- Biển số
- OF-326532
- Ngày cấp bằng
- 9/7/14
- Số km
- 1,963
- Động cơ
- 284,755 Mã lực
Cụ trancannam tiếp tục đi ạ.
Câu chuyện này giờ mới đọc sau này cũng thế Nguyễn Ánh đánh Thành Quy Nhơn vây thành trong thành cạn lương. Quân hết, lương cạn, không có tiếp viện. Đại Tổng quản Lê Văn Thanh, Binh bộ Thượng thư Nguyễn Đại Phác, Thiếu úy Trương Tiến Thúy phải ra hàng. Đại Tư vũ Trần Danh Tuấn cùng một số tướng lĩnh khác, cải trang trốn về Quảng Ngãi.Ở phần tiếp theo của lịch sử nội chiến thì có nhắc đến nhân vật Nguyễn Đăng Trường như sau : .
Có giai thoại về nhân vật này như sau :
Tháng 4 năm Đinh Dậu (1777), trong chỗ đẩy đưa không ngờ của thế cuộc, Nguyễn Huệ đã gặp lại Nguyễn Đăng Trường (quan của chúa Nguyễn, cũng là tên tù binh cũ của Nguyễn Huệ). Cuộc tái ngộ rất đặc biệt này đã được sách Đại Nam thực lục (Tiền biên, quyển 12) mô tả như sau :
"Trước kia, trong cuộc biến năm Giáp Ngọ (chỉ sự kiện năm 1771, năm đó, chúa Nguyễn vừa bị Tây Sơn tấn công, lại vừa bị quân Trịnh bất ngờ vượt sông Gianh đánh vào - ND), Đăng Trường không kịp đi theo xa giá (ý nói không kịp chạy theo chúa Nguyễn Phúc Thuần - ND), bèn đem mẹ già đến lánh nạn ở Quy Nhơn. Bấy giờ, Tân Chính Vương (chỉ Nguyễn Phúc Dương - ND) đã chạy vào Gia Định. Nguyễn Huệ bắt được (Nguyễn Đăng Trường), đối đãi như khách, quý như thầy, nhưng Đăng Trường vẫn không chịu, một mực khước từ để ra đi. Nguyễn Huệ nói :
- Tiên sinh ra đi lần này ắt có ý muốn kéo trời đất lại (ý nói muốn lật thế cờ, giúp chúa Nguyễn diệt Tây Sơn - ND), nhưng liệu có thể được chăng ? Tôi e rằng, ngày khác tiên sinh sẽ ăn năn không kịp nữa.
Đăng Trường đáp :
- Bậc đại trượng phu ở đời, trước hết phải giữ đức trung và đạo hiếu. Ta nay dắt mẹ đi tìm vua, thì trung hiếu đã rõ ràng, còn như được hay mất, khốn cùng hay hanh thông... tất cả đều do mệnh trời cả mà thôi, có gì phải hối tiếc đâu.
Nguyễn Huệ khen là có chí, bèn cho đi.
Đến đây (tháng 4 năm 1777 - ND) Đăng Trường lại bị Huệ bắt được. Huệ nói rằng :
- Nay, tiên sinh nghĩ sao ?
Đăng Trường đáp :
- Nay thì chỉ có chết mà thôi, hà tất gì cứ phải hỏi ?
Nguyễn Huệ sai giết Đăng Trường. Khi dẫn ra đến chợ, Đăng Trường quay mặt về hướng Bắc lạy mấy lạy rồi mới chịu chết. Năm Minh Mạng thứ ba (tức năm 1822 - ND), triều đinh truy tặng Nguyễn Đăng Trường chức Thượng thư."
Thật đúng là chiến thắng vĩ đại! Cái tội rước ngoại bang về dày mả tổ của Nguyễn Ánh ngàn đời không rửa sạch.Ðến giang đầu sông Mỹ Tho thì trời bắt đầu tối. Ðèn được treo trên thuyền đôi bên thắp sáng rực trời.
