- Biển số
- OF-92529
- Ngày cấp bằng
- 22/4/11
- Số km
- 1,397
- Động cơ
- 415,659 Mã lực
Ất luồn qua những lớp cây đổ, vượt qua các hố bom, cùng Đại đội trưởng Đại đội bảo vệ tuyến kiểm tra lại tình hình tổn thất. Anh nhận ra rằng: việc giữ tuyến ống ở khu vực trọng điểm Ngã Ba là vô kế khả thi. Anh ghi chép cẩn thận số ống và phụ kiện thu hồi và phương án chuyển những ống này đến tuyến tránh. Mấy ngày công tác ở trọng điểm Ngã Ba, việc ra tuyến phải lựa theo quy luật đánh phá của địch. Thời gian yên tĩnh trên trọng điểm rất hiếm hoi. Cứ nằm trong hầm mà chờ thì tiếc thời gian quá. Vốn rất khéo tay, trong ba lô của Ất lúc nào cũng có mấy cái dụng cụ nho nhỏ để chế tác các vật dụng xinh xinh từ ống phóng bom bi hay ống pháo sáng của Mỹ. Ất rất hứng thú với việc cưa, dũa, gò mài, để rồi say sưa ngắm nghía tác phẩm của mình. Có lẽ chính cái tài khéo tay và sự cần cù của chàng kỹ sư trẻ này đã làm nhiều cô gái chú ý. “Có phúc thợ mộc thợ nề, vô phúc thầy đề thầy thông”. Anh ấy là “thầy”, lại có tay thợ. Điều ấy làm cho Liên lo lắng.
Thời gian rảnh rỗi của mấy ngày công tác, Ất đã làm được một cái lược rất đẹp từ ống pháo sáng. Trên thân của chiếc lược, anh khắc hình vầng mặt trời đang lặn xuống sau dãy núi, vài cánh chim trời, và chữ “Kỷ niệm Trường Sơn”. Đây là món quà anh mang về cho Liên. Ngắm nhìn bức tranh ấy, bất giác anh nhớ đến lần đầu nhìn thấy em bên bờ sông Lam sau đêm thi công đường ống vượt sông. Giọng hò xứ Nghệ đằm thắm, suối tóc óng ả, cái lưng thon đã hớp hồn anh, đã làm anh mơ mộng và ước ao. Rồi số phận không phụ anh: Em nhập ngũ, trở thành lính của công trường 81. Đối với anh, em đâu phải mối tình đầu, mà sao khi tỏ tình anh lại run rẩy thế. Em đã đón nhận tình yêu của anh đằm thắm và dung dị. Rồi chúng mình đã bên nhau trong mọi nỗi vui buồn, gian truân ác liệt. Và mỗi chúng mình cảm thấy cuộc sống không thể thiếu nhau. Anh có thể buông vài lời bông đùa với các cô gái, có thể liếc ngang liếc dọc một chút, đó là chuyện thường tình của mấy thằng con trai mà em, nhưng với anh, em là một phần không thể thiếu trên cuộc đời này. Bốn năm, từng ấy thời gian thử thách để chúng mình có thể kết tóc xe tơ, sống với nhau đến trọn đời.
Buổi sáng, khi Ất khoác ba lô trở về thì chuông điện thoại của Đại đội đổ hồi. Tin dữ được thông báo trên đường dây: B52 đánh vào Tiểu đoàn bộ Tiểu đoàn 31, tám người hy sinh. Tiểu đoàn không thông báo cụ thể danh sách nhưng người hy sinh. Ất vừa đi vừa chạy, mong sao về được Tiểu đoàn bộ tiểu đoàn 31 nhanh nhất. Cầu mong cho em an toàn. Anh đang về với em đây, Liên ơi.
Tiểu đoàn bộ Tiểu đoàn 31 dựa lưng vào vách núi đá, ẩn mình dưới tán rừng già, giờ đã tan hoang. Những cổ thụ bị chém ngang, chẻ dọc bầm dập bên miệng các hố bom. Ất nhào tới hầm của cô gái thống kê Ban Tham mưu. Trời ơi, nơi căn hầm ấy giờ là một hố bom rộng hoác. Ất quỵ xuống:
- Liên ơi, sao không chờ anh về hả em?
