đoàn, trong ban chỉ đạo có cả cụ Lê Trung Toản. Kết hợp với các tài liệu khác, thì thấy rằng:
-KHÔNG có một tài liệu nào, nói về việc vượt sông lần thứ 2, từ bờ bắc, ở Dâu Canh -> về lại bờ nam => để rồi hành quân về Thượng Hội và ăn liên hoan ngày 22/02/1947 ở đó.
Kể cả cụ Hoàng Phương, nguyên TMT trung đoàn, và cả cụ Lê Trung Toản –nguyên chính ủy, năm 1997, đều “lờ” đi chi tiết vượt sông lần 2 -> mà đây là chìa khóa về thời gian và sự kiện then chốt, để có được quân tham gia mít tinh ở Thượng Hội.
VẬY, dựa trên sự mẫn cảm về công tác tuyên truyền và chính trị, mà cá nhân tôi là người có liên quan 40 năm nay -> tôi đề xuất một kịch bản thứ 6.
Kịch bản này đừng cho nó là điên rồ, và tôi có niềm tin vào đó.
I-1/ Lộ trình rút quân, chỉ được sử sách nói đến phần đuôi:
Tiểu đoàn 101 ‘Lĩnh ấn tiên phong’ của trên, đi tiên phong và đánh mở đường máu nếu cần.
Tiểu đoàn 101, lúc đó tầm 100 người, chưa rõ vì sao, không vượt sông, mà cứ men theo mép nước bên bờ nam, hành quân bộ lên tận Phú Thượng.
Điều này cũng không phải không có khả năng. Bởi từ Yên Phụ lên đến Nhật Tân, quân Pháp chỉ đóng vài đồn nhỏ trên đê nên cũng chưa chắc đã kiểm soát được hết bờ sông. (Xin xem bản đồ chi tiết do cụ Hoàng Phương, nguyên TMT trung đoàn năm 1947 – soạn thảo).
Do biết trước điểm hội quân là Thượng Hội, tiểu đoàn 101 cứ thế lặng lẽ hành quân về đến tận Thượng Hội, vào ngày 18/02.
I-2/ Lộ trình rút quân, được sử sách tập trung nói đến, nhưng chỉ là phần ngọn:
Toàn bộ lực lượng còn lại, bao gồm cả ban chỉ huy trung đoàn, trong đó có cụ Hoàng Phương - > tiếp tục đi theo lộ trình . Lộ trình này được in trong tài liệu ‘Tổng kết của Quân khu Thủ đô năm 1997’. (Xin xem bản đồ chi tiết do cụ Hoàng Phương, nguyên TMT trung đoàn năm 1947 – soạn thảo).
Cụ thể:
-Từ LK1 qua gầm cầu Long Biên, lội qua nhánh sông thứ nhất sang Bãi Giữa ở ngang Yên Phụ (Bãi Già).
-Hành quân bộ từ Bãi Già lên Bãi Non/Bãi Dâu..
-Vượt sông bằng thuyền ở bến đò Cụ Canh sang bãi Tứ Tổng rồi hành quân bộ lên Tàm Xá (có bộ phận lội).
-Vượt sông bằng thuyền ở bến đò cụ Mai sang bờ bắc ở Dâu Canh (huyện Đông Anh, tỉnh Phúc Yên thời năm 1947).
Cuộc rút quân có kế hoạch, có tổ chức của trung đoàn được coi là chấm dứt tại đây. Không có một sách sử nào ghi lại việc trung đoàn vượt sông trở lại bờ nam, để hội quân ở Thượng Hội. Không có tài liệu nào. Và sử liệu chính thức ghi rằng: Cuộc rút quân đã Kết thúc vào rạng sáng 18/2.
VẬY: Trung đoàn làm thế nào để có quân, tham dự mít ting mừng thắng lợi ngày 22/02/1947, ở Thượng Hội -–bờ nam sông Hồng.
Thế mới kỳ tài và là ẩn số.
II/ Sự kiện mừng thắng lợi ở Thượng Hội:
II-1/ Lý do khen thưởng:
Sau khi biết tin tiểu đoàn 101 đã về đến Thượng Hội, và lực lượng còn lại đã rút sang bờ bắc được an toàn, Tổng Tư lệnh Võ đã gửi thư khen trong ngày 18/02.
Tại sao quân ta về đến Thượng Hội thuộc bờ nam sông Hồng và Dâu Canh ở bờ bắc sông Hồng, trên đất tỉnh Phúc Yên, đã được coi là an toàn ???
Ta phải nhớ lại cục diện chiến trường tại thời điểm tháng 2 năm 1947 ấy. Như vầy:
Sau khi trung đoàn Thủ đô rút đi và quân Pháp đã chiếm được toàn thành Hà Nội, thì phải 2 tuần sau, quân Pháp mới bắt đầu đánh nống ra một vài nơi ở ngoại ô.
Phía bắc sông Hồng, khu vực từ dốc Vân lên đến thị xã Phúc Yên và trên nữa, không có lực lượng nào của quân Pháp.
Khu vực nam bờ nam sông Hồng, từ Phú Thượng trở lên, cũng chưa có điểm đóng quân nào của quân Pháp.
Mặt khác, Hải quân Pháp ở Hà Nội lúc đó không mạnh, chỉ có 2 tàu đổ bộ nhỏ gắn súng máy đóng ở Phà Đen, sức chở 1 tàu là 1 trung đội, 1 tàu là 1 đại đội.
Như vậy, có thể coi là đoạn sông Hồng từ chỗ cầu Thăng Long bây giờ hất lên phía thượng lưu, là hậu phương rồi. Quân ta có thể mặc sức làm mưa làm gió về ban đêm. Ngoại trừ ban ngày vì ‘nể’ không quân Pháp không kích.
Vậy nên, quân ta về đến Thượng Hội hoặc ở Dâu Canh trên đất Phúc Yên, là đã có thể thở phào.
II-2/ Lực lượng nào tham gia mừng công ở Thượng Hội:
Căn cứ vào tình thế lúc ấy, để khuếch trương chiến quả, ‘trên’ quyết định ăn liên hoan mừng công ở Thượng Hội vào chiều tối ngày 22/02/1947.
Lực lượng tham gia mít tinh là:
-Toàn bộ tiểu đoàn 101,
-Ban chỉ huy trung đoàn và đại diện ban chỉ huy của các tiều đoàn khác ->đã cấp tốc và bí mật vượt sông lần 2, sang Thượng Hội.
Còn đại quân vẫn đang nằm ở bờ bắc sông Hồng, cứ từ từ và nhẩn nha, rút qua sông và đi về Quốc Oai, sau ngày 22/02/1947.
Tại Quốc Oai, toàn trung đoàn mới hội quân đầy đủ.
Điều này cũng khá lô-gic, vì quân số toàn trung đoàn lúc ấy cũng phải tầm 400 – 500 người.
Xét về quy mô của buổi mít ting và liên hoan qua ảnh (Phan Trường Sơn có rất nhiều), thì buổi mừng công ở Thượng Hội hôm 22/02/1947, chắc cũng chỉ tầm hơn 100 người là kịch.
III/ Bình luận về những điểm mờ trong lộ trình rút quân:
Phần trình bầy ở trên đã nêu nên lý do, mà không có tài liệu nào, nói tới việc và chi tiết vượt sông lần 2. Cũng như tuyệt đại bộ phận các cụ, không nhớ có việc vượt sông lần 2 – về lại bờ nam, trong các ngày 18/02 và 19/02.
Chính ngay trong các sách sử, đã luôn cho rằng: sau khi đã ‘Vượt sông bằng thuyền ở bến đò cụ Mai sang bờ bắc ở Dâu Canh (huyện Đông Anh, tỉnh Phúc Yên thời năm 1947)’, thì các tài liệu đã viết luôn:
-Kết thúc (cuộc rút quân) vào rạng sáng 18/2.
Để đảm bảo uy tín trong công tác chính trị. Chi tiết vượt sông lần 2, từ Dâu Canh sang lại bờ nam, tuyệt nhiên không bao giờ được nhắc đến.
Cho nên, có lẽ ta phải chấp nhận lộ trình rút quân của trung đoàn, nếu theo sử sách, là phải ‘râu ông nọ cắm cằm bà kia’. Tức là có hai lộ trình rút quân như đã đề cập ở mục I.
Sở dĩ lộ trình rút trên bộ của tiểu đoàn 101 không được nhắc đến, mà tư liệu chỉ nhắc đến lộ trình vượt sông đêm 17/02 ở Bãi giữa -> Chính là vì cảnh vượt sông nó lãng mạn hơn, liêu trai hơn, và thi vị hơn.
Còn đoạn vượt sông về lại bờ nam của đại quân, hầu như không được nhắc đến. Vì nó rải rác quá, lẻ tẻ quá, không oai dũng chút nào.
Nên nhớ là: thuyền ở Tứ Tổng, những con thuyền phục vụ đợt vượt sông lần 1, đã bị đốt phá hết, khi quân Pháp truy tiễu vào ngày 19/02/1947. Vậy nên, sẽ không còn cảnh quân ta vượt sông trở về bờ nam ‘như thác lũ’ nữa.
Còn về chuyện ‘đầu Ngô mình Sở’, thì ta rất có kinh nghiệm. Đơn cử là trong chiến tranh chống Mỹ, khi có máy bay Mỹ bị cao xạ bắn rơi, ta ghi công cho các cụ dân quân, cốt để động viên phong trào. Hoặc do tên lửa bắn rơi, ta lại ghi công cho phòng không địa phương, những chuyện động viên chính trị như thế, có hằng hà sa số.
IV/ Sơ đồ rút quân theo trình bầy này:
Sẽ có hai lộ trình rút quân.
-Lộ trình 1 là lộ trình có vượt sông sang bờ bắc, của đại bộ phận trung đoàn. Xin xem bản đồ chi tiết do cụ Hoàng Phương, nguyên TMT trung đoàn năm 1947 – soạn thảo. Hình 1.
-Lộ trình 2 là lộ trình của tiểu đoàn 101. Không vượt sông. Hành quân bộ suốt từ gầm cầu Long Biên, cứ men theo bờ sông đi qua Phú Thượng.Rồi tiếp đó, hàng quân bộ về Thượng Hội. Hình 2.
-Tham khảo ảnh các cụ liên hoan ở Thượng Hội. Hình 3, hình 4.

Hình 1
bản đò của Sơn.jpg


Hình 2
lo trinh 6.jpg


Hình 3 và 4

đi ăn liên hoan o Thuong Hoi.jpg
ăn liên hoan o Thuong Hoi.jpg
 

dangduong

Xe điện
Biển số
OF-96407
Ngày cấp bằng
22/5/11
Số km
4,564
Động cơ
445,839 Mã lực
Em ko còn sức đạp xe đường dài, xin cổ vũ ý tưởng của cụ chủ.

"Đêm, cái đêm rút qua gầm cầu.
Anh, anh đã hẹn ngày mai trở lại.
Sóng sông Hồng vỗ bờ hát mãi..."

Sông Hồng hôm nay địa hình đã khác xa ngày xưa.
Việc men theo bãi sông đi về Thượng Hội ngày xưa chắc vất vả lắm, cây cối, bãi lầy nhiều vô thiên lủng. Bây giờ các cụ cứ mặt đê mà đạp thôi, chúc các cụ vui.
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,822
Động cơ
362,129 Mã lực
Em ko còn sức đạp xe đường dài, xin cổ vũ ý tưởng của cụ chủ.

"Đêm, cái đêm rút qua gầm cầu.
Anh, anh đã hẹn ngày mai trở lại.
Sóng sông Hồng vỗ bờ hát mãi..."