Thuyền Tây Sơn núp trong Rạch Gầm kéo ra hợp lực cùng thuyền Võ Văn Dũng chặn không cho thuyền giặc tiến. Ðợi khi trăng sắp lặn, thủy triều sắp rút thì Võ Văn Dũng trá bại. Thuyền giặc ra sức đuổi theo. Ðến Rạch Gầm, một phần lớn thuyền Tây Sơn tắt hết đèn đuốc, trẽ vào rạch, còn phần nhỏ thì chạy thẳng theo dòng sông Mỹ Tho. Thuyền giặc cứ trông theo ánh sáng mà đuổi. Khi thuyền giặc đã lọt trọn vào trận địa, thì một tiếng pháo lệnh nổ vang. Thuyền của Tây Sơn do Nguyễn Huệ chỉ huy từ rạch Xoài Mút và các sông nhỏ kéo ra chặn đánh. Ðồng thời súng đại bác trên cù lao Thới Sơn và hai bên bờ sông nã liên thanh vào thuyền giặc. Bị đánh thình lình, Chiêu Sương hoảng hốt cho dừng thuyền lại. Thuyền trước dừng lại một cách đột ngột, những đoàn thuyền đi sau đương đà tiến nhanh theo nước triều rút, không sao hãm kịp, bị va vào nhau, hết lớp này đến lớp khác. Ðoàn thuyền đi sau rốt vừa quay trở lại thì bị thuyền ở Rạch Gầm kéo ra đánh thối lui vào trận địa.
Phần bị trước chặn đánh, sau đuổi đánh, phần bị hai bên hông và trên đầu đại bác nã, phần thuyền va vào nhau, hàng ngũ rối loạn, hết phương day trở, hết phương chống đỡ, thuyền địch lớp bị tan vỡ, lớp bị bắn chìm không còn một chiếc. Quân sĩ lớp nhảy xuống nước bị chết chìm, lớp bị giết chết, trăm phần không còn được một, hai. Thế là 300 chiến thuyền và 2 vạn thủy binh của Xiêm và một số quân của Phúc Ánh bị hoàn toàn tiêu diệt.
Còn đạo bộ binh của giặc đương đi bỗng nghe tiếng đại bác nổ, liền dừng bước. Thình lình trong lau lách phục binh của Tây Sơn vừa hét vừa xông ra. Lục Côn trở tay không kịp, bị Bùi Thị Xuân chém một nhát bay đầu [49]. Binh lính hết hồn, đều bỏ chạy tán loạn. Nhưng sau lưng có quân đánh, hai bên tả hữu cũng có quân đánh, chúng ùa nhau chạy về phía trước, nhảy ào vào rừng dừa. Hai vạn binh Xiêm và số quân nhà Nguyễn, lớp bị đao kiếm, lớp bị sình lầy, chết không còn một mống !
Trời vừa rạng đông thì chiến cuộc cũng vừa dứt. Quân Tây Sơn toàn thắng, Chiêu Tăng và Chiêu Sương tẩu thoát. Nguyễn Phúc Ánh được một bộ tướng là Nguyễn Văn trị cứu khỏi và cõng chạy đến trốn nơi Mỹ Ðức ở Thi Giang, rồi chạy lần ra náu ở Cồn Khơi thuộc Hà Tiên.
Tướng Xiêm Chiêu Tăng và Chiêu Sương[50] trốn thoát chạy về Sa Ðéc, bị quân Tây Sơn truy kích, hối hả cùng Sạ Uyển kéo tàn quân chạy bộ về Xiêm. Kiểm điểm quân số thì khi xuất quân, thủy bộ cả thảy 5 vạn, lúc trở về chỉ còn mươi ngàn lục quân và không đầy vài ngàn thủy quân! Như vậy chỉ trong một trận Tây Sơn tiêu diệt gần 4 vạn quân Xiêm và 300 thuyền chiến.
Còn Nguyễn Phúc Ánh hết trốn nơi này đến nơi khác, liệu không thoát khỏi tay đối phương luôn luôn cho lùng bắt, bèn cùng một số tướng sĩ chạy qua Xiêm xin tị nạn[51].
Quét sạch quân xâm lăng, đuổi được Nguyễn Phúc Ánh ra khỏi nước, Nguyễn Huệ lo sắp đặt tề chỉnh việc quân việc dân, rồi giao Gia Ðịnh cho Trương Văn Ða và Ðặng Văn Chấn trấn thủ, còn mình cùng Võ Văn Dũng và vợ chồng Bùi Thị Xuân kéo đại binh về Quy Nhơn.
Cao Tắc Tựu và Triệu Ðình Tiếp bàn cùng nhau:
+ Cuộc chiến thắng này đã làm sáng tỏ chính nghĩa của nhà Tây Sơn. Cái tội rước voi của Nguyễn Phúc Ánh đã sờ sờ ra đó, và có công giải thoát ách ngoại xâm của Long Nhương Tướng quân đã đủ trang bị cho chúng ta để chinh phục nhân tâm của sĩ phu và lê thứ đất Gia Ðịnh.
