[Funland] Dịch sách Lịch sử: Kể chuyện Nguyễn Ánh-Tây Sơn [1790-1806] của giáo sĩ de La Bissachère.

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Ông Olivier là một thanh niên đầy triển vọng và giàu kiến thức. Ông từng là lính thủy trên một trong những tàu chiến của hạm đội Pháp, con tàu ghé qua Nam Kỳ trên đường đi Trung Quốc. Sau khi biết [22] rằng nhà vua đang chiến đấu và mong muốn có người châu Âu phục vụ, ông trốn khỏi tàu và đến đề nghị phục vụ nhà vua, và lời đề nghị đã được chấp nhận. Nhà vua không có lý do gì để hối tiếc về quyết định này, vì ngoài việc sở hữu kiến thức hoàn hảo về công sự và nghệ thuật quân sự, ông Olivier còn rất dũng cảm và năng động — hai phẩm chất thiết yếu của một chỉ huy quân sự. Nhà vua Nam Hà phần nào nợ thành công của mình cho ông Olivier: các kế hoạch xây dựng nhiều pháo đài, việc thành lập nhiều xưởng đóng tàu. Ông Olivier được thăng chức lên cấp bậc cao nhất với vai trò kỹ sư trưởng đứng đầu các xưởng đóng tàu, và chỉ huy một lực lượng gồm ba nghìn người, vốn là đội vệ binh của nhà vua và đã [103/23] được ông huấn luyện theo các kỹ thuật châu Âu. Tuy nhiên, sau này ông chán nản với công việc này vì không được tưởng thưởng xứng đáng, cùng với những bất đồng cá nhân mà các quan lại cấp cao gây ra cho những người Pháp phục vụ dưới quyền nhà vua Nam Kỳ — điều mà tôi sẽ giải thích sau.
1741055484349.png

Từ trái sang: Victor Olivier de Puymanel (tên Việt là Nguyễn Văn Tín), Nguyễn Ánh và giám mục Bá Đa Lộc ở Sài Gòn. Tranh vẽ trên La Dépêche coloniale illustrée ngày 14/2/1909.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
1741055531648.png

Nguyn Ánh và các sĩ quan Pháp là Chaigneu, Dayot và Varnier
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Sự năng động của những người Pháp gia nhập phục vụ nhà vua Nam Hà, cùng với các khẩu pháo và súng trường mà nước Pháp đã cung cấp, đã góp phần không nhỏ giúp ông nhanh chóng giành lại quyền kiểm soát vương quốc của mình. Ông Olivier đã củng cố các vị trí quân đội bằng những công sự vững chắc được trang bị pháo, vận hành theo kiểu châu Âu, và cách đánh trận mới lạ này ở Nam Hà [24] đã khiến quân Tây Sơn trở nên cực kỳ nhút nhát. Mỗi khi đối đầu với quân đội của nhà vua, họ đều bị đánh bại, không thể chịu đựng được sức mạnh hỏa lực do ông Olivier chỉ huy và thường bị thu hút, mắc kẹt bởi các công sự mà người dân địa phương chưa từng thấy.

Nếu các thủ lĩnh Tây Sơn đã thuê người châu Âu vào phục vụ, trả lương hậu hĩnh và sử dụng cách đánh tương tự, thì có lẽ đến ngày nay họ vẫn còn kiểm soát một phần của Nam Hà.

Nhà vua Nam Hà cũng không bỏ bê việc phát triển hải quân [104/25]. Ông luôn có mặt trong mọi hoạt động, cả ở các xưởng đóng tàu quân sự mới do ông Olivier điều hành, lẫn ở những nơi chuyên chế tạo tàu chiến cho hải quân, vốn được giao cho ông Jn D'Ayot giám sát. Hải quân này, mà ông D'Ayot là linh hồn và người đứng đầu, di chuyển dọc theo bờ biển để phối hợp với các hoạt động của quân đội trên bộ, cung cấp lương thực; và nếu hải quân địch dám xuất hiện, sự vượt trội trong chiến thuật và hỏa lực của các tàu corvette sẽ nhanh chóng buộc họ phải rút lui. Nhà vua trẻ khuyến khích các quý ông này bằng sự hiện diện của mình, đồng thời ép buộc các quan lại phải đảm bảo rằng các mệnh lệnh của các chỉ huy châu Âu được [26] thực thi một cách nghiêm ngặt. Chính từ đây đã nảy sinh lòng thù ghét của các quan lại đối với các quý ông này.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Sau khi cư trú một thời gian tại đất nước này, ông D'Ayot đã mời em trai mình, ông Félix D'Ayot, một thanh niên đầy tài năng và hiện nay là một thủy thủ rất xuất sắc, đến cùng. Họ đã cùng nhau đóng góp xây dựng nhiều tàu chiến phục vụ đắc lực cho hoàng tử, đồng thời trong quá trình đi theo quân đội, họ đã lập bản đồ chi tiết các bờ biển ở Nam Hà, một công trình cực kỳ quan trọng đối với hải quân và hiện đang được công bố rộng rãi ^.

Chính nhờ sự giúp đỡ của các quý ông này và một số [27] người Pháp khác do Giám mục Adran thu hút mà vị hoàng tử không chỉ giành lại được lãnh thổ của mình, mà còn chinh phục thêm hai vùng đất mới là Campuchia và Bắc Hà, biến ông trở thành một trong những hoàng đế hùng mạnh nhất châu Á. Ông sẽ còn trở nên đáng sợ hơn nữa trong tương lai nếu, như có vẻ chắc chắn, ông tiếp tục sử dụng tài năng thiên bẩm — vốn mang tính quân sự và tham vọng — để chiếm đoạt thêm một số tỉnh của Trung Quốc hoặc vương quốc Xiêm La, nơi mà hoàng đế đã đối xử tệ bạc với ông trong thời kỳ lưu vong (a).[(a) Trong lá thư cuối cùng tôi nhận được từ ông d'Ayot, ông ấy nói với tôi rằng ông ấy vừa biết chắc chắn rằng vua xứ Nam Hà đang chuẩn bị để chiếm lấy đảo Hải Nam. Tháng 1 năm 1807 (R.).]