Sông Hồng hôm nay địa hình đã khác xa ngày xưa.
Việc men theo bãi sông đi về Thượng Hội ngày xưa chắc vất vả lắm, cây cối, bãi lầy nhiều vô thiên lủng. Bây giờ các cụ cứ mặt đê mà đạp thôi, chúc các cụ vui.
Cảm ơn bạn đã động viên nhé.
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,822
Động cơ
362,129 Mã lực
QUÂN CẢNG CÓ CHIẾC KHĂN MẦU TÍM
(Nhớ về ngày truyền thống của Quân chủng Hải quân 05/08)

Đợt ấy, hạm tầu cập quân cảng Quảng Khê, ở sông Gianh-Quảng Bình, làm công tác tiếp liệu.
Theo lệnh hải trình, tầu sẽ neo ở quân cảng hơn một tuần, khá là nhiều thời gian.
Tuổi thanh niên vốn bồng bột và biết bao khát khao tìm hiểu. Bởi thế, chỉ sau nửa ngày neo ở cảng, chàng sỹ quan trẻ của hạm tầu, đã biết ngay rằng, ở thôn Thanh Giang, gần quân cảng, có lớp học bổ túc văn hóa mở vào buổi tối, do cô giáo trẻ tên là Phương, vửa mới tốt nghiệp sư phạm 10+3 đứng lớp.
Chẳng cần chờ đợi lâu, đến buổi tối thứ hai neo ở quân cảng sông Gianh, chàng lính trẻ đã thay bộ quần áo sỹ quan, bằng bộ quân phục chiến sỹ có giải yếm sọc trắng xanh huyền thoại, lò dò đi vào sân kho hợp tác thôn Thanh Giang, đến lớp của cô Phương, xin ghi danh học bổ túc văn hóa lớp 2.
Không biết có phải là do những giải đuôi dài bay bay, trên chiếc mũ chiến sỹ Hải quân đã làm cô giáo trẻ măng xinh đẹp xiêu lòng, hay do sỹ số của lớp vắng quá, mới có vài cô bác lớn tuổi, nay thêm chàng lính lớ ngớ, thì lớp học mới có tầm chục người, nên chàng lính trẻ nhanh chóng được nhận vào lớp và xếp ngay lên bàn đầu, trong lớp học là cái nhà kho để nông cụ, không có cánh cửa.
Anh chàng lính trẻ, có cuốn vở, vốn là cuốn sổ công tác, chẳng thấy ghi chép gì, chỉ thấy mở to cặp mắt thao láo lên nhìn cô.
Trong gian nhà kho tối mờ, chỉ được soi sáng bằng mấy ngọn đèn dầu, mà có bóng đèn thì lành, có bóng đèn bị vỡ và được dán bằng giấy bản, nhưng lớp học dường như luôn sáng bừng lên. Ánh sáng ấy, như tỏa ra từ người thiếu nữ có mái tóc dài, cặp mắt nâu tròn long lanh trên khuôn mặt trái xoan- trắng hồng, xinh xinh.
Buổi tối học bổ túc văn hóa thứ nhất, cũng là buổi tối thứ hai trên quân cảng sông Gianh, trôi qua bình yên như làn gió mát Quảng Bình.=((

Nhưng cuộc đời đâu luôn đẹp như mơ. Đến buổi tối học văn hóa thứ tư, cô giáo nghiêm nghị ra lệnh:
-Anh bộ đội, hết giờ học ở lại, để nghe tôi hỏi vài điều.
Mừng nhiều hơn lo, người lính hớn hở mong hết giờ học, hơn cả mong kẻng cơm.
Rồi cũng đến lúc cô giáo tra khảo:
-Sao không thấy anh ghi chép gì, mà nom mặt mũi của anh, cũng khá là sáng sủa, mà lại lười thế.
Người lính ấp úng:
-Thì tôi bỏ học lâu qúa, nên chẳng còn nhớ được gì.
Cô giáo nghiêm nghị:
-Thế thì anh làm được cái gì !!!
Trúng tủ rồi, chàng lính trẻ gần như thầm thì:
-Tôi biết hát ạ.
Cô giáo không còn nghiêm nghị, mà đã trở về hiền lành, non tơ, mọng nước, đúng với con gái 19 tuổi Quảng Bình:
-Thế anh hát đi.
Và trên dòng sông Gianh khi ấy, có lẽ lần đầu tiên, người con gái 19 trăng tròn, được nghe bài hát Nga: Chiều hải cảng.
-“…Thành phố xinh xắn mến yêu ơi
Ngày mai ta sẽ lướt khơi xa.
Làn sóng thúc hối ta,
Biển khơi đón chúng ta,
Trên bờ khăn xanh thắm vẫy chào ta…”
Giai điệu mượt mà, lời của bài hát dịu dàng, như vờn vào gió biển, như hòa vào sóng nước sông Gianh, và có thể còn ngân mãi, nếu không có tiếng tút tút báo hiệu 9 giờ đêm, nghe thoang thoảng trong làn gió đêm hè.

Cô gái xinh xinh như giật mình, khi chàng lính trẻ chào tạm biệt, để trở lại hạm tầu.
Và câu hỏi cuối cùng của cô gái, mà người lính hải quân còn nhớ là:
- Trên bến cảng, cứ nhất định phải là khăn quàng mầu xanh à, anh ơi.
Và một câu trả lời đầy tinh nghịch của chàng lính trẻ, học trò ‘giả hiệu’ là:
-Khăn mầu gì mà trả được, miễn đừng là khăn đen !!!!
+++
Thế rồi, quân lệnh lúc nào mà chẳng bất ngờ.
Sáng hôm sau, hạm tầu nhận lệnh ra khơi.
Và đã rất nhiều chục năm, con tầu ấy và người lính trẻ, không có dịp quay trở lại bến cảng ngày xưa.
Có điều, nghe kể lại rằng: sau khi tầu các anh nhổ neo, ngoài cổng quân cảng Quảng Khê, suốt gần hai tuần liền, chiều nào cũng có một thiếu nữ, quàng chiếc khăn mầu tím, đứng rất lâu, hướng cái cái nhìn ra phía khơi xa.

Hỡi em gái nơi rừng dừa đan lưới, đã từng cười với anh hải quân trên tầu, em chắc đã lấy chồng và có nhiều con lâu rồi.
Và những chàng lính hải quân trẻ năm xưa, người lính học trò bổ túc văn hóa lớp 2 năm ấy, tin rằng, trong tất cả các con của em, em sẽ đặt tên cho một người con gái là Hải, và một người con trai tên là Quân.
Người lính ấy vẫn tin rằng, tình yêu với những người lính Hải quân ở trong lòng em, và trong người dân Quảng Bình, sẽ vẫn là mạch tình cảm dài mãi, như dòng sông Gianh quê em.=((

NOTE:
Ảnh chỉ hoàn toàn có tính chất minh họa, không nhất thiết phải liên quan đến bài viết.;)
Hình 1: Trong bộ quần áo chiến sỹ, với quân hàm binh nhất hải quân, một thời vụng dại.

01 Linh HQ.jpg

Hình 2: Trong một chuyến hải trình khơi xa.

02 duoi chien ham.jpg
 

thanhtrung052

Xe tăng
Biển số
OF-174986
Ngày cấp bằng
4/1/13
Số km
1,493
Động cơ
372,621 Mã lực
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở...
K thể quên đc cụ nhỉ
 

tomtomchát

Xe container
Biển số
OF-394561
Ngày cấp bằng
30/11/15
Số km
5,545
Động cơ
256,102 Mã lực
Tuổi
47
Nơi ở
Phủ Khai Thông
Giờ thi pain hứa đề làm gì, đút chim làm cầu chì. :)) :))
Ra DVG đi lào, hoặc call e 0?13965995
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,822
Động cơ
362,129 Mã lực
BỮA ĂN TRUNG TÁ

Thời còn trong quân, do đặc thù, đơn vị tôi có khá nhiều xe ô tô.
Thời đấy, lốp xe ô tô quý hơn kim cương, vì ngoài nguồn lốp mới do Liên Xô viện trợ nhỏ giọt, tuyệt nhiên không còn nguồn nào khác. Vì vậy, để thay các ‘con lốp’ quá hạn hoặc hư hỏng, nguồn lốp khả thi nhất là ‘lốp đắp’.
Về ‘lốp đắp’, trong quân đội có Z 175 (thuộc Tổng cục Kỹ thuật), đóng ở Sơn Tây, là đơn vị chuyên ‘đắp lốp’ hảo hạng (so với mặt bằng chung thời đó), nên cá nhân tôi có khá nhiều chuyến công tác đến Z 175, để ngoại giao lấy vài đôi ‘lốp đắp’ cho đơn vị.
Thời gian như bóng chim câu ngoài khung cửa, chuyện ‘lốp đắp’ chẳng còn nhớ gì nhiều, nhưng có 1 chuyện, mà đến bây giờ vẫn luôn luôn nhớ.

Ấy là vào một buổi chiều mùa hè quãng năm 1984, tôi bước vào nhà ăn của Z 175 để ăn cơm chiều. Vì là khách, nên tôi hỏi trực ban là:
-xuất cơm của tôi ở chỗ nào, đồng chí.
Trực ban nội vụ hôm đó, là một chị ‘quân nhân quốc phòng’ đã đứng tuổi, hiền hậu chỉ bảo:
-Trong nhà ăn chiều nay, chỉ có 2 mâm được đậy lồng bàn. Một trong số đó là xuất cơm của em.
Tôi rảo bước vào trong, chọn đại lấy một cái bàn có đậy ‘lồng bàn’, và mở ra để đánh chén.

Trời ơi, tôi suýt ngất !
Tôi không thể tưởng tượng được, trên thế gian này, lại có một xuất cơm nào: hảo hạng, sang trọng, ngon lành, đầy đặn tú hụ như xuất cơm đó. Không thể nào. Mâm cơm đó có:
-Một cái đĩa sắt tráng men mầu xanh cứt ngựa, trên có 3 miếng thịt heo dim nước hàng nâu, nửa mỡ nửa nạc, chiều rộng và chiều dài mỗi miếng, phải bằng 2 ngón tay của cậu tân binh mặc quần áo số 1, và hơn hết, chiều dầy mỗi miếng phải tầm 1 đốt ngón tay của cậu tân binh mặc quần áo số 3.
- Một cái bát ăn cơm bằng sắt tráng men của lính, trong đó có một nửa quả trứng vịt kho, cũng bằng nước hàng.
-Một cái đĩa sắt tráng men mầu xanh cứt ngựa khác, chứa gần đầy một món rau xanh xanh gì đó, tôi không nhớ rõ, vì hồn vía còn tập chung hết vào cái đĩa thịt heo và bát trứng vịt kho kia.
-Một bát sắt tráng men khác, to tướng, đựng một thứ nước canh mầu xam xám, tôi không nhận ra là canh gì, vì không có thời gian.
-Tất nhiên, một bát to khác đựng cơm không có độn bo bo, và cái bát ăn cơm, kèm theo thìa và đũa.

Với tất cả sự thận trọng vốn có, tôi khẽ cấu vào tay mình 3 cái, để xem đó là thực hay mơ. Và không thể chờ đợi lâu hơn, thành quả cách mạng cứ phải là hưởng thụ ngay lập tức. Tôi lập tức chọn hướng đẹp, và sửa soạn ngồi xuống để thụ hưởng.

Nhưng, cuộc đời không như mơ ước.
Trực ban nội vụ hôm đó, chị ‘quân nhân quốc phòng’ đã đứng tuổi, hốt hoảng đâm bổ vào và mếu máo:
-em ơi, đấy là xuất cơm của đồng chí trung tá, chính ủy Z 175 đấy. Cơm của em ở cái lồng bàn bên kia cơ.
Sét đánh giữa trời quang, hay tuyết rơi giữa mùa hè, cũng không thể nào sánh được với nỗi thất vọng tràn trề của tôi, trong cái thời khắc ăn tối hôm ấy.

Và từ cái thời khắc đau buồn ấy, tôi luôn có ước mơ cháy bỏng, là được đeo quân hàm trung tá, được làm chính ủy, để có được bữa cơm chiều ‘có 3 miếng thịt heo dim nước hàng nâu, nửa mỡ nửa nạc, chiều rộng và chiều dài mỗi miếng, phải bằng 2 ngón tay của cậu tân binh mặc quần áo số 1, và hơn hết, chiều dầy mỗi miếng phải tầm 1 đốt ngón tay của cậu tân binh mặc quần áo số 3’, và kèm theo là ‘một nửa quả trứng vịt kho’.

Đất nước hết giặc, tôi ra quân, về với đời thường cũng chỉ là trung úy, còn lâu mới là trung tá.
Nhưng ơn Đảng, ơn Chính phủ, nhờ sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng, mà hôm nay, trưa ngày 19/08/2020, tôi cũng đã có bữa trưa, gần được bằng bữa cơm ‘trung tá’ hồi 1984.
Thật là ơn Chúa lòng lành.

Com.jpg


À, đăng cái hình ‘lốp đắp’, để bác nào không biết, tham khảo. :P
Lop dap.jpg
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,822
Động cơ
362,129 Mã lực
SAU 35 NĂM, HAI NGƯỜI LÍNH ẤY ĐÃ GẬP NHAU

Năm 1985, cách đây tròn 35 năm, tôi đã có chuyến bay trực thăng in đậm trong ký ức của người lính.
Câu chuyện bay trực thăng đó, đã được tôi kể chi tiết trong bài viết trước đây, với tiêu đề: ‘Đi ké trực thăng thượng tướng’. Các bác chịu khó đọc lại ở trong các trang trước.:x

Qua chuyến bay trực thăng này, tôi đã biết và làm quen được với người phi công ngồi ghế phải trực thăng, có tên là Ngọc Hà, người Hà Nội.
Thời gian trôi đi với biết bao biến cố cuộc đời, trong suốt 35 năm qua, tôi không có cơ hội gập lại anh phi công trực thăng có tên là Ngọc Hà đó.
Nhưng trong tâm trí tôi, 40 phút bay trên trực thăng và nhiều giờ đồng hồ ngồi nói chuyện với anh phi công Ngọc Hà trong căn cứ hải quân của tôi, luôn in đậm trong trí nhớ.
Bây giờ, cả tôi và anh phi công Ngọc Hà, đều đã thành cựu chiến binh. Ký ức của người CCB thường là khắc khoải. Tôi luôn mong muốn tìm gập lại được người phi công năm xưa.

