- Biển số
- OF-96615
- Ngày cấp bằng
- 23/5/11
- Số km
- 7,967
- Động cơ
- 459,360 Mã lực
" Có 1 chuyện, mà tất cả mọi người đều xác nhận là đúng: đó là việc ông Vũ cấp dưỡng 25 triệu 1 tháng cho 1 gia đình ròng rã từ năm 2000 cho đến tận hôm nay..
Ông Vũ là người Ninh Hòa- Khánh Hòa, đậu đại học Y Tây Nguyên nhưng bỏ học.. Năm 1996, khi ông Vũ khởi nghiệp, ông chỉ có 1 chiếc xe đạp và 50 cái bao tải.. đi khắp hang cùng ngõ hẻm để mua nợ cafe.. May sao lúc đó, có 1 gia đình ở Đắc Lắc đã cho ông vay 100 triệu tiền mặt và cho ông mua nợ 100 triệu tiền cafe tươi mà ko hề tính lãi.. Khi công ty của mình trở thành 1 tập đoàn lớn, ông Vũ đã trả đủ số nợ này.. Và khi người cha trong gia đình đó mất vì bạo bệnh.. Hàng tháng, cứ đúng ngày 3 dương lịch, ông Vũ lại gửi 25 triệu tiền mặt qua tài khoản ngân hàng cho 3 người con của gia đình đó.. Cứ như vậy ròng rã suốt 20 năm qua..
Khi nói về việc này.. Ông Vũ nói.. Đó là cái giá của lòng tin.. Trong làm ăn, cũng như trong cuộc sống.. Lòng tin là thứ quyết định .. Người đàn ông trồng cafe đó tin ông Vũ làm được, khách hàng tin ông Vũ trung thực, đối tác- cũng như ngân hàng tin ông Vũ đúng hẹn, và người Việt Nam tin cafe của ông Vũ là cafe Việt.. Đó là giá trị của Tập đoàn Trung Nguyên ..
Hôm nay, ông Vũ ra Tòa..
Vợ ông đề nghị ông cấp dưỡng nuôi con mỗi đứa 5% cổ phần. Nói về Luật thì loằng ngoằng.. Nên nói ngắn gọn là, ai nắm 30% cổ phần thì có quyền phủ quyết, và ai nắm đc trên 50 % cổ phần, người đó sẽ nắm Trung nguyên.
Thẩm phán nói, tài sản ở Trung Nguyên, nếu ko phải tên ông Vũ thì tất cả đều đứng tên vợ. Nếu chị vợ đòi đc 5% cổ phần cho 04 đứa con, chị có thêm 20%, cộng với phần của chị, chị sẽ kiểm soát Trung Nguyên... Phép toán cộng lộ liễu và thô thiển đến kì lạ.., chưa kể theo luật ở Việt Nam cũng như khắp nơi trên thế giới này ba mẹ không có nghĩa vụ hay trách nhiệm phải chia phần tài sản cho con cái kể cả khi ly hôn cũng như khi chết . Nghĩa vụ và trách nhiệm của ba mẹ chỉ là cấp dưỡng theo thực tế nuôi con tới khi trưởng thành là 18 tuổi mà thôi .Đòi hỏi chia 5% cổ phần cho con của bà Thảo là một đòi hỏi hết sức vô lý về mặt luật pháp .
Nhưng như vậy là bất nhân thất đức, vì chị lại dùng con làm phương tiện để trục lợi. Nếu muốn nuôi con, hãy cho 1 số tiền cụ thể hàng tháng, mình tin ông Vũ có thể nhân 10 lần con số đó. 1 bao cafe của năm 1998, mà đến tận 20 năm sau, ông Vũ vẫn còn đang trả nợ.. thì hà cớ gì với con mình.. ông lại ko làm như vậy ..
Với giới tư sản mại bản như ông Vũ.. Bạn có thể lấy tiền, lấy nhà, lấy xe của họ.. Nhưng bạn ko thể lấy được lòng tin, lấy được tâm huyết, lấy được đứa con tinh thần của họ.. Ông Vũ có thể mất tất cả, nhưng ko thể mất Trung Nguyên ..
Chuyện của 2 vợ chồng, đưa ra Toà đã là đau lòng, lôi con vào Toà thì lại càng không nên .. Nỗi đau đó ko phải Tòa án, ko phải của cha mẹ, mà chính là nỗi đau của con cái ..
