==============
Tuy nhiên, cho đến nay, không ai biết Đức Thầy Cả là ai, và các lời đồn đại về ông ta vẫn còn rất mâu thuẫn."Chúng tôi không phải là bọn trộm cướp, mà là những người được Trời và Đức Thầy Cả phái xuống để gây dựng cuộc chiến!"
Đoàn quân triều đình tiến vào trung tâm tỉnh Quy Nhơn, nơi diễn ra một trận giao chiến ác liệt."Nếu gặp quân phản loạn, lập tức tấn công và tiêu diệt chúng, phá hủy toàn bộ cơ sở của chúng!"
TRẬN CHIẾN QUYẾT ĐỊNH – TÂY SƠN ĐẠI THẮNG"Hà tất phải bận tâm đến lũ trộm cắp đang nổi loạn để cướp bóc các thị trấn?"
Quân triều đình đến tỉnh Chàm vào đầu tháng 12 năm 1773."Nhà vua gần như đã huy động toàn bộ lực lượng quân đội của mình để tiến vào tỉnh Chàm."
Sự hỗn loạn lên đến đỉnh điểm khi hai quan lớn thuộc dòng dõi hoàng tộc và sáu quan khác bị bắt giam, vì bị quy trách nhiệm cho những thất bại của triều đình."Trong triều đình, các quan tranh cãi với nhau như chó với mèo ở chung." (Nguyên văn chữ Quốc Ngữ)
Đến chiều tối, một phát đạn từ chiến thuyền trúng ngay viên chỉ huy quan trọng của quân Tây Sơn, gây tổn thất lớn."Chúng tôi có thể nghe rõ từng loạt súng vang rền trên chiến trường."
TRIỀU ĐÌNH NGUYỄN TIẾP TỤC ĐÀN ÁP CÔNG GIÁO – THẤT BẠI CỦA CHÍNH SÁCH HỐI LỘ"Chiến tranh vẫn chưa kết thúc. Quân Tây Sơn tuyên bố sẽ tiếp tục chiến đấu cho đến khi lật đổ nhà vua và triều đình bất tài."
Viên Đại úy có thể yêu cầu bất cứ điều gì, nhưng riêng vấn đề này thì không được triều đình chấp thuận."Mặc dù đã nhận số tiền hối lộ lớn, nhưng triều đình vẫn không chấp nhận cho người Công giáo tự do hành đạo."
Theo những gì tôi quan sát được, quân Tây Sơn không chống lại Công giáo."Dấu hiệu của Thiên Công (Công lý của trời) đã điểm xuống triều đình nhà Nguyễn và hoàng thân quốc thích."
Điều này chứng tỏ rằng nếu có sự thay đổi chính quyền, tôn giáo của chúng ta sẽ được tự do hơn."Khi quân Tây Sơn gặp một thầy giảng Công giáo ở Quảng Ngãi và thấy ông bị đeo khoen sắt trên cổ, họ lập tức gỡ khoen sắt ra và vứt xuống đất."
TÀN SÁT TOÀN BỘ QUÂN TRIỀU ĐÌNH"Viên tướng chỉ huy và các võ quan khác đều bỏ chạy suốt một ngày đường, không dám dừng lại."
TRẬN CHIẾN LỚN Ở THIÊN-DOA – QUÂN TÂY SƠN TOÀN THẮNG(Vị quan này chính là Trưởng dinh Nguyễn Cửu Thống, phò mã của triều đình.)
Cuộc chiến kéo dài 11 ngày, nhưng không có kết quả rõ ràng."Lúc ấy, tôi và Huynh trưởng Fernand vẫn còn ở Thiên-doa."
Sau chiến thắng này, họ tiến vào tỉnh Chàm và kiểm soát toàn bộ khu vực này."Lúc này, quân Tây Sơn đã có đến 26.000 binh sĩ."
Nhận thấy tình hình nguy hiểm, tôi trốn vào rừng gần nhà thờ, mang theo một cậu bé 14 tuổi để làm trợ tá."Lúc đó, chỉ có tôi ở lại, vì Huynh trưởng Fernand đã đến Trà-Kiệu."