Và nhân duyên của cuộc đời đã cho tôi một điều may mắn.
Nhờ sự giúp đõ trân quý của đại tá phi công AN-26 Sơn Anh Nguyên, của em Đinh Tiến An-thượng tá-Lữ đoàn phó Lữ đoàn thông tin 26 – QC PKKQ, tôi đã kết nối được với phi công Ngọc Hà.
Và hôm nay, tròn 35 năm sau, hai người lính ấy đã gập nhau.

Mà thực ra, nhất định chúng tôi phải gập được nhau.
Trong cuộc gập lại đầu tiên sau 35 năm, chúng tôi phát hiện ra rằng, chúng tôi có quá nhiều điểm chung nhau.
Chúng tôi cùng có tuổi thơ loanh quanh ở phường Phương Liên. Và hiện nay, chúng tôi lại đang cùng sinh hoạt ở đảng bộ của phường ấy, chỉ khác chi bộ.
Chúng tôi cùng có rất nhiều người quen, bạn bè chung trong không quân.
Chúng tôi cùng biết đến nhiều chuyện thâm cung bí sử, tỷ dụ như: trước chuyến bay trực thăng ‘ké’ của tôi, do bay lạc đường, trực thăng hết dầu, cụ thượng tướng Tài đã bị bỏ xuống Thường Tín, và phải lộ bộ ra quốc lộ 1, để bắt xe về Bộ Tổng.
Ngày nay, khi đã là CCB, chúng tôi cùng có hoàn cảnh giống nhau. Anh phi công Ngọc Hà đang phải chăm mẹ già đau ốm. Tôi thì đang chăm tiểu đội trưởng bị liệt toàn thân đã 14 năm nay. Chúng tôi thực sự đồng cảm với nhau.
Và còn vô vàn các điểm chung khác.
Hai người lính ấy đã gập lại nhau. Hai người lính ấy sẽ còn gập nhau nữa và mãi. Và câu chuyện sẽ còn được viết tiếp.

HÌNH MINH HỌA
-Hình 1: anh phi công Ngọc Hà chụp chung với cụ Phiêu. Lúc này, anh Ngọc Hà trẻ trung, và vẫn rất thư sinh- duyên dáng như trong câu chuyện tôi kể trong bài ‘Đi ké trực thăng thượng tướng’.

01-voi cụ LKP.jpg



-Hình 2: anh phi công Ngọc Hà chụp chung với cụ LĐ Anh. Hậu cảnh làm nền, vẫn chính là con MI-8 trắng xanh diêm dúa, mà tôi từng đi ké ngày nào.
02-vơi cụ LDA.jpg


-Hình 3: người lính hải quân trong căn cứ, những năm tháng có câu chuyện bay ké.

03-Mua dong cuoi.jpg

-Hình 4: sau 35 năm, hai người lính ấy đã gập nhau.

04-voi T.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:

Muon_biet

Xe cút kít
Biển số
OF-186880
Ngày cấp bằng
25/3/13
Số km
16,675
Động cơ
544,972 Mã lực
Nơi ở
Đống Đa, Hà Nội
BỮA ĂN TRUNG TÁ

Thời còn trong quân, do đặc thù, đơn vị tôi có khá nhiều xe ô tô.
Thời đấy, lốp xe ô tô quý hơn kim cương, vì ngoài nguồn lốp mới do Liên Xô viện trợ nhỏ giọt, tuyệt nhiên không còn nguồn nào khác. Vì vậy, để thay các ‘con lốp’ quá hạn hoặc hư hỏng, nguồn lốp khả thi nhất là ‘lốp đắp’.
Về ‘lốp đắp’, trong quân đội có Z 175 (thuộc Tổng cục Kỹ thuật), đóng ở Sơn Tây, là đơn vị chuyên ‘đắp lốp’ hảo hạng (so với mặt bằng chung thời đó), nên cá nhân tôi có khá nhiều chuyến công tác đến Z 175, để ngoại giao lấy vài đôi ‘lốp đắp’ cho đơn vị.
Thời gian như bóng chim câu ngoài khung cửa, chuyện ‘lốp đắp’ chẳng còn nhớ gì nhiều, nhưng có 1 chuyện, mà đến bây giờ vẫn luôn luôn nhớ.

Ấy là vào một buổi chiều mùa hè quãng năm 1984, tôi bước vào nhà ăn của Z 175 để ăn cơm chiều. Vì là khách, nên tôi hỏi trực ban là:
-xuất cơm của tôi ở chỗ nào, đồng chí.
Trực ban nội vụ hôm đó, là một chị ‘quân nhân quốc phòng’ đã đứng tuổi, hiền hậu chỉ bảo:
-Trong nhà ăn chiều nay, chỉ có 2 mâm được đậy lồng bàn. Một trong số đó là xuất cơm của em.
Tôi rảo bước vào trong, chọn đại lấy một cái bàn có đậy ‘lồng bàn’, và mở ra để đánh chén.

Trời ơi, tôi suýt ngất !
Tôi không thể tưởng tượng được, trên thế gian này, lại có một xuất cơm nào: hảo hạng, sang trọng, ngon lành, đầy đặn tú hụ như xuất cơm đó. Không thể nào. Mâm cơm đó có:
-Một cái đĩa sắt tráng men mầu xanh cứt ngựa, trên có 3 miếng thịt heo dim nước hàng nâu, nửa mỡ nửa nạc, chiều rộng và chiều dài mỗi miếng, phải bằng 2 ngón tay của cậu tân binh mặc quần áo số 1, và hơn hết, chiều dầy mỗi miếng phải tầm 1 đốt ngón tay của cậu tân binh mặc quần áo số 3.
- Một cái bát ăn cơm bằng sắt tráng men của lính, trong đó có một nửa quả trứng vịt kho, cũng bằng nước hàng.
-Một cái đĩa sắt tráng men mầu xanh cứt ngựa khác, chứa gần đầy một món rau xanh xanh gì đó, tôi không nhớ rõ, vì hồn vía còn tập chung hết vào cái đĩa thịt heo và bát trứng vịt kho kia.
-Một bát sắt tráng men khác, to tướng, đựng một thứ nước canh mầu xam xám, tôi không nhận ra là canh gì, vì không có thời gian.
-Tất nhiên, một bát to khác đựng cơm không có độn bo bo, và cái bát ăn cơm, kèm theo thìa và đũa.

Với tất cả sự thận trọng vốn có, tôi khẽ cấu vào tay mình 3 cái, để xem đó là thực hay mơ. Và không thể chờ đợi lâu hơn, thành quả cách mạng cứ phải là hưởng thụ ngay lập tức. Tôi lập tức chọn hướng đẹp, và sửa soạn ngồi xuống để thụ hưởng.

Nhưng, cuộc đời không như mơ ước.
Trực ban nội vụ hôm đó, chị ‘quân nhân quốc phòng’ đã đứng tuổi, hốt hoảng đâm bổ vào và mếu máo:
-em ơi, đấy là xuất cơm của đồng chí trung tá, chính ủy Z 175 đấy. Cơm của em ở cái lồng bàn bên kia cơ.
Sét đánh giữa trời quang, hay tuyết rơi giữa mùa hè, cũng không thể nào sánh được với nỗi thất vọng tràn trề của tôi, trong cái thời khắc ăn tối hôm ấy.

Và từ cái thời khắc đau buồn ấy, tôi luôn có ước mơ cháy bỏng, là được đeo quân hàm trung tá, được làm chính ủy, để có được bữa cơm chiều ‘có 3 miếng thịt heo dim nước hàng nâu, nửa mỡ nửa nạc, chiều rộng và chiều dài mỗi miếng, phải bằng 2 ngón tay của cậu tân binh mặc quần áo số 1, và hơn hết, chiều dầy mỗi miếng phải tầm 1 đốt ngón tay của cậu tân binh mặc quần áo số 3’, và kèm theo là ‘một nửa quả trứng vịt kho’.

Đất nước hết giặc, tôi ra quân, về với đời thường cũng chỉ là trung úy, còn lâu mới là trung tá.
Nhưng ơn Đảng, ơn Chính phủ, nhờ sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng, mà hôm nay, trưa ngày 19/08/2020, tôi cũng đã có bữa trưa, gần được bằng bữa cơm ‘trung tá’ hồi 1984.
Thật là ơn Chúa lòng lành.

Com.jpg


À, đăng cái hình ‘lốp đắp’, để bác nào không biết, tham khảo. :P
Lop dap.jpg
Cụ số cũng được hưởng thơm lây rồi!
 

tomt

Xe hơi
Biển số
OF-294141
Ngày cấp bằng
28/9/13
Số km
123
Động cơ
314,939 Mã lực
Em ko còn sức đạp xe đường dài, xin cổ vũ ý tưởng của cụ chủ.

"Đêm, cái đêm rút qua gầm cầu.
Anh, anh đã hẹn ngày mai trở lại.
Sóng sông Hồng vỗ bờ hát mãi..."

Sông Hồng hôm nay địa hình đã khác xa ngày xưa.
Việc men theo bãi sông đi về Thượng Hội ngày xưa chắc vất vả lắm, cây cối, bãi lầy nhiều vô thiên lủng. Bây giờ các cụ cứ mặt đê mà đạp thôi, chúc các cụ vui.
tUYỆT vời cụ ạ, em luôn thắc mắc
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,822
Động cơ
362,129 Mã lực

