Trời, mới quen người ta được mấy tiếng mà đã " lày lọ" thì quá nhanh và quá nguy hiểmSáng tắc đường em ngồi đọc 2 bài của cụ angkorwat , khởi động kỹ thế mà vẫn chưa thơm được cô Út hả cụ
Trời, mới quen người ta được mấy tiếng mà đã " lày lọ" thì quá nhanh và quá nguy hiểmSáng tắc đường em ngồi đọc 2 bài của cụ angkorwat , khởi động kỹ thế mà vẫn chưa thơm được cô Út hả cụ
"Tình trong như đã, mặt ngoài còn e..," cụ àSáng tắc đường em ngồi đọc 2 bài của cụ angkorwat , khởi động kỹ thế mà vẫn chưa thơm được cô Út hả cụ
Cụ chủ có nhiều cơ hội ghi bàn mà dứt khoát không ghi bàn nào. Thật là tiếc quá đi.( tiếp chuyện cô Út)
- Dạ, em vô làm cái xác nhận hồ sơ đi học. Anh đứng lớ xớ ở đây chờ ai vậy ?
- À, anh đưa cán bộ đến đây làm việc với tỉnh. Đang định chạy ra ngoài uống ly cafe đây. Hôm nay trông Út cũng lạ, giống mấy cô gái SG quá. Mà có khi còn đẹp hơn. Anh tưởng nhận nhầm.
Út cúi đầu bẽn lẽn :
- Trời, anh biết khen từ hồi nào vậy ? Thôi, bây giờ anh chờ Út một chút. Út vào trong vài phút, xong việc Út đưa anh đi uống cafe. Anh còn rảnh đến sáng mai. Anh phải làm khách của Út, Út là chủ nhà. Đứng đây chờ em, đừng đi đâu.
Nói xong Út chạy thẳng vào UB. Nhìn theo bóng Út đi... Cô gái có vóc dáng thật quyến rũ, sao lần trước mình không nhận thấy điều này ? Có lẽ lúc đó Út mặc bộ bà ba đen, tóc búi cao, khoác thêm khẩu AK nên có vẻ cứng nhắc. Còn mình đang lo nhiệm vụ nên cũng chẳng quan tâm đến cái gì. Đứng nghĩ vẩn vơ một lúc thì Út quay ra.
- Đi thôi anh. Đi với em.
Tôi và Út đi ra cổng, hai cậu CA tò mò nhìn theo. Không hiểu thằng cha bộ đội này làm sao mới vài phút đã quen được cô gái. Đi khỏi cổng một đoạn, Út dừng lại nhìn rồi nói :
- Giờ anh theo em về nhà. Cất bớt súng đi, nhà em gần đây. Vô quán súng ống lỉnh kỉnh trông kỳ thấy mồ. Nhà em gần đây thôi.
- Đâu có được. Súng đạn bất ly thân. Không sao đâu. Đang chiến tranh mà.
Nghe nói vậy, Út cũng đành gật đầu.
- Giờ em đưa anh đi uống cafe. Rồi qua chỗ má bán hàng một lúc. Chiều về nhà em. Em nấu cơm và canh chua cho anh ăn. Tối anh về UB có được không ?
- Anh đang là khách. Chủ nhà bảo sao anh nghe vậy.
Út đưa tôi vào một quán cafe gần chợ Long Hoa. Cả hai ngồi bên nhau nói chuyện. Út kể sau đợt phản công của ta thì đội du kích của Út cũng giảm người, do việc phòng thủ biên giới cũng không cần nữa. Chỉ để lại một số anh em đi gỡ mìn, chông.