+ Phần đông sĩ phu Gia Ðịnh hiểu nghĩa chữ trung một cách lệch lạc. Họ chỉ nghĩ đến Vua, cho rằng trung quân tức ái quốc. Cho nên cứ khư khư ôm chữ trung quân vào lòng, mặc dù Vua kia, chỉ nghĩ đến quyền lợi riêng của mình mà dẫm đạp lên trên quyền lợi chung của Tổ quốc và Dân tộc. Họ nghĩ rằng đất này là của nhà Nguyễn bị nhà Tây Sơn chiếm đoạt, thì Nguyễn Phúc Ánh có quyền nhờ ngoại bang giúp mình đánh lấy lại. Phá nước hại dân là tội của quân Xiêm, chớ không phải tội của Phúc Ánh. Cho nên họ không oán giận họ Nguyễn mà chỉ căm thù quân Xiêm. Phải đả phá cho được tư tưởng sai lầm đó, thì lời nói phải của chúng ta mới lọt được vào tai.
+ Ðất Gia Ðịnh rộng mênh mông mà chỉ có hai chúng ta thì không thể nào dẫy hết cỏ dại đã ăn sâu vào trí não, để cấy lúa trồng dâu.
Hai ông liền bàn cùng Trương Văn Ða và Ðặng Văn Chấn rồi một mặt làm sớ gởi về Quy Nhơn xin thêm người, một mặt chiêu nạp nhân tài ở địa phương làm phụ tá.
Vua Thái Ðức liền sai Huỳnh Văn Thuận và Lưu Quốc Hưng vào tăng cường.
Từ ấy đồng bào Gia Ðịnh được an cư lạc nghiệp.
Việc học hành được tổ chức khắp nơi. Ruộng đất mỗi ngày mỗi thêm mở rộng. Quân sĩ thay phiên nhau làm
việc canh tác với đồng bào. Gia Ðịnh trở thành nơi trù phú.
----------
[48]Ðích danh là Hỏa hổ lớn bằng cổ tay, làm bằng đèn khối, rất nhạy lửa, nước tưới không tắt, chỉ đất bùn mới dập tắt.
[49] Nghe truyền rằng viên tướng Xiêm thấy Bùi nữ tướng đường kiếm tuyệt luân, sắc đẹp lại tuyệt mỹ, đứng ngó sững sờ nên bị nữ tướng chém không đỡ kịp. Ðầu giặc bay xa đến mấy dặm và bị rơi dính trên cây cao.
[50] Các sách Quốc ngữ đều chép là Chiêu Sương và giải thích rằng Chiêu là một chức quan. Nhưng sách Nguyễn triều long hưng sự tích lại chép là Triệu Tăng và gọi là Thế Tử.
[51] Các sách Quốc ngữ đều chép rằng trong số tướng tá chạy theo Nguyễn Phúc Ánh có Lê Văn Quân. Song nghe truyền Quân bị thua trận Ba hai xấu hổ tự sát. Lời truyền phù hợp với lời ghi trong Ðại Nam Nhất Thống chí nơi mục sông ngòi và mục nhân vật
Đúng rồi, có chổ nói nghệ thuật của Nguyễn Huệ là khi đánh trận không phải đánh cho đối phương chạy, mà là đánh làm sao để đối phương không thể chạy thoát!!
Hồi nhỏ đọc sách giáo khoa bị thiếu cảm giác về thời gian, tưỏng chừng mọi việc diễn ra nhanh chóng nhưng thật ra rất dài Tây Sơn từ lúc khởi nghĩa đến khi thất bại là 31 năm, Nguyễn Ánh đối đầu với Tây Sơn lúc còn Nguyễn Huệ khoản 10 năm, và 10 năm sau khi Nguyễn Huệ mất thì mới thắng lợi hoàn toàn, tổng cộng Ánh phải đánh nhau 20 năm!
Không trách thời phong kiến cụ ợ. Ngày nay vẫn còn khối thằng cõng rắn. Như Hút xen, Ớt xắt chẳng hạnThật đúng là chiến thắng vĩ đại! Cái tội rước ngoại bang về dày mả tổ của Nguyễn Ánh ngàn đời không rửa sạch.
