[Funland] Những mẩu chuyện vui, buồn của một cựu binh.

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,736
Động cơ
293,234 Mã lực
Về tới nhà nghỉ. Ông chú đã đi làm việc, để lại miếng giấy viết vài chữ dặn : Chú đi làm việc dưới tàu của Liên xô. Có thể tối về muộn hoặc không về. Cậu tự lo mọi việc.
Không có vấn đề. Một thằng lính như tôi thì vứt đâu cũng tự xoay sở sống tốt. Tôi đi tắm và thay bộ quân phục lính K bằng bộ quân phục bộ đội VN. Rồi ra phòng khách uống trà chờ Vanna.
Gần 3h chiều Vanna đến. Cô ta tròn mắt nhìn tôi :
- Anh mặc quân phục VN đẹp hơn nhiều.
- Đến nhà em chơi phải thay đồ đi. Mặc bộ kia trông giống Polpot má em lại sợ.
- Ô, bao nhiêu năm sống trong công xã nhìn cũng quen rồi. Mà chồng em cũng là Polpot đó.
- Nhà em cách xa đây không ?
- Dạ, đi bộ dọc bãi biển lên khoảng 1h là đến.
Tôi nhẩm tính với tốc độ đi bộ của cô gái thì chắc khoảng 3-4 km là tối đa. Nghĩa là vẫn trong phạm vi thị xã. Như vậy không cần mang khẩu AK theo. Tôi vào phòng thắt cái xanh tuya Mỹ có khẩu K59 và con lê M16. Lấy thêm quả lựu đạn tấn công nhỏ như quả trứng vịt cài vào thắt lưng.
- Đi được chưa Vanna ?
- Vâng, anh đi theo em nhé.
Vanna nắm tay tôi, dắt đi xuống mé biển và hai chúng tôi cứ lững thững vừa đi vừa nói chuyện. Lúc này trên bãi cát cũng có vài bóng người ra tắm biển. Mấy ông thủy thủ Nga ở 2 cái tàu đang đậu trên biển, trong số họ còn có hai cô gái Nga. Họ tụ tập thành một đám vừa tắm vừa nô đùa vui vẻ trên bãi cát. Đi thêm khoảng một Km nữa chúng tôi lại gặp một cặp đội người Nga đang ngồi tâm sự trên bãi cát. Cô gái Nga trông khá xinh xắn. Có lẽ đây là một cặp đang yêu nhau. Chúng tôi đi gần đến nơi chợt hai người quay ra ôm hôn nhau. Nhìn cảnh đó tôi vội quay mặt nhìn lên bờ cát. Vanna liếc nhanh tôi một cái rồi cúi mặt, nắm chặt tay tôi kéo đi lên phía bờ.
Từ lúc đó đến khi về đến nhà Vanna chúng tôi im lặng đi bên nhau không ai nói câu gì. Cả hai đều thấy ngượng nghịu.
Nhà Vanna cũng như bao ngôi nhà khác ở nông thôn Campuchia. Đó là một ngôi nhà sàn nằm giữa một khu vườn trái cây với rất nhiều loại cây ăn quả. Vừa bước lên sàn Vanna đã gọi lớn :
- Má, có bội đội VN đến thăm má này.
Từ trong bếp một phụ nữ Kh'mer đứng tuổi đi ra. Chắc bà đang làm cơm. Bà mẹ Vanna trắng trẻo như người Việt. Khuôn mặt phúc hậu, hiền lành có vẻ là một trí thứ thời Xihanuc.
Tôi chắp tay chào bà, bà cười đáp lễ vào chìa tay mời tôi ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ kê giữa nhà. Vanna chạy vào bếp lấy ra hai ly nước mời tôi uống :
- Má, ngồi nói chyện với bộ đội VN. Để con nấu cơm nốt. Anh bộ đội ăn cơm ở đây với má con em nhé.
- Được, anh chưa bao giờ ăn cơm Campuchia. Hôm nay thử xem Vanna nấu ăn ra sao ?
