[Funland] Tin tức kỹ thuật quân sự quốc tế

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực


 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực
Bất ngờ trước dàn vũ khí “khủng” tiêm kích F-16 Ukraine mang theo khi xung trận
Thứ Bảy, 06:46, 15/02/2025
VOV.VN trên Google News

VOV.VN - Những hình ảnh mới nhất về tiêm kích F-16 do Không quân Ukraine công bố cho thấy máy bay chiến đấu này mang theo nhiều loại vũ khí và thiết bị dự trữ trong quá trình thực hiện nhiệm vụ chiến đấu. Điều này cung cấp một góc nhìn khác về hoạt động của F-16 trong cuộc xung đột Nga Ukraine.

F-16 mang theo dàn vũ khí "khủng"

Hình ảnh mới cho thấy các chi tiết cụ thể về tải trọng được sử dụng trong các nhiệm vụ không đối không và không đối đất, trong đó có một số loại vũ khí mà Ukraine lần đầu tích hợp trên chiến đấu cơ này. Tiêm kích F-16 mang theo 2 tên lửa không đối không dẫn đường bằng hồng ngoại AIM-9X Sidewinder và một tên lửa không đối không tầm trung tiên tiến AIM-120 (AMRAAM).
bat ngo truoc dan vu khi khung tiem kich f-16 ukraine mang theo khi xung tran hinh anh 1

Phi công Ukraine điều khiển tiêm kích F-16. Ảnh cắt từ clip
Trước đây, Kiev chưa từng trang bị tên lửa AIM-9X Sidewinder cho F-16, thay vào đó họ chỉ trang bị tên lửa AIM-9L/M. Theo một số nhà quan sát, chiếc F-16 dường như đang trở về sau một phi vụ tuần tra chiến đấu trên không vào ban ngày và chuẩn bị hạ cánh.
So với AIM-9L/M, AIM-9X cung cấp khả năng tấn công không đối không tầm ngắn mạnh hơn và có thể được sử dụng kết hợp với Hệ thống ngắm bắn gắn trên mũ bay (JHMCS) của phi công F-16 để không chiến ngoài tầm nhìn. JHMCS cho phép hướng đường ngắm và cảm biến về phía mục tiêu bằng cách quay mũ, không cần phải thay đổi hướng bay của phi cơ. Mặc dù JHMCS thường được cung cấp cùng với F-16 nhưng ngay cả khi không có hệ thống này, AIM-9X vẫn là vũ khí rất lợi hại, đặc biệt trong việc phòng thủ chống lại máy bay không người lái và tên lửa hành trình.

Một vũ khí khác lần đầu tiên được nhìn thấy trên chiếc F-16 của Ukraine là tên lửa AIM-120C AMRAAM, trên thanh ray đầu cánh trái. Tên lửa này có các cánh ngắn để mang bên trong khoang của tiêm kích F-22 và F-35 của Mỹ.
AIM-120C cung cấp một số lợi thế đáng kể so với các phiên bản AIM-120A/B cũ. Đây là tên lửa không đối không được trang bị hệ thống dẫn đường radar chủ động, cho phép phi công "bắn và quên", tức là không cần tiếp tục theo dõi mục tiêu sau khi phóng. Đây là loại vũ khí mà Ukraine đã mong muốn từ lâu. Phi công Ukraine Andrii Pilshchykov, có biệt danh "Juice" cho biết: "Việc thiếu tên lửa có chế độ bắn và quên là vấn đề lớn nhất đối với chúng tôi".
AIM-120C có hệ thống dẫn đường cải tiến và được tăng cường khả năng ứng phó. Nhưng có lẽ, yếu tố quan trọng nhất đối với Ukraine là tầm bắn của tên lửa. AIM-120C có tầm bắn lên đến hơn 160 km và tốc độ tối đa Mach 4, có khả năng tiêu diệt mục tiêu ở khoảng cách xa, mang lại ưu thế lớn trong các tình huống chiến đấu trên không. Điều này sẽ cung cấp cho Không quân Ukraine một loại vũ khí đối trọng với tên lửa không đối không tầm xa R-37M của Nga.
Chiến thuật điển hình của Nga là phóng tên lửa R-37M nằm ngoài tầm bắn của các tên lửa mà máy bay chiến đấu Ukraine mang theo. Mặc dù AIM-120C chưa có nhiều tính năng vượt trội như R-37M, nhưng việc tăng tầm bắn sát thương của F-16 nhằm đối phó máy bay chiến đấu của Nga là điều cần thiết đối với Ukraine.
Thật khó để nắm bắt thông tin chi tiết về tải trọng của máy bay F-16 nhưng nhiều khả năng nó được trang bị cho nhiệm vụ không đối đất. Đặc biệt, các điểm 3 và 7 dưới cánh được trang bị giá BRU-61, mỗi giá có thể mang 4 quả bom đường kính nhỏ GBU-39/B (SDB).
Không quân Ukraine thường xuyên sử dụng SDB được phóng từ các máy bay chiến đấu MiG-29 và Su-27 thời Liên Xô vì thế, không bất ngờ khi họ trang bị vũ khí này cho tiêm kích F-16.
SDB là một trong những vũ khí không đối đất quan trọng của F-16. Nó có độ chính xác cao, có thể được sử dụng để tấn công các mục tiêu cố định. Đáng chú ý, kho dự trữ của NATO hiện có số lượng lớn bom SDB.
Nhiệm vụ mới của tiêm kích F-16
Dựa trên hình ảnh do Ukraine công bố, một số nhà quan sát cho rằng, F-16 mang hai thùng nhiên liệu dưới cánh và hệ thống đối phó điện tử AN/ALQ-131 được đặt ở trung tâm của hệ thống treo. Hệ thống này giúp gia tăng khả năng sống sót cho F-16 khi thực hiện các nhiệm vụ không đối đất ở gần chiến trường và khi đối mặt với mối đe dọa từ các hệ thống phòng không của đối phương trên mặt đất.
ALQ-131 có khả năng chống lại các mối đe dọa radar bằng kỹ thuật gây nhiễu điện tử. Hệ thống có thiết kế dạng mô-đun và có khả năng hoạt động trên nhiều băng tần, đồng thời có thể được lập trình lại nhanh chóng để ứng phó với nhiều mối đe dọa.
Máy bay F-16 của Ukraine cũng được trang bị bộ điều khiển PIDS và ECIPS tiên tiến do công ty Terma ở Đan Mạch sản xuất. Cả hai hệ thống có thể cung cấp khả năng cảnh báo radar và thu tín hiệu dẫn đường, giúp phi công nhận biết các mối đe dọa.
Đáng chú ý, trước khi chuyển giao cho Ukraine, các máy bay F-16 đã được tối ưu hóa hệ thống tác chiến điện tử, với sự hỗ trợ của Không quân Mỹ để ứng phó tốt hơn trước các mối đe dọa từ Nga. Trong khuôn khổ sự hợp tác, Ukraine sẽ chuyển dữ liệu họ thu thập được trong chiến đấu trở lại Mỹ để giúp tinh chỉnh và cải thiện hơn nữa các khả năng tác chiến điện tử của cả hai quốc gia, cũng như các đồng minh và đối tác khác.
Hình ảnh do Không quân Ukraine mới công bố cho thấy, ngoài việc thực hiện nhiệm vụ phòng không, bảo vệ các thành phố và cơ sở hạ tầng trước các cuộc tấn công bằng máy bay không người lái và tên lửa hành trình của Nga, tiêm kích F-16 cũng thực hiện các phi vụ không đối đất, phát huy tối đa khả năng đa nhiệm của chúng.


Lộ tử huyệt, xe tăng mai rùa của Nga bị UAV rồng lửa Ukraine khắc chế
Thứ Sáu, 05:11, 14/02/2025
VOV.VN trên Google News

VOV.VN - Xe tăng mai rùa là ý tưởng tương đối mới, lần đầu xuất hiện trong cuộc xung đột Nga-Ukraine và tích cực yểm trợ cho các cuộc tiến công của Moscow. Tuy vậy, Ukraine đã tìm ra chiến thuật mới nhằm đối phó với phương tiện này.

Vai trò của xe tăng mai rùa

Về cơ bản, đây là xe bọc thép cải tiến của Nga được trang bị nhiều lớp bảo vệ như lớp giáp thô sơ, tấm kim loại, lưới tản nhiệt và đôi khi là những miếng gỗ. Những chiếc xe trông khá cồng kềnh nhưng điều đó không có nghĩa là chúng hoạt động không hiệu quả.
lo tu huyet, xe tang mai rua cua nga bi uav rong lua ukraine khac che hinh anh 1

Xe tăng Nga với giáp mai rùa và xích chống UAV tự sát luồn vào khe hở phía trước và phía sau. Ảnh: X
Tất cả lớp bảo vệ bổ sung khiến xe tăng di chuyển khá chậm và khó điều khiển, nhưng có thể làm giảm tác động của các cuộc tấn công bằng máy bay không người lái góc nhìn thứ nhất vốn luôn hiện diện ở khắp mọi nơi dọc theo tuyến đầu dài hơn 1.000km của cuộc xung đột kéo dài 3 năm qua. Đó là lý do tại sao các phi đội máy bay không người lái của Ukraine cố gắng tìm kiếm những cách mới để xuyên qua các lớp giáp tự chế của phương tiện.
Xe tăng mai rùa được bổ sung thêm lồng kim loại che phần trên của xe. Cấu trúc này được thiết kế để chống lại máy bay không người lái, ngăn chặn chúng tấn công đột nóc từ trên cao. Tuy nhiên việc lắp lồng kim loại làm giảm khả năng quan sát và khả năng cơ động của xe, khiến chúng gặp thách thức khi thực hiện vai trò chiến đấu chính.

Phương tiện có thể hỗ trợ gián tiếp cho lực lượng pháo binh. Khả năng chống lại máy bay không người lái cho phép chúng hoạt động phía sau tiền tuyến và bắn vào các vị trí của đối phương ở khoảng cách xa. Việc chuyển đổi những chiếc xe tăng này thành bệ pháo tự hành sẽ bù đắp cho việc mất khả năng cơ động của chúng. Dù tránh xa các cuộc giao tranh trực tiếp với đối phương nhưng xe tăng vẫn có vai trò hỗ trợ đáng kể.
Xe tăng mai rùa đôi khi được trang bị con lăn mìn hoặc các thiết bị tương tự cho phép chúng vô hiệu hóa mìn của đối phương. Lớp giáp bổ sung giúp bảo vệ xe khỏi các cuộc tấn công của máy bay không người lái, khiến nó rất hữu ích cho các hoạt động rà phá bom mìn. Trong vai trò này, xe tăng hoạt động như một "phương tiện tiên phong", dọn đường cho các lực lượng đi sau bằng cách bảo vệ đường sá và mở lối vượt qua bãi mìn.
Ngoài ra, xe tăng mai rùa có thể đóng vai trò như phương tiện đột phá, mở lối đi qua các tuyến phòng thủ của đối phương. Với lớp giáp được gia cố, những chiếc xe tăng này có thể chống chịu các đòn tấn công từ vũ khí chống tăng và máy bay không người lái khi đi qua chướng ngại vật và công sự. Mặc dù hiệu quả của xe tăng bị hạn chế do khả năng cơ động giảm, nhưng chúng vẫn có thể tạo ra những lỗ hổng để các đơn vị bộ binh và thiết giáp đi qua.
Nga đã sử dụng xe tăng mai rùa để dẫn đầu các cuộc tấn công bọc thép vào các vị trí phòng thủ kiên cố của Ukraine, thậm chí xuyên qua các bãi mìn. Một số hình ảnh trên chiến trường cho thấy, xe tăng này được trang bị một máy cày mìn ở phía trước. Ngoài ra, chúng cũng được lắp đặt thiết bị tạo khói để che giấu các nỗ lực tiến quân. Ngoài các thiết bị trên, Nga cũng có thể gắn hệ thống tác chiến điện tử chống máy bay không người lái đa hướng cho phương tiện.
UAV rồng lửa khắc chế xe tăng
Theo Forbes, Ukraine đã tìm ra biện pháp đối phó mới đối với kíp lái của xe tăng rùa, xe chiến đấu bộ binh, xe chở quân bọc thép và thậm chí cả xe công binh Nga
Một số binh sỹ vận hành máy bay không người lái của Ukraine đã triển khai "máy bay không người lái rồng phun lửa" phun nhiệt nhôm vào xe tăng rùa của Nga để đốt cháy lớp áo giáp bổ sung bằng chất gây cháy nóng chảy có nhiệt độ lên tới 5.000 độ F. Những binh sỹ bị UAV rồng phun lửa nhắm tới chỉ có 10 giây để rời khỏi vị trí trước khi bị tấn công.
Đội máy bay không người lái Phoenix của Cơ quan Biên phòng Nhà nước Ukraine, hoạt động tại khu vực Kostyantynivka ở miền Đông Ukraine cho biết, họ đã sử dụng UAV phun nhiệt nhôm đẩy lùi một cuộc tấn công cơ giới lớn của Nga vào cuối tuần qua. Đội Phoenix đã bắn hạ hai xe tăng, hai xe bọc thép chở quân, hai xe chiến đấu bộ binh và một xe công binh của đối phương.
Hầu hết các cuộc tấn công đội Phoenix đều sử dụng máy bay không người lái góc nhìn thứ nhất (FPV) mang chất nổ. Nhưng mố số trường hợp, họ đã triển khai máy bay không người lái phun lửa để đột kích vào các trại lính của Nga trong những rặng cây rậm rạp hoặc tấn công xe tăng rùa đối phương. UAV “rồng lửa” đã phun kim loại nóng chảy, nhanh chóng đốt cháy lớp giáp trên cùng của xe.
Đây không phải là lần đầu tiên UAV “rồng lửa” bắn hạ xe tăng của Ukraine. Trước đó vào tháng 10/2024, Ukraine cũng triển khai UAV này trong một cuộc tấn công khác. Thay vì va chạm với mục tiêu, nó bay lơ lửng trên cao, liên tục phun lớp nhiệt nhôm nóng chảy xuống xe tăng cho đến khi chiếc xe bị cháy rụi.
Nhưng việc Ukraine đốt cháy phương tiện vẫn không thể ngăn các lực lượng Nga tiến công. Tại nhiều khu vực, Nga có quân số đông hơn nhiều so với Ukraine. Khi nhóm xung kích này bị đẩy lui, nhóm khác sẽ tiếp tục tiến lên. Hiện đội vận hành UAV Phoenix và Lữ đoàn cơ giới số 28 của Ukraine đang bảo vệ một khu vực nằm cách Kostyantynivka 8km về phía Đông vốn đang bị lực lượng Nga bao vây ở ba phía. Theo Trung tâm Chiến lược Quốc phòng Ukraine, các lực lượng nước này có thể sớm phải rút lui về phía Tây để tránh bị bao vây.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực
Phi đoàn tiêm kích số 1 thực hiện chuyến "đi bộ voi" lớn nhất của F-22: Liệu Raptor có tương lai trong biên chế không?
Bắc Mỹ, Tây Âu và Châu Đại Dương, Máy bay và Phòng không
Ban biên tập tạp chí Military Watch
Ngày 14 tháng 2 năm 2025

F-22 Elephant Walk và F-22

F-22 Elephant Walk và F-22Không quân Hoa Kỳ

Không quân Hoa Kỳ đã tiến hành đội hình đường băng lớn nhất của các máy bay chiến đấu F-22 Raptor thế hệ thứ năm trong lịch sử, với 24 máy bay chiến đấu từ Phi đoàn tiêm kích số 1 thực hiện 'cuộc diễu hành voi' cùng với sáu máy bay phản lực huấn luyện T-38 Talon. "Cuộc biểu dương này làm nổi bật khả năng huy động lực lượng nhanh chóng của phi đoàn trong các tình huống căng thẳng cao độ", phi đoàn tiêm kích thông báo, giải thích thêm: "Là phi đoàn dẫn đầu của Bộ tư lệnh tác chiến trên không, [Phi đoàn tiêm kích số 1] duy trì khả năng sẵn sàng chiến đấu vô song để đảm bảo quốc phòng trong mọi tình huống". Cuộc phô trương lực lượng này chiếm 13 phần trăm toàn bộ phi đội F-22 gồm 185 máy bay, mặc dù chỉ có khoảng hai phần ba phi đội được mã hóa chiến đấu, phần còn lại sử dụng phần mềm cũ được coi là không phù hợp với các hoạt động tiền tuyến và chỉ được sử dụng để huấn luyện.
Việc đi bộ trên lưng voi đặc biệt khó khăn đối với F-22, với nhu cầu bảo dưỡng và chi phí hoạt động vượt xa các yêu cầu của chương trình, dẫn đến tỷ lệ khả dụng rất thấp, chỉ khoảng 52 phần trăm. Những tỷ lệ này là tệ nhất trong Không quân, ngay cả các máy bay chiến đấu F-15C/D được chế tạo vào những năm 1980 cũng chứng tỏ dễ bảo dưỡng hơn nhiều. Với tỷ lệ khả dụng và khả năng bảo dưỡng dự kiến sẽ tệ hơn khi các máy bay chiến đấu cũ đi, những thiếu sót này được coi là một yếu tố chính trong quyết định cắt giảm sản lượng F-22 hơn 75 phần trăm, với lệnh chấm dứt sản xuất được đưa ra vào năm 2009, chưa đầy bốn năm sau khi máy bay đi vào hoạt động.

Phi đội tiêm kích F-22 số 1 trong cuộc diễu hành của voi

Phi đội tiêm kích F-22 số 1 trong cuộc diễu hành của voi

Vào tháng 5 năm 2021, Không quân xác nhận rằng F-22 không nằm trong kế hoạch tương lai của họ cho phi đội máy bay chiến đấu, với máy bay dự định sẽ nghỉ hưu sớm mặc dù thời Chiến tranh Lạnh, F-15 và F-16 được thiết kế để thay thế, vẫn được giữ lại trong biên chế và tiếp tục được sản xuất. Những nỗ lực của Không quân nhằm bắt đầu cho nghỉ hưu những chiếc F-22 chỉ mới phục vụ được một phần nhỏ trong suốt thời gian phục vụ của chúng, trong khi vẫn tiếp tục đầu tư vào việc mua sắm những chiếc F-15 mới - tiền thân trực tiếp của Raptor và có thiết kế cũ hơn 30 năm - đã đưa ra chỉ báo rõ ràng nhất rằng chương trình F-22 đã không thành công.
Mặc dù được thiết kế như một máy bay chiến đấu chiếm ưu thế trên không hiệu suất cao, hệ thống điện tử hàng không ngày càng lỗi thời của F-22 khiến nó ngày càng bất lợi nghiêm trọng so với đối thủ nhẹ hơn là F-35 đang được sản xuất ngày nay. Raptor cũng được coi là loại máy bay chiến đấu kém linh hoạt nhất đã đi vào hoạt động kể từ đầu thế kỷ, chủ yếu là do những hạn chế của bộ thiết bị điện tử hàng không và hoàn toàn không có tên lửa không đối đất, điều này hạn chế nghiêm trọng tính hữu dụng của nó cho bất kỳ vai trò nào khác ngoài chiến đấu không đối không. Tương lai của phi đội máy bay chiến đấu vẫn ngày càng không chắc chắn, mặc dù có suy đoán rằng những khó khăn mà Không quân phải đối mặt trong việc tài trợ cho việc phát triển máy bay chiến đấu chiếm ưu thế trên không thế hệ thứ sáu theo chương trình NGAD có thể khiến họ tăng đầu tư vào việc hiện đại hóa một số bộ phận của phi đội F-22 để khắc phục một phần các vấn đề lỗi thời.


Trump đề nghị xuất khẩu máy bay chiến đấu tàng hình F-35 sang Ấn Độ: Tại sao Delhi sẽ không quan tâm
Nam Á, Máy bay và Phòng không
Ban biên tập tạp chí Military Watch
Ngày 14 tháng 2 năm 2025

Máy bay chiến đấu F-35 (trái) và Su-57

Máy bay chiến đấu F-35 (trái) và Su-57

Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump đã tuyên bố rằng đất nước của ông sẽ cung cấp máy bay chiến đấu F-35 cho Ấn Độ như một phần của những nỗ lực rộng lớn hơn nhằm tăng xuất khẩu vũ khí sang nước này. "Chúng tôi sẽ tăng doanh số bán vũ khí quân sự cho Ấn Độ lên nhiều tỷ đô la. Chúng tôi cũng đang mở đường để cuối cùng cung cấp cho Ấn Độ các máy bay chiến đấu tàng hình F-35", tổng thống tuyên bố. Những bình luận này được đưa ra khi Trump tiếp Thủ tướng Ấn Độ Narendra Modi tại Nhà Trắng. Ấn Độ chưa từng bày tỏ sự quan tâm đến F-35 hoặc mua máy bay chiến đấu của Mỹ trong quá khứ, với việc bán F-35 được dự đoán là không khả thi vì những lý do chính trị. Việc Hoa Kỳ kiểm soát chặt chẽ cách sử dụng máy bay chiến đấu của mình tạo ra một trở ngại chính đối với việc bán các máy bay thậm chí còn thấp cấp hơn như F-16, với việc kiểm soát thậm chí còn nghiêm ngặt hơn đối với F-35 và khai thác sự tập trung cực độ của các hệ thống hậu cần ALIS và ODIN của nước này. Lịch sử tìm cách gây sức ép với Delhi về các vấn đề địa chính trị của Washington, bao gồm cả dưới thời chính quyền Trump trước đây với các mối đe dọa áp đặt lệnh trừng phạt kinh tế, đã làm xấu đi thêm triển vọng đột phá trong xuất khẩu thiết bị và các mặt hàng nhạy cảm như máy bay chiến đấu.

Su-57 và F-35 tại Aero India

Su-57 và F-35 tại Aero India

Ấn Độ và Nga hiện được cho là đang đàm phán về việc bán máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm Su-57 của Nga, trong đó Ấn Độ được cho là quan tâm đến việc sản xuất máy bay theo giấy phép. Điều này sẽ theo sau lịch sử lâu dài của Ấn Độ khi chế tạo máy bay chiến đấu của Liên Xô và Nga trong nước, với lời đề nghị cung cấp F-35 của Tổng thống Trump được cho là đại diện cho một phần nỗ lực làm chệch hướng các cuộc đàm phán về Su-57 bằng cách đưa ra một giải pháp thay thế. F-35 và Su-57 hiện là máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm duy nhất đang được sản xuất bên ngoài Trung Quốc và dự kiến sẽ vẫn như vậy cho đến tận những năm 2030. Liên quan đến những khó khăn mà Hoa Kỳ sẽ gặp phải khi chào hàng F-35, cựu thống chế không quân trong Không quân Ấn Độ Anil Chopra gần đây đã tuyên bố rằng Delhi "vẫn thận trọng về xu hướng gây áp lực và bỏ rơi đồng minh của Hoa Kỳ khi lợi ích của họ khác với họ, cũng như kỳ vọng tiềm tàng của Hoa Kỳ rằng Ấn Độ sẽ xa lánh Nga". Ông nhấn mạnh rằng "việc lựa chọn một quốc gia đối tác đáng tin cậy, không gây áp lực không đáng có là rất quan trọng", đồng thời ám chỉ mạnh mẽ rằng Hoa Kỳ và F-35 đã bị loại trừ, và do đó chỉ còn Su-57 là lựa chọn duy nhất của nước này để có được máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm trong thập kỷ tới.

