Đầu tiên là chia sẻ với cảm xúc của cụ. Nhưng để mọi chuyện đến như hôm nay chính cụ cũng có 1 phần nguyên nhân. Cụ bảo cưới bạn ấy khi chưa tốt nghiệp đại học và ko bắt bạn ấy đi làm vì thương. Thương này là thương ko phải cách rồi, đáng lẽ ngày ấy. Dù khó khăn vất vả do sinh con, thì cụ nhờ bố mẹ phụ giúp, thuê thêm gv, có thể chạy đỡ thầy cô nữa nhưng phải cố gắng và động viên vk bằng mọi giá lấy dc cái bằng. Để càng lâu, việc đi học tiếp càng lười. Mà bạn này lại sinh luôn 2 đứa, ít nhất nếu ko vừa bầu vừa đi học thì sinh xong fai học tiếp cho có cái bằng đã. Việc thứ 2, thương vk rồi để vk ko cần đi làm. Em thấy là phụ nữ chúng em được đi làm, chứ ko phải bị đi làm. Đi làm, tiếp xúc với nhiều ng, ăn mặc váy áo xúng xính thấy mình xinh xắn yêu đời lên bao nhiêu. Đi làm, áp lực công việc chắc chắn có ít nhiều, nhưng cũng giúp mình trưởng thành hơn. Em đang nghĩ giờ nếu ck em bảo thấy em vất vả quá, vừa đi làm vừa chăm con hay em nghỉ việc đi, thì em sẽ ko bao giờ đồng ý. Nghỉ 1 2 tuần đi chơi có thể thấy thích thú chứ mà nghỉ quanh năm suốt tháng ko đi làm sẽ buồn lắm, thêm nữa là đi làm thì có thêm tiền. Ít nhất mình tự tiêu tiền mình làm ra, ko phải rón rén nhìn mặt ai.
Bây giờ chắc chắn ko thể tiếp tục học để lấy cái bằng ĐH ngày xưa, quá thời hạn bảo lưu rồi. Nếu đơn thuần chỉ bán hàng thì chẳng cần học tiếp, qt là vk cụ ko muốn làm. Muốn sẽ tìm cách, còn e bảo cụ đi học Trung cấp dược để đi bán thuốc, thì chắc nên quên đi. Vì bán 1 ca 8 tiếng lương dc 4 5tr, mà học mấy năm hết chán tiền ấy. Xong để dc ng ta thuê đứng bán để lấy 4 5tr 1 tháng ấy, cũng phải đi học việc ko lương hoặc mất tiền mấy tháng cơ. Bán thuốc ở NT nhìn cũng sang sang hơn nhân viên ở mấy siêu thị tý nhưng mà thực tế thu nhập có khi cũng vậy thôi đó cụ. Em nói thẳng ko lại vỡ mộng.