4 người con của ông Vũ.. Đứa lớn đã 20 tuổi, đứa nhỏ đã 10 tuổi.. Chúng sẽ nghĩ gì khi người ta gọi cha chúng là "điên".. gọi mẹ chúng là kẻ cướp công ty của chồng..
Khi ly hôn, hãy để những đứa con được yên, chúng còn phải ăn học, còn phải trưởng thành, hãy dạy chúng yêu thương cả ba và mẹ. Hãy nói với chúng rằng ba má luôn yêu các con dù phải chia tay, và chia tay là vì ba má ko sống được với nhau nữa, chứ không phải là hết yêu nhau.. Tuyệt đối đừng lôi chúng vào việc của người lớn .. và tệ nhất là đừng để chúng lớn lên trong sự thù hằn với người cha, người mẹ của mình ..
Ông Vũ thật sự đã say trong 1 khu rừng ở Ma Đờ Rắc - Đắc Lắc sáu năm trước.. Hàng ngày ông vẫn say khi hút 14 điếu xì gà, uống gần 2 lít cafe và chỉ ăn chay.. Người ta nói ông "điên".. Thậm chí chương trình Táo quân đêm 30 Tết còn giễu nhại ông là có "mùi đặc trưng khắm mắm tôm", và "đã xấu thì đừng có thiền"...
Nhưng qua gần 05 năm kiện tụng.. Tập đoàn Trung Nguyên của ông Vũ vẫn là 1 trong 20 Tập đoàn lớn nhất của người Việt .. Chỉ riêng tài sản của ông trong công ty là đã gần 4000 tỷ. Tập đoàn vẫn còn 9.000 tỷ tiền mặt và gần 50 khối bất động sản trải dài khắp cả nước.. Đóng thuế hàng năm vài trăm tỷ.. Tạo công ăn việc làm cho hàng chục ngàn người, là đầu ra cho hàng trăm vạn hecta cafe của vùng Tây Nguyên .. Ai mới là người điên tự chúng ta đã có câu trả lời..
Trung Nguyên rồi cũng sẽ tự sinh- tự diệt trong nền kinh tế thị trường như bao công ty khác.. Và phiên tòa kia rồi cũng sẽ có 1 kết cục..
Nhưng 1 người luôn nói về đạo nghĩa vợ chồng, nhưng 1 tay lấy con dấu công ty của chồng.. 1 tay đẩy chồng vào nhà thương điên.. Đó không phải là cách cư xử giữa con người và con người với nhau!
Chốt 1 câu cuối là lấy bà này về năm 1998 là sau khi ông đã thành lập cafe Trung Nguyên năm 1996 chứ ko phải lấy nhau khi "nghèo" như báo chí ăn tiền ca ngợi, phụ nữ đã nham hiểm thì luôn lấy dc nước mắt của người khác !!! "
Năm 1997, Vũ KD cafe theo gợi ý của Thảo bị phá sản mất hết vốn khi đầu tư vào Long Xuyên. Để danh chính ngôn thuận giúp Vũ, Thảo đề nghị kết hôn và xd lại Trung Nguyên. Thảo là con nhà KD vàng giàu có, năng khiếu kd con nhà nòi mới cùng Vũ vực lại TN và có vốn làm ăn. Vũ trên răng dưới cắt tút lại ảo tưởng sao mà starup đc.
https://news.zing.vn/giua-tranh-chap-tinh-hinh-kinh-doanh-cua-trung-nguyen-ra-sao-post878915.html
Khả năng của Vũ là thường, ko có ý tưởng j ghê gớm ngoài khả năng chém bão với toàn những lời đao to búa lớn đã đc cựu CEO Đỗ Hòa bóc mẽ. Định xd cafe dạo mà nội dung còn bảo ceo viết vì có cái quái j trong đầu đâu:
Cựu CEO Trung Nguyên: "Tôi được yêu cầu phải làm thủ tục lạy trước bàn thờ đạo”
L.T | 09/08/2018 18:18
597
Ông Đỗ Hòa, nguyên Giám đốc Chiến lược và Marketing khu vực Châu Á Thái Bình Dương của tập đoàn Shell, cựu CEO Trung Nguyên, cựu CEO Kềm Nghĩa, sáng lập viên Công ty Tư vấn Tinh Hoa Quản Trị.
"Khi tôi vào Trung Nguyên, 3 tháng không ai bàn giao công việc. Gửi email cho nhân viên để thông tin về công việc của CEO trong 100 ngày đầu tiên thì cũng không được phép, thế là tôi xin nghỉ".
