Tiện thể thuê nuôn cô giúp việc múi mít xinh đẹp kụ nhểEm thì xác định tặng F1 căn chung cư nhỏ khi lập gia đình cho đỡ nhọc nhằn nhưng có cụ còn tính cho thêm cả lương người giúp việc để yên tâm có cháu bế
Tiện thể thuê nuôn cô giúp việc múi mít xinh đẹp kụ nhểEm thì xác định tặng F1 căn chung cư nhỏ khi lập gia đình cho đỡ nhọc nhằn nhưng có cụ còn tính cho thêm cả lương người giúp việc để yên tâm có cháu bế
Nhiều đứa éo đẻ dưng chó thì nuôi như con, đến hài.Đúng ạ, nuôi người là thích nhất trong mọi sở thích. Mang về nuôi đã thích rồi, nói gì đến con mình, toàn tâm toàn ý luôn, chăm lo cho chúng chả bao giờ thấy mệt mỏi, chỉ sợa làm chưa đủ tốt
Về tầm 400 triệu là dễ thở. Trái Đất á.Dân số loài người tăng nhanh khủng khiếp, giờ cũng đến lúc giảm dần để cân bằng trở lại.
Em cũng thấy giờ máy móc, AI nó làm thay nhiều việc. Đẻ nhiều rồi thất nghiệp. Với 8 tỷ người sử dụng quá nhiều tài nguyên, trái đất bị quá tải. VN mình diện tích không lớn, dân số nhiều quá làm sao đủ đất đai để ở và làm kinh tế. Em nghĩ nên có cách nâng cao đào tạo, giáo dục để tăng chất thay vì tăng lượng.Dân số loài người tăng nhanh khủng khiếp, giờ cũng đến lúc giảm dần để cân bằng trở lại.
Các nước phát triển thì Nhà Nước gần như nuôi trẻ cả mà họ có muốn đẻ đâu? Mình cụ thích đẻ cũng không cân lại được với xu thế của cả xã hộiNhà nước cứ nuôi con em đến hết 18 tuổi là em đẻ thêm cho vài đứa nữa
Mợ, nuôi trẻ tốn công, tốn sức, tốn tiền vãi chưởng ra ấy, nhiều cụ qua rồi thì thấy dễ, bọn em đang trong giai đoạn mệt bở hơi tai đây.
Công nhận với mợ. Ko đẻ hay chỉ đẻ ít, chỉ 1 con cũng xuất phát từ nhiều nguyên nhân. Thậm chí đẻ 1 con là đủ để còn hưởng thụ cuộc sống. Thế nhưng tùy nơi, nhất là ở gần các cụ thế hệ cũ thì rát tai lắm, các cụ vô duyên già dẩm max, cứ gặp là giục đẻ. Cứ phải đẻ cho có con zai, đủ 2 mà chưa có zai thì phải đẻ thêm. Trong khi gen thì có phải tinh hoa quý tộc đâu mà cần bảo toàn. Nẫu lắm ạÁp lực kinh tế là một phần, nguyên nhân nữa là ngại đẻ, không thích đẻ. Xưa không thích cũng phải lập gđ, sinh con cái không thì mang tiếng chết. Giờ không thích thì thôi, chả sợ mang tiếng
Đẻ ko chỉ đau khiếp cả lên mà còn tàn phá sức khoẻ người phụ nữ. Chưa kể vất vả từ lúc mang bầu. Đẻ xong lại tiếp tục tốn công tốn sức tốn tiền. Mệt nhắm ạ.Nhà nước cứ nuôi con em đến hết 18 tuổi là em đẻ thêm cho vài đứa nữa
Mợ, nuôi trẻ tốn công, tốn sức, tốn tiền vãi chưởng ra ấy, nhiều cụ qua rồi thì thấy dễ, bọn em đang trong giai đoạn mệt bở hơi tai đây.
Hay quá cụ ơi, thuận theo tự nhiên luôn là đièu tốt nhất.Bây giờ còn trẻ khoẻ, làm ra tiền thì thấy lấy vợ lấy chồng, sinh con đẻ cái nó là gánh nặng. Nhưng rồi tuổi trẻ qua đi tuổi già kéo tới. Quá lứa nhỡ thì con cái không có, gia đình thì không lúc ấy mới thấm đòn.
