- Biển số
- OF-186539
- Ngày cấp bằng
- 22/3/13
- Số km
- 15,316
- Động cơ
- 681,218 Mã lực
Cụ làm e thấy có lỗi quá
Với từng đó ưu điểm thì áp nực thật ạ
Với từng đó ưu điểm thì áp nực thật ạ
Cụ hút thuốc gần 40' rồi
Hút nốt điếu thuốc rồi lại lọ mọ.
Tốt mà. Cho ng ta 1 động lực .Cụ làm e thấy có lỗi quá
( tiếp chuyện cô Út)
- Dạ, em vô làm cái xác nhận hồ sơ đi học. Anh đứng lớ xớ ở đây chờ ai vậy ?
- À, anh đưa cán bộ đến đây làm việc với tỉnh. Đang định chạy ra ngoài uống ly cafe đây. Hôm nay trông Út cũng lạ, giống mấy cô gái SG quá. Mà có khi còn đẹp hơn. Anh tưởng nhận nhầm.
Út cúi đầu bẽn lẽn :
- Trời, anh biết khen từ hồi nào vậy ? Thôi, bây giờ anh chờ Út một chút. Út vào trong vài phút, xong việc Út đưa anh đi uống cafe. Anh còn rảnh đến sáng mai. Anh phải làm khách của Út, Út là chủ nhà. Đứng đây chờ em, đừng đi đâu.
Nói xong Út chạy thẳng vào UB. Nhìn theo bóng Út đi... Cô gái có vóc dáng thật quyến rũ, sao lần trước mình không nhận thấy điều này ? Có lẽ lúc đó Út mặc bộ bà ba đen, tóc búi cao, khoác thêm khẩu AK nên có vẻ cứng nhắc. Còn mình đang lo nhiệm vụ nên cũng chẳng quan tâm đến cái gì. Đứng nghĩ vẩn vơ một lúc thì Út quay ra.
- Đi thôi anh. Đi với em.
Tôi và Út đi ra cổng, hai cậu CA tò mò nhìn theo. Không hiểu thằng cha bộ đội này làm sao mới vài phút đã quen được cô gái. Đi khỏi cổng một đoạn, Út dừng lại nhìn rồi nói :
- Giờ anh theo em về nhà. Cất bớt súng đi, nhà em gần đây. Vô quán súng ống lỉnh kỉnh trông kỳ thấy mồ. Nhà em gần đây thôi.
- Đâu có được. Súng đạn bất ly thân. Không sao đâu. Đang chiến tranh mà.
Nghe nói vậy, Út cũng đành gật đầu.
- Giờ em đưa anh đi uống cafe. Rồi qua chỗ má bán hàng một lúc. Chiều về nhà em. Em nấu cơm và canh chua cho anh ăn. Tối anh về UB có được không ?
- Anh đang là khách. Chủ nhà bảo sao anh nghe vậy.
Út đưa tôi vào một quán cafe gần chợ Long Hoa. Cả hai ngồi bên nhau nói chuyện. Út kể sau đợt phản công của ta thì đội du kích của Út cũng giảm người, do việc phòng thủ biên giới cũng không cần nữa. Chỉ để lại một số anh em đi gỡ mìn, chông.
Bằng một giọng buồn buồn. Út kể chuyện gia đình :
- Ba em là một cán bộ địch vận của tỉnh ở trong chiến khu Dương Minh Châu. Năm 1968 trên đường đi công tác, ông hy sinh do bị pháo bắn. Lúc đó em 10 tuổi, cậu em trai thì mới 4 tuổi. Từ đó mẹ em ra chợ buôn bán. Nuôi hai chị em ăn học. Sau giải phóng em học hết cấp 3. Thì chiến tranh biên giới nổ ra. Mọi người dân đều phải tham gia xây dựng tuyến phòng thủ biên giới. Hồi đó em đang là bí thư Đoàn của trường nên cũng tham gia đội du kích. Đi gài mìn, cắm chông. Do thuộc các bãi mìn nên em thường hay đưa đón các anh bộ đội qua bãi mìn. Em đã đưa gần 2 chục nhóm bộ đội như anh sang đất Campuchia. Mà cũng hay, trong các nhóm em đưa đi chỉ có nhóm của anh là em đón về nguyên vẹn. Hôm đó em mừng muốn khóc luôn. À, mà đơn vị anh đã ra bắc rồi, ang biết không ?