Bằng một giọng buồn buồn. Út kể chuyện gia đình :
- Ba em là một cán bộ địch vận của tỉnh ở trong chiến khu Dương Minh Châu. Năm 1968 trên đường đi công tác, ông hy sinh do bị pháo bắn. Lúc đó em 10 tuổi, cậu em trai thì mới 4 tuổi. Từ đó mẹ em ra chợ buôn bán. Nuôi hai chị em ăn học. Sau giải phóng em học hết cấp 3. Thì chiến tranh biên giới nổ ra. Mọi người dân đều phải tham gia xây dựng tuyến phòng thủ biên giới. Hồi đó em đang là bí thư Đoàn của trường nên cũng tham gia đội du kích. Đi gài mìn, cắm chông. Do thuộc các bãi mìn nên em thường hay đưa đón các anh bộ đội qua bãi mìn. Em đã đưa gần 2 chục nhóm bộ đội như anh sang đất Campuchia. Mà cũng hay, trong các nhóm em đưa đi chỉ có nhóm của anh là em đón về nguyên vẹn. Hôm đó em mừng muốn khóc luôn. À, mà đơn vị anh đã ra bắc rồi, ang biết không ?
- Sao em biết ? Anh cũng có nghe đơn vị sẽ ra bắc nhưng không biết ra lúc nào.
- Đơn vị anh đi được hai tuần rồi. Trước khi đi anh NB có qua chào em. Em có hỏi thăm anh thì anh NB nói, anh lại sang đơn vị khác và có thể sang Campuchia nằm lâu dài. Em nghĩ tội cho anh quá. Mọi người được về gần nhà mà anh lại phải đi xa thêm. Thật là xui phải không anh ?
Tôi cười nhẹ :
- Anh thấy đâu có xui. Ngược lại là rất hên vì được gặp lại em ở đây, anh thấy rất vui.
Út cũng cười :
- Chà, xí xọn quá. Con trai miền bắc mà cũng biết xạo nữa.
Nhưng tôi biết Út cũng rất vui. Chúng tôi rì rầm ngồi nói chuyện với nhau. Quán vắng khách. Chiếc quạt cây quay nhẹ nhẹ, thổi mái tóc Út bay lòa xòa vương qua mặt tôi buồn buồn. Hương tóc, hương con gái nồng nàn làm tôi thấy lâng lâng khó tả.
Tôi hỏi Út :
- Lúc trưa em đi xác nhận hồ sơ làm gì vậy.
- À, em đi học anh ạ. Từ hồi học xong cấp 3 em vẫn mơ ước làm một cô giáo dậy văn. Giờ có cơ hội đi học rồi. Nên em nộp đơn đi học ngành sư phạm. Anh thấy em làm cô giáo có hợp không ?
- Em hiền lành, dịu dàng, xinh xắn anh nghĩ nghề giáo viên sẽ rất hợp với em.
- Trời, lại xạo nữa rồi. Thôi không nói chuyện với anh nữa. Toàn chọc quê em. Nhưng thật tình gặp lại anh em mừng lắm.
Chẳng hiểu hai chúng tôi đã đổi cách xưng hô từ lúc nào. Cứ anh anh em em ngọt xớt.
Tôi gọi chủ quán tính tiền vì ngồi cũng khá lâu rồi. May cụ An cho 20đ nên mới dám nói to. Út nhất định không cho tôi trả tiền.
- Em là chủ nhà mà. Anh để tiền về SG xài đi. Trên đó phải tiêu nhiều lắm. Ờ mà anh về đó mới hơn hai tháng trông khác lắm nghe. Lúc đầu em không nhận ra luôn.
Tôi ghé tai Út hỏi nhỏ :
- Trông đẹp trai hơn hồi xưa à ?
Út đấm vào vào vai tôi la :
- Xấu òm. Hồi anh đi trinh sát đẹp hơn.
Chúng tôi cười vui vẻ, cùng đi vào trong chợ nơi má Út đang bán hàng.
(...Sang ngày mới rồi. Mai tiếp các cụ nhé...)
