- Biển số
- OF-92529
- Ngày cấp bằng
- 22/4/11
- Số km
- 1,397
- Động cơ
- 415,659 Mã lực
Buổi tối tổ khảo sát nghỉ ở vị trí đóng quân của một trung đội thi công bên một con suối nhỏ đổ vào suối Ra vơ. Thủy, một kỹ sư trong “nhóm mười tám tên” , cùng lớp với Quang, đang ở đây chỉ đạo thi công. Thủy là một anh chàng cao, gầy. Không ngại gian khổ ác liệt, không thích nói về mình. Quê gốc Quảng Bình nhưng lớn lên ở Hà Nội. Thủy cũng thuộc dạng thích nhạc họa, văn thơ. Tối hôm ấy Ngọc nằm chung hầm với Thủy. Thủy cho Ngọc xem ảnh gia đình. Bố Thủy là một cán bộ lãnh đạo bệnh viện Bạch Mai, Thủy có ba cô em gái, cô nào cũng xinh đẹp.
- Ở đây ngày nào cũng bom, ngày nào cũng có thương vong, bộ đội thay nhau sốt rét. Chỉ nửa ngày đường là vượt sang đất Bắc hòa bình, vậy mà không có ai đào ngũ. Họ vẫn kiên trì lạc quan. Bởi thế gian khổ ác liệt mình vẫn làm thơ được đấy nhé- Thủy cho Ngọc xem một bài thơ mới làm:
Bên cạnh bài thơ đó, Thủy vẽ những bông hoa tím nhỏ và những lưỡi cỏ tranh nhọn hoắt. Ngọc bỗng thấy vui vì 18 kỹ sư cùng nhập ngũ chỉ trừ Ka là có vẻ như không trụ nổi trong gian khổ ác liệt, còn những người trẻ tuổi thì vẫn vững vàng.
Sáng hôm sau Thủy đưa tổ khảo sát ra tận ngã ba suối, nơi bắt đầu con đường phân thủy để leo lên đỉnh 911. Trên bản đồ, đường phân thủy có vẻ đi dễ dàng, vậy mà vào thực tế đoạn từ suối leo lên, dốc lại rất gằn, cỏ tranh lút đầu. Tổ khảo sát phải phát đường mở lối. Không khó khăn gì, Ngọc nhận ra những bụi hoa màu tím lẫn giữa đám cỏ tranh. Chẳng biết tên chúng là gì, nhưng những cánh hoa tím biếc dịu dàng chẳng giống chút nào những ngọn cỏ tranh sắc nhọn đang đâm, cào vào mặt mọi người.
Hết đoạn dốc gằn, đường phân thủy bắt đầu hiện rõ dưới tán rừng già. Ở Trường Sơn đường phân thủy thường là đường dễ đi nhất, vì đó là con đường ít dốc nhất so với địa hình xung quanh. Nó nhận được những giọt mưa đầu tiên cho cây cỏ tốt tươi nhưng lại chia những giọt mưa ấy sang hai phía, nên là nơi khô ráo nhất. Mặc dù lỉnh kỉnh súng ống, soong nồi, quân trang, nhưng đường dễ đi, mọi người đều thoải mái. Đi chừng một giờ, tổ khảo sát dừng lại nghỉ. Vừa đặt ba lô xuống , họ đã nghe tiếng ù ù như xay lúa. Rồi từng loạt bom bắt đầu nổ. B52. Một loạt, hai loạt. Tiếng bom ngày càng chát chúa. Đến loạt thứ ba, bắt đầu nghe tiếng đất đá rơi đâu đây. Gay rồi, Nhàn nhìn mọi người đang nằm ẩn dưới các gốc cây. Nếu bây giờ bom B52 càn qua đây thì thật khó sống sót. Bất giác Nhàn nhìn sang Ngọc:
- Hôm nay mà chết thì uổng đời trai nhỉ. Cậu đã biết thế nào là con gái chưa?
- Chưa, còn anh?
- Tớ được hôn rồi. Ôi cái cảm giác lưỡi hai người quện vào nhau tuyệt vời lắm. Có đứa nào có được cảm giác làm đàn ông chưa?