Một bàn tay ai đó đặt lên vai, Ất quay lại. Đó là trợ lý Tham mưu tiểu đoàn:
- Cô gái thống kê đã hy sinh, còn Liên chỉ bị sức ép thôi, vì lúc đó, cô ấy đang làm việc với chỉ huy Tiểu đoàn ở hầm bên cạnh.
Sau trận B52, những người bị thương nặng đã được chuyển đến trạm phẫu thuật. Những người bị thương nhẹ hoặc sức ép được đưa vào các căn hầm làm tạm ở vị trí sơ tán của Tiểu đoàn.
Ất lách qua cửa hầm hẹp, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường của Liên. Anh nắm lấy bàn tay xanh xao của nàng, đưa lên môi. Liên nặng nhọc mở mắt. Từ đôi khóe mắt nhung, hai hàng nước mắt trên má:
- Anh đã về rồi hả anh. Mấy hôm, chúng nó liên tục đánh phá trọng điểm Ngã Ba, em lo quá.
- Anh chẳng dễ chết đâu em ạ. Cả em cũng vậy. Em đã thoát chết như là có bàn tay phù hộ.
- Anh Ất ơi.
- Anh nghe đây em.
- Chúng mình yêu nhau bốn năm rồi. Chiến tranh ác liệt, em chẳng giữ mãi được xuân sắc, bây giờ lại bị sức ép thế này, anh còn yêu em nữa không?
Ất hôn lên đôi mắt đẫm nước của nàng:
- Em đừng nghĩ dại. Chúng mình đã thuộc về nhau rồi. Em biết không, những ngày ở trọng điểm Ngã ba, cứ đặt mình xuống là anh lại nhớ em.
Nói rồi, Ất lấy chiếc lược từ trong ba lô:
- Quà của em đây. Anh đã làm nó giữa một vùng đất hiểm nghèo. Anh ước ao chiếc lược này được chải lên mái tóc óng ả của em suốt cuộc đời.
- Vậy anh có đi cùng em đến hết cuộc đời không? Em vừa nghe tin người ta sắp điều anh lên Bộ Tư lệnh. Lên đó rồi, liệu anh còn nhớ đến em không?
Ất nâng Liên ngồi dậy. Anh ôm nàng trong vong tay của mình:
- Nếu em đồng ý, anh sẽ đề nghị chỉ huy đơn vị tác thành cho chúng ta. Rồi chúng ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc, sẽ có những đứa con.
Liên thổn thức ép vào ngực chàng:
- Em yêu anh. Chúng mình sẽ đi cùng nhau đến hết cuộc đời, anh nhé.
Thời gian rảnh rỗi của mấy ngày công tác, Ất đã làm được một cái lược rất đẹp từ ống pháo sáng. Trên thân của chiếc lược, anh khắc hình vầng mặt trời đang lặn xuống sau dãy núi, vài cánh chim trời, và chữ “Kỷ niệm Trường Sơn”. Đây là món quà anh mang về cho Liên. Ngắm nhìn bức tranh ấy, bất giác anh nhớ đến lần đầu nhìn thấy em bên bờ sông Lam sau đêm thi công đường ống vượt sông. Giọng hò xứ Nghệ đằm thắm, suối tóc óng ả, cái lưng thon đã hớp hồn anh, đã làm anh mơ mộng và ước ao. Rồi số phận không phụ anh: Em nhập ngũ, trở thành lính của công trường 81. Đối với anh, em đâu phải mối tình đầu, mà sao khi tỏ tình anh lại run rẩy thế. Em đã đón nhận tình yêu của anh đằm thắm và dung dị. Rồi chúng mình đã bên nhau trong mọi nỗi vui buồn, gian truân ác liệt. Và mỗi chúng mình cảm thấy cuộc sống không thể thiếu nhau. Anh có thể buông vài lời bông đùa với các cô gái, có thể liếc ngang liếc dọc một chút, đó là chuyện thường tình của mấy thằng con trai mà em, nhưng với anh, em là một phần không thể thiếu trên cuộc đời này. Bốn năm, từng ấy thời gian thử thách để chúng mình có thể kết tóc xe tơ, sống với nhau đến trọn đời.