Cậu bé hốt hoảng bỏ chạy, tôi cũng chạy theo, băng qua những bụi rậm, bị gai cào rách áo, tay chân trầy xước, chảy máu."Bắt nó! Bắt nó! Bắt nó!"
Tôi bình tĩnh cúi đầu ba lần, rồi đáp:"Tiền bạc của ngươi ở đâu?"
(Bản thân tôi đã kịp giấu hết đồ trang sức, ly bạc và tranh ảnh tôn giáo trong các thùng kín, còn các thầy giảng đã mang đi chôn giấu trước đó.)**"Tôi là một giáo sĩ. Tôi đến đất nước này để truyền bá đức tin Công giáo. Nếu tôi đã làm điều gì sai trái với các ông, xin hãy tha thứ.
Tài sản tôi có chỉ là những vật dụng để hành lễ, thờ phụng Chúa."**
SỰ BẢO TRỢ CỦA QUÂN TÂY SƠN ĐỐI VỚI CÔNG GIÁO"Nhưng họ không xâm phạm bàn thờ, chỉ lấy một cây đèn, khăn thánh và vài vật dụng phụng vụ."
Tôi vô cùng kinh ngạc và xúc động:**"Nếu có người ngoại đạo nào dám làm hại tín đồ Công giáo, hãy báo ngay cho chúng tôi.
Kẻ đó sẽ bị trừng phạt bằng cách ném xuống sông.
Không ai được phép đụng đến Cha hoặc phá hủy nhà thờ của các ông.
Chúng tôi sẽ cử 13 binh lính bảo vệ nhà thờ suốt ngày đêm."**
"Đức Chúa Trời đã ban cho tôi ân huệ lớn lao, dù tôi chẳng xứng đáng nhận được điều đó."
Cuối cùng, tôi đành chấp nhận đi."Trong hoàn cảnh hiện tại, Cha không thể từ chối lệnh triệu tập, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của các giáo sĩ và tín đồ."
Tuy nhiên, tôi giữ im lặng, giả vờ không hiểu gì về chính trị.**"Họ nói rất nhiều về lý do khiến họ nổi dậy, cũng như mục tiêu của họ:
Lật đổ triều đình cũ và tìm một nhà vua mới để thay thế."**
(Đoạn này có thể ám chỉ rằng quân Tây Sơn nghi ngờ các giáo sĩ phương Tây có hiểu biết chính trị sâu rộng hơn họ thể hiện.)**"Các Cha Âu châu là những người rất thông thái.
Các Cha chắc chắn hiểu rõ hơn những gì các quan đã nói.
Vì vậy, không có ích gì khi các quan cố giải thích mọi chuyện với họ.
Nếu các quan muốn hỏi ý kiến, có lẽ nên nhờ đến lời khuyên của các Thầy."**
NGUYỄN NHẠC ĐÁNH GIÁ CAO THÁI ĐỘ CỦA CÁC GIÁO SĨ**"Chúng tôi, những giáo sĩ, đến đất nước này chỉ để truyền bá đức tin Công giáo, giúp tín đồ hiểu luật Chúa và tìm thấy sự cứu rỗi.
Chúng tôi không thể can thiệp vào chính trị, vì đó không phải là lĩnh vực của chúng tôi."**
Ông ta tỏ vẻ hài lòng và thể hiện sự tôn trọng đối với tôi."Các Thầy giữ đúng đạo lý chân chính."
Tôi đề nghị sẽ xem xét lại sau."Toàn bộ thuốc men của tôi đã bị cướp phá hoặc phá hủy, nên tôi không thể chữa bệnh cho ai được."
Dù cuộc nổi loạn có những lý do chính trị riêng để tự biện giải, chúng tôi vẫn giữ vững lập trường không can dự.**"Vì lương tâm của mình, các tín đồ không nên tham gia vào cuộc nổi loạn này.
