[Funland] Dịch sách Lịch sử: Kể chuyện Nguyễn Ánh-Tây Sơn [1790-1806] của giáo sĩ de La Bissachère.

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Quân đội mà kẻ chiến thắng [Nguyễn Ánh] cử đi để truy đuổi đã bắt kịp ông [Trần Quang Diệu] tại [133/57] sa mạc của tỉnh Xu-thanh [Xứ Thanh, tức Thanh Hóa]. Các binh lính [quân Nguyễn], lo sợ rằng nếu họ cố gắng bắt ông bằng vũ lực, ông sẽ kháng cự lâu dài và bán mạng đắt đỏ, đã dùng mưu kế, cải trang thành nông dân và đến gặp ông như thể để mang thực phẩm mà ông đang rất cần. Bằng cách này, họ đã bắt giữ ông và vợ ông mà không gặp bất kỳ sự kháng cự nào. Việc bắt giữ này đã kết thúc chiến dịch và đảm bảo cho kẻ chiến thắng việc chinh phục phần còn lại của vương quốc, mà không gặp phải sự kháng cự nhỏ nhất từ phía các quan chức địa phương, những người đã bỏ mặc các cứ điểm cho quân đội của ông [88] [đây là nơi kết thúc Chương III của Sainte-Croix (S. C.), có tựa đề: "Người phụ nữ anh hùng, người mà lòng dũng cảm đã khôi phục sự nghiệp của nhà Tây Sơn. Sự phản bội khiến họ hoàn toàn sụp đổ." Chương tiếp theo, mang tên: "Cách Hoàng đế Gia Long sử dụng chiến thắng của mình. Khởi đầu của sự áp bức," mở đầu bằng một vài dòng do S. C. viết: những nhận định chung về chiến thắng của Gia Long. Sau đó, ông tiếp tục sao chép lại văn bản của La Bissachère (L. B.) trong hai trang (242, 243), với khá nhiều thay đổi; rồi ông chuyển từ trang 91 của bản thảo sang trang 106]. Dân chúng và binh lính đều dẫn giải các quan lại cấp cao đến chủ nhân mới [Nguyễn Ánh] như người ta dắt bò và lợn để làm quà tặng; họ cũng mang đến giáo mác, súng ống và kiếm của kẻ bại trận, được chất thành từng bó trong các cánh đồng. Điều này đã tạo cơ hội cho các quan lại chiến thắng áp bức dân chúng, vì số lượng kiếm có chuôi mạ vàng và vỏ bọc bạc được trình lên rất ít; người ta cũng dẫn đến những con ngựa nhưng không có yên, hoặc với yên ngựa chỉ được trang trí bằng đồng, hoặc tối đa là bằng bạc [134/89]. Theo đó, lệnh được ban ra yêu cầu nộp lại tất cả những gì đã tìm thấy, và các cuộc khám xét nghiêm ngặt đã được tiến hành về vấn đề này. Sự ghen tị đã dẫn đến các cáo buộc, và có những cá nhân bị phá sản và bị trừng phạt nặng nề vì đã phá hủy một thanh kiếm; cũng có những ngôi làng bị buộc phải trả giá trị tương đương 2 đến 3.000 đồng piastre cho một chiếc yên ngựa mạ vàng hoặc bằng đồng đen (a) [(a) "Đồng đen" mà de La Bissachère đề cập ở đây là một loại kim loại rất cứng được người Việt đánh giá cao. Kim loại này được bán theo tỷ lệ với vàng là 7:12, tức hơn một nửa giá trị của vàng. Có mọi lý do để tin rằng đây là platin (bạch kim). (R.) - S. C. đã sử dụng danh từ "platine" (bạch kim) ở giống đực trong cuốn sách của mình] mà ai đó đã đánh cắp. Đây chính là khúc dạo đầu của sự bất mãn đối với chính quyền mới.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
[90] Kẻ chinh phục [Nguyễn Ánh] đã đến kinh đô và thủ phủ của Bắc Hà. Người dân từ tỉnh Xubac [Xứ Bắc, tức Bắc Ninh] đã dẫn đến nhà vua trẻ tuổi nhà Tây Sơn, Cảnh Thịnh, cùng với em trai út của ông. Anh trai cả [tức là Nguyễn Quang Thùy], người từng được nữ tướng dũng cảm bổ nhiệm làm tổng tư lệnh (đã đề cập trước đó), đã tự treo cổ vào yên voi để không bị rơi vào tay kẻ chiến thắng khi còn sống. Không lâu sau, các đại diện từ các tỉnh đã đầu hàng lần lượt đến để dâng lời tôn kính vị quân chủ mới của họ. Họ thực sự mong muốn rằng ông sẽ chỉ chấp nhận danh hiệu và quyền lực của "Quan nhiếp chính" (Maire du Palais) và phong một vị vua thuộc dòng họ Lê, nhưng vì nịnh bợ, họ vẫn trao cho ông danh hiệu ấy trước. Sau đó, ông bổ nhiệm các quan tổng đốc mới cho từng tỉnh, và việc chinh phục Bắc Hà đã hoàn tất. [S. C. chèn vào đây một trang nằm ở trang 108 và 109 của bản thảo; sau đó ông tiếp tục từ trang 91, nơi ông đã dừng lại trước đó]
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Vài tháng sau, các quan lại Trung Quốc đến từ phía Hoàng đế [nhà Thanh] nước này đã trao sắc lệnh công nhận quyền cai trị của ông. Sau khi hoàn thành nghi lễ này, vị vua mới trở về lãnh thổ Nam Hà mang theo vị vua trẻ tuổi nhà Tây Sơn cùng các tù nhân quan trọng khác. Tất cả đều bị xiềng xích, nhưng nhẹ nhàng, và được đặt trong những lồng giam mạ vàng hoặc sơn đỏ bóng loáng [92], tùy theo cấp bậc hoặc danh tiếng của từng người. Ông [Nguyễn Ánh] không thể không bày tỏ lòng kính trọng đặc biệt dành cho Thiếu phó Trần Quang Diệu [đây là nói về vị tướng chứ không phải vợ của ông; — Trần Quang Diệu được gọi bằng một trong những tước hiệu của mình, tước hiệu này cũng được dùng để chỉ vợ ông. Montyon (MN.) (II, trang 182, 183) nói về vị tướng này rằng ông là "nhà quân sự vĩ đại nhất từng xuất hiện ở những vùng đất này, và vượt trội hơn đồng bào của mình không chỉ bởi tầm vóc tâm hồn mà còn bởi tài năng quân sự"]. Ông sai người thăm dò ý kiến, hy vọng thuyết phục Trần Quang Diệu gia nhập phe mình. Tuy nhiên, Quang Diệu trả lời với khí khái:

