Người ta cho rằng những người không có công lao, hành động vô nghĩa, không có phẩm chất tốt đẹp nên để tóc dài để thần phật dễ kéo họ lên thiên đàng. Tuy nhiên, điều này không áp dụng cho những người có phẩm chất tốt đẹp, vì chính phẩm chất đó sẽ là đôi cánh đưa họ lên thiên đàng.
Tuy nhiên, người ta vẫn buộc tóc lên khi làm việc để không vướng víu. Nhưng nếu họ gặp gỡ những người đáng kính, họ sẽ buông tóc xuống như một biểu hiện của sự tôn-trọng và lịch-sự. Tất cả mọi người đều làm như vậy khi họ xuất hiện trước mặt vua, quan lại và cấp trên.
Tóc đen dài, buông xõa và mượt mà được coi-trọng nhất. Những người lên sân khấu và xuất hiện trước công chúng thường để kiểu tóc này, nhưng phụ nữ thường để nhiều hơn nam giới. Có rất nhiều ca kỹ, họ luyện tập hát rất chăm chỉ, nhưng họ không bao giờ hát hết một bài hát mà họ đã bắt đầu. Âm nhạc này thường được chơi vào ban đêm và những người phụ nữ này quyến rũ đàn ông bằng âm nhạc của họ đến mức khiến họ không thể ngủ [tức là những kỹ viện, Lầu xanh]. Có người có thể nói rằng các nàng tiên cá đã biểu diễn ở đây [tác giả khen các cô gái hát hay], và theo tôi, bất kỳ người châu Âu nào biết và hiểu ngôn ngữ của họ, biết về âm nhạc của họ đều sẽ thích giọng hát, cách hát và giai điệu bài hát của họ hơn các nhạc sĩ ở quê hương chúng ta, chắc chắn xứng đáng được gọi là một phán xét không cảm tính và vô tư. Họ rất cẩn thận và dè dặt để giữ gìn tiếng hát hay và có giọng hát tốt đến mức họ sẽ làm bất cứ điều gì để không bị mất nó trong thời gian họ cam kết hát, thậm chí ly thân với chồng hoặc người yêu vài ngày trước và kiêng khem những món ăn ngon mà họ muốn ăn khi họ tin rằng ăn những món ăn này sẽ ảnh hưởng xấu đến giọng hát của họ và có thể khiến họ mất đi sự tự do của giọng hát. Và bởi vì ở vùng này có một loại ếch mà ăn thịt nó có thể làm sáng giọng hát và khiến giọng hát trở nên du dương hơn, họ tin rằng họ có loại ếch này, vì vậy không phải vì sự phù phiếm hay để mong được khen ngợi mà họ siêng năng tìm kiếm những con lưỡng cư nhỏ này [để ăn], họ sống một cuộc sống khổ hạnh và kiêng khem [khi chuẩn bị biểu diễn]. Tuy nhiên, thu nhập của họ rất đáng kể và họ không có nguồn thu nhập nào khác ngoài việc hát. Họ được mời đi hát, và nếu họ hát cho nhà vua và vua thích, họ sẽ rất vui mừng vì được vua yêu quý và đồng thời vua sẽ ghi tên vào danh sách các cung nữ và nhạc công của mình. Tuy nhiên, vận may của họ không chỉ dừng lại ở đó,nếu nhan sắc đi kèm với giọng hát ngọt ngào, họ sẽ được tiếp nhận vào cung điện làm phi tần, nếu sinh con, họ sẽ càng được coi trọng hơn và được hưởng thêm một khoản lương bổng hậu hĩnh, và khoản lương này sẽ tăng lên đáng kể nếu sinh con trai. Sau đó, đứa con trai này sẽ có quyền và địa vị ngang bằng với những đứa con khác trong việc kế vị ngai vàng. Lý do là vì các vị vua muốn có quyền lựa chọn người con trai mà họ yêu quý nhất để kế vị ngai vàng. Họ cho rằng việc không bắt buộc phải truyền ngai vàng cho con trai trưởng, mặc dù theo luật pháp của vương quốc, con trai trưởng có quyền thừa kế, là một biểu hiện của sự uy quyền và tráng lệ của vương quốc, đồng thời thể hiện quyền lực tuyệt đối và vô cùng quan trọng. Những nữ nhạc công này hiện đang được coi trọng hơn bao giờ hết bởi vì vị vua hiện tại là hậu duệ của họ và đã lên kế vị ngai vàng theo cách mà tôi đã nói với bạn. Vị vua trước, vì tức giận khi bị em trai kế vị, đã tập hợp một đội quân và quyết định chiến đấu với em trai để giành lại ngai vàng mà ông cho rằng lẽ ra phải thuộc về mình. Tuy nhiên, vì ông không được nhiều người ủng hộ và quân đội của ông yếu hơn quân đội của em trai, cộng với sự giúp đỡ của mẹ, em trai đã khéo léo thu phục tất cả các tướng lĩnh trong quân đội hoàng gia. Vị vua trước đã nhanh chóng bị đánh bại, bị bắt làm tù binh. Trong tình trạng này, ông ta được đưa ra trước mặt vua cha, nhưng vua cha không muốn nghe những lý do bào chữa của ông ta và cũng không muốn trừng phạt ông vì sự liều lĩnh của mình, nên đã giao ông cho em trai, người được tuyên bố là người kế vị hợp pháp. Để củng cố vị trí của mình trên ngai vàng, người em trai đã kết án tử hình anh trai và ra lệnh thi hành án ngay lập tức. Nhờ vậy, mẹ của vị vua hiện tại, vốn là một nữ nhạc công, đã thành công và được tôn vinh là Hoàng Thái Hậu.