Nhà vua là người được Chúa ban quyền cai trị, các con hãy vâng theo lệnh của nhà vua."**
Sự bất ổn trong chính trị khiến chúng tôi chỉ có thể đứng ngoài cuộc, tránh mọi xung đột có thể đẩy Công giáo vào nguy hiểm."Chúng tôi chưa biết bên nào sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng."
Chúng tịch thu toàn bộ vũ khí và bảo vật:"Chúng vét sạch mọi thứ trong tỉnh, không để lại một con gà, con vịt nào còn sống."
TÂY SƠN VẪN CÒN LỢI THẾ – TIẾP TỤC CHIẾN TRANH(Đây là một điểm đáng chú ý trong lịch sử. Theo sử liệu chính thống, miếu thờ chúa Nguyễn bị phá hủy ở Phú Xuân, nhưng theo giáo sĩ Jumilla, sự kiện này xảy ra ở Quảng Nam.)
Cuộc chiến chưa kết thúc, mà chỉ tạm thời dừng lại để củng cố lực lượng."Mỗi chiến thuyền triều đình lúc này chở 50 binh lính, cùng 3 khẩu đại bác, nhiều vũ khí và súng đạn."
CUỘC GẶP GỠ CHÚ CỦA NHÀ VUA Ở HỘI AN"Chú của nhà vua cử hai quan chức cùng binh lính đến tìm tôi."
Sau một hồi trò chuyện thân tình, ông hỏi tôi:"Ông ấy tiếp đón tôi vô cùng nồng hậu, niềm nở hơn tôi mong đợi."
Tôi liền đáp:"Cha có nguyện vọng gì không?"
Ngay lập tức, ông đồng ý với yêu cầu của tôi."Bẩm quan, với tư cách là chú của nhà vua, tôi xin quan tấu lên hoàng thượng ban cho tôi một tấm thẻ bằng kim loại, cho phép tôi được tự do đi lại mà không ai có thể cản trở."
"Chú của nhà vua tỏ ra vô cùng hài lòng, từ đó trở thành bạn thân của tôi."
Dần dần, tôi nhận ra một sự thật hiển nhiên:"Kể từ lúc ấy, bất cứ điều gì tôi muốn, ông đều đồng ý hết."
(Đây cũng là một trong những nhận xét phổ biến của các giáo sĩ phương Tây về chính quyền Việt Nam thời bấy giờ.)"Dù là quan chức hay chính nhà vua, chỉ cần có quà tặng giá trị, mọi chuyện đều có thể dàn xếp được với người Quảng Nam quốc."
"Số binh lính tử trận vô số kể."
Thậm chí, vua Nguyễn cũng phải bỏ chạy:"Quân Tây Sơn đã hạ sát một viên vệ quan cấp cao của triều đình bằng giáo."
Các thủy thủ Bồ Đào Nha bình tĩnh trả lời:"Các ngươi thuộc phe nào? Có phải quân triều đình không?"
Nghe vậy, quân Tây Sơn bỏ đi, không quan tâm đến hai chiến thuyền này nữa.**"Chúng tôi không thuộc phe nào cả.
Chúng tôi chỉ là thương nhân, đến đây buôn bán, không liên quan đến cuộc chiến giữa hai bên."**
Hai chiến thuyền Macao chỉ có thể rời đi với một lượng hàng nhỏ – chủ yếu là ớt."Một số người buộc phải ở lại Quảng Nam quốc đến năm sau."
**"Những thương nhân Bồ Đào Nha trên tàu nói rằng họ sẽ quay lại vào tháng Hai năm sau.
Cầu xin Chúa để lời hứa này thành sự thật!"**
Tuy nhiên, thay vì đột kích vào kinh đô, họ quyết định bao vây châu thành, cắt đứt nguồn cung lương thực."Lần đầu tiên trong lịch sử, quân Tây Sơn tiến sát đến kinh đô, nhưng vẫn chưa thể chiếm được."
MIỀN NAM VẪN CÒN KHÁNG CỰ"Tình hình ngày càng tồi tệ, người dân kinh đô lâm vào cảnh khốn đốn."