Mấy chú lính trẻ không hiểu hết nghĩa của cụm từ “Cảm giác làm đàn ông” nên im lặng giây lát. Rồi một cậu rụt rè:
- Em, em được …sờ rồi, nhưng chỉ bên ngoài vải thôi.
Nhàn bật cười:
- Thế là cũng biết chút ít rồi đấy! Thôi mọi người chọn chỗ nào có thể ẩn tốt nhất nhé. Tốp 3 chiếc tiếp theo đến ngay đấy. Nhàn chưa dứt lời thì mặt đất rung chuyển. Vẫn có cảm giác đất đá rơi gần, nhưng rõ ràng loạt bom có vẻ như đã chuyển sang hướng khác. Và khi ba loạt bom cuối cùng nổ thì không còn nghe tiếng đất đá rơi gần nữa. Vậy là thoát chết rồi. Nhàn giũ quần áo đứng dậy, thôi ta tiếp tục đi, thoát ly khu vực này càng nhanh càng tốt.
Đi thêm một giờ nữa họ dừng lại, vừa để nghỉ, vừa để chọn đường vượt cao điểm 911. Gần đến đỉnh, địa hình dốc ngược lên như một cái oản. Ngọc trải tấm bản đồ lên mặt đất:
- Anh Nhàn. Anh nói anh em lại đây tôi muốn trao đổi vài việc. Khi cả tổ khảo sát quây quanh tấm bản đồ, Ngọc đặt chiếc địa bàn 5 tác dụng lên, xoay tấm bản đồ một chút rồi nói:
- Tôi đã định hướng bản đồ theo địa hình, từ đây chúng ta sẽ có một đoạn đi men sườn núi chừng hai trăm mét, rồi sẽ nhập lại đường phân thủy ở phía nam. Đây sẽ là đoạn cao nhất của tuyến. Tôi ước tính ở độ cao 850 mét. Vừa qua chúng ta suýt nữa bị rơi vào vệt bom B52. Trên đường chúng ta đi tiếp, chưa thể nói trước điều gì. Hiện nay trong tổ chúng ta, chỉ mình tôi biết dùng bản đồ và địa bàn cắt rừng. Bởi vậy, nếu không may chúng ta lại bị bom đánh, và tôi hy sinh, thì để tránh không bị lạc trong rừng mọi người phải nhớ. Cứ đi theo phân thủy đến tận suối, rồi rẽ trái xuôi dòng suối chừng hai cây số, sẽ gặp đại đội 4 của tiểu đoàn 66.
Nhàn nhìn khắp lượt:
- Anh Ngọc nói là để đề phòng thôi, nhưng mọi người nghe đã hiểu rõ chưa?
- Chúng tôi đã rõ. Mấy cậu lính đồng thanh đáp.
- Bây giờ thì chúng ta lên đường. Nhàn ra lệnh.
Ngọc lấy địa bàn, chỉ về hướng nam cho mọi người phát lối đi men triền núi. Mất hơn một giờ con đường phân thủy sườn phía nam đã hiện ra. Tưởng đã đến đoạn nhàn hạ: đường mòn đi dưới tán rừng già, lại xuống dốc. Nào ngờ cậu Sang lính trẻ nhất bỗng run lập cập. Bước đi lảo đảo, chỉ được mấy chục mét Sang ngồi phịch xuống.
- Các anh ơi. Em lên cơn sốt rét rồi, em không thể đi được, Nhàn lo lắng sờ lên trán Sang:
- Gay rồi: Nó sốt cao quá. Mấy cậu chia nhau mang vũ khí tư trang cho nó, chúng mình phải thay nhau cõng nó xuống đến suối rồi tính.
- Họ cho Sang uống mấy viên ký ninh rồi đi tiếp, cả tổ có 6 người giờ phải có một người cõng sang, hành lý của 2 người san ra cho 4 người còn lại. Mặc dù là phân thủy dễ đi hơn nhưng nhiều chỗ vẫn phải phát cây mở lối. Gần tối, xuống đến suối họ gặp hai người dân Lào đang đi kiếm ăn. Bằng chút tiếng Lào mới học được, Ngọc biết nơi bản Na sơ tán rất gần đây. Họ ghé vào bản nghỉ. Sáng hôm sau. Nhàn lấy mấy phong lương khô và một cái quần đùi mới đưa cho ông Phò bản. Ngọc nói với ông rằng bộ đội này sốt cao quá, cho bộ đội nghỉ lại, hai ngày nữa chúng tôi quay lại đón. Ông già đã đồng ý. Sang lập cập nắm áo Nhàn: Các anh cho em đi cùng đừng bỏ em một mình ở đây.