- Hoàng thượng có thể sử dụng chiến thắng mà ngài đã đạt được – điều mà ngài nhận được từ Trời hơn là từ tài năng quân sự – theo ý muốn của mình. Nhưng đối với tôi, với tư cách là một chiến tướng, tôi sẽ không phục vụ hai chủ. Nếu ngài ban ơn tha chết cho tôi, như cách tôi đã xử sự đối với quân đồn trú tại thành phố Qui Nhơn, tôi mong muốn sống một cuộc đời ẩn dật, nộp thuế bằng thu nhập từ khu vườn mà tôi sẽ tự tay chăm sóc với niềm vui. Cuối cùng, nếu sự tồn tại của tôi có thể gây ra bất kỳ mối lo ngại nào cho Hoàng thượng, tôi sẽ biết cách chết như cách tôi đã sống trong danh dự, hy vọng một số phận tốt lành ở nơi mà những người đã khuất được tưởng thưởng vì những hành động tốt đẹp của họ.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Vua Gia Long, sau khi đến kinh đô của Nam Hà đã nghỉ ngơi tại đây khoảng hai tháng. Sau đó, ông bắt đầu xử lý việc hành hình các tù nhân. (Một trong những người của tôi mà tôi đã cử đến triều đình để xin phép vua đã được ghi tên vào danh sách những người có thể vào cung và đứng trước mặt Đức Vua trong một tháng, tình cờ có mặt phục vụ vào ngày diễn ra cuộc hành hình, và anh ta đã chứng kiến toàn bộ sự kiện từ đầu đến cuối. Khi trở về, anh ta kể lại cho tôi nghe. Tôi không thể nhớ lại tất cả các chi tiết ngày hôm nay, hơn nữa, nhiều chi tiết cực kỳ ghê rợn. Tôi chỉ ghi lại những gì tôi còn nhớ, hoặc những gì đã gây ấn tượng mạnh nhất với tôi từ lời kể của anh ta, và sau đó câu chuyện này đã được lan truyền công khai [94] trên khắp các lãnh thổ của vua Gia Long.) [Montyon (MN.) chỉ đơn giản tóm tắt (II, trang 193-195) toàn bộ câu chuyện dài về các hình phạt mà Gia Long áp đặt lên các hoàng tử Tây Sơn và các quan lại của họ; còn Sainte-Croix (S. C.) sao chép lại câu chuyện này mà không có nhiều thay đổi trong Chương V của mình (trang 245-250)] [Tại đây, Chương V của Sainte-Croix (S. C.) bắt đầu, với tựa đề: "Hình phạt dành cho các tù nhân" ; bản thảo sau đó được tiếp tục theo sát cho đến cuối câu chuyện, tức là đến trang 105 của bản thảo; chỉ có một số thay đổi về hình thức và một sự đảo thứ tự tại trang 100].
 

minhmo

Xe ba gác
Biển số
OF-81131
Ngày cấp bằng
25/12/10
Số km
20,065
Động cơ
4,550,692 Mã lực
Nơi ở
chuồng sư tử
Em đang đọc thớt Tây Sơn của Lão chủ thớt viết từ năm 2015.
Có thớt này em đành xơi cả hai thớt vậy. :D
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Để bắt đầu với những gì liên quan đến hoàng tử trẻ tuổi nhà Tây Sơn, người ta đã buộc ông phải chứng kiến một cảnh tượng vô cùng đau đớn: thi thể của cha mẹ ông, đã qua đời từ mười đến mười hai năm trước, cũng như những người thân trong gia đình [131/95], đều bị khai quật. Xương của vua Quang Trung (cha ông) [Quang Trung, S. C. viết. Người thứ ba trong dòng họ Tây Sơn, Nguyễn Văn Huệ, đã lấy niên hiệu Quang Trung sau khi chiếm được Bắc Hà vào năm 1788; ông qua đời vào tháng 11 năm 1792] và mẹ ông, đã chết từ mười năm trước như tôi đã nói, được ráp lại và tất cả đều bị chặt đầu theo nghi thức, nhằm gán cho họ sự ô nhục, và chủ yếu là để tước đi, theo niềm tin mê tín của đất nước này, khả năng mang lại may mắn cho con cháu. Sau đó, tất cả xương cốt của nhà Tây Sơn được tập hợp vào một chiếc giỏ lớn, nơi các binh lính được lệnh đi tiểu vào. Sau khi làm vậy, xương cốt bị nghiền thành bột và đặt vào một chiếc giỏ khác, rồi đặt trước mắt nhà vua trẻ tuổi nhà Tây Sơn để làm ông đau khổ ["để khiến cảnh tượng này trở nên đau đớn hơn cho ông," S. C. chỉnh sửa (trang 246)]. Người ta chuẩn bị cho ông một bữa ăn khá thịnh soạn [96], như phong tục dành cho những tội nhân sắp bị hành hình ở đất nước này. Em trai út của ông, vốn dũng cảm hơn vị vua, khi thấy ông ăn đã trách móc ông. Và vì bàn ăn được bày biện sẵn theo phong tục có dấu hiệu phân biệt của hoàng tộc ["Những dấu hiệu của vị vua mới," Sainte-Croix (S. C.) đã diễn đạt khá khéo léo; vì La Bissachère (L. B.) ở đây thiếu sự rõ ràng], em trai ông nói:

- Trong gia đình chúng ta không thiếu bàn ăn, và anh không nên ăn trên một bàn đi mượn.