- Sao em biết ? Anh cũng có nghe đơn vị sẽ ra bắc nhưng không biết ra lúc nào.
- Đơn vị anh đi được hai tuần rồi. Trước khi đi anh NB có qua chào em. Em có hỏi thăm anh thì anh NB nói, anh lại sang đơn vị khác và có thể sang Campuchia nằm lâu dài. Em nghĩ tội cho anh quá. Mọi người được về gần nhà mà anh lại phải đi xa thêm. Thật là xui phải không anh ?
Tôi cười nhẹ :
- Anh thấy đâu có xui. Ngược lại là rất hên vì được gặp lại em ở đây, anh thấy rất vui.
Út cũng cười :
- Chà, xí xọn quá. Con trai miền bắc mà cũng biết xạo nữa.
Nhưng tôi biết Út cũng rất vui. Chúng tôi rì rầm ngồi nói chuyện với nhau. Quán vắng khách. Chiếc quạt cây quay nhẹ nhẹ, thổi mái tóc Út bay lòa xòa vương qua mặt tôi buồn buồn. Hương tóc, hương con gái nồng nàn làm tôi thấy lâng lâng khó tả.
Tôi hỏi Út :
- Lúc trưa em đi xác nhận hồ sơ làm gì vậy.
- À, em đi học anh ạ. Từ hồi học xong cấp 3 em vẫn mơ ước làm một cô giáo dậy văn. Giờ có cơ hội đi học rồi. Nên em nộp đơn đi học ngành sư phạm. Anh thấy em làm cô giáo có hợp không ?
- Em hiền lành, dịu dàng, xinh xắn anh nghĩ nghề giáo viên sẽ rất hợp với em.
- Trời, lại xạo nữa rồi. Thôi không nói chuyện với anh nữa. Toàn chọc quê em. Nhưng thật tình gặp lại anh em mừng lắm.
Chẳng hiểu hai chúng tôi đã đổi cách xưng hô từ lúc nào. Cứ anh anh em em ngọt xớt.
Tôi gọi chủ quán tính tiền vì ngồi cũng khá lâu rồi. May cụ An cho 20đ nên mới dám nói to. Út nhất định không cho tôi trả tiền.
- Em là chủ nhà mà. Anh để tiền về SG xài đi. Trên đó phải tiêu nhiều lắm. Ờ mà anh về đó mới hơn hai tháng trông khác lắm nghe. Lúc đầu em không nhận ra luôn.
Tôi ghé tai Út hỏi nhỏ :
- Trông đẹp trai hơn hồi xưa à ?
Út đấm vào vào vai tôi la :
- Xấu òm. Hồi anh đi trinh sát đẹp hơn.
Chúng tôi cười vui vẻ, cùng đi vào trong chợ nơi má Út đang bán hàng.
(...Sang ngày mới rồi. Mai tiếp các cụ nhé...)
Muộn rồi mợ ơi. Tưởng nó ngắn thôi, không ngờ nhớ lại thì cảm xúc hồi đó quay lại nên nhớ được nhiều chi tiết. Thấy còn dài nên tạm dừng. Rất tiếc vì không thể viết hết trong đêm nay.Ơ… vẫn chưa thấy đoạn gay cấn đâu.
Cụ làm e nhớ truyện cổ tích Nghìn lẻ 1 đêm quá.
Hút nốt điếu thuốc rồi lại lọ mọ.
Nay e mệt nên ngủ sớm. Bị tiếng ho của con đánh thức, nằm vỗ lưng cho nó mà thấy có vẻ nó cũng ko đỡ và ko ngủ dc nên đành lòng đập con dậy, bảo con ngậm súc nước muối, và e xịt mũi nước muối biển cho nó. Trvia xong lên giường mẹ kêu nằm nghiêng vỗ mấy phát ngủ ngon lành.Muộn rồi mợ ơi. Tưởng nó ngắn thôi, không ngờ nhớ lại thì cảm xúc hồi đó quay lại nên nhớ được nhiều chi tiết. Thấy còn dài nên tạm dừng. Rất tiếc vì không thể viết trong đêm nay.
