Mỗi lần em về thăm quê là e đến khổ vì việc ăn, việc ngủ. Không phải là vì ko ai cho em ăn em ngủ mà ai cũng bắt em ăn bắt em ngủ.
1. về việc ăn: Ăn nhà này ko ăn nhà kia thì giận thì trách. có nhà mình thấy hơi ngèo, mình ko dám đến ăn vì sợ họ phải tốn nhiều tiền cho việc ăn uống (thực sự là có nhà đi vay tiền để làm 1 bữa cơm hoành tráng mời em) họ trách là em chê họ nghèo nên ko ăn ở nhà họ mà ăn ở nhà giàu. trong khi đó, bữa ăn thôi mà, em có quan trọng gì đâu. chưa hết, thời gian đi thăm của em có 3-4 ngày mà cả chục nhà mời. có hôm em phải ăn trưa 2 lần vì sợ bị giận. khổ cái là ăn ít ko đc, vì toàn bị ép ăn nhiều. ăn 2 bữa nhiều 1 lúc như thế đúng là khổ thân em lắm. có lần em ra bảo thôi, lần này cháu chỉ ăn 1 bữa chung tất cả mọi nhà chứ ko ăn từng nhà nữa, thế là ông trưởng họ bảo các nhà đóng góp, nhưng mọi người lại ko vui vẻ lắm, làm e cũng ngại quá trời.
2. về việc ngủ: cũng tương tự như ăn, em cứ phải thu dọn quần áo giày dép lê la hết nhà này đến nhà khác. ăn cơm tối xong là ở lại ngủ mới đc. về nhà khác ngủ là lại bị hờn dỗi. có khi còn gọi vào trong nam, mách cả bố em là e coi khinh coi rẻ nhà này nhà kia.
Nên ra quê là em khổ lắm, suốt ngày lo đối phó chuyện ăn chuyện ngủ, tình cảm thể hiện theo cách thức như thế làm em đón nhận hết sức vất vả.
Ở miền nam thì khác. đến nhà nào chơi thì đến, mời ăn mời uống đàng hoàng nhưng thích thì ăn, ko thích thì thôi ko hờn ko oán trách. ngủ cũng thế, khách tuỳ chọn, cảm thấy ở đâu thoải mái thì ở, mời ở nhà mình nếu khách đồng ý thì đi sắp xếp chỗ, ko đồng ý thì thôi, vẫn vui vẻ bình thường. nhưng mà phải gặp nhau nhậu tẹt ga, xỉn hết mới thôi. nhậu ở đâu cũng đc, uống bia rượu gì cũng đc, mồi ko quan trọng, miễn sao đc uống, đc nói, đc tâm sự là vui vẻ cả làng.
Noí chung văn hoá khác biệt nhiều, nhưng đánh giá về tình cảm thì cụ chủ cũng đừng dùng tiêu chí chỗ ăn chỗ ngủ mà đánh giá. Tiêu chí tốt nhất đánh giá tình cảm là sự nhiệt tình giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, vui buồn có nhau mới là tình cảm chân chính cụ ạ