Tôi ngồi nói chuyện với bà má Vanna. Biết tôi nói tiếng Kh'mer chưa được nhiều nên bà mẹ cũng như Vanna rất chậm rãi nói. Qua câu chuyện bà kể thì gia đình bà là một gia đình làm nghề giáo viên ở Phnom Penh. Khi lớn lên bà cũng theo nghề của bố mẹ dạy văn tại trường trung học nữ Sisowath. Sau đó bà lấy chồng là một người Italy cũng là giáo viên dạy nhạc cùng trường. Họ có với nhau hai người con gái. Khi Polpot tràn vào Phnom Penh gia đình họ bị lùa khỏi thành phố. Lúc đó cô con gái lớn đang học đại học năm thứ 3 còn Vanna đang chuẩn bị thì vào đại học. Khi lính Polpot vào nhà đuổi họ ra đường cả nhà chỉ kịp mang những đồ thiết yếu lên chiếc xe Con bọ (Volkswagen) theo dòng người ra khỏi thành phố về phía cầu Monivong ( lính ta gọi là cầu Sài Gòn). Đến đầu cầu, mọi người phải xuống xe đi bộ. Cả nhà Vanna xuống xe, theo thói quen ông giáo Italy rút chìa khóa xe cho vào túi quần. Một tên lính Polpot khoảng 15-16 tuổi thấy vậy, ra hiệu ông đưa chìa khóa xe cho nó. Ông giáo lấy chìa khóa tung về phía thằng lính đứng trên vỉa hè. Nó giơ tay bắt trượt và chùm chìa khóa rơi xuống cống. Lập tức tên lính liền nâng khẩu AK nhằm thẳng ông giáo bắn một loạt ông giáo trúng đạn ngã vật xuống đường và chết ngay trước mặt 3 mẹ con. Họ xúm vào định nâng ông giáo lên nhưng một tốp lính Kh'mer đỏ ào tới dùng báng súng và lưỡi lê lùa họ tiếp tục phải đi qua cầu. Ba mẹ con chỉ kịp nhìn vĩnh biệt ông giáo lần cuối rồi tiếp tục đi theo đoàn người qua cầu về phía Kong pong Chàm. Ở Kong pông Chàm họ phải làm việc tập trung trong công xã đào mương, làm ruộng... Công việc vất vả ăn đói mặc rách. Rồi một ngày Angka đến báo: hai cô con gái phải lấy chồng. Angka sẽ đứng ra tổ chức đám cưới tập thể cho các cô gái trong công xã lấy những anh hùng chống VN. Và hai hôm sau hai cô con gái lấy hai thằng lính Polpot. Chồng Vanna là một thằng lính trẻ con khoảng 15-16 tuổi. Ở với cô được 1 tuần thì nó lại lên đường ra biên giới, từ đó đến nay chưa thấy quay lại. Khi quân đội VN vào giải phóng dân ở các trại tập trung trở về quê cũ. Ba mẹ con bà giáo cũng trở về Phnom Penh, nhưng lúc đó chưa cho dân vào thành phố nên 3 mẹ con lưu lạc về thành phố cảng này theo một cô bạn cùng là giáo viên.
Hiện cô con gái đầu đã đi dạy học, còn Vanna xin vào làm lễ tân ở khách.
Cụ angkorwat to gan nhỉ. Cụ ko tính chồng ẻm là pot.. em nó mời cụ vào nhà . Mời A ngồi em đi lấy nc, và khi ra bình nc có đủ 30 viên à 🤣
 
Chỉnh sửa cuối:

UltraMod

Xe tăng
Biển số
OF-592828
Ngày cấp bằng
1/10/18
Số km
1,422
Động cơ
143,459 Mã lực
Website
trendyeyewear.vn
Cả tuần trước bận rộn với thằng VFS, may cô thương cũng kiếm được một chút đủ trà đá vỉa hè vài năm. Tuần này lại lu bu họp mặt các loại chiến hữu nên không có thời gian viết nốt câu chuyện " Mưa trên biển vắng" 😂. Hôm nay rảnh rỗi em lại mổ cò tiếp cho xong :
Tôi đứng lên xách khẩu AK vào phòng ngủ, nhìn quanh tìm chỗ giấu khẩu súng, đi ăn cơm mà cũng xách súng dài, súng ngắn đi trông cũng kỳ kỳ. Nhìn quanh căn phòng trống hơ trống huếch, không có chỗ nào khả dĩ giấu đc khẩu súng. Tôi bèn lật cái đệm giường lên đặt khẩu AK xuống dưới đệm. Sẽ hơi phồng một chút nhưng không sao. Vừa định đặt cái đệm xuống thì nhìn phía đầu giường có một sợi dây chuyền nhỏ mắc ở khe giường. Tôi cầm lên xem, có lẽ là một sợi dây bạc, có cái mặt là một chiếc mỏ neo cũng bằng bạc. Tôi đút vào túi quần rồi ra phòng khách đi xuống nhà ăn. Cơm xong ông chú về phòng nghỉ ngơi để chiều còn làm việc. Tôi lang thang quanh khu nhà nghỉ. Rồi dừng lại bên một bờ đá ngồi hút thuốc ngắm xuống biển. Ngồi một lúc lâu, thì thấy cô lễ tân nhà khách đi đến. Tôi gật đầu chào cô ta. Cô nàng cười rất tươi đi đến bên cạnh tôi và cũng ngồi xuống. Tiếng Kh'mer của tôi lúc đó chỉ đủ chào hỏi, hỏi thăm chuyện gia đình... Chưa đủ trình độ tán gái Kh'mer. Tôi hỏi thăm về gia đình cô, cuộc sống hiện tại... Cô gái rất chăm chú nghe tôi nói và khi trả lời thì rất chậm rãi để tôi có thế nghe kịp và hiểu.
Qua câu chuyện với cô gái thì tôi biết gia đình cô hiện có 3 mẹ con, cô có một cô chị đang dạy học ở một trường cấp 1 gần đó và một bà mẹ già hơn 50 tuổi. Tên cô gái là So vanna. Tôi hỏi :
- Má Vanna còn đi làm không ?
- Má em nghỉ ở nhà và cũng không được khỏe. Hồi trong công xã làm việc vất vả nên sinh bệnh.
- Anh trông Vanna như lai người nước khác ? Không phải người Kh'Mer ?
- Vâng, ba em là người Italy.
- À, anh hiểu rồi. Hồi trẻ chắc má Vanna là một cô gái Kh'mer rất xinh đẹp. Nên mới có được cô con gái như Vanna.
Cô gái biết tôi khen, nên đỏ bừng cả mặt. Cúi đầu mỉm cười không nói câu gì, nhưng mắt vẫn liếc tôi một cái.
- Nhà Vanna ở gần đây ? Anh muốn đến nhà thăm má Vanna được được không ?
- Được chứ anh ? Má em rất thích có người đến chơi. Vậy chiều nay anh đi với em về nhà. 2h em hết ca thì em đưa anh đi.