Hai tay hai súng. Thớt bên kia cũng có mà. Tớ copy sang đó rồi.Úi dời ơi e tìm mãi mới ra thớt để hóng tiếp chuyện của cụ ^^
Vâng cụ, e đang quen đọc ở đây để chém cùng các cụ mợ tâm linh ạHai tay hai súng. Thớt bên kia cũng có mà. Tớ copy sang đó rồi.
Do trí nhớ của cụ cực tốt đấy ạ. Chứ em đang ngồi vắt óc ra mà vẫn không thể nhớ được tên của cựu vệ tinh thời trẻ .Hồi đó còn trẻ. Những chuyện như vậy nó mang dấu ấn khó phai, nên nhớ lâu vậy thôi. Đầu óc lúc đó như tờ giấy trắng tinh mà
Cụ cưa gái cũng ác nhỉMuộn rồi mợ ơi. Tưởng nó ngắn thôi, không ngờ nhớ lại thì cảm xúc hồi đó quay lại nên nhớ được nhiều chi tiết. Thấy còn dài nên tạm dừng. Rất tiếc vì không thể viết hết trong đêm nay.
Cụ Wat nói chuyện với cô Út chân thành lại rất có duyên chị nhỉCụ cưa gái cũng ác nhỉ
Cụ hỏi nghiêm túc hay hỏi kiểu mỉa mai mà chuyện trùng tang cụ lại để mặt cười như thế kia vậy?Em nghe kể về trùng tang nhiều rồi, cccm cho em hỏi là cứ kệ không làm gì cả thì chết bao nhiêu người dây trùng sẽ tự đứt ạ?! Em băn khoăn tý thôi chứ bình thường họ hàng chết vài người đã sợ teo chym đi cắt trùng cả rồi!
Hồi em còn nhỏ ở quê (chắc trên dưới 10 tuổi) thì nhà em trai ruột bà nội em là ông A có hiện tượng này. Ông A mất rất lâu rồi, năm đó bà A mất (cũng chỉ ngoài 60 tuổi mà chắc ốm qua loa thôi) và chưa đầy 49 ngày sau thì con trai duy nhất của bà A ở cùng nhà (chắc tầm 40t) cũng đột tử mất. Có 2 người mà đã tán loạn làng trên xóm dưới rồi. Sau đó thì gia đình bên đấy không xảy ra chuyện gì nữa (cũng có lời đồn thổi ai đó đêm nhìn thấy "trùng" to như cái nón, sáng lập lòe bay qua bay lại). Em còn bé nên không hóng được gia đình có "xử lý" gì không.Cụ hỏi nghiêm túc hay hỏi kiểu mỉa mai mà chuyện trùng tang cụ lại để mặt cười như thế kia vậy?
Trùng, dây Trùng có thể rơi vào bất kỳ nhà nào, nhánh họ nào hay cả 1 chi họ lớn
Có thể rất cường bạo, người nọ nối tiếp người kia chỉ trong 3 ngày, 7 ngày, 49 ngày...
Nhưng cũng có thể thoạt đầu chỉ là âm ỉ, cứ gần đủ 3 năm, lại có 1 người ra đi, lại chỉ toàn ông già, người ốm lâu năm...nên không ai để ý
Để rồi đến 1 ngày, dây Trùng bùng lên, càn quét cả những người trẻ, cả họ đại loạn
Đây là chia sẻ của em, người có nhánh trực hệ tính từ ông nội xuống, đã bị quét qua với cả 2 giai đoạn trên, khi bùng lên, chỉ riêng các con, cháu của trực hệ, trong 13 ngày Tết, ra đi 3 người, từ già đến U42
Còn việc thực hiện các biện pháp tâm linh hay không, thì đó chỉ là tín ngưỡng, hoàn toàn tùy tâm lý đức tin của từng gia đình. Không tin, không tín thì cứ kệ không làm gì cả, ngồi cười cho dây trùng tự đứt cũng được, thoải mái
Có thể chỉ 1 vài người hoặc có thể triệt để cạn đinh, hết người thì đứt thôi