[28] Những người Pháp, những người mà vị hoàng tử này mang ơn rất nhiều, đã không được tưởng thưởng xứng đáng cho lòng trung thành và cống hiến của họ, đặc biệt là sau cái chết của Giám mục Adran, người từng như người thầy và vẫn giữ toàn quyền ảnh hưởng lên "người học trò" của mình. Ông D'Ayot và Olivier đã rời bỏ ông sau hơn 8 năm phục vụ mà không nhận được bất kỳ sự hỗ trợ nào về tài sản, mặc dù điều đó hoàn toàn nằm trong khả năng của nhà vua. Sự bất mãn mà các quan lại và nhà vua gây ra cho ông D'Ayot là nguyên nhân dẫn đến sự ra đi này. Hiện nay, chỉ còn ba hoặc bốn người Pháp phục vụ dưới quyền ông, gồm những người từng đảm nhiệm vai trò cấp dưới dưới thời của các quý ông trên; đó là: ông Vannier la xx [106/29], và xxxxxx, những người dù không giàu có nhưng nắm giữ chức quan lại (mandarin) và, với tư cách là người nước ngoài, luôn bị các quan lại Nam Hà nhắm đến, vì họ không hài lòng khi thấy nhà vua thường xuyên lắng nghe lời khuyên của những người này nhờ tài năng của họ. Những quý ông này gần đây đã làm một việc vô cùng có ích cho Tổ quốc của mình bằng cách ngăn chặn người Anh tiến hành buôn bán ở đất nước này, điều mà tôi không thể không nhắc đến. Một số nhà truyền giáo Pháp cũng nắm giữ chức quan lại nhưng vì họ không can thiệp vào các vấn đề triều đình nên không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Ông Jn D'Ayot, [30] như tôi đã có dịp trình bày, đã tỏ ra xuất sắc trong việc phục vụ nhà vua bằng lòng nhiệt thành và năng lực của mình, và đã giành được sự tin tưởng cũng như tình bạn của hoàng tử, người mà ông đã cống hiến nhiều dịch vụ quan trọng. Sự tin tưởng này làm các quan lại cấp cao không hài lòng, vì ông D'Ayot đã có một số mâu thuẫn với họ liên quan đến những hành vi áp bức mà các quan lại này thực hiện trong phạm vi công việc của ông. Họ buộc những người dân Nam Hà nghèo khổ, những người chở gỗ đến xưởng đóng tàu hải quân, phải trả tiền để được chấp nhận hàng hóa (trong khi ông D'Ayot chỉ cần kiểm tra gỗ khi đưa vào sử dụng), điều này cản trở việc vận chuyển gỗ đến nơi. Ông D'Ayot đã phàn nàn với nhà vua [107/31], và nhà vua đã đứng về phía ông. Các quan lại, thấy một nguồn lợi béo bở bị cắt đứt, đã âm mưu hãm hại ông D'Ayot, điều này lúc đó khá khó thực hiện; họ đã thất bại nhiều lần, nhưng một ngày nọ, khi ông vắng mặt khỏi tàu corvette mà ông chỉ huy, một cơn bão (hay còn gọi là gió mạnh ở biển Trung Quốc) đã xảy ra, và con tàu bị đánh dạt vào bờ, không thể cứu vớt được. Nhà vua, lúc này đang chuẩn bị cho một chiến dịch, vô cùng đau buồn trước sự mất mát của con tàu. Các quan lại xung quanh ông khi nghe tin này đã khéo léo gieo rắc ý nghĩ rằng con tàu bị mắc cạn là do sự thiếu [32] cẩn trọng của ông D'Ayot, nhằm trì hoãn chiến dịch của nhà vua. Dựa trên báo cáo sai lệch này, nhà vua ra lệnh ngay lập tức, mà không thèm nghe lời ông D'Ayot, rằng ông phải bị cùm cổ (a) để xét xử trong thời gian ngắn nhất, theo tội danh mà kẻ thù của ông cáo buộc, điều này chắc chắn sẽ dẫn đến cái chết của ông. Những người bạn của ông D'Ayot đã can thiệp, làm chậm quá trình xét xử, và thật không may, Giám mục Adran lúc này không có mặt tại triều đình. Ông D'Ayot đã phải chịu cảnh tù đày với cùm cổ trong suốt bốn ngày, mà nhà vua không muốn nghe [108/35] bất kỳ lời nào cải thiện tình hình của ông. Cuối cùng, Giám mục Adran đã trở về, ngay lập tức gặp hoàng tử, đưa ra những lời phê phán thích đáng về hành động của nhà vua, và nhấn mạnh rằng sự bất công mà ông sắp phạm phải sẽ khiến những người Pháp đang phục vụ ông hoàn toàn chán ghét, và điều này có thể gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho nhà vua. Nhà vua, người có lòng kính trọng sâu sắc đối với ông Adran, đã nghe theo lời khuyên của ông, và ông D'Ayot được thả.

[(a) Cùm cổ (cangue) là một tấm gỗ rất nặng, có hình vuông với cạnh dài bốn feet (khoảng 1,2 mét), được gắn vào cổ của người phạm tội. Vì đầu nằm giữa tấm gỗ, người bị cùm phải được [33] đút ăn như một đứa trẻ và không thể ngủ trong tư thế khó chịu này. Cùm cổ có trọng lượng khác nhau, từ 50 đến 150 pound (khoảng 23 đến 68 kg) (R.)]
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Nhà vua triệu ông D'Ayot đến buổi yết kiến, và ông không khó khăn gì trong việc minh oan cho mình. Nhà vua [34], nhận ra sai lầm của mình, muốn sửa chữa, nhưng đã quá muộn. Sự bất công của nhà vua đã để lại những vết thương quá sâu trong lòng ông D'Ayot, không thể dễ dàng quên đi. Hơn nữa, những tình huống như thế này có thể tái diễn, vì kẻ thù của ông — các quan lại Nam Hà — là những người sẵn sàng dựng lên những lời vu khống khác. Ông D'Ayot ở lại phục vụ thêm vài tháng cho có hình thức, rồi xin từ chức cùng với em trai mình theo cách mà nhà vua không thể từ chối. Không lâu sau, nhà vua nhận ra sự bất trung của các quan lại, những người đã gây ra cách đối xử mà ông dành cho ông D'Ayot [109/35], và ra lệnh xử tử họ.

Tất cả những người Pháp đều vô cùng phẫn nộ trước hình phạt vô lý mà đồng hương và thủ lĩnh của họ phải chịu đựng. Đặc biệt là ông Olivier, dù đang được hưởng sự ưu ái lớn, nhưng khi thấy rằng một ngày nào đó ông cũng có thể gặp hoàn cảnh tương tự, đã quyết định rời bỏ một dịch vụ nguy hiểm như vậy và xin từ chức. Nhà vua, mặc dù ông Olivier đã làm việc rất chăm chỉ và tham gia nhiều chiến dịch thắng lợi, vẫn chưa làm gì để cải thiện tài sản của ông.

Khi ông Olivier trình bày kế hoạch của mình với nhà vua, vua dường như cảm nhận sâu sắc sự mất mát mà ông sắp phải chịu. Nhà vua nói rằng hoàn cảnh đã ngăn cản ông cho đến nay làm điều gì đó có lợi cho tài sản của ông Olivier, nhưng giờ đây ông sẽ bắt đầu lo liệu. Tuy nhiên, ông Olivier, nghĩ rằng đây chỉ là một mưu mẹo để giữ chân mình lại, và hiểu rõ tính keo kiệt cực độ của nhà vua, đã kiên quyết. Lúc đó, nhà vua nói:

- Nếu ta là chủ quyền của ngài, ta có thể ép buộc ngài ở lại phục vụ ta bằng vũ lực và ngăn cản ngài rời bỏ ta, như một thần dân của ta. Nhưng vì ta không phải là chủ quyền của ngài, ta không thể ngăn cản ý định của ngài. Và vì không thể nào vô ơn quên đi những dịch vụ mà ngài đã cống hiến, ta tặng ngài một chiếc tàu nhỏ (geolette), mà ngài có thể chất đầy hàng hóa lấy từ kho của ta. Ta cũng cho phép ngài đến tất cả các cảng trong lãnh thổ của ta để [110/37] buôn bán mà không phải trả bất kỳ khoản thuế nào." (a).

[(a) Thuế ở Nam Hà được trả khi tàu cập cảng. Mức thuế được ấn định là 3.000 đồng piastre cho mỗi tàu, bất kể lớn hay nhỏ (R.).]
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Ông Olivier rời đi trên chiếc tàu nhỏ (geolette) chất đầy hàng hóa Arrek đến Macao, nơi số hàng này được bán với giá 3.000 đồng piastre. Ông trở lại Nam Hà trên cùng một con tàu, đã chất thêm một số hàng hóa phù hợp để sử dụng tại đất nước này, nhưng khi vừa vào một trong các cảng, ông bị mắc bệnh kiết lỵ và qua đời. Nhà vua vô cùng thương tiếc ông, và biết rằng ông đang quay trở lại lãnh thổ của mình, nhà vua vẫn nuôi hy vọng ông sẽ trở lại phục vụ. [Olivier qua đời tại Malacca vào ngày 22 tháng 3 năm 1799; ông đã phục vụ hoàng tử An Nam khoảng mười năm, và có khả năng cao là đã đến Nam Hà vào tháng 9 năm 1788.]

Khi ông D'Ayot [38] rời khỏi Nam Hà, họ đến Manila, và nhà vua, người vẫn còn những kế hoạch chinh phục, thường xuyên gửi lời nhắn qua mọi cơ hội rằng ông rất mong muốn gặp lại họ ở Nam Hà và họ có thể trở lại phục vụ ông, nhưng điều đó hoàn toàn không nằm trong ý định của họ.

Tuy nhiên, một sự kiện đã đưa ông Jn D'Ayot trở lại Nam Hà. Vụ mùa lúa gạo ở Manila thất bát, Thống đốc Raphaël Maria D'Aquilar đã khuyến khích ông đi tìm một chuyến hàng gạo từ Nam Hà, thậm chí còn giúp ông có được một khoản tiền từ các Régidors (hội đồng thành phố) cho chuyến đi này. Vì chuyến đi hứa hẹn mang lại kết quả có lợi trong [111/39] một khoảng thời gian ngắn (a), ông quyết định thực hiện nó.

