Em xin tiếp kể tiếp cho các cụ truyện em gặp trực tiếp 4:
Ngày đó em học khoảng lớp 6 (1995-1996) thanh niên xóm bọn em có phong trào dậy sớm rủ nhau đi đá bóng ở sân trường học cách nhà khoảng 1km. Hôm đó em lại ngủ dưới nhà bác em do có 2 ông anh sàn sàn tuổi bọn em chơi với nhau, nhà bác em gần trường hơn nên dự định là em dậy sớm rồi ra sân bóng luôn. Nửa đêm em buồn đi tè nên bọ dậy lọ mọ định ra sân đứng tè ra vườn trước cửa do nhà vệ sinh thì ở xa nhà lắm (Nhà đến sân đến khoảng đất trống nhỏ trồng mấy cây linh tinh rồi đến cái ao). Trời tờ mờ sáng nhưng lại mưa lạnh nên em đứng trên bờ hè cẩu xuống sân, đang cẩu thì giật mình có một người con gái cứ đứng ở dưới gốc cây nhãn ở góc ao cạnh ngõ. Lúc đó em run lắm nhưng do tè chưa xong nên đành cố rặn cho ra nhanh, vừa tè em vừa nhìn xem là người hay là ma, em nghĩ mưa thế này mà cứ đứng ở đó không có áo mưa hay mũ nón gì thì chắc là ma rồi. Em bình tĩnh định thần nhìn kỹ thì người phụ nữ ấy đi sang góc ao bên kia mà lạ cái là lối đi đấy không thể đi được vì cây cối um tùm, khi sang đến bên kia thì người đó cứ cúi xuống góc ao rồi lại đứng lên đi về góc ao bên này (chỗ em đứng nhìn ra đến chỗ góc ao chỉ tầm 30m nên nhìn rất rõ đó là người chỉ ko rõ mặt và tóc dài buộc đằng sau, em lại đoán chắc đó là người đi cất vó tép (ngày đó thi thoảng có người hay đi cất vó tép ban đêm) bỗng ùm! Tiếng người phụ nữ đó nhảy xuống ao, em giật mình té chạy vào gọi bác em dậy.
Bác trai thì ngồi dậy bật lửa châm đèn dầu lên xem có chuyện gì rồi em kể sự việc, bác không nói gì bảo không sao đâu đi ngủ đi, bác gái nằm ở giường nói vọng theo.
Nó lại về à?
Bác trai bảo chắc thế. Rồi 2 bác bảo đi ngủ đi.
Em sợ quá lên giường nằm ôm chặt ông anh rồi ngủ tiếp. Nhưng từ lúc đó em cũng không ngủ được mà cứ nằm chờ trời sáng nhanh để về nhà. Em không giám dậy đi đá bóng nữa với lại trời mưa chắc mọi người không đi đá bóng.
Em có về kể lại chuyện với bố mẹ em, khoảng tháng sau giỗ cụ nên tổ chức ở dưới nhà bác em. Con cháu tụ tập đông đủ và cậu em con nhà cô cũng tầm tuổi em, cậu em vạch chim tè xuống gốc cây nhãn xong đến lúc vào mâm ăn cơm thì cầu ấy cứ nôn ọe rồi vã mồ hôi, mọi người bảo cảm gió. Một lúc sau bác gái hỏi có nghịch gì ở ngoài góc ao không thì cả nhóm trẻ con đồng thanh là nó đái ở gốc cây nhãn. Vật là bác không nói rằng gì lấy tiền vàng với hương mang ra đấy đốt rồi khấn vái. Đến chiều vẫn không được nên định đưa đi viện thì bác gái bảo mẹ cậu em là ra khấn xin lại xem có được không con dại cái mang. Mẹ cậu em ra khấn xong khóc lóc các kiểu thì lạ thay là cậu em tỉnh dần rồi kêu đói và ăn rõ lắm.
Lúc đó bác gái mới kể là ở góc ao đó có đứa con gái trẻ nó ngã từ trên cây nhãn xuống rồi chết cũng lâu rồi từ ngày bác chưa lấy chồng về đây, cũng không biết là người khôn hay dại nữa. Lúc bác mới về làm dâu thì sáng sớm dậy ra cầu ao vo gạo nấu cơm sáng thì gặp người phụ nữ ở đó bác sợ quá hét toáng lên rồi mấy hôm sau không giám dậy sớm. Sau bác trai kể là nó là ma lành không hại ai đâu, ngày nưa gió hay những ngày âm u nó hay hiện về không biết là lý do gì nhưng nó chỉ đứng ở đấy chứ không làm gì cả, gặp nhiều thành quen. Sau đó dần dần bác gái cũng quen dần với việc gặp nó (một năm ít nhất cũng gặp 3 đến 4 lần) bác bảo lúc gặp thì kệ cứ coi như người bình thường và bảo "a di đà phật tôi không thù không oán xin đừng làm hại tôi, âm dương cách biệt, người có ân oán gì thì về báo mộng để giúp, ngày rằm và mùng 1 tôi sẽ hương hoa đầy đủ..."
Từ đó bọn trẻ con chúng em không ai giám bén bảng vào chỗ đó mặc dù nó ngay đầu ngõ và là lối đi lại hàng ngày. À điều đặc biệt là nhà bác em kể cả đến bây giờ cũng không hề có ai mê tín gì nhé.
Em sẽ tiếp tục kể câu chuyện thực tế khủng khiếp của trò trẻ con nghịch dại.