Chả lẽ con lại bảo BS cho đi xét nghiệm máu xem có nhiễm khuẩn ko thì có khi nó lại chửi cho là dạy đời BS!
Khổ thể!
Đây chính là điều mà em day dứt nhất. Bữa tái khám lần đầu, nếu em mà mở miệng dc câu này thì chắc mẹ em đã khỏe hẳn. Đằng này bác sĩ nói sao thì em răm rắp tin. Người nhà ý kiến thì còn nạt. Lúc mẹ đau quá thì còn nghĩ mẹ làm quá, "bác sĩ nói phải đau vài tháng, cơ thể mới thích nghi với nẹp vít".
Bố mẹ, các chị đều làm vườn, có em là dc học hành. Em ko ảo tưởng như cụ nào nói, em dằn vặt vì khi các chị nghi ngờ thì em lại phản bác, hướng theo ý phải tin bác sĩ.
Mẹ em có dấu hiệu đau thế nào, em đều hỏi bác sĩ đã mổ trên tỉnh. Sau khi đi Saigon ITO thì em hỏi cả 2 bác sĩ, khi họ đều có nhận định như nhau thì càng tin.
Em chấp nhận bs cũng chỉ là con người. 1 ngày họ phải làm việc với cả trăm bệnh nhân như mẹ em, họ làm cho đúng phác đồ, chứ mình là cái gì mà đòi hỏi họ phải sát sao hết sức. Chuyện xui rủi trong điều trị, em cũng chấp nhận. Em ức là ngày nào em cũng hóng hớt trên mạng cả vài tiếng, thế mà ko biết đường tìm hiểu về nguy cơ biến chứng sau phẫu thuật, các dấu hiệu cần phải theo dõi.
Em ko tránh bs hay ngành y gì cả, vì em tuổi gì mà đòi ý kiến. Em chia sẻ vì chẳng biết nói với ai. Và mong đây là kinh nghiệm cho mọi người : tin bác sĩ nhưng ko dc phó mặc hoàn toàn, phải có trách nhiệm đồng hành cùng họ, nếu ko muốn rơi vào trường hợp như em.