[(a) Khi rời Manila vào cuối mùa gió mùa Đông Bắc, người ta có thể đến Nam Hà trong vòng 8 ngày, và có thể khởi hành trở lại vào đầu mùa gió mùa Tây (R.).]

Ông D'Ayot thực sự đã đến triều đình Nam Hà với một số món quà dành cho nhà vua và các quan lại cấp cao đương nhiệm. Đây là một nghi thức bắt buộc mà không thể bỏ qua. Nhà vua đón tiếp ông với tình cảm thân thiện, không chỉ cấp cho ông số gạo mà ông yêu cầu, mà còn miễn thuế phải trả; ra lệnh rằng gạo sẽ được giao từ kho của nhà vua với giá thấp nhất, mặc dù vụ mùa ở Nam Hà năm đó không được bội thu. Nhà vua tặng ông một bộ trang phục triều đình để ông có thể diện kiến theo phong cách Nam Hà, và bổ sung thêm các tước hiệu quan lại mới vào danh sách những tước vị mà ông đã được phong trước đó khi còn ở đây. Hơn nữa, nhà vua miễn thuế vĩnh viễn cho ông khi cập bến lãnh thổ của mình. Tuy nhiên, tất cả những đặc quyền mới này không khiến ông D'Ayot thay đổi ý định quay lại phục vụ nhà vua. Hơn nữa, Giám mục Adran đã qua đời, và không còn người châu Âu nào đủ quyền lực để ngăn chặn những bất công mà nhà vua có thể gây ra trong những lúc nóng giận, và [112/41] chỉ có ông Adran mới có thể ngăn chặn hoặc trì hoãn việc thực thi chúng. Sau đó, ông D'Ayot đã nhiều lần trở lại Nam Hà, luôn được đón tiếp nồng hậu, nhưng tôi cần nói về người mà hoàng tử không chỉ nợ ơn về sự giáo dục mà còn cả về việc giành lại lãnh thổ của mình.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Giám mục Adran được cử đến Nam Hà với tư cách là một nhà truyền giáo, và tình cờ đã khiến ông cư trú gần triều đình của cha đẻ vị vua hiện tại (Gia Long). Ông trở thành bạn của người cha này, và vào thời điểm nguy cấp, ông ấy đã cho mời Giám mục Adran đến, nhờ ông chăm sóc con trai mình, lúc đó còn rất nhỏ. Khi xảy ra cuộc nổi dậy của người chú? [có lẽ là Nguyễn Phúc Dương, Nguyễn Nhạc gả con gái cho Nguyễn Phúc Dương và lấy danh nghĩa Phúc Dương để đánh Nguyễn Ánh] [42] và cũng là người bảo hộ của hoàng tử trẻ, Giám mục Adran đã bảo vệ và đưa hoàng tử sang Pháp để cầu xin sự hỗ trợ, điều mà sau này đã tỏ ra vô cùng hữu ích. Giám mục Adran, với vai trò như một người thầy lớn tuổi, chỉ tập trung dạy cho học trò hoàng gia của mình những nguyên tắc đạo đức cơ bản (mà ông ta ít áp dụng), mà không can thiệp vào tôn giáo của ông, vì ông nhận thấy rằng nếu cố gắng thay đổi tôn giáo của hoàng tử, điều này sẽ làm các quan lại cấp cao Nam Hà phật lòng, những người tuân thủ rất nghiêm ngặt các nghi lễ do Khổng Tử thiết lập. Chỉ có tầng lớp nghèo nhất và bị coi thường nhất trong dân chúng mới đồng ý theo đạo Công giáo [113/43]. Vì vậy, khi vị vua này giành lại quyền kiểm soát lãnh thổ, Giám mục Adran chỉ yêu cầu ông dành sự khoan dung lớn đối với người Công giáo Nam Hà, những người trước đây từng bị các quan lại đàn áp nặng nề, cũng như chấp thuận việc thành lập các trường học để giáo dục giới trẻ theo đạo này, và việc xây dựng nhiều chủng viện để đào tạo người Nam Hà mà các nhà truyền giáo cho là đủ kiến thức để thực hiện chức vụ linh mục. Ông cũng đã dịch sang tiếng Việt nhiều tác phẩm tiếng Pháp cho học trò của mình, chủ yếu liên quan đến chiến thuật và công sự. Nhờ đó, ông đã biến vị hoàng tử này thành người Nam Hà có học vấn nhất và tài năng nhất trong lãnh thổ của mình, vì tôi được biết từ tất cả các [44] người Pháp từng ở đất nước này, đặc biệt là từ ông D'Ayot, rằng vị hoàng tử này có hiểu biết tổng quát về khoa học và luôn dành thời gian đọc các tác phẩm được Giám mục Adran dịch. Ông không chỉ có khát vọng học hỏi mà còn nuôi tham vọng sánh ngang với người châu Âu.

Hoàng tử mà ông đã giáo dục, cũng như hầu hết các quan lại Nam Hà, luôn coi Giám mục Adran là người có địa vị cao quý nhất và thuộc tầng lớp vượt trội hơn hẳn họ. Ông chưa bao giờ khơi gợi lòng ghen tị từ họ vì địa vị của mình; sự kính trọng này càng được nâng cao nhờ tình bạn thân thiết giữa ông và nhà vua, người gọi ông như cha thứ hai với danh xưng "Đại Sư". Không ai nghi ngờ rằng nếu ông còn sống, ông sẽ góp phần làm giảm bớt cuộc thảm sát kinh hoàng mà vị vua này đã thực hiện đối với các thủ lĩnh Tây Sơn khi họ rơi vào tay ông.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Giám mục Adran tại triều đình của học trò mình được hưởng những đặc quyền tương tự như chính hoàng tử. Ông ngồi ngang hàng với hoàng tử, và khi ông không xuất hiện tại cung điện, hoàng tử thường đến thăm ông tại nhà riêng, điều xảy ra khá thường xuyên vào cuối đời khi ông trở nên cực kỳ béo phì. Ông có một đoàn tùy tùng và đội vệ sĩ hùng hậu, một [46] biệt thự ở vùng quê với khu vườn theo phong cách châu Âu nằm cách nơi ở của nhà vua vài dặm. Ông dành nhiều thời gian chăm lo cho cộng đồng Công giáo đông đảo tại Nam Hà, cũng như tiến hành các quan sát thiên văn. Tôi biết chắc chắn rằng trong những chiếc rương của ông, vẫn còn lưu giữ tại Nam Hà, có những tài liệu quý giá về đất nước này, và nhà vua đang chờ đợi một thành viên trong gia đình ông đến để trao lại chúng. Thật đáng tiếc nếu công trình này bị thất lạc.

Khi Giám mục Adran qua đời, nhà vua đã tổ chức lễ tang cho ông giống như đối với cha mình. Nhà vua bày tỏ [115/47] nỗi đau buồn sâu sắc nhất, để tang ông trong thời gian dài và chứng minh sự gắn bó sâu đậm của mình. Ông đã cho xây dựng một ngôi mộ tráng lệ trong khu biệt thự mà Giám mục Adran từng ở và để lại cho các phái bộ truyền giáo; trên quan tài được phủ những tấm thảm quý giá, nơi có khắc tên và tước hiệu của ông bằng chữ vàng, phần lớn trên nền nhung đỏ. Các quan lại cấp cao khi đến viếng nơi này phải bò bằng đầu gối theo kiểu châu Á hơn 50 bước. Người ta dành cho ngôi mộ của ông những nghi thức tôn kính giống như đã dành cho ông khi còn sống; có lính canh được trả lương để [48] bảo vệ liên tục. Nhà vua không dừng lại ở đó trong việc tỏ lòng kính trọng đối với người mà ông mang ơn rất nhiều. Ông quy định rằng toàn bộ gia đình đông đảo của Giám mục Adran sẽ tiếp tục được hưởng chế độ đãi ngộ như khi ông còn sống, và ngay cả con ngựa mà người thầy của ông cưỡi cũng được chăm sóc trong vườn.