- Em sốt cao quá, ở đây uống thuốc. Dân bản Na với tiểu đoàn mình là thân thiết mà. Bây giờ bọn anh phải đi tiếp cho kịp kế hoạch. Tối mai bọn anh sẽ quay lại đón.
- Ở đây ngày nào cũng bom, ngày nào cũng có thương vong, bộ đội thay nhau sốt rét. Chỉ nửa ngày đường là vượt sang đất Bắc hòa bình, vậy mà không có ai đào ngũ. Họ vẫn kiên trì lạc quan. Bởi thế gian khổ ác liệt mình vẫn làm thơ được đấy nhé- Thủy cho Ngọc xem một bài thơ mới làm:
Ôi những bông hoa tím
Len lỏi giữa cỏ tranh
Mặc gươm giáo vây quanh
Vẫn giữ màu chung thủy.
Sáng hôm sau Thủy đưa tổ khảo sát ra tận ngã ba suối, nơi bắt đầu con đường phân thủy để leo lên đỉnh 911. Trên bản đồ, đường phân thủy có vẻ đi dễ dàng, vậy mà vào thực tế đoạn từ suối leo lên, dốc lại rất gằn, cỏ tranh lút đầu. Tổ khảo sát phải phát đường mở lối. Không khó khăn gì, Ngọc nhận ra những bụi hoa màu tím lẫn giữa đám cỏ tranh. Chẳng biết tên chúng là gì, nhưng những cánh hoa tím biếc dịu dàng chẳng giống chút nào những ngọn cỏ tranh sắc nhọn đang đâm, cào vào mặt mọi người.
Hết đoạn dốc gằn, đường phân thủy bắt đầu hiện rõ dưới tán rừng già. Ở Trường Sơn đường phân thủy thường là đường dễ đi nhất, vì đó là con đường ít dốc nhất so với địa hình xung quanh. Nó nhận được những giọt mưa đầu tiên cho cây cỏ tốt tươi nhưng lại chia những giọt mưa ấy sang hai phía, nên là nơi khô ráo nhất. Mặc dù lỉnh kỉnh súng ống, soong nồi, quân trang, nhưng đường dễ đi, mọi người đều thoải mái. Đi chừng một giờ, tổ khảo sát dừng lại nghỉ. Vừa đặt ba lô xuống , họ đã nghe tiếng ù ù như xay lúa. Rồi từng loạt bom bắt đầu nổ. B52. Một loạt, hai loạt. Tiếng bom ngày càng chát chúa. Đến loạt thứ ba, bắt đầu nghe tiếng đất đá rơi đâu đây. Gay rồi, Nhàn nhìn mọi người đang nằm ẩn dưới các gốc cây. Nếu bây giờ bom B52 càn qua đây thì thật khó sống sót. Bất giác Nhàn nhìn sang Ngọc:
- Hôm nay mà chết thì uổng đời trai nhỉ. Cậu đã biết thế nào là con gái chưa?
- Chưa, còn anh?
- Tớ được hôn rồi. Ôi cái cảm giác lưỡi hai người quện vào nhau tuyệt vời lắm. Có đứa nào có được cảm giác làm đàn ông chưa?
Mấy chú lính trẻ không hiểu hết nghĩa của cụm từ “Cảm giác làm đàn ông” nên im lặng giây lát. Rồi một cậu rụt rè:
- Em, em được …sờ rồi, nhưng chỉ bên ngoài vải thôi.
Nhàn bật cười:
- Thế là cũng biết chút ít rồi đấy! Thôi mọi người chọn chỗ nào có thể ẩn tốt nhất nhé. Tốp 3 chiếc tiếp theo đến ngay đấy. Nhàn chưa dứt lời thì mặt đất rung chuyển. Vẫn có cảm giác đất đá rơi gần, nhưng rõ ràng loạt bom có vẻ như đã chuyển sang hướng khác. Và khi ba loạt bom cuối cùng nổ thì không còn nghe tiếng đất đá rơi gần nữa. Vậy là thoát chết rồi. Nhàn giũ quần áo đứng dậy, thôi ta tiếp tục đi, thoát ly khu vực này càng nhanh càng tốt.
