Giải mã máy bay không người lái chiến đấu S-70 “Okhotnik” Nga chuẩn bị sản xuất hàng loạt
Thu Thủy
Thứ sáu, ngày 06/08/2021 - 12:20
Lưu tin
Nam miền Bắc Nữ miền Bắc Nữ miền Nam Nam miền Nam
VietTimes – Một đoạn phim thời sự do Bộ Quốc phòng Nga phát hành cho thấy hãng Sukhoi đã thiết lập dây chuyền sản xuất máy bay không người lái chiến đấu S-70 “Okhotnik”.
Ông Sergey Shoigu thị sát mẫu S-70 Okhotnik tại nhà máy của Sukhoi (Ảnh: defence).
Trang
Defense Blog ngày 5/8 đưa tin, Bộ trưởng Quốc phòng Nga Sergei Shoigu đến thị sát Novosibirsk Aviation Plant (Tổ hợp Hàng không Novosibirsk) và thăm dây chuyền sản xuất máy bay chiến đấu tại nhà máy này, trong đó có dòng máy bay chiến đấu Su-34 “Fullback” và nguyên mẫu máy bay không người lái chiến đấu S-70 “Okhotnik” mới nhất.
Sau khi thị sát, ông Shoigu nói: "Chúng ta hy vọng rằng vào năm 2022, có thể thấy sự hoàn chỉnh của máy bay không người lái Okhotnik và sau đó có thể ký hợp đồng để mua và sản xuất hàng loạt".
Sukhoi S-70 “Okhotnik” là máy bay không người lái phản lực cỡ lớn đầu tiên do công ty Sukhoi phát triển. Nó sử dụng thiết kế cánh dơi không đuôi có thể giảm đáng kể tín hiệu radar và có thể đảm nhận vai trò như một người bạn phối hợp trung thành với máy bay chiến đấu Su-57 “Felon”. Theo thông tin công khai, S-70 “Okhotnik” có trọng lượng cất cánh 20 tấn và tốc độ 1.000 km/h, tức là khoảng Mach 0,8.
|
Su-70 (trên) thử nghiệm bay phối hợp tác chiến cùng Su-57 (Ảnh: sputnik). |
“Okhotnik” bay lần đầu tiên vào ngày 3 tháng 8 năm 2019. Dưới sự khống chế của người điều khiển, chuyến bay kéo dài 20 phút và hoạt động tốt. Đến ngày 27 tháng 9, "Hunter B" đã bay cùng máy bay chiến đấu Su-57 ở chế độ tự động trong hơn 30 phút.
UAV S-70 “Okhotnik” do Phòng thiết kế Sukhoi của Nga phát triển là một dự án máy bay tấn công không người lái với giá thành chỉ với 26 triệu USD/chiếc, có ngoại hình rất giống với nhiều loại UAV khác; đó là một hiện tượng rất phổ biến.
Khi S-70 S-70 “Okhotnik” của Nga mới bị lộ, có ý kiến cho rằng nó đã sao chép công nghệ của chiếc máy bay không người lái RQ-170 “Satinel” Mỹ bị Iran “bắt sống” khi trước. Tuy nhiên, giới quan sát cho rằng, chiếc UAV RQ-170 bị Iran bắt trước đây không thể so sánh với UAV S-70 “Okhotnik” vì chiếc máy bay không người lái tàng hình này của Nga là hệ thống UAV hạng nặng 20 tấn, sử dụng rộng rãi nhiều thiết bị hiện đại, bộ phận càng cất hạ cánh sử dụng trực tiếp sản phẩm của tiêm kích Su-57.
|
So sánh kích thước S-70 Okhotnik với MiG-29 |
Máy bay không người lái S-70 “Okhotnik” tuy là một máy bay không người lái tàng hình cỡ lớn, nhưng trên thực tế nó thuộc về một khái niệm mới của Nga là máy bay chiến đấu không người lái (UCAV), vì nó không chỉ có thể chiến đấu độc lập mà còn có thể tiến hành các hoạt động phụ trợ và tác chiến theo cụm thông qua sự điều khiển của máy bay chiến đấu Su-57.