Chẳng bao lâu sau cái chết của Giám mục Adran, nhà vua tiến hành chinh phục Bắc Hà, điều này khiến ông trở nên hùng mạnh hơn, nhưng không nhân từ hơn, như sẽ thấy trong các ghi chú [của La Bissachère]. Tuy nhiên, tôi cần nói đôi lời về tính cách của vị hoàng tử này.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Vua Nam Hà có tính cách pha trộn giữa những phẩm chất tốt và xấu. Ông vừa giàu cảm xúc, vừa tàn bạo. Không thể phủ nhận rằng ông có học vấn vượt xa bất kỳ thần dân nào của mình, nhưng giống như hầu hết người châu Á, ông tin rằng mình biết nhiều hơn thực tế. Dưới sự cố vấn của ông Olivier, ông đã thể hiện lòng dũng cảm và sự điềm tĩnh. Tuy nhiên, phải nói rằng những chiến thắng và lợi thế mà ông giành được trước kẻ thù, thực chất chỉ là những cuộc tấn công đẫm máu đối với quân Tây Sơn, nhưng rất ít tổn thất cho phe của ông nhờ vào sự hỗ trợ của pháo binh do người Pháp chỉ huy. Tôi đã nghe những nhân chứng tận mắt kể lại rằng những trận đánh lớn nhất [50] chưa bao giờ kéo dài quá năm phút, vì khi quân địch bắt đầu tan rã, cảnh tàn sát trở nên kinh hoàng và không thể ngăn chặn (theo phong tục châu Á, những người thua trận thường để mặc bị giết mà không chống cự, phần lớn ném vũ khí để chạy nhanh hơn, không biết nghệ thuật rút lui, điều này khiến các trận đánh ở đất nước này đẫm máu và nguy hiểm hơn sau trận chiến so với chính khoảnh khắc giao tranh) (a) [(a) Người Trung Quốc và các nước láng giềng của họ trả tiền giống như người Thổ Nhĩ Kỳ, tính theo số đầu người bị giết, do đó những người nông dân nghèo khổ thường bị cắt cổ để nhận được số tiền thưởng đã hứa (R.)]. Nhà vua kết hợp sự tham vọng cực độ — vốn tự nhiên ở các hoàng đế thành công — với lòng tham lam vô độ. Có thể nói rằng trong đất nước của mình, chỉ riêng ông là giàu có, còn nhân dân dưới quyền ông đều sống trong cảnh khốn cùng nhất, do sự áp bức khủng khiếp của các quan lại cấp thấp, những người lần lượt bị các quan lớn ở triều đình cướp bóc và đàn áp. Khi xử tử các quan lại này, nhà vua tịch thu tài sản và số tiền mà họ đã chiếm đoạt bất công. Những hình phạt nghiêm khắc như vậy, dù diễn ra thường xuyên, vẫn không ngăn được những kẻ khác làm điều tương tự khi có cơ hội. Rõ ràng rằng hệ thống tham nhũng dường như là bản chất của tất cả các dân tộc châu Á, nhưng đặc biệt hơn cả là người Trung Quốc và [52] người Nam Hà.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Người ta đồn rằng nhà vua sở hữu những kho báu khổng lồ, đặc biệt là rất nhiều vàng thỏi mà ông giấu kín. Ông rất gắn bó với tiền mặt và thường trả lương cho các quan lại bằng những dây xâu tiền đồng rút ra từ kho bạc của mình; ông không bao giờ trả bằng bạc. Các quan lại châu Âu thường yêu cầu mang đến nhà (a) số tiền trị giá 150 đồng piastre mỗi tháng để chi trả cho các khoản chi tiêu thường nhật như nhà cửa, phụ nữ, gia nhân, hoặc binh lính — vốn luôn cực kỳ đông đảo tùy theo cấp bậc của quan lại [(a) Một loại con dấu mà nhà vua trao cho các quan lại, trên đó có ghi rõ các tước vị mà họ sở hữu (R.)].[118/55] Gạo cũng được phát từ kho của nhà vua dựa trên lệnh của họ. Đôi khi, hoàng tử cho phép họ nhận lương bằng hàng hóa arrek (một loại hàng hóa quý giá), cũng được lấy từ cùng một nguồn, và họ bán nó cho người Bồ Đào Nha để đổi lấy vài đồng piastre. Như vậy, dễ dàng thấy rằng không thể làm giàu khi phục vụ dưới quyền ông. Những gì tôi vừa nói ở đây là phổ biến đối với tất cả các nhà truyền giáo được phong các cấp bậc quan lại khác nhau. Ngoài ra, nhà vua còn cấp cho họ một chiếc thuyền có vũ trang, vì thói quen ở đây là thực hiện nhiều chuyến đi bằng đường thủy.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Để hiểu rõ hơn về sự keo kiệt của vua Nam Hà, tôi cần kể lại hai câu chuyện mà [54] ai cũng biết:

Ông hoàng này, theo phong tục Trung Quốc, sử dụng đồng tiền xu (sapées) mà ông cho đúc tại xưởng riêng và lẽ ra phải làm từ đồng nguyên chất. Ông dùng chúng để thanh toán cho tất cả các công trình mà ông ra lệnh thực hiện, cũng như để trả lương cho binh lính. Tuy nhiên, ông đã lén trộn thiếc vào quá trình sản xuất đồng xu, khiến chúng giòn như thủy tinh, đến mức người ta hầu như không thể dùng chúng để đếm. Bằng sự gian lận và vi phạm lòng tin công cộng này, ông đã thu lợi đáng kể.

Vị vua giàu có và quyền lực này chỉ cấp cho đầu bếp của mình mỗi ngày một nửa đồng piastre hoặc một dây tiền xu để chi tiêu cho [119/55] bữa ăn của ông. Người đầu bếp cùng với binh lính đến chợ, không trả tiền mà lấy đi tất cả những gì phù hợp với nhu cầu của mình nhân danh nhà vua; binh lính đi cùng cũng làm tương tự cho nhu cầu cá nhân, và những người bán hàng bị đối xử tệ bạc cũng không dám phàn nàn. Như vậy, bàn ăn của nhà vua, vốn được cho là rất tiết kiệm, thực chất chỉ dựa trên sự cướp bóc của đám thuộc hạ. Đúng là phong tục ở Nam Hà là ăn một mình, ngồi xếp bằng theo kiểu phương Đông, và giống như người Trung Quốc, họ thường có một số lượng lớn các món ăn nhỏ.

1741056017137.png

Jean-Baptiste Chaigneau [tên Việt: Nguyễn Văn Chấn] với trang phục Pháp-Việt là một nhân vật có vai trò quan trọng trong cuộc chiến Tây Sơn-Nguyễn Ánh
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Ông hoàng luôn có một đội ngũ đông đảo gồm [56] quan lại đứng thành hai hàng, một bên phải và một bên trái nơi ông ngồi, chờ đợi mệnh lệnh của ông. Ông luôn đưa ra lệnh vào buổi tối, thời điểm các quan lại quỳ gối để báo cáo với ông. Số lượng quan lại của ông thường dao động từ 700 đến 800 người, những người khi có mặt trước ông không được di chuyển và phải đứng nghiêm trừ khi vua gọi đến. Khi được triệu kiến, họ bước tới đối diện với ông, quỳ xuống để nhận mệnh lệnh mà ông [muốn] truyền đạt.

Cung điện, dù không quá xa hoa, vẫn là một công trình đẹp theo phong cách Nam Hà. Đó là những đại sảnh lớn với cột gỗ đỏ [120/57] được chạm khắc khá tinh xảo. Tất cả các quan lại, chỉ huy các đơn vị quân sự, đều phải tham dự buổi yết kiến hàng ngày, ít nhất là một người từ mỗi đơn vị, để biết liệu ông có lệnh nào dành cho họ hay không.