Có lỗi sau xảy ra với yêu cầu của bác:Bình :
- Ko có nhiều tài liệu nói về Nhạc nhưng qua sự kiện co thấy Nhạc là bậc thầy làm chính trị. Ông đã xây dựng lực lượng, kết giao, buôn bán, liên kết với nhiều thế lực trong vùng. Tên tuổi của Nhạc vang xa, nhiều hào kiệt 3 vùng Phú Yên, Bình Định, Quảng Ngãi đến với Tây Sơn từ lúc khởi nghiệp.
- Nhạc xây dựng củng cố các thế lực dòng tộc quanh mình, về sau những người cùng thời liên kết với Nhạc tuổi già về hưu trong khi đó lớp trẻ đánh trận lớn dần lên.
- Trong lịch sử Việt Nam tôi chưa thấy ai làm chính trị xuất sắc như ông.
- Trong lịch sử phương Đông dưới sự cai trị của nho giáo và phương Tây dưới cái trị của nhà thờ ngoài Tây Sơn có lực lượng phát triển từ dân nổi dậy chống lại nhà nước đương thời mà thành công không ??? Bà con có thể giới thiệu.
Nếu sách đã được công khai đưa lên mạng nghĩa là tác giả không ý kiến gì và còn mong muốn được phổ cập tư liệu / thông tin của tác giả tới càng nhiều người càng tốt.người ta muốn bán sách mà bác lại bót hết nội dung sách của người ta lên
bác có thù oán gì với cha viết sách không vại? em thật
Nếu chỉ thua chạy không thôi thì người ta cũng không đến nỗi coi thường NA. Đằng này, không những chạy tụt quần mất dép năm lần bảy lượt, mà còn có cái tội rước voi vào giày mả tổ, cầu viện ngoại bang vào cướp bóc thảm sát dân lành, đáng khinh và ngàn đời không rửa sạch. Thử hởi giả sử Tây Sơn không xuất sắc mà đánh bại quân Xiêm, thì nước Nam này sẽ thành cái gì?Quan điểm của mình việc chạy trốn của Nguyễn Ánh :
- Thua thì chạy trốn là chuyện bình thường, không trốn để bị giết sao ??? Dại gì làm anh hùng miễn thắng là được. Huệ từng nói : thiên hạ này ko của riêng ai, ai lấy được thì lấy. Tây Sơn chỉ trách là ko giết được Ánh chứ ko trách gì chuyện chạy........thua chạy là bình thường. Vì thua chạy nhiều nên cái khí của Ánh thua xa Tây Sơn nên dù có nói như thế nào người ta vẫn thích cái khí chất đầu đội trời chân đạp đất của Tây Sơn.
- Đặt Ánh bên cạnh Huệ ........????? nếu ko phải là Huệ bên cạnh thì Ánh sẽ rất lộng lẫy.
- Mặc dù có nhiều quan điểm rằng như thế là hơi hèn nhưng có ý nghĩa gì nếu làm anh hùng mà chết.....theo quan điểm thời nay.
- Có thể nói Nguyễn ánh rất kiên trì và nhẫn nại là đức tính rất tốt trong làm chính trị. Nhưng cũng chính vì cơ cực, chạy trốn kẻ thù ảnh hưởng đến tâm lý thành ra sau này Nguyễn Ánh trở nên cực đoan........cái này theo quan điểm hành vi học.
theo em thì không phải tự nhiên mà lại có truyền miệng như vậy. Nhất là đối với vị nữ tướng lừng danh , đóng góp nniều công trạng cho nhà Tây Sơn. Chứ không phải một kẻ thối nát trên vũ đài chính trị. Để mà bị truyền miệng.
- Cái chuyện cưỡi cá sấu hay thần linh gì đó đều là trò bịp chính trị.
- Chuyện Bùi Thị Xuân đã tha Nguyễn Ánh thì do truyền miệng rồi người ta chép lại. Thật hay ko thật cũng chẳng quan trọng.
nếu ông tin tây sơn bi hùng truyện thì mai tôi sẽ post truyện Nguyễn Huệ bạo dâm Ngọc Hân lêntheo em thì không phải tự nhiên mà lại có truyền miệng như vậy. Nhất là đối với vị nữ tướng lừng danh , đóng góp nniều công trạng cho nhà Tây Sơn. Chứ không phải một kẻ thối nát trên vũ đài chính trị. Để mà bị truyền miệng.