Cảm nhận trực quan nhất về máy bay không người lái S-70 “Okhotnik” là nó to lớn, có chiều dài 6,1 mét, sải cánh 17,6 mét, cao 2,8 mét, nặng 22 tấn và có thể tải trọng 10 tấn. Nếu so sánh nó với máy bay chiến đấu cũng không kém hơn là bao, có thể gọi nó là máy bay chiến đấu chiến thuật tàng hình cỡ nhỏ. S-70 và tiêm kích Su-57 đều nằm trong kế hoạch tiêm kích PAK-FA và là trang bị quan trọng của Lực lượng không quân vũ trụ Nga trong tương lai.
|
Su-57 đỗ bên cạnh UAV S-70 Okhotnik (Ảnh: defence). |
Tại sao máy bay không người lái S-70 “Okhotnik” lại lớn như vậy? Trước hết, Nga cho rằng máy bay này phải có khả năng chiến đấu độc lập, do đó, nó được trang bị tất cả các thiết bị chỉ ngoài phi công và các thiết bị hỗ trợ hoạt động và sinh tồn của phi công. Chiếc UAV có mọi thứ cần có của một máy bay chiến đấu . Ví dụ, nó được trang bị một radar mảng pha chủ động, có thể tự động tìm kiếm mục tiêu và điều khiển tên lửa.
UAV S-70 “Okhotnik” được trang bị động cơ phản lực AL-31F với lực đẩy 13,2 tấn, thường được sử dụng cho các máy bay chiến đấu hạng nặng và hạng trung. Các loại máy bay chiến đấu J-11A và J-10A/B/C của Trung Quốc đều sử dụng động cơ này.
Máy bay cũng được trang bị một số lượng lớn các cảm biến, và các ăng ten của nó được gắn vào bề mặt của máy bay dưới dạng ăng ten tấm mỏng. Điều này thật đáng ngạc nhiên, vì nó có nghĩa là hai điều: thứ nhất, khả năng cảm nhận chiến trường và khả năng đối kháng điện tử rất mạnh; thứ hai, tính năng tàng hình của nó sẽ bị tổn hại. Cũng chính vì vậy. máy bay không người lái S-70 bị truyền thông phương Tây đánh giá là "không thể tàng hình".
|
S-70 Okhotnik và vũ khí (Ảnh: sputnik). |
Theo truyền thông Nga, máy bay không người lái S-70 “Okhotnik” này có hai khoang chứa vũ khí bên trong thân, có thể chứa gần như tất cả các loại đạn vũ khí chiến thuật hiện đang được Không quân Nga sử dụng; bao gồm tên lửa tầm trung R-77, tên lửa không – không R-73, tên lửa hành trình tàng hình KH-59MK2, tên lửa chống hạm siêu thanh KH-31, tên lửa chống hạm KH-35, các loại bom tấn công mặt đất, ... có thể nói có thể được sử dụng cho tất cả các nhiệm vụ đối không, các cuộc tấn công mục tiêu trên bộ và trên biển.
Khi sử dụng tên lửa hành trình KH-59MK2, máy bay không người lái S-70 “Okhotnik” có bán kính chiến đấu hơn 2000 km và tầm bắn của tên lửa hơn 290 km. Một chiếc S-70 “Okhotnik” có thể mang 2 tên lửa này và hoàn toàn có khả năng làm nhiệm vụ đột phá tung thâm và tấn công bất ngờ. Máy bay này sẽ là thách thức lớn đối với hệ thống phòng không của đối phương. Nga không chỉ hy vọng S-70 có thể chiến đấu độc lập mà quan trọng nhất là nó còn có thể phối hợp chiến đấu với tiêm kích Su-57.
|
S-70 Okhotnik được kéo ra đường băng (Ảnhefence). |
Tính đến thời điểm hiện tại, hầu hết tất cả các cuộc thử nghiệm của S-70 “Okhotnik” đều được thực hiện với Su-57, nghĩa là kịch bản ứng dụng nhiều nhất của nó vẫn là chiến đấu cùng với Su-57. Tiêm kích Su-57 là máy bay chiến đấu thế hệ thứ 5 khái niệm mới của Nga, bản thân nó đã có khả năng tác chiến mạnh mẽ. Ví dụ, nó có thể quét điện tử và tìm kiếm hơn 180° khu vực của máy bay chiến đấu, có thể được coi là hệ thống "Aegis".