Máy bay chiến đấu Su-57

Máy bay chiến đấu Su-57

Vũ khí, thiết bị điện tử hàng không và khả năng tàng hình của F-35 được coi là tinh vi hơn so với Su-57, nhưng máy bay chiến đấu của Nga được thiết kế để dễ bảo trì hơn nhiều ở mức độ khả dụng cao, có tầm bay gấp đôi, có thể bay với tốc độ gấp đôi, mang theo radar và tên lửa lớn hơn nhiều và có hiệu suất bay vượt trội hơn nhiều ở mọi tốc độ. Su-57 có thêm lợi thế là đã trải qua gần ba năm thử nghiệm trong môi trường chiến đấu cường độ cao tại chiến trường Ukraine, bao gồm được sử dụng để chế áp phòng không , không chiến hoạt động trong không phận của đối phương được bảo vệ nghiêm ngặt, cũng như để tiến hành các cuộc tấn công chính xác . Lịch sử lâu dài về chia sẻ công nghệ và các chương trình chung giữa Nga và Ấn Độ, cùng những căng thẳng đáng kể thường xuyên nảy sinh giữa Delhi và Washington, đặt Nga vào vị thế mạnh hơn nhiều để giới thiệu máy bay chiến đấu của mình. Việc mua sắm F-35 dự kiến sẽ mang lại cho Hoa Kỳ đòn bẩy to lớn đối với Ấn Độ thông qua việc kiểm soát mã nguồn và nguồn cung cấp phụ tùng cùng các phương tiện khác. Hoa Kỳ cũng được coi là ít có khả năng cung cấp các lựa chọn tương đương về sản xuất chung và chuyển giao công nghệ cho Nga, nước gần đây đã ký một thỏa thuận chưa từng có cho phép Ấn Độ sản xuất chung động cơ AL-31 cho hơn 220 máy bay chiến đấu Su-30MKI mà trước đây hai nước đã sản xuất chung theo giấy phép.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực
Quân đội Hoa Kỳ gặp tai nạn hàng không lớn thứ tư trong 15 ngày: Máy bay phản lực tác chiến điện tử EA-18G bị mất
Bắc Mỹ, Tây Âu và Châu Đại Dương, Máy bay và Phòng không
Ban biên tập tạp chí Military Watch
Ngày 13 tháng 2 năm 2025

Các vụ tai nạn của F-35, UH-60, Super King Air 350 và EA-18G

Các vụ tai nạn của F-35, UH-60, Super King Air 350 và EA-18G

Một máy bay tác chiến điện tử EA-18G Growler của Hải quân Hoa Kỳ đã bị rơi khi đang hạ cánh và mất tích trên biển vào ngày 12 tháng 2, sau khi chạy quá đường băng trên một tàu sân bay lớp Nimitz. Hai phi công của máy bay đã phóng ra Vịnh San Diego và nhanh chóng được cứu hộ trước khi được đưa đến bệnh viện địa phương. Sự cố này đánh dấu vụ tai nạn thứ hai của một chiếc EA-18G trong vòng chưa đầy sáu tháng, với một vụ tai nạn trước đó xảy ra vào tháng 10 trong một chuyến bay huấn luyện thường lệ, khiến cả hai phi hành đoàn tử vong. Sự cố mới nhất đánh dấu vụ tai nạn thứ tư của một máy bay quân sự Hoa Kỳ trong vòng 15 ngày. Vào ngày 28 tháng 1, một chiếc F-35A của Không quân Hoa Kỳ đã được quay phim khi rơi tại Căn cứ Không quân Eielson ở Alaska, trong khi một ngày sau đó, một chiếc trực thăng vận tải UH-60 Blackhawk của Lục quân Hoa Kỳ đã va chạm với một máy bay của American Airlines gần Sân bay Quốc gia Reagan ở Washington, DC, khiến 67 người thiệt mạng.
Vào ngày 6 tháng 2, ba nhà thầu của Lầu Năm Góc và một lính thủy đánh bộ đã thiệt mạng khi một máy bay do thám Super King Air 350 bị rơi ở Philippines. Ngoài các vụ tai nạn dẫn đến mất máy bay, các sự cố khác bao gồm một chiếc F-22 buộc phải hạ cánh khẩn cấp tại Căn cứ Không quân Kadena ở Okinawa, đánh dấu lần hạ cánh thứ năm như vậy đối với các máy bay chiến đấu dễ gặp tai nạn tại cơ sở này trong vòng chưa đầy một năm. Vào ngày 30 tháng 1, một máy bay ném bom hạt nhân B-52H cũng buộc phải hạ cánh khẩn cấp tại Căn cứ Không quân Offutt ở Nebraska. Những lo ngại ngày càng tăng đã được nêu ra kể từ đầu thập kỷ này liên quan đến khả năng duy trì phi đội không quân của Lực lượng Vũ trang Hoa Kỳ, với hàng loạt tỷ lệ rơi cao đã xảy ra nhiều lần kể từ đó. Đôi khi, các vấn đề ảnh hưởng đến một số loại máy bay cụ thể ở mức cao hơn. Ví dụ, vào đầu năm 2024, Quân đội Hoa Kỳ đã mất bốn trực thăng tấn công AH-64 Apache trong các vụ tai nạn trong vòng chưa đầy 44 ngày, bao gồm hai vụ trong vòng chưa đầy ba ngày.


Máy bay giám sát và tên lửa P-8 của Úc xâm nhập không phận Trung Quốc: Máy bay chiến đấu J-16 thực hiện cú chặn gần
Châu Á-Thái Bình Dương, Máy bay và Phòng không
Ban biên tập tạp chí Military Watch
Ngày 13 tháng 2 năm 2025

J-16 của Trung Quốc (trên) và P-8A của Úc

J-16 của Trung Quốc (trên) và P-8A của Úc

Vào ngày 13 tháng 2, Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã phản đối việc triển khai một máy bay tuần tra hàng hải P-8A của Úc, "cố tình xâm phạm không phận Quần đảo Hoàng Sa của Trung Quốc mà không được phép của Trung Quốc và vi phạm chủ quyền của Trung Quốc". Bộ này nói thêm rằng Úc đã "gây nguy hiểm" cho an ninh quốc gia của Trung Quốc, với các lực lượng Trung Quốc đã đáp trả bằng "các biện pháp thích hợp, hợp pháp và chuyên nghiệp để kiềm chế". Bắc Kinh đã đưa ra "lời tuyên bố long trọng" với Úc về vấn đề này "yêu cầu Úc ngừng xâm phạm các quyền của mình, khiêu khích và phá hoại hòa bình và ổn định ở Biển Đông". P-8 là một phiên bản phái sinh của máy bay chở khách Boeing 737-800 được thiết kế cho các nhiệm vụ hàng hải tầm xa, trinh sát, chống tàu, trấn áp phòng không và chống tàu ngầm. Bên cạnh bộ cảm biến lớn được xây dựng xung quanh radar AN/APY-10, các khoang vũ khí bên trong và các điểm cứng bên ngoài bổ sung có thể chứa nhiều loại vũ khí bao gồm tên lửa chống bức xạ AGM-88G, tên lửa hành trình chống tàu AGM-158, ngư lôi Mark 54 và thủy lôi hải quân cùng nhiều loại khác. Các máy bay P-8 của Úc đã chứng minh khả năng tấn công tên lửa tầm xa của mình ở Thái Bình Dương trong quá khứ.

P-8A phóng tên lửa chống hạm Harpoon qua Thái Bình Dương

P-8A phóng tên lửa chống hạm Harpoon qua Thái Bình Dương

Trung Quốc đã phản ứng với những gì họ cáo buộc là máy bay xâm phạm không phận của mình bằng cách triển khai hai máy bay chiến đấu J-16 theo sát máy bay P-8, trong đó ít nhất một chiếc J-16 đã thả pháo sáng cách máy bay P-8 30 mét. Bộ Quốc phòng Úc gọi hành động của máy bay Trung Quốc là "không an toàn và thiếu chuyên nghiệp", đồng thời không thừa nhận các báo cáo của Trung Quốc rằng sự cố xảy ra trong không phận của Trung Quốc. Trung Quốc đã sử dụng máy bay J-16 để chặn chặt các máy bay phương Tây bị cáo buộc xâm phạm không phận của mình trong quá khứ, với các máy bay chiến đấu được cho là đã bay vòng quanh tàu khu trục HNLMS Tromp của Hải quân Hoàng gia Hà Lan và tiếp cận trực thăng NH90 của họ vào ngày 7 tháng 6 năm 2024. Bộ Quốc phòng Trung Quốc tuyên bố rằng tàu chiến và trực thăng đang dàn dựng các hành động khiêu khích ở phía đông Thượng Hải, đồng thời nói thêm rằng phía Hà Lan đã "tuyên bố sai sự thật rằng họ đang thực hiện một nhiệm vụ của Liên hợp quốc và phô trương sức mạnh của mình trên biển và không phận thuộc quyền tài phán của một quốc gia khác, gây căng thẳng và phá hoại quan hệ hữu nghị giữa hai nước". Trong khi Hoa Kỳ đang phải đối mặt với những khó khăn ngày càng tăng trong việc theo kịp sức mạnh quân sự của Trung Quốc ở Đông Á, các quốc gia khác trong Khối phương Tây như Úc, Hà Lan, Ý và Đức đã nỗ lực tăng cường đáng kể sự hiện diện quân sự của họ để hỗ trợ các lợi ích chung của phương Tây trong khu vực.


Algeria xác nhận máy bay chiến đấu Su-57 đầu tiên sẽ đến vào năm 2025: Nước này sẽ mua bao nhiêu chiếc?
Châu Phi và Nam Mỹ, Máy bay và Phòng không
Ban biên tập tạp chí Military Watch
Ngày 12 tháng 2 năm 2025

Máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm Su-57

Máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm Su-57

Truyền thông nhà nước Algeria ngày 12 tháng 2 lần đầu tiên xác nhận các báo cáo lâu nay rằng nước này đã trở thành khách hàng đầu tiên của máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm Su-57, tiết lộ rằng các phi công Algeria hiện đang được đào tạo tại Nga và việc giao máy bay dự kiến sẽ bắt đầu vào cuối năm nay. Báo cáo này được đưa ra sau khi người đứng đầu tập đoàn quốc phòng nhà nước Nga Rosoboronexport Alexander Mikheyev xác nhận hai ngày trước đó rằng khách hàng nước ngoài đầu tiên của Su-57 sẽ nhận và bắt đầu vận hành máy bay trước cuối năm 2025. Trước đó, Mikheyev đã xác nhận vào tháng 11 rằng một khách hàng nước ngoài giấu tên đã ký hợp đồng mua máy bay chiến đấu, điều này đã đưa Nga vào vị thế mạnh hơn để hiện chào hàng máy bay chiến đấu cho Ấn Độ và các khách hàng khác. Kể từ năm 2020, Algeria luôn được coi là khách hàng tiềm năng hàng đầu của Su-57, với những dấu hiệu mạnh mẽ đã xuất hiện kể từ thời điểm đó cho thấy nước này đang có kế hoạch mua máy bay chiến đấu. Các quan chức quân sự Algeria đã được nhìn thấy cầm mô hình máy bay trên truyền hình nhà nước vào năm đó trong khi đang hội đàm với các quan chức Nga đến thăm, cùng lúc đó, một bức ảnh ghép về máy bay chiến đấu đã được lắp đặt tại Bộ quốc phòng nước này.

Dimitry Shugayev và Said Chengriha với mô hình máy bay chiến đấu Su-57 tại Algeria năm 2020

Dimitry Shugayev và Said Chengriha với mô hình máy bay chiến đấu Su-57 tại Algeria năm 2020

Đơn vị Su-57 đầu tiên được cho là nhằm thay thế các máy bay đánh chặn MiG-25 Foxbat hiện đại đã nghỉ hưu vào tháng 6 năm 2022 và đã hình thành nên đội quân tinh nhuệ của hạm đội Algeria sau khi nước này trở thành khách hàng nước ngoài đầu tiên của chúng vào năm 1978. Algeria được cho là sẽ nhận được sáu chiếc Su-57 vào năm 2025, với số máy bay chiến đấu còn lại trong số hơn 20 chiếc dự kiến được sản xuất trong năm nay dự kiến sẽ được chuyển giao cho Lực lượng Hàng không Vũ trụ Nga. Các báo cáo chưa được xác nhận đã chỉ ra rằng 14 trong số các máy bay chiến đấu đang được đặt hàng để thay thế MiG-25. Các đơn đặt hàng tiếp theo cho các máy bay Su-57 khác, có thể là cho các biến thể trong tương lai vượt trội hơn, dự kiến sẽ được đặt vào gần cuối thập kỷ này hoặc vào những năm 2030 để thay thế các máy bay chiến đấu đa năng MiG-29 cũ hơn và máy bay chiến đấu tấn công Su-24 của nước này. Su-57 cuối cùng cũng có thể bắt đầu thay thế các máy bay chiến đấu Su-30MKA hiện đang là xương sống của phi đội, trong đó 72 chiếc hiện đang hoạt động sau khi được đặt hàng từ năm 2006 đến năm 2020. Không quân Algeria đã được coi là có tiềm năng chiến đấu lớn nhất trong số các phi đội của các quốc gia châu Phi, Ả Rập và Hồi giáo, với việc mua sắm các máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm dự kiến sẽ củng cố vị thế của mình về mặt này. Cuộc tấn công của NATO vào nước láng giềng Libya năm 2011, được các nước láng giềng coi là một hành động xâm lược vô cớ, được cho là một yếu tố chính thúc đẩy đầu tư mới vào khả năng tác chiến trên không của Algeria để ngăn chặn và nếu cần thiết sẽ đẩy lùi một cuộc tấn công tương tự.

Máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm Su-57

Máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm Su-57

Trong nỗ lực giành được đơn đặt hàng từ Algeria, máy bay chiến đấu Su-57 phải đối mặt với sự cạnh tranh từ máy bay chiến đấu FC-31 của Trung Quốc, một máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm đối thủ sử dụng công nghệ tàng hình và thiết bị điện tử hàng không tiên tiến hơn đáng kể, và được cho là sẽ bắt đầu giao hàng cho Pakistan vào năm 2029. Trung Quốc đã giành được thị phần ngày càng tăng trong các đơn đặt hàng vũ khí của Algeria, với các đơn hàng gần đây bao gồm máy bay không người lái CH-4 và WJ-700, hệ thống pháo phản lực WM-80, pháo tự hành PLZ-45 , hệ thống tên lửa chống tăng HJ-12 , hệ thống tác chiến điện tử CHL-906, tàu hộ tống tàng hình lớp Adhafer và theo một số nguồn tin là hệ thống phòng không tầm xa HQ-9B . Trung Quốc cũng được cho là sẽ thâm nhập chưa từng có vào thị trường Algeria bằng cách cung cấp cho nước này lớp xe tăng đầu tiên không phải của Nga , VT-4, đây sẽ là lớp xe tăng đầu tiên của Algeria có hệ thống bảo vệ chủ động. Có khả năng đáng kể là FC-31 sẽ làm giảm nhu cầu về Su-57 trong tương lai, khiến máy bay chiến đấu của Nga có khả năng thay thế MiG-25 và MiG-29 trong khi máy bay chiến đấu tiên tiến hơn của Trung Quốc sẽ trở thành xương sống của phi đội và thay thế Su-30MKA.

Máy bay chiến đấu Su-57 sẽ được chuyển giao cho Không quân Nga vào tháng 11 năm 2024

Máy bay chiến đấu Su-57 sẽ được chuyển giao cho Không quân Nga vào tháng 11 năm 2024

Su-57 được hưởng lợi từ một cấp độ thử nghiệm chiến đấu hoàn toàn độc đáo trong số các máy bay chiến đấu cùng thế hệ, và sau khi các nguyên mẫu được triển khai tới Syria vào năm 2018 để tiến hành các cuộc không kích vào các nhóm phiến quân Hồi giáo, các hoạt động ở Ukraine từ năm 2022 đã bao gồm chế áp phòng không , không chiến các hoạt động trong không phận của đối phương được bảo vệ nghiêm ngặt. Máy bay chiến đấu này chủ yếu được sử dụng cho các nhiệm vụ tấn công chính xác . Việc tăng đáng kể quy mô sản xuất Su-57 kể từ năm 2020 đã khiến các đơn đặt hàng xuất khẩu quy mô lớn có vẻ ngày càng khả thi, với hợp đồng xuất khẩu đầu tiên được xác nhận vào tháng 11 năm 2024 đã được ký kết và Algeria được đồn đoán rộng rãi là khách hàng có khả năng nhất. Không giống như F-22 và F-35 của Mỹ có chi phí vận hành cao hơn đáng kể và có nhu cầu bảo dưỡng cao hơn nhiều so với các thế hệ tiền nhiệm thứ tư, thiết kế của Su-57 ưu tiên chi phí vận hành thấp và dễ bảo dưỡng, giúp máy bay chiến đấu này có giá cả phải chăng để thay thế một đổi một cho các máy bay trước đó như Su-24 và Su-30. Ngược lại, các đội bay chuyển sang F-35 liên tục phải cắt giảm đáng kể số lượng máy bay chiến đấu được vận hành để có thể đáp ứng chi phí hoạt động cao của nó. Chi phí hoạt động của Su-57 thấp hơn đáng kể so với MiG-25 mà chúng dự kiến sẽ thay thế.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực
Lời nhắc nhở rùng rợn về vụ đánh bom tàu USS Cole khi tàu 53.000 tấn đâm vào tàu sân bay Harry S. Truman; Thảm họa đã được ngăn chặn?
Qua
Sakshi Tiwari
-
Ngày 14 tháng 2 năm 2025


Chia sẻ

Facebook


Twitter


WhatsApp


ReddIt


Trong một sự cố được mô tả là hiếm hoi và chưa từng có, một tàu sân bay lớp Nimitz của Hải quân Hoa Kỳ—USS Harry S. Truman—đã va chạm với một tàu chở hàng khổng lồ có lượng giãn nước gần bằng tàu sân bay Liêu Ninh của Trung Quốc.
Vụ va chạm xảy ra ở vùng lân cận Port Said, Ai Cập, trên Biển Địa Trung Hải. "Tàu sân bay lớp Nimitz USS Harry S. Truman (CVN 75) đã va chạm với tàu buôn Besiktas-M vào khoảng 11:46 tối giờ địa phương, ngày 12 tháng 2, khi đang hoạt động ở vùng lân cận Port Said, Ai Cập, trên Biển Địa Trung Hải", Hải quân Hoa Kỳ cho biết trong một tuyên bố vào ngày 13 tháng 2.
Tàu chở hàng nặng đã được xác định là Besiktas-M, một tàu chở hàng rời treo cờ Panama. Các đơn vị theo dõi tàu độc lập lưu ý rằng tàu chở hàng đang trên đường từ cảng Aqaba ở Jordan đến Constanta ở Romania khi vụ va chạm xảy ra.
Vụ va chạm xảy ra giữa hai con tàu khổng lồ: tàu Beskitas-M trọng tải 53.000 tấn và tàu sân bay trọng tải 100.000 tấn của Hải quân Hoa Kỳ.
Để so sánh, tàu sân bay Liêu Ninh của Trung Quốc có lượng giãn nước khoảng 54.500 tấn, tàu sân bay INS Vikramaditya của Ấn Độ có lượng giãn nước khoảng 45.400 tấn, tàu sân bay Charles De Gaulle của Pháp có lượng giãn nước khoảng 42.500 tấn và tàu sân bay "đã ngừng hoạt động" Đô đốc Kuznetsov của Nga có lượng giãn nước 53.000 tấn.
USS Harry S. Truman không bị hư hại nghiêm trọng mặc dù đã chịu đựng một vụ va chạm với một con tàu nặng như vậy. Theo các báo cáo, không có tình trạng ngập nước và không có thương tích nào đối với 5.000 thủy thủ đoàn đồn trú trên tàu sân bay. Hơn nữa, các hệ thống động lực của Truman vẫn nguyên vẹn và ở trong "tình trạng an toàn và ổn định".
Tàu sân bay USS Harry S. Truman-Wikipedia
Tuy nhiên, vụ va chạm đã gây ra một làn sóng phẫn nộ trên mạng xã hội, với cư dân mạng đánh dấu vụ việc là một vi phạm an ninh nghiêm trọng. "Liệu thuyền trưởng của USS Harry S. Truman có bị sa thải không? Có thể là có. Ông ấy chịu trách nhiệm 100% cho mọi thứ trên tàu—không có lý do gì để bào chữa", John Konrad V, giám đốc điều hành của gCaptain maritime news trên trang mạng xã hội X cho biết.
Một số người khác than thở rằng vụ việc này đã làm tổn hại đến danh tiếng của USS Harry S. Truman trong khi lưu ý đến một vụ việc gần đây trong đó một chiếc F/A-18F Super Hornet của Hải quân Hoa Kỳ từ USS Harry S. Truman đã vô tình bị tàu tuần dương tên lửa dẫn đường USS Gettysburg bắn hạ vào tháng 12 năm 2024. Boong bay rộng 4,5 mẫu Anh của USS Harry S. Truman có thể chứa 90 máy bay, bao gồm cả máy bay phản lực F/A-18F Super Hornet.
Nhiều cư dân mạng đã đặt câu hỏi về thuyền trưởng của USS Harry S. Truman. Một cư dân mạng có tên là Tiến sĩ Clayton Forrester đã viết: "Sẽ thế nào nếu con tàu va chạm với USS Harry S. Truman được điều khiển bởi những kẻ khủng bố và chứa đầy thuốc nổ? Sự bất tài của thuyền trưởng khi cho phép nó đến gần như vậy có thể khiến thủy thủ đoàn của ông ta thiệt mạng và làm nhục Hoa Kỳ".

Những lo ngại trên không phải là vô căn cứ và dựa trên những sự việc kinh hoàng trong quá khứ.
Vào tháng 10 năm 2000, tàu chiến USS Cole do Hoa Kỳ dẫn đường đang tiếp nhiên liệu tại một cảng ở Yemen thì bị một chiếc thuyền nhỏ chở thuốc nổ và hai kẻ đánh bom liều chết của Al Qaeda tiếp cận.
Chiếc thuyền phát nổ gần USS Cole, giết chết 17 thành viên thủy thủ đoàn và làm bị thương khoảng 39 người. Vụ việc được gọi là vụ đánh bom Cole và vẫn là vụ tấn công khủng bố chết chóc nhất vào một tàu chiến của Hoa Kỳ.