Em thật những người không lấy vợ lấy chồng, chọn cuộc sống độc thân (ngoại trừ sư sãi, những người phụng sự tôn giáo) thì đều coi như cuộc sống của họ thất bại. Dù họ có kiếm được tiền đến mấy, bằng cấp cao đến mấy thì họ cũng chỉ là một cá thể trơ trọi mà thôi.
Đừng nghĩ già vào VDL là ok. Thầy giáo em người Mỹ không vợ con, lúc già ngã gẫy khớp háng được đưa đến viện sơ cứu rồi từ viện chuyển thẳng vào VDL. Cụ ở đó không ai đến thăm, hoàn toàn bị lãng quên. Hôm em vào thăm nhìn mà rơi nước mắt. Cứ nằm đó vò võ cả ngày rên rỉ trong sự đau đớn. Gọi bác sĩ thì họ cũng đến cho có lệ. Vì đau liên miên nên cũng không thể hàng ngày tiêm hay cho uống giảm đau được. Thế là cứ chịu đau sống như thế. Rồi đến bữa ăn, nhân viên đến đặt khay cơm lên cái bàn, dựng cụ dậy lấy gối chèn người lên cao một tí rồi bảo đây ông ăn đi nhé. Thế là cụ tự run rẩy thò tay cầm thìa quẹt được 2 thìa thì lại lăn ra nằm rên. Đến giờ nhân viên vào bưng khay đi cũng chả cần biết có ăn hết hay không? Nằm vậy mấy năm thì cụ mất.
Lúc em vào thăm mua cho thầy mấy hộp việt quất và ít trái cây. Cụ bảo ôi bao nhiêu năm rồi thèm lắm mà không được ăn. Nghe nói mà thấy thương.
VDL người ta chỉ làm cho có thôi. Chứ hàng trăm người đến rồi đi làm sao chăm suể. Tuổi trẻ chưa hiểu biết sự đời tưởng bầu trời bằng cái vung. Đến lúc quá lứa nhỡ thì rồi hối không kịp.
Tư bản đúng là địa ngục của tuổi giàBây giờ còn trẻ khoẻ, làm ra tiền thì thấy lấy vợ lấy chồng, sinh con đẻ cái nó là gánh nặng. Nhưng rồi tuổi trẻ qua đi tuổi già kéo tới. Quá lứa nhỡ thì con cái không có, gia đình thì không lúc ấy mới thấm đòn.
Em thật những người không lấy vợ lấy chồng, chọn cuộc sống độc thân (ngoại trừ sư sãi, những người phụng sự tôn giáo) thì đều coi như cuộc sống của họ thất bại. Dù họ có kiếm được tiền đến mấy, bằng cấp cao đến mấy thì họ cũng chỉ là một cá thể trơ trọi mà thôi.
Đừng nghĩ già vào VDL là ok. Thầy giáo em người Mỹ không vợ con, lúc già ngã gẫy khớp háng được đưa đến viện sơ cứu rồi từ viện chuyển thẳng vào VDL. Cụ ở đó không ai đến thăm, hoàn toàn bị lãng quên. Hôm em vào thăm nhìn mà rơi nước mắt. Cứ nằm đó vò võ cả ngày rên rỉ trong sự đau đớn. Gọi bác sĩ thì họ cũng đến cho có lệ. Vì đau liên miên nên cũng không thể hàng ngày tiêm hay cho uống giảm đau được. Thế là cứ chịu đau sống như thế. Rồi đến bữa ăn, nhân viên đến đặt khay cơm lên cái bàn, dựng cụ dậy lấy gối chèn người lên cao một tí rồi bảo đây ông ăn đi nhé. Thế là cụ tự run rẩy thò tay cầm thìa quẹt được 2 thìa thì lại lăn ra nằm rên. Đến giờ nhân viên vào bưng khay đi cũng chả cần biết có ăn hết hay không? Nằm vậy mấy năm thì cụ mất.
Lúc em vào thăm mua cho thầy mấy hộp việt quất và ít trái cây. Cụ bảo ôi bao nhiêu năm rồi thèm lắm mà không được ăn. Nghe nói mà thấy thương.
VDL người ta chỉ làm cho có thôi. Chứ hàng trăm người đến rồi đi làm sao chăm suể. Tuổi trẻ chưa hiểu biết sự đời tưởng bầu trời bằng cái vung. Đến lúc quá lứa nhỡ thì rồi hối không kịp.