Buổi sáng, khi Ất khoác ba lô trở về thì chuông điện thoại của Đại đội đổ hồi. Tin dữ được thông báo trên đường dây: B52 đánh vào Tiểu đoàn bộ Tiểu đoàn 31, tám người hy sinh. Tiểu đoàn không thông báo cụ thể danh sách nhưng người hy sinh. Ất vừa đi vừa chạy, mong sao về được Tiểu đoàn bộ tiểu đoàn 31 nhanh nhất. Cầu mong cho em an toàn. Anh đang về với em đây, Liên ơi.
Tiểu đoàn bộ Tiểu đoàn 31 dựa lưng vào vách núi đá, ẩn mình dưới tán rừng già, giờ đã tan hoang. Những cổ thụ bị chém ngang, chẻ dọc bầm dập bên miệng các hố bom. Ất nhào tới hầm của cô gái thống kê Ban Tham mưu. Trời ơi, nơi căn hầm ấy giờ là một hố bom rộng hoác. Ất quỵ xuống:
- Liên ơi, sao không chờ anh về hả em?
Một bàn tay ai đó đặt lên vai, Ất quay lại. Đó là trợ lý Tham mưu tiểu đoàn:
- Cô gái thống kê đã hy sinh, còn Liên chỉ bị sức ép thôi, vì lúc đó, cô ấy đang làm việc với chỉ huy Tiểu đoàn ở hầm bên cạnh.
Sau trận B52, những người bị thương nặng đã được chuyển đến trạm phẫu thuật. Những người bị thương nhẹ hoặc sức ép được đưa vào các căn hầm làm tạm ở vị trí sơ tán của Tiểu đoàn.
Ất lách qua cửa hầm hẹp, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường của Liên. Anh nắm lấy bàn tay xanh xao của nàng, đưa lên môi. Liên nặng nhọc mở mắt. Từ đôi khóe mắt nhung, hai hàng nước mắt trên má:
- Anh đã về rồi hả anh. Mấy hôm, chúng nó liên tục đánh phá trọng điểm Ngã Ba, em lo quá.
- Anh chẳng dễ chết đâu em ạ. Cả em cũng vậy. Em đã thoát chết như là có bàn tay phù hộ.
- Anh Ất ơi.
- Anh nghe đây em.
- Chúng mình yêu nhau bốn năm rồi. Chiến tranh ác liệt, em chẳng giữ mãi được xuân sắc, bây giờ lại bị sức ép thế này, anh còn yêu em nữa không?
Ất hôn lên đôi mắt đẫm nước của nàng:
- Em đừng nghĩ dại. Chúng mình đã thuộc về nhau rồi. Em biết không, những ngày ở trọng điểm Ngã ba, cứ đặt mình xuống là anh lại nhớ em.
Nói rồi, Ất lấy chiếc lược từ trong ba lô:
- Quà của em đây. Anh đã làm nó giữa một vùng đất hiểm nghèo. Anh ước ao chiếc lược này được chải lên mái tóc óng ả của em suốt cuộc đời.
- Vậy anh có đi cùng em đến hết cuộc đời không? Em vừa nghe tin người ta sắp điều anh lên Bộ Tư lệnh. Lên đó rồi, liệu anh còn nhớ đến em không?
Ất nâng Liên ngồi dậy. Anh ôm nàng trong vong tay của mình:
- Nếu em đồng ý, anh sẽ đề nghị chỉ huy đơn vị tác thành cho chúng ta. Rồi chúng ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc, sẽ có những đứa con.
Liên thổn thức ép vào ngực chàng:
- Em yêu anh. Chúng mình sẽ đi cùng nhau đến hết cuộc đời, anh nhé.