Người ta có thể nghĩ rằng những cuộc chinh phục và chuỗi thành công của ông sẽ làm giảm bớt tính tàn bạo và khơi dậy trong ông những ý tưởng về sự vĩ đại và hào hiệp, điều thường đi kèm với các hoàng đế chiến thắng và may mắn. Tuy nhiên, qua hình phạt tra tấn dã man mà ông đã áp đặt lên toàn bộ gia đình của các thủ lĩnh nổi dậy Tây Sơn, người ta nhận thấy rằng những chiến thắng không hề [58] làm thay đổi bản chất của ông, và ông vẫn giữ nguyên sự tàn ác vốn rất phổ biến ở các bậc quân chủ châu Á. Kể từ khi đánh bại kẻ thù và tận hưởng hòa bình, ông tự nhốt mình cùng với hậu cung, điều này chắc chắn sẽ làm suy giảm phần nào năng lực mà ông từng thể hiện mạnh mẽ trong những năm đầu tuổi trẻ. Tuy nhiên, khi nói đến các vấn đề lợi ích, ông luôn sẵn sàng tiếp kiến. Tôi còn phải nói về kế hoạch mà chính phủ Anh đã lập ra nhằm thiết lập một cơ sở tại Nam Hà để độc quyền buôn bán và những lý do khiến kế hoạch này không thành công. [121/59]
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Ngay khi chính phủ Anh tại Bengal biết được những thành công đáng kinh ngạc của vị vua mới của Nam Hà, họ quyết định cử một phái đoàn ngoại giao đến để tìm cách ký kết với vị vua này một hiệp ước thương mại, điều sẽ mang lại lợi ích lớn cho lợi ích của Công ty Đông Ấn và hoàn toàn đóng cửa đất nước này đối với người Pháp. Hơn nữa, họ còn dự định đề xuất với vua việc nhượng một cảng thuận tiện và an toàn, nơi tàu thuyền Anh có thể dừng chân và sửa chữa khi đi Trung Quốc, đồng thời thành lập một cơ sở tại đó.

Ông Roberts, hiện nay [60] là trưởng đại diện của Công ty Anh tại Quảng Châu, được ban giám đốc chọn và cử đi với tư cách Đại sứ tại triều đình vua Nam Hà. Không đi quá sâu vào các phẩm chất cá nhân của ông Roberts, tôi cần nói rằng ông cực kỳ đủ khả năng để thực hiện thành công một kế hoạch như vậy. Từ lâu ông đã là giám đốc hàng hóa (supercargue) của Công ty tại Trung Quốc, nên ông hoàn toàn am hiểu phong tục và phương thức mà người ta sử dụng ở châu Á để đạt được mục tiêu. Ông cũng mang theo những món quà giá trị dành cho nhà vua và các quan lại cấp cao, những người mà trước hết cần được lấy lòng. Ông đến [122/61] cảng Quy Nhơn, nơi cư trú mới của nhà vua, và yêu cầu được yết kiến [vào thời điểm Roberts đến, Gia Long đang ở Huế chứ không phải ở Quy Nhơn]. Ông hoàng để ông chờ một thời gian trước khi chỉ định ngày có thể được tiếp kiến, và ông Roberts đã tận dụng khoảng thời gian này để lấy lòng các quan lại bằng những món quà lớn, đồng thời khéo léo gợi ý rằng việc buôn bán với các thuộc địa Anh sẽ làm giàu họ đáng kể — điều mà họ dễ dàng hiểu được.

Ông Roberts cũng không muốn kế hoạch của mình bị cản trở bởi các quan lại truyền giáo người Pháp đang phục vụ tại triều đình này [sự việc dường như chính xác. L. Cadière, trong tác phẩm Documents (trang 51), khi đề cập đến một bức thư mà ông đã thấy tại Cơ quan Lưu trữ Hội Thừa sai Hải ngoại, có viết: "Vị đại sứ (Roberts) dường như đang tìm kiếm sự ủng hộ từ các nhà truyền giáo Pháp, với điều kiện rằng chính phủ Anh sẽ hỗ trợ Hội Thừa sai Hải ngoại trong việc thành lập một trường đại học tổng hợp tại Pulau Pinang. Các đại diện ở Macao dường như đã nghiêng về phía ủng hộ lợi ích của Anh. Đức Giám mục La Bartette đã đưa ra nhiều ý kiến phản đối đối với kế hoạch này."]. Ông khéo léo gợi ý với họ [62] rằng chính phủ Anh đã từng hỗ trợ các linh mục Pháp trong thời kỳ di cư, và những báo cáo bất lợi mà họ nhận được về việc thờ phụng Công giáo trong thời kỳ cách mạng đã khiến họ có thái độ ác cảm mạnh mẽ đối với quê hương mình. Do đó, họ không phản đối kế hoạch của phái đoàn Anh dưới bất kỳ hình thức nào. Tuy nhiên, các giáo dân người Pháp làm quan lại trong quân đội phục vụ nhà vua thì không đưa ra ý kiến gì, nhưng vẫn còn nghi ngờ liệu nhà vua có tham khảo ý kiến của họ hay không, vì họ không được trọng vọng tại triều đình như trước kia các ông Adran, Olivier và D'Ayot từng được. Hơn nữa, những quý ông này [123/63], để sống yên ổn hơn, đã chọn cư trú ở một nơi cách xa triều đình vài dặm, và chỉ xuất hiện khi được triệu tập vì nhiệm vụ. Bằng cách này, họ tránh được sự soi mói từ các quan lại cấp cao, những người luôn ghen tị vì nhà vua ưu ái họ hơn trong một số dịp. Những quý ông này là ông Vannier và ông [Chaigneau], cả hai đều là thủy thủ và đứng đầu các công trình của đất nước.