Ko tin hay tin thì trong thực tế hiện tượng trùng tang là có. Còn trùng bắt đi bao nhiêu người thì còn tùy trùng tang j? Nhất xa, nhị xa hay tam xa, trong cách tính trùng tang mà cứ được nhập mộ là sẽ vô hiệu hóa được trùng tang. Còn có các trường hợp trùng của trùng nữa thì số người mất có thể hơn mức nặng nhất của trùng tang.Cụ hỏi nghiêm túc hay hỏi kiểu mỉa mai mà chuyện trùng tang cụ lại để mặt cười như thế kia vậy?
Trùng, dây Trùng có thể rơi vào bất kỳ nhà nào, nhánh họ nào hay cả 1 chi họ lớn
Có thể rất cường bạo, người nọ nối tiếp người kia chỉ trong 3 ngày, 7 ngày, 49 ngày...
Nhưng cũng có thể thoạt đầu chỉ là âm ỉ, cứ gần đủ 3 năm, lại có 1 người ra đi, lại chỉ toàn ông già, người ốm lâu năm...nên không ai để ý
Để rồi đến 1 ngày, dây Trùng bùng lên, càn quét cả những người trẻ, cả họ đại loạn
Đây là chia sẻ của em, người có nhánh trực hệ tính từ ông nội xuống, đã bị quét qua với cả 2 giai đoạn trên, khi bùng lên, chỉ riêng các con, cháu của trực hệ, trong 13 ngày Tết, ra đi 3 người, từ già đến U42
Còn việc thực hiện các biện pháp tâm linh hay không, thì đó chỉ là tín ngưỡng, hoàn toàn tùy tâm lý đức tin của từng gia đình. Không tin, không tín thì cứ kệ không làm gì cả, ngồi cười cho dây trùng tự đứt cũng được, thoải mái
Có thể chỉ 1 vài người hoặc có thể triệt để cạn đinh, hết người thì đứt thôi
Hồi đó thanh niên không như bây giờ cụ ạ. Đã yêu ai thì phải có ý định nghiêm túc, người đó phải là vợ mình. Và mình phải có khả năng đem hạnh phúc đến cho họ. Rút kinh nghiệm lớp đàn anh thời chống Mỹ. Yêu đương, chờ đợi... Phí cả cái tuổi thanh xuân của con nhà người taCụ chủ có nhiều cơ hội ghi bàn mà dứt khoát không ghi bàn nào. Thật là tiếc quá đi.
À, cái này do các " cựu vệ tinh" của mợ không gây được ấn tượng với mợ. Thêm nữa mợ cũng chẳng quan tâm gì đến đội đó nên họ chẳng để nếp nhăn quá khứ nào trong não bộ mợ.Do trí nhớ của cụ cực tốt đấy ạ. Chứ em đang ngồi vắt óc ra mà vẫn không thể nhớ được tên của cựu vệ tinh thời trẻ .
Với cụ giờ học thì còn kịp. Với em thì tất cả đã quá muộn.Giờ em vẫn lạc hậu như vậy...nửa tháng, mà khéo cả tháng cũng chẳng khác gì
Nhưng cái gì cũng phải học ..chỉ tiêu của em giờ là 30 phút kể cả thời gian tắm ...cụ biết lớp nào , em cụ cùng đi.
Hồi đó thanh niên không như bây giờ cụ ạ. Đã yêu ai thì phải có ý định nghiêm túc, người đó phải là vợ mình. Và mình phải có khả năng đem hạnh phúc đến cho họ. Rút kinh nghiệm lớp đàn anh thời chống Mỹ. Yêu đương, chờ đợi... Phí cả cái tuổi thanh xuân của con nhà người ta
Cụ angkorwat ạ. Cụ nói như này làm em nghi ngờ. Hay em sinh 1914 mà nhà em đi làm khai sinh cho em bị nhầm nhỉ ??.Trời, mới quen người ta được mấy tiếng mà đã " lày lọ" thì quá nhanh và quá nguy hiểm
Nó cũng một phần do tính cách của mỗi con người.Cụ angkorwat ạ. Cụ nói như này làm em nghi ngờ. Hay em sinh 1914 mà nhà em đi làm khai sinh cho em bị nhầm nhỉ ??.