Trong bài chia sẻ mới đây trên facebook của mình, ông Đỗ Hòa, nguyên Giám đốc Chiến lược và Marketing khu vực Châu Á Thái Bình Dương của tập đoàn Shell, từng giữ chức CEO cho Trung Nguyên trong 100 ngày, lần đầu tiên chia sẻ về những câu chuyện riêng của mình khi còn đương nhiệm tại Trung Nguyên.
Chia sẻ một cách rất thận trọng, ông Đỗ Hòa cho hay, bản thân không có ý định góp thêm tiếng nói hay bày tỏ quan điểm về câu chuyện riêng giữa vợ chồng ông Vũ, bà Thảo. Những chia sẻ của ông chỉ muốn giúp đỡ một thương hiệu Việt vốn nổi danh và một doanh nhân có những đóng góp lớn cho Trung Nguyên đang trong cơn khủng hoảng.
Ông khẳng định rằng mình là người trong cuộc (với việc hoạt động của Trung Nguyên trong một thời gian), có những kiến giải và cái nhìn riêng của bản thân về các sự việc này. Ông cũng nói, ông đang giữ bản nhật ký 100 ngày làm việc ở Trung Nguyên dù đã rời công ty này khá lâu.
Trong lần trở lại vào tháng 6, ông Vũ từng nói không phải ai ở Trung Nguyên cũng hiểu những điều mình hướng tới, mà chỉ những người rất gần gũi ông trong những ngày tháng gần đây.
"Khi quyết định chuyển từ giai đoạn làm việc cho các tập đoàn nước ngoài sang làm việc cho các doanh nghiệp Việt Nam, Trung Nguyên là chọn lựa đầu tiên của tôi. Dù lúc ấy tôi cũng nhận được một số chào mời từ một số công ty khác với những sự hứa hẹn tốt hơn Trung Nguyên.
Tôi nhận lời về Trung Nguyên mà không mặc cả gì về thu nhập hay quyền lợi, tôi chỉ thương lượng về quyền hạn của mình mà tôi nghĩ là cần thiết để tôi có thể phát huy, đóng góp nhiều nhất cho Trung Nguyên.
So với mức thu nhập cao nhất mà tôi đã từng nhận ở công ty cũ, thì mức của Trung Nguyên chào mời tôi chỉ chưa bằng 1/2.
Khi từ bỏ những thứ trên, để chuyển hướng sự nghiệp thì tôi đã xác định rằng yếu tố chính để tôi chọn nơi đến, thì phải là nơi mà tôi tin tôi có thể phát huy, đóng góp nhiều nhất cho doanh nghiệp, còn thu nhập hay quyền lợi là chuyện thứ yếu.
Nhưng rất tiếc là mọi thứ đã không xảy ra như tôi nghĩ. Vào Trung Nguyên, ngoài việc bị hạn chế quyền hạn, tôi còn được giao những việc không dính dáng gì đến quản lý kinh doanh.
Tôi nhận ra rằng nơi đây không chỉ là một doanh nghiệp thuần túy, mà nó là sự tổng hợp của 3 hoạt động: tôn giáo, chính trị và kinh doanh, mà không được phân định rõ ràng.
Rồi chủ doanh nghiệp ở đây quyết định giao cho tôi làm Trưởng ban biên soạn giáo lý đạo cà phê, kiêm trưởng ban truyền bá đạo. Và tôi được yêu cầu phải làm thủ tục lạy trước bàn thờ đạo đặt ở một số điểm kinh doanh.
Lúc ấy khi Trung Nguyên đi tham dự hội chợ thì bên cạnh gian hàng trưng bày sản phẩm, còn có thêm gian bàn thờ. Tôi quan sát thấy khách nước ngoài tò mò dòm ngó cái gian bàn thờ nhưng không dám bước vào mà chỉ đứng ngoài nhìn vào.
Nhìn cách trưng bày cái bàn thờ, tôi cũng dễ dàng đoán ra ý định của anh Vũ là đến thời điểm thích hợp thì anh ta sẽ thay hình hạt cà phê bằng hình mình, để mọi người sẽ lạy mình.
Tôi nghĩ người bên ngoài hẳn cũng ngạc nhiên khi anh Vũ ra sách về danh nhân văn hóa Việt trong đó gồm các vị danh nhân văn hóa Việt Nam, và có cả Đặng Lê Nguyên Vũ. Rồi sau đó lại nghe về "thánh địa cà phê toàn cầu"...