Sau bữa ăn, người ta nhét giẻ vào miệng ông cũng như nhiều người khác, vì sợ rằng họ sẽ nguyền rủa vị vua mới. Sau đó, chân và tay ông bị buộc vào bốn con voi để bị xé xác; một con voi đã kéo đứt một đùi của ông cùng với dây thần kinh, nhưng ông vẫn còn đủ sức quay đầu về phía chiếc giỏ chứa xương cốt của cha mẹ mình.

Các đao phủ, bằng một công cụ mà ở châu Âu không ai có thể tưởng tượng được, đã chia thành bốn phần những bộ phận vẫn còn dính liền với nhau. Kết hợp với đùi đã bị xé ra trước đó, điều này tạo thành năm mảnh thịt. Người ta treo chúng lên năm chợ lớn nhất và đông đúc nhất của thành phố, mỗi mảnh trên một cột cao. Chúng được canh gác ngày đêm, và người ta đe dọa trừng phạt nặng nề bất kỳ ai để chúng bị đánh cắp. Phải đợi cho đến khi chúng thối rữa hoặc [98] bị quạ ăn sạch.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Về danh tướng Thiếu Phó [Trần Quang Diệu], người được gia đình và tất cả những ai biết ông kính trọng và thương tiếc, ông đã thực hiện một hành động hiếu thảo vào đêm trước hoặc ngay trong ngày ông bị xử tử. Ông đã thuyết phục vua rằng mẹ ông, khoảng 80 tuổi, không còn khả năng gây hại cho đất nước dưới bất kỳ hình thức nào, và ông cầu xin tha mạng sống cho bà vì bà sẽ phải chết do liên quan đến ông. Ông đã đạt được yêu cầu này. Còn bản thân ông chỉ đơn giản bị chặt đầu. Ông có một cô con gái 14 hoặc 15 tuổi, xinh đẹp và duyên dáng như mọi thiếu nữ khác. Khi cô thấy một con voi khổng lồ tiến lại gần để hất cô lên không trung, cô hét lên một tiếng kêu thê lương và tuyệt vọng hướng về phía mẹ mình:

- Ôi, mẹ ơi, cứu con!

Mẹ cô, người từng chỉ huy quân đội, đáp lại:

- Con muốn mẹ cứu con thế nào khi chính mẹ cũng không thể tự cứu mình? Con nên chọn cái chết cùng cha và gia đình thay vì sống với loại người như thế này...

Nhiều khán giả có mặt đã muốn cứu cô, nhưng họ quay đi khi con voi, được kích thích, nhấc bổng cô lên không trung và xiên cô vào hai chiếc ngà sắc nhọn hai lần. Khi thời điểm hành hình người nữ anh hùng, hay vợ của Thiếu phó Trần Quang Diệu, đến, bà bước tới con voi một cách kiêu hãnh để chọc tức nó. Khi bà tiến lại gần, người ta hét lên yêu cầu bà quỳ xuống để con vật có thể dễ dàng tóm lấy bà hơn, nhưng bà không làm vậy. Bà tiếp tục bước tới. Người ta kể rằng, dù con voi bị kích thích dữ dội, vẫn phải ép buộc nó bằng cách nào đó để hất bà lên không trung, như thể nó vẫn nhận ra bà là một trong những chủ nhân cũ của mình. Trước khi bị hành hình, người phụ nữ dũng cảm này đã cho mang vào tù nhiều tấm lụa [140/101], và bà đã dùng chúng quấn chặt chân, đùi và tất cả các phần cơ thể, kể cả bụng, bên dưới lớp quần áo. Bà muốn tránh sự khỏa thân mà phụ nữ thường phải chịu đựng trong loại hình phạt này.

Những kẻ hành hình, vì lòng ganh ghét với sự dũng cảm của bà, đã ăn tim, gan, phổi và cánh tay đầy thịt của bà. Bà từng khiến binh lính, thậm chí cả chỉ huy của họ, sợ hãi khi bà leo lên tường thành, nên người ta giao các bộ phận cơ thể của bà cho sự thèm khát của những kẻ "ăn thịt người" này. Ở Bắc Hà, thịt người được ăn sống kèm với rượu (nhưng chỉ trong những dịp tương tự). Người ta nói rằng chỉ có người phụ nữ dũng cảm này, chồng bà và em trai út của vua Tây Sơn là những người không thay đổi sắc mặt khi đối mặt với cái chết – tất cả những người khác đều tái mét và run rẩy.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Quan tổng đốc tỉnh Xu-nghé [có lẽ là Đô đốc Tư Trung hầu giữ chức Tham hiệp trấn Nghệ An thời Cảnh Thịnh] một trong những quan chức cấp cao nhất, đã bị chặt thành hàng ngàn mảnh vì ông ta là người bị căm ghét nhất. Đây chính là viên quan đã tìm kiếm tôi hơn bảy năm. Ông ta đã thề sẽ tiêu diệt tôi và đặc biệt muốn bắt giữ tôi, biết rằng tôi đang ở trong tỉnh của ông ta. Ông ta đã [141/103] thiêu sống ngón tay trỏ của một người Công giáo Việt Nam và con gái của ông ta để buộc họ thú nhận rằng tôi đang ở trong làng của họ – điều này thực tế là đúng. Sự kiện này xảy ra vài tháng trước khi vua chiếm được Bắc Hà. Ông ta cũng đã tra tấn đến chết hơn mười người Công giáo và kết án những người từ chối giẫm lên thánh giá bằng cách đeo xích cổ trong mười năm và dọn dẹp chuồng voi trong cung điện của ông ta. Dường như chính vì ông ta đã bức hại tôn giáo một cách tàn bạo như vậy mà Chúa đã để ông ta bị đối xử tệ hơn [104] những người khác, những người chỉ đơn giản bị chặt đầu. Sau khi bị hành hình, xác của họ bị cắt thành từng mảnh: người thì mười mảnh, người thì bốn hoặc năm mảnh, tùy theo ý thích của lính canh của vua. Xác của một số người được trả lại cho vợ của họ, sau khi những người vợ này đã đưa quà cáp cho tướng chỉ huy của vua hiện tại. Đối với những người bị phân thây, tất cả các mảnh thịt được trộn lẫn vào nhau thành hai đống lớn, đến mức không thể nhận ra bộ phận cơ thể của ai. Hôm sau, chúng được chất lên xe và chuyển đến một nơi xa, nơi chúng bị bỏ mặc như rác rưởi.

