Họ Ngô ở Can Lộc, Hà Tĩnh, gần 100 năm trước có cái "dớp" cứ con trưởng là nam thì sẽ chết trẻ, mà lại toàn là bị đuối nước. Đến đời bố chồng em, bác cả vừa đẹp trai lại rất tài giỏi, ngoan hiền nên ai cũng thương quý và lo lắng. Ông bà có 8 người con, 4 trai 4 gái, mỗi người cách nhau 2 năm, ai cũng thạo bơi lội, leo trèo, làm lụng. Nhưng từ bác cả đến chú út đều được dặn dò rất kĩ là tránh xa chỗ nước sâu, tuyệt đối cấm bơi khi không có người lớn đi cùng.
Hôm ấy trời oi nóng, đám trẻ rủ nhau đi chơi rồi tắm ở bãi sông Hồng. Chú út cùng đám bạn thi lặn. Chú luôn thắng vì lặn được hơi dài nhất. Nhưng hôm nay lạ lắm vì lâu thật là lâu chưa thấy ngoi lên. 1 tốp bơi tìm, 1 tốp tìm người quanh đấy nhờ hỗ trợ còn 1 tốp phi về gọi người nhà. Nghi là chú bị vướng dưới đám bèo dưới bè tre/nứa/luồng nên những người bơi giỏi nhất được nhờ mò. Dọc bãi, tiến lui 2km cũng được mọi người toả ra tìm nhưng ko thấy. Mấy hôm sau vẫn không thấy xác nổi lên, gia đình vẫn nuôi hi vọng là chú út được ai đó cứu rồi mang về nuôi vì hồi đó chú tầm 10 tuổi, thông minh lanh lợi. Cả họ hàng, anh em bạn bè lại huy động nhau cầm hình chú đi dò hỏi.
Năm qua đi, tháng qua đi, bác cả đã hi sinh- nằm lại nghĩa trang quê nhà sau lần gỡ thất bại bom mìn còn sót lại cùng vài đồng đội khác , các anh chị giờ cũng lên bậc lão niên hết rồi. Mọi người vẫn mong ngóng tin chú. Việc tìm kiếm đã dừng lại cách đây khoảng 5 năm, sau bao nỗ lực, từ dò la tin tức bằng miệng, bằng hình ảnh; đến xem bói, lên đồng. Chủ rể em làm bên Hiệp hội các nhà khoa học kĩ thuật nên cứ chỗ nào có riếng là các anh chị em lại rồng rắn xếp lịch cùng nhau đi. Đất Hà Nội 1, Hà Nội 2 đều đã in dấu chân tìm kiếm rồi. Bố chồng em nay đã 83 tuổi, vẫn ko nguôi nhớ em mình nhưng ông bảo thôi ko tìm nữa. Vì lần gần nhất các ông bà nhờ thông linh thì chú về nói, em làm quan rồi, ko cần tìm nữa, thân ko ngụ chỗ nào cả.
Có lần em hỏi ông, có phải cái chết của chú út đã hoá giải lời nguyền đuối nước trưởng nam ko? Ông khẳng định là đúng vì từ đó đến nay, từ nam chí bắc, trong lẫn ngoài nước đều ko ghi nhận trường hợp nào. Nhưng ông cũng lặng lẽ thừa nhận, có lẽ vì thấy ông lớn tuổi, sức yếu rồi nên các em mới bảo nhau lên đồng giả vụ chú út về để ông yên tâm nghỉ ngơi. Ông nói vợ chồng em cũng ko cần lo lắng gì vì ông và các cô chú kia tận lực rồi. Các ông bà ko tìm thấy em mình nhưng chú út chắc chắn đã được đoàn tụ cùng bố mẹ và anh cả.