NHỮNG NGƯỜI LÍNH ẤY GẬP NHAU
Những người lính ấy đã gập nhau. Rõ là đủ cả Hải – Lục – Không quân.
1- Đó là anh Hoàng Sinh viên, một hạm trưởng tầu chiến đấu tài hoa, một ‘con sói biển’ lừng danh của Hải quân.
Có lẽ phải nhắc lại rằng, kể từ khi thành lập Hải quân Việt Nam năm 1955, và trong suốt thời kỳ đánh Mỹ, từ năm 1954 đến năm 1975, hải quân Việt Nam chỉ có 3 lần hải chiến trực diện và tay đôi với Hạm đội 7 của hải quân Mỹ. Lần đầu vào năm 1964 để dẫn tới ‘sự kiện vịnh Bắc bộ’. Lần thứ hai vào năm 1967 để dẫn đến câu chuyện ‘Trao trả tù binh có một không hai’. Và lần thứ 3, lần cuối cùng, là vào năm 1972, khi Ních-xơn thả thủy lôi phong tỏa cảng Hải Phòng và dùng B-52 ném bom miền Bắc.
Trong lần hải chiến trực diện và tay đôi với Hạm đội 7 của hải quân Mỹ lần thứ 3, đại tá Hoàng Sinh viên lúc ấy là thiếu úy hạm phó của một trong các chiến hạm phóng lôi của hải quân ta, đã tham chiến trong trận hải chiến ấy. (Cả 3 trận hải chiến này, đều đã được Tuanbim tôi kể trong FB của mình trước đây).
2- Đó là anh Nguyễn Khắc Nguyệt, nguyên là chiến sỹ lái xe tăng, đã lái con chiến mã số hiệu 380, cùng các chiến xa khác của đại đội xe tăng số 4 anh hùng, húc đổ cánh cổng Dinh Độc Lập vào lúc 11h30 ngày 30/04/1975.
Đại tá Nguyệt từ lâu đã trở thành nhà văn. Các câu chuyện về chiến trận của anh, các bác có thể tìm đọc qua bạt ngàn các tác phẩm ăn khách của đại tá xe tăng – nhà văn Nguyễn Khắc Nguyệt.
3- Đó là anh Thanh Nguyen Huu, nguyên sỹ quan tác chiến điện tử. Người đã tiếp quản các căn cứ máy tính của Mỹ trong chiến dịch HCM năm 1975. Bật mí thêm, anh là phu quân của chị Hòa Bình, con gái của Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
4- Đó là anh Bảng Trần, một phóng viên cây đa-cây đề của báo Quân đội nhân dân, chuyên mảng Phòng không-Không quân.
Các bạn bè của tôi trong quân chủng PK-KQ không thể không biết tới anh Bảng Trần, nếu như các bạn đã từng ít nhất có 1 lần được ‘trên’ khen thưởng hoặc biểu dương.
5- Đó là phi công trực thăng Ngọc Hà. Đại tá Ngọc Hà chuyên bay trực thăng chuyên cơ.
Có thể nói ‘tất tần tật’, hay ‘tuốt tuồn tuột’ các vị tướng lừng danh, các lãnh tụ của ta, đều đã bay trên trực thăng chuyên cơ do phi công Ngọc Hà ngồi ghế phải, điều khiển.
Từ Đại tướng Võ Nguyên Giáp, đến ‘cụ Tài’-cụ thượng tướng mà bất cứ ai đã từng khoác áo lính, đều đã nghe kể về giai thoại nóng tính của cụ. Và bạt ngàn các Tổng Bí thư hay các Chủ tịch nước khác, đều đã từng bay trên trực thăng chuyên cơ của phi công Ngọc Hà. Kể tên các cụ ấy ra đây, có lẽ phải vài trang giấy. (Mà Tuanbim tôi, cũng đã bay trên con trực thăng chuyên cơ ấy một lần, như trong các câu chuyện được tôi kể trước đây. Tất nhiên, tôi nhất định không có tên trong các trang giấy nói trên).
---- ----- -----
Toàn là lính chiến lừng danh. Ấy thế nhưng gập nhau ngày hôm nay, họ hầu như rất ít kể về các chiến công của mình. Có lẽ các cụ nhà ta nói đúng, khi bẩu rằng: ‘người ta chỉ hay nhớ về những cái mình thiếu – chứ không ai kể về những thứ mà mình đã thừa thãi’.
Mà một trong các chủ để của ngày hôm nay, là:
-Ai??? Ai trong số những người lính trong buổi gập mặt này, đã từng nhìn thấy ‘các bóng hồng’ trong quân ngũ - tắm tiên, nhiều nhất.
Không phải nói nhiều. Chức vô địch tuyệt đối thuộc về phi công trực thăng Ngọc Hà.
Trong suốt hơn 20 năm đóng quân tại sân bay Hòa Lạc. Gần như ngày nào cũng có 1 ban bay. Bởi thế cho nên, toàn bộ ‘thủ đô lính’ Sơn Tây, chiều dài tính từ Xuân Mai cho đến phà/cầu Trung Hà, chiều rộng tính từ Đá Chông cho đến khu công nghệ cao Hòa Lạc bây giờ, có bao nhiêu nhà tắm lộ thiên, đồng chí phi công trực thăng Ngọc Hà thuộc rõ hơn cả lòng bàn tay. Nghe đâu tất cả có tầm 274 cái nhà tắm lộ thiên, để ‘các bóng hồng’ trong quân ngũ - tắm tiên, vào lúc 4 giờ chiều hàng ngày.
Đơn vị hải quân của tôi, cũng có 1 nhà tắm lộ thiên, để ‘các bóng hồng’ trong quân ngũ của đơn vị tôi ‘tắm tiên’. Nhưng tất cả ‘các bóng hồng’ của đơn vị tôi, chỉ độ hơn chục người. Về việc này, tôi đã kể trong câu chuyện có tiêu đề là ‘Ước mơ trung sỹ’ trên FB trước đây.
Tuy nhiên, nếu bình xét, thì câu chuyện của tôi, mà có liên quan đến gái xinh, còn kém xa các thành tích của đồng chí Trung Sy sư đoàn 9, mà đã được đ/c ấy kể trong các tác phẩm của mình.
Đến đây, tôi xin hỏi các bác một câu:
Nếu được chọn giữa việc:
-Hàng ngày, ngồi trên trực thăng, ngắm khoảng trên một ngàn ‘các bóng hồng’ trong quân ngũ - tắm tiên, ở độ cao 200 mét, với tốc độ liếc nhìn là 180 km/giờ, so với:
-Ngắm chỉ được vài ‘các bóng hồng’ trong quân ngũ - tắm tiên, ở cự ly 1 ngàn 800 mét qua kính ngắm AZP, nom rõ ‘đầu ti to bằng quả bóng chuyền bằng da’, như mấy cậu lính trinh sát của đơn vị tên lửa vác vai – bảo vệ căn cứ hải quân của tôi,
Các bác sẽ chọn phương án nào.?

Những người lính trong ảnh:
Từ phải qua trái: anh phi công Ngọc Hà, anh Thanh Nguyen Huu, anh Nguyễn Khắc Nguyệt, anh Bảng Trần, anh Hoàng Sinh Viên, người viết bài này.
IMG20201112110740.jpg


NOTE:
Để cho liền mạch câu chuyện, tôi xin đăng lại câu chuyện ‘Ước mơ trung sỹ’ trong này, để các bác tiện theo dõi.

ƯỚC MƠ TRUNG SỸ
Doanh trại hải quân nhà cháu, như đã từng biên, nằm sát mép biển.
Biển xanh, mái ngói đỏ, gió lộng, những dải cát trắng dài. Doanh trại đẹp như trong bức tranh thủy mặc của ông Tề Bạch Thạch bên xứ Tầu.
Ấy thế nhưng, khu tắm giặt tập chung của đơn vị, mới là nơi đẹp nhất. Đặc biệt là khu tắm giặt của trung đội nữ hải quân. Về cái khu tắm giặt của trung đội nữ này, nhà cháu đã có biên vài chuyện về nó, trong sê-ri: ‘Nhớ về “bê” tóc bím’!
Khu vực này nằm phía sau dẫy nhà nghỉ của cán bộ-chiến sỹ, khá biệt lập, trên một gò đất hơi nhô cao. Để cẩn thận, nhà cháu còn cho xây tường bao quanh khu tắm giặt, cao những hơn mét tám, cắm cả mảnh chai trên đỉnh, Đảm bảo không một ai trong doanh trại, có thể kiễng chân nhìn vào khu tắm giặt của các chiến sỹ nữ.
Là cái thằng hay đọc sách thánh hiền, nên nhà cháu hiểu nỗi vất vả của các em. Mới non 17-18 tuổi đầu, đã xa nhà bước vào quân ngũ, còn biết bao là non nớt, vụng về. Bởi vậy, nhà cháu thường xuyên cho các em nghỉ huấn luyện sớm, thường là tầm non 4 giờ chiều.
Lúc ấy, mặt trời còn lâu mới chìm khuất sau giẫy đồi thông phía tây, xa xa. Ánh nắng vẫn còn như giát vàng lên khu tắm giặt không mái che, sưởi ấm toàn khu vực, để các cô bé còn có thời gian thư giãn bên bể nước ngoài trời, sau một ngày huấn luyện căng thẳng.
Như đã nói trong các câu chuyện trước. Nhà cháu chơi khá thân với cậu Hải, đại trưởng của đại đội tên lửa vác vai A72-sư đoàn phòng không 365, đóng quân trên đồi cao phía tây xa xa, làm nhiệm vụ bảo vệ căn cứ hải quân của nhà cháu.
Tên lửa thì nhà cháu chả thấy báu nõn gì. Nhà cháu chỉ thích cái máy đo xa thám không AZP của đại đội A 72 mà thôi.
Cái máy AZP này, chuyên dùng để xục xạo tìm kiếm mục tiêu trên không, nên tiêu cự là vô đối. Đặt tờ báo Nhân Dân ở xa 4 km, máy có thể đọc rõ bài xã luận, thậm trí là nhìn rõ cả dăm rơm còn hằn trên giấy báo.
Những đêm không trăng, nhiều sao, nhà cháu thường lên đại đội tên lửa A72, mược cái máy đo xa thám không AZP, lia máy lên bầu trời.
Chả là hồi chiến tranh biên giới ấy, cứ đúng 8 giờ 12 phút tối, là có một vệ tinh quân sự trinh sát của Mỹ, bay ngang qua bầu trời ở hướng 34.
Cứ đúng giờ ấy, là nhà cháu và cậu Hải, đại trưởng A72, lại đọ xem, cái đồng hồ Ra-két-ta của nhà cháu, và cái đồng hồ Pôn-dốt của Hải, cái nào chạy chính xác hơn.
Nếu chuyện cứ như thế, thì đã chẳng có điều gì đáng nhớ.
Một hôm vào buổi chiều, trước giờ cơm tối, cậu Hải xuống đơn vị hải quân tìm nhà cháu. Với vẻ mặt đau khổ, cậu Hải bẩu:
-Ông nhắc nhở các cô bé của ông đi, không là tôi mất hết quân đấy.
Trước ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên của nhà cháu, cu Hải buồn rầu:
-Dạo này, tôi thấy tụi tiểu đội trinh sát thám không của đại đội tôi, cứ ngồi lỳ bên máy đo xa, bỏ cả giờ tăng gia, thậm chí nhiều hôm muộn cả giờ cơm chiều. Hôm qua tôi đột xuất đi kiểm tra, thì...Không thể tệ hơn được.
Nhà cháu sốt ruột:
-Ông đi vào việc chính đi, tôi phải đi tưới rau bây giờ đây.
Cu Hải vẫn lúng búng:
-Mẹ kiếp. Chỉ lệnh đã đặt ra là: máy đo xa phải cố định ở hướng bắc, nâng cao ở tầm 45 độ, để xục xạo mục tiêu theo vùng trời được phân công. Thế mà hôm qua tôi mới biết, chúng nó toàn hướng máy về phía đông, hướng xuống phía doanh trại của ông.
Ông biết không, tôi đã ghé mắt kiểm tra, suýt ngất. Một quả bóng chuyền da, xinh xinh, hồng hồng, đập cứ tưng tưng vào mắt!!!
Nhà cháu hoang mang:
-Bóng nào ở đấy, liên quan gì đến cái máy AZP của đại đội tên lửa?
Thằng Hải rít lên:
-Thì đó là cái đầu ‘ti’ của cô bé nào đấy, quân của ông ấy. Mịa, ở khoảng cách 1,8 cây số, máy nó chỉnh tiêu cự tối đa, bằng quả bóng chuyền là còn bé đấy. Ở cái ‘đầu ti’ của đứa sau, ‘nó’ còn bằng quả dưa hấu cơ!!!
Zời ơi. Nhà cháu bật ngửa, đấm ngực than trời.
Zời ạ, ở khoảng cách 4 km, máy có thể đọc rõ bài xã luận, thậm trí là nhìn rõ cả dăm rơm còn hằn trên giấy báo. Đằng này có 1,8 ki-lô-mếch. Lại trống thiên, không mái che. Lại ở trên cao, cứ như ngồi trên trực thăng chỉ thị mục tiêu, nhòm xuống.
Thôi rồi Lượm ơi. Nào là khu riêng biệt, nào là tường cao hơn mét tám, nào là mảnh chai cắm đỉnh. Còn ‘kín cổng-cao tường’, kín đáo gì nữa, các em ơi. Bí mật quân sự, kho hàng quý báu, lộ hết cả rồi!!!
Ngay lập tức, tối đó nhà cháu họp gấp.
Ấy thế, dưng mà đó lại là chuyện tế nhị, là các cô bé mới non 17 tuổi đời, còn ngu ngơ, còn ngây thơ binh nhì. Không thể nói huỵch toẹt ra được. Cứ phải hắng giọng và vòng vo tam quốc.
Nào là ở hướng mặt trời lặn ấy, phía dẫy đồi thông xa xa ấy, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt, ngược sáng, nên các đồng chí không nhìn thấy máy AZP, nhưng máy AZP sẽ nhìn thấy rõ các đồng chí. Hiểu chửa. Rõ chửa.
Chả biết ‘hiểu chửa’, ‘rõ chửa’ được các cô bé quán triệt bao nhiêu. Nhưng vài hôm sau, trong lúc tăng gia, nhà cháu nghe rõ tiếng cô bé Hồng, cô bé táo tợn, dường như cố tình nói to để nhà cháu nghe thấy:
-Sợ gì. Bây giờ ‘chỗ ấy’ có giá ngàn vàng, các anh ấy mới ngắm. Chứ mai sau, đắt giá lắm thì ‘nó’ cũng chỉ còn có giá độ non ‘nửa chỉ’. Có mà ‘các’ vàng mười, các anh ấy cũng chả thèm. Bây giờ có áo gấm, mà cứ phải đi đêm, nó phí ra. Kệ....
Than ôi, lại còn thế nữa! Nhà cháu ngửa mặt, đấm ngực và kêu trời, như Chu Du dỗi hờn Tào Tháo trong trận Xích Bích năm nào.Thôi thì ‘dao sắc không gọt được chuôi’, ta đi ‘gọt’ tên lửa vậy.
Thấy nhà cháu lên, cu Hải biết ngay:
-Tụi ‘chó ***’ quân tôi, chúng nó chẳng nể Đại hội Đoàn Thanh niên toàn quốc đang họp gì sất. Chiều xuống, cứ hở ra, là chúng nó lại lia máy xuống doanh trại hải quân nhà ông. Tôi ước mình lại được trở về là trung sỹ, là tiểu đội trưởng máy đo xa thám không AZP, để giữ gìn quân phong-quân kỷ, ông Tuanbim ơi!
Hỡi các em Hồng, em Nụ, em Mai, em Bích, em Đào.
Các em có thể đã quên anh Hải với giấc mơ trung sỹ.
Các em có thể đã quên tiếng ho cảnh báo, như ông già ho lao của anh Tuanbim, mỗi khi anh đi gần đến căn nhà của các em.
Nhưng tụi anh vẫn nhớ, vẫn hình dung các em như làn táo chín đỏ, căng mọng trong vườn xuân. Các em sẽ không bao giờ là những quả táo tầu trong bình rượu ngâm thuốc bắc tẩm bổ của các cụ Cựu chiến binh bây giờ. Tụi anh vẫn luôn nhớ về các em, căng mọc như táo chín mùa xuân, hỡi các nữ chiến binh tóc mềm.
MÁY ĐO XA AZP
máy đo xa AZP.jpg