-----------
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
[142/705]

NHỮNG GHI CHÚ VỀ BẮC HÀ

Bởi ông de La Bissachère.

Tonkin là tên mà người châu Âu đã đặt cho vùng đất này, có lẽ do sự liên tưởng với tên gọi của kinh đô cổ xưa trước đây được gọi là Dou-kinh [Đông Kinh], có nghĩa là thành phố nằm ở phía đông so với các khu vực khác. Đông có nghĩa là hướng đông, và Kinh có nghĩa là thành phố hoàng gia hoặc nơi tụ họp của những người văn minh. Kể từ khi vị hoàng đế mới (a) và vua [Nguyễn Ánh] chiếm quyền kiểm soát, thành phố này được gọi là Bắc Kinh, có nghĩa là thành phố ở phía bắc [đúng ra là Bắc Thành]. Tên thực sự của đất nước, không bao giờ thay đổi [106], xuất hiện trong tất cả các sách cổ và bao gồm chung cả Bắc Hà (Tonkin) và Nam Hà (Cochinchine), và là tên duy nhất được người dân bản địa yêu thích và công nhận, đó là nước An Nam, có nghĩa là vương quốc của người Việt Nam, hay vương quốc An Nam. Người dân của đất nước này được chỉ định bằng từ Latin là Anamitae (số nhiều: Anamitarum). Các nhà truyền giáo viết thư về các vấn đề tôn giáo gửi đến Rome và những người Bắc Hà biết tiếng Latin luôn sử dụng cụm từ Regnum Anamiticum (vương quốc An Nam). Họ không thích cách diễn đạt Tunquinenses Tunquinum.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
[143/107] Nam Hà (Cochinchine) trước đây là một tỉnh của Bắc Hà (Tonkin), nơi cư trú của những người hoang dã sống trên núi [So sánh MN. , I, trang 263: "Nam Hà (Cochinchine) vốn là một phần tách ra từ Bắc Hà (Tonkin), nên đã giữ lại các luật pháp và chế độ cai trị; và hình thức chính quyền này, ngoại trừ một số ngoại lệ không quan trọng, là phổ biến đối với các quốc gia khác của hoàng đế; nhưng ở những vùng mà cư dân sống một cuộc sống hoang dã, quyền lực của hoàng đế chỉ còn là sự biểu dương hão huyền..."]. Về sau, có ba anh em tổ tiên của vị vua mới đã chạy đến đây cùng với một số lượng lớn người Bắc Hà. Nguyên nhân của cuộc di cư này là do tham vọng của một người anh rể, người sau khi cha vợ qua đời đã chiếm đoạt chức vụ "Quan nhiếp chính" (Maire du Palais) hoặc Tổng tư lệnh của vương quốc [ý nói Trịnh Kiểm]. Anh ta có ý định giết ba người anh em vợ, nhưng nhờ được chị gái cảnh báo, họ đã kịp thời trốn thoát và tránh được mối nguy hiểm đang đe dọa. [108] Gia đình của vua [Nguyễn Ánh] đang trị vì hiện nay, người cai quản toàn bộ vùng đất nằm giữa Đế chế Trung Quốc và Vương quốc Xiêm, không phải là gia đình thực sự của các vị vua cổ xưa thuộc dòng họ Nhà Lê, mà thuộc dòng họ Nguyễn, vốn là chư hầu của dòng họ đầu tiên. Vì vậy, sáu năm trước khi nhận sắc phong hoàng đế từ Hoàng đế Trung Quốc để tuân theo phong tục, ông đã công bố một chiếu chỉ tuyên bố rằng không còn hậu duệ hợp pháp nào của dòng họ Hoàng gia [nhà] Lê [sự kiện này dường như không chính xác; sau khi Gia Long trở thành người cai trị Bắc Hà, ông đã cho tìm kiếm các hậu duệ của triều đại Nhà Lê để tổ chức việc thờ cúng gia tộc. MN. đã sao chép lại (II, trang 186) thông tin từ L. B. Xem thêm H. M. P. A., chương IX, chú thích cuối cùng ...]. Do đó, ông cho phép mình được tuyên bố và sắc phong làm vua để làm hài lòng quân đội và đảm bảo hòa bình cho đất nước. Trước đó, ông chỉ sở hữu tỉnh nhỏ Đồng Nai chiếm được từ Chân Lạp, và mặc dù người châu Âu tự do gọi ông là "Hoàng đế", ông chưa bao giờ dám sử dụng danh hiệu này trong các văn bản công khai hay trên con dấu của mình. Thay vào đó, ông chỉ lấy danh hiệu Chúa, nghĩa là Tổng tư lệnh của vương quốc [Thực tế, ông đã được tuyên bố là Vương (có nghĩa là Vua) tại Sài Gòn vào ngày 5 tháng 2 năm 1780]. Bằng cách này, ông muốn duy trì tình cảm của những học giả Bắc Hà và những người khác mà ông vẫn giữ liên lạc có lợi. Những người Bắc Hà này bí mật gửi cho ông sự hỗ trợ về người và tiền bạc. Họ nóng lòng chờ đợi ông đến để giải phóng họ khỏi ách thống trị của những kẻ nổi loạn nhà Tây Sơn và khôi phục dòng họ Hoàng gia nhà Lê lên ngai vàng [Nguyễn Ánh vì muốn lấy lòng người dân Bắc Hà, nên lúc đầu vẫn chỉ xưng là Chúa, hoặc Vương, vẫn dùng ấn cũ và sử dụng niên hiệu vua Lê là Cảnh Hưng]. Tuy nhiên, người Bắc Hà đã bị lừa dối một cách tàn nhẫn trong kỳ vọng của họ, vì ngay sau khi chinh phục Bắc Hà, vùng đất vốn coi ông như người giải phóng, ông đã tự tuyên bố mình là vua và nhận sắc phong từ Hoàng đế Trung Quốc vì lý do chính trị [Ông nhận sắc phong từ Hoàng đế Trung Quốc vào tháng 2 năm 1806, ba năm rưỡi sau khi tiến vào Thăng Long], — và ông chỉ chính thức lấy danh hiệu Hoàng đế vào tháng 6 cùng năm đó. Xem thêm H. M. P. A., chương IX, phần đầu ...]