Đi thêm một giờ nữa họ dừng lại, vừa để nghỉ, vừa để chọn đường vượt cao điểm 911. Gần đến đỉnh, địa hình dốc ngược lên như một cái oản. Ngọc trải tấm bản đồ lên mặt đất:
- Anh Nhàn. Anh nói anh em lại đây tôi muốn trao đổi vài việc. Khi cả tổ khảo sát quây quanh tấm bản đồ, Ngọc đặt chiếc địa bàn 5 tác dụng lên, xoay tấm bản đồ một chút rồi nói:
- Tôi đã định hướng bản đồ theo địa hình, từ đây chúng ta sẽ có một đoạn đi men sườn núi chừng hai trăm mét, rồi sẽ nhập lại đường phân thủy ở phía nam. Đây sẽ là đoạn cao nhất của tuyến. Tôi ước tính ở độ cao 850 mét. Vừa qua chúng ta suýt nữa bị rơi vào vệt bom B52. Trên đường chúng ta đi tiếp, chưa thể nói trước điều gì. Hiện nay trong tổ chúng ta, chỉ mình tôi biết dùng bản đồ và địa bàn cắt rừng. Bởi vậy, nếu không may chúng ta lại bị bom đánh, và tôi hy sinh, thì để tránh không bị lạc trong rừng mọi người phải nhớ. Cứ đi theo phân thủy đến tận suối, rồi rẽ trái xuôi dòng suối chừng hai cây số, sẽ gặp đại đội 4 của tiểu đoàn 66.
Nhàn nhìn khắp lượt:
- Anh Ngọc nói là để đề phòng thôi, nhưng mọi người nghe đã hiểu rõ chưa?
- Chúng tôi đã rõ. Mấy cậu lính đồng thanh đáp.
- Bây giờ thì chúng ta lên đường. Nhàn ra lệnh.
Ngọc lấy địa bàn, chỉ về hướng nam cho mọi người phát lối đi men triền núi. Mất hơn một giờ con đường phân thủy sườn phía nam đã hiện ra. Tưởng đã đến đoạn nhàn hạ: đường mòn đi dưới tán rừng già, lại xuống dốc. Nào ngờ cậu Sang lính trẻ nhất bỗng run lập cập. Bước đi lảo đảo, chỉ được mấy chục mét Sang ngồi phịch xuống.
- Các anh ơi. Em lên cơn sốt rét rồi, em không thể đi được, Nhàn lo lắng sờ lên trán Sang:
- Gay rồi: Nó sốt cao quá. Mấy cậu chia nhau mang vũ khí tư trang cho nó, chúng mình phải thay nhau cõng nó xuống đến suối rồi tính.
- Họ cho Sang uống mấy viên ký ninh rồi đi tiếp, cả tổ có 6 người giờ phải có một người cõng sang, hành lý của 2 người san ra cho 4 người còn lại. Mặc dù là phân thủy dễ đi hơn nhưng nhiều chỗ vẫn phải phát cây mở lối. Gần tối, xuống đến suối họ gặp hai người dân Lào đang đi kiếm ăn. Bằng chút tiếng Lào mới học được, Ngọc biết nơi bản Na sơ tán rất gần đây. Họ ghé vào bản nghỉ. Sáng hôm sau. Nhàn lấy mấy phong lương khô và một cái quần đùi mới đưa cho ông Phò bản. Ngọc nói với ông rằng bộ đội này sốt cao quá, cho bộ đội nghỉ lại, hai ngày nữa chúng tôi quay lại đón. Ông già đã đồng ý. Sang lập cập nắm áo Nhàn: Các anh cho em đi cùng đừng bỏ em một mình ở đây.
- Em sốt cao quá, ở đây uống thuốc. Dân bản Na với tiểu đoàn mình là thân thiết mà. Bây giờ bọn anh phải đi tiếp cho kịp kế hoạch. Tối mai bọn anh sẽ quay lại đón.