Thêm kte nữa. J e thấy phải là cuộc chạy tiếp sức. Có vốn rồi còn thời điểm nữa. Không thì có cố gắn 1000% cũng vô ích.… Trong khi gen thì có phải tinh hoa quý tộc đâu mà cần bảo toàn. Nẫu lắm ạ
E thì xác định đến khi còn xài đc GlockTư bản đúng là địa ngục của tuổi già
Rồi cũng thành bà nội đấy thây kụ âyTư bản đúng là địa ngục của tuổi già
Em rón rén hỏi nếu cụ ấy có con cháu, với cách sống của xã hội tư bản bên ấy, thì con cháu cũng chỉ thi thoảng ghé thăm thôi, đâu thể đưa về nhà con cháu mà chăm sóc được. Chỉ có những nước Á Đông VN TQ mới duy trì tam tứ đại đồng đường - mà cái sự ấy, chỉ có các cụ vui, con trai các cụ vui; chứ con dâu chắc đến 96,69% được hỏi là ngán ngẩm cái sự ở ăn ở chung với bố mẹ chồng như vậy.
Thiên hạ có ai nuôi hộ đâuHết rồi thời trời sinh voi trời sinh cỏ, nhà em cũng quyết tâm chỉ 1 đứa, may là thằng cu rồi nhưng nhiều khi vẫn rác tai lắm, mọi người xung quanh khuyên thêm đứa nữa cho có anh có em. Vợ em tiền sử 1 lần dọa sảy cu đầu, 1 lần thai lưu phải bỏ, thôi stop, kệ thiên hạ.
Đúng vậy.Bây giờ còn trẻ khoẻ, làm ra tiền thì thấy lấy vợ lấy chồng, sinh con đẻ cái nó là gánh nặng. Nhưng rồi tuổi trẻ qua đi tuổi già kéo tới. Quá lứa nhỡ thì con cái không có, gia đình thì không lúc ấy mới thấm đòn.
Em thật những người không lấy vợ lấy chồng, chọn cuộc sống độc thân (ngoại trừ sư sãi, những người phụng sự tôn giáo) thì đều coi như cuộc sống của họ thất bại. Dù họ có kiếm được tiền đến mấy, bằng cấp cao đến mấy thì họ cũng chỉ là một cá thể trơ trọi mà thôi.
Đừng nghĩ già vào VDL là ok. Thầy giáo em người Mỹ không vợ con, lúc già ngã gẫy khớp háng được đưa đến viện sơ cứu rồi từ viện chuyển thẳng vào VDL. Cụ ở đó không ai đến thăm, hoàn toàn bị lãng quên. Hôm em vào thăm nhìn mà rơi nước mắt. Cứ nằm đó vò võ cả ngày rên rỉ trong sự đau đớn. Gọi bác sĩ thì họ cũng đến cho có lệ. Vì đau liên miên nên cũng không thể hàng ngày tiêm hay cho uống giảm đau được. Thế là cứ chịu đau sống như thế. Rồi đến bữa ăn, nhân viên đến đặt khay cơm lên cái bàn, dựng cụ dậy lấy gối chèn người lên cao một tí rồi bảo đây ông ăn đi nhé. Thế là cụ tự run rẩy thò tay cầm thìa quẹt được 2 thìa thì lại lăn ra nằm rên. Đến giờ nhân viên vào bưng khay đi cũng chả cần biết có ăn hết hay không? Nằm vậy mấy năm thì cụ mất.
Lúc em vào thăm mua cho thầy mấy hộp việt quất và ít trái cây. Cụ bảo ôi bao nhiêu năm rồi thèm lắm mà không được ăn. Nghe nói mà thấy thương.
VDL người ta chỉ làm cho có thôi. Chứ hàng trăm người đến rồi đi làm sao chăm suể. Tuổi trẻ chưa hiểu biết sự đời tưởng bầu trời bằng cái vung. Đến lúc quá lứa nhỡ thì rồi hối không kịp.
2 là số nhiều rồi cụ êi, lại còn 3 nữa mà vẫn gọi là ítChuyện độc thân hay kết hôn có gia đình, sinh con hay không, sinh nhiều hay ít, thích trai hay gái em nghĩ nó là quan điểm, nhận thức của mỗi người trong những điều kiện/hoàn cảnh tại mỗi thời điểm thôi và em luôn tôn trọng lựa chọn riêng của họ.
Riêng cá nhân em cũng thích đẻ ít, chỉ tầm 2-3 đứa thôi, còn gấu em thì nó thích đẻ nhiều nhưng em đếch cho