. Hai năm sau khi đăng quang, theo lời khuyên của các cận thần, ông muốn xóa bỏ tất cả dấu vết phụ thuộc vào Trung Quốc và đã lấy danh hiệu và địa vị Hoàng đế. Tên Gia Long mà ông chọn được ghép từ hai chữ Hán: chữ đầu tiên là một phần tên của Hoàng đế đương nhiệm của Trung Quốc [145/111], và chữ thứ hai là một nửa tên của người tiền nhiệm [chi tiết này rất thú vị; Hoàng đế Trung Quốc đương nhiệm lúc đó là Gia Khánh, người tiền nhiệm của ông là Càn Long]. Người Trung Quốc, theo quan niệm mê tín của họ, chắc chắn không hài lòng với ý tưởng của vị vua Nam Hà, điều mà họ coi là một sự xúc phạm lớn. Hơn nữa, vị Hoàng đế của Bắc Hà thậm chí còn dám tuyên bố rằng nếu Hoàng đế Trung Quốc cần sự giúp đỡ của ông để chống lại các kẻ nổi loạn trong đế chế của mình, ông sẽ cử một đội quân đến hỗ trợ. [ý tác giả nói niên hiệu Gia Long là lấy 1 phần tên của vua Gia Khánh nhà Thanh, còn chữ Long lấy từ tên vua Càn Long].
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Vị vua này [Gia Long] [Chương VI của S. C. (Hành vi của Gia Long, áp bức nhân dân, trang 250-253) bắt đầu từ điểm này và tái hiện nội dung từ các trang 112-116 của bản thảo] đã khiến dân chúng vô cùng căm ghét, đặc biệt là sau khi ông tự xưng là Hoàng đế, vì những lao dịch quá sức mà ông áp đặt để xây dựng các pháo đài và thành phố. Mỗi [112] cá nhân được ghi trong sổ hộ tịch đều bị buộc phải cung cấp một khúc gỗ, một phiến đá, một gánh củi đốt, cùng lượng vôi, than sắt và dầu tương đương. Ngoài ra, mỗi người còn phải cử một người đi đào đất và vận chuyển đất trong một khoảng thời gian quy định. Những kẻ chống lệnh này sẽ bị trừng phạt rất nặng nề, luôn luôn kèm theo roi vọt và tịch thu trâu bò, lợn. Tiền phạt này được trả bằng tiền mặt, trong đó giá trị của một con trâu được ước tính trước là 10 dây tiền (khoảng 5 đồng piastre) (a), và lợn thì [146/225] bằng một nửa số đó [(a) Một dây tiền có giá trị khoảng [113] 500 đồng sapées hoặc 4 đồng réaux của Tây Ban Nha, tương đương chính xác với 1/2 piastre. Đồng sapées của Nam Hà không có giá trị lưu thông ở Trung Quốc, vì lý do mà tôi đã giải thích trước đây về sự gian lận của vua, người đã cố tình thêm thiếc vào quá trình đúc tiền (R.)]. Nhưng điều khiến dân chúng phẫn nộ hơn cả và khơi dậy sự bất bình của họ chính là việc khó khăn trong việc làm cho các quan chức chấp nhận nguyên liệu mà người dân đã phải cực khổ mới có được. Nguyên liệu này hoặc do chính họ tìm kiếm, mạo hiểm tính mạng khi phải vào giữa các đầm lầy, nơi nước độc hại và thường có voi, hổ, tê giác [114] và các loài thú dữ khác sinh sống; hoặc nhờ người khác, như gửi con cái, gia nhân, hoặc thuê người làm thay. Dù gặp phải tất cả những khó khăn vừa nêu, các lại viên thu gom vẫn không bao giờ thấy gỗ đủ tốt hay đá được cắt đúng yêu cầu, trừ khi người dân đưa thêm tiền cho các quan nhỏ và thư ký của họ. Người ta thường phải nộp hai hoặc ba khúc gỗ để đổi lấy một, nhưng vẫn bị chê là chất lượng kém. Phải đưa thêm tiền để ngăn chặn những cú đánh roi, vốn liên tục giáng xuống lưng người nộp thuế trong lúc thương lượng. Những người bất hạnh này thường bị trói chân tay vào hai cọc cắm dưới đất và bị kéo căng hết cỡ ngay từ đầu. Tuy nhiên, những khúc gỗ và nguyên liệu khác mà người dân phải nộp ba để đổi một, với lý do giả rằng chúng không đạt tiêu chuẩn, lại được coi là rất tốt để bán lại với giá cao cho dân làng khác, những người không thể tự mình đi tìm nguyên liệu trong hoang dã. Một phần lợi nhuận này được các quan nhỏ chia cho cấp trên. Cứ tám đến mười ngày, các lại viên thu gom nguyên liệu lại được thay đổi để tất cả đều có cơ hội làm giàu luân phiên. Những ai mang lại nhiều tiền hơn cho các quan lại được giữ lại lâu hơn, nhưng nếu một trong những kẻ bóc lột dân này tình cờ bị gián điệp của vua hoặc của các quan lớn phát hiện, hắn sẽ bị xét xử ngay lập tức. Để tránh những hệ quả từ việc tra hỏi, tên gian ác này sẽ bị chặt đầu. Các gián điệp được trả lương rất hậu hĩnh, và mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra như bình thường. Kể từ khi bắt đầu xây dựng các thành phố và pháo đài, tất cả các quan lại đều trở nên giàu có, còn dân chúng thì bị đẩy vào cảnh nghèo đói cùng cực, đến mức nhiều người sau khi bán hết gia súc và ruộng đất buộc phải bán cả con cái mình, kể cả những người theo đạo Thiên Chúa.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