Chuyện của chú út bên chồng làm em nhớ lại chuyện của mình. Ngày bé em được mẹ dẫn đi xem 1 lần, bà bói bảo số em sẽ chết đuối. Vậy là vả nhà ra sức dạy em bơi. Em có 2 ông anh trai, bố mẹ dạy 1 buổi là bơi nhoay nhoáy. Tới hồi dạy em, em chỉ nổi và bơi được tầm 2m là chìm dần thì mọi người nản và quyết định chấp nhận cấp bằng tốt nghiệp luôn. Nhưng em luôn phải ở gần bờ, luôn trong tầm mắt của người lớn.
Hôm ấy là ngày thường nên khá vắng, nhà em hay tắm ở bãi Chí Linh, Vũng Tàu. Bố em rất nguyên tắc, 1 ngày tự quy định là phải chạy bao nhiêu bước, bơi được bao nhiêu xa thì cứ y như thế mà làm. Khởi động xong bố giao em cho mẹ và 2 ông anh để bơi xa bờ. Mẹ em giao nhiệm vụ cho 2 anh trai, mẹ sẽ bơi ngang ra đến mỏm đá nhảy kia rồi quay lại. 2 ông ấy vâng dạ 1 hồi nhưng mẹ em bơi được 1 lúc thì có đám bạn rủ anh ra đá banh, thế là em được chơi 1 mình.
Em tắm ở hõm nước sát bờ chán rồi ì oạp bơi ra ngoài tí ti. Chỗ lúc nãy còn chạm chân thoải mái giờ ko thấy đáy, Mắt em vẫn nhìn thây bóng anh mình chơi bóng cách ko quá xa. Bởi nhà em nghèo con đông, bạn bố em bán hàng tạp hoá hay cho đồ quảng cáo nên áo các anh ấy mặc ko bị đụng hàng với ai cả. Em bắt đầu cuống, đập chân tay loạn xạ. Và ngay lúc ấy, em nhìn thấy mình đang trôi, trôi dần ra xa bờ thì lại chầm chậm quay đầu rồi tiến vào bờ như được ai đẩy. Ối em sợ nhưng em nhớ bài học mà cả nhà dạy em rất kĩ là hít sâu rồi lặn, thả người 1 lúc cho bình tâm lại rồi lấy hết sức mà đạp chân, quạt tay, đẩy người. Em đang bơi vào bờ, cảm giác mình sắp đuối sức rồi thì nghe tiếng mẹ em gọi: P, P hả con, ở yên đấy! Rồi mẹ bơi đến và dìu em vào bờ.
2 ông anh được lệnh tìm gọi bố về, mẹ chở em về trước. Về đến nhà em vẫn lơ mơ vì hoảng, ko biết mẹ làm những gì nhưng chỉ nhớ là rúc vào lòng mẹ ngủ li bì. Hôm sau em hồi tỉnh, mẹ kể là đang bơi thấy lòng nóng như lửa đốt, linh tính có điềm xấu nên mẹ bơi vòng lại ngay. Mẹ ko thấy em ở chỗ cũ mà cách 1 đoạn, đầu đang nhấp nhô nên mẹ bơi cật lực về, may còn kịp.
Đến lúc sắp cưới, đi xem ngày giờ tốt thì em gặp chuyện khá thú vị. Bà thầy dựng nhà ở vách núi, đông người đến xem lắm nhưng ko phải ai cũng được cho vào. Mẹ đưa vọ chồng em đến, cùng ngồi ngoài chờ nhưng chỉ tầm 5-10p là thấy mấy người ngồi đợi trước đó kéo nhau về vì cứ vào là lại ra luôn. Tới lượt em vào, bà thầy chỉ em ngồi ghế giữa, mẹ và chồng em ngồi 2 bên. Bà ấy nói: có em có đến nữa đấy, đang đứng ngoài cửa nhưng ko thik vào. Em cô thương nên hay theo cô giúp đỡ. Cô chả biết tí gì về em ấy cả.