Cả chiều tối nay và ngày mai tôi rảnh nên có thể lang thang cùng Vanna được. Dù sao cũng là một dịp tốt để học tiếng. Hơn 1h ngồi nói chuyện với Vanna cả bằng tay ra hiệu tôi học được thêm khá nhiều.
- Này Vanna, anh về nhà em chơi em có ngại gì không ? Chồng hay người yêu của em chẳng hạn.
Đang vui vẻ, bỗng nét mặt Vanna chợt buồn, ánh mắt xa xăm nhìn ra biển.:
- Chồng em đi đâu rồi không biết. Để từ từ em kể cho anh nghe.
Thấy cô ta có vẻ buồn tôi đứng lên nói:
- Thôi, anh về đây. Khi nào Vanna xong việc ở đây về nhà thì kêu anh về cùng.
Lấy bao thuốc trong túi ra hút, tay tôi chợt thấy cái dây bạc nhặt được. Liền lấy ra đưa cho Vanna :
- Anh tặng Vanna cái dây này đeo chơi nè.
- Ôi, sợi dây này đẹp quá. Em rất thích. Anh đeo giúp em đi.
Cô gái đứng lên, và quay lưng lại gần như dựa sát vào người tôi để tôi đeo giúp sợi dây chuyền. Ở một nơi vắng vẻ, sát bên cạnh một cô gái đẹp như vậy nên tôi cảm thấy rất mất tự nhiên. Đeo xong cho Vanna sợi dây chuyền. Cô gái liền quay lại ôm cổ tôi, kiễng chân hôn nhẹ lên má tôi :
- Cảm ơn anh bộ đội VN. Anh tốt quá.
Hơi bị bất ngờ. Tôi vội đẩy cô gái ra và nói nhanh :
- Anh phải về có việc. Vanna đi làm việc đi. Chiều gặp lại em sau.
Cụ chủ lộc thật 😁
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,170
Động cơ
552,334 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Sư đệ của cụ ra đi rồi này, chắc đi nhanh giống ông bố
Cụ này bên K mình có gặp vài lần khi đưa cụ Ngô vào tiền phương bộ làm việc. Thấy mấy cậu cảnh vệ bảo : " Con trai ông Nguyễn Chí Thanh đấy". Hồi đó cũng không hỏi tên là gì, vì cũng trẻ như mình thôi. Ngay cổng gác đi vào khoảng 200m là khu vực cục 2, phía ngoài cổng gác cũng có một bộ phận của cục 2 ở đó. Hai thằng bạn mình cũng ở phía ngoài nên 3 thằng hay uống rượu với nhau mỗi khi bọn nó đi sang Thái 😥.
 

sắt con

Xe điện
Biển số
OF-203221
Ngày cấp bằng
23/7/13
Số km
2,880
Động cơ
272,938 Mã lực
Honag chuyện của bác cựu chiến binh tiếp, chúc bác và gđ mạnh khoẻ🇻🇳🇻🇳🇻🇳
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,170
Động cơ
552,334 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Về tới nhà nghỉ. Ông chú đã đi làm việc, để lại miếng giấy viết vài chữ dặn : Chú đi làm việc dưới tàu của Liên xô. Có thể tối về muộn hoặc không về. Cậu tự lo mọi việc.
Không có vấn đề. Một thằng lính như tôi thì vứt đâu cũng tự xoay sở sống tốt. Tôi đi tắm và thay bộ quân phục lính K bằng bộ quân phục bộ đội VN. Rồi ra phòng khách uống trà chờ Vanna.
Gần 3h chiều Vanna đến. Cô ta tròn mắt nhìn tôi :
- Anh mặc quân phục VN đẹp hơn nhiều.
- Đến nhà em chơi phải thay đồ đi. Mặc bộ kia trông giống Polpot má em lại sợ.
- Ô, bao nhiêu năm sống trong công xã nhìn cũng quen rồi. Mà chồng em cũng là Polpot đó.
- Nhà em cách xa đây không ?
- Dạ, đi bộ dọc bãi biển lên khoảng 1h là đến.
Tôi nhẩm tính với tốc độ đi bộ của cô gái thì chắc khoảng 3-4 km là tối đa. Nghĩa là vẫn trong phạm vi thị xã. Như vậy không cần mang khẩu AK theo. Tôi vào phòng thắt cái xanh tuya Mỹ có khẩu K59 và con lê M16. Lấy thêm quả lựu đạn tấn công nhỏ như quả trứng vịt cài vào thắt lưng.
- Đi được chưa Vanna ?
- Vâng, anh đi theo em nhé.
Vanna nắm tay tôi, dắt đi xuống mé biển và hai chúng tôi cứ lững thững vừa đi vừa nói chuyện. Lúc này trên bãi cát cũng có vài bóng người ra tắm biển. Mấy ông thủy thủ Nga ở 2 cái tàu đang đậu trên biển, trong số họ còn có hai cô gái Nga. Họ tụ tập thành một đám vừa tắm vừa nô đùa vui vẻ trên bãi cát. Đi thêm khoảng một Km nữa chúng tôi lại gặp một cặp đội người Nga đang ngồi tâm sự trên bãi cát. Cô gái Nga trông khá xinh xắn. Có lẽ đây là một cặp đang yêu nhau. Chúng tôi đi gần đến nơi chợt hai người quay ra ôm hôn nhau. Nhìn cảnh đó tôi vội quay mặt nhìn lên bờ cát. Vanna liếc nhanh tôi một cái rồi cúi mặt, nắm chặt tay tôi kéo đi lên phía bờ.