 

Bigmoto

Xe container
Biển số
OF-389465
Ngày cấp bằng
29/10/15
Số km
6,047
Động cơ
317,708 Mã lực
ƯỚC MƠ TRUNG SỸ
Doanh trại hải quân nhà cháu, như đã từng biên, nằm sát mép biển.
Biển xanh, mái ngói đỏ, gió lộng, những dải cát trắng dài. Doanh trại đẹp như trong bức tranh thủy mặc của ông Tề Bạch Thạch bên xứ Tầu.
Ấy thế nhưng, khu tắm giặt tập chung của đơn vị, mới là nơi đẹp nhất. Đặc biệt là khu tắm giặt của trung đội nữ hải quân. Về cái khu tắm giặt của trung đội nữ này, nhà cháu đã có biên vài chuyện về nó, trong sê-ri: ‘Nhớ về “bê” tóc bím’!
Khu vực này nằm phía sau dẫy nhà nghỉ của cán bộ-chiến sỹ, khá biệt lập, trên một gò đất hơi nhô cao. Để cẩn thận, nhà cháu còn cho xây tường bao quanh khu tắm giặt, cao những hơn mét tám, cắm cả mảnh chai trên đỉnh, Đảm bảo không một ai trong doanh trại, có thể kiễng chân nhìn vào khu tắm giặt của các chiến sỹ nữ.
Là cái thằng hay đọc sách thánh hiền, nên nhà cháu hiểu nỗi vất vả của các em. Mới non 17-18 tuổi đầu, đã xa nhà bước vào quân ngũ, còn biết bao là non nớt, vụng về. Bởi vậy, nhà cháu thường xuyên cho các em nghỉ huấn luyện sớm, thường là tầm non 4 giờ chiều.
Lúc ấy, mặt trời còn lâu mới chìm khuất sau giẫy đồi thông phía tây, xa xa. Ánh nắng vẫn còn như giát vàng lên khu tắm giặt không mái che, sưởi ấm toàn khu vực, để các cô bé còn có thời gian thư giãn bên bể nước ngoài trời, sau một ngày huấn luyện căng thẳng.
Như đã nói trong các câu chuyện trước. Nhà cháu chơi khá thân với cậu Hải, đại trưởng của đại đội tên lửa vác vai A72-sư đoàn phòng không 365, đóng quân trên đồi cao phía tây xa xa, làm nhiệm vụ bảo vệ căn cứ hải quân của nhà cháu.
Tên lửa thì nhà cháu chả thấy báu nõn gì. Nhà cháu chỉ thích cái máy đo xa thám không AZP của đại đội A 72 mà thôi.
Cái máy AZP này, chuyên dùng để xục xạo tìm kiếm mục tiêu trên không, nên tiêu cự là vô đối. Đặt tờ báo Nhân Dân ở xa 4 km, máy có thể đọc rõ bài xã luận, thậm trí là nhìn rõ cả dăm rơm còn hằn trên giấy báo.
Những đêm không trăng, nhiều sao, nhà cháu thường lên đại đội tên lửa A72, mược cái máy đo xa thám không AZP, lia máy lên bầu trời.
Chả là hồi chiến tranh biên giới ấy, cứ đúng 8 giờ 12 phút tối, là có một vệ tinh quân sự trinh sát của Mỹ, bay ngang qua bầu trời ở hướng 34.
Cứ đúng giờ ấy, là nhà cháu và cậu Hải, đại trưởng A72, lại đọ xem, cái đồng hồ Ra-két-ta của nhà cháu, và cái đồng hồ Pôn-dốt của Hải, cái nào chạy chính xác hơn.
Nếu chuyện cứ như thế, thì đã chẳng có điều gì đáng nhớ.
Một hôm vào buổi chiều, trước giờ cơm tối, cậu Hải xuống đơn vị hải quân tìm nhà cháu. Với vẻ mặt đau khổ, cậu Hải bẩu:
-Ông nhắc nhở các cô bé của ông đi, không là tôi mất hết quân đấy.
Trước ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên của nhà cháu, cu Hải buồn rầu:
-Dạo này, tôi thấy tụi tiểu đội trinh sát thám không của đại đội tôi, cứ ngồi lỳ bên máy đo xa, bỏ cả giờ tăng gia, thậm chí nhiều hôm muộn cả giờ cơm chiều. Hôm qua tôi đột xuất đi kiểm tra, thì...Không thể tệ hơn được.
Nhà cháu sốt ruột:
-Ông đi vào việc chính đi, tôi phải đi tưới rau bây giờ đây.
Cu Hải vẫn lúng búng:
-Mẹ kiếp. Chỉ lệnh đã đặt ra là: máy đo xa phải cố định ở hướng bắc, nâng cao ở tầm 45 độ, để xục xạo mục tiêu theo vùng trời được phân công. Thế mà hôm qua tôi mới biết, chúng nó toàn hướng máy về phía đông, hướng xuống phía doanh trại của ông.
Ông biết không, tôi đã ghé mắt kiểm tra, suýt ngất. Một quả bóng chuyền da, xinh xinh, hồng hồng, đập cứ tưng tưng vào mắt!!!
Nhà cháu hoang mang:
-Bóng nào ở đấy, liên quan gì đến cái máy AZP của đại đội tên lửa?
Thằng Hải rít lên:
-Thì đó là cái đầu ‘ti’ của cô bé nào đấy, quân của ông ấy. Mịa, ở khoảng cách 1,8 cây số, máy nó chỉnh tiêu cự tối đa, bằng quả bóng chuyền là còn bé đấy. Ở cái ‘đầu ti’ của đứa sau, ‘nó’ còn bằng quả dưa hấu cơ!!!
Zời ơi. Nhà cháu bật ngửa, đấm ngực than trời.
Zời ạ, ở khoảng cách 4 km, máy có thể đọc rõ bài xã luận, thậm trí là nhìn rõ cả dăm rơm còn hằn trên giấy báo. Đằng này có 1,8 ki-lô-mếch. Lại trống thiên, không mái che. Lại ở trên cao, cứ như ngồi trên trực thăng chỉ thị mục tiêu, nhòm xuống.
Thôi rồi Lượm ơi. Nào là khu riêng biệt, nào là tường cao hơn mét tám, nào là mảnh chai cắm đỉnh. Còn ‘kín cổng-cao tường’, kín đáo gì nữa, các em ơi. Bí mật quân sự, kho hàng quý báu, lộ hết cả rồi!!!
Ngay lập tức, tối đó nhà cháu họp gấp.
Ấy thế, dưng mà đó lại là chuyện tế nhị, là các cô bé mới non 17 tuổi đời, còn ngu ngơ, còn ngây thơ binh nhì. Không thể nói huỵch toẹt ra được. Cứ phải hắng giọng và vòng vo tam quốc.
Nào là ở hướng mặt trời lặn ấy, phía dẫy đồi thông xa xa ấy, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt, ngược sáng, nên các đồng chí không nhìn thấy máy AZP, nhưng máy AZP sẽ nhìn thấy rõ các đồng chí. Hiểu chửa. Rõ chửa.
Chả biết ‘hiểu chửa’, ‘rõ chửa’ được các cô bé quán triệt bao nhiêu. Nhưng vài hôm sau, trong lúc tăng gia, nhà cháu nghe rõ tiếng cô bé Hồng, cô bé táo tợn, dường như cố tình nói to để nhà cháu nghe thấy:
-Sợ gì. Bây giờ ‘chỗ ấy’ có giá ngàn vàng, các anh ấy mới ngắm. Chứ mai sau, đắt giá lắm thì ‘nó’ cũng chỉ còn có giá độ non ‘nửa chỉ’. Có mà ‘các’ vàng mười, các anh ấy cũng chả thèm. Bây giờ có áo gấm, mà cứ phải đi đêm, nó phí ra. Kệ....
Than ôi, lại còn thế nữa! Nhà cháu ngửa mặt, đấm ngực và kêu trời, như Chu Du dỗi hờn Tào Tháo trong trận Xích Bích năm nào.Thôi thì ‘dao sắc không gọt được chuôi’, ta đi ‘gọt’ tên lửa vậy.
Thấy nhà cháu lên, cu Hải biết ngay:
-Tụi ‘chó ***’ quân tôi, chúng nó chẳng nể Đại hội Đoàn Thanh niên toàn quốc đang họp gì sất. Chiều xuống, cứ hở ra, là chúng nó lại lia máy xuống doanh trại hải quân nhà ông. Tôi ước mình lại được trở về là trung sỹ, là tiểu đội trưởng máy đo xa thám không AZP, để giữ gìn quân phong-quân kỷ, ông Tuanbim ơi!
Hỡi các em Hồng, em Nụ, em Mai, em Bích, em Đào.
Các em có thể đã quên anh Hải với giấc mơ trung sỹ.
Các em có thể đã quên tiếng ho cảnh báo, như ông già ho lao của anh Tuanbim, mỗi khi anh đi gần đến căn nhà của các em.
Nhưng tụi anh vẫn nhớ, vẫn hình dung các em như làn táo chín đỏ, căng mọng trong vườn xuân. Các em sẽ không bao giờ là những quả táo tầu trong bình rượu ngâm thuốc bắc tẩm bổ của các cụ Cựu chiến binh bây giờ. Tụi anh vẫn luôn nhớ về các em, căng mọc như táo chín mùa xuân, hỡi các nữ chiến binh tóc mềm.
MÁY ĐO XA AZP
máy đo xa AZP.jpg
Vụ này giống y xì bọn sinh viên Cầu đường thực tập máy trắc đạc, lần đầu làm quen máy nên thầy trò vác máy lên sân thượng tầng 7 để đỡ phải chạy bộ xuống dưới.
Thầy giáo dạy thực tập thấy cả lũ xúm xít có vẻ bí mật quanh cái máy đo. Ra ngó vào hóa ra các nhóc đang soi vào nhà tắm nữ của KTX....cả bọn bị quạt tơi bời :))
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,822
Động cơ
362,129 Mã lực
Baoleo xin gứi các bác, một truyện ngắn của người bạn, đồng đội của Baoleo - Trung Sỹ.
Đây là một câu chuyện được đăng trên tạp chí Văn nghệ QĐ tháng 11/2020, nên có những chi tiết được ‘văn học’ thêm. Nhưng vẫn cơ bản là đúng với cuộc đời quân ngũ của những người lính chúng tôi – thời chiến tranh.
Xin mời các bác ‘ngự lãm’ nhé.

Xóm vui ngày nắng


Tốp tân binh Thành, Cang, Lương được dẫn về ở nhờ nhà ông Bộ chủ nhiệm hợp tác xã. Ngôi nhà ba gian hai chái có mỗi ba người. Hai ông bà ở một chái đầu hồi, chái bên kia là buồng chị Luyến, cô con dâu ông ở. Ba gian giữa ông tháo các cánh cửa bức bàn xuống, làm phản cho lính mới nằm.

Bộ đội về làng Vực, căn nhà vắng nay thêm người trẻ đã vui trở lại. Anh con trai ông, anh Thế chồng chị Luyến cũng đi bộ đội đánh nhau trong Nam. Thống nhất đất nước đã mấy năm. Lác đác đã có những người lính giải ngũ về làng nhưng anh Thế vẫn bặt vô âm tín. Thậm chí một lá thư cũng không thấy gửi.

Đơn vị huấn luyện đợt này toàn lính Hà Nội. Thanh niên thủ đô thông minh tài hoa nhưng ngang tàng ương bướng, khiến cán bộ khung nhiều phen vất vả. Thằng Lương đẹp trai như tài tử Deyanov trong phim Trên Từng Cây Số, hát hay mê mẩn nhưng là vua nghịch ngợm trời gầm. Cang gõ bát sắt theo nhịp ca khúc Lương đang hát, ghen tị tuyên bố, rằng nghe thằng này hát bài Chiều ngoại ô Moskva, chắc chắn nhiều chị em xã viên sẽ chuyển từ ngẩn ngơ sang ngây ngất.