Ôi chao, em sửng sốt, vì trước giờ em vẫn nghĩ mình là út ít. Quay sang thì mẹ em mặt tái mét và đang khóc. Bà bói chọn cho 3 ngày, dặn tổ chức tầm giờ này cho ngày này, ở 3 nơi, vì em Quý Hợi mạng Thuỷ, khắc chồng Định Tỵ mạng Thổ. Vc em khắc gì nữa ấy, nhiều lắm nhưng ko đến nỗi mất mạng, mỗi tội là nghèo bền vững thôi. Bà bói còn phán sau đám cưới (đầu năm) thì tầm cuối năm người cao tuổi nhất bên họ nhà chồng sẽ mất nhưng sự thực là sau 2 năm o của bố chồng em mới mất, thọ 103 tuổi.
Quay lại chuyện nhà em. Về đến nhà mẹ mới kể là sinh em được 3 tháng mẹ lại dính bầu nên phải bỏ. Mẹ nghĩ nó còn nhỏ nên ko để tâm và cũng quên tiệt mất. Hôm nay bà bói nhắc mẹ mới giật mình nhớ lại. Mai mẹ lên chùa nhờ sư thầy lo.Ok, từ đó đến nay, cứ mỗi lần thắp hương em lại nhớ và gọi "em trai", từ lúc có con thì em thăng chức cho bạn ấy thành "cậu út". Năm covid trước, 4 mẹ con em rồng rắn vào VT tránh dịch với ông bà ngoại, hôm nào cũng ra biển cho bọ trẻ vận động thoả thích. Thường là ông sẽ kèm thằng cả, em phụ trách trông 3 đứa bé (2 con em, 1 con anh kế). Nhưng hôm ấy em lại hăng tiết xung phong đi bơi cùng thằng cả. Bố em lo lắm, dặn đi dặn lại là bơi gần thôi nhé, hôm nay sóng to! Thằng cu học bơi ở hồ nên ra biển chưa quen, lại cũng thik thể hiện nên cứ bơi nhoài ra xa roiif bị sóng to đánh cho sặc nước. Em chật vật lắm mới lôi ông con vào được nhưng đến phiên em đuối sức. Em bắt đầu buông tay và lặn thì cảm nhận được rất rõ là có luông nước cực mạnh đang đẩy mình vào. Em lại dồn hết sức để bơi vươn vào. Thằng cu con em mặt mũi sáng rỡ khi thấy mẹ. Hôm ấy về nhà em lên hương tạ ơn tổ tiên và "cậu út" luôn, quá may mắn!
Còn 1 chuyện nữa, ko liên quan đến út đâu mà nó gắn với cái nhà em thuê ở Hồ Quỳnh. Em thuê ở tầng 4, mặt hướng ra hồ. Nhà có 2 lớp cửa, cửa sắt bấm khoá, cửa gỗ khoá chìa. Em thường bấm khoá cửa sắt rồi mở toang cửa gỗ cho thoáng mát. Lúc ấy là tầm 6g kém, em đang lúi húi nấu cơm để kịp cái hẹn 8g tối đi gặp khách của chồng. Con trai em lúc ấy tầm 3 tuổi đang ngồi chơi ở phòng khách, lưng quay ta cửa sắt. Em đang xào rau thì trong đầu hiện lên cảnh em đang hì hục chà wc. Wc này sát bếp, ngoài phòng khách con trai vẫn đang chơi đồ chơi. Ngoài cửa sắt xuất hiện 1 cái bóng cao, mờ mờ ko rõ trắng hay đen, nó chìa bàn tay ra và con trai em đứng dậy, đi về phía đó. Trời ơi, con! Em la lên như thế thì giật mình- em vẫn đang đứng nấu bếp, con vẫn đang ngồi chơi. Em run quá, vội vàng tắt bếp ra ngồi ôm con. Đến bữa ăn em đề nghị chồng em cho 2 mẹ con đi cùng. Hôm sau em hỏi láng giềng và mấy anh chị trông xe thì mọi người bảo chưa gặp bao giờ nhưng có thể vì khúc đường này đã có mấy cụ tngt chết người, giờ lại đang là tháng 7 âm lịch. Về nhà em lại lên hương tạ ơn tổ tiên và út đã luôn ở bên phù hộ.
Từ đó đến giờ em chuyển qua mấy nhà rồi mà ko gặp sự lạ nào cả.