Hình ảnh tàu USS Cole sau vụ đánh bom vào tháng 10 năm 2000. Nguồn: Chính phủ Hoa Kỳ.
Rất hiếm khi tàu sân bay di chuyển gần các tàu thương mại vì chúng thường di chuyển với một nhóm tấn công gồm các tàu khu trục và tàu tuần dương đặt tàu sân bay ở trung tâm. Tuy nhiên, trong sự cố cụ thể này, nhóm tấn công tàu sân bay được cho là sẽ đi qua Kênh đào Suez, tuyến đường thủy nối liền Địa Trung Hải và Biển Đỏ.
Vì kênh đào Suez là một tuyến đường thủy hẹp chỉ rộng khoảng 205 mét nên tất cả tàu thuyền của CSG đều phải đi qua kênh đào này theo một hàng duy nhất.
Trong khi thông tin chi tiết về lý do tại sao tàu buôn lại đến rất gần tàu sân bay USS Harry S. Truman hiện vẫn chưa được biết, Hải quân Hoa Kỳ đã mở cuộc điều tra.
Chuẩn tướng Hải quân Ấn Độ (R) Anil Jai Singh nói với EurAsian Times: “Đây là một diễn biến rất đáng ngạc nhiên. Các tàu sân bay thường đi theo nhóm, vì vậy một tàu buôn va chạm với nó là điều bất thường. Ngay cả khi tàu sân bay đi một mình, hai tàu lớn cũng phải đi cách xa nhau. Có những quy định cụ thể được gọi là 'Quy tắc giao thông', mà các tàu phải tuân thủ khi tiếp xúc bằng radar hoặc trực quan với nhau để đảm bảo an toàn hàng hải. Cuộc điều tra sẽ tiết lộ điều thực sự đã xảy ra.”
Bình luận về vụ tai nạn , Sal Mercogliaono, một nhà sử học hàng hải và thủy thủ nổi tiếng, cho biết các tàu của Hoa Kỳ không sử dụng Hệ thống nhận dạng tự động (AIS) vào thời điểm xảy ra va chạm mặc dù "họ được cho là phải sử dụng hệ thống này khi đang lưu thông".
Ông cũng đánh giá thiệt hại đối với tàu buôn trên X, nói rằng: “Có vẻ như Besiktas M đã đâm vào Truman bằng mũi mạn phải của nó. Lưu ý cuộn dây cáp neo bị cắt đứt và hư hỏng ở thành hầm mạn phải phía trước. Thiệt hại này có thể chỉ ra rằng Besiktas đã đi vào bên dưới phần nhô ra của boong tàu Truman.”
Ngoài ra, Carl Schuster, cựu thuyền trưởng Hải quân Hoa Kỳ và giáo sư Đại học Hawaii Pacific, nói với CNN rằng không có nhiều chỗ cho sai sót trong những trường hợp như vậy. Những lỗi định hướng nhỏ, hiểu sai mục tiêu của tàu kia hoặc sự chậm trễ trong việc ra quyết định của thủy thủ đoàn của bất kỳ tàu nào cũng có thể nhanh chóng khiến họ rơi vào tình thế nguy hiểm "với rất ít lựa chọn khả thi".

Schuster cho biết: “Không có nhiều không gian để di chuyển trên tuyến đường biển hạn chế và cả hai tàu đều cần khoảng một hải lý để dừng lại”.
Va chạm giữa tàu quân sự và tàu dân sự không phải là chưa từng có. Ví dụ, tháng trước, một tàu phá băng chạy bằng năng lượng hạt nhân của Nga có tên “50 Let Pobedy” (còn được gọi là 50 năm chiến thắng) đã va chạm với một tàu chở hàng ở Biển Kara.
Riêng tàu ngầm lớp Scorpene của Hải quân Ấn Độ đã va chạm với một tàu cá ngoài khơi bờ biển Goa vào tháng 11 năm 2024. Ngoài ra, đã có một số vụ va chạm giữa tàu của Hải quân Hoa Kỳ và tàu dân sự.
Tuy nhiên, lần cuối cùng một tàu sân bay của Hoa Kỳ bị va chạm là hơn hai thập kỷ trước, vào ngày 22 tháng 7 năm 2004, tàu USS John F. Kennedy cũ đã bị một chiếc thuyền buồm dhow, một loại thuyền buồm phổ biến ở Trung Đông, đâm phải.
Sự cố mới nhất đã gây ra rất nhiều sự phẫn nộ vì tàu sân bay của Hoa Kỳ chạy bằng năng lượng hạt nhân và một vụ va chạm có thể nhanh chóng trở thành thảm họa, đặc biệt là khi nó xảy ra với một con tàu khổng lồ như Besikstas-M. USS Harry S. Truman được cung cấp năng lượng bởi hai lò phản ứng hạt nhân và bốn hệ thống đẩy.
May mắn thay, Hải quân Hoa Kỳ đánh giá rằng tàu sân bay "không bị nguy hiểm do va chạm". Mức độ thiệt hại hiện đang được đánh giá và Hải quân sẽ công bố thêm thông tin sau.
Tàu sân bay Truman đã đi đầu trong cuộc chiến chống lại Houthis
Sau 50 ngày ở Biển Đỏ dưới sự chỉ huy của Bộ Tư lệnh Trung ương Hoa Kỳ (USCENTCOM), USS Harry S. Truman đã đi qua Kênh đào Suez để tiến vào Biển Địa Trung Hải vào ngày 3 tháng 2. Nhóm tác chiến tàu sân bay đã ghé cảng Vịnh Souda, Hy Lạp vào ngày 6 tháng 2, USNI News đưa tin .
Khi tàu sân bay đến Hoạt động hỗ trợ hải quân Souda Bay trên đảo Crete của Hy Lạp, Chuẩn đô đốc Sean Bailey, chỉ huy nhóm tác chiến, đã đưa ra tuyên bố nêu rõ, “Nhóm tác chiến tàu sân bay Harry S. Truman vẫn là lực lượng có khả năng thích ứng và sát thương cao nhất tại chiến trường. Chuyến thăm cảng này mang đến cơ hội để thiết lập lại và tập trung vào công tác bảo dưỡng để sẵn sàng tối đa trước các hoạt động trong tương lai”.
Lệnh ngừng bắn ở Gaza có hiệu lực từ ngày 19 tháng 1 đã tạo điều kiện cho chuyến thăm cảng này.
Tàu sân bay đã ở trong khu vực trách nhiệm của Bộ Tư lệnh Trung ương Hoa Kỳ kể từ ngày 14 tháng 12, khi Turman đến cùng với USS Jason Dunham, tàu khu trục tên lửa dẫn đường USS Stout và tàu tuần dương tên lửa dẫn đường USS Gettysburg. Kể từ đó, nhóm này đã thực hiện "nhiều cuộc tấn công tự vệ" chống lại Houthis ở Yemen. Bộ Tư lệnh Lực lượng Hạm đội Hoa Kỳ cho biết nhóm tấn công đã tiến hành các cuộc không kích chống lại ISIS ở Somalia vào ngày 1 tháng 2.
Trong những ngày trước khi lệnh ngừng bắn được thực hiện, Houthis tuyên bố đã tăng cường nhắm mục tiêu vào lực lượng Hoa Kỳ. Họ báo cáo tám cuộc tấn công bằng máy bay không người lái và tên lửa vào Truman.
Lực lượng dân quân có trụ sở tại Yemen cho biết nhóm tàu sân bay đã bị buộc phải rời khỏi khu vực hoạt động do các cuộc tấn công. Tuy nhiên, các cuộc tấn công này đã không được US CENTCOM thừa nhận mặc dù họ thường xuyên báo cáo bắn hạ máy bay không người lái và tên lửa của kẻ thù đến từ Yemen.
Khi lệnh ngừng bắn có hiệu lực vào tháng trước, một phát ngôn viên của Houthi đã tuyên bố rằng sau "việc chấm dứt hành động xâm lược ở Dải Gaza", tổ chức có trụ sở tại Yemen này sẽ ngừng nhắm mục tiêu vào các tàu do Hoa Kỳ và Vương quốc Anh sở hữu, vận hành và đăng ký kể từ ngày 19 tháng 1.
Tuy nhiên, nhóm tác chiến tàu sân bay của Hoa Kỳ vẫn chưa được Hoa Kỳ triệu hồi vì lệnh ngừng bắn mong manh đã xuất hiện những rạn nứt do bất đồng giữa Israel và Hamas.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực
Tai nạn “vô lý”! Các chuyên gia quân sự bị sốc bởi vụ tai nạn EA-18G Growler trong hoạt động không chiến đấu; Đặt câu hỏi về việc đào tạo phi công
Qua
Ashish Dangwal
-
Ngày 13 tháng 2 năm 2025


Chia sẻ

Facebook


Twitter


WhatsApp


ReddIt


Một máy bay tác chiến điện tử EA-18G Growler của Hải quân Hoa Kỳ đã rơi xuống Vịnh San Diego vào sáng ngày 12 tháng 2 khi đang cố gắng hạ cánh tại Căn cứ Không quân Hải quân North Island.
Máy bay rơi vào khoảng 10:15 sáng giờ địa phương, ngay ngoài khơi gần căn cứ hải quân. Đoạn video ghi lại khoảnh khắc máy bay phản lực lao xuống theo góc dốc, lao mũi xuống nước với tốc độ cao trước khi biến mất khỏi tầm nhìn.
May mắn thay, cả hai phi công đều thoát ra ngoài an toàn và được một tàu đánh cá gần đó cứu, Cảnh sát biển Hoa Kỳ xác nhận.
Chỉ huy Beth Teach, người phát ngôn của Hải quân, cho biết vụ tai nạn xảy ra trong quá trình "bay vòng lại", khi máy bay hủy bỏ việc hạ cánh và cất cánh trở lại.
Các phi công, những người vẫn chưa được công khai danh tính, đã ở dưới nước khoảng một phút trước khi được kéo đến nơi an toàn. Họ đã được đưa đến một bệnh viện địa phương và đang trong tình trạng ổn định, theo các quan chức.
Vào thời điểm xảy ra tai nạn, Vịnh San Diego đang có mưa và sương mù. Một cuộc điều tra toàn diện hiện đang được tiến hành để xác định nguyên nhân dẫn đến tai nạn.
Chiếc máy bay, có giá trị chỉ dưới 80 triệu đô la, vẫn nằm dưới nước trong vịnh. Người ta vẫn chưa biết liệu các phi công có phát tín hiệu cấp cứu trước khi rơi hay không.
Hải quân báo cáo rằng họ đã xác định được địa điểm máy bay rơi dưới nước, với các tàu của Harbor Security có mặt tại địa điểm này trong khi các phi hành đoàn nỗ lực giảm thiểu mọi tác động tiềm ẩn đến môi trường do máy bay chìm gây ra.
Dịch vụ này cho biết, “Công chúng được nhắc nhở không tiếp cận, chạm vào hoặc thu thập bất kỳ mảnh vỡ nào có thể trôi dạt vào bờ. Bất kỳ ai gặp phải mảnh vỡ máy bay nghi ngờ nên báo cáo với chính quyền địa phương hoặc gọi đến Căn cứ Hải quân Coronado.”

Theo các báo cáo, Growler có thể đã tham gia Cuộc tập trận Bamboo Eagle 25-1, một cuộc tập trận huấn luyện đa quốc gia được thiết kế để tăng cường khả năng tương tác giữa các lực lượng không quân đồng minh. Cuộc tập trận do Trung tâm Chiến tranh Không quân Hoa Kỳ chỉ huy, có sự tham gia của Không quân Hoàng gia, Không quân Hoàng gia Úc và lần đầu tiên là Không quân Hoàng gia Canada.
Tập trung vào Agile Combat Employment, khóa đào tạo này nhằm mục đích chuẩn bị cho lực lượng triển khai nhanh chóng và hoạt động liên tục trong điều kiện cạnh tranh. Thiếu tướng Christopher Niemi cho biết các cuộc tập trận như vậy sẽ tăng cường năng lực của đồng minh để ứng phó với các mối đe dọa mới nổi.
Ảnh chụp màn hình CrashEA-18G Growler của Hải quân Hoa Kỳ
EA-18G Growler là phiên bản chuyên biệt của F/A-18 Super Hornet, được thiết kế để cung cấp khả năng tác chiến điện tử tiên tiến.


Growler được trang bị hệ thống gây nhiễu radar, phá tín hiệu và tấn công điện tử tinh vi, khiến nó trở thành một tài sản quan trọng trong không chiến hiện đại. Máy bay có khả năng chế áp hệ thống phòng không của đối phương, phá vỡ liên lạc và hỗ trợ các nhiệm vụ tấn công trong môi trường có nguy cơ cao.
Growler chủ yếu được các phi đội tấn công điện tử trong Hải quân Hoa Kỳ vận hành, bao gồm VAQ-135, có trụ sở tại Căn cứ Không quân Hải quân (NAS) Đảo Whidbey, Washington.
Chiếc Growler đầu tiên được chuyển giao cho Đảo Whidbey vào năm 2008 và kể từ đó, loại máy bay này đã đóng vai trò quan trọng trong các hoạt động quân sự toàn cầu.
Cấu hình hai chỗ ngồi của Growler bao gồm một phi công ngồi phía trước và một sĩ quan tác chiến điện tử (EWO) ngồi phía sau, người quản lý các hệ thống gây nhiễu và đối phó phức tạp của máy bay.
Hình ảnh
Một chiếc EA-18G Growler của Hải quân Hoa Kỳ với VAQ 140 hạ cánh trên tàu USS George Washington. Twitter
Vụ tai nạn của máy bay EA-18G Growler tại Vịnh San Diego vào ngày 12 tháng 2 năm 2025 đánh dấu vụ tai nạn lớn thứ hai liên quan đến loại máy bay này chỉ trong vòng ba tháng, làm dấy lên lo ngại về các vấn đề tiềm ẩn về an toàn.
Sự cố mới nhất này xảy ra sau vụ tai nạn thảm khốc vào ngày 15 tháng 10 năm 2024 gần Núi Rainier, Washington, khiến hai phi công hải quân thiệt mạng.
Trong vụ tai nạn hồi tháng 10, chiếc máy bay thuộc Phi đội tấn công điện tử 130 (VAQ-130) đã bị rơi lúc 3:23 chiều giờ địa phương.

Các đội tìm kiếm và cứu hộ đã xác định được vị trí xác máy bay vào ngày hôm sau, nhưng danh tính của hai phi công mất tích—Trung tá Lyndsay “Miley” Evans và Trung úy Serena “Dug” Wileman—không được xác nhận công khai cho đến ngày 21 tháng 10.
Chiếc máy bay này đang phục vụ cùng VAQ-130 “Zappers”, phi đội tác chiến điện tử lâu đời nhất của Hải quân Hoa Kỳ. Vào thời điểm xảy ra vụ tai nạn, phi đội đã trở về cảng nhà sau khi triển khai chiến đấu với Carrier Air Wing 3 (CVW-3) trên tàu sân bay lớp Nimitz USS Dwight D. Eisenhower (CVN-69).
Trong quá trình triển khai, VAQ-130 đóng vai trò chủ chốt trong Chiến dịch Prosperity Guardian, tiến hành các hoạt động tác chiến liên tục trên các tuyến đường thủy chiến lược, bao gồm Biển Đỏ phía Nam, Eo biển Bab al-Mandeb và Vịnh Aden.
Trong lần triển khai này, Zappers đã làm nên lịch sử khi trở thành phi đội EA-18G đầu tiên đạt được thành tích tiêu diệt mục tiêu trên không, bắn hạ thành công một máy bay không người lái của Houthi khi đang hoạt động ở Biển Đỏ.
Ngoài ra, Growlers từ phi đội không quân của USS Eisenhower đã sử dụng Tên lửa dẫn đường chống bức xạ tiên tiến AGM-88E (AARGM) lần đầu tiên trong chiến đấu. Tên lửa này được sử dụng để phá hủy một trực thăng tấn công Mi-24/35 “Hind” khi nó đang đỗ trên mặt đất.
Các chuyên gia bối rối vì vụ tai nạn
Các chuyên gia hàng không và cựu phi công quân sự đang vật lộn với những câu hỏi chưa có lời giải đáp xung quanh vụ máy bay EA-18G Growler của Hải quân Hoa Kỳ rơi xuống Vịnh San Diego vào ngày 12 tháng 2 năm 2025.
Mặc dù hai phi công đã sống sót một cách kỳ diệu, sự cố này đã làm dấy lên mối lo ngại nghiêm trọng về nguyên nhân khiến một máy bay tác chiến điện tử hiện đại bị rơi trong một cuộc diễn tập thường lệ.
Tiến sĩ Rex Rivolo, cựu chuyên gia phân tích của Lầu Năm Góc, người đã đánh giá máy bay F/A-18 từ năm 1992 đến năm 2009, đã bày tỏ sự sốc của mình về vụ tai nạn, gọi việc một máy bay hiện đại như vậy rơi trong điều kiện không chiến đấu là "vô lý".
Rivolo nói với 10News rằng: "Đối với một máy bay hiện đại có hai động cơ, không tham gia chiến đấu, không ở phạm vi bay, chỉ bay vòng quanh rồi rơi là điều vô lý".
Sau khi nghiên cứu sâu rộng và bay trên máy bay tiền nhiệm của Growler, Rivolo mô tả chiếc máy bay này là "một ngôi sao sáng" về mặt hiệu suất và độ tin cậy.
“Không bao giờ có vấn đề gì cả. Nó hoạt động tốt hơn so với thiết kế và thực sự không bao giờ có bất kỳ mối quan tâm nào”, ông nói. “Chương trình thực sự là một ví dụ về cách làm đúng mọi việc”.
Rivolo tin rằng cuộc điều tra sẽ nhanh chóng đưa ra câu trả lời, vì cả hai phi công đều sống sót. Tuy nhiên, ông đã nêu ra những câu hỏi quan trọng, đặc biệt là liệu máy bay có thực sự đang ở chế độ hạ cánh như Hải quân đã báo cáo hay không và điều kiện bay như thế nào vào thời điểm xảy ra vụ tai nạn.
Cựu phi công Thủy quân Lục chiến Ron Alvarado, phát biểu với NBC 7, đã phân tích địa điểm rơi máy bay gần Point Loma và cho rằng máy bay có thể đã đổi hướng khi mất lực nâng hoặc mất tín hiệu điều khiển.
Alvarado giải thích: "Nó có thể bay cho đến khi mất lực nâng hoặc các thông tin mà phi công đưa vào bộ điều khiển lần cuối khiến nó rẽ trái, sau đó thực sự đâm xuống vịnh".
Ông cũng suy đoán rằng các phi công có thể đã cố tình lái máy bay ra khỏi đất liền để tránh các công trình kiến trúc và khu vực đông dân cư, nhằm đảm bảo thiệt hại ở mức tối thiểu.
Mặt khác, Jim Kidrick, một cựu chỉ huy Hải quân và phi công chiến đấu, đồng thời là giám đốc điều hành của Bảo tàng Hàng không và Không gian San Diego, đã nhấn mạnh tầm quan trọng của việc đánh giá quá trình đào tạo phi công và mức độ sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ vào ngày xảy ra tai nạn.
"Câu hỏi đầu tiên là, phi hành đoàn có được đào tạo để thực hiện nhiệm vụ đó vào ngày hôm đó không? Bởi vì điều đó thực sự liên quan rất nhiều đến kỹ năng, hiệu suất của phi hành đoàn", Kidrick nói. Trong khi vẫn còn nhiều câu hỏi, Kidrick lưu ý rằng kết quả quan trọng nhất là sự sống sót của cả hai phi công.
"Điều này thực sự có một kết thúc khá tốt", ông nói. "Kết thúc là cả hai đều còn sống, và rất có thể, họ sẽ sống để bay vào một ngày khác".
Trong khi cuộc điều tra đang tiến triển, các quan chức quân sự và chuyên gia hàng không đang nỗ lực xác định nguyên nhân vụ tai nạn để ngăn ngừa những sự cố tương tự liên quan đến máy bay tác chiến điện tử tiên tiến của Hải quân.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực
Đó là F-35 đấu với Su-57 khi thỏa thuận MRFA 114 của Ấn Độ có thể bị xếp sau! Cựu Thống chế Không quân IAF giải thích điều gì tiếp theo cho Ấn Độ
Qua
Nhà báo ET
-
Ngày 14 tháng 2 năm 2025


Chia sẻ

Facebook


Twitter


WhatsApp


ReddIt


Bởi Air Marshal (R) RGK Kapoor
Triển lãm hàng không lớn nhất châu Á hiện đang thu hút đám đông tại Bengaluru. Tại triển lãm hàng không, cũng có những lời bàn tán về hai máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm từ hai đầu đối lập của quang phổ địa chính trị: F-35 của Hoa Kỳ và SU-57 của Nga. Tình trạng thiếu hụt máy bay chiến đấu trong IAF là một vấn đề nổi tiếng và được thảo luận rộng rãi trong thời gian gần đây.

IAF đang trải qua một trong những giai đoạn đầy thách thức nhất trong lịch sử của mình với tình trạng thiếu hụt năng lực nghiêm trọng. Mặt khác, hai nước láng giềng của Ấn Độ đang tiến hành hết tốc lực để mở rộng chất lượng và số lượng máy bay chiến đấu của họ. Tỷ lệ đang trở nên đầy thách thức.
Sức mạnh không quân là công cụ chính của sức mạnh quốc gia. Những tác động mà nó có thể tạo ra là do khả năng phản ứng, hỏa lực, sự nhanh nhẹn, linh hoạt và bao phủ theo chiều dọc, đòi hỏi nó phải nắm bắt các xu hướng công nghệ hiện tại.
Tình hình hiện tại
Theo Danh mục máy bay quân sự hiện đại thế giới ( WDMMA ), Trung Quốc có khoảng 2.184 máy bay chiến đấu, Pakistan có khoảng 498 máy bay và Ấn Độ có khoảng 542 máy bay chiến đấu. Điều này làm nổi bật rõ ràng tỷ lệ lực lượng giảm của Ấn Độ so với hai nước láng giềng.

Mặc dù nhiều biện pháp đã được đề xuất để khắc phục tình trạng này, nhưng số lượng này có thể sẽ không tăng trong vài năm tới vì LCA Mk1A bị trì hoãn, đơn đặt hàng thêm 97 chiếc LCA Mk1A vẫn chưa được bật đèn xanh và RFP cho MRFA vẫn đang được xây dựng.
Sự chậm trễ trong việc cung cấp động cơ GE F404 cho LCA Mk1A có nghĩa là phi đội LCA Mk1A đầu tiên sẽ không được hoàn thành vào tháng 3 năm 2026.
Trung Quốc có thể sẽ có hơn 1500 máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm và thứ sáu vào năm 2035, và Pakistan có thể sẽ nhận được 40 máy bay J-35 từ Trung Quốc và một số lượng không xác định máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm Kaan thông qua quan hệ đối tác với Türkiye.


Vì vậy, đến năm 2030, cả Không quân Quân đội Giải phóng Nhân dân (PLAAF) và Không quân Pakistan (PAF) đều sẽ có máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm, trong khi Máy bay chiến đấu hạng trung tiên tiến (AMCA) sẽ đang được phát triển.
Một slide được trình bày trong buổi họp báo tại Aero India 2025 đã liệt kê các mốc thời gian cho các đợt đưa máy bay chiến đấu vào IAF theo kế hoạch. Hiện tại, 220 chiếc LCA Mk1/1A, 120 chiếc LCA Mk2 và 120 chiếc AMCA sẽ được sản xuất tại quốc gia này, trong đó 40 chiếc đã được bàn giao cho IAF.


Kế hoạch là sản xuất 83 chiếc LCA Mk1A vào năm 2029 (sẽ có khung thời gian mới cho 97 chiếc bổ sung), 120 chiếc LCA Mk2 vào năm 2035 và AMCA từ năm 2036 trở đi.
Thống chế Không quân AP Singh, khi ngồi trên một chiếc máy bay LCA trên đường băng trong Aero India, đã đưa ra một số nhận xét gay gắt như ông không tin tưởng vào HAL, "HAL không ở chế độ nhiệm vụ", và đội hình bốn máy bay bay trong buổi trình diễn trên không thực sự không phải là Mk1A vì nó không có tất cả các khả năng được chỉ định. Ông cho biết đã đến lúc phải thay đổi điều gì đó để đảm bảo IAF có được khả năng đó đồng thời cũng chấp nhận rằng IAF cũng chịu trách nhiệm theo một cách nào đó khi thực hiện các thay đổi trong Yêu cầu định tính (QR) trong quá trình thực hiện.