Từ lúc đó đến khi về đến nhà Vanna chúng tôi im lặng đi bên nhau không ai nói câu gì. Cả hai đều thấy ngượng nghịu.
Nhà Vanna cũng như bao ngôi nhà khác ở nông thôn Campuchia. Đó là một ngôi nhà sàn nằm giữa một khu vườn trái cây với rất nhiều loại cây ăn quả. Vừa bước lên sàn Vanna đã gọi lớn :
- Má, có bội đội VN đến thăm má này.
Từ trong bếp một phụ nữ Kh'mer đứng tuổi đi ra. Chắc bà đang làm cơm. Bà mẹ Vanna trắng trẻo như người Việt. Khuôn mặt phúc hậu, hiền lành có vẻ là một trí thứ thời Xihanuc.
Tôi chắp tay chào bà, bà cười đáp lễ vào chìa tay mời tôi ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ kê giữa nhà. Vanna chạy vào bếp lấy ra hai ly nước mời tôi uống :
- Má, ngồi nói chyện với bộ đội VN. Để con nấu cơm nốt. Anh bộ đội ăn cơm ở đây với má con em nhé.
- Được, anh chưa bao giờ ăn cơm Campuchia. Hôm nay thử xem Vanna nấu ăn ra sao ?
Tôi ngồi nói chuyện với bà má Vanna. Biết tôi nói tiếng Kh'mer chưa được nhiều nên bà mẹ cũng như Vanna rất chậm rãi nói. Qua câu chuyện bà kể thì gia đình bà là một gia đình làm nghề giáo viên ở Phnom Penh. Khi lớn lên bà cũng theo nghề của bố mẹ dạy văn tại trường trung học nữ Sisowath. Sau đó bà lấy chồng là một người Italy cũng là giáo viên dạy nhạc cùng trường. Họ có với nhau hai người con gái. Khi Polpot tràn vào Phnom Penh gia đình họ bị lùa khỏi thành phố. Lúc đó cô con gái lớn đang học đại học năm thứ 3 còn Vanna đang chuẩn bị thì vào đại học. Khi lính Polpot vào nhà đuổi họ ra đường cả nhà chỉ kịp mang những đồ thiết yếu lên chiếc xe Con bọ (Volkswagen) theo dòng người ra khỏi thành phố về phía cầu Monivong ( lính ta gọi là cầu Sài Gòn). Đến đầu cầu, mọi người phải xuống xe đi bộ. Cả nhà Vanna xuống xe, theo thói quen ông giáo Italy rút chìa khóa xe cho vào túi quần. Một tên lính Polpot khoảng 15-16 tuổi thấy vậy, ra hiệu ông đưa chìa khóa xe cho nó. Ông giáo lấy chìa khóa tung về phía thằng lính đứng trên vỉa hè. Nó giơ tay bắt trượt và chùm chìa khóa rơi xuống cống. Lập tức tên lính liền nâng khẩu AK nhằm thẳng ông giáo bắn một loạt ông giáo trúng đạn ngã vật xuống đường và chết ngay trước mặt 3 mẹ con. Họ xúm vào định nâng ông giáo lên nhưng một tốp lính Kh'mer đỏ ào tới dùng báng súng và lưỡi lê lùa họ tiếp tục phải đi qua cầu. Ba mẹ con chỉ kịp nhìn vĩnh biệt ông giáo lần cuối rồi tiếp tục đi theo đoàn người qua cầu về phía Kong pong Chàm. Ở Kong pông Chàm họ phải làm việc tập trung trong công xã đào mương, làm ruộng... Công việc vất vả ăn đói mặc rách. Rồi một ngày Angka đến báo: hai cô con gái phải lấy chồng. Angka sẽ đứng ra tổ chức đám cưới tập thể cho các cô gái trong công xã lấy những anh hùng chống VN. Và hai hôm sau hai cô con gái lấy hai thằng lính Polpot. Chồng Vanna là một thằng lính trẻ con khoảng 15-16 tuổi. Ở với cô được 1 tuần thì nó lại lên đường ra biên giới, từ đó đến nay chưa thấy quay lại. Khi quân đội VN vào giải phóng dân ở các trại tập trung trở về quê cũ. Ba mẹ con bà giáo cũng trở về Phnom Penh, nhưng lúc đó chưa cho dân vào thành phố nên 3 mẹ con lưu lạc về thành phố cảng này theo một cô bạn cùng là giáo viên.
Hiện cô con gái đầu đã đi dạy học, còn Vanna xin vào làm lễ tân ở khách.
Ngồi nói chuyện lan man với bà giáo già hơn một giờ đồng tôi cũng học được thêm khá nhiều từ vựng Kh'mer. Bà giáo nói chậm và rất rõ ràng. Mỗi khi tôi nói thì bà nghe chăm chú và sửa cho tôi những câu nói sai. Bà nói:
- Cháu học tiếng Kh'mer rất nhanh. Mà cháu học tiếng Kh' mer nhiều làm gì vậy ? Để giao tiếp bình thường thì cũng tạm đủ rồi.
Tôi nói đùa :
- Cháu học chơi thôi. Học để lấy vợ Campuchia.
Bà giáo nhìn tôi ngạc nhiên :
- Cháu nói thật hay chơi ?
- Dạ, cháu nói chơi thôi. Cháu có công việc phải học tiếng Kh'mer vài năm.