Có ai dám nói 30 là tết đâu..còn nc còn tát cụ ạ.Với cụ giờ học thì còn kịp. Với em thì tất cả đã quá muộn.
Em mách mợ nhà cụCó ai dám nói 30 là tết đâu..còn nc còn tát cụ ạ.
Sáng học chiều em với cụ về nhờ các mợ trên đây giúp huấn luyện thực chiến..em nghĩ lên tay từng giờ
Cụ nên nhờ mợ ZynZyn, đó là tuýp người " hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn "Có ai dám nói 30 là tết đâu..còn nc còn tát cụ ạ.
Sáng học chiều em với cụ về nhờ các mợ trên đây giúp huấn luyện thực chiến..em nghĩ lên tay từng giờ
Đúng. Cụ chính xác 100%. Em nói vui thôi. Như em cho sinh lại vào 2024 thì cũng vẫn vậy thôi .Nó cũng một phần do tính cách của mỗi con người.
Em cũng chụp màn hình gửi cùng. Màn hình em nó vừa lên chữ : dời ôi, sao cụ chú ý đến Hoàng Trang nhiều thế .Em mách mợ nhà cụ
Thớt đang mạch vui nên em đề mặt cười thôi! Vào thớt này nghĩa là em giữ thái độ của người nửa duy tâm chứ không báng bổ! Như em hiểu thì thần trùng giống như một quân phiệt cõi âm, lợi dụng kẽ hở của luật pháp âm giới đi bắt "lính" về để củng cố lực lượng!Cụ hỏi nghiêm túc hay hỏi kiểu mỉa mai mà chuyện trùng tang cụ lại để mặt cười như thế kia vậy?
Trùng, dây Trùng có thể rơi vào bất kỳ nhà nào, nhánh họ nào hay cả 1 chi họ lớn
Có thể rất cường bạo, người nọ nối tiếp người kia chỉ trong 3 ngày, 7 ngày, 49 ngày...
Nhưng cũng có thể thoạt đầu chỉ là âm ỉ, cứ gần đủ 3 năm, lại có 1 người ra đi, lại chỉ toàn ông già, người ốm lâu năm...nên không ai để ý
Để rồi đến 1 ngày, dây Trùng bùng lên, càn quét cả những người trẻ, cả họ đại loạn
Đây là chia sẻ của em, người có nhánh trực hệ tính từ ông nội xuống, đã bị quét qua với cả 2 giai đoạn trên, khi bùng lên, chỉ riêng các con, cháu của trực hệ, trong 13 ngày Tết, ra đi 3 người, từ già đến U42
Còn việc thực hiện các biện pháp tâm linh hay không, thì đó chỉ là tín ngưỡng, hoàn toàn tùy tâm lý đức tin của từng gia đình. Không tin, không tín thì cứ kệ không làm gì cả, ngồi cười cho dây trùng tự đứt cũng được, thoải mái
Có thể chỉ 1 vài người hoặc có thể triệt để cạn đinh, hết người thì đứt thôi
Với cả e thấy tư tưởng ngày ấy vẫn bị ảnh hưởng bởi quan điểm phong kiến nam nữ thụ thụ bất thân nữa cụ nhỉ. Bố e lấy mẹ e, lúc ấy bố mẹ e 25 tuổi, tức là cũng ko fai tảo hôn gì, lớn cả rồi. Trước đó cũng yêu đương tìm hiểu cả hàng năm nhưng cưới về 1 tuần sau mới có chuyện đấy ạ. Nên e nghĩ đa số đàn ông thời đó cũng ko manh động như giờ, và chị em cũng sẽ gìn giữ hơn, làm các anh rén hơnHồi đó thanh niên không như bây giờ cụ ạ. Đã yêu ai thì phải có ý định nghiêm túc, người đó phải là vợ mình. Và mình phải có khả năng đem hạnh phúc đến cho họ. Rút kinh nghiệm lớp đàn anh thời chống Mỹ. Yêu đương, chờ đợi... Phí cả cái tuổi thanh xuân của con nhà người ta