Dự án MRFA đang ở giai đoạn RFP và rất lạc quan rằng nếu mọi việc diễn ra tốt đẹp, máy bay có thể được đưa vào sử dụng vào năm 2029 và tất cả 114 máy bay sẽ được sản xuất vào năm 2035. Do đó, hợp đồng này sẽ không thực sự giúp IAF lấp đầy những chỗ trống hiện tại trong khung thời gian mong muốn.
LCA Mk2, được tuyên bố là máy bay chiến đấu thế hệ 4++ với tổng trọng lượng là 17.500 Kgs, mang tải trọng vũ khí là 6500 Kgs và nhiên liệu bên trong là 3300 Kgs, nằm trong hạng mục M-2000 và thấp hơn Rafale, có tổng trọng lượng là 24.500 Kgs, mang tải trọng vũ khí là 9.500 Kgs và nhiên liệu bên trong là 4.700 kg. Tuy nhiên, xét đến các yêu cầu trong bối cảnh Ấn Độ, máy bay sẽ hoàn thành vai trò của một máy bay thế hệ 4++.
Cần lưu ý đến những hiệu quả mà Không quân Israel đạt được trong cuộc tấn công chống lại Iran bằng cách sử dụng kết hợp F-35, F-16 và F-15. Trong bối cảnh Ấn Độ, điều này có thể đạt được bằng LCA Mk2, Rafales và máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm.
Sau khi được nâng cấp, SU-30 MKI sẽ ngang bằng hoặc tốt hơn Rafale.

Hình ảnh minh họa: Su-57 so với F-35.Tùy chọn thế hệ thứ năm cho IAF
IAF hiện chỉ còn rất ít lựa chọn để đảm bảo có được năng lực cần thiết trong khung thời gian được chỉ định. Mặc dù các nhà phát triển và HAL đã đưa ra lời đảm bảo, nhưng nhiều biến số khiến những lời đảm bảo này có phần không chắc chắn. Một cách tiếp cận khác là nhu cầu của thời đại.
Hiện tại, hai nền tảng thế hệ thứ năm, F-35 và SU-57, đang tham gia Aero India. Cả hai máy bay đều thu hút được đông đảo đám đông.
Điều cần nhấn mạnh là các màn trình diễn trên không không phải là thước đo tiềm năng thực sự của máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm vì khả năng của chúng nằm bên trong máy bay dưới dạng hệ thống điện tử hàng không, cảm biến, sự kết hợp cảm biến và khả năng quan sát thấp.
Còn nhiều điều nữa cần phải làm để xác định khả năng thực tế của những máy bay này. SU-57 được sản xuất với số lượng ít hơn và không tham gia tích cực vào các hoạt động chiến đấu. Mặt khác, F-35 là một phần của nhiều Lực lượng Không quân; hơn 1.000 máy bay đang hoạt động và máy bay này đã được chứng minh khả năng chiến đấu.

Trong một cuộc trao đổi với giới truyền thông vào tháng 2 năm 2019, Tham mưu trưởng Không quân Hoa Kỳ đã tuyên bố rằng khi so tài với các máy bay chiến đấu thế hệ thứ tư và thứ tư trong cuộc tập trận Red Flag, F-35 đã đạt tỷ lệ tiêu diệt là 20:1.
Mặc dù đã có sự cải thiện ngay cả ở các máy bay chiến đấu thế hệ thứ tư, tỷ lệ tiêu diệt có khả năng vẫn nghiêng về máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm. Vì vậy, trong khung thời gian 2030, IAF phải có đủ số lượng máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm.
IAF được phép có 42,5 phi đội máy bay chiến đấu, tương đương với khoảng 765 máy bay. Cấu trúc lực lượng theo kế hoạch hiện tại vào năm 2030 có thể là 272 SU-30 MKI, 36 Rafale, 50 M-2000, 50 MiG-29, 123 LCA Mk1/1A và 105 Jaguar (531 máy bay chiến đấu, tương đương với 30,5 phi đội).
Ngoài ra, 97 chiếc LCA Mk1A và 120 chiếc LCA Mk2 sẽ được sản xuất, điều này có thể làm tăng số lượng phi đội lên 33,5 vì đến thời điểm đó vẫn chưa có đủ 97 chiếc LCA Mk1A được sản xuất.
Đây là giai đoạn chuyển tiếp của IAF. Sau năm 2030, M-2000, MiG-29 và Jaguars sẽ dần bị loại bỏ và AMCA vẫn đang trong quá trình thử nghiệm. Khoảng cách thời gian quan trọng này phải được lấp đầy bằng máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm.

Trong bối cảnh này, quốc gia này phải đánh giá lựa chọn thế hệ thứ năm tốt nhất. Nga được cho là sẽ một lần nữa cung cấp máy bay chiến đấu Su-57 cho Ấn Độ, trong khi Trump đã "chào hàng" máy bay chiến đấu F-35.
Ấn Độ đang ở vị thế tốt để đàm phán và đạt được một thỏa thuận khó khăn. Một ủy ban chuyên gia phải được thành lập ngay lập tức để đánh giá khả năng của F-35 và SU-57, đặc biệt chú trọng đến chi phí vòng đời và chuyển giao công nghệ hoặc hỗ trợ hợp tác cụ thể trong các công nghệ quan trọng mà R&D của chúng ta đang tụt hậu. Điều này sẽ đảm bảo rằng LCA Mk2 thực sự là bản địa với sự độc lập hoàn toàn để tích hợp và nâng cấp trong tương lai.
Ngoài ra, nếu F-35 được xem xét nghiêm túc, Hoa Kỳ phải đảm bảo quyền tự do hoàn toàn trong việc sử dụng máy bay này ở những môi trường địa lý được lựa chọn để tôn trọng vị thế Đối tác quốc phòng chính của Ấn Độ và xoa dịu mối lo ngại về độ tin cậy của Hoa Kỳ với tư cách là đối tác quốc phòng.
Do đó, thay vì 114 MRFA, Ấn Độ có thể mua bốn phi đội (72 máy bay) F-35 hoặc SU-57 tùy thuộc vào bên nào cung cấp thỏa thuận và năng lực tốt nhất với các loại vũ khí dành riêng cho Ấn Độ, khả năng tích hợp vũ khí của Ấn Độ trong tương lai và sự hợp tác để đạt được khả năng tự cung tự cấp trong các công nghệ quan trọng cụ thể.
Nếu được đẩy lên mức cao nhất, 72 máy bay này sẽ vượt trội hơn nhiều so với 114 MRFA, có lẽ trong một khung thời gian sớm hơn.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là yêu cầu về 42,5 phi đội có thể bị cắt giảm vì một phi đội thế hệ thứ năm lớn hơn sẽ được yêu cầu trong khung thời gian 2035-40 khi hầu hết các Lực lượng Không quân trên toàn thế giới sẽ vận hành máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm và thứ sáu. Quyết định này cũng sẽ cung cấp sự cân bằng tốt giữa máy bay chiến đấu thế hệ thứ 4++ và thứ năm trong IAF.
Giải pháp thay thế này sẽ đảm bảo HAL vẫn tập trung vào LCA Mk1A và Mk2, nâng cấp SU-30 MKI và AMCA. Nó cũng sẽ phù hợp với chính sách Atmanirbhar của quốc gia này và hỗ trợ công nghệ liên quan đến hợp đồng máy bay thế hệ thứ năm sẽ giúp vượt qua các công nghệ quan trọng cho các dự án máy bay chiến đấu trong tương lai và Máy bay chiến đấu trên boong đôi động cơ (TEDBF).
Bằng cách thực hiện lựa chọn này, IAF vào năm 2035 sẽ có 272 máy bay SU-30 MKI, 220 máy bay LCA Mk1/1A, 120 máy bay LCA Mk2, 36 máy bay Rafale và 72 máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm (tổng cộng 720 máy bay chiến đấu/40 phi đội máy bay chiến đấu), sau đó 120 máy bay AMCA sẽ được đưa vào biên chế.
Phần kết luận
Sức mạnh hàng không vũ trụ của Ấn Độ phải vẫn là công cụ được lựa chọn, và phải luôn theo kịp hoặc đi trước các đối thủ và đồng nghiệp. Tình hình hiện tại đòi hỏi các biện pháp khẩn cấp và các giải pháp sáng tạo. Năm đến bảy năm tới là giai đoạn quan trọng đối với IAF khi nhiều đội bay sẽ dần bị loại bỏ.
Việc đưa vào sử dụng máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm thay vì MRFA sẽ cung cấp cho IAF khả năng răn đe đáng tin cậy, tạo cơ hội cho quốc gia này tiếp thu, đào tạo và triển khai các công nghệ thế hệ thứ năm, đồng thời đạt được mục tiêu nội địa hóa hoàn toàn đối với LCA Mk2.
Kinh nghiệm này sẽ vô cùng quý giá trong quá trình triển khai ban đầu của dự án AMCA. Lợi thế lớn nhất của việc triển khai dự án này là đội máy bay chiến đấu nội địa lớn hơn, tính phổ biến cao hơn của các thành phần và phụ tùng, và quản lý hàng tồn kho hiệu quả với chi phí vòng đời thấp và khả năng chiến đấu tổng thể vượt trội.

2 Phi đội F-35 cho IAF! Trump cung cấp máy bay chiến đấu tàng hình F-35 cho Ấn Độ, chuyên gia gọi là lý tưởng để thu hẹp khoảng cách tàng hình
Qua
Bàn làm việc của EurAsian Times
-
Ngày 14 tháng 2 năm 2025


Chia sẻ

Facebook


Twitter


WhatsApp


ReddIt


Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump cho biết Hoa Kỳ sẽ bán máy bay chiến đấu tàng hình F-35 cho Ấn Độ. Điều thú vị là các máy bay chiến đấu tàng hình này đang tham gia triển lãm hàng không Aero India ở Bangalore.
“Bắt đầu từ năm nay, chúng tôi sẽ tăng doanh số bán vũ khí cho Ấn Độ lên nhiều tỷ đô la. Chúng tôi cũng đang mở đường để cuối cùng cung cấp cho Ấn Độ máy bay chiến đấu tàng hình F35”, Trump nói.
Trump cũng cho biết hai nước đã đạt được thỏa thuận bao gồm việc Ấn Độ nhập khẩu thêm dầu và khí đốt của Hoa Kỳ để thu hẹp thâm hụt thương mại giữa hai nước.
Đề xuất mua F-35 được đưa ra khi Nga bày tỏ sự quan tâm đến việc trang bị cho Ấn Độ máy bay chiến đấu tàng hình Su-57 và giúp Ấn Độ phát triển chương trình AMCA nội địa.
Lockheed Martin F-35 Lightning II
F-35 là máy bay chiến đấu đa năng tàng hình, một chỗ ngồi, một động cơ, mọi thời tiết, được thiết kế để chiếm ưu thế trên không và thực hiện nhiệm vụ tấn công. Nó cũng có khả năng tác chiến điện tử và tình báo, giám sát và trinh sát.

Northrop Grumman và BAE Systems là những đối tác chính trong chương trình với Lockheed Martin. Ba biến thể chính là F-35A cất cánh và hạ cánh thông thường (CTOL), F-35B cất cánh ngắn và hạ cánh thẳng đứng (STOVL) và F-35C trên tàu sân bay (CV/CATOBAR). Máy bay đã giành chiến thắng trong cuộc thi chương trình Máy bay chiến đấu tấn công chung (JSF) năm 2001.
Phần lớn được tài trợ bởi Hoa Kỳ, các nhà tài trợ khác bao gồm Vương quốc Anh, Úc, Canada, Ý, Na Uy, Đan Mạch, Hà Lan và Thổ Nhĩ Kỳ. Thổ Nhĩ Kỳ đã bị loại sau khi mua hệ thống phòng không S-400 của Nga. Vương quốc Anh là đối tác Cấp 1 duy nhất.
Máy bay trình diễn công nghệ X-35A bay lần đầu vào tháng 10 năm 2000, và máy bay nguyên mẫu F-35 bay lần đầu vào năm 2006. F-35B được đưa vào sử dụng trong Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ vào tháng 7 năm 2015, Không quân Hoa Kỳ F-35A vào tháng 8 năm 2016 và Hải quân Hoa Kỳ F-35C vào tháng 2 năm 2019.


Giai đoạn thử nghiệm bay đầu tiên rất rộng rãi đã hoàn thành vào tháng 4 năm 2018. Hoa Kỳ đề xuất mua khoảng 2.500 máy bay F-35 đến năm 2044 và hoạt động cho đến năm 2070.
Đặc điểm thiết kế của F-35
F-35 có cấu hình cánh đuôi với hai bộ ổn định thẳng đứng nghiêng để tàng hình. Vật liệu composite chiếm 35 phần trăm trọng lượng khung máy bay. Với trọng lượng rỗng 13.300 kg, F-35 nặng hơn đáng kể so với các máy bay chiến đấu hạng nhẹ (F-16, 8.573 kg) mà nó thay thế.


Giá đỡ vũ khí bên trong giúp giảm lực cản và động cơ đơn F135 (191 kN) mạnh mẽ cho phép đạt tốc độ Mach 1.6 với tải trọng bên trong đầy đủ.

Lực đẩy/trọng lượng ở mức 0,87 ở tổng trọng lượng (1,07 ở trọng lượng có tải với 50% nhiên liệu bên trong) tương ứng với 1,095 (1,24) đối với F-16. Biến thể F135-PW-600 dành cho F-35B kết hợp Quạt nâng trục (SDLF) để cho phép vận hành STOVL. Kiểm soát độ nghiêng trong khi bay chậm đạt được bằng cách chuyển hướng luồng không khí vòng qua động cơ chưa được làm nóng qua các vòi đẩy gắn trên cánh.
Máy bay có đặc điểm góc tấn công cao và khả năng cơ động linh hoạt. Hệ thống điện tử hàng không và cảm biến kết hợp nâng cao nhận thức tình huống và tính tập trung vào mạng.

Radar AESA APG-81 là một trong những radar tốt nhất trong cùng loại. Màn hình mũ bảo hiểm là một phần quan trọng của giao diện người-máy của F-35, cho phép "nhìn xuyên qua" tầm nhìn của máy bay và chỉ thị ngoài tầm nhìn của cảm biến và vũ khí.
Máy bay có hệ thống tác chiến điện tử hàng đầu. F-35 đã được thử nghiệm trong vai trò phối hợp có người lái và không người lái.

Máy bay chiến đấu F-35 của Israel – IDFNền tảng vũ khí
Máy bay có hai khoang vũ khí bên trong, mỗi khoang có hai trạm vũ khí. Đối với các nhiệm vụ không tàng hình, máy bay có thể sử dụng sáu trạm vũ khí bên ngoài. Sức chứa là 2.600 kg trên các giá treo bên trong và 6.800 kg trên các giá treo bên ngoài, tổng cộng là 8.400 kg.
Những máy bay này có thể mang theo các tổ hợp vũ khí tấn công tầm xa mới nhất của Mỹ và tên lửa không đối không. Các trạm bên trong có thể mang theo AIM-120 AMRAAM và cuối cùng là AIM-260 JATM. Máy bay cũng mang theo mồi nhử, pháo sáng và mồi nhử kéo theo.

Một giá vũ khí cho phép trạm ngoài bên trong mang hai tên lửa AIM-120 đang được phát triển. Trong Block 4, nó sẽ tăng tải trọng không đối không bên trong lên sáu tên lửa.
Đây là máy bay chiến đấu thế hệ thứ 5 duy nhất có khả năng hạt nhân. Tên lửa siêu thanh và vũ khí năng lượng trực tiếp đang được xem xét nâng cấp trong tương lai.
Mối quan tâm liên quan đến máy bay
Chương trình đã chứng kiến sự giám sát và chỉ trích vì chi phí phình to, lỗi phần mềm và giao hàng chậm trễ. Ba biến thể chỉ chia sẻ 25 phần trăm các bộ phận của chúng, thấp hơn nhiều so với mức chung dự kiến là 70 phần trăm, do đó làm tăng thêm chi phí cho chương trình. Với mức giá khoảng 100 triệu đô la cho mỗi máy bay, F-35 rất đắt.
Năm 2001, chương trình dự kiến sẽ tốn khoảng 200 tỷ đô la để mua theo giá trị năm cơ sở 2002. Đến năm 2017, sự chậm trễ và chi phí vượt mức đã đẩy chi phí mua dự kiến của chương trình F-35 lên 406,5 tỷ đô la, với tổng chi phí trọn đời, bao gồm cả hoạt động và bảo trì (cho đến năm 2070), lên 1,5 nghìn tỷ đô la theo giá trị năm đó. Việc sản xuất với công suất tối đa chỉ bắt đầu vào năm 2023.

Nó cũng đòi hỏi nhiều bảo trì. Chi phí cho mỗi giờ bay (CPFH) của F-35A là 35.000 đô la vào năm 2019, so với 17.716 đô la Mỹ của A-10 và 22.514 đô la Mỹ của F-16C. Lockheed Martin hy vọng sẽ giảm xuống còn 25.000 đô la Mỹ vào năm 2025. Nhiều người đặt câu hỏi về ý tưởng sử dụng cùng một thiết kế cơ bản để tạo ra nhiều biến thể, do đó tạo ra sự thỏa hiệp.
Điều đó cũng có nghĩa là dồn hết trứng vào một giỏ. Không có sự sao lưu, và phải chịu đựng sự chậm trễ và chi phí. Một số nhà phân tích tin rằng nó kém tin cậy hơn nhiều ở mức độ sẵn sàng 69 phần trăm so với F-16 nhẹ hơn và rẻ hơn nhiều mà nó được thiết kế để thay thế.
Các quốc gia hoạt động
Quân đội các nước Úc, Bỉ, Canada, Đan Mạch, Phần Lan, Đức, Israel, Ý, Nhật Bản, Hà Lan, Na Uy, Ba Lan, Hàn Quốc, Singapore, Thụy Sĩ, Vương quốc Anh và Hoa Kỳ hiện đang vận hành máy bay F35.
Đài Loan từng muốn mua F-35. Tuy nhiên, Hoa Kỳ không muốn bán vì lo ngại nguy cơ rò rỉ dữ liệu mật nếu các quan chức quân sự Trung Quốc tiếp cận được máy bay.

Hoa Kỳ đã từ chối mong muốn mua 8 đến 12 máy bay của Thái Lan vào tháng 5 năm 2023 và thay vào đó đề nghị cung cấp máy bay chiến đấu F-16 Block 70/72 Viper và F-15E Strike Eagle.
Việc bán F-35 cho Thổ Nhĩ Kỳ, một đối tác sáng lập của chương trình, đã bị cấm sau khi nước này mua hệ thống phòng không S-400 của Nga.
Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất ban đầu muốn mua F-35 nhưng sau đó đã rút lui vì chưa sẵn sàng đồng ý với các điều khoản bổ sung do Hoa Kỳ áp đặt.

Triển khai hoạt động
Các máy bay F-35B của USMC đã tham gia cuộc tập trận Red Flag đầu tiên vào tháng 7 năm 2016 và đã thực hiện 67 phi vụ. Đợt triển khai F-35B đầu tiên ra nước ngoài là tại MCAS Iwakuni, Nhật Bản, vào năm 2017.
Hoạt động chiến đấu bắt đầu vào tháng 7 năm 2018 từ tàu tấn công đổ bộ USS Essex, với cuộc không kích đầu tiên vào ngày 27 tháng 9 năm 2018 nhằm vào mục tiêu của Taliban ở Afghanistan.
F-35B hoạt động từ các căn cứ tạm thời trong lãnh thổ đồng minh trong vùng giao tranh tên lửa thù địch. Phi đội F-35C đầu tiên của Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ đi vào hoạt động vào tháng 7 năm 2021 và lần đầu tiên được triển khai trên tàu sân bay vào tháng 1 năm 2022.
USAF F-35A đã tiến hành cuộc tập trận Red Flag đầu tiên vào năm 2017 và được báo cáo là đạt tỷ lệ tiêu diệt 15:1 trước những kẻ xâm lược F-16. Đợt triển khai F-35A đầu tiên của USAF diễn ra vào tháng 4 năm 2019 tại Căn cứ Không quân Al Dhafra, UAE và lần đầu tiên được sử dụng trong chiến đấu trong một cuộc không kích vào mạng lưới đường hầm của Nhà nước Hồi giáo ở miền bắc Iraq trong cùng tháng.
Máy bay F-35
Hình ảnh tập tin: F-35
Lần đầu tiên RAF F-35B được sử dụng trong chiến đấu là vào tháng 6 năm 2019, khi nó được sử dụng cho các chuyến bay trinh sát vũ trang tìm kiếm các mục tiêu của Nhà nước Hồi giáo ở Iraq và Syria. Kể từ tháng 1 năm 2022, F-35A của Na Uy đã thay thế F-16 cho nhiệm vụ cảnh báo phản ứng nhanh của NATO ở vùng cực bắc.
Không quân Israel được cho là đã điều khiển ba chiếc F-35I trong một nhiệm vụ thử nghiệm tới Tehran, thủ đô của Iran, và quay trở lại Tel Aviv vào tháng 7 năm 2018. Ngay sau đó, các máy bay phản lực của Israel đã bay "khắp Trung Đông" và mang về bằng chứng hình ảnh.
Kể từ đó, Israel đã sử dụng rộng rãi máy bay chiến đấu tàng hình của mình để tấn công các mục tiêu thù địch ở Trung Đông, bao gồm cả các cuộc tấn công mới nhất ở Gaza. Vào ngày 6 tháng 3 năm 2022, F-35I đã bắn hạ hai máy bay không người lái của Iran chở vũ khí đến Dải Gaza. Đây là lần bắn hạ và đánh chặn đầu tiên được thực hiện bởi F-35.
F-35 cho Ấn Độ
Cho đến nay, Hoa Kỳ vẫn chưa chính thức chào hàng F-35 cho Ấn Độ, nhưng lợi ích địa chính trị của New Delhi đang kéo nước này lại gần Washington hơn.
Tuy nhiên, một số cuộc họp báo đã được tổ chức ở cấp phái đoàn. Các máy bay F-35 đã được đưa đến Aero India 2023, nơi chúng thực hiện các cuộc trình diễn bay hàng ngày. Chúng lại có mặt tại Aero India vào năm 2025. Rõ ràng, Hoa Kỳ coi Ấn Độ là một triển vọng.
Năm 2023 là lần đầu tiên một máy bay thế hệ thứ năm hoạt động trên đất Ấn Độ. Đó có phải là một gợi ý cho giới chức Ấn Độ không? Tuy nhiên, Hoa Kỳ muốn Ấn Độ mua F-21 (một chiếc F-16 được cải tiến rất nhiều) trước tiên trước F-35.
Việc Ấn Độ đưa vào sử dụng AMCA với các tính năng tàng hình còn phải mất ít nhất 15 năm nữa. Nếu Hoa Kỳ sẵn sàng cung cấp (theo Trump), một trường phái cho rằng IAF nên mua hai phi đội F-35A.