- Cháu có biết chữ không ?
- Cháu cũng đọc được nhưng chưa nhiều.
- Vậy à. Cháu đang học ở đâu ? Ai dạy cháu ?
- Cháu học ở trường đại học ngoại ngữ khoa dạy tiếng Kh'mer cho người nước ngoài. Cô giáo dạy chính là cô Kechia.
Bà giáo nhíu mày, suy nghĩ một thoáng rồi nói :
- Ồ, cô Kechia vẫn còn sống à ? Có phải một cô nhỏ nhắn, trắng trẻo khoảng hơn 40 tuổi không ?
- Vâng.
- Hồi xưa cô Kechia dạy môn văn ở trường Sisowath cùng cô đó. Khi Polpot tràn vào mọi người phiêu bạt. Không ngờ cô Kechia còn sống và trở lại Phnom Penh.
- Sao cô không trở về Phnom Penh? Giờ ở đó cũng thiếu nhiều giáo viên. Cô và hai em về sẽ có việc làm. Cuộc sống đỡ vất vả hơn.
- Cô cũng tính về Phnom Penh. Nhưng Sony và Orange đang đi làm ở đây. Có lẽ chờ Sony dạy nốt năm nay thì cô cũng về Phnom Penh. Có cậu em họ làm ở Ngân hàng mới gửi thư khuyên về. Phnom Penh đang cần trí thức để phục hồi đất nước.
Lại còn Orange nào nữa đây ? Không lẽ bà giáo còn cô con gái nữa ? Đang định hỏi bà giáo thì thấy bà gọi vào trong bếp :
- Orange, xong cơm chưa ?
Vanna từ trong bếp chạy ra :
- Xong lâu rồi má. Thấy má nói chuyện lâu nên con đứng nghe thôi.
Tôi hỏi Vanna :
- Em là Orange ?
- Vâng, ba má em thường gọi em là Orange. Tên này do ba em đặt.
- Orange là sao ?
Vanna liền cầm tay tôi, lấy cây bút ở bàn viết lên lòng bàn tôi " ORANGE" .
- Anh hiểu rồi. Giờ anh cũng gọi em là Orange.
Vừa lúc đó Sony cũng dạy về. Thấy có khách lạ ngồi trong nhà, cô chắp tay chào rồi đi vào trong nhà. Hai chị em nhìn khá giống nhau. Nhưng Sony trông to và thô không nét nhỏ nhắn thanh tú như cô em.
Orange dọn cơm ra mời mọi người ăn cơm. Bữa cơm như mọi gia đình Kh'mer khác. Có canh cá chua, cá nướng... Những món ăn đậm chất Kh'mer. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện. Trời mùa khô, nên 6h trời vẫn còn sáng. Ăn cơm xong, tôi xin phép bà giáo và hai chị em Orange ra về. Ở vùng lạ này về lúc tối không an toàn. Từ đây về nhà nghỉ cũng 3-4 km.
Orage thấy tôi đứng lên chào mọi người thì kéo tay tôi lại nói:
- Để em đưa anh về. Sáng mai em làm luôn. Mà em và má chưa biết tên anh ?
- À, cứ gọi anh là Chăn Thu.
- Chăn Thu là tên một cô gái mà anh ?
- Đúng rồi.
Orange có vẻ ngạc nhiên:
- Sao anh lại lấy tên đó. Cô gái Chăn Thu đó là người yêu của anh ở Phnom Penh à ?
- Đúng rồi. Chăn Thu là người yêu anh.
Orange nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, một thoáng buồn lướt nhanh.
- Chăn Thu giờ ở đâu anh ?
- Chăn Thu giờ đi xa lắm rồi. Lâu rồi anh không gặp lại. Có lẽ không bao giờ gặp lại nữa. Nên anh lấy tên là Chăn Thu dù biết đó là tên con gái.
- Chắc chị ấy đẹp lắm thì anh mới yêu như vậy ?
- Cũng như Orange thôi. Hai người đẹp như nhau.
Orange vào buồng lấy cái khăn Cro ma quấn vào cổ, sắp đồ vào túi rồi cùng tôi rời khỏi nhà. Trời đã nhập nhoạng tối. Ra đến ven biển thì trời tối hẳn, may hôm nay là gần ngày rằm nên trăng sáng vằng vặc trên biển. Tôi giục Orange đi nhanh về, muộn quá không an toàn. Orange cười nói:
- Anh Chăn Thu là bộ đội mà sợ vậy. Có hôm muộn hơn em còn một mình đi về nhà.
Đi ngang qua hai chiếc tàu Liên xô vẫn thấy nhóm thủy thủ và mấy cô gái ngồi trên bãi cát. Hình như họ đang uống rượu và ca hát. Gần tới nhà, Orange kéo tay tôi lại nói :
- Hôm nay biển đẹp. Anh Chăn Thu ngồi chơi với em một lúc nữa rồi về. Ông lớn của ang hôm nay chắc không về. Sáng mai em mới phải làm.
Uh, thì ngồi chơi một chút. Mấy khi được thưởng thức cảnh đẹp với người đẹp.
Chúng tôi ngồi xuống bãi cát ngắm ánh trăng vàng trải khắp mặt biển. Xa xa nhóm thủy thủ Nga vẫn uống rượu hò hét.
Orange ngồi bó gối bên tôi ngoãn ngoãn im lặng.
- Anh kể chuyện Chăn Thu cho em nghe được không ?