Một tối muộn sau giờ sinh hoạt đại đội, Lương kéo Thành lại, lào thào:
- Về ngủ sớm buồn chết mẹ! Ở lại ăn oản đã.
- Oản đâu ra mày?
- Im lặng tuyệt đối. Thấy tao làm gì làm theo đúng thế, nghe chưa!
Lương dẫn Thành luồn ra sau lán các em tổ bếp nuôi quân. Hai thằng ghé mắt qua khe liếp đan nứa. Trong lán, dưới ánh đèn bão vàng vọt, các cô gái đang thay áo lót chuẩn bị đi ngủ. Những chiếc su chiêng quân đội nhọn hoắt và cứng đanh ban ngày đang được dềnh dàng tháo bỏ, để lộ những khuôn ngực tròn đầy. Lương bấm Thành kéo ra sau bóng tối kho gạo liền kề, thì thào phân công:
- Tao bò vào trước, mày vào sau. Phần mày em Lành phản đầu tiên. Tao phản thứ hai em Lụa, rõ chưa.
- Liều quá đi mày!
- Oản bự cả đấy! Không liều vào mặt trận chết, lại hối hận chẳng biết cái oản nó vuông tròn thế nào.
- Cửa chốt mà. Họ làm ầm lên thì chạy đằng nào?
- Thằng ngẫn! Cửa không chốt và Lành nó sẽ không kêu đâu. Tao thử rồi! Còn cái Lụa hôm nay tao sẽ thử.

Phía bên kia sân lúa hợp tác xã là kho hậu cần đại đội. Bóng người lính gác ca đầu đi lại quanh quẩn đầu hồi dưới ánh trăng mờ. Súng không đạn, gác lại chọn chỗ sáng, đúng là lính mới tò te. Rạo rực bầu máu nóng tuổi trẻ, Thành hồi hộp lặng lẽ bò theo Lương trở lại lán nuôi quân. Quả nhiên cánh liếp cửa không chốt, chỉ lẹt sẹt tiếng kêu quệt nền đất khe khẽ. Trong bóng tối nhờ nhờ từ chiếc đèn khêu nhỏ bấc, trên tấm phản đầu, Thành thấy Lành đang nằm nghiêng úp vào trong, bỗng trở mình nằm ngửa. Ngực Lành phập phồng. Tiếng cô thở đều đều trong mùng, chừng đã sâu giấc ngủ.
Tình huống quá thuận lợi. Lương lựa vén diềm mùng, thận trọng đặt khẽ tay lên bầu ngực cô. Êm ái, không một phản ứng nhỏ. Không gian đông cứng lại trong sự im lặng đến nghẹt thở. Chỉ còn nghe tiếng dế kêu đều đều rả rích ngoài hè.

Lương ngoắc nhè nhẹ ra hiệu. Thành bò lại, đôi tay run rẩy một cách vô thức, đặt lên bầu vú Lành. Ấm nóng thịt da, dập dồn hơi thở. Thành thảng thốt, thoáng giật mình với cảm giác dường như Lành còn thức, nhưng vẫn im lặng đồng lõa với bóng đêm đang sẵn chứa một núi lửa đam mê thôi thúc. Bên kia, Lương đã tiếp cận tới phản Lụa nằm. Tấm mùng lung lay nhè nhẹ. Thời gian chết lặng, đong đếm bằng nhịp tim thình thịch dội như trống làng đang khát khao đập trong những lồng ngực trẻ. Có tiếng lính hô mật khẩu đổi ca gác bên kia sân kho.

- Trộm, trộm...! Tiếng một cô gái mé phản trong cùng chợt hốt hoảng, kêu ré lên thất thanh.
Lương vòng sang, giật kéo Thành bung cửa chạy biến. Xóm ngoài xôn xao, ong óc dậy tiếng chó sủa. Tiếng còi báo động roét roét...! Hai người hổn hển chạy về đến nhà. Chị Luyến vừa tắm xong, đang ngồi hong tóc bên bậc cổng hỏi khẽ:
- Các chú đi đâu về muộn thế?
- Chúng em sang thằng bạn cùng phố đóng bên xóm Đông chơi.
Lương trả lời quấy quá. Hai đứa vọt vào phản mình mắc vội mùng, nằm im thin thít giả vờ ngủ. Ngoài ngõ, tiếng chân người chạy thình thịch, tiếng còi roét roét tới gần. Ánh đèn pin sáng trắng lia loang loáng cùng tiếng anh Liên hỏi gắt:
- Tổ ba người có mặt trong nhà không Luyến?
- Chúng nó mệt. Ngáy khò từ lâu rồi! - Chị Luyến trả lời tỉnh bơ.
Trung đội trưởng cùng hạ sỹ Liên vẫn sục vào nhà kiểm tra, soi đèn pin tận mặt, đếm đủ từng người lính trong giường rồi mới sang nhà khác. Chị Luyến ra chốt cổng trở vào, vén mùng cốc vào đầu mỗi đứa một phát đau điếng. Tấm cửa buồng rên lên ken két trong ổ mộng khô. Chị vào buồng đi ngủ, nhưng hương sả, hương bồ kết trên mái tóc dày nặng của chị không ngủ, cứ thao thức lẩn quất mãi trong đêm.

Hôm sau, câu chuyện trộm đột nhập lán nữ nuôi quân tối qua loang ra khắp đại đội. Hết kêu gọi tự giác đến kiểm điểm, kiểm thảo sinh hoạt vẫn không tìm được ra ai là thủ phạm. Quân tư trang không mất gì, đến ngay cả bị hại cũng không biết ai do trời tối, lại vẫn vui vẻ nên chuyện dần lắng xuống. Chậu cơm có tổ ba người của Lương, Thành, Cang kể từ hôm đó bao giờ cũng được ấp thêm một miếng cháy to tướng giòn tan nơi đáy chảo gang, mỗi khi Lành hay Lụa đứng chia cơm.

Ngày lại ngày trôi qua. Chiếc loa truyền thanh của xã ông Bộ cho treo trên cây xoan trước cổng nhà, sau các bản tin vẫn hát: “Nghe không anh mùa xuân, về cùng tin chiến thắng, xóm vui trong ngày nắng, như gọi đồng chín vàng...” .

Tin chiến thắng về đã lâu, lúa đã vàng đồng mấy bận, nhưng anh Thế mãi không thấy về khiến ông bà ngày thêm sốt ruột. Các buổi giao lưu văn nghệ với chi đoàn địa phương hồi làng mới đón tân binh, chị Luyến vẫn song ca với thằng Lương bài hát này. Sân kho hợp tác biến thành sân khấu, dát bạc dưới ánh trăng vằng vặc đêm rằm. Trong nhịp đàn guitar lắt lẻo của Thành, hai chị em giao lưu tình cảm, ăn ý đưa đẩy giọng nam trầm, giọng nữ thanh bắt nhau rất ngọt.

Nhưng từ lúc xảy ra chuyện trộm ở lán nữ nuôi quân, Thành không thấy chị hát nữa. Chị buồn. Lại có một tin đồn loang ra không rõ từ đâu, rằng anh Thế đã mất tích trong một trận đánh. Tử trận, hy sinh đã đành một lẽ. Đau đớn xót xa một lần, rồi cũng sẽ dần nguôi, rồi có thể tính tiếp bước tương lai. Sự mất tích nó như một chiếc thòng lọng vô hình, tròng hờ vào số phận những người thân đang phấp phỏng ngóng chờ trong vô vọng, khiến người ta chẳng thể làm gì.

Nỗi rạo rực chờ mong của một người đàn bà trẻ đầy sung mãn ngày thêm mòn mỏi, mà tiếng loa nén vẫn oang oang mãi đến vô tình bài hát cũ hôm nào. Chị rón rén dậy ra sân kho đi làm sớm hơn, như muốn tránh cánh lính trẻ phổng phao ngồng ngỗng đang vô tư ngủ trên các tấm phản gian ngoài. Nghe tiếng xoay “két..két...” lỗ mộng tấm cửa, Thành biết chị đã vào buồng đi ngủ hay đã trở dậy sớm. Sau tiếng két cửa sáng một lát là tiếng rít thuốc lào sòng sọc ngoài sân của ông Bộ. Ông ngồi chờ đóng cổng cho con dâu, lần nào cũng độc một câu quen thuộc, lí nhí như người đang mắc lỗi:
- Thầy mới lên quân sự tỉnh, vẫn chửa tin gì con ạ!
- Thầy yếu rồi. Đừng đạp xe lên nữa, khổ ra!
- Thầy u xin lỗi con!
- Thầy u làm gì có lỗi. Còn sống anh ấy khắc tìm về!
Tiếng chị Luyến gắt nhẹ, như có cả sự rấm rứt ở bên trong. Tiếng dép nhựa chị vừa khuất sau cổng là tiếng còi báo thức rộn rã của hạ sỹ Liên tiểu đội trưởng tiếp nối. Hằng ngày trôi qua đều đều như vậy, từ bài bắn đạn thật bia số 4 đến bia “thằng còm” số 7 rách áo ăn tiền.

***
Cuối thu. Lúa vàng ngợp đồng dưới bầu trời xanh lơ lắc. Bộ đội cuối kỳ huấn luyện, đổ ra đồng gặt lúa giúp dân. Lũ chó cũng bận rộn theo chủ, ngồi chồm hỗm trên bờ ruộng rình chuột đồng, hoặc hồng hộc đuổi theo đoàn xe cải tiến lọc cọc kéo dọc bờ mương về sân kho. Đàn chèo bẻo như những nốt nhạc đen cao thấp, theo mùa về đậu kín đường dây trung thế băng ngang cánh đồng. Chúng rít lên chèng chẹc, bám từng thửa ruộng đã gặt quang để săn tìm nhái con, châu chấu. Không gian thơm ngậy mùi muồm muỗm nướng. Lắc rắc nhẹ tan trong gió heo may lạnh thổi cuối chiều, là tiếng nổ những quả muồng khô sau một ngày tàn phơi cơn nắng nỏ.

Nhưng làng xóm chẳng được yên lâu. Tin chiến sự biên giới Tây Nam dội về ngày càng nóng bỏng giữa mùa vụ bời bời. Bà Duật hàng xóm kế rào nhà ông Bộ nhận tin báo tử của anh con trai ngay trên ruộng gặt. Bà buông xõng đon lúa đang bó, ngồi phệt xuống, ngất xỉu liền bên bờ mương. Mọi người hô hoán cấp cứu, vực bà lên xe cải tiến đưa về trạm y tế xã.

Người từ cuộc chiến trước còn chưa kịp về, người của cuộc chiến sau đã vội ra đi. Còi tàu hỏa ngoài ga Bình Lục loang dài trong gió thu như lời chào vĩnh biệt. Hạ sỹ Liên quăng liềm, chùi đôi tay dính bùn vào hai ống quần, thét lạc giọng:
- Tiểu đội...Nghiêm...! Phút mặc niệm ...Bắt đầu!

Nắng quái buổi chiều hôm đổ dài bóng lính đứng lặng im phăng phắc giữa cánh đồng, tưởng nhớ người anh không quen biết vừa tử trận. Trên không gian cao tít, một đàn sếu trắng tinh xếp hình chữ V đang chớp cánh. Tiếng loài chim di cư lảnh lót gọi nhau, xao xác cả bầu trời. Gió bấc hiu hiu sếu kêu trời rét. Chúng sẽ bay xuyên đêm về phương Nam nắng ấm. Cả đơn vị mình nữa, chắc chỉ xong vụ gặt này là lên tàu vào mặt trận.

Mọi người ngừng tay liềm, ngẩn ngơ dõi theo đàn sếu bay mỗi lúc một xa. Thành thấy chị Luyến thẫn thờ đứng cạnh thằng Lương, nhìn nó với ánh mắt rất lạ. Một cái nhìn xót xa sâu thăm thẳm như thấu hiểu, như lòng trời thu cao lộng đang dựng hun hút ở trên đầu.

Ngày tháng Mười chưa cười đã tối. Bóng tối sà xuống mâm cơm quân dân đoàn kết ngày mùa ăn muộn. Chiếc đèn chai soi tỏ đĩa châu chấu rang lá chanh và tép mài mại kho khế. Chị Luyến ngồi đầu nồi. Tiếng máy suốt lúa đang chạy ù ù không át được tiếng hờ con day dứt vọng sang từ bên nhà hàng xóm: “Lá vàng còn ở trên cây. Lá xanh rụng xuống trời hay hỡi trời...!”. Xã chưa tổ chức lễ truy điệu nên nhà bà Duật chưa phát tang, chỉ có tiếng hờ dai dẳng khàn khàn, nghe lúc được lúc mất.

Thằng Lương mở nút lá chuối, rót chai rượu ngang ra các chén. Vài ba chén con Thành đã thấy nóng mặt, nhưng ông Bộ vẫn ngồi im như tượng. Lương rót chén nào ông uống cạn chén đó. Tiếng loa nén lại sọt sẹt, rồi đoạn nhạc đệm của bài hát đợi chờ quen thuộc cất lên: Nghe không anh mùa xuân, về cùng tin chiến thắng, xóm vui trong ngày nắng, như gọi đồng chín vàng.