[148/217] Ngôn ngữ tiếng Việt ở Bắc Hà là một ngôn ngữ nhẹ nhàng, có khả năng đạt được vẻ đẹp của sự hùng biện và thậm chí cả thơ ca; tiếng Việt ở Nam Hà về cơ bản chỉ là tiếng Việt Bắc Hà bị biến dạng, nhưng được phát âm một cách mạnh mẽ và thô ráp hơn. Điều này không ngăn cản người dân hai vùng hiểu nhau; giới học giả có một ngôn ngữ riêng mà họ học như cách học tiếng Latin ở châu Âu, sử dụng các ký tự Hán và các tác phẩm của Khổng Tử (a) [tôi không biết tại sao cái tên này lại được đặt cho nhà lập pháp Trung Quốc. Đây là một trong hàng ngàn lỗi mà các nhà truyền giáo ở Bắc Kinh đã phạm phải. Confucius không phải là một tên tiếng Trung, mà hoàn toàn là một tên Latin. Tên thật của người mà chúng ta gọi là Confucius trong tiếng Trung là Khổng. Gia tộc họ Khổng vẫn tồn tại ở Trung Quốc, và mỗi năm Hoàng đế còn trả một khoản tiền nhất định liên quan đến nhân vật vĩ đại [119] đã xuất thân từ gia tộc này. Ông từng là một quan lại với chức danh Phu hoặc Tư Khấu, có nghĩa là người làm việc tại một thành phố hạng nhất với vai trò là Trưởng án (Chánh án). Thành phố này được gọi là Tử Phủ? vì [120] ở Trung Quốc, các thành phố thường mang danh hiệu của quan lại, ví dụ như Quảng Đông phủ hay Hồng Trường huyện, một danh hiệu thấp hơn. Do đó, người ta gọi vị quan lại mang nút áo màu trắng ở Casa-Blanca là phủ, với âm tiết cuối cùng là danh hiệu của ông. Như vậy, các nhà truyền giáo đã tạo ra cái tên Confucius, chắc chắn dễ đọc hơn hẳn so với việc phải nói Gong-Fou-Zee. Trong tiếng Trung, tên này được viết bằng ba ký tự (R.) 孔夫子. Casa-Blanca là tên mà người Bồ Đào Nha đặt cho nơi cư trú của quan lại đại diện chính quyền Trung Quốc tại Macao. Casa-Blanca cách Macao khoảng một dặm rưỡi; xem thêm S. C., III, p. 68.] [Khổng Tử tên thật là Khổng Khâu 孔丘, tự Trọng Ni 仲尼. Cách gọi "Khổng Tử" hay "Khổng Phu Tử" đều mang nghĩa là "thầy giáo Khổng", là một cách gọi tôn trọng. Khi dịch sách Trung Hoa sang ngôn ngữ Tây phương, các tu sĩ dòng Tên đã chuyển âm Kǒng fūzǐ (Khổng Phu Tử) thành Confucius]. Do đó, các học giả [118] Trung Quốc và Bắc Hà có thể giao tiếp và hiểu nhau qua văn bản, nhưng không thể qua lời nói. Người ta nhận thấy rằng người Trung Quốc gặp nhiều khó khăn hơn người châu Âu trong việc học nói tiếng Việt, và có rất nhiều người Trung Quốc đã định cư tại đất nước này nhưng vẫn giữ nguyên giọng Trung Quốc, không bao giờ phát âm chuẩn giọng Bắc Hà [149/119]. Chỉ có con cái của họ, sinh ra tại địa phương, mới có thể nói tiếng Việt một cách thuần thục. Có rất ít học giả ở Nam Hà, và chỉ ở các tỉnh gần kinh đô của Bắc Hà thì ngôn ngữ này mới được nói một cách hoàn hảo và phát âm một cách tinh tế.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Người Trung Quốc xưa kia đã từng cai trị Bắc Hà, vùng đất kéo dài đến tận Chân Lạp. Lúc đó chưa có Nam Hà hay chính quyền [120] tách biệt khỏi Bắc Hà. Chỉ khoảng 200 năm nay, vương quốc này mới tồn tại dưới tên gọi này. Người Bắc Hà từng bị cai trị bởi các quan Thái Thú [nguyên văn vice-roy: Phó vương] do Trung Quốc cử sang, những người này trở nên rất quyền lực tại đây. Họ bị lật đổ và quay lại nhiều lần, cuối cùng hai anh em người Bắc Hà đã giết phó vương và lần lượt được phong làm vua. Trung Quốc, không thể ngăn chặn chế độ mới này, đã chấp nhận với điều kiện rằng tất cả các vị vua mới được bầu ở Bắc Hà phải cử sứ thần đến Bắc Kinh để xin sắc phong từ triều đình này. Hoàng đế Trung Quốc cử một quan lại đại diện mình đến Bắc Hà. Khi đến kinh đô, quan lại này được đặt ngồi trên ngai vàng, nhận bốn lần vái lạy hoặc phủ phục từ vị vua được chỉ định, sau đó ông ta trao các biểu tượng của hoàng gia và ngồi lên một chiếc ghế cao hơn một chút so với ngai vàng của mình. Sau đó, ông đứng dậy, chào lại và công nhận [122] vị vua này là vua của đất nước. Đây là nghi thức luôn được thực hiện cho đến ngày nay.