Thời đó phụ nữ ngoài Bắc thì như mợ nghĩ. Còn phụ nữ trong Nam thì họ mạnh mẽ, phóng khoáng hơn thích là họ nhích luôn. Vì môi trường công tác của em lúc đấy ở phía Nam nên thường quen biết, tiếp xúc với chị em trong Nam. Các cô miền nam em quen đều rất chủ động, không vòng vo như chị em ngoài ta, thích bủ mịa ra rồi mà cứ " Nói bụi tre, nhè bụi hóp" làm anh em không biết đường nào mà lầnVới cả e thấy tư tưởng ngày ấy vẫn bị ảnh hưởng bởi quan điểm phong kiến nam nữ thụ thụ bất thân nữa cụ nhỉ. Bố e lấy mẹ e, lúc ấy bố mẹ e 25 tuổi, tức là cũng ko fai tảo hôn gì, lớn cả rồi. Trước đó cũng yêu đương tìm hiểu cả hàng năm nhưng cưới về 1 tuần sau mới có chuyện đấy ạ. Nên e nghĩ đa số đàn ông thời đó cũng ko manh động như giờ, và chị em cũng sẽ gìn giữ hơn, làm các anh rén hơn
Bố e 6x, con cái toàn 9x và 2kx mà bố em ko bh cho đi đâu buổi tối, kể cả đi họp đoàn hay văn nghệ trong xóm. Bố em hơi cực đoan, ổng bảo đi là tao vào tao đập từ trong xóm đập về nên bọn e hãi lắm. Kể cả việc nhà có 1 đoàn con gái nhưng buổi tối nhà e chả bh có hội thanh niên trong xóm đến chơi. Bố e bảo thằng nào đến tao lùa chó ra đuổi và vác gậy đập. Cno nghe tiếng nên cũng sợ bố e giữ con gái vậy đó. Chỉ có lên ĐH ở ngoài này ông ko quản dc thôi. Bọn em bố mẹ cũng dạy fai giữ ghê lắm ạThời đó phụ nữ ngoài Bắc thì như mợ nghĩ. Còn phụ nữ trong Nam thì họ mạnh mẽ, phóng khoáng hơn thích là họ nhích luôn. Vì môi trường công tác của em lúc đấy ở phía Nam nên thường quen biết, tiếp xúc với chị em trong Nam. Các cô miền nam em quen đều rất chủ động, không vòng vo như chị em ngoài ta, thích bủ mịa ra rồi mà cứ " Nói bụi tre, nhè bụi hóp" làm anh em không biết đường nào mà lần
6x mà như vậy là hơi gia trưởng. Con cái thì nên dạy bảo chứ không giữ được. Mình còn làm ăn chứ theo chúng nó suốt ngày sao được. Em thì cho con cái thoải mái. Nhưng trong khuôn khổ. Đi đâu, làm gì, mấy giờ về phải báo rõ. Về đúng giờ, có trục trặc không về kịp phải báo lại. Đi chơi với bạn gái phải mang bcs theoBố e 6x, con cái toàn 9x và 2kx mà bố em ko bh cho đi đâu buổi tối, kể cả đi họp đoàn hay văn nghệ trong xóm. Bố em hơi cực đoan, ổng bảo đi là tao vào tao đập từ trong xóm đập về nên bọn e hãi lắm. Kể cả việc nhà có 1 đoàn con gái nhưng buổi tối nhà e chả bh có hội thanh niên trong xóm đến chơi. Bố e bảo thằng nào đến tao lùa chó ra đuổi và vác gậy đập. Cno nghe tiếng nên cũng sợ bố e giữ con gái vậy đó. Chỉ có lên ĐH ở ngoài này ông ko quản dc thôi. Bọn em bố mẹ cũng dạy fai giữ ghê lắm ạ