CÁC TU SĨ CÔNG GIÁO BỊ CÔ LẬP – KHÔNG CÓ LƯƠNG THỰC, RƯỢU LỄ"Thông thường, vào tháng 6 hàng năm, hơn một ngàn thuyền chở đầy lúa sẽ đến kinh đô.
Nhưng nay, đã giữa tháng 8, mà vẫn không có lấy một chiếc thuyền nào."
Các giáo sĩ tại Macao đã gửi tiếp tế cho Hội Truyền Giáo, nhưng do đường biển và đường bộ bị Tây Sơn phong tỏa, không có cách nào vận chuyển hàng hóa vào trong nước."Chúng tôi cũng không thể gửi cho họ rượu vang lễ, bột mì và các nhu yếu phẩm khác."
**"Chúng tôi chấp nhận đây là ý muốn của Chúa.
Tất cả những gì xảy ra đều vì danh dự của Người."**
CHÚA TRỊNH SÂM LỢI DỤNG CƠ HỘI – RA LỆNH NAM TIẾN"Viên quan này thậm chí hứa sẽ giúp đỡ Bắc Hà trong chiến dịch xâm lược."
Vì vậy, Huệ Vương chấp thuận yêu cầu này, hạ lệnh cho quân lính không tấn công quân Trịnh, tiếp tục để họ đóng quân ở Trấn Ninh."Huệ Vương tin rằng Bắc Hà sẽ trung thành với triều đình Nguyễn nếu yêu cầu của họ được đáp ứng."
Tuy nhiên, sau khi đã bắt được Trương Phúc Loan, quân Bắc Hà vẫn tiếp tục tiến quân, thay vì rút lui như Huệ Vương mong đợi."Hai quan lại Nguyễn Cửu Pháp và Tôn Thất Huống đã trực tiếp giao Trương Phúc Loan cho quân Trịnh."
Quân Trịnh nhanh chóng chiếm toàn bộ số của cải này, coi như chiến lợi phẩm lớn."Huệ Vương tháo chạy quá nhanh, đến mức bỏ lại toàn bộ kho báu vàng bạc, châu báu của triều đình."
CHẠY VỀ NAM – CẦU CỨU MẠC THIÊN TỨ Ở HÀ TIÊN"Chẳng còn nơi nào an toàn, chúa Nguyễn phải tìm đường chạy về miền Nam."
"Chỉ còn Hà Tiên là nơi có thể che chở chúa Nguyễn, nhưng tương lai của ông vẫn cực kỳ mờ mịt."
Nguyễn Nhạc từng tuyên bố rằng quân Tây Sơn chiến đấu nhân danh "Hàng Tôn", tức cháu nội của Huệ Vương."Bằng cách này, Huệ Vương muốn hòa giải với những quan lại đối lập và làm mất đi lý do để Tây Sơn tiếp tục tấn công."
Binh lính Tây Sơn không thể tìm thấy họ và phải rời đi tay trắng."Thấy tình hình vô cùng nguy hiểm, Cha Diego đã giấu hai ông dưới giường ngủ của mình."
Lúc đó, Huệ Vương đang lẩn trốn tại Bến Nghé (Sài Gòn), thuộc tỉnh Tam Lạch."Để trả ơn cứu mạng, Huệ Vương đã ban cho Cha Jumilla danh hiệu quan chức cao cấp nhất của vương quốc."
Nhưng Đông Sơn không nản chí, họ đã tự sáng chế ra một loại vũ khí mới để chiến đấu."Tuy nhiên, quân Đông Sơn không có đủ vũ khí vì Tây Sơn đã thu hết khí giới trong thành."
Sự sáng tạo của quân Đông Sơn đã giúp họ đánh bại quân Tây Sơn trong nhiều trận chiến quan trọng."Nhà Vua và toàn bộ dân gian đều kinh hãi trước loại vũ khí này."
NGUYỄN PHÚC DƯƠNG TRỐN THOÁT – KHỞI NGHĨA ĐÔNG SƠN"Đây là một chiến thuật chính trị khéo léo, nhằm thu phục lòng dân."
