Lại hầu các cụ...
(5) Thuốc bảo hiểm cấp chất lượng kém là 1 phần, phần còn lại đến từ cung cách quản lý của bệnh viện. Để lên chức các cốp mất nhiều, nên khi có quyền cũng phải đớp ác. Vd đấu thầu 3 thuốc có cùng dược chất vào bệnh viện của 3 công ty A, B, C. Thuốc của A tốt nhưng chiết khấu thấp nhất, của C chất lượng kém nhưng chiết khấu cao hơn. Các cốp trong đầu chấm thằng C nhưng vẫn nói với A và B: cho tao dùng thử thuốc, đạt yêu cầu sẽ đặt hàng lâu dài chẳng hạn. Các công ty dược rất chiều bệnh viện và bác sĩ. Lô đầu tiên họ cấp cho bệnh viện dùng, sau 1 thời gian (thường 3 tháng) mới yêu cầu trả tiền. Mấy ổng lợi dụng điều này nên lúc đầu dùng của A rồi... quỵt luôn. Sang B làm tương tự, đến khi dùng của C mới trả tiền. A và B không thu được tiền sẽ khóa kho, không cấp thuốc nữa. Nên mới có chuyện bệnh nhân điều trị tiểu đường, lúc đầu đáp ứng tốt nhưng khi chuyển thuốc mới đường huyết tăng vù vù. Hỏi tại sao, bác sĩ chỉ biết cười trừ mà thôi. Thêm vào đó, bhyt chậm chi trả viện phí (cả năm trời)cũng khiến bệnh viện mất nguồn thu. Bệnh nhân cần thuốc gấp mà bệnh viện thiếu tiền thì phải làm gì? Ra mua thuốc rẻ tiền ngoài chợ trời chứ sao.
(6) Vấn đề chuyển viện: tuyến dưới không muốn chuyển tuyến trên vì đồng nghĩa với mất nguồn thu từ bảo hiểm, nhưng cũng sợ bệnh nhân tử vong sẽ dính líu đến pháp luật và kiện tụng. Vì thế những bệnh nặng ngoài khả năng điều trị (nhưng không chết ngay) vẫn giữ lại dùng thuốc mấy ngày, làm đủ xét nghiệm trên trời dưới bể mới cho chuyển. Bệnh nhân K phổi, hạch trung thất nổi rõ vẫn giữ lại tiêm kháng sinh cả tuần trước khi chuyển viện K là bình thường nhé.
(7) Vấn đề điều trị: đây mới là điều bức xúc nhất. Bệnh nhân nằm tuyến dưới đa phần là nghèo. Mà nghèo thì hèn + tham lam, chụp giật chiếm số đông chứ hiền lành lương thiện ít lắm. Họ xin thêm thuốc (phần lớn thuốc bổ, không liên quan đến bệnh lý), đòi xét nghiệm đủ thứ (cũng trả liên quan luôn). Bác sĩ chuyên môn lởm, muốn giữ bệnh nhân thì phải chiều họ thôi. Để đẹp lòng bệnh nhân và tránh bảo hiểm xuất toán thì phải bịa bệnh án: 1 bệnh thành 3, 4 bệnh; nặng 1 phần nâng thành 7, 8 phần. Chiều chuộng vô lối khiến bệnh nhân nhìn nhân viên y tế như những nàng hầu- "Bọn bác sĩ ở đây dễ lắm, tao bảo gì cũng nghe" (mình từng nghe bệnh nhân nói với nhau ở quán nước như vậy). Ngoài ra, y học là môn khoa học thực chứng, gian dối bao nhiêu càng chôn vùi chuyên môn vào vũng bùn bấy nhiêu. Dần dà chuyên môn càng kém, càng bị coi thường, càng phải chiều chuộng vô lối. Cứ như vậy tạo thành một vòng xoắn không ngừng nghỉ.
Những bác sĩ có lòng tự trọng, ý chí vươn lên không bao giờ chấp nhận điều đó...