Tôi kể sơ qua chuyện Chăn Thu cho Orange nghe. Vì tiếng Kh'mer còn nghèo nàn nên không thể kể nhiều.
- Chị Chăn Thu thật là hạnh phúc. Em ước được như chị ấy.
Tôi cười nói đùa :
- Rồi lại đi xa như chị ấy và anh lại tên là Orange?
Orange ngồi gần lại và dựa hẳn vào vai tôi. Thôi, kệ tình cảm nhất thời của cô gái mới quen. Ngày kia tôi trở lại Phnom Penh cô ta sẽ quên ngay. Phía xa có hai đôi thủy thủ Nga đang đi lại. Họ vừa đi vừa uống rượu. Có lẽ hai ông thủy thủ đã say rồi, những bước chân loạng choạng trên bãi cát. Hai cô gái Nga vừa đỡ vừa muốn kéo họ về tàu. Đến gần chỗ chúng tôi ngồi một thủy thủ ngã nằm dài ra cát. Cô gái đi cùng không đỡ nổi đành ngồi xuống bên cạnh. Họ cũng ngồi im lặng. Còn đôi kia vẫn lè nhè quay lại hướng con tàu. Bỗng Orange ngồi thẳng dậy nói:
- Em nóng quá. Anh có xuống tắm biển với em không ?
- Thôi, nếu em muốn thì cứ tắm. Anh ngồi chờ.
Orange liền đứng lên, tháo chiếc khăn, quàng vào cổ tôi, rồi quay lưng lại phía tôi cởi áo đưa tôi cầm. Cô gái kéo xa rông lên cao ngang ngực cuộn chặt, rồi đi xuống biển. Chiếc xa rông bình thường dài qua bắp chân giờ kéo lên ngang đùi và che luôn phần ngực, chỉ để lộ đôi bờ vai thon thả. Tôi lấy bao thuốc vừa hút vừa ngắm cô gái vùng vẫy dưới nước. Nhìn sang bên cặp đôi người Nga đang nói chuyện rì rầm đôi khi cô gái cúi xuống hôn chàng thủy thủ vẫn nằm dài dưới đất. Vùng vẫy một hồi Orange cũng đi lên. Chiếc xa rông ướt nước dính chặt vào người. Ồ cô gái có một thân hình thật đẹp, khuôn ngực căng tròn, thân hình nảy nở của một cô gái đang thời kỳ phát triển tối đa. Tôi như bị hút hồn, điếu thuốc hút dở cháy đến tận tay bỏng rát làm tôi sực tỉnh. Hình như nhận thấy ánh mắt lạ của tôi. Orange mỉm cười bước lại lấy cái khăn vẫn quàng trên cổ tôi lau người. Cô gái lấy trong cái túi nhỏ mang theo mấy đồ phụ tùng phụ nữ và cái xa rong màu xanh sẫm. Lại quay lưng về phía tôi, gái lấy khăn cuốn quang người, tháo xa rông ướt rồi mặc lại tất cả đồ mang ra. Đến khi cô bỏ khăn ra thì đã trở lại cô Orange với bộ quần áo mới. Chà, đúng là cái khăn 7 tác dụng thật. Chờ cô gái xong xuôi tôi hỏi :
- Orange, về thôi em.
- Ngồi chơi chút nữa anh. Từ đây về gần mà.
Liếc nhìn đôi người Nga đang hôn nhau. Orange nói :
- Những người kia họ thật tự nhiên.
- Thói quen bên họ. Mà họ đang yêu nhau mà. Có vấn đề gì đâu. Orange có nhớ chồng không ? Bao giờ cậu ta mới trở lại ?
- Người chồng Polpot đó em không bao giờ nhớ đến. Lúc Angka bắt em lấy chồng thì cậu ta còn như đứa trẻ con. Được 1 tháng thì cậu ta đi đến bây giờ.
- Vậy thì sau này Orange phải lấy người chồng, rồi về Phnom Penh xin việc làm chứ.
- Khi em về Phnom Penh thì có gặp anh Chăn Thu không ?
- Anh cũng không biết. Anh sẽ ở Phnom Penh vài năm nữa. Nhưng cũng không biết thế nào ?
- Về Phnom Penh. Anh Chăn Thu có nhớ má nhớ em không ?
- Có chứ. Nhớ bữa cơm Kh'mer em nấu rất ngon. Anh chưa bao giờ được ăn canh chua cá ngon như vậy.
Orange ngước mắt nhìn tôi, nói nhỏ:
- Nếu anh thích... Orange nấu canh cá cho anh ăn cả đời...
Thôi rồi, chết cha loằng ngoằng quá. Tôi vội đứng lên:
- Về thôi Orange.
Cô gái lại kéo tay tôi bắt ngồi xuống. Không lẽ để một mình cô gái ngồi đây. Tôi đành miễn cưỡng ngồi xuống. Im lặng một lúc. Đôi người Nga đã ngồi dậy và đi về tàu. Nhìn đồng hồ đã 9h, hình như Orange còn chưa muốn về. Gió biển đã mang hơi lạnh. Orange rùng mình ngồi nép sát vào tôi. Mây đen bỗng kéo đến, mặt trăng bị che khuất, mặt biển bỗng tối sầm, từng đợt sóng bạc vỗ mạnh vào bờ cát. Có lẽ trời muốn mưa chăng ? Giờ là cuối mùa mưa. Nghĩ vậy, tôi bảo Orange :
- Có lẽ trời sẽ mưa, không về nhanh chúng ta sẽ ướt đấy.