Một câu hỏi khác là liệu Ấn Độ có sẵn sàng có thêm một phi đội nhỏ nữa ngoài các phi đội máy bay chiến đấu của mình hay không. Việc mua và bảo dưỡng F-35 sẽ rất tốn kém.
Nhưng xét đến việc Ấn Độ đã là nền kinh tế lớn thứ năm và sẽ sớm trở thành nền kinh tế lớn thứ ba, Ấn Độ sẽ phải chi tiêu cho an ninh.
Nhờ nguồn cung cấp của Nga, IAF hiện đang có nguồn vốn dư thừa. Trung Quốc đã được trang bị đầy đủ máy bay chiến đấu J-20 thế hệ thứ năm. Pakistan đang tăng cường sức mạnh phi đội máy bay chiến đấu và có thể mua máy bay tàng hình J-35 từ Trung Quốc.
Ấn Độ cần lấp đầy "khoảng trống tàng hình" càng sớm càng tốt.
Việc mua khoảng 40 chiếc F-35 và vũ khí của chúng có thể tăng cường năng lực hoạt động của IAF và là một biện pháp răn đe đáng kể. Cơ quan an ninh của Ấn Độ phải thực hiện lời kêu gọi của mình. Điều quan trọng là phải nhanh chóng tăng số lượng máy bay chiến đấu của IAF.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực
Su-57 so với AMCA: Tại sao máy bay tàng hình của Nga không phải là mối đe dọa đối với chương trình thế hệ thứ 5 của Ấn Độ nhưng máy bay không người lái điều khiển từ xa thì có thể! OPED
Qua
Vijainder K Thakur
-
Ngày 13 tháng 2 năm 2025


Chia sẻ

Facebook


Twitter


WhatsApp


ReddIt


Phát biểu tại một hội thảo gần đây, Tổng tham mưu trưởng Không quân (CAS) của Không quân Ấn Độ (IAF), Thống chế Không quân Amar Preet Singh, tuyên bố: “Công nghệ bị trì hoãn chính là công nghệ bị phủ nhận”.
Ông đang đề cập đến sự chậm trễ trong các chương trình của Hindustan Aeronautics Limited (HAL), làm suy yếu sức mạnh phi đội của IAF và ảnh hưởng đến khả năng sẵn sàng hoạt động của lực lượng này.
Không quân Ấn Độ đang rất cần máy bay chiến đấu tàng hình để chống lại đội máy bay ngày càng đông đảo do đối thủ ở phía bắc triển khai và kế hoạch mua lại của đối thủ ở phía tây.
Việc từ chối cho Không quân Ấn Độ tiếp cận máy bay chiến đấu tàng hình với lý do Ấn Độ sẽ tự phát triển máy bay của mình trong 10–15 năm tới rõ ràng là công nghệ bị từ chối do chậm trễ.
Đầu tiên, nhu cầu về máy bay chiến đấu tàng hình của IAF dựa trên nhận thức về mối đe dọa hiện tại, chứ không phải dự đoán tương lai xa. Kẻ thù của chúng ta phải bị ngăn chặn ngay bây giờ, chứ không phải 15 năm sau.
Thứ hai, vào thời điểm Ấn Độ phát triển máy bay chiến đấu tàng hình của riêng mình, máy bay tàng hình có người lái sẽ mất đi sự liên quan. Thập kỷ tới sẽ chứng kiến sự chuyển dịch nhanh chóng sang các hệ thống có khả năng tự động và điều khiển từ xa.
Tự lực trong quốc phòng là rất quan trọng, nhưng phải theo đuổi bằng chủ nghĩa thực dụng. An ninh quốc gia không thể bị xâm phạm vì lòng đam mê sai chỗ.
Máy bay chiến đấu tàng hình tạm thời
Không quân Israel phải có phương án đưa vào sử dụng máy bay chiến đấu tàng hình tạm thời để ngăn chặn hiệu quả các cuộc phiêu lưu của đối phương.
Tuy nhiên, đề xuất này đang gặp phải sự phản đối mạnh mẽ vì lo ngại rằng nó sẽ:

  • Rủi ro hoặc sự chậm trễ của chương trình AMCA.
  • Gây sức ép lên nguồn tài chính và hậu cần của IAF.
  • Kết quả là Không quân Israel sẽ vận hành hai máy bay chiến đấu tàng hình sau khi AMCA được đưa vào sử dụng.
Tác động đến Chương trình AMCA
Việc đưa Su-57 vào sử dụng như máy bay chiến đấu tàng hình tạm thời sẽ không ảnh hưởng đến chương trình AMCA.
Việc sản xuất Su-57 tại địa phương sẽ do HAL quản lý, trong khi ADA - đơn vị có ý định chuyển giao việc sản xuất AMCA cho một công ty tư nhân hoặc một Cơ quan chuyên dụng (SPV) - sẽ tiếp tục phát triển một cách độc lập.
Ngoài ra, HAL có thể tái sử dụng phần lớn cơ sở hạ tầng lắp ráp Su-30MKI của mình để sản xuất Su-57, giúp giảm chi phí và tăng cường khả năng tự lực (Atma-Nirbharta).


Việc giới thiệu máy bay chiến đấu tàng hình ở giai đoạn này sẽ không làm giảm tính cấp thiết của chương trình AMCA. Điều đó có thể là mối quan tâm trước khi chính phủ phê duyệt AMCA, nhưng bây giờ, nó chỉ có thể có lợi cho chương trình bằng cách cung cấp những hiểu biết có giá trị về thiết kế, sản xuất và sử dụng máy bay tàng hình.
Như đã nêu trước đó, hai chương trình sẽ được các đơn vị riêng biệt xử lý, đảm bảo không có xung đột lợi ích.
Máy bay chiến đấu Amca Ấn Độ
Hình ảnh tệp: Mô hình AMCATài nguyên tài chính và hậu cần
Nguồn lực tài chính và hậu cần của IAF sẽ không bị căng thẳng nhiều như khi mua thêm các phi đội Rafale hoặc đưa vào sử dụng SAAB Gripen hoặc Lockheed F-16 theo chương trình MRFA (Máy bay chiến đấu đa nhiệm).
Hơn một máy bay chiến đấu tàng hình
Không có lý do gì khiến IAF không thể vận hành hai máy bay chiến đấu tàng hình. Su-57 không đắt hơn Rafale—vậy nếu IAF có thể đưa thêm Rafale vào sử dụng, tại sao lại không thể đưa thêm Su-57 tàng hình và có khả năng hơn?
Mỗi quốc gia chế tạo máy bay chiến đấu tàng hình của riêng mình thực tế đều chế tạo hoặc vận hành hai máy bay:
  • Hoa Kỳ vận hành cả máy bay F-22 Raptor và F-35 Lightning II.
  • Trung Quốc có hai máy bay chiến đấu tàng hình đang hoạt động là J-20 và J-35. Họ cũng đang chế tạo hai máy bay chiến đấu thế hệ thứ sáu!
  • Nga đã triển khai Su-57 và đang phát triển máy bay chiến đấu tàng hình thứ hai là Su-75.
  • Hàn Quốc đang phát triển máy bay chiến đấu tàng hình của riêng mình nhưng cũng tiếp tục đặt hàng thêm máy bay chiến đấu F-35.
  • Ngay cả Pakistan cũng có kế hoạch vận hành hai máy bay chiến đấu tàng hình.
Hãy lấy Hàn Quốc làm ví dụ, một quốc gia có nguồn tài nguyên khiêm tốn và nhận thức về mối đe dọa thấp hơn Ấn Độ. Nước này đã đặt mua 40 máy bay chiến đấu F-35A vào năm 2014, tất cả đều được giao vào năm 2023.
Hình ảnh tập tin: F-35
Trong khi đó, nước này bắt đầu phát triển máy bay chiến đấu tàng hình nội địa KF-21 Boramae (Falcon) vào năm 2015, với chuyến bay đầu tiên vào tháng 7 năm 2022.

Kể từ đó, sáu nguyên mẫu đã được chế tạo, bao gồm hai máy bay hai chỗ ngồi. Mặc dù có tiến triển này, vào tháng 12 năm 2022, Hàn Quốc vẫn quyết định bổ sung thêm F-35 vào đội bay của mình!
Tương tự như vậy, Thổ Nhĩ Kỳ, quốc gia ít phải đối mặt với các mối đe dọa an ninh hơn Ấn Độ, đang phát triển máy bay chiến đấu tàng hình Kaan của riêng mình trong khi vẫn đang tìm kiếm F-35. Kaan đã hoàn thành chuyến bay đầu tiên vào ngày 21 tháng 2 năm 2024, được trang bị động cơ General Electric F110. Tuy nhiên, Thổ Nhĩ Kỳ cũng đang phát triển một động cơ nội địa để giảm sự phụ thuộc vào công nghệ nước ngoài.
Trong một diễn biến thú vị, Thổ Nhĩ Kỳ đã thảo luận với Pakistan về khả năng hợp tác phát triển và sản xuất Kaan, nhằm mục đích chia sẻ chuyên môn và nguồn lực để thúc đẩy chương trình.
Kaan có thể là máy bay chiến đấu tàng hình thứ hai của Pakistan sau J-35!
Máy bay chiến đấu có người lái
Vào tháng 11 năm 2024, Elon Musk đã chỉ trích máy bay chiến đấu có người lái như F-35, gọi chúng là "lỗi thời" trong kỷ nguyên máy bay không người lái. Ông lập luận rằng hệ thống không người lái là tương lai của không chiến và việc tiếp tục chế tạo máy bay phản lực có người lái truyền thống là "ngu ngốc".
Trong khi một số nhà lãnh đạo công nghệ, như Marc Andreessen, ủng hộ quan điểm của Musk, nhiều chuyên gia quốc phòng lại không đồng tình, nhấn mạnh rằng phi công con người mang lại sự linh hoạt và khả năng ra quyết định theo thời gian thực - những khả năng khó có thể sao chép được bằng các hệ thống tự hành.
Tuy nhiên, Musk có thể đã bị hiểu lầm. Ông không phủ nhận tất cả các máy bay chiến đấu có người lái—chỉ những máy bay có phi công ngồi trong buồng lái. Lập luận của ông là tương lai nằm ở máy bay điều khiển từ xa, nơi phi công điều khiển máy bay chiến đấu từ mặt đất thay vì trực tiếp có mặt trên máy bay.
Cục Thiết kế Mikoyan của UAC Nga đang thử nghiệm giao diện “phi công-AI-phi công” trong tương lai hỗ trợ mô hình trong đó phi công con người trên mặt đất làm việc song song với hệ thống AI điều khiển máy bay chiến đấu. Phi công con người trên mặt đất hoạt động bằng màn hình định dạng rộng để tiếp thu thông tin và phản ứng với tình hình trên không.
Cục Thiết kế Mikoyan cũng đang phát triển các giải pháp kỹ thuật để xử lý tích hợp dữ liệu từ hệ thống điện tử hàng không trên máy bay, cho phép phi công mặt đất hình dung vị trí không gian của máy bay và vận hành và điều khiển máy bay cùng với AI.
Bằng cách đặt phi công trên mặt đất thay vì bên trong máy bay, phạm vi bay của máy bay chiến đấu có thể được mở rộng đáng kể, do đó tăng khả năng chiến đấu của nó. Ví dụ, một máy bay không người lái AI điều khiển từ xa có thể rẽ hẹp hơn nhiều so với máy bay có người lái, vốn bị giới hạn ở khoảng 8 vòng quay G do hạn chế của phi công con người.
Theo tuyên bố của Rostec, “Có thể loại bỏ những hạn chế về mặt sinh lý của con người khỏi các điều kiện vận hành của máy bay chiến đấu và đưa tốc độ và sức mạnh lên mức tối đa của phần cứng, chứ không phải của phi công”.
Phần kết luận
Việc đưa vào sử dụng máy bay chiến đấu tàng hình tạm thời nằm trong khả năng ngân sách và hậu cần của Ấn Độ và không đe dọa đến chương trình AMCA.
Mọi quốc gia đã phát triển máy bay chiến đấu tàng hình đều đã vận hành máy bay chiến đấu tàng hình thứ hai hoặc đang có kế hoạch làm như vậy.
Việc hỗ trợ dự án AMCA đảm bảo tương lai của chúng ta, nhưng việc mua thêm máy bay chiến đấu tàng hình tạm thời hoặc bổ sung sẽ đảm bảo chúng ta đáp ứng được nhu cầu hoạt động hiện tại. Không có mâu thuẫn nào cả.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực
Lầu Năm Góc Nâng “Báo Động Đỏ” Về ICBM Hạt Nhân Nhiên Liệu Rắn Của Bắc Triều Tiên Có Thể Tấn Công Bất Cứ Nơi Nào Ở Hoa Kỳ
Qua
Ashish Dangwal
-
Ngày 14 tháng 2 năm 2025


Chia sẻ

Facebook


Twitter


WhatsApp


ReddIt


Một quan chức cấp cao của Lầu Năm Góc đã cảnh báo rằng Triều Tiên có thể đang tiến tới sản xuất hàng loạt tên lửa đạn đạo xuyên lục địa (ICBM) có khả năng vươn tới Hoa Kỳ.
Tướng Không quân Gregory Guillot, tư lệnh Bộ Tư lệnh phía Bắc Hoa Kỳ (USNORTHCOM), phát biểu trước Ủy ban Quân vụ Thượng viện vào ngày 13 tháng 2 rằng chế độ của Kim Jong-un có khả năng cung cấp đầu đạn hạt nhân tới các mục tiêu ở Bắc Mỹ.
Ông cũng cảnh báo rằng thiết kế sử dụng nhiên liệu rắn của tên lửa mới nhất của Triều Tiên có nghĩa là họ có thể tấn công trong thời gian ngắn hơn nhiều.
Guillot chỉ ra vụ thử tên lửa đạn đạo liên lục địa Hwasong-19 của Triều Tiên vào tháng 10, một loại tên lửa nhiên liệu rắn có thể triển khai và chuẩn bị phóng nhanh hơn nhiều so với các loại tên lửa nhiên liệu lỏng.
Ông cảnh báo rằng lời lẽ từ Bình Nhưỡng cho thấy Kim rất mong muốn chuyển đổi từ nghiên cứu và phát triển sang sản xuất và triển khai vũ khí chiến lược trên quy mô lớn.
Một ICBM nhiên liệu rắn Hwasong-19 được phóng vào ngày 31 tháng 10 | Ảnh: KCNA (ngày 1 tháng 11 năm 2024)
Guillot nói thêm rằng sự thay đổi này có thể mở rộng đáng kể kho tên lửa của Triều Tiên. Ông cũng bày tỏ mối quan ngại sâu sắc về mối quan hệ quân sự mở rộng của Triều Tiên với Nga trong cuộc chiến tranh Ukraine, nhấn mạnh mối liên hệ toàn cầu của những mối đe dọa này.
Ông nói thêm: "Việc Triều Tiên sẵn sàng mạo hiểm quân đội của mình để hỗ trợ cuộc chiến của Nga ở Ukraine cho thấy những đối tác này sẵn sàng làm mọi cách để thúc đẩy vị thế chiến lược của họ".
Trong khi đó, mức độ năng lực hoạt động của Triều Tiên vẫn là chủ đề gây tranh cãi trong quân đội Hoa Kỳ. Vào tháng 11, Đô đốc Samuel Paparo, người đứng đầu Bộ Tư lệnh Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương của Hoa Kỳ, đã phát biểu tại một sự kiện của Viện Brookings rằng mặc dù Triều Tiên vẫn tiếp tục thử nghiệm, nhưng không có bằng chứng chắc chắn nào cho thấy họ đã ghép thành công đầu đạn hạt nhân với ICBM có khả năng sống sót sau khi phóng, bay và tái nhập khí quyển.
Sau lần ra mắt Hwasong-19, Kim Jong-un mô tả đây là vũ khí chính để bảo vệ Triều Tiên và ngăn chặn các đối thủ tiềm tàng.

Phương tiện truyền thông nhà nước Bình Nhưỡng cũng đã định hình sự phát triển tên lửa như một phản ứng cần thiết đối với các mối đe dọa được nhận thức từ Hoa Kỳ và Hàn Quốc. Với tiềm năng mở rộng kho vũ khí ICBM phóng nhanh, Triều Tiên có thể đặt ra thách thức lớn hơn nữa đối với an ninh quốc gia Hoa Kỳ trong những năm tới.
Mối đe dọa tên lửa đặt hệ thống phòng thủ của Hoa Kỳ vào thử thách
Chương trình tên lửa đạn đạo xuyên lục địa (ICBM) của Triều Tiên, vốn đã được phát triển trong nhiều thập kỷ, đã có những bước tiến đáng kể trong những năm gần đây.
Do đó, Tướng Gregory Guillot đã nhiều lần gióng lên hồi chuông cảnh báo về khả năng tên lửa ngày càng mở rộng của Bình Nhưỡng, cảnh báo rằng họ có thể sớm thử thách giới hạn phòng thủ của Hoa Kỳ.


Năm ngoái, Guillot bày tỏ lo ngại rằng kho tên lửa đạn đạo liên lục địa (ICBM) ngày càng lớn của Kim Jong-un có thể đẩy hệ thống phòng thủ tên lửa của Hoa Kỳ đến giới hạn.
Ông cảnh báo rằng thách thức này có thể gia tăng nếu Triều Tiên trang bị cho tên lửa của mình các đầu đạn tái nhập nhiều lần (MRV), một bước tiến giúp cải thiện khả năng tránh bị đánh chặn.
Trong lời khai mới nhất của mình trước Ủy ban Quân vụ Thượng viện vào ngày 13 tháng 2, Guillot cũng đưa ra một cảnh báo rộng hơn về bối cảnh địa chính trị. Ông tuyên bố rằng các đối thủ lớn của Hoa Kỳ có thể vô tình làm gia tăng căng thẳng toàn cầu khi họ tìm cách mở rộng ảnh hưởng của mình.
Ông lưu ý rằng trong khi Trung Quốc, Nga, Triều Tiên và Iran muốn tránh xung đột quân sự trực tiếp với Hoa Kỳ, nhận thức của họ về sự suy yếu của phương Tây đã khiến họ mạnh dạn thách thức sự thống trị của Hoa Kỳ, do đó làm tăng nguy cơ tính toán sai lầm trong khủng hoảng.
Ngoài những đối thủ lâu đời này, Washington cũng đang theo dõi chặt chẽ Pakistan, quốc gia được cho là đang nỗ lực sở hữu năng lực tên lửa có thể đe dọa lãnh thổ Hoa Kỳ.
Hoa Kỳ đã áp đặt lệnh trừng phạt đối với một số thực thể của Pakistan, bao gồm Tổ hợp Phát triển Quốc gia (NDC) do nhà nước sở hữu, vì liên quan đến việc phát triển các hệ thống tên lửa tầm xa, chẳng hạn như loạt tên lửa Shaheen.
Pakistan
Một bức ảnh chụp cho thấy tên lửa đạn đạo đất đối đất Shaheen III.
Trong khi đó, những phát biểu của Guillot được kỳ vọng sẽ củng cố lập luận ủng hộ việc mở rộng các chương trình phòng thủ tên lửa của Hoa Kỳ. Mối quan ngại của ông phù hợp với nỗ lực của Tổng thống Donald Trump nhằm tạo ra một lá chắn tên lửa toàn diện, thường được so sánh với "Vòm sắt" của Israel.

Tháng trước, Trump đã ban hành một sắc lệnh hành pháp chỉ đạo đẩy nhanh các hệ thống phát hiện và đánh chặn tên lửa mới, bao gồm cả khả năng tấn công phủ đầu. Lầu Năm Góc hiện đang nỗ lực tinh chỉnh các kế hoạch này như một phần của ngân sách quốc phòng năm 2026.
Hiện nay, Hoa Kỳ duy trì mạng lưới hơn 40 tên lửa đánh chặn trên mặt đất được bố trí tại Fort Greely ở Alaska và Căn cứ Lực lượng Không gian Vandenberg ở California.
Tuy nhiên, khi các quốc gia đối thủ tiếp tục phát triển năng lực tên lửa với tốc độ nhanh chóng, các quan chức quốc phòng Hoa Kỳ đang nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tăng cường và mở rộng hệ thống phòng thủ tên lửa của quốc gia để đảm bảo lá chắn bảo vệ toàn diện hơn.

Không phải F-35 hay F/A-18, Trung Quốc mô phỏng cuộc tấn công vào máy bay 'quan trọng nhất' của Hải quân Hoa Kỳ để làm tê liệt hoạt động SCS của nước này, hình ảnh vệ tinh cho thấy
Qua
Ashish Dangwal
-
Ngày 14 tháng 2 năm 2025


Chia sẻ

Facebook


Twitter


WhatsApp


ReddIt


Theo báo cáo do công ty tình báo tư nhân AllSource Analysis công bố ngày 13 tháng 2, hình ảnh vệ tinh từ miền tây Trung Quốc cho thấy Quân đội Giải phóng Nhân dân (PLA) đang tiến hành các cuộc tập trận quân sự mô phỏng các cuộc tấn công vào máy bay tác chiến điện tử quan trọng của Hoa Kỳ.
Một hình ảnh vệ tinh chụp vào tháng 1 năm 2025 trên một sa mạc ở Tân Cương cho thấy hai mô hình giống máy bay cảnh báo và kiểm soát trên không E-2 Hawkeye của Hải quân Hoa Kỳ.
Hình ảnh vệ tinh được chụp bởi Planet Labs PBC, một công ty tình báo thương mại. Đây có vẻ là trường hợp đầu tiên được ghi nhận về việc PLA sử dụng mô hình E-2 Hawkeye làm mục tiêu mô phỏng.
Máy bay E-2 Hawkeye đóng vai trò quan trọng trong các hoạt động của hải quân Hoa Kỳ, hoạt động như một hệ thống cảnh báo sớm trên không và là trung tâm chỉ huy và kiểm soát cho các nhóm tác chiến tàu sân bay.
Thường được gọi là "mắt và tai trên không của Hải quân Hoa Kỳ", máy bay này điều phối các hoạt động trên không và trên biển, cung cấp nhận thức tình huống và tạo điều kiện thuận lợi cho việc liên lạc giữa các lực lượng trên biển và trên không.
Việc phát hiện ra mô hình máy bay E-2 Hawkeye cho thấy Trung Quốc đang ưu tiên phát triển chiến thuật và vũ khí để phá vỡ các hoạt động của hải quân Hoa Kỳ.
Không giống như các cuộc tập trận trước đây của Trung Quốc tập trung vào việc tấn công máy bay chiến đấu và tàu sân bay của Hoa Kỳ, mục tiêu nhắm vào E-2 tập trung vào việc vô hiệu hóa các máy bay hỗ trợ quan trọng có vai trò then chốt trong việc quản lý trận chiến.
Ngoài các bản sao E-2, hình ảnh vệ tinh cũng tiết lộ mô hình của hai tàu sân bay và một tàu chiến tại cùng một địa điểm thử nghiệm. Trường bắn vũ khí này được biết đến là nơi tổ chức huấn luyện tấn công hải quân, bao gồm các cuộc tấn công mô phỏng vào tàu sân bay, tàu chiến và mục tiêu di động của Hoa Kỳ.
Báo cáo cho biết, "Những mục tiêu mới này lần đầu tiên xuất hiện vào tháng 1 năm 2025, được quan sát thấy tại một bãi thử vũ khí của Trung Quốc được biết đến là nơi có các mục tiêu hải quân, bao gồm tàu sân bay, tàu chiến và mục tiêu di động trên đường sắt của Hoa Kỳ. Việc phát triển các mục tiêu như vậy cho thấy nỗ lực tăng cường khả năng tấn công quân sự của Trung Quốc."

Báo cáo cho biết thêm: "Những mô phỏng như vậy cũng sẽ cho phép cải thiện các kỹ thuật xác định mục tiêu, củng cố khả năng của Quân đội Giải phóng Nhân dân trong việc sử dụng các phương tiện quân sự phức tạp trên bộ, trên biển và trên không".
Trung Quốc nhắm tới 'Mắt trên trời' của Hải quân Hoa Kỳ?
Phát hiện gần đây về mô hình máy bay E-2 Hawkeye ở Trung Quốc diễn ra sau hình ảnh vệ tinh trước đó vào năm ngoái cho thấy phi công Không quân PLA đang huấn luyện để tiến hành không kích vào các bản sao máy bay F-35 và F-22 của Mỹ tại sa mạc Tân Cương.
Những phát hiện này cho thấy nỗ lực lớn hơn của Bắc Kinh nhằm cải thiện khả năng nhắm vào các tài sản quân sự quan trọng của Hoa Kỳ, đặc biệt là những tài sản thiết yếu cho sự thống trị trên không và trên biển.