Nếu phối hợp tác chiến cùng với S-70 “Okhotnik”, có thể cho UAV S-70 bay trước Su-57 để dò tìm vùng trời và mặt đất trên đường bay, đồng thời tấn công trước các mục tiêu đã phát hiện. Nếu là hệ thống phòng không mặt đất, S-70 có thể tấn công trực tiếp; nếu nó đối mặt với tiêm kích đánh chặn của đối phương, Su-57 và S-70 có thể hợp tác đối phó, nhờ đó khả năng tác chiến máy bay đơn và tìm kiếm phát hiện của tiêm kích Su-57 được nâng lên mức độ mới.
Với rất nhiều chức năng và nhu cầu hoàn thành nhiệm vụ phức tạp như vậy, S-70 “Okhotnik” được thiết kế một thân máy bay khổng lồ. Trên thực tế, các máy bay không người lái tương tự ở các nước khác trên thế giới cũng có kích thước không hề nhỏ, ví dụ như máy bay không người lái X-47B của Mỹ và máy bay không người lái GJ-11 tức là UAV tấn công “Lijian” (Lợi Kiếm) trước đây của Trung Quốc, đều rất lớn. Trong đó, UAV GJ-11 (Công Kích-11) có sải cánh 14 mét và trọng lượng tối đa khoảng 15 tấn; X-47B có sải cánh 19 mét và trọng lượng cất cánh hơn 20,2 tấn, còn lớn hơn cả S-70 “Okhotnik”. Do đó, một số người nói rằng S-70 của Nga là sản phẩm của kiểu thiết kế thô kệch của Nga, điều này là không đúng.
|
UAV GJ-11 của Trung Quốc (Ảnh: THX). |
Chỉ có thể nói rằng, máy bay không người lái hình thể lớn trong tương lai, thậm chí thay thế máy bay chiến đấu có người lái là xu hướng chung. Trong tương lai dù là máy bay ném bom cực lớn thì cũng sẽ là không người điều khiển. Rốt cục tốc độ phản hồi của thiết bị điện tử và độ nhạy các thao tác từ xa ngày càng gia tăng thì các UAV cũng an toàn hơn và cơ động hơn. Do đó, sự xuất hiện của S-70 “Okhotnik”, GJ-11 và X-47B đồng nghĩa với sự thành thục của các UAV chiến đấu quân sự lớn và chúng sẽ mở ra một kỷ nguyên vũ khí hàng không mới.
Trung Quốc khoe “máy bay không người lái tấn công tàng hình GJ-11 gây chấn động Mỹ, Anh”
Thu Thủy
Thứ bảy, ngày 04/09/2021 - 22:51
Lưu tin
Nam miền Bắc Nữ miền Bắc Nữ miền Nam Nam miền Nam
VietTimes – UAV tàng hình GJ-11 (hay còn gọi là UAV Lợi Kiếm) của Trung Quốc được biết đến là đối tác vàng của máy bay chiến đấu tàng hình J-20. Sự ra đời của nó được cho là đã khiến Mỹ và Anh kinh ngạc.
Máy bay không người lái GJ-11 trên xe kéo trình làng tại lễ diễu binh kỉ niệm Quốc khánh Trung Quốc năm 2019 (Ảnh: Xinhua).