Nhưng với tôi và những người đã từng tham gia Trung Nguyên thì câu chuyện tâm linh của a Vũ là một chuỗi sự kiện, đi từ nhỏ đến lớn, từ trong ra ngoài... (sách lược Tôn Tử, mà anh Vũ vẫn lấy làm chiến lược dẫn dắt Trung Nguyên), và tham vọng ấy ngày càng được đẩy lên cao dần.
Nó đi từ thương hiệu cà phê số 1 của Việt Nam, đến cà phê đạo của người Việt, đến tự phong vua cà phê, rồi đến doanh nhân văn hóa Việt Nam, và sau đó thì mở ra cả thế giới với thánh địa cà phê toàn cầu, và gần đây là câu chuyện thiền và sự kiện "thông linh", được bề trên tối cao giao trọng trách chăn dắt nhân loại, trở thành một tôn giáo duy nhất là trung tâm của tất cả các tôn giáo khác với sứ mệnh "cứu nhân loại".
Rõ ràng đây không còn là một doanh nghiệp hoạt động đúng nghĩa như một doanh nghiệp kinh doanh, mà nó là một tôn giáo. Việc kinh doanh chỉ nhằm để kiếm tiền phục vụ cho sự phát triển tôn giáo, nhằm hướng đến mục tiêu cuối cùng là tạo ra quyền lực cá nhân. Ai cũng có thể nhìn rõ điều này ở thông điệp tầm nhìn của Trung Nguyên, mục tiêu bao nhiêu tỉ đô la doanh thu thì cũng không bao giờ cao bằng "cứu loài người".
Vậy xin đừng nhìn Trung Nguyên như là một doanh nghiệp, cũng đừng dùng các tiêu chuẩn, thước đo của doanh nghiệp thường thấy để đánh giá về Trung Nguyên. Và do vậy cũng không nên xem xét anh Vũ dưới góc độ một doanh nhân.
Vậy nếu không là doanh nghiệp mà là một tôn giáo, thì cái ý đồ cà phê đạo này có gì hay để mà có thể trở thành hiện thực? Lý luận của cà phê đạo có gì hay hơn đạo giáo khác để có thể thu hút được người đi theo? Còn bản thân người "được thượng đế tối cao trao quyền" này có tài năng gì đặc biệt, có tư duy gì nổi bật để mà có thể dẫn dắt cả nhân loại?
Tôi theo dõi diễn biến của Trung Nguyên từ hơn 10 năm qua và thú thật là tôi chưa thấy câu trả lời cho những câu trên.
Một hai năm thì còn nói phải chờ vì cần có thời gian, chứ hơn 10 năm rồi mà trong khi mục tiêu nhỏ (cà phê đạo Việt Nam) còn chưa làm được, vị trí số vua cà phê Việt Nam thì đang lung lay (đi từ số 1 của toàn thị trường giảm dần xuống còn số 1 của một vài phân khúc), sự đoàn kết trong nội bộ thì cũng đã suy yếu đi nhiều, trong khi mục tiêu thì đẩy lên cao hơn, cao đến tột đỉnh là thống lĩnh toàn nhân loại, thì rõ ràng là có sự vênh rất lớn giữa những gì muốn đạt được với năng lực thực tế, giữa nói được và làm được là cả một khoảng cách quá xa.
Với tôi thì kết quả phản ảnh năng lực của người đứng đầu. Không thể có lí do gì khác để biện minh ngoài sự hạn chế về năng lực.
Bản thân tôi đã từng xem qua một số tài liệu mà anh Vũ viết ra, đã từng trực tiếp nói chuyện, tranh luận với anh Vũ, và tôi thấy khi đi vào những vấn đề cụ thể thì anh Vũ không có gì đặc biệt.
Hơn nữa, dù rất muốn có quyền lực mang tính thống trị như là giáo chủ một tôn giáo, nhưng bản thân ảnh lại dường như cũng không biết nên dùng lý luận nào để thu hút và dẫn dắt tín đồ. Chính vì vậy nên anh mới yêu cầu người khác viết giúp (tôi đã từng được giao việc này) mà không đưa một định hướng hay gợi ý gì.
Vậy một người chỉ toàn nói những điều to lớn, những điều siêu phàm nằm ngoài khả năng của mình, một người mà không ai dám chắc có thể hiểu được (kể cả người nhà), thì là người như thế nào?...".