Sự phát triển này diễn ra vào thời điểm Đài Loan đang có kế hoạch mua sáu máy bay E-2D Advanced Hawkeye, phiên bản hiện đại nhất của nền tảng cảnh báo sớm và kiểm soát trên không được Hải quân Hoa Kỳ sử dụng.
Những máy bay mới này sẽ thay thế phi đội năm chiếc E-2K Hawkeyes hiện tại của Đài Loan để tăng cường khả năng phát hiện và theo dõi các mối đe dọa tiềm tàng trong khu vực của hòn đảo này.
Với thái độ quân sự hung hăng của PLA đối với Đài Loan, việc đưa mô hình máy bay E-2 Hawkeye vào trường thử vũ khí của Trung Quốc làm dấy lên lo ngại rằng Bắc Kinh có thể đang chuẩn bị các biện pháp đối phó với lực lượng Hoa Kỳ và đồng minh hoạt động ở Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương.
Hình ảnh
Một chiếc E-2D Hawkeye, gắn vào “Tigertails” của VAW-125, bên trái, và một chiếc E-2D Hawkeye, gắn vào “Greyhawks” của VAW-120, chuẩn bị cất cánh từ sàn đáp của tàu sân bay lớp Nimitz USS Harry S. Truman (CVN 75), ngày 14 tháng 6 năm 2024. (Ảnh của USN do thủy thủ Mike Shen chụp)
Bắc Kinh từ lâu đã coi việc triển khai sức mạnh hải quân của Hoa Kỳ là mối đe dọa chiến lược trong bối cảnh có thể xảy ra xung đột với Đài Loan.
PLA đã tích cực xây dựng các chiến lược chống can thiệp, bao gồm các chương trình mô phỏng quân sự nâng cao được thiết kế để tái hiện các tình huống chiến đấu thực tế chống lại lực lượng Hoa Kỳ.
Việc bổ sung máy bay E-2 Hawkeye vào các cuộc tập trận này cho thấy ý định của Trung Quốc nhằm cải thiện khả năng tấn công các mục tiêu chiến trường có giá trị cao, vốn có thể đóng vai trò quyết định trong bất kỳ cuộc xung đột nào trong tương lai ở khu vực.
Cốt lõi của những sự chuẩn bị này là kho vũ khí tấn công tầm xa đang mở rộng của Trung Quốc, bao gồm tên lửa đạn đạo và tên lửa hành trình được thiết kế riêng để chống lại sự thống trị của hải quân Hoa Kỳ.

Tên lửa đạn đạo chống hạm DF-21D, thường được gọi là "sát thủ tàu sân bay", cùng với số lượng ngày càng tăng của tên lửa hành trình chống hạm siêu thanh, được coi là thách thức nghiêm trọng đối với các nhóm tác chiến tàu sân bay của Hoa Kỳ.
Hải quân Hoa Kỳ phụ thuộc rất nhiều vào các nền tảng cảnh báo sớm trên không như E-2 Hawkeye, cung cấp khả năng theo dõi và phát hiện mối đe dọa quan trọng để chống lại các mối đe dọa này.
Mặc dù có tầm quan trọng về mặt chiến lược, E-2 hoàn toàn không được trang bị vũ khí nhưng lại rất quan trọng trong việc chuyển tiếp dữ liệu mục tiêu tới máy bay chiến đấu và tàu chiến, sau đó đánh chặn các mối đe dọa đang bay tới.
Nếu Trung Quốc thành công trong việc phá vỡ hoặc loại bỏ những máy bay này trong một cuộc xung đột, lực lượng Hoa Kỳ sẽ không nhận ra các mối đe dọa đang đến gần, làm suy yếu nghiêm trọng khả năng phản ứng hiệu quả của họ. Điều này có thể làm thay đổi cán cân có lợi cho PLA trong một môi trường cạnh tranh gay gắt như Eo biển Đài Loan.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực
Không quân Pháp ca ngợi máy bay chiến đấu Rafale & Mirage 2000-5; cho biết sẽ giúp Ukraine tiêu diệt máy bay không người lái tự sát kiểu Shahed
Qua
Ashish Dangwal
-
Ngày 11 tháng 2 năm 2025


Chia sẻ

Facebook


Twitter


WhatsApp


ReddIt


Với việc máy bay phản lực Mirage 2000 trở thành tâm điểm chú ý sau lần giao hàng đầu tiên cho Ukraine, Pháp đang khoe khoang khả năng vô hiệu hóa máy bay không người lái Shahed do Iran sản xuất - một đối thủ mà các phi công Ukraine có thể sớm phải đối mặt.
Vào ngày 10 tháng 2, Tổng tham mưu trưởng Không quân Pháp, Tướng Jérôme Bellanger, đã lên LinkedIn để nêu bật khả năng chiến đấu của máy bay chiến đấu Dassault Mirage 2000-5 của Pháp.
Ông bắt đầu bằng cách xác nhận rằng Lực lượng vũ trang Ukraine (AFU) đã nhận được máy bay Mirage 2000-5 đầu tiên từ Pháp, loại máy bay này sẽ đóng vai trò trực tiếp trong việc phòng thủ của Ukraine.
Bellanger tiết lộ rằng trong Armée de l'Air et de l'Espace (Lực lượng Không quân và Vũ trụ Pháp), Mirage 2000-5, cùng với Rafale, gần đây đã chứng minh được "hiệu quả chống lại máy bay không người lái tự sát kiểu Shahed, loại máy bay mà các phi công Ukraine sẽ phải chiến đấu".
Ông khen ngợi các phi hành đoàn chiến đấu của Pháp tham gia vào hoạt động này, lưu ý rằng gần đây họ đã phá hủy gần một chục máy bay không người lái, đặc biệt là trên Biển Đỏ.

Bellanger nói thêm rằng hiệu quả của những nhiệm vụ này nhấn mạnh cả chất lượng cao của hệ thống vũ khí của Pháp cũng như trình độ chuyên môn của nhân viên nước này.
Thông báo này kèm theo một đoạn video dường như được ghi lại từ màn hình hiển thị trên kính chắn gió (HUD) của một máy bay chiến đấu của Pháp, ghi lại khoảnh khắc chính xác khi mục tiêu bị đánh chặn, có vẻ như là bởi một tên lửa không đối không MICA.


Các cảnh quay cung cấp cái nhìn hiếm hoi về khả năng hoạt động của máy bay Pháp trong các tình huống chiến đấu thời gian thực.
Theo Opex360, một tờ báo trực tuyến của Pháp chuyên về quốc phòng và địa chính trị, ngày 9 tháng 3 năm 2024, Bộ Tổng tham mưu Lực lượng vũ trang Pháp đưa tin một khinh hạm và máy bay chiến đấu của Pháp tham gia Chiến dịch ASPIDES đã đánh chặn thành công bốn máy bay không người lái kamikaze.
Những máy bay không người lái này, được phiến quân Houthi phóng từ lãnh thổ Yemen, đang trên đường tấn công tàu khu trục đa năng Alsace.



Mặc dù thông báo chính thức không nêu rõ loại máy bay cụ thể tham gia, nhưng các phương tiện truyền thông đưa tin rằng ứng cử viên khả thi duy nhất cho hoạt động này là Mirage 2000-5F từ phi đội máy bay chiến đấu 3/11 Corsica đóng tại Djibouti.
Mirage 2000-5 của Pháp cho Ukraine
Việc tiết lộ của người đứng đầu Không quân Pháp về hiệu quả chiến đấu của máy bay chiến đấu Mirage củng cố thêm niềm tin rằng những máy bay này được trang bị tốt để chống lại các mối đe dọa trên không của Nga. Lô máy bay chiến đấu Dassault Mirage 2000-5 đầu tiên của Pháp đã được chuyển giao cho Ukraine gần đây.
Máy bay phản lực của Pháp đã trở thành loại máy bay chiến đấu thứ hai của phương Tây trong kho vũ khí của Ukraine, gia nhập phi đội F-16 do Mỹ sản xuất, từng là máy bay của châu Âu, nhằm phục hồi lực lượng không quân đã chiến đấu nhiều của nước này.
Các máy bay F-16 cũ của Đan Mạch và Hà Lan đã được chuyển giao (ngoại trừ một máy bay phản lực của Đan Mạch bị mất trong một vụ tai nạn) đã được triển khai tích cực vào các hoạt động phòng không.
Những máy bay này đóng vai trò quan trọng trong việc đánh chặn máy bay không người lái và tên lửa hành trình của Nga, giúp bảo vệ các thành phố của Ukraine khỏi các cuộc bắn phá đang diễn ra.
Trong khi đó, lô hàng đầu tiên từ Pháp được cho là bao gồm ba máy bay chiến đấu Mirage 2000-5. Paris dự kiến sẽ cung cấp từ mười hai đến hai mươi máy bay phản lực này như một phần của gói hỗ trợ quân sự.

Máy bay Mirage 2000-5 của Pháp bị bắn hạ gần một chục máy bay không người lái Shahed trên Biển Đỏ
Máy bay chiến đấu Mirage 2000-5F. Ảnh: Bộ Quốc phòng Pháp
Trước khi máy bay phản lực Pháp mới đến Ukraine, máy bay chiến đấu Mirage 2000-5F đã được cải tiến để tăng cường khả năng tấn công mục tiêu mặt đất.
Theo La Tribune , các nâng cấp cho phép những máy bay phản lực này mang cả tên lửa hành trình SCALP-EG và bom lượn Hammer . Những sửa đổi này đảm bảo rằng các máy bay phản lực mới mua của Ukraine không chỉ giới hạn ở vai trò phòng không mà còn có thể thực hiện các cuộc tấn công chính xác vào các mục tiêu của đối phương.
Máy bay mới đến vào thời điểm quan trọng khi lực lượng Ukraine phải vật lộn để giữ vững phòng tuyến ở miền đông Ukraine. Không quân đóng vai trò trung tâm trong việc hỗ trợ các hoạt động trên bộ bằng cách nhắm vào các sở chỉ huy của Nga để phá vỡ sự phối hợp tiền tuyến và trao cho quân đội ít hơn của Ukraine cơ hội chiến đấu.
Tuy nhiên, hiệu quả của Mirage 2000-5 cuối cùng sẽ phụ thuộc vào khả năng cung cấp các loại đạn dược tiên tiến nhất của chúng. Vẫn chưa rõ Ukraine đã nhận được bao nhiêu tên lửa SCALP-EG từ Pháp, mặc dù đang có những nỗ lực để cung cấp thêm.
Năm nay, Paris đã phân bổ 2 tỷ đô la Mỹ để tăng cường sản xuất đạn dược, bao gồm một lô SCALP-EG mới, phần lớn trong số đó có thể được chuyển đến Ukraine.
Gaël Veyssiere, đại sứ Pháp tại Ukraine, cho biết nước này vẫn tiếp tục cung cấp tên lửa SCALP nhưng có kho dự trữ hạn chế. Ông thừa nhận rằng Pháp cần sản xuất thêm các loại vũ khí tầm xa này, điều này đòi hỏi thêm thời gian.
Nói như vậy, thỏa thuận Mirage có thể đóng vai trò là chất xúc tác cho các đợt chuyển giao máy bay trong tương lai, có thể là thêm Mirage 2000-5 từ các nguồn thay thế hoặc các nền tảng máy bay chiến đấu hoàn toàn mới của phương Tây.

  • Đã được thử nghiệm trong cuộc chiến tranh Ukraine — Nga sẽ lần đầu tiên trưng bày máy bay không người lái VTOL, Goliath-R và Karakurt-R
    Qua
    Ashish Dangwal
    -
    Ngày 11 tháng 2 năm 2025


    Chia sẻ

    Facebook


    Twitter


    WhatsApp


    ReddIt


    Kalashnikov Concern, nhà sản xuất vũ khí hạng nhẹ nổi tiếng của Nga, được biết đến nhiều nhất với súng trường tấn công AK-47, sắp trình làng máy bay không người lái 'đã được thử nghiệm thực chiến' lần đầu tiên tại một triển lãm quốc tế.
    Công ty sẽ trưng bày máy bay không người lái (UAV) tại Triển lãm và Hội nghị Quốc phòng Quốc tế (IDEX) 2025 tại Abu Dhabi, dự kiến diễn ra từ ngày 17 đến 21 tháng 2.
    IDEX, được coi là một trong những sự kiện quốc phòng ba quân chủng có ảnh hưởng nhất thế giới, được tổ chức bởi Capital Events với sự hỗ trợ toàn diện từ Lực lượng vũ trang UAE. Sự kiện được tổ chức dưới sự bảo trợ của Mohamed bin Zayed Al Nahyan , Tổng thống UAE và Tổng tư lệnh quân đội nước này.
    Với máy bay không người lái đang trở thành trọng tâm chính, Kalashnikov sẽ là một trong khoảng 20 công ty quốc phòng của Nga có mặt tại sự kiện này.
    Theo nhà sản xuất vũ khí Nga, các máy bay không người lái đã được thử nghiệm tại “khu vực NVO”, một thuật ngữ mà Nga dùng để chỉ các khu vực hoạt động quân sự ở Ukraine, sẽ được trình làng cùng với các thiết bị quân sự và giám sát tiên tiến khác.
    Giám sát trên không Karakurt. (Nguồn ảnh: Rostec)
    Các UAV Goliath-R và Karakurt-R—cả hai đều là máy bay không người lái cất cánh và hạ cánh thẳng đứng—sẽ được trưng bày theo cấu hình dân sự của chúng. Ngoài ra, công ty sẽ trưng bày Quazimachta, một nền tảng trên không tiên tiến được thiết kế cho các hoạt động tải trọng điện tử trong thời gian dài.
    Động thái mới nhất của Kalashnikov là một phần trong nỗ lực lớn hơn nhằm định vị mình là một đơn vị chủ chốt trong lĩnh vực hệ thống trinh sát và chiến đấu không người lái.
    Như EurAsian Times đã đưa tin trước đó , công ty đã công bố ra mắt máy bay không người lái trinh sát và tấn công KUB-SM tại Abu Dhabi, cùng với việc giới thiệu KUB-2-E, một loại vũ khí trinh sát tiên tiến được phát triển riêng cho thị trường xuất khẩu, tại triển lãm sắp tới ở Abu Dhabi.
    Với việc Nga ngày càng dựa vào công nghệ UAV trong chiến tranh Ukraine, sự hiện diện của Kalashnikov tại IDEX 2025 báo hiệu động thái thúc đẩy chiến lược xuất khẩu quốc phòng của nước này.

    Sự kiện này sẽ mang đến cho công ty cơ hội thu hút người mua tiềm năng, tăng cường quan hệ đối tác và giới thiệu hiệu quả của hệ thống máy bay không người lái.
    Máy bay không người lái Goliath-R, Karakurt-R và Quazimachta
    Ba máy bay không người lái dự kiến được trưng bày tại Abu Dhabi đã được thử nghiệm trong chiến đấu trong hai năm qua. Việc triển khai chúng trong cuộc chiến tranh Ukraine đã cung cấp phản hồi quan trọng từ quân đội trên mặt đất.
    Để đáp lại, công ty thông báo rằng phản hồi này đã khiến công ty phải đưa ra các bản nâng cấp hệ thống tập trung vào việc cải thiện khả năng của UAV.


    Các UAV Goliath-R và Karakurt-R có cấu hình cất cánh và hạ cánh thẳng đứng. Chúng được phát triển cho nhiều ứng dụng khác nhau.
    Goliath-R là loại UAV nhỏ gọn và linh hoạt có thể di chuyển trong môi trường đô thị đông đúc, phù hợp cho các hoạt động tìm kiếm và cứu nạn, thu thập thông tin tình báo và giám sát an ninh.
    Máy bay không người lái Goliath. (Nguồn ảnh: Kalashnikov)
    Có hai cấu hình: hộp đựng sáu máy bay không người lái và hộp đựng riêng cho một máy bay không người lái. Cả hai tùy chọn đều bao gồm hệ thống sạc tích hợp cho phép triển khai nhanh chóng và sạc lại tại hiện trường.
    Karakurt-R, một loại UAV mini đủ nhỏ để bỏ vừa trong túi, được thiết kế để triển khai nhanh chóng trên thực địa. Nó có thể được phóng từ một thùng chứa dạng ống trong vài giây.
    "Máy bay không người lái trinh sát siêu nhỏ" này được thiết kế để dễ sử dụng trong không gian hạn chế. Karakurt có hộp phóng nhỏ gọn giúp nó cực kỳ hiệu quả cho các hoạt động thực địa, nơi tốc độ và khả năng cơ động là điều cần thiết.
    Ngoài khả năng trinh sát thời gian thực, Karakurt còn cung cấp các tùy chọn phóng linh hoạt và tích hợp liền mạch với các hệ thống liên lạc hiện có.
    Các nhà điều hành đã thử nghiệm máy bay không người lái báo cáo rằng hiệu suất và tính linh hoạt của nó phù hợp với nhu cầu hiện tại của lực lượng vũ trang Nga trong các tình huống chiến đấu cường độ cao.

    Các hệ thống kiểu trực thăng Goliath và Karakurt có khả năng tiến hành trinh sát trên không suốt ngày đêm, cung cấp dữ liệu 3D thời gian thực trong khi bắt và theo dõi mục tiêu theo lệnh của người điều khiển. Trong trường hợp mất tín hiệu, máy bay không người lái sẽ tự động quay trở lại căn cứ cho đến khi kết nối ổn định được thiết lập lại.
    Mặt khác, Quazimachta là một nền tảng trên không tầm cao được thiết kế cho các hoạt động mang tải điện tử trong thời gian dài.
    Kalashnikov: Máy bay không người lái Quazimachta được cải tiến nhận được phản hồi tích cực tại các khu vực biên giới của Nga
    Quazimachta: Tín dụng: Kalashnikov
    Không giống như máy bay không người lái thông thường, Quazimachta cung cấp khả năng giám sát 24/7 ở cả quang phổ quang học và hồng ngoại. Điều này đảm bảo giám sát liên tục các khu vực được chỉ định. UAV có thể truyền dữ liệu thời gian thực đến các thiết bị đầu cuối mặt đất.
    Sản phẩm lần đầu tiên được công bố tại Diễn đàn Kỹ thuật và Quân sự Lục quân 2023. Kể từ khi ra mắt, máy bay không người lái đã trải qua một số lần nâng cấp, bao gồm cả việc kéo dài chiều dài cáp nguồn theo yêu cầu của người vận hành để tăng chức năng của nó.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực
Israel xác nhận hệ thống SPYDER AD đã được đưa vào sử dụng vội vã; thử nghiệm tên lửa biển đối biển Gabriel-5 “chết người”: Báo cáo
Qua
Sakshi Tiwari
-
Ngày 8 tháng 2 năm 2025


Chia sẻ

Facebook


Twitter


WhatsApp


ReddIt


Israel đã công bố thử nghiệm tên lửa tấn công hải quân 'có sức hủy diệt' trong bối cảnh hòa bình mong manh ở Tây Á. Ngoài ra, Lực lượng Phòng vệ Israel (IDF) cũng tiết lộ thông tin quan trọng liên quan đến việc tích hợp hệ thống phòng không Spyder vào mạng lưới phòng không nhiều lớp của mình.
Theo thông cáo báo chí của IDF, Hải quân Israel, Israel Aerospace Industries (IAI) và Cục Nghiên cứu & Phát triển Quốc phòng (DDR&D) thuộc Bộ Quốc phòng đã tiến hành thử nghiệm hoạt động tên lửa biển đối biển Gabriel 5 mới vào ngày 6 tháng 2. Tên lửa này cũng được IDF gọi là Hệ thống tấn công hải quân tiên tiến.
Được phóng vào mục tiêu giả định mô phỏng tàu chiến của đối phương như một phần của cuộc tập trận quân sự, tên lửa đã hoàn thành thành công các thủ tục giao tranh, theo dõi và phát hiện trong các tình huống giống như chiến đấu. Các quan chức quốc phòng ca ngợi cuộc thử nghiệm này là một bước tiến quan trọng hướng tới việc tăng cường khả năng tấn công trên biển của Israel.
Người đứng đầu Đơn vị Nghiên cứu và Phát triển của DDR&D, Chuẩn tướng Yehuda Elmakias tuyên bố, “Vụ phóng thành công mang lại cho Hải quân Israel sự tự do hoạt động lớn hơn và củng cố ưu thế hàng hải của chúng tôi”, nhấn mạnh rằng tên lửa sẽ nâng cao năng lực của Israel trong việc bảo vệ cơ sở hạ tầng, tài sản chiến lược và dân thường.
Với khả năng nhắm mục tiêu chính xác vào tàu chiến của đối phương, Gabriel 5 là một trong những hệ thống tấn công hải quân tinh vi nhất của Hải quân Israel.
Đại úy A., Trưởng phòng Vũ khí của Hải quân Israel, cho biết, “Thành công của cuộc thử nghiệm này đánh dấu bước tiến đáng kể trong năng lực tấn công của Hải quân Israel, cho phép chúng tôi giải quyết tối ưu các mối đe dọa trên biển. Binh lính Hải quân Israel đã hoạt động với sự chuyên nghiệp và chính xác cao, và các khả năng mà chúng tôi đã thử nghiệm và chứng minh trong cuộc thử nghiệm này đã được áp dụng trong chiến đấu trên mọi đấu trường, mang lại cho lực lượng của chúng tôi lợi thế hoạt động đáng kể.”
Bản phát hành không cung cấp bất kỳ thông tin chi tiết nào về thông số kỹ thuật của tên lửa. Tuy nhiên, Israel đã sử dụng loạt tên lửa chống hạm tầm ngắn Gabriel, phóng từ trên không, trên biển và trên bộ kể từ những năm 1970. Năm biến thể của tên lửa đã được sản xuất kể từ khi Gabriel đầu tiên đi vào hoạt động năm 1972.
Trước đó, Israel đã tiến hành phóng thành công tên lửa Gabriel-5 vào năm 2022. Tầm bắn của tên lửa này được cho là từ 200 đến 400 km.
Theo một số thông tin nguồn mở , Gabriel-5 được trang bị hệ thống điều khiển bay tinh vi và một đầu dò radar chủ động cải tiến—sự kết hợp chết người cho phép nó tấn công chính xác mục tiêu trong môi trường hỗn loạn hoặc có sự cạnh tranh bằng các biện pháp đối phó điện tử. Tên lửa có thể hoạt động trong mọi điều kiện thời tiết, ban ngày hoặc ban đêm.