Các quan lại đã được chuẩn bị tâm lý, ông Roberts được tiếp kiến lần đầu tiên trước nhà vua, và một phần quà đã được chấp nhận. Những món quà này có giá trị rất lớn và thuộc nhiều loại khác nhau; trong số đó [64], đáng chú ý nhất là những bức khắc họa có giá trị lớn, được thiết kế để khiến ông hoàng này xa rời tình bạn với người Pháp, bằng cách gợi nhắc về những nghĩa vụ lớn lao mà ông nợ vị vua Louis XVI bất hạnh – vị vua tốt bụng nhưng yếu đuối nhất. Những bức khắc họa bao gồm: cảnh ông bước vào đền thờ, lời từ biệt gia đình, bài bào chữa tại Quốc hội, và cảnh hành hình (a) [(a) Công ty Anh đã giữ lại tất cả các bức khắc họa trang trí trong các phòng của nhà máy (factorie) tại Macao (R.)]. Họ cũng thêm vào những bức khắc họa nhằm làm nổi bật sức mạnh của Anh, chẳng hạn như các bức tranh về việc chiếm đóng Seringapatnam, cái chết của Tipoo Saib – sự kiện gây chấn động ở Ấn Độ, và tất cả [124/65] các chiến thắng hải quân mà Anh giành được trước người Pháp.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Vua Nam Hà đã nhận một phần quà theo lời khuyên của các quan lại cấp cao, điều này hứa hẹn cho ông Roberts một thành công trọn vẹn. Tuy nhiên, khi ông Vannier và đồng nghiệp của mình, ông [Chaigneau], đến triều đình vì nhiệm vụ [thực tế, Vannier đã được vua trực tiếp cử đến Đà Nẵng để đón Roberts], nhà vua, vốn ít hiểu biết về sức mạnh của Anh, quyết định trước tiên hỏi ý kiến một số người châu Âu để nắm rõ sức mạnh, nguồn lực và quy mô thương mại của Anh, v.v. Ông triệu hồi ông [Chaigneau], người đã quỳ gối (theo phong tục Nam Hà ) và nói chuyện với nhà vua trong hai giờ, thì thầm vào tai ông [66] để không ai trong số các quan lại – những người mà ông biết đã bị mua chuộc – nghe thấy. Khi nhà vua hỏi ý kiến về yêu cầu của ông Roberts muốn thiết lập một cơ sở thương mại trong lãnh thổ của mình, ông [Chaigneau] đã vẽ nên một bức tranh sống động về sự bất tín của người Anh, khiến nhà vua kinh ngạc và ngay lập tức thay đổi quyết định. Ông nói rằng chính dưới danh nghĩa tương tự mà người Anh đã bắt đầu ở Ấn Độ và Bengal, sau đó viện cớ khác nhau để đưa binh lính từ châu Âu sang, dần dần tước đoạt quyền lực của tất cả các hoàng tử Ấn Độ, và rất có thể họ [125/67] đang muốn đối xử với Nam Hà theo cách tương tự (điều tôi trình bày ở đây chỉ là nền tảng của cuộc trò chuyện). Sau khi lắng nghe kỹ lưỡng, nhà vua ngay lập tức quyết định trả lại toàn bộ quà tặng mà ông đã nhận (a) [(a) Những món quà đã được trả lại tại Quảng Châu vào năm 1803 (R.). Tuy nhiên, ngày này không chính xác, vì hoạt động của phái đoàn của Roberts diễn ra vào năm 1804], cùng với một câu trả lời, trong đó ông tuyên bố rằng ông chỉ cấp cho người Anh những quyền lợi và ưu đãi giống như đối với tàu thuyền của tất cả các quốc gia khác thường xuyên ghé thăm vương quốc của ông (b) [(b) Người Bồ Đào Nha từ Macao thường đến Nam Hà để mua hàng hóa Arrek, như tôi đã nói, nhưng người Nam Hà dành cho họ sự khinh miệt sâu sắc nhất [68]. Tuy nhiên, cũng cần phải nói rằng phần lớn những người thường xuyên đến đất nước này là con cháu của người Macao – một loại người lai Trung Quốc – không tạo được ấn tượng tốt về quốc gia của họ, và người [69] Nam Hà xếp họ vào hạng tương tự như người Trung Quốc, những người mà họ không ưa (R.)]. Sau câu trả lời này, ông Roberts rời đi. [Renouard de Sainte-Croix dường như đã được thông báo khá chính xác về nhiệm vụ bí mật mà Công ty Anh giao cho Roberts; có lẽ ông đã thu thập thông tin tại Macao hoặc Quảng Châu, từ các thương nhân hoặc nhà truyền giáo. So sánh câu chuyện của ông với tài liệu của Barrow (op. cit., trang 281 và 346) và những gì Crawfurd viết (op. cit., trang 249, 255, 307, 515). Tác giả Crawfurd cho biết rằng sứ mệnh của Roberts nhằm đạt được các mục tiêu: trục xuất người Pháp, giành quyền kiểm soát lãnh thổ, và quyền cư trú cho một đại diện Anh – "những mục tiêu hoàn toàn không thể đạt được" (515). Cùng tác giả này cũng nói rằng Vannier, khi nhận xét về các bức khắc họa được tặng cho Gia Long, đã đưa ra "những nhận xét về sự thiếu thận trọng trong một số món quà mà chúng ta (Anh) đã đưa ra", và Crawfurd thuật lại rằng Gia Long đã nói về bức khắc họa mô tả cái chết của Tipoo-Sahib: "Tổng đốc (Anh) muốn đe dọa ta bằng cách trưng bày số phận của hoàng tử Ấn Độ này". — Xem thêm chi tiết trong hai bài viết của M. H. Cordier (T'oung-pao, 1903, trang 218-9, 288, 307 và 311), trong một nghiên cứu của Ch.-B. Maybon (Les Anglais à Macao, Bull. Ec. fr. E.-O., 1906, trang 312) và trong cuốn sách của M. P. de JoinVille (L'armateur Dalguerie-Stuttenherg et son œuvre, trang 398)].
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
[68] Tôi để lại cho những ai đọc tài liệu này suy nghĩ xem liệu chúng ta có nên tái lập quan hệ thương mại với vua Nam Hà hay không; ý kiến của tôi, sau khi đã dành ba năm thăm dò các vùng lân cận của đất nước này, là khẳng định điều đó. Trước hết, vì lợi nhuận thương mại mà chúng ta có thể thu được; và thứ hai, để ngăn chặn người Anh, những người có thể thực hiện các nỗ lực mới thành công hơn lần trước và đạt được mục tiêu. [126/69] Chính quyền ở đảo Mauritius (Isle de France) đã có suy nghĩ khôn ngoan khi cử tàu chiến corsaire cùng tên đến Nam Hà với những món quà. Thậm chí, vị thuyền trưởng đã hỏi tôi trong thời gian ông ở Manila về thông tin liên quan đến Nam Hà, nhưng khi buộc phải ghé vào Sandakan (Sanbouanga), một hòn đảo thuộc Mindanao, các giám đốc hàng hóa (supercargues) đã gây tranh cãi và ngăn cản thuyền trưởng [ ] — người chỉ rời khỏi đảo Mauritius với điều kiện hoàn thành nhiệm vụ này — thực hiện sứ mệnh, điều khiến ông bị khiển trách mạnh mẽ từ Thống đốc.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
[127/7]

TÓM TẮT MỘT SỐ HOÀN CẢNH

về cuộc chinh phục Bắc Hà

CỦA VUA NGUYỄN ÁNH

người hiện nay mang tước hiệu Hoàng đế

GIA LONG

Bởi ÔNG DE LA BISSACHÈRE, Nhà truyền giáo.