Theo trang tin
Dwnews ngày 3/9, GJ-11 (Công Kích-11) là máy bay không người lái tấn công tốc độ cao cánh dơi tàng hình đầu tiên trên thế giới đã chính thức được đưa vào sử dụng. Nó có thể mang nhiều bom dẫn đường có cánh lượn và thực hiện các nhiệm vụ chiến đấu như đột kích đường không và chế áp hệ thống phòng không đối phương. GJ-11 có thể hoạt động như một máy bay chiến đấu độc lập, hóa thân thành một máy bay ném bom tàng hình; cũng có thể phối hợp với máy bay chiến đấu tàng hình J-20, thậm chí đảm nhiệm vai trò như một "người bạn sát cánh trung thành" để tạo ra cuộc tấn công tàng hình tốc độ cao kiểu "bầy sói" và giành quyền khống chế trên không. Vì vậy, GJ-11 được coi là "thanh kiếm sắc bén" số một trong hệ thống UAV của quân đội Trung Quốc (PLA).
|
GJ-11 diễu hành cùng các mẫu UAV quân sự khác (Ảnh: CCTV). |
GJ-11 dài khoảng 10m, sải cánh 14m, trọng lượng cất cánh 10 tấn. Đồng thời, nó được lắp động cơ phản lực WS-19 do Trung Quốc tự nghiên cứu phát triển, có bán kính chiến đấu hơn 1.500 km, thời lượng bay liên tục hơn 6 giờ.
Máy bay không người lái GJ-11 xuất hiện trước công chúng lần đầu tiên trong lễ duyệt binh nhân kỷ niệm 70 năm Quốc khánh Trung Quốc (1/10/2019), cho thấy loại vũ khí này đã được trang bị cho quân đội. Video phát trên
CCTV của Trung Quốc cho biết, khi đó, Đài truyền hình quốc gia Nga nói rằng hình dạng độc đáo của đôi cánh khiến máy bay không người lái GJ-11 gần như vô hình trước sóng radar, còn người dẫn tin tức của Anh thì đã thốt lên “Really amazing” (thật đáng kinh ngạc).
|
Kích thước GJ-11 rất lớn so với các mẫu UAV khác (Ảnh: Dwnews). |
Ngoài ra, tạp chí khoa học hàng không vũ trụ
Tri thức hàng không của Trung Quốc ngày 3/9 đã đăng bài có tiêu đề "Đây là đối tác vàng của J-20 chăng? Máy bay không người lái tàng hình GJ-11 đã gần đạt tới sự hoàn hảo”. Bài báo viết: “Chiếc máy bay không người lái tấn công này một lần nữa gây chấn động thế giới khi nó ra mắt. Nó đã được đưa vào phục vụ trước các máy bay không người lái tương đương của Mỹ và châu Âu, khiến người Mỹ buộc phải đưa ra chỉ trích, nói rằng số bom đạn mà nó mang theo là quá lớn, vi phạm công ước quốc tế".
Theo bài báo, về khả năng tấn công, GJ-11 chủ yếu hoạt động tấn công mục tiêu trên mặt đất và có thể mang nhiều loại tên lửa không đối đất hoặc bom có tính nổ phá cao. Nhưng do phải có thêm tính năng tàng hình, nên khoang vũ khí phải đặt bên trong máy bay. Nó cũng có khả năng mang tên lửa không đối không. Do hiện nay là thời đại chiến trường kết nối mạng nên GJ-11 mang tên lửa không đối không có thể được sử dụng như một bệ phóng cơ động trên không, sử dụng khả năng tàng hình của nó để phục kích hoặc tấn công lén các máy bay chiến đấu của đối phương với sự dẫn đường của các máy bay chiến đấu khác hoặc từ dưới mặt đất.
|
UAV GJ-11 bay thử nghiệm lần đầu ngày 21/11/2013 (Ảnh: Dwnews). |
Bài báo của
Tri thức Hàng không chỉ ra rằng, GJ-11 có thể mang nhiều vũ khí nên nếu cùng phối hợp thực hiện nhiệm vụ với các máy bay chiến đấu như J-20 hay J-16, nó có thể phóng tên lửa dưới sự điều khiển của phi công chiếc máy bay tiêm kích. Một mặt, phương thức tấn công như vậy làm tăng mật độ hỏa lực của một cuộc tấn công; mặt khác, nó cũng có thể trực tiếp nâng cao sự an toàn chocác phi công của máy bay chiến đấu có người lái.