- Ko mưa đâu anh Chăn Thu. Em ở đây nên biết. Gió lạnh chút thôi. Em muốn ngồi với anh thêm chút nữa.
Hết chịu nổi cô gái này. Bản thân tôi không muốn phát sinh thêm thứ tình cảm vô vọng, không cần thiết lúc này. Nhà bao việc 😁.
Đúng như tôi nghĩ, trời bắt đầu lác đác có giọt mưa. Tôi kéo tay Orange dậy và cả hai chạy nhanh về nhà. Nhưng chỉ chạy được vài trăm m thì một cơn mưa lớn ập xuống. Orange vội kéo tôi chạy đến cái lều nhỏ bên bờ biển. Cái lều lợp bằng lá Th'nốt đã cũ, sàn được ghép bằng cây cao hơn mặt đất 0,8m. Ba phía che bằng lá Th'nốt. Xưa chắc là lều tránh nắng cho dân tắm biển.
Mưa mỗi lúc một to. Orange bắt đầu thấy lạnh, cô gái lấy chiếc khăn choàng kín người mà vẫn run, co ro như chú mèo con trông rất tội nghiệp.
Không suy nghĩ gì nhiều tôi kéo cô gái lại và ôm lấy cô ta, mong sưởi ấm cho cô gái. Orange ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay của tôi.
Mưa tạnh lúc nào tôi cũng không hay. Nhìn đồng hồ đã 5h sáng. Biển sóng hiền hòa, xanh thẫm. Orange gối đầu lên ngực tôi ngủ ngon lành. Tôi im lặng cho cô gái ngủ. Một lúc lâu sau thì cô gái cũng tỉnh, Orange ngồi dậy, nhìn tôi mỉm cười, mặt bỗng đỏ rực. Tôi cũng cười hỏi :
- Giờ em đã về được chưa ? Sắp đến giờ làm việc rồi. Anh cũng phải về xem công việc.
Chúng tôi cùng nhau về và chia tay ở cổng nhà nghỉ. Orange dặn với theo:
- Chiều nay nếu anh chưa về. Thì về nhà em ăn cơm cùng má.
Tôi gật đầu. Rồi chạy về nhà. Ông chú chưa thấy ở nhà. Chắc đêm qua nhậu dưới tàu LX. Lật đệm kiểm tra khẩu AK còn không ? Tôi đi tắm, xuống nhà ăn ăn sáng. Không thấy Orange ở đó, chắc cô nàng đang giao ca.
Ăn xong tôi về ngủ vùi đến gần trưa khi ông chú kéo chân mới dậy.
- Công việc thế nào chú ơi ? Khi nào về. Loanh quanh ở đây buồn quá.
- Chắc trưa mai về được. Thanh niên mà kêu buồn. Xuống dưới kia mà tán mấy em lễ tân.
- Thôi, tiếng K cháu chưa thạo lắm, tán kiểu gì.
- Chiều nay chú xuống kiểm hàng ở tàu LX cùng bạn. Nếu nhanh thì sáng mai xong. Nếu có vấn đề thì sáng ngày kia mới về được. Cậu cứ tự do lúc nào về tôi gọi.
Vậy là trong thời gian tôi ở đó, tôi thường qua nhà Orange chơi, và cùng cô gái dạo bãi biển. Chiều hôm sau thì chúng tôi ra về. Buổi sáng tôi chạy qua nhà chào bà giáo già. Mong sẽ gặp bà ở Phnom Penh. Orange lại đưa tôi quay trở lại nhà khách. Chúng tôi ngồi im lặng bên nhau nhìn biển. Biết Orange rất buồn vì phải xa tôi. Không biết khi nào gặp lại.
- Nếu có dịp em về Phnom Penh thì tìm anh Chăn Thu ở đâu ?
- Anh không có nơi ở cố định. Nếu em về Phnom Penh thì đến hai quán Cafe tìm anh. Quán " 3 cô" và quán chị Năm. Em đưa giấy anh vẽ đường cho. Nếu anh còn ở Phnom Penh thì sáng nào anh cũng uống Cafe ở đó. Anh hay ngồi chỗ chị Năm.
Mặt Orange rầu rầu, luôn chực khóc.
- Em sẽ rất nhớ anh Chăn Thu đấy.
- Anh biết anh cũng vậy. Thôi anh đi về chuẩn bị đây, còn 1h nữa anh đi rồi. Orange ôm chặt lấy tôi không muốn rời.
Tôi trở về Phnom Penh. Quay lại cuộc sống đời thường của người lính.
Ba ngày tại thành phố cảng. Người con gái Kh'mer lai xuất hiện thoáng qua cuộc đời tôi như một giấc liêu trai. Nhưng đã để lại trong tôi hương vị tuyệt vời của một cuộc tình thoáng qua trong thời chiến.
( còn đoạn nữa. Muộn rồi, mai em viết tiếp..😁😁😁)
 

PDM_80

Xe hơi
Biển số
OF-739273
Ngày cấp bằng
13/8/20
Số km
143
Động cơ
65,977 Mã lực
Cám ơn cụ chủ! Cuộc sống muôn màu nhưng cứ có tí tình cảm nam nữ là tươi đẹp phỏng cụ.