[Tác giả đến Đàng Ngoài vào thời điểm vua Lê là Lê Thần Tông và Lê Chân Tông làm vua, chúa Trịnh Tráng đã tiếm quyền, vụ án tác giả nêu là Trịnh Xuân từng có ý cướp ngôi dòng trưởng, vào năm 1619 đã cùng vua Lê Kính Tông mưu giết Trịnh Tùng không thành nhưng lại được tha, Mùa hạ năm 1619, Lê Kính Tông vì thấy Trịnh Tùng chuyên quyền quá lắm, nên không chịu được. Biết con thứ của Trịnh Tùng là Trịnh Xuân tranh ngôi với Trịnh Tráng, nên nhà vua bàn mưu với Xuân giết Chúa, rồi quyền bính sau này sẽ trao cho Xuân. Xuân nghe tin chúa sẽ ra bến Đông Hà xem đua thuyền, bèn sai thuộc hạ là Văn Đốc đặt địa lôi và phục súng ở cạnh ngã ba đường. Quả nhiên Chúa có đến lầu ở bờ sông. Khi về, thường Chúa cưỡi voi. Hôm ấy, Chúa thấy trong lòng không yên, cho voi ngựa và nghi vệ đi trước, còn tự mình ngồi kiệu đi sau. Đến chỗ ngã ba, có tiếng súng nổ, bắn gãy cây lọng tía. Vội sai truy bắt, thì bắt được Văn Đốc cùng đồ đảng, đem về phủ tra hỏi, y khai ra nhà vua cùng Vạn quận công (Xuân). Chúa sai Trấn quận công Trịnh Lâm và Nhạc quận công Bùi Sĩ Lâm vào điện xét hỏi Tả Hữu, thì biết hết sự trạng.
Ngày 23 tháng 6, Trịnh Tùng ngự ra phủ đường, tập hợp bách quan; thân bưng mâm vàng trầu cau bước ra, khóc mà nói rằng:
- Thời kỳ họ Mạc, nhà vua đã không còn thiên hạ. Cha tôi thân khởi nghĩa binh, đón Tiên đế từ trong hang núi trở về, sáng lập triều đình. Tôi tôn phò ba triều, thân trải trăm trận đánh, thu phục giang sơn, tổn phí bao tâm lực, tuổi đã bảy mươi. Nay nhà vua nghe đứa con phản nghịch, nhẫn-tâm làm việc này.
Các thần liêu văn võ ai cũng phẫn uất. Nguyễn Danh Thế, Lê Bật Tứ, Nguyễn Duy Thì đều kiên quyết nói:
- Con bất hiếu thì phải giết, vua vô đạo thì phải phế
Đồng thời xin cho Xuân được tự tử. Lại theo việc trước đây Y, Hoắc đã làm. Chúa đáp:
- Đây là việc lớn, các ông chớ nên khinh suất.
Nguyễn Danh Thế xin bắt Trịnh Xuân, bãi hết quan tước, binh quyền, giam vào nội phủ. Chúa nghe theo và còn giết bọn Văn Đốc. Nhà vua nói với Đoan Từ Hoàng hậu Trịnh Thị Ngọc Trinh (con gái của Chúa):
- Trẫm còn mặt mũi nào trông thấy Vương phụ nữa?
Rồi tự thắt cổ chết, khi đó mới có 31 tuổi. Chúa nghe tin rất sửng sốt, thương xót. Sớm hôm sau gọi các bề tôi vào nói:
- Tai biến của trời không phải vô cớ mà sinh ra, không ngờ nay lại thấy việc này. Nên làm sao bây giờ?
Các quan hô rằng:
- Thánh thượng chí đức. Nhà vua làm điều vô đạo, tự dứt với mệnh trời, thì lễ tang tế nên tước giảm bớt đi.
Chúa bảo:
- Lòng ta không nỡ.
Và sai vẫn dùng lễ đối với Thiên tử. Triều đình bàn không nên đưa vào thờ ở Thái miếu mà lập một điện riêng để thờ cúng, dâng thụy là "Giản Huy Đế" an táng ở lăng Bố Vệ. Mãi đến năm 1631, triều đình mới dâng tôn- hiệu là Kính Tông Huệ Hoàng đế.
Sau khi Giản Huy Đế mất, trong tôn tộc còn có cháu đích của Anh Tông, con Bản quốc công Lê Bách là Cường quận công Lê Duy Trụ lấy con gái của Thế tử Tráng, cũng có ý muốn lên ngôi. Hoàng hậu khóc với Chúa rằng:
- Tiên quân có tội, chứ đứa con có tội gì? Sao lại bỏ con của con mà đi tìm người khác. Nếu phụ vương lập nó, thì đến muôn đời sau kẻ làm vua vẫn là con cháu của phụ vương vậy.
Chúa mới quyết-định, sai đại thần và bách quan rước Hoàng trưởng tử Lê Duy Kì tới điện Cần Chánh lên ngôi, tức là Lê Thần Tông]