Thời cụ Lê Đức Thọ sáng tác bài Điểm tựa em đang học PTTH
Bài này được nhà trường cho học sinh học thuộc ngay
ĐIỂM TỰA
Vừa mới ngày nào lên điểm tựa
Đến nay đã trọn một mùa xuân
Đường đi biên giới đâu xa lắm
Nhưng khó thăm anh lại một lần
Mở đài nghe báo tin thời tiết
Đợt rét mùa này rét rét thêm,
Tôi ở miền Nam tràn nắng ấm,
Ước gì nắng ấm cả vùng biên.
Buổi ấy gặp anh lưu luyến mãi,
Mỗi độ đông về lại nhớ mong.
Chăn lạnh, bông thêm chừng mấy lạng?
Hở sườn mặc áo có còn chăng?
Mỗi năm gà, lợn nuôi bao lứa?
Khoai sắn tăng gia mấy mảnh vườn?
Hai bữa cơm ăn còn đói bụng?
Rau trồng liệu đủ bát canh suông?
Báo Đảng, báo Đoàn lên có tới?
Văn công, phim ảnh mấy tuần xem?
Thư nhà gửi đến mau hay chậm?
Đài mở nghe tin được mấy lần?
Cung cấp ưu tiên lên phía trước
Hay còn phân phối cảnh bình quân?
Khẩu phần đến đủ tay người nhận?
Tiêu cực bao phen có giảm dần?
Xa anh biết anh làm sao nhỉ?
Muốn hỏi thăm anh rõ ngọn ngành;
Cuộc sống ngày càng mong đổi mới
Cho rừng thêm đẹp, lá thêm xanh.
Đời anh bộ đội đầy mưa gió,
Đất nước thanh bình hoạ chửa yên,
Tay súng, tay cày thêm vững chắc,
Đạp bằng hiểm trở quyết vươn lên.
Tết này, anh hẳn vui hơn trước,
Tổ quốc bàn thờ ảnh Bác treo,
Giò mỡ, bánh chưng, cành mận trắng,
Tiếng đàn, giọng hát, suối mừng reo.
Hậu phương rộng lớn thương anh lắm,
Đồng ruộng đơm bao hạt lúa vàng,
Nhà máy, công trường ngày rộng mở,
Xuân về hoa thắm ngát trăm hương.
Thư anh, tôi gửi từ Minh Hải,
Anh ở biên thuỳ tận núi cao,
Đất nước hai đầu xa vạn dặm,
Mà lòng thương nhớ vẫn bên nhau.
Bài này cụ Thọ viết sau hai năm.
Bài đầu hay hơn cụ Chã ạ!
ĐIỂM TỰA
————
Hàn thử chỉ biểu độ không
Đêm nay trời rét lắm
Cái rét biên thuỳ lạnh buốt thịt da
Cả núi rừng chìm đắm dưới sương khuya
Gió vi vút rít qua khe cửa nhỏ
Trằn trọc mãi thâu đêm không ngủ
Thương Anh nhiều Anh chiến sĩ của tôi ơi
Điểm tựa trên cao Anh đứng giữa đỉnh đồi
Một mảnh áo bông thay nhau khi đổi gác
Súng lạnh buốt tay mắt hướng về phía trước
Tai lắng nghe từng tiếng động trong đêm
Tôi nhớ buổi chiều Anh cõng tôi lên
Thương tôi yếu không thể nào leo hết dốc
Mỗi bước Anh đi tôi đếm từng nhịp thở
Hai trái tim như thì thầm to nhỏ
Hơi ấm lưng Anh sưởi ấm cả lòng tôi
Khau chia đây rồi Anh nở nụ cười tươi
Ngồi sát bên Anh đôi lời tâm sự
Theo tiếng gọi thiêng liêng của tổ quốc
Xa quê hương đã trọn mấy xuân rồi
Cuộc sống chiến trường năm tháng thêm tươi
Đời chiến sĩ còn nhiều khổ cực
Quần áo mỏng manh cơm có bữa chưa no
Đường dốc gập ghềnh lắm suối nhiều khe
Đôi lúc hỏng xe hàng không đến được
Gạo sấy khoai mỳ “Bát canh toàn quốc”
Và “Nước chấm đại dương” đỡ lúc đói lòng
Cũng có khi thịt ấm chân răng
Nhưng có bữa cơm toàn muối trắng
Sinh hoạt tinh thần thì bao thiếu thốn
Cả năm trời mới đựơc một lần phim
Báo Đảng báo Đoàn ít có để xem
Đại đội một tờ mấy khi đã tới
Điệu múa lời ca còn xa vời vợi
Ngày lại ngày nghe chim hót đầu non
Cả đơn vị Anh không một cây đàn
Mấy tháng một lần thư nhà mới đến
Mẹ lại giục về vì mấy sào ruộng khoán
Thiếu bàn tay lao động để tăng gia
Thư của người yêu mỏi mắt đợi chờ
Mực đã cạn thiếu tờ giấy viết
Mối tình thắm bỗng có lúc nghi ngờ phai nhạt
Nhưng thời gian qua tất cả sẽ trôi qua
Nét mặt đăm chiêu Anh nhìn khoảng trời xa
Đất nước khó khăn quân thù còn đó
Mộ liệt sĩ năm nào mới xanh ngọn cỏ
Mối thù này đâu đã dễ quên ngay
Phải giữ vững đất này cho hôm nay và cho cả ngày mai
Ôi tâm hồn Anh nâng cao tầm thời đại
Gian khó mấy cũng không hề e ngại
Có chịu đựng nào hơn thế nữa không anh
Chim đại bàng tung cánh giữa trời xanh.
Tạm biệt anh hai vòng tay xiết chặt
Anh hôn tôi cái hôn thắm thiết
Đôi mắt long lanh như thầm gửi điều gì
Anh đứng lặng nhìn theo khuất bước tôi đi
Sáng nay tôi trở lại Thủ đô yêu quý
Hạt mưa bay trên đầu cây ngọn cỏ
Vườn nhà ai đào chớm nở những mầm non
Cả phố phường chuẩn bị đón xuân sang
Đi giữa dòng người sao cứ băn khoăn day dứt
Làm thế nào để Anh được ấm hơn đôi chút
Bát cơm đầy thêm thịt cá rau tươi
Cứ mỗi lần gió mùa đông bắc thổi về xuôi
Chắc điểm tựa lại rét nhiều Anh nhỉ
Gió ơi gió nhắn đôi lời thủ thỉ
Gửi tới Anh bao nỗi nhớ tình thương