Xóm làng không vui. Xóm quê hương ta hôm nay buồn tê tái. Ông Bộ thở dài, làm một hơi cạn chén rượu cuối, đứng dậy nói trống không:
- Tôi sang anh cu Soạn thông tin, bảo mai mắc cái loa ra chỗ khác.
Bà Bộ cời cời lùa đũa nốt bát cơm vơi, tong tả ra bể nước mưa rồi chạy vội sang nhà Duật. Chị Luyến ngoảnh mặt vào bóng tối, giấu vội dòng nước mắt thoáng lấp lánh trong ánh đèn chai. Cang huých nhẹ tay Thành, hất hàm ra hiệu. Hai người liếc sang, thấy thằng Lương đang nhìn chị Luyến. Khuôn mặt đẹp trai của nó bỗng già đanh, ẩn đầy xa xót, như gương mặt một gã đàn ông đã sớm vụt trưởng thành.

Đêm cuối thu lạnh. Chiếc chăn chiên cá nhân dệt sợi Nam Định không đủ giữ nhiệt. Tổ ba người ghép phản chung mùng, nằm sát nhau cho ấm. Ngày mùa mệt mỏi, trung đội được nghỉ sinh hoạt tối. Thành rủ Cang đi nằm sớm. Thằng Lương chưa muốn nằm, đi lại lục sục, hỏi chỗ Thành cất chai dầu luyn. Nó mang khẩu AK ra ngoài thềm dạy chị Luyến cách tháo lắp, lau súng. Trong đêm yên tĩnh, tiếng khóc bên nhà bà Duật vọng sang càng rõ, giờ lại nghe thêm cả tiếng khóc bà Bộ bên ấy. Thành, Cang hai thằng trùm chăn kín đầu thao thức. Không lẽ hai người mẹ kia sẽ khóc hết đêm nay.

Tỉnh giấc nửa đêm về sáng, Thành trở mình quờ tay, thảng thốt thấy chỗ Lương nằm trống không. Phía trong, Cang vẫn ngáy đều đều. Tiếng gà eo óc gáy chừng đã sang canh. Thằng Lương biến đi đâu nhỉ? Một linh cảm dội lên. Thành căng mắt nhìn về phía cửa chái buồng chị Luyến. Cánh cửa gỗ hôm nay hình như không kêu ken két giống mọi khi. Thành chợt hiểu. Thì ra hai người lấy dầu lau súng lúc tối để làm chuyện này đây. Không lẽ Lương nó dám táo tợn đến thế. Một lúc nữa thật lâu, Thành thấy Lương vạch mùng rón rén chui vào. Ngực áo nó ướt đẫm nước mắt và thơm sực mùi vỏ bưởi khô quện hương bồ kết.

Gió bấc đầu mùa hun hút thổi ngày chuyển quân vào mặt trận. Ông Bộ thịt con gà trống hoa, đặt lên ban thờ lầm rầm khấn. Các con đi một về mười, đi tươi về tốt. Mùi khói hương bài quện hương bưởi vườn sau quyến luyến, trang nghiêm lòng thành. Bà Bộ thổi nồi cơm nếp thật to cho mấy đứa ăn. Lương trưng dụng hết chăn chiên tổ ba người, để lại cho gia đình, bảo chúng con vào trong đó khí hậu nóng, chăn đệm chẳng còn cần thiết nữa.

Có một sự cố nhỏ xảy ra vào hôm trước: Các cô gái tổ nuôi quân nhất loạt đứng ra tố cáo với đại đội, rằng Lương, Thành chính là những kẻ trộm đêm mò vào lán nữ. Lời tố cáo muộn màng không thể làm thay đổi mệnh lệnh chiến đấu. Lương với Thành vẫn hành quân vào mặt trận cùng đơn vị, họ chỉ không được phong quân hàm binh nhất như các anh em khác mà thôi.

Kẻng báo động di chuyển thôi thúc. Toàn đại đội tập trung tại sân kho hợp tác. Lành, Lụa lao vào ôm riết từ biệt Thành, Lương. Hai cô gái khóc òa xin lỗi, bảo chúng em làm thế chẳng qua vì muốn các anh bị kỷ luật, phải giữ lại. Xin tha thứ cho chúng em! Bà Duật tay run run xách nải chuối chín, vừa lăn vào túm áo từng đứa, vừa gào lên tru chéo tên con mình. Y tế xã phải len vào gỡ tay, dìu đưa bà ra.

Giờ phút chia xa đã đến. Giật lên tiếng đại đội trưởng hô dõng dạc:
- Đại đội hành quân một hàng dọc...Hướng hành quân ga Bình Lục! Tốc độ hành quân 4 km một giờ! Bước đều...Bước!
Rặng điền thanh bờ mương ngả nghiêng trong gió bấc, rì rào vẫy chào đưa tiễn. “Vừng đông đã hửng sáng. Núi non xanh ngàn trùng xa. Tổ quốc bao la hiền hòa...”. Tiếng quân đi rầm rập theo nhịp bài ca hành khúc cất lên từ trung đội đi đầu. Thành nghển cổ ngoái lại, thấy chị Luyến thẫn thờ đứng tít vòng ngoài, tay vẫn ghì chặt tấm chăn chiên của thằng Lương.

***
Tổ ba người được bổ sung vào trung đội trinh sát một đơn vị chiến đấu. Họ may mắn vẫn được ở cùng với nhau. Đêm dẫn tiểu đoàn luồn sâu, tới ngã ba cây tung lối vào phum Tà Chek, trung đội trinh sát dính ổ phục kích của địch. Trái B40 đầu tiên chớp nổ gần, tiếp theo là một trận mưa xối xả đạn đại liên. Lương gục xuống , dập nát hai đùi. Trung đội nằm tại chỗ nổ súng, tổ chức đánh trả.
Thành, Cang trườn lên kéo Lương trở lui. Cây tung cổ thụ với các bạnh rễ khổng lồ đã che chở cho họ. Khi các đại đội bộ binh tràn lên áp đảo đẩy lui địch thì Lương đã kiệt sức vì mất máu. Giây lát, Lương tỉnh lại, thều thào các câu nói đứt đoạn nhưng rành rẽ:
- Chúng mày còn về được phải qua thăm bố Bộ... Trong ba lô tao có cuốn sổ với xấp vải ka-tê.
- Nếu anh Thế đã về, hay Luyến đã lấy chồng thì thôi... Nếu Luyến vẫn ở vậy thì đưa cuốn sổ với xấp vải cho chị ấy. Nói với Luyến, là tao xin lỗi, và tao yêu chị ấy!
Lương he hé mắt nhìn Chí quân y đang ga rô băng bó cho mình, lại nói leo lẻo:
- Để băng cho thằng khác anh Chí ơi! Đằng nào em chả đi. Thành cho tao miếng nước.
Thành kề bi đông miệng Lương chắt từng ngụm nhỏ. Lương giật chiếc bi đông, dốc uống ừng ực. Nước tràn đầy ra khóe miệng. Khuôn mặt tài tử đẹp trai của nó phảng phất một nụ cười thỏa thuê giải khát trong phút vĩnh biệt cuộc đời.

***
Sau năm năm chiến trận, dù dính vài vết thương phần mềm nhưng bị Tử thần chê không vào sổ cái, Thành và Cang được giải ngũ. Hai người xuống ga Bình Lục, băng năm cây số qua cánh đồng Non tìm về xóm Vực như lời hẹn với bạn.

Rặng điền thanh ngày cũ lấm tấm lá vàng, ngả nghiêng dọc bờ mương trong gió cuối thu. Chiếc loa nén trên cây xoan vẫn hát vang vang: “Em ơi em mùa xuân đã về trên cành lá. Tiếng chim kêu ngọt quá cho trời xanh xanh thẳm... ”.

Lúa đang vàng rực đồng, và xóm quê ta hôm đó thật vui. Anh Thế đã trở về ngay mấy hôm sau khi đơn vị hành quân vào mặt trận. Chị Luyến hồi hộp chạy ra chạy vào. Gái một con khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi dấp dính tóc mai trong bếp lửa cời rơm. Gà cắt tiết kêu quang quác ngoài giếng và trên nhà bi bô đầy tiếng trẻ con. Xấp vải ka-tê của thằng Lương nằm trong túi quà chung của tổ ba người, chỉ có cuốn sổ của nó được ém lại như lời dặn.

Bà Duật thấy người về, chạy sang túm chặt tay Thành, Cang, lại khóc rống lên tu tu. Nước mắt dành cho ngày gặp mặt sao nghe buồn lạ. Cả xóm xúm vào hỏi Lương đâu? Cang ấp úng gãi đầu, nói Lương bận, được cử đi học trường Sĩ quan pháo binh Quân khu 7, không về chơi đợt này. Thành suýt nghẹn, cúi vội xuống, bế thằng cu khôi ngô dĩnh ngộ từ nãy vẫn bám lấy chân mình, bước ra ngoài.
Bên thềm, chị Luyến run rẩy ướm xấp vải ka-tê màu tím hoa cà, mắt ngân ngấn lệ. Dường như có điều gì đó khiến chị đã linh cảm thấy và thấu hiểu. Chị ngoảnh nhìn lên bầu trời giấu dòng nước mắt, hai chú cháu ngẩng nhìn theo chị.

Trên không gian cao tít đang chuyển mùa, một đàn sếu đang bay qua. Tiếng bầy chim di cư líu ríu gọi nhau xao xác cả cánh đồng.

(Lược trích trong: Tổ quốc trên hết! Cảm ơn VNQĐ số 953-tháng 11/2020)
127039958_3710322845698918_3138945877521937003_n.jpg
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,822
Động cơ
362,129 Mã lực
VIỆT - LÀO
Hôm nay - 02/12, là ngày quốc khánh của nước Lào anh em.
Tình hữu nghị giưa hai dân tộc, dường như được vun đắp thêm, từ tình hữu nghị của anh bộ đội cụ Hồ, và nàng bộ đội Lào, như 2 người lính trong tấm hình
😍

IMG_9963.JPG
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,822
Động cơ
362,129 Mã lực
NGÀY XƯA ĐẸP LẮM AI ƠI
NHỮNG DÒNG THƯ TAY VIẾT VỘI
Thư viết tay, bây giờ là tuyệt chủng... rồi.
Có lẽ những lá thư viết tay cuối cùng, là của những người lính chúng tôi như Le Thai Tho, Trung Sy - tòng quân sau khi giải phóng Sài Gòn, để ra trận đánh nhau trên chiến trường Tây Nam, những năm 1978-1979.
May lắm, thì còn sót lại một vài bức thư tay hiếm hoi của lớp lính chiến cuối cùng, trong những năm 1989, khi đánh nhau với Trung Quốc trên trận tuyến phía Bắc, như của Vu Anh Nguyen, là cùng.
Năm nay, năm 2021, điện thoại cũng sắp tuyệt chủng ...dồi.
Bằng cớ là Tết dương lịch năm 2021, bạn lính của tôi là Trung Sy, đã phải đi bó bột ngón tay chỏ, sau khi bấm ‘lai dạo’ trên FB, để cảm ơn bá tánh trên dương gian- đã gửi lời chúc mừng năm mới.
Bá tánh trên thế gian, đã trở nên ngại ngùng và không muốn gọi điện cho nhau nữa.
Lý do có thể là: gọi điện thì chỉ nói được với 1 người. Còn thì tâm sự, hay chúc nhau, hay cảm ơn -> thì cứ việc gõ ‘máy điện toán’, rồi ‘bốt’ lên ‘phây’, thế là tâm sự hay chúc tụng được cả triệu người.
Thật là: nhanh-hay mọi nhẽ!
Chỉ khổ ngón tay chỏ, thỉnh thoảng lại bị chuột rút, như ông bạn Trung Sy của tôi.

Nhân điện thoại sắp tuyệt chủng, nhà cháu kể ra câu chuyện này.
Cho đến tận những năm 198x, gọi điện thoại nội tỉnh, như ở trong phạm vi Hà Nội, thì có thể quay số trực tiếp giữa các máy với nhau. Bởi lúc đó, các máy điện thoại còn là cực hiếm. Hầu hết chỉ có ở các cơ quan lớn.
Còn muốn gọi đi các tỉnh, thì không có cách nào khác, là phải gọi lên đăng ký với tổng đài cấp tỉnh. Mà dung lượng của tổng đài cấp tỉnh cũng rất hạn chế. Có khi đăng ký từ sáng gọi từ Hà Nội vào Sài Gòn, đến gần hết giờ chiều mới đến lượt.