 

Phè Văn Phỡn

Xe tăng
Biển số
OF-791534
Ngày cấp bằng
27/9/21
Số km
1,466
Động cơ
60,388 Mã lực
Ngồi nói chuyện lan man với bà giáo già hơn một giờ đồng tôi cũng học được thêm khá nhiều từ vựng Kh'mer. Bà giáo nói chậm và rất rõ ràng. Mỗi khi tôi nói thì bà nghe chăm chú và sửa cho tôi những câu nói sai. Bà nói:
- Cháu học tiếng Kh'mer rất nhanh. Mà cháu học tiếng Kh' mer nhiều làm gì vậy ? Để giao tiếp bình thường thì cũng tạm đủ rồi.
Tôi nói đùa :
- Cháu học chơi thôi. Học để lấy vợ Campuchia.
Bà giáo nhìn tôi ngạc nhiên :
- Cháu nói thật hay chơi ?
- Dạ, cháu nói chơi thôi. Cháu có công việc phải học tiếng Kh'mer vài năm.
- Cháu có biết chữ không ?
- Cháu cũng đọc được nhưng chưa nhiều.
- Vậy à. Cháu đang học ở đâu ? Ai dạy cháu ?
- Cháu học ở trường đại học ngoại ngữ khoa dạy tiếng Kh'mer cho người nước ngoài. Cô giáo dạy chính là cô Kechia.
Bà giáo nhíu mày, suy nghĩ một thoáng rồi nói :
- Ồ, cô Kechia vẫn còn sống à ? Có phải một cô nhỏ nhắn, trắng trẻo khoảng hơn 40 tuổi không ?
- Vâng.
- Hồi xưa cô Kechia dạy môn văn ở trường Sisowath cùng cô đó. Khi Polpot tràn vào mọi người phiêu bạt. Không ngờ cô Kechia còn sống và trở lại Phnom Penh.
- Sao cô không trở về Phnom Penh? Giờ ở đó cũng thiếu nhiều giáo viên. Cô và hai em về sẽ có việc làm. Cuộc sống đỡ vất vả hơn.
- Cô cũng tính về Phnom Penh. Nhưng Sony và Orange đang đi làm ở đây. Có lẽ chờ Sony dạy nốt năm nay thì cô cũng về Phnom Penh. Có cậu em họ làm ở Ngân hàng mới gửi thư khuyên về. Phnom Penh đang cần trí thức để phục hồi đất nước.
Lại còn Orange nào nữa đây ? Không lẽ bà giáo còn cô con gái nữa ? Đang định hỏi bà giáo thì thấy bà gọi vào trong bếp :
- Orange, xong cơm chưa ?
Vanna từ trong bếp chạy ra :
- Xong lâu rồi má. Thấy má nói chuyện lâu nên con đứng nghe thôi.
Tôi hỏi Vanna :
- Em là Orange ?
- Vâng, ba má em thường gọi em là Orange. Tên này do ba em đặt.
- Orange là sao ?
Vanna liền cầm tay tôi, lấy cây bút ở bàn viết lên lòng bàn tôi " ORANGE" .
- Anh hiểu rồi. Giờ anh cũng gọi em là Orange.
Vừa lúc đó Sony cũng dạy về. Thấy có khách lạ ngồi trong nhà, cô chắp tay chào rồi đi vào trong nhà. Hai chị em nhìn khá giống nhau. Nhưng Sony trông to và thô không nét nhỏ nhắn thanh tú như cô em.
Orange dọn cơm ra mời mọi người ăn cơm. Bữa cơm như mọi gia đình Kh'mer khác. Có canh cá chua, cá nướng... Những món ăn đậm chất Kh'mer. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện. Trời mùa khô, nên 6h trời vẫn còn sáng. Ăn cơm xong, tôi xin phép bà giáo và hai chị em Orange ra về. Ở vùng lạ này về lúc tối không an toàn. Từ đây về nhà nghỉ cũng 3-4 km.
Orage thấy tôi đứng lên chào mọi người thì kéo tay tôi lại nói:
- Để em đưa anh về. Sáng mai em làm luôn. Mà em và má chưa biết tên anh ?
- À, cứ gọi anh là Chăn Thu.
- Chăn Thu là tên một cô gái mà anh ?
- Đúng rồi.
Orange có vẻ ngạc nhiên:
- Sao anh lại lấy tên đó. Cô gái Chăn Thu đó là người yêu của anh ở Phnom Penh à ?
- Đúng rồi. Chăn Thu là người yêu anh.
Orange nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, một thoáng buồn lướt nhanh.
- Chăn Thu giờ ở đâu anh ?
- Chăn Thu giờ đi xa lắm rồi. Lâu rồi anh không gặp lại. Có lẽ không bao giờ gặp lại nữa. Nên anh lấy tên là Chăn Thu dù biết đó là tên con gái.
- Chắc chị ấy đẹp lắm thì anh mới yêu như vậy ?
- Cũng như Orange thôi. Hai người đẹp như nhau.
Orange vào buồng lấy cái khăn Cro ma quấn vào cổ, sắp đồ vào túi rồi cùng tôi rời khỏi nhà. Trời đã nhập nhoạng tối. Ra đến ven biển thì trời tối hẳn, may hôm nay là gần ngày rằm nên trăng sáng vằng vặc trên biển. Tôi giục Orange đi nhanh về, muộn quá không an toàn. Orange cười nói:
- Anh Chăn Thu là bộ đội mà sợ vậy. Có hôm muộn hơn em còn một mình đi về nhà.
Đi ngang qua hai chiếc tàu Liên xô vẫn thấy nhóm thủy thủ và mấy cô gái ngồi trên bãi cát. Hình như họ đang uống rượu và ca hát. Gần tới nhà, Orange kéo