Tên lửa tấn công của Hải quân Israel
Một báo cáo trước đó trên tờ The Jerusalem Post có trụ sở tại Israel cho biết tên lửa này dài 4,3 mét, nặng 760 kg và có đầu đạn nổ mạnh 150 kg cho phép bắt mục tiêu bằng cách sử dụng hệ thống dẫn đường dựa trên INS và radar chủ động. Theo báo cáo, tên lửa có thể được bắn ở chế độ bắn-và-quên hoặc bắn-và-cập nhật.
Nó không bay thẳng đến mục tiêu, khiến radar hoặc hệ thống quang học của máy bay đánh chặn khó phát hiện và tấn công. Ngoài ra, nó có đặc điểm lướt trên biển khiến radar khó nhận dạng và đánh chặn.
Đáng chú ý, cuộc thử nghiệm hoạt động của tên lửa diễn ra khi đối thủ lớn nhất của Israel trong khu vực, Iran, công bố tàu chiến chở máy bay không người lái đầu tiên của mình vào ngày 6 tháng 2. Theo báo cáo gần đây của EurAsian Times, tàu sân bay chở máy bay không người lái Shahed Bagheri của Iran được thiết kế như một nền tảng hàng hải di động cho máy bay không người lái và trực thăng và như một tàu hỗ trợ cho tàu tấn công nhanh. Nó cũng có khả năng mang theo USV và tên lửa hành trình tầm ngắn.


Cần lưu ý rằng Israel coi Iran và năng lực quân sự đang mở rộng của nước này là mối đe dọa trực tiếp đến an ninh của mình. Israel cũng cáo buộc Iran cung cấp quân sự cho Hamas, Hezbollah và Houthis—tất cả đều đang tiến hành một cuộc chiến tranh ủy nhiệm kéo dài với Israel trong khu vực.
Trong một diễn biến riêng biệt, IDF cũng tiết lộ rằng hệ thống phòng không Spyder của họ đã được tích hợp vào mạng lưới phòng không nhiều lớp vào tháng 10 năm 2023 sau các cuộc giao tranh với Hamas.
Spyder đã trực tuyến tại Israel sau cuộc tấn công của Hamas
Lực lượng Phòng vệ Israel (IDF) gần đây đã xác nhận rằng hệ thống phòng không Rafael SPYDER đã được Lực lượng Phòng vệ Israel (IDF) triển khai hoạt động vào tháng 10 năm 2023 trong cuộc xung đột với nhóm chiến binh Hamas có trụ sở tại Gaza.
Hệ thống phòng không Python và Derby, còn được gọi là SPYDER, là hệ thống phòng không tầm ngắn nội địa của Israel. Nó có thể tấn công nhiều mục tiêu cùng lúc và bắn theo kiểu đơn, nhiều và gợn sóng. Nó có khả năng hoạt động trong mọi điều kiện thời tiết, cả ban ngày và ban đêm.
Hệ thống phòng không SPYDER
Hệ thống phòng không SPYDER
“Trước chiến tranh, hệ thống SPYDER không được tích hợp do ưu tiên các phương tiện đánh chặn khác trong phạm vi hạn chế của các nguồn lực sẵn có”, Đơn vị phát ngôn viên của IDF cho biết với ấn phẩm. IDF cho biết họ quyết định mua thiết bị này để đáp ứng yêu cầu hoạt động cấp bách trong chiến tranh. Việc mua sắm được thực hiện sau khi kiểm tra chuyên môn và hoạt động, và việc tích hợp được hoàn thành một cách có hệ thống với sự chấp thuận của tất cả các cơ quan có thẩm quyền.
“Hệ thống SPYDER đại diện cho một khái niệm mới đối với Không đoàn Phòng không của Không quân Israel,” báo cáo cho biết thêm.
Rafael là nhà thầu chính cho chương trình Spyder, với Israel Aerospace Industries (IAI) là nhà thầu phụ chính. Nó có thể nhắm mục tiêu vào nhiều mối đe dọa trên không, bao gồm máy bay, trực thăng, máy bay không người lái (UAV) và đạn dược dẫn đường chính xác.

Hệ thống vũ khí này được thiết kế để bảo vệ cả tài sản cố định và cung cấp khả năng phòng thủ điểm và khu vực cho lực lượng cơ động trong vùng chiến đấu vì, trái ngược với các hệ thống phòng không khác của Israel, Spyder có thể di chuyển và không cần phải vận hành từ một vị trí cố định. Các thành phần chính của hệ thống Spyder bao gồm một đơn vị chỉ huy và điều khiển gắn trên xe tải, một đơn vị bắn tên lửa với tên lửa Python 5 và Derby, một xe dịch vụ dã chiến và một xe cung cấp tên lửa.
Ngoài ra, những chiếc xe này được trang bị máy lạnh và bảo vệ chống lại các mối đe dọa sinh học và hóa học. Thiết kế mô-đun của hệ thống Spyder cho phép bảo trì nhanh chóng tại hiện trường thông qua việc thay thế mô-đun nhanh chóng.
IDF không nêu rõ phiên bản SPYDER nào đã mua hoặc liệu có đơn vị chuyên dụng nào được thành lập để quản lý nó hay không. Gia đình Spyder bao gồm một loạt các hệ thống phòng không di động, phản ứng nhanh với khả năng tầm ngắn đến tầm xa. Các hệ thống này bao gồm SPYDER SR, SPYDER MR, SPYDER LR, SPYDER ER và mẫu mới nhất, SPYDER All-in-One. Một nguồn tin trong ngành cho Janes biết rằng phiên bản SPYDER All-in-One (AiO) hiện đang được đưa vào sử dụng và đã đánh chặn thành công một số loại máy bay không người lái.
Rafael trước đó đã nói rằng SPYDER là hệ thống phòng không duy nhất do Israel sản xuất được tích hợp vào hệ thống phòng không của NATO. Công ty cũng lưu ý rằng SPYDER đã cung cấp một hệ thống tên lửa đất đối không tầm thấp, phản ứng nhanh.
Công nghệ tự động, phản ứng nhanh, cấp thấp này được sử dụng để bảo vệ lực lượng trên chiến trường bằng cách ngăn chặn các cuộc tấn công trên không từ trực thăng, máy bay không người lái, tên lửa dẫn đường chính xác và các máy bay khác. Thực tế là hệ thống được tích hợp sau khi đất nước bị tấn công bởi một cuộc khủng hoảng cho thấy khả năng của SPYDER.

Iran bổ sung “Hỏa lực nghiêm trọng” để ngăn chặn Hoa Kỳ và Israel; Sau UAV và tên lửa, tàu sân bay không người lái mới Shahid Bagheri gia nhập IRGC
Qua
Sakshi Tiwari
-
Ngày 6 tháng 2 năm 2025


Chia sẻ

Facebook


Twitter


WhatsApp


ReddIt


Trong những gì có thể được mô tả là một bước đột phá quân sự lớn đối với một quốc gia vẫn đang chịu lệnh trừng phạt quốc tế, Iran đã giới thiệu tàu sân bay không người lái đầu tiên của mình—Shahid Bagheri. Con tàu này gia nhập danh sách dài các hệ thống vũ khí mà Iran công bố trong thời gian gần đây để ngăn chặn kẻ thù không đội trời chung của mình, Israel.
Hãng thông tấn Iran IRNA mô tả Shahed Bagheri là tàu hải quân tiên tiến có thể phóng và thu hồi máy bay chiến đấu không người lái và vận hành nhiều loại máy bay không người lái trinh sát tấn công.
Tàu sân bay không người lái Shahed Bagheri, được cải tạo từ một tàu thương mại, có đường băng dài khoảng 180 mét và phạm vi hoạt động ấn tượng là 22.000 hải lý.
Đô đốc Ali Reza Tangsiri, tư lệnh Hải quân Vệ binh, nói với các phóng viên rằng việc đóng tàu mất hơn hai năm. "Việc bổ sung tàu này vào hạm đội của chúng tôi là một bước quan trọng trong việc tăng cường khả năng phòng thủ và răn đe của Iran ở vùng biển xa và duy trì lợi ích an ninh quốc gia của chúng tôi", Tangsiri nói thêm.
Hải quân Lực lượng Vệ binh Cách mạng Iran (IRGC) cũng công bố đoạn phim về tàu sân bay không người lái, cho thấy cảnh cất cánh và hạ cánh của máy bay không người lái (UAV) Qaher-313, phiên bản máy bay không người lái thu nhỏ của máy bay chiến đấu được chế tạo trong nước.
Mặc dù Iran đã thiết kế và hạ thủy một số tàu chiến được chuyển đổi từ tàu thương mại, nhưng Shahed Bagheri nổi bật hơn vì nó có thể phóng và thu hồi các máy bay không người lái lớn hơn như Qaher.

Shahed Bagheri được thiết kế như một nền tảng hàng hải di động cho máy bay không người lái và trực thăng trong khi hỗ trợ tàu tấn công nhanh. Nó cũng có khả năng mang theo USV và tên lửa hành trình tầm ngắn.
Hình ảnh
Tàu sân bay không người lái đầu tiên của Iran, Shahed Bagheri (qua X)
Tướng Mohammad Bagheri, tổng tư lệnh lực lượng vũ trang Iran, mô tả con tàu này là “một căn cứ di động có thể hoạt động tự chủ trên khắp vùng biển thế giới”.

Trong khi nhấn mạnh rằng Iran không muốn gây chiến với bất kỳ quốc gia nào, Tổng tư lệnh Vệ binh Iran, Tướng Hossein Salami, cho biết nước này cần mở rộng khả năng răn đe để ngăn chặn chiến tranh. "Iran không được coi là mối đe dọa đối với bất kỳ quốc gia nào, nhưng chúng tôi không khuất phục trước mối đe dọa của bất kỳ cường quốc nào".

Điều thú vị là việc công bố con tàu này dường như là một phần của nỗ lực hiện đại hóa quân sự lâu dài gắn liền với quá trình bản địa hóa, vì quốc gia này vẫn đang chịu lệnh trừng phạt.


Việc phát triển và đưa vũ khí tiên tiến vào quân đội Iran cho thấy khả năng phục hồi của Iran trước các lệnh trừng phạt quốc tế nghiêm ngặt. Nó cũng phần nào khẳng định lại rằng chiến lược 'gây sức ép tối đa' do Hoa Kỳ áp đặt trong quá khứ có thể đã thất bại, như Bộ trưởng Ngoại giao Iran Abbas Araghchi mới đây đã nêu bật .
Hiện nay, quân đội Iran dường như đang hoạt động hết công suất, bằng chứng là họ liên tục công bố các hệ thống vũ khí mới và thông tin về việc mua các máy bay chiến đấu hiện đại của Nga.
Quân đội Iran đang trong tình trạng quá tải
Tháng 1 năm 2025 là một tháng khá đặc biệt đối với Iran, với một số đợt ra mắt quân sự quan trọng. Đầu tiên, Quân đội Iran đã nhận được khoảng 1.000 máy bay không người lái có tầm hoạt động vượt quá 2.000 km. Các máy bay không người lái này được cho là đã được chuyển giao cho các đơn vị chiến đấu trên khắp đất nước để tăng cường khả năng tấn công của Iran.

Vào thời điểm đó, truyền thông Iran cho biết: “Các tính năng độc đáo của máy bay không người lái, bao gồm tầm hoạt động hơn 2.000 km, sức mạnh hủy diệt cao, khả năng vượt qua các lớp phòng thủ với Tiết diện radar thấp và khả năng bay tự động, không chỉ tăng cường độ sâu trinh sát và giám sát biên giới mà còn tăng cường khả năng chiến đấu của phi đội máy bay không người lái của quân đội khi đối đầu với các mục tiêu ở xa”.
Vài ngày sau, Hải quân Iran đã nhận được tàu tình báo tín hiệu đầu tiên do nước này tự đóng—Zagro. Đây là tàu giám sát dựa trên thân tàu corvette, được một số người mô tả là kỳ lạ và một số khác thì kinh ngạc.
Zagros được trang bị các cảm biến điện tử để thu thập, giải mã và kiểm tra các tín hiệu tần số vô tuyến từ đối phương. Con tàu được hãng thông tấn nhà nước Fars gọi là "tàu khu trục tình báo", điều này rất phù hợp, vì Zagros được chế tạo bằng thân tàu cải tiến từ tàu chiến lớp Mowj.

Hình ảnh
Tàu thu thập thông tin tình báo đầu tiên của Iran, “Zagros,” đã gia nhập tổ chức tác chiến của Hải quân.
Tại buổi lễ bàn giao, Tư lệnh Hải quân Shahram Irani cho biết: “Tàu tình báo tín hiệu Zagros sẽ là con mắt giám sát của hải quân Iran trên biển và đại dương”.
Ngoài những điều trên, IRGC đã tiết lộ một máy bay không người lái mới, tiên tiến có tên là 'Gaza' vào cuối tháng 1. Máy bay không người lái này có tầm hoạt động khoảng 1.000 km, tải trọng 500 kg và thời gian bay liên tục khoảng 35 giờ.
Truyền thông Iran tuyên bố rằng bán kính hoạt động của máy bay không người lái Gaza ước tính khoảng 4.000 km và có thể mang theo tới 13 tên lửa trong một chuyến bay. Điều thú vị là máy bay không người lái này đã ra mắt trong một cuộc tập trận quân sự và được cho là đã tiêu diệt được tám mục tiêu giả.
Gần đây hơn, vào ngày 2 tháng 2, Iran đã công bố tên lửa đạn đạo mới 'Etemad' trong một buổi lễ do Bộ Quốc phòng Iran tổ chức với sự chứng kiến của Tổng thống cải cách Masoud Pezeshkian.
Etemad là tên lửa đạn đạo mới nhất trong danh sách dài các tên lửa đạn đạo do Iran sản xuất và có tầm bắn khoảng 1.700 km, có nghĩa là nó có thể vươn tới lãnh thổ của kẻ thù không đội trời chung của Tehran là Israel. Tên lửa Etemad dài 16 mét, cũng có đầu đạn dẫn đường.
“Việc phát triển năng lực phòng thủ và công nghệ vũ trụ… nhằm đảm bảo rằng không có quốc gia nào dám tấn công lãnh thổ Iran,” Pezeshkian phát biểu trong một bài phát biểu trên truyền hình. Với phạm vi đó, Etemad có đủ tầm bắn để vươn tới kẻ thù không đội trời chung của mình, Israel, trong trường hợp chiến tranh khu vực lại nổ ra.
Hình ảnh
Iran đã tiết lộ một tên lửa đạn đạo mới mang tên Etemad, có nghĩa là “niềm tin” trong tiếng Ba Tư, có khả năng bay xa 1.700 km.
Ngoài các hệ thống mà Iran đã sản xuất trong nước mặc dù chịu áp lực lớn về nguồn lực, nước này cũng đang trong quá trình mua một số hệ thống vũ khí rất tiên tiến từ đồng minh Nga.
Ví dụ, một chỉ huy cấp cao của Lực lượng Vệ binh Cách mạng, Ali Shadmani, gần đây đã nói với giới truyền thông rằng Iran đã mua máy bay chiến đấu Sukhoi 35 do Nga sản xuất - đây là lần đầu tiên một quan chức cấp cao xác nhận thông tin này.
Không nêu rõ số lượng máy bay phản lực đã mua hoặc đã được giao hay chưa, Shadmani cho biết, “Bất cứ khi nào cần thiết, chúng tôi đều mua sắm quân sự để tăng cường lực lượng không quân, lục quân và hải quân. Việc sản xuất thiết bị quân sự cũng đã được đẩy nhanh.”
SU-35
Máy bay Sukhoi Su-35
Vào năm 2023, Iran lần đầu tiên thông báo rằng họ đã hoàn tất thỏa thuận mua Su-35 từ Nga. Vào thời điểm đó, có thông tin cho rằng hai chục chiếc Su-35 trước đây được chế tạo cho Ai Cập (và sau đó bị từ chối) sẽ được chuyển hướng sang Iran.
Tuy nhiên, gần hai năm sau, việc giao những máy bay phản lực chiến đấu này vẫn còn khó khăn, làm dấy lên suy đoán rằng thỏa thuận có thể đã bị hủy bỏ. Tuy nhiên, xác nhận mới nhất có nghĩa là việc mua hàng vẫn chưa nằm ngoài tầm với.
Không quân Iran chỉ có vài chục máy bay tấn công, bao gồm các máy bay phản lực cũ của Nga và máy bay F-14 của Mỹ được mua trước Cách mạng Hồi giáo năm 1979. Do đó, Su-35 sẽ tăng cường đáng kể năng lực quân sự của Tehran và xây dựng khả năng răn đe.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực
10 thủy thủ tàu ngầm bị hành quyết tại vùng biển Hàn Quốc: Nhắc lại câu chuyện rùng rợn về hoạt động gián điệp bất thành của Triều Tiên
Qua
Ashish Dangwal
-
Ngày 15 tháng 2 năm 2025


Chia sẻ

Facebook


Twitter


WhatsApp


ReddIt


Hàn Quốc sẽ sớm phát hành một bộ tem bưu chính giới thiệu tàu ngầm ROKS Dosan Ahn Chang-ho, đây là lần đầu tiên một tàu ngầm do nước này tự sản xuất xuất hiện trong bộ sưu tập tem của nước này.
Theo hãng thông tấn Yonhap của Hàn Quốc, những con tem này sẽ được bày bán từ ngày 20 tháng 2.
ROKS Dosan Ahn Chang-ho là tàu đầu tiên thuộc lớp KSS-III Batch-1 của Hàn Quốc, một hạm đội tàu ngầm 3.000 tấn được phát triển bằng công nghệ tiên tiến trong nước.
Chiếc tàu ngầm này được chuyển giao cho Hải quân Hàn Quốc (ROKN) vào năm 2021, giúp tăng cường khả năng phòng thủ dưới nước của nước này trước các mối đe dọa từ Triều Tiên.
Chiếc tàu thứ hai, ROKS Ahn Mu, đi vào hoạt động năm 2023, trong khi tàu thứ ba và cũng là tàu cuối cùng trong lớp, ROKS Shin Chae-ho, đã được bàn giao vào năm ngoái.
không xác định
Tàu ngầm lớp Dosan Ahn Changho của ROKS - Bộ Quốc phòng Hàn Quốc
Cả ba tàu ngầm đều có giá trị chiến lược quan trọng trong khuôn khổ quốc phòng của Hàn Quốc, đại diện cho lớp tàu ngầm lớn nhất và tiên tiến nhất của nước này cho đến nay.

Thiết kế của chúng dựa trên hai lớp tàu ngầm trước đó của Hàn Quốc—Jang Bogo và Son Won-Il—là phiên bản nội địa hóa của tàu ngầm tấn công diesel-điện Type 209 và Type 214 của Đức.
Hàn Quốc đã vạch ra kế hoạch đóng chín tàu ngầm lớp Dosan Ahn Changho (SSB) thành ba lô, mỗi lô ba tàu.

Với lô đầu tiên đã hoàn thành và bàn giao, đất nước đã chuyển sang giai đoạn tiếp theo. Vào tháng 3 năm 2023, tàu ngầm KSS-III Lô 2 đầu tiên trong số ba tàu ngầm mở rộng đã được đặt lườn.

Tàu ngầm KSS-III Batch 1 có 50 thủy thủ đoàn và có lượng giãn nước là 3.358 tấn khi nổi và 3.705 tấn khi lặn. Chúng dài 274 feet, rộng 31,5 feet.


Giống như những tàu ngầm tiền nhiệm thuộc lớp KSS-II, những tàu ngầm này được trang bị hệ thống đẩy diesel-điện với hệ thống đẩy không cần không khí (AIP) sử dụng công nghệ pin nhiên liệu.
Điều này cho phép chúng đạt tốc độ lên tới 20 hải lý và duy trì hoạt động dưới nước trong vòng 20 ngày mà không cần nổi lên mặt nước.
Mặt khác, tàu ngầm Lô 2 sẽ vẫn giữ nguyên sức chứa thủy thủ đoàn nhưng sẽ dài hơn khoảng 20 feet so với các tàu tương ứng Lô 1. Các biến thể cuối cùng dự kiến sẽ còn lớn hơn và tinh vi hơn nữa.

Tàu ngầm ở vùng biển Hàn Quốc
Bằng cách vinh danh tàu ngầm do nước này tự đóng, Seoul nhấn mạnh tầm quan trọng ngày càng tăng của những con tàu này trong việc củng cố chiến lược quốc phòng của quốc gia.
Tuy nhiên, sự nhấn mạnh vào năng lực tàu ngầm này không chỉ có ở Hàn Quốc; Triều Tiên cũng coi hạm đội tàu ngầm của mình là nền tảng cho sự chuẩn bị quân sự chống lại Hàn Quốc.
Trên thực tế, việc Bình Nhưỡng sử dụng rộng rãi tàu ngầm, đặc biệt là cho các hoạt động bí mật, đã nhiều lần gây ra căng thẳng và khủng hoảng an ninh trên Bán đảo Triều Tiên kể từ hiệp định đình chiến năm 1953.