Theo phán đoán, với đôi cánh có thể gập lại của GJ-11, nhiều khả năng nó có khả năng được đưa lên tàu chiến. Khi GJ-11 được triển khai trên tàu, nó sẽ có hai kiểu tác chiến. Thứ nhất là chiến đấu một mình. Với khả năng tàng hình tốt, nó có thể trực tiếp đột phá các lớp mạng lưới phòng thủ của đối phương. Kiểu tác chiến thứ hai là phối hợp với máy bay cất cánh từ tàu sân bay hoặc máy bay ném bom H-20, hỗ trợ hỏa lực mạnh nhất khi hoạt động với vai trò máy bay yểm trợ.
|
Máy bay tiêm kích tàng hình J-20 (Ảnh: Dwnews). |
GJ-11 là kiểu máy bay tấn công không người lái tàng hình cỡ lớn được thiết kế bởi Viện nghiên cứu và thiết kế máy bay (AVIC) Thẩm Dương và được Tập đoàn Công nghiệp Hàng không Hồng Đô (Hongdu) chế tạo; có bố cục cánh dơi và cửa lấy khí tàng hình. Người thiết kế chính của GJ-11 là Lưu Chí Mẫn, Phó giám đốc Viện AVIC Thẩm Dương
Dự án máy bay chiến đấu không người lái mang tên “Lijian” (Lợi Kiếm, tên tiếng Anh là Sharp Sword) được khởi động vào năm 2009 và chiếc đầu tiên được đưa ra khỏi dây chuyền lắp ráp vào ngày 13/12/2012, sau đó bắt đầu thử nghiệm trên mặt đất. Cổng nạp khí tàng hình phản bức xạ thấp tiên tiến của máy bay đã được thử nghiệm trên bệ xe trong hơn một tháng trong quá trình chạy thử nghiệm phối hợp với động cơ.
|
Đội hình 15 chiếc J-20 tại cuộc diễu binh hôm 1/8/2021 (Ảnh: Dwnews). |
13 giờ ngày 21/11/2013, chiếc máy bay cường kích chiến đấu không người lái Lijian đầu tiên đã thực hiện thành công chuyến bay tại một trung tâm bay thử nghiệm ở Tây Nam Trung Quốc. Sự kiện này cũng đánh dấu việc Trung Quốc trở thành quốc gia thứ 4 sau Mỹ, Pháp và Anh thực hiện thành công chuyến bay đầu tiên của máy bay chiến đấu không người lái chuyên dụng.
Vào ngày 24/5/2016, cơ quan truyền thông chính thức của AVIC
Tin tức Hàng không Trung Quốc đã đưa tin dự án "đã được nghiệm thu với kết quả xuất sắc, đã đột phá một số công nghệ quan trọng trong lĩnh vực máy bay không người lái và lấp đầy khoảng trống trong nước”. Người bình luận quân sự của mạng
Guancha cho rằng máy bay được chấp nhận có nghĩa là dự án này chính thức kết thúc và chuyển sang dự trữ kỹ thuật. Có tin nói rằng Trung Quốc hiện đang phát triển loại máy bay ném bom chiến lược tàng hình H-20, có một số tính năng kỹ thuật tương tự như B-2 của Mỹ; một phần công nghệ của Lijian cũng có thể được áp dụng vào loại máy bay ném bom chiến lược này.
|
Hình vẽ ý tưởng về máy bay ném bom tàng hình H-20 trên tàu sân bay (Ảnh: Dwnews). |
Vào cuối tháng 12/2017, một bức ảnh về mô hình Lijian dưới dạng quà lưu niệm được nhân viên nội bộ của AVIC tung lên mạng Internet, mô hình này có tất cả các chi tiết ngoại hình của máy bay thật. Có thể thấy đây là phiên bản cuối cùng với cửa phụt ở đuôi đã không thể nhìn thấy được.
Lần đầu tiên Lijian xuất hiện trước công chúng là trên xe kéo tại cuộc diễu binh mừng Quốc khánh Trung Quốc lần thứ 70 năm 2019 với tên gọi GJ-11, cho thấy loại vũ khí này đã được trang bị cho quân đội.