Tại miền Nam, các toán quân trung thành với Nguyễn Phúc Dương tự xưng là Đông Sơn và quyết tâm chống lại Tây Sơn."Việc trốn thoát này đã châm ngòi cho sự khởi nghĩa của lực lượng Đông Sơn."
NGUYỄN PHÚC DƯƠNG VÀ NGUYỄN PHÚC THUẦN BỎ CHẠY – KẾT CỤC BI THẢM"Đông Sơn bị xóa sổ, Tây Sơn chính thức kiểm soát toàn bộ miền Nam."
Họ hy vọng có thể tìm cách trốn sang Macao bằng một thương thuyền Bồ Đào Nha."Lúc này, họ chỉ còn lại một số ít quân lính, sống trên những chiếc ghe nhỏ, ốm yếu và tuyệt vọng."
"Nhà vua cũng như tôi, cả hai đều bệnh nặng, trôi dạt trên một chiếc ghe nhỏ, giữa vòng vây của kẻ thù."
KẾT CỤC ĐAU THƯƠNG"Tôi vẫn giữ hy vọng rằng sẽ tìm được con tàu Macao, và nếu thành công, tôi sẽ gửi thư báo tin cho Cha."
"Đây là lần thứ hai Nguyễn Phúc Dương bị Tây Sơn bắt giữ."
"Đây là cuộc thảm sát gần như xóa sổ hoàn toàn hoàng tộc chúa Nguyễn."
"Lúc đó, Nguyễn Ánh mới 15 tuổi."
"Lực lượng còn lại của nhà Nguyễn lúc này tập trung ở Đồng Nai và Gia Định."
THẢM SÁT HOA KIỀU Ở SÀI GÒN – LỆNH BÁO THÙ CỦA NGUYỄN NHẠC"150 sứ giả của Nguyễn Ánh bị ám sát trên đất Campuchia. Dân Xiêm La đã giết cả vua của họ, nói chi đến chuyện giúp Nguyễn Ánh!"
"Nguyễn Nhạc như mất cả hai tay khi hay tin tướng Ngạn bị giết. Ông ta đuổi theo quân Hoa Kiều, vây đánh đến khi chúng rơi đầu hết."
"Không phân biệt binh lính hay thương gia, Nguyễn Nhạc ra lệnh giết sạch người Hoa trong thành phố. Chỉ trong vài ngày, hơn 10.000 người bị tàn sát."
ĐỖ THANH NHƠN – VỊ TƯỚNG KIỆT XUẤT NHƯNG BỊ XỬ TỬ"Sau khi đăng quang, Nguyễn Ánh ban thưởng cho những người có công, đặc biệt là Đỗ Thanh Nhơn."
MÂU THUẪN VỚI NGƯỜI BỒ ĐÀO NHA – CUỘC THẢM SÁT THỦY THỦ BỒ ĐÀO NHA"Tây Sơn vô cùng vui mừng khi biết tin Đỗ Thanh Nhơn bị giết, trong khi quân Đông Sơn lại phẫn nộ. Nhà Vua mất hết uy tín vì quyết định này."
VỤ SÁT HẠI GIÁM MỤC ANTOINE"Nghe tin lính của mình giết người Bồ Đào Nha, Nguyễn Ánh vô cùng hối hận, nhưng đã quá muộn."
"Người Pháp giả bộ thương xót, nhưng khi Giám mục Antoine quỳ gối xin tha mạng, họ ra lệnh giết ông ngay lập tức."
HOÀNG THÁI HẬU BỎ TRỐN – HOÀNG TỘC TAN TÁC"Không còn đường lui, Nguyễn Ánh phải trốn chạy trên một chiếc thuyền nhỏ."
TÂY SƠN XÂM LƯỢC CAMPUCHIA – NGUYỄN ÁNH TIẾP TỤC TRỐN CHẠY"Nhà Vua mất gần hết sản-nghiệp, võ-khí, dinh-thự, quốc-gia và kho-tàng bảo-vật..."
"Chúng tôi lại hối hả quay trở lại Campuchia, vì Nguyễn Ánh lại bị thảm bại hoàn toàn và phải lánh nạn ra biển."