Một trong những hoạt động gián điệp khét tiếng nhất của Triều Tiên diễn ra vào tháng 9 năm 1996, khi một tàu ngầm do thám gặp sự cố ngoài khơi bờ biển Hàn Quốc và gây ra một cuộc truy lùng dữ dội và kéo dài.
Những gì bắt đầu như một nhiệm vụ tình báo bí mật nhanh chóng trở thành một cuộc đối đầu chết người. Vào ngày 14 tháng 9 năm 1996, một tàu ngầm lớp Sang-O (“Shark”) của Bắc Triều Tiên đã khởi hành từ Toejo Dong dưới sự chỉ huy của Đại úy Chong Yong-ku.
Ảnh tư liệu: Tàu ngầm lớp Sang-O mắc cạn trên bờ biển Hàn Quốc.
Thông thường được vận hành bởi thủy thủ đoàn gồm 15 người, con tàu chở thêm nhân sự: ba đặc nhiệm tinh nhuệ của Cục Trinh sát và Đại tá Kim Dong-won, một sĩ quan tình báo cấp cao.
Nhiệm vụ của họ là thu thập thông tin tình báo về các cơ sở quân sự của Hàn Quốc tại Gangneung, cách Khu phi quân sự (DMZ) khoảng 90 dặm về phía nam.
Vào thời điểm đó, Triều Tiên đang phải đối mặt với nạn đói thảm khốc, điều này càng làm gia tăng nỗi lo sợ của Bình Nhưỡng rằng Hàn Quốc có thể lợi dụng cuộc khủng hoảng này.
Phi hành đoàn tàu ngầm được lệnh nghiêm ngặt phải hoàn thành nhiệm vụ của mình bằng mọi giá, không có lựa chọn nào khác là trở về nhà nếu thất bại. Loại hoạt động bí mật này không phải là mới. Các điệp viên Bắc Triều Tiên thường xuyên xâm nhập vào Hàn Quốc để phá hoại và gián điệp.
Tàu ngầm đã đến gần Gangneung vào ngày 15 tháng 9 và triển khai đội xâm nhập của mình dưới sự che chở của bóng tối. Các đặc nhiệm bơi vào bờ trong khi tàu ngầm tiếp tục chụp ảnh trinh sát dọc theo bờ biển.
Khi tàu quay lại để giải cứu nhóm vào ngày 16 tháng 9, các điệp viên đã biến mất. Tuy nhiên, trong lần cố gắng thứ hai để giải cứu họ vào ngày 17 tháng 9, tàu ngầm đã mắc cạn trên một rạn san hô chỉ cách bãi biển An-in 20 mét.
Ngay cả sau những nỗ lực tuyệt vọng để đẩy con tàu ra, nó vẫn bị kẹt. Sau đó, thuyền trưởng Chong ra lệnh cho thủy thủ đoàn rời khỏi tàu vào lúc nửa đêm và đốt cháy bên trong tàu ngầm trước khi di tản.
Vào khoảng 1:30 sáng ngày 18 tháng 9, một tài xế taxi đi ngang qua đã phát hiện ra tàu ngầm bị mắc cạn và một nhóm người tụ tập trên bờ. Anh ta đã ngay lập tức báo cáo vụ việc với quân đội Hàn Quốc. Điều này buộc chính quyền địa phương phải đặt toàn bộ Tỉnh Kangwon vào tình trạng báo động cao.
Đến sáng, hàng ngàn binh lính Hàn Quốc, được trực thăng và chó nghiệp vụ hỗ trợ, đã được huy động để truy tìm thủy thủ đoàn mất tích. Hải quân Hàn Quốc cũng triển khai tàu để bảo vệ bờ biển trong trường hợp có thêm tàu ngầm Triều Tiên.
Chiều hôm đó, một người nông dân địa phương phát hiện một cá nhân đáng ngờ trên cánh đồng của mình. Binh lính Hàn Quốc nhanh chóng tiến vào và bắt giữ người đàn ông, Lee Kwang-soo, người lái tàu ngầm.
Khi bị thẩm vấn, Lee ban đầu khai rằng tàu ngầm đã trôi dạt vào vùng biển Hàn Quốc do hỏng động cơ trong một cuộc tập trận. Tuy nhiên, sau khi bị thẩm vấn thêm, anh ta thú nhận rằng thủy thủ đoàn đã tham gia vào một nhiệm vụ gián điệp.
Ngay sau khi Lee bị bắt, quân đội Hàn Quốc đã có một phát hiện rùng rợn trên một ngọn núi gần đó: mười thi thể, bao gồm cả thuyền trưởng Chong và các thành viên khác của phi hành đoàn, tất cả đều bị hành quyết bằng phát súng vào đầu.
Một thi thể khác, được xác định là Đại tá Kim, được tìm thấy riêng rẽ. Có vẻ như các điệp viên Bắc Triều Tiên đã thực hiện các vụ hành quyết tóm tắt đối với đồng chí của họ để ngăn họ bị bắt sống.
Lee tiết lộ thêm rằng tàu ngầm ban đầu chở 26 người, nghĩa là vẫn còn 14 điệp viên mất tích. Điều này đã châm ngòi cho một cuộc truy lùng quy mô lớn trên khắp địa hình hiểm trở của Tỉnh Gangwon.
Trong nhiều tuần tiếp theo, quân đội Hàn Quốc đã tham gia vào nhiều cuộc đấu súng với các điệp viên Bắc Triều Tiên bị phân tán. Đến cuối tháng 9, 11 kẻ xâm nhập đã bị giết, một số trong các cuộc đối đầu trực tiếp và những người khác trong các vụ tự sát rõ ràng để tránh bị bắt.
Người Bắc Triều Tiên cũng giết chết một cảnh sát Hàn Quốc. Mặc dù chịu tổn thất nặng nề, ba điệp viên tinh nhuệ của Cục Trinh sát vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tổng thống Hàn Quốc Kim Young-sam đã đưa ra lời cảnh báo nghiêm khắc vào ngày 20 tháng 9, đe dọa sẽ có hành động trả đũa nếu có thêm hành động khiêu khích. Ngược lại, Bình Nhưỡng khẳng định rằng tàu ngầm chỉ bị hỏng hóc về mặt cơ học và vô tình đi vào vùng biển Hàn Quốc.
Tuy nhiên, căng thẳng leo thang khi một viên chức lãnh sự Hàn Quốc, Choe Deok-geun, bị ám sát tại Vladivostok vào ngày 1 tháng 10. Phương pháp được sử dụng, một loại chất độc tương tự như loại tìm thấy trên tàu ngầm bị bắt giữ, cho thấy sự tham gia của Triều Tiên nhằm trả thù cho các điệp viên đã hy sinh.
Vào ngày 4 tháng 11, gần hai tháng sau khi vụ việc xảy ra, hai điệp viên Triều Tiên còn sống sót đã được phát hiện gần Inje, chỉ cách biên giới 12 dặm.
Một cuộc đấu súng dữ dội xảy ra, khiến ba người lính Hàn Quốc thiệt mạng trước khi những kẻ xâm nhập cuối cùng bị tiêu diệt. Một cuốn nhật ký thu thập được từ thi thể của họ đã ghi lại chi tiết hành trình tàn khốc của họ qua gần 80 dặm lãnh thổ Hàn Quốc.
Chiến dịch kéo dài 49 ngày đã khiến 12 người Hàn Quốc tử vong và tiêu diệt 24 điệp viên Bắc Triều Tiên. Chỉ có hai kẻ xâm nhập sống sót: Lee Kwang-soo, người đã bị bắt, và Li Chul-jin, người được cho là đã trốn thoát. Cuộc truy lùng này khiến Hàn Quốc thiệt hại ước tính 200 tỷ won (187 triệu đô la Mỹ).
Trong một động thái hiếm hoi, Triều Tiên sau đó đã đưa ra tuyên bố hối tiếc vào ngày 29 tháng 12. Ngày hôm sau, Seoul đã trả lại tro cốt của 24 điệp viên Triều Tiên đã chết.
Tuy nhiên, các hoạt động bí mật của Bình Nhưỡng vẫn tiếp tục không ngừng. Chỉ một năm rưỡi sau, một tàu ngầm do thám khác của Triều Tiên cũng gặp phải số phận thảm khốc tương tự gần Sokcho.
Vào tháng 6 năm 1998, một tàu ngầm lớp Yugo của Bắc Triều Tiên đã bị mắc vào lưới đánh cá gần cảng Sokcho của Hàn Quốc. Khi tàu đang được kéo trở lại cảng, tất cả các thành viên phi hành đoàn được phát hiện đã chết trong một vụ việc có vẻ là giết người tự sát.

Máy bay chiến đấu J-16 của Trung Quốc bắn vào máy bay P-8 Poseidon của Úc trên Biển Đông; Bắc Kinh gọi đó là hành động đúng đắn và hợp pháp
Qua
Sakshi Tiwari
-
Ngày 13 tháng 2 năm 2025


Chia sẻ

Facebook


Twitter


WhatsApp


ReddIt


Trong một sự cố giống như deja vu, một máy bay chiến đấu J-16 của Không quân Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLAAF) đã triển khai pháo sáng chống lại một máy bay trinh sát P-8A của Úc trên Biển Đông đang có tranh chấp. Sự cố này một lần nữa làm nổi bật sự chuyên quyền bị cáo buộc của Trung Quốc trong khu vực, một cáo buộc mà Bắc Kinh kịch liệt phủ nhận.
Bộ Quốc phòng Úc cho biết vụ việc xảy ra vào ngày 11 tháng 2 khi máy bay J-16 của Trung Quốc bắn pháo sáng cách máy bay P-8 Poseidon của Không quân Hoàng gia Úc (RAAF) chỉ 30 mét.
“Một máy bay P-8 của Không quân Úc trong không phận quốc tế đã bị hai máy bay phản lực J-16 của Không quân Trung Quốc thách thức trên Biển Đông, đã có một số tương tác giữa những máy bay phản lực đó và P-8,” Bộ trưởng Quốc phòng Úc Richard Marles nói với ABC News. “Nhưng một trong những tương tác đó liên quan đến việc triển khai pháo sáng rất gần với máy bay P-8 của Úc khiến những pháo sáng đó bay qua cách máy bay Úc khoảng 30 mét,” ông nói thêm.
Bộ Quốc phòng Úc đã mô tả sự tương tác giữa hai máy bay là "không an toàn và thiếu chuyên nghiệp". May mắn thay, không có nhân viên nào bị thương trong vụ việc và máy bay cũng không bị hư hại.
Theo báo cáo, Bộ Quốc phòng Úc đã gửi đơn phản đối chính thức tới Quân đội Giải phóng Nhân dân (PLA) tại cả Canberra và Bắc Kinh.
“Chính phủ Úc đã bày tỏ mối quan ngại của mình với chính phủ Trung Quốc sau một cuộc tương tác không an toàn và thiếu chuyên nghiệp với một máy bay của Quân đội Giải phóng Nhân dân - Không quân (PLA-AF)”, Bộ Quốc phòng cho biết trong một tuyên bố. “Úc mong đợi tất cả các quốc gia, bao gồm cả Trung Quốc, vận hành quân đội của họ một cách an toàn và chuyên nghiệp”.
Tập tin:Không quân Hoàng gia Úc (A47-006) Boeing P-8A Poseidon.jpg - Wikimedia Commons
P-8A Poseidon của Không quân Hoàng gia Úc – Wikimedia Commons
Trung Quốc đã phản công mạnh mẽ và mô tả vụ việc là "hành vi xâm phạm có chủ đích" vào không phận của mình. Guo Jiakun, người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Trung Quốc, phát biểu tại một cuộc họp báo rằng Úc "gây nguy hiểm" cho an ninh quốc gia của Trung Quốc và rằng phía Trung Quốc đã thực hiện "các biện pháp thích hợp, hợp pháp và chuyên nghiệp để kiềm chế".
Trong một diễn biến riêng biệt, ba tàu chiến Trung Quốc đã được phát hiện ẩn núp gần Úc. Lực lượng Phòng vệ Úc (ADF) cho biết hai khinh hạm của Quân đội Giải phóng Nhân dân-Hải quân (PLA-N) và một tàu tiếp tế đang di chuyển trên Biển San Hô.
“Bộ Quốc phòng biết về một nhóm tác chiến của Quân đội Giải phóng Nhân dân-Hải quân (PLA-N) đang hoạt động ở phía đông bắc của Úc”, ADF cho biết. “Bộ Quốc phòng có thể xác nhận các tàu của Trung Quốc là khinh hạm lớp Jiangkai của PLA-N có tên là Hengyang, tàu tuần dương Renhai của PLA-N có tên là Zunyi và tàu tiếp tế lớp Fuchi của PLA-N Weishanhu”.

Tập mới nhất một lần nữa nhấn mạnh sự bất ổn của khu vực Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương. Trung Quốc tuyên bố một phần lớn Biển Đông là lãnh thổ có chủ quyền của mình và vẫn tham gia vào một số tranh chấp lãnh thổ kéo dài với các quốc gia Đông Nam Á láng giềng. PLA đã xây dựng và quân sự hóa hiệu quả nhiều đảo nhân tạo trong khu vực tranh chấp nóng bỏng ở Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương.
Trung Quốc khét tiếng vì thực hiện các vụ chặn bắt nguy hiểm đối với máy bay quân sự nước ngoài trong không phận quốc tế trên Biển Đông và Biển Hoa Đông. Hơn nữa, nước này thường xuyên chỉ trích sự hiện diện của các tài sản quân sự phương Tây trong khu vực, gọi đó là "khiêu khích".
J-16D
Hình ảnh tập tin: Máy bay chiến đấu J-16 của Trung Quốc“Vũ khí lựa chọn” của Trung Quốc
Pháo sáng đã nổi lên như vũ khí ưa thích của Trung Quốc trong việc chống lại máy bay quân sự của đối thủ. Trong khi pháo sáng thường được máy bay quân sự thả ra như một biện pháp đối phó có kế hoạch để gây nhầm lẫn cho tên lửa, chúng cũng có thể được sử dụng để phá hoại máy bay.


Những ngọn lửa này tạo ra những chùm sáng mạnh có thể di chuyển rất xa và làm phi công bị mù tạm thời bằng cách chiếu sáng buồng lái máy bay. Ngọn lửa thường được tạo thành từ một hợp chất pháo hoa dựa trên magiê hoặc một kim loại nóng chảy khác và cũng có thể gây hư hỏng vật lý cho máy bay.
Vụ việc mới nhất liên quan đến máy bay RAAF P-8A xảy ra vài tháng sau khi máy bay chiến đấu J-10 của Không quân PLA thả pháo sáng nguy hiểm gần một trực thăng của Úc khi máy bay này đang thực hiện nhiệm vụ của Liên hợp quốc tại vùng biển quốc tế.
Chiếc trực thăng được đề cập là SeaHawk của Hải quân Hoàng gia Úc cất cánh từ tàu khu trục HMAS Hobart cách đó 300 mét. Ngay sau đó, một máy bay chiến đấu J-10 của Không quân PLA Trung Quốc đã bay đến gần một cách nguy hiểm và thả pháo sáng.
Sự cố xảy ra trên Biển Hoàng Hải, ngoài khơi bờ biển Hàn Quốc, khiến chính quyền phải gửi đơn phản đối tới chính quyền Trung Quốc. Vào thời điểm đó, Richard Marles cho biết phi công trực thăng đã phải điều khiển để tránh bị pháo sáng bắn trúng. Ông lưu ý, "Hậu quả của việc bị pháo sáng bắn trúng sẽ rất nghiêm trọng".
Một sự cố lớn giống hệt sự cố gần đây nhất xảy ra vào ngày 26 tháng 5 năm 2022. Vào thời điểm đó, một máy bay giám sát hàng hải RAAF P-8 đã bị một máy bay chiến đấu J-16 của Trung Quốc chặn lại trong một hoạt động giám sát hàng hải thường lệ ở không phận quốc tế tại khu vực Biển Đông. Sau đó, máy bay Trung Quốc “bay rất gần bên cạnh máy bay giám sát hàng hải P-8 của [Úc]” và thả pháo sáng.
Truyền thông nhà nước Trung Quốc đã công bố đoạn phim về sự cố trên vào tháng 9 năm 2024. Đoạn video cho thấy máy bay chiến đấu J-16 đã bắn pháo sáng và mồi nhử — các mảnh nhôm — vào đường bay của máy bay P-8, được cho là đã bị hút vào động cơ của máy bay. Khoảng cách gần và các động tác cơ động gây ra rủi ro an toàn đáng kể cho máy bay Úc và phi hành đoàn.
Quay trở lại năm 2022, Úc cũng đã cáo buộc Trung Quốc bắn tia laser cấp quân sự vào một trong những máy bay P-8 của nước này từ tàu chiến vào tháng 2 năm đó.

Máy bay Trung Quốc cũng được cho là đã bắn pháo sáng vào máy bay quân sự của Canada, Hoa Kỳ và Philippines. Vào tháng 10 năm 2023, một máy bay chiến đấu J-11 của Hải quân Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc đã bắn pháo sáng vào một trực thăng Sikorsky CH-148 Cyclone của Canada trên vùng biển quốc tế ở Biển Đông.
Trực thăng của Ottawa đã chạm trán máy bay chiến đấu J-11 của Trung Quốc trên vùng biển quốc tế vào ngày 29 tháng 10. Trong lần chạm trán thứ hai, các máy bay chiến đấu tiếp cận máy bay trực thăng chỉ cách 100 feet.
Gần đây hơn, máy bay quân sự của Philippines đã bị máy bay chiến đấu Trung Quốc bay sát nhiều lần trên Biển Đông. Ví dụ, năm ngoái, máy bay chiến đấu Trung Quốc đã bắn pháo sáng trên đường bay của một máy bay vận tải hạng nhẹ NC-212i của Không quân Philippines đang tuần tra thường lệ trên bãi cạn Scarborough, nơi cả hai nước đều tuyên bố chủ quyền.
Ngay cả máy bay trinh sát P-8A của Hoa Kỳ cũng bị các tàu chiến Trung Quốc bắn tia laser cấp quân sự ở Thái Bình Dương tấn công vào năm 2020.
Rõ ràng, bất chấp những lời phản đối và cảnh báo liên tục của cộng đồng quốc tế, Trung Quốc vẫn tiếp tục sử dụng chiến thuật nguy hiểm là triển khai pháo sáng và tia laser cấp quân sự vào máy bay quân sự của đối phương.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực

 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực


 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực


 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
4,203
Động cơ
138,330 Mã lực
Các quốc gia châu Âu thảo luận về việc can thiệp lực lượng mặt đất lớn vào Ukraine: Kiev muốn có 200.000 quân nước ngoài
Đông Âu và Trung Á, Mặt đất
Ban biên tập tạp chí Military Watch
Ngày 15 tháng 2 năm 2025

Xe tăng Challenger 2 của Quân đội Anh

Xe tăng Challenger 2 của Quân đội AnhBộ Quốc phòng Anh

Một số quốc gia trong Liên minh châu Âu đã thảo luận về các phương án dự phòng cho việc triển khai lực lượng mặt đất tới Ukraine, theo một báo cáo gần đây của Associated Press. Tờ báo đưa tin rằng Anh và Pháp vẫn "đi đầu trong nỗ lực này", với chiến thắng trong cuộc bầu cử của Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump vào ngày 5 tháng 11 được cho là đã thúc đẩy các cuộc đàm phán của châu Âu về một cuộc can thiệp. Vương quốc Anh, Pháp, Đức, Ý, Đan Mạch, Hà Lan, Ba Lan, Ukraine, NATO và EU sau đó đã tổ chức một cuộc họp tại Brussels vào tháng 12, nơi các cuộc triển khai lực lượng mặt đất của phương Tây tại Ukraine được cho là đã được thảo luận. Bộ trưởng Quốc phòng Estonia Hanno Pevkur sau đó đã lưu ý bên lề Hội nghị An ninh Munich rằng "chúng ta đang ở giai đoạn rất sớm" của các cuộc đàm phán như vậy. Tổng thống Pháp Emmanuel Macron đã nhiều lần tuyên bố vào năm 2024 rằng việc triển khai lực lượng mặt đất không bị loại trừ như một phần của chính sách "làm mọi thứ cần thiết để ngăn Nga giành chiến thắng trong cuộc chiến này", trong khi Tổng thống Ukraine Vladimir Zelensky vào tháng 1 nhấn mạnh rằng các quốc gia châu Âu sẽ cần phải điều động 200.000 nhân sự đến đất nước của ông. "Đó là mức tối thiểu, nếu không thì không có gì cả", ông khẳng định.

Lực lượng đặc nhiệm của quân đội Pháp

Lực lượng đặc nhiệm của quân đội Pháp

Các nhà lãnh đạo châu Âu như Thủ tướng Estonia Kaja Kallas, Bộ trưởng Ngoại giao Ba Lan Radoslaw Sikorski, Bộ trưởng Ngoại giao Litva Gabrielius Landsbergis và Bộ trưởng Ngoại giao Phần Lan Elina Valtonen, cùng nhiều người khác, đã kêu gọi cân nhắc một cuộc can thiệp quân sự trên bộ quy mô lớn. Vào đầu tháng 2, một báo cáo từ The Times đã quan sát thấy rằng mặc dù đã đưa ra một số lời lẽ thù địch nhất đối với Nga, các quốc gia vùng Baltic và Ba Lan đã bắt đầu thể hiện sự lo ngại về sự leo thang như vậy do nguy cơ hậu quả có thể khiến họ bị lộ. Hungary đã nổi bật trên lục địa vì phản đối mạnh mẽ sự can thiệp như vậy, với Bộ trưởng Ngoại giao Hungary Peter Szijjarto khẳng định vào ngày 15 tháng 2 rằng trước một thỏa thuận hòa bình có thể xảy ra do Hoa Kỳ và Nga làm trung gian: "Giới tinh hoa tự do, ủng hộ chiến tranh của châu Âu sẽ cố gắng làm mọi thứ trong khả năng của mình để đảm bảo rằng thỏa thuận hòa bình chấm dứt chiến tranh ở Ukraine không được đạt được."

Xe tăng Leopard 2A6 do Đức cung cấp bị phá hủy tại Kursk vào tháng 9 năm 2024

Xe tăng Leopard 2A6 do Đức cung cấp bị phá hủy tại Kursk vào tháng 9 năm 2024

Đã có những lo ngại đáng kể rằng năng lực lực lượng mặt đất hạn chế của các quốc gia châu Âu sẽ khiến một cuộc can thiệp trở nên không khả thi nếu không có sự hỗ trợ của Hoa Kỳ, với một nguồn tin ngoại giao châu Âu đã thông báo với The Times rằng sự tham gia của Hoa Kỳ là cần thiết vì "họ có những năng lực mà toàn bộ châu Âu không có", bao gồm "khả năng trả đũa ở quy mô lớn nếu cần". Trung tướng Lục quân Hoa Kỳ đã nghỉ hưu và cựu Cố vấn An ninh Quốc gia tại Nhà Trắng HR McMaster đã nhận xét vào ngày 7 tháng 2 rằng quân đội châu Âu thiếu năng lực cần thiết để duy trì các hoạt động mặt đất quy mô lớn, lưu ý khi lấy Vương quốc Anh làm ví dụ: "Hãy nhìn vào Quân đội Anh ngay bây giờ. Ý tôi là, điều đó khiến tôi muốn khóc, gần như vậy." Chính quyền mới của Donald Trump được coi là rất khó có thể ủng hộ các đồng minh diều hâu hơn của mình bên kia Đại Tây Dương trong việc khởi xướng một cuộc leo thang, với những lời chỉ trích gay gắt của Phó Tổng thống JD Vance về các chính sách của Liên minh châu Âu và các quốc gia châu Âu riêng lẻ tại Hội nghị An ninh Munich đã gây chấn động khắp các nhà lãnh đạo của lục địa này và làm lu mờ các cuộc đàm phán về Ukraine.

Cuộc ném bom nhiệt áp của Nga ở Ukraine và bệ phóng tên lửa TOS-1A

Cuộc ném bom nhiệt áp của Nga ở Ukraine và bệ phóng tên lửa TOS-1A

Vào tháng 11 năm 2024, Cơ quan Tình báo Đối ngoại Nga đã tiết lộ thông tin về kế hoạch của các thành viên NATO nhằm khởi xướng một đợt triển khai lực lượng mặt đất lớn để tạm thời đình chỉ các hoạt động thù địch đang diễn ra, với mục tiêu ngăn chặn tổn thất của Ukraine và xây dựng lực lượng địa phương để sau đó tiếp tục các hoạt động thù địch theo các điều khoản thuận lợi hơn. Cơ quan này quan sát thấy khi cơ hội phục hồi của Ukraine trên tuyến đầu giảm đi, các thành viên NATO châu Âu ngày càng ủng hộ việc chấm dứt các hoạt động thù địch trước khi các lực lượng Nga giành được nhiều lãnh thổ hơn, với mục tiêu vẫn là "chuẩn bị cho một nỗ lực trả thù". Các trung tâm đào tạo mới đã bắt đầu được các thành viên NATO thành lập vào thời điểm đó để xử lý ít nhất một triệu tân binh Ukraine, trong khi các đối tác chiến lược của Ukraine ở phương Tây đã gây sức ép với Kiev giảm độ tuổi nghĩa vụ quân sự từ 25 xuống 18. "Để giải quyết những nhiệm vụ này, phương Tây về cơ bản sẽ cần phải chiếm đóng Ukraine. Tất nhiên, điều này sẽ được thực hiện dưới chiêu bài triển khai một 'lực lượng gìn giữ hòa bình' tại quốc gia này… Theo kế hoạch, tổng cộng 100.000 cái gọi là lực lượng gìn giữ hòa bình sẽ được triển khai tại Ukraine,” cơ quan này cho biết thêm, trong đó Ba Lan, Đức và Vương quốc Anh dự kiến sẽ đóng vai trò dẫn đầu.
Các cố vấn, chuyên gia hậu cần, chiến binh và các nhân sự khác của phương Tây kể từ đầu năm 2022 đã đóng vai trò rất quan trọng trên thực địa tại chiến trường Ukraine, từ việc triển khai Thủy quân Lục chiến Hoàng gia Anh cho các hoạt động chiến đấu tiền tuyến từ tháng 4 năm đó, cho đến Nhóm Quan sát Tiền phương, tổ chức quân sự Hoa Kỳ đã xác nhận việc triển khai nhân sự của mình để hỗ trợ cuộc tấn công của Ukraine vào khu vực Kursk của Nga vào tháng 8. Các báo cáo về nhân sự nói tiếng Anh, tiếng Ba Lan và tiếng Pháp trong chiến đấu đã xuất hiện nhiều lần trên biên giới từ Bakhmut đến Kursk.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top