----------
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Nguyễn Ánh [nhà truyền giáo gọi hoàng tử bằng tên chính xác của ông là Nguyễn Ánh, và S. C. (tài liệu khác) cũng trung thành làm theo cách này (trang 232). Tuy nhiên, Montyon (MN.) lại hành động khác: ông gọi hoàng tử là Nguyễn Chủng (II, trang 163). Về mặt nghiêm ngặt, cái tên này có thể chấp nhận được vì hoàng tử, như chúng ta đã biết, thuộc dòng họ Nguyễn và khi còn nhỏ đã được đặt tên cá nhân là Chủng. MN. không hề thiếu hiểu biết về những chi tiết này — có lẽ ông đã học được chúng từ chính La Bissachère — và ghi chú rõ ràng trong phần chú thích. Tuy nhiên, vào thời điểm hoàng tử chiến đấu chống lại quân nổi dậy, ông đã không còn sử dụng tên thời thơ bé mà mang tên Ánh từ lâu], mặc dù sinh ra ở Nam Hà, có nguồn gốc từ Bắc Hà và là hậu duệ của các quý tộc hoặc quan nhiếp chính của triều đình Bắc Hà. Khoảng hai mươi năm trước, khi phải chạy trốn khỏi những kẻ cướp ngôi Tây Sơn ở quê hương mình, ông lang thang dọc theo bờ biển vương quốc Xiêm (a) [(a) Rõ ràng rằng ông de La Bissachère đã được thông tin sai, xem phần Giới thiệu của chúng tôi (R.). Ngược lại, chính Sainte-Croix mới là người mắc lỗi. Xem H. M. P. A., chương V, mục 2] [, nơi ông được các nhà truyền giáo [72] châu Âu nuôi dưỡng trong vài tháng [sự việc này là chính xác, và không có gì ngạc nhiên khi La Bissachère (L. B.) biết về nó; tuy nhiên, ông không cung cấp bất kỳ chi tiết nào. Sainte-Croix (S. C.) đã sao chép đoạn văn này mà không thay đổi nhiều (trang 232, 3). Barrow (Bw), có thể được thông tin bởi các nhà truyền giáo, đã ghi nhận (trang 256) rằng hoàng tử bị truy đuổi bởi kẻ thù (năm 1777) đã ẩn náu cùng với những người còn sống sót trong gia đình bất hạnh của mình trên những cành cây rậm rạp của một cây đa, nơi ông ở đó trong nhiều tháng và hàng ngày nhận thức ăn từ tay một linh mục Công giáo. — Đó là một linh mục rất tận tụy với Giám mục Adran, tên là Paul Nghi. (Xem Maître, Documents sur Pigneau de Behaine, Revue Indochinoise, 1913, loạt 2, trang 344-347.) Montyon (MN.) đã sao chép một phần (II, trang 163) dữ liệu do Barrow cung cấp. Xem ở trên, trang 55, đoạn văn của Barrow được trích dẫn và so sánh với MN]. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, ông được dân chúng ở tỉnh Dou-nai [Đồng Nai] đón nhận. Lúc này, cả Nam Hà, Bắc Hà và Chân Lạp đều nằm dưới sự kiểm soát của Tây Sơn. Ông duy trì quyền lực tại tỉnh này với danh xưng "Chúa" nhờ sự hỗ trợ của một số tàu chiến châu Âu (a) [(a) Các tàu chiến do ông D'Ayot chỉ huy, như đã có thể thấy (R.)], khiến quân Tây Sơn sợ hãi và phải rút lui khỏi các tàu của họ. Mặc dù trên biển, Nguyễn Ánh có lợi thế nhờ pháo và thuốc súng châu Âu vượt trội hơn so với vũ khí và thuốc súng do Tây Sơn sản xuất; nhưng trên đất liền, quân Tây Sơn [128/73] lại vượt trội hơn nhiều, nhờ vào các tướng lĩnh tài ba chỉ cần xuất hiện là có thể buộc quân địch phải rút lui ngay lập tức. Tình hình giằng co kéo dài cho đến khi vị chinh phục này quyết định thử vận may bằng cách tấn công. Ông bị thúc ép bởi binh lính Bắc Hà trong quân đội của mình, những người đã chán nản vì chiến đấu lâu dài mà không thành công và bắt đầu rời bỏ ông. Ông cũng được khuyến khích bởi lời khuyên của một số người châu Âu, những người nói rằng đây là một trong những kế hoạch được cố Giám mục Adran đề xuất (a) [(a) Những gì được đề cập ở đây gần giống với những gì tôi đã nói trong phần Giới thiệu, chỉ khác biệt một vài chi tiết. M. de La Bissachère không thể biết chính xác tất cả các chi tiết này vì ông ấy chưa có mặt tại Nam Hà vào thời điểm đó (R.)]. Kế hoạch này dựa vào việc tận dụng gió thuận để tập trung toàn bộ lực lượng tấn công vào kinh đô Nam Hà, nơi cư trú của vua trẻ Tây Sơn tên là Cảnh Thịnh [lỗi sao chép trong tên Canh-thinh. Con trai thứ ba trong dòng họ Tây Sơn, kế vị cha mình tại Bắc Hà vào năm 1792, có tên là Nguyễn Quang Toản, và niên hiệu của ông là Cảnh-Thịnh. Chính dưới niên hiệu này mà La Bissachère (L. B.) và Sainte-Croix (S. C.) theo sau đó (Cảnh-Thịnh, trang 236) đã gọi ông. Montyon (MN.) viết là Canh-thin (II, trang 180).], người đang ở đó với ít binh lực, trong khi các đạo quân lớn của Tây Sơn đang ở sâu trong tỉnh Dou-nai, cách thủ đô mười lăm đến hai mươi ngày hành quân. Ông thực hiện kế hoạch này và dễ dàng chiếm được thành phố cùng cung điện. Vị vua trẻ Tây Sơn chỉ kịp trốn thoát trên voi và chạy về Bắc Hà với một đoàn tùy tùng nhỏ, lo sợ bị nhận ra và bị giết để cướp đoạt số vàng mà ông mang theo [phần cuối của câu dường như khó hiểu. Dưới đây là văn bản của Sainte-Croix (S. C.): "ông ta lo sợ rằng người ta sẽ nhận ra ông và giết ông để cướp số vàng mà ông mang theo. Trong tình thế khủng khiếp này, ông bỏ lại những con voi của mình...". Ông ấy đã đơn giản hóa vấn đề bằng cách loại bỏ phần khó hiểu. Có thể diễn giải từ "hors" thành "trừ khi" và ý nghĩa của mệnh đề sẽ là: trừ khi ông bị bắt để bị giao cho kẻ thù…]. Để tránh bị bắt, ông [75] bỏ lại voi, cải trang và trốn thoát cùng hai cận thần. Khi đến biên giới Bắc Hà, ông được viên quan đầu tiên của tỉnh nhận ra và khôi phục lại dấu hiệu của hoàng quyền. Trong khi đó, vị chinh phục mới Nguyễn Ánh cử quân đi chiếm giữ các đường núi hiểm trở thuộc dãy núi dài để ngăn chặn quân Tây Sơn tiếp viện cho vùng Nam Hà cao nguyên, và ông thành công trong việc cắt đứt con đường duy nhất mà quân địch có thể sử dụng để gây áp lực. Ông cũng cử người [76] canh gác bức tường phòng thủ giữa Nam Hà và Bắc Hà (a) [(a) Không một nhà du ký nào từng nhắc đến bức tường này, nhưng điều đó không làm giảm tính xác thực của sự tồn tại của nó. Người châu Á ngày nay vẫn tin rằng các bức tường là đủ để bảo vệ họ khỏi sự xâm nhập bất ngờ của kẻ thù (R.). Các bức thư của các nhà truyền giáo và tác phẩm của cha de Rhodes không thiếu những đề cập về các bức tường mà dòng họ Nguyễn đã xây dựng để tự vệ trước các cuộc tấn công từ người Bắc Hà. Xem thêm H. M. P. A., chương I.]. Như vậy, ông đứng giữa hai tỉnh nhỏ, với kẻ thù ở cả hai đầu. Ngày đêm, ông phải phòng thủ và sống trong tình trạng lo lắng không kém gì gia đình Tây Sơn. Tuy nhiên, điều giúp ông an tâm phần nào là ông đã nắm trong tay kho dự trữ của Tây Sơn, chứa đầy đủ loại đạn dược, và số tài sản cướp bóc được từ việc chiếm đóng vùng đất này giúp ông trả nợ và chi trả đúng hạn lương cho [129/77] binh lính. Ông cũng đưa ra những lời hứa lớn lao với những người chiến đấu cho mình, cam kết sẽ ban tặng cho họ giàu sang và địa vị nếu ông chiến thắng. Tất cả những nỗ lực này sẽ trở nên vô ích nếu một phụ nữ kiên cường tên là Thien-pho [có lẽ là Thiếu phó? đây chỉ Bùi Thị Xuân] [đây là Bùi Thị Xuân, vợ của tướng quân Trần Quang Diệu, người đã từng khiến quân đội hoàng gia phải chịu nhiều thất bại trong tỉnh Qui Nhơn. Sự dũng cảm của bà trở nên huyền thoại, và người Việt Nam tôn vinh bà với danh xưng Thieu-pho, một tước hiệu mà chồng bà từng được phong tặng; từ đó có thể giải thích cách mà La Bissachère (L. B.) gọi bà, khi ông nhầm chữ "u" thành "n". So sánh những gì được đề cập trong tài liệu của Montyon (MN.) về nữ anh hùng này; câu chuyện của L. B. được MN. sao chép khá trung thành. Xem thêm II, trang 183, 184], người đứng ra vực dậy sự nghiệp của Tây Sơn, được hỗ trợ [của những tướng lĩnh] trung thành [các trang từ 71 đến 77 của bản thảo (ms.), cho đến điểm này, tạo thành nội dung của Chương II trong tác phẩm của Sainte-Croix (S. C.), có tựa đề: "Cuộc xâm lược Nam Hà bởi hoàng tử trẻ tuổi. Cuộc chạy trốn của vua Tây Sơn" (trang 232-235). Văn bản in không có nhiều khác biệt đáng kể về nội dung so với văn bản viết tay, ngoại trừ một số khác biệt về hình thức]. Người nữ anh hùng này đã phần nào buộc vua trẻ Cảnh Thịnh phải lấy lại can đảm và giao cho bà nhiệm vụ tuyển mộ một đội quân. Trong khoảng hai tháng rưỡi, bà đã quy tụ được khoảng 300.000 chiến binh [các tác phẩm lịch sử của người Annam chỉ đề cập đến việc bà Thien-Pho (Bùi Thị Xuân) mang đến cho Quang Toản (niên hiệu Cảnh Thịnh) khoảng 5.000 quân, trong khi Quang Toản đã có sẵn 30.000 quân được tuyển mộ từ Bắc Hà và các tỉnh phía Bắc Trung Bộ. Sai sót về con số binh lính không nên quy trách nhiệm cho La Bissachère (L. B.); nhà truyền giáo này có lẽ đã sao chép lại dữ liệu từ một bài thơ dân gian được sáng tác về nữ anh hùng này – điều mà chúng ta đều biết rằng các tác giả của thể loại văn học này thường dễ dàng phóng đại sự thật]. Bà yêu cầu vua trẻ đích thân khích lệ binh lính, bổ nhiệm một tổng tư lệnh hình thức, nhưng [78] thực tế, bà là linh hồn của toàn bộ chiến dịch và chỉ huy mọi hoạt động quân sự. Bà dẫn quân đến bức tường phòng thủ giữa Nam Hà và Bắc Hà và phát động hai ngày tấn công liên tiếp. Vị chinh phục mới, ở phía đối diện, cố gắng hết sức để phòng thủ. Nhưng nhờ sự hỗ trợ của voi chiến và binh lính đào đất dưới chân tường, họ nhanh chóng tạo ra nhiều lỗ hổng lớn ở nhiều điểm, khiến những người phòng thủ thấy mình sắp bị đánh bại và bắt đầu nghĩ đến việc rút lui. Tuy nhiên, Chúa Trời, để trừng phạt quân Tây Sơn vì vẫn tiếp tục đàn áp tôn giáo (a) [(a) nhà Tây Sơn luôn chống đối việc thần dân của họ thay đổi tôn giáo và thường giết hại các nhà truyền giáo (R.). La Bissachère, người sống ở một khu vực nằm dưới quyền kiểm soát của Tây Sơn, như đã biết, đã phải chịu đựng rất nhiều từ những cuộc bách hại nhắm vào người Công giáo], đã để cho sự yếu kém về hải quân của họ, cộng với sự phản bội của một chỉ huy tiền tuyến, phá hỏng hoàn toàn chiến dịch của Tây Sơn vào thời điểm mà tưởng chừng như họ đã nắm chắc phần thắng. Nữ tướng Bùi Thị Xuân, cùng với đội vệ binh của mình, thúc ép các đơn vị tiền tuyến leo lên bức tường bằng kiếm, trong khi quân phòng thủ (hay đúng hơn là những người bảo vệ bức tường) bắn súng hỏa mai vào những kẻ tiến công, giết chết rất nhiều người.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Chỉ huy của quân Tây Sơn gần nhất với chiến hào [80], nhìn cái chết như điều không thể tránh khỏi, đã ra hiệu cho kẻ thù rằng ông đầu hàng làm tù binh, hạ vũ khí xuống và được phép qua bên kia cùng với tám đến chín trăm người lính dưới quyền chỉ huy của mình; sự kiện này đã khích lệ lòng can đảm của vị chinh phục mới, mặc dù trong thâm tâm, ông vẫn run sợ. Ông giả vờ dũng cảm, ra lệnh mở một trong các cổng của bức tường và cử một tiểu đoàn nhỏ như để mời quân Tây Sơn vượt qua phe mình.
 