Nước Việt ta có cái tổng đài 500 số - nguyên là sản phẩm từ thời thế chiến 2, quân đội Mỹ đặt ở Phi Líp Pin. Khoảng những năm 196x, Mỹ chuyển sang lắp đặp cho riêng tổng kho Long Bình.
Giải phóng Sài Gòn xong, đến năm 1983, 'Trung Ương' quyết định tháo ra, lắp đặt Tổng đài 500 số này cho hướng liên lạc Hà Nội - Hải Phòng-Quảng Ninh. Triển khai công việc này là MẬT kinh khủng.
Năm 1989, bản thân Baoleo tôi, khi đó đã ra quân và là chuyên viên của Bộ Xây dựng, tham gia việc qyết toán công trình, nên biết rất rõ.
Và câu chuyện đau khổ liên quân đến điện thoại là thế này.

Cả cơ quan, có duy nhất 1 máy điện thoại đặt ở phòng Hành chính. Ai muốn gọi điện, đều phải lên đăng ký với tổng đài viên (người trực điện thoại). Còn khi có điện thoại gọi cho mình, thì bà tổng đài viên kia, lạch bạch chạy ra giữa sân cơ quan, gào lên:
-Baoleo ở phòng X ởi, có thằng bỏ mẹ nào gọi kia, lên nghe ngay!
Và nội dung câu chuyện, sẽ được cả 11 người trong phòng Hành chính ấy nghe tuốt, bất chấp độ MẬT của nội dung trao đổi công việc ra sao.
Hôm đó, nhà cháu có việc trao đổi với Sài Gòn, về nội dung các văn bản cần chuẩn bị, để Sài Gòn mang ra Hà Nội báo cáo. Sau tầm 3 phút, hết nội dung, Sài Gòn quan tâm hỏi:
-Vải ka-tê đang rẻ, anh có muốn mua vài mét không???
Nhà cháu thật thà:
-Vải ka-tê đắt lắm, tôi không có tiền. Thôi thì mua hộ mấy quả xoài là được rồi.
Mẹ kiếp! Thằng cha trưởng phòng Hành chính ngồi đấy, ghi con mẹ nó vào sổ đen.
Cuối năm bình xét Đảng viên. Nhà cháu chỉ được bầu là Đảng viên ‘1 tốt’!!!
Lý do bị trừ đi 3 cái ‘tốt’ là:
Trừ ‘tốt’ 1 do nói chuyên riêng trên điện thoại đường dài.
Trừ ‘tốt’ 2 do buôn bán trái phép.
Trừ ‘tốt’ 3 do vi phạm điều lệ Đảng. Đã làm những điều đảng viên bị cấm.
Bố tiên sư khỉ cái năm đấy. Mất mẹ nó tờ báo Đảng số Tết được thưởng cuối năm, nếu không bị kỷ luật!!!

NOTE:
Các cụ còn nhớ không?
Những năm 20xx, cả xóm có nhõn 1 nhà có máy điện thoại.
Nhà đấy, ngay lập tức trở thành ‘bốt’ điện thoại công cộng.
Kính thưa các thảo dân đến xin gọi nhờ điện thoại có trả tiền.
Và cũng kính thưa các kiểu đi gọi người đến nghe.
Thường là thế này:
Điện thoại gọi đến. Bà chủ, hoặc cháu ‘của chủ nhân’ ca-bin/bốt điện thoại cầm máy nghe:
-Á lồ, bác gọi ông Tèo cuối xóm phỏng, cầm máy chờ nhá!
Thằng cu con xốc cái quần hở ‘d…ái’ chạy đi. Qua lũ bạn bè đang đánh đáo, nó ghé qua, làm 1 ván. Rồi chợt nhớ ra nhiệm vụ, nó phóng đến cuối xóm:
-Ông Tèo ơi, có điện thoại.
Thay cho ông Tèo, là bà Tèo. Bởi ông Tèo bị say rượu, còn đang ngủ.
Bà Tèo lạch bạch chạy đến nơi. Cầm máy nghe. Đầu dây bên kia bắn ra 1 tràng:
-Ông định chạy làng hở. Tôi có chửa 2 tháng rồi, gọi điện báo cho ông, mà sao chờ đến 1 tiếng rồi, mới thấy ông vác mặt đến, là ‘làm thao’!!!
Nhà cháu cho rằng, các dự án PPP đầu tiên (công-tư kết hợp) -> chính là các ‘bốt’ điện thoại “nhân dân’ này.!!!


Minh Họa
-Hình 1: Mượn bạn hiền Trần Hoài Nam, cái tổng đài 10 cổng P-193, là báu vật nhưng năm chiến tranh 1965-1975. Là trang bị chủ yếu của các SCH phòng không khi kết nối liên lạc để chỉ huy chiến đấu với các hướng thông qua mạng hữu tuyến hoặc qua đài vô tuyến tiếp sức R-405. Để cả nhà biết cái tổng đài nó như thế nào.

01-Tổng đài 10 số.jpg



-Hình 2: cái máy điện thoại làm nhà cháu mất cmn nó 3 tốt, nom na ná giống con này.

02-điện thoại số.png
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,822
Động cơ
362,129 Mã lực
Tiếp chuyện điện thoại...

Trước khi có điện thoại quay số, có bác nào đã dùng điện thoại quay maniven chưa.
Xin nhắc lại để các bác nghe cho vui.

Đơn vị tôi, có hẳn 1 tổng đài 3 số.
-1 số cho Ban chỉ huy, đóng ở khu A.
-1 số cho trực ban khu B.
-1 số cho trực ban khu C.
Ba khu A – B – C cách nhau tầm 2 km mỗi khu, không nói làm gì.

Chỉ nói riêng ở khu A là khu trung tâm. Khu A có nhà Ban chỉ huy. Các nhà của các ban chức năng, như: Ban Doanh Trại, Ban Hậu cần, Ban Tài chính và vân vân.
Nhà Ban chỉ huy, đã đặt 1 máy quay maniven riêng rồi, không tính. Còn các Ban chức năng, làm chó gì có điện thoại riêng.
Vậy các đồng đội bạn hiền, các chiến hữu còn nhớ cách nhận cuộc gọi điện thoại quay maniven hồi đó không!!!

Nhắc lại nghe chơi nha:
-Ở khu A, tổng đài thông tin đặt ở nhà Cảnh vệ, tít ngoài cổng.
-Mỗi khi có điện thoại từ đâu đó gọi đến Ban Doanh trại của tôi ở khu A chẳng hạn, thằng trực ban điện thoại ở tổng đài (ở các khu B và C là trực ban của từng khu kiêm luôn trực điện thoại), ra cái kẻng ở đầu hồi nhà Cảnh vệ, gõ 2 tiếng liền nhau – và một tiếng rời sau đó ít lâu. Lặp lại như thế 3 lần.
Còn có điện thoại gọi Ban Hậu cần chẳng hạn, thì là 3 tiếng kẻng rời nhau, cũng lặp lại 3 lần.


Mẹ kiếp, khi tôi ra quân tới 3 năm rồi, vẫn bị ám ảnh bởi tiếng kẻng báo có điện thoại.
Cái điện thoại quay maniven ấy đây

phon quay tay.jpg
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,822
Động cơ
362,129 Mã lực
SỜ “T…Y’ ĂN CHÁY.
Xin nói ngay, cái câu chuyện này, hay nói cách khác, cái mô-típ của câu chuyện này, đã xưa cũ lắm …dồi.
Đã có ít nhất là 2 nhà văn đã thành danh và 1 nhà văn sắp thành danh, đều đã có viết câu chuyện về ‘Tân binh “xờ” ti chị nuôi’.
Điều đặc biệt là, tất cả 3 nhà văn kể trên, đều viết về chuyện ‘Tân binh “xờ” ti chị nuôi’, là để được ‘ăn xin’ chút cháy cơm. Ba ông nhà văn đều viết về cùng 1 cốt chuyện. Thế mới tài.
Còn câu chuyện của nhà cháu, là câu chuyện: “Tân binh “xờ” ti chị nuôi, mà lại được ăn cơm tám với chả và giò”. Khác hoàn toàn.
Thế nhưng, cái mô-típ của câu chuyện này, đã xưa cũ lắm …dồi. Mặc dầu, câu chuyện của nhà cháu là: ‘ấy ấy’ để được ăn cơm tám với chả và giò, chứ không phải là để xin chút cháy cơm như của 3 ông nhà văn kia.
Đăng bài thì e rằng sa vào lối viết sáo mòn. Còn không đăng thì lại tiếc câu chuyện hay.
Làm thế nào bây giờ, các bác ời.

NOTE:
Nói có sách, mách có chứng. Nhà cháu xin trích dẫn, để minh họa rằng, đã có ít nhất là 2 nhà văn đã thành danh và 1 nhà văn sắp thành danh, đều đã có viết câu chuyện về ‘Tân binh “xờ” ti chị nuôi’, để ăn xin cháy.
Nhà cháu sắp xếp trích dẫn theo thứ tự thời gian, chứ không phụ thuộc vào ‘ấy ấy’ to hay bé. Hoặc ông nhà văn nào - giỏi hơn ông nhà văn nào.
1/ Câu chuyện của anh Nguyễn Trọng:
“….Trong đại đội đầu tiên của tôi ở Bắc Thái, có một tiểu đội tôi thích nhất. Từ A trưởng đến chiến sĩ đều rất đẹp, ai nhìn cũng thích. Họ lại trẻ, lại ngoan, ….. Đó là tiểu đội nữ ‘anh’ nuôi.
Hôm đầu tiên về đến đơn vị, đã thấy một thím ra đón mặt tươi như hoa, cười nói rộn ràng. Xe vừa dừng dưới luỹ tre…, thím ào lại: đưa đây em xách hộ, nào đưa tay em đỡ mà nhẩy xuống. Thật ngỡ ngàng có cô gái xinh mà thân tình đến thế. Cánh cựu Sinh Viên đang chộn rộn tâm hồn vì mới mặc quân phục có vài tiếng đồng hồ, cũng dịu lại và cái thằng đàn ông trong con người mình đánh thức mình, nhìn chằm chằm vào bộ ngực nở nang của thím….

….Một hôm chừng chín giờ tối, tôi nghe Làn gọi ngoài cổng. Chạy ra, Làn nấp vào hàng dứa tây ngõ nhà chủ, dúi vào tay tôi một gói lá chuối mềm mềm, kéo vội tay tôi cắn một cái rồi vùng chạy. …..Tôi trở vào, giở gói lá chuối hơ lửa ra. Thì té ra là:… một đùm thịt lợn luộc. ….”.
Trích trong: “Chuyện ở lính bốn mươi năm mới kể lại”. Thùy link đây:
chuyen cua anh Luân.jpg



2/ Câu chuyện của đồng chí Trung Sy:
“…..Lương ngoắc nhè nhẹ ra hiệu. Thành bò lại, đôi tay run rẩy một cách vô thức, đặt lên bầu vú Lành. Ấm nóng thịt da, dập dồn hơi thở. Thành thảng thốt, thoáng giật mình với cảm giác dường như Lành còn thức, nhưng vẫn im lặng đồng lõa với bóng đêm đang sẵn chứa một núi lửa đam mê thôi thúc. Bên kia, Lương đã tiếp cận tới phản Lụa nằm. Tấm mùng lung lay nhè nhẹ.
……Chậu cơm có tổ ba người của Lương, Thành, Cang kể từ hôm đó bao giờ cũng được ấp thêm một miếng cháy to tướng giòn tan nơi đáy chảo gang, mỗi khi Lành hay Lụa đứng chia cơm…..”.
Trích trong: “Xóm vui ngày nắng”. Thùy link đây:

3/ Câu chuyện của Trương Thành Sơn:
“…..Tiểu đội nuôi quân của đại đội 3 chúng tôi toàn nữ, các chị nuôi quân đều đã đeo lon hạ sỹ, trung sỹ, thượng sĩ, tức là tuổi quân nhớn hơn, cũng lớn tuổi đời hơn bọn binh nhì chúng tôi.
…… Đào kéo tôi ra đầu nhà, chủ động hôn chàng binh nhì. Tôi đã biết gì về chuyện trai gái đâu, cứ ngơ ngơ, thế là chị cầm tay tôi đặt vào ngực mình. Nghe chuyện lũ bạn kháo, tôi cũng liều sờ nắn, nhưng với chị là không đủ, Đào kéo úp mặt tôi vào vú mình, thế là tôi thực hành y như các anh lớn hướng dẫn…..
…. Kết quả đương nhiên là Lãm mang được một tảng cháy to và thêm một chậu trước đó từng đã đựng thịt chia cho các mâm, còn dính rất nhiều mỡ, cho cả tiểu đội tôi…..”.
Trích trong: “Chiến thuật tình yêu bốc…cháy”. Thùy link đây:
https://www.facebook.com/groups/1273622796129631/permalink/1843186945839877
--- ---- ----
He he. Ba ông nhà văn đều viết về cùng 1 cốt chuyện. Hay thế chứ lị. Tiên sư anh Tào Tháo.
ăn cháy 1.jpg


ăn cháy 2.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:
Thông tin thớt
Đang tải
Top