Như vậy có chuyện truyền miệng này hẳn phải có lý do. Và chuyện vợ chồng Trần Quang Diệu Bùi Thị Xuân để bị bắt sống cũng là rất khó giải thích. Vợ chồng đều là võ tướng lẫy lừng chứ không phải vớ vẩn; từng tả xung hữu đột hàng trăm trận; nay cầm quân đối đầu với kẻ thù không đội trời chung, để thất bại đã là nỗi đau lớn; đa số trong trường hợp này sẽ chiến đấu đến cùng, giết thêm hàng vô số địch cho đến hơi thở cuối cùng. Chứ làm gì có chuyện để bị bắt sống? Nếu không tình nguyện để bị bắt sống, liệu ai đủ sức đủ võ thuật để bắt sống 2 vợ chồng? Nếu không có niềm tin, rằng sẽ có cơ sở được Ánh tha tội , thì liệu một võ tướng chủ chốt của nhà Tây Sơn từng gây bao nhiêu thiệt hại cho Ánh, có chấp nhận để bị bắt sống để mà bị trừng phạt nếu biết chắc sẽ bị trừng phạt
Thực sự em vẫn luôn thắc mắc. Cho đến khi em đọc Tây Sơn Bi Hùng Truyện.
Chỉ khi kết hợp câu chuyện truyền miệng, và việc vợ chông Trần Quang Diệu Bùi Thị Xuân chịu để bị bắt sống, để rồi chịu hình phạt thảm khốc, thì mới có được câu trả lời hợp lý.
Cụ Gcar: theo câu chuyện thì lúc được Bùi Thị Xuân tha mạng thì Ánh chưa đến 13 tuổi. Khi tha mạng thì Bùi Thị Xuân cũng không nghĩ đến ân tình ân oán sau này mà chỉ là vì mủi lòng trước lời khẩn cầu của mẹ NA, và lúc đáy Bùi Thị Xuân nghĩ là họ Nguyễn mạt lắm rồi, giờ không còn tấc đất, không còn quân sĩ chỉ còn một cửa ra bể thì chắc sau này chả có cơ phục hồi.
Suy nghĩ quá sai lầm. Tệ nhất là đã bất tuân thượng lệnh, tự ý cho mình quyền muốn tha thì tha. Sau này gây bao nhiêu hậu họa cho nhà Tây Sơn.
Cụ tin thì hẵng post , cứ việc post. Nhưng mà nếu cụ tin thì đừng trách thiên hạ thấy đầu óc cụ có vấn đề.nếu ông tin tây sơn bi hùng truyện thì mai tôi sẽ post truyện Nguyễn Huệ bạo dâm Ngọc Hân lên
biết đâu Ngọc hân thích bạo dâm, còn chuyện tào lao bí đao đến tác giả còn thừa nhận mình bịa đặt mà có thằng tin thì cũng chịuCụ tin thì hẵng post , cứ việc post. Nhưng mà nếu cụ tin thì đừng trách thiên hạ thấy đầu óc cụ có vấn đề.
Cái gì cũng phải có lý thì mới tạo sự thuyết phục. Nguyễn Huệ bạo dâm Ngọc Hân thì liệu sau đó Ngọc Hân có làm bài Ai tư vãn để ca ngợi Nguyễn Huệ không:
Mà nay áo vải cờ đào
Những lời tự đáy lòng này là danh cho 1 vị anh hùng.
Em thấy chi tiết về TQD và BTX trong TSBHT có lý thì em tin, như em đã phân tích.
Cụ không tin tùy cụ, nhưng nếu muốn phản bác thì nên đầu tư tí chất xám. Cụ cũng có thừa mà.
Cụ không tin tình tiết này của TSBHT, vậy cụ lý giải giúp em:
- tại sao có câu chuyện truyền miệng về việc BTX từng tha chết cho Ánh
- tại sao vợ chồng võ tướng lẫy lừng, lại là tướng trụ cột của NA, nghĩa là ở thế kẻ thù không đội trời trung, thế mà lại chấp nhận để bị bắt một cách dễ dàng? Nếu biết là sẽ bị trừng phạt thảm khốc, thì dân võ tướng lẫy lừng như vậy liệu có chịu để đầu hàng, để bị bắt? Trừ khi, tình nguyện bị bắt?
Cụ không lý giải được, hay không chịu lý giải, thì rất tiếc, TSBHT có lý hơn và thuyết phục hơn cụ.