doctor76

Xe ngựa
Người OF
Biển số
OF-81790
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
26,404
Động cơ
707,691 Mã lực
Nơi ở
Sơn La
Trong khi đó, nữ tướng của chúng ta chưa mất bình tĩnh, bà nhanh chóng điều động một lực lượng khác [131/52] để thay thế những người đã hèn nhát bỏ rơi vị trí và tiếp tục cuộc tấn công; nếu bà tiếp tục thêm hai giờ nữa, không nghi ngờ gì rằng bà sẽ chiếm được vị trí quan trọng này. Tuy nhiên, vị vua trẻ hiện tại của Nam Hà ra lệnh cho tàu chiến của mình giả vờ đổ bộ quân phía sau đội quân Tây Sơn đang tấn công để cắt đứt đường rút lui của họ; khi hành động này được thực hiện và vua trẻ Tây Sơn biết tin, ông ra lệnh cho quân đội rút lui theo lời khuyên của tổng tư lệnh. Vua [Tây Sơn] đã đi được một dặm rưỡi đường mà không thông báo cho nữ tướng Bùi Thị Xuân, bà vẫn tiếp tục ra lệnh thúc đẩy việc leo thang và chuẩn bị thực hiện kế hoạch, điều này có thể mang lại chiến thắng cho bà. Nhưng khi quân đội biết tin về việc vua Tây Sơn rút lui, họ mất tinh thần và báo cáo với nữ tướng rằng họ cũng muốn rút lui, và bắt đầu thực hiện điều đó. Nữ tướng dũng cảm, tức giận vì chiến thắng tuột khỏi tay, buộc phải rút lui trong sự bất mãn. Ngay từ lúc đó, quân đội không còn giữ trật tự trong hàng ngũ, tan rã và vứt bỏ vũ khí [83] để chạy trốn nhanh hơn; các chỉ huy, lo sợ bị dân chúng và binh lính ngược đãi, cải trang và bỏ lại toàn bộ hành lý của mình. Chỉ có nữ tướng mới giữ vững đội vệ binh của mình và gặp lại vua trẻ của phe mình, người mà bà hộ tống trở về thủ đô Bắc Hà. Nếu kẻ chiến thắng ngay lập tức đuổi theo những kẻ chạy trốn, ông đã chiếm được vương quốc này sớm hơn tám đến chín tháng (sic), nhưng ông vẫn run sợ trước cái tên của chồng nữ tướng vừa bao vây ông chặt chẽ như vậy. Vị tướng này vẫn ở lại các tỉnh xa xôi nhất của thượng du Nam Hà với [84] lực lượng đủ mạnh để đánh bại trên đất liền ba đạo quân như đội quân đã giành chiến thắng, nhưng ông thiếu tàu chiến, và ông đang ở trong các tỉnh mà một đội quân khó có thể thoát ra ngoài mà không đi qua các con đường hiểm trở được thiên nhiên và nghệ thuật phòng thủ củng cố, và vị vua trẻ [Nguyễn Ánh] chiến thắng không quên cử quân chiếm đóng những nơi này. Vị tướng Tây Sơn (người mà nếu ở châu Âu cũng sẽ được coi là một nhân vật vĩ đại (a) [(a) Cần phải nêu rõ lý do (R)] không thể phá vỡ các con đường hiểm trở, nên ông dự định đi bằng thuyền địa phương để chiếm thành phố Đồng Nai và sẽ thực hiện điều đó trong thời gian [132/85] kẻ chiến thắng vắng mặt, giống như trước đây kẻ chiến thắng đã chiếm lại thành phố Qui-phû [Quy Phủ, tức Quy Nhơn] [S. C. : "Trong thời gian kẻ chinh phục vắng mặt, ông ấy đã thực hiện kế hoạch này giống như trước đó ông ấy đã chiếm lại thành phố Qui Phủ từ tay đối phương." Điều này trái ngược với những gì L. B. nói. Thực tế, vào năm 1801, Chúa Trời (ám chỉ tướng Tây Sơn) đã chiếm được Qui Nhơn, nhưng đến năm 1802, thành phố này lại bị mất và rơi vào tay quân Nguyễn Ánh — tùy thuộc vào thời điểm được xem xét, có thể cho rằng hoặc quân Tây Sơn, hoặc quân Nguyễn Ánh đã giành ưu thế. Tuy nhiên, rõ ràng là người kể chuyện ở đây đang ám chỉ sự kiện gần nhất; năm 1802, khi lực lượng phòng thủ trong thành Qui Nhơn cạn kiệt nguồn lực, vị tướng Tây Sơn đã rời khỏi thành trong một đêm tối và dẫn một phần quân đồn trú rút lui vào các con đường núi, nơi quân Nguyễn Ánh không đuổi theo. Do đó, S. C. đã sai khi thay đổi văn bản của L. B] từ ông, nhưng tin tức mà ông nhận được từ một chiếc thuyền do vợ ông – nữ tướng của đội quân – gửi đến, báo về tình hình xấu của chiến sự, khiến ông thay đổi kế hoạch. Ông di chuyển qua vương quốc Lào và chứng kiến quân đội của mình bị tiêu diệt dọc đường, hoặc vì đói, hoặc vì uống nước từ giếng và suối bị người bản địa đầu độc (b) [(b) Rất có thể cư dân của những vùng núi này không văn minh như người Bắc Hà, điều này khiến họ được coi là "man rợ"; tuy nhiên, họ vẫn giữ được nền độc lập của mình (R.)]. Ông chỉ có thể đến sa mạc tỉnh Xû-nghé [Xứ Nghệ, tức Nghệ An] hai ngày sau khi [86] thủ đô Bắc Hà [thực tế, ông đã bị quân đội hoàng gia (Nguyễn Ánh) bắt giữ tại Thanh Hóa khi họ tiến vào chinh phục Bắc Hà vào đầu tháng 7 năm 1802. Thành Thăng Long chỉ bị chiếm vài ngày sau đó] bị chiếm; mặc dù ông chỉ còn khoảng một trăm người cưỡi trên những con voi đang chết dần vì đói và kiệt sức, nếu ông đến sớm hơn một chút, việc chinh phục Bắc Hà có lẽ đã tuột khỏi tay kẻ chiến thắng, vì danh tiếng của vị tướng này rất lớn và có khả năng khôi phục tình thế. Vợ ông, người đến gặp ông, đã thông báo cho ông về những tổn thất mới của Tây Sơn, và ông quyết định đi theo con đường ông đã chọn qua sa mạc, cùng vợ ngồi trên một con voi.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top