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Vị vua hiện tại, khi tự mình lấy danh hiệu và các biểu tượng của Hoàng đế, dường như muốn xóa bỏ phong tục này trong tương lai. Dù sao đi nữa, có vẻ rằng Hoàng đế Trung Quốc, chắc chắn để bảo vệ quyền lợi của mình, không bao giờ từ chối việc sắc phong khi được yêu cầu. Thậm chí ông còn đã trao sắc phong cho Quang Trung, người em trong số các anh em nổi loạn thuộc nhà Tây Sơn, người mà lẽ ra ông nên từ chối [Câu chuyện về việc người em trong ba anh em nhà Tây Sơn chinh phục Bắc Hà không khỏi khiến người ta ngạc nhiên; có lẽ nên coi lời kể của L. B. là phản ánh những tin đồn lan truyền trong dân chúng An Nam, — những người bị kinh sợ bởi những thành công nhanh chóng của nhà Tây Sơn trong vương quốc của nhà Lê và do đó có xu hướng phóng đại thêm những chiến công này. Xem thêm, theo cùng một hướng với L. B., một bức thư của M. Le Roy, nhà truyền giáo tại Bắc Hà, viết ngày 3 tháng 7 năm 1789 (Nouv. Lettr. édif., VII, trang 44). MN., mặc dù thường dựa vào tài liệu của Bw trong phần phác thảo lịch sử của mình, đã sao chép lại câu chuyện của L. B. dưới một hình thức cẩn thận hơn, điều này dường như đã gây ấn tượng mạnh mẽ hơn đối với ông, II, trang 169-170]. Đây là lý do: một đội quân lớn của Trung Quốc đã đến Bắc Hà để khôi phục triều đại cũ của nhà Lê, vốn đã lánh nạn ở Bắc Kinh. Quang Trung [123], khi đó đang ở Nam Hà nghe tin về sự xuất hiện của đội quân Trung Quốc liền nhanh chóng hành quân đến Bắc Hà chỉ với số ít binh lính [so với quân Trung Hoa]. Ông tiến quân ngày đêm, cưỡng bức tất cả những người đàn ông đủ khả năng cầm vũ khí trên đường đi gia nhập quân đội. Ông không có nguồn tiếp tế nào ngoài những gì tìm thấy trong các làng mạc mà ông đi qua. Những ai từ chối theo ông đều bị chặt đầu, và nhà cửa của những cư dân không cung cấp gạo, trâu, heo cho quân đội của ông đều bị thiêu hủy. Nhiều lần, vì tức giận, ông ra lệnh giết chết trước mặt mình những người lính và ngựa không thể tiếp tục di chuyển [124]. Cuối cùng, ông đến gần doanh trại của quân Trung Quốc với binh lính kiệt sức, một phần trong số họ bị tàn tật vì những cuộc hành quân dài và gần như chết vì mệt mỏi. Tuy nhiên, không hề sợ hãi trước số lượng áp đảo của kẻ thù, ông tấn công và giết khoảng 40.000 quân Trung Quốc ngay trong ngày đầu tiên. Những kẻ sống sót sau trận thảm sát chạy trốn và hầu hết đều chết trong rừng. Chỉ có rất ít người trở về Trung Quốc để báo tin về thất bại này. Ít lâu sau, chính vị vua nhà Tây Sơn này cử một sứ thần đến Hoàng đế Trung Quốc để xin sắc phong cho các vùng đất mà ông đã giành được, và ông đã nhận được nó. Chính điều này đã củng cố sự thống trị của nhà Tây Sơn ở Bắc Hà [152/225], nơi họ đã có hai đời vua. Tiền xu được đúc dưới thời nhà Tây Sơn vẫn còn lưu hành rộng rãi trên khắp đất nước cho đến ngày nay.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Từ "Tây-Sơn" có nghĩa là "núi phía tây." Những anh em nổi loạn đã chiếm đoạt cả Nam Hà và Bắc Hà, mặc dù họ xuất thân từ vương quốc thứ hai (Bắc Hà), nhưng lại sinh ra ở vương quốc đầu tiên (Nam Hà), trong một vùng đồi núi nhỏ nằm ở phía tây tỉnh Quy Nhơn, nơi họ thuộc về. Chính vì lý do này mà vị vua hiện tại và những người ủng hộ ông, khi phải chạy trốn đến tận vương quốc Xiêm trước sự truy đuổi của các kẻ nổi loạn — và thậm chí họ đã không thể thoát khỏi nếu không được người châu Âu cứu giúp (a) — đã gọi những kẻ nổi loạn đó với thái độ khinh miệt bằng cái tên "Tây Sơn”, như thể nói: "những kẻ miền núi phương tây."[(a) ông de la Bissachère trở lại chủ đề mà tôi đã giải thích trong phần giới thiệu, và ban đầu ông ấy đã hơi đi chệch khỏi chủ đề này (R.)].
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,751 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Tôn giáo ở Bắc Hà là thờ cúng đa thần [đoạn văn này và các đoạn tiếp theo cho đến trang 142 đã được đưa vào Chương IX của S. C. (Tôn giáo, thờ cúng, mê tín, thần linh bảo hộ, v.v.) với khá nhiều sửa đổi và đảo thứ tự. — Đối lập với khẳng định rõ ràng của L. B. rằng tôn giáo ở Bắc Hà là thờ cúng đa thần (idolâtrie), MN. phản bác: "Người ta đã từng nói rằng người Bắc Hà là những kẻ thờ cúng đa thần, nhưng nếu có thể đặt ra giới hạn cho những sai lầm của con người, thì không nên quy cho một dân tộc vốn không thiếu ánh sáng hay giáo dục niềm tin rằng một vật vô tri vô giác, và là sản phẩm từ chính đôi tay họ, lại là một thực thể vượt trội hơn loài người và quyết định số phận của họ; rằng ở mỗi nơi có một tượng thần, tồn tại một vị thần; rằng mỗi khi một bức tượng thần được tạo ra, một vị thần mới cũng được sinh ra. Sự cáo buộc về việc thờ cúng đa thần này thường là một sai lầm của người châu Âu, những người đã vội vàng phán xét niềm tin của các dân tộc mà họ chưa nghiên cứu kỹ nguyên lý, chưa hiểu rõ ngôn ngữ và đã diễn giải sai hành động của họ, v.v." (II, trang 6)]. Người ta chi rất nhiều tiền để xây dựng đền thờ và trang trí tượng thần, nhưng chỉ có người dân thường, đặc biệt là phụ nữ, thực sự tin vào những mê tín này. Các quan lại và học giả chỉ tham gia các nghi lễ [153/727] để chiếm vị trí danh dự và nhận phần ngon nhất của thịt được dâng tế; họ chế giễu nhau về các thần tượng và việc thờ cúng chúng. Tuy nhiên, họ tin vào các Vua Thần Linh [Rois Spirituel] (a) [tin vào các Vua Thần Linh chính là có niềm tin vào việc thờ cúng, hay nói cách khác, giống như việc "tôi tin vào đạo Công giáo, nhưng tôi không tin vào sự phục sinh" (R.)] hay ác quỷ được thờ phụng trong mỗi làng [So sánh MN., II, trang 14 tiếp theo: "Mỗi làng có một vị thần bảo hộ, không có bất kỳ biểu tượng đại diện nào, nhưng vẫn có một ngôi đền và nhận được các lễ vật... Người dân trong làng dâng lễ và tế lễ cho cả linh hồn xấu lẫn linh hồn tốt; tuy nhiên, họ cúng tế nhiều hơn cho linh hồn xấu, vì lòng sùng kính của người Bắc Hà bị thúc đẩy nhiều hơn bởi nỗi sợ hãi thay vì tình yêu hay lòng biết ơn." Ở phần sau (trang 18-20), có một bài luận về các nhà sư và ni cô, điều mà L. B. không đề cập đến] – dưới những cái tên khác nhau, đôi khi rất lố bịch, chẳng hạn như tên của những loài động vật thấp hèn nhất. Họ rất sợ hãi những linh hồn này, vì thực tế chúng gây hại rất lớn: chúng khiến gia súc trong làng bị bệnh hoặc chạy tán loạn khắp nơi, và tai họa chỉ chấm dứt khi người ta đến chào chúng trong đền và làm dịu chúng bằng các lễ vật. Những linh hồn xấu xa này không bao giờ mang lại điều tốt lành, chúng chỉ biết gây ra điều ác [128]; vì vậy, người ta không yêu quý mà chỉ kính sợ chúng. Chỉ có những người theo đạo Thiên Chúa là không sợ chúng, và chúng cũng không dám làm hại họ (a), như chính chúng đã thừa nhận qua miệng những người bị chúng ám. Chúng khiến nạn nhân phát ra những tiếng kêu khủng khiếp, chạy nhảy điên cuồng, và đặc biệt là thực hiện những hành động vượt xa sức lực tự nhiên của con người. [130] Khi tôi mới đến Bắc Hà, tôi đã chế giễu như một kẻ hoài nghi những gì người ta kể về những vụ ám ảnh và các hành động của ma quỷ, nhưng sau bảy năm đi khắp đất nước và nghiêm túc kiểm chứng các sự kiện mà tôi đã tận mắt chứng kiến và nghe thấy, tôi không thể hợp lý mà tiếp tục nghi ngờ tính chân thực của chúng. Những vụ ám ảnh tạm thời kéo dài một hoặc hai ngày đối với cả nam và nữ, đôi khi do phép thuật của các pháp sư, đôi khi do lời cầu khẩn của dân làng, và thường là do sự tùy tiện của ma quỷ (a), [(a) những người bạn của tôi, ông D’Ayot , những người đã sống 10 năm ở Nam Hà, cũng như nhiều người khác, đã nói với tôi [154] rằng họ từng chứng kiến những người làm trò ảo thuật khéo léo chẳng kém gì ở Trung Quốc, và những trò này dễ dàng đánh lừa một dân tộc cả tin như cư dân ở những vùng đất này. Bản thân tôi cũng đã rất ngạc nhiên trước những màn ảo thuật mà tôi từng thấy ở Trung Quốc, Ấn Độ và Philippines; tuy nhiên, tôi cũng đã xem các màn trình diễn của Comus và người kế nhiệm ông ta là Pinetti , v.v. Tất cả những người gần đây đã đi qua Nam Hà đều khẳng định với tôi rằng những người làm trò ảo thuật này không phải là pháp sư hơn bất kỳ ai ở châu Âu, và tôi không khó để tin điều đó, nhưng sẽ rất khó để tôi tin vào những sự kiện mà tác giả kể lại (R.)] là những điều mà tôi [154/129] không còn khó khăn để tin nữa. Tôi đã tự mình chứng kiến những vụ ám ảnh này; tôi đã hỏi han về vấn đề này với các pháp sư đã cải đạo sang [132] đạo Thiên Chúa, đặc biệt là một thanh niên, người trước khi trở thành Kitô hữu từng kiếm sống bằng cách làm trợ tá cho một pháp sư, đóng vai trò như một "Python" (hoặc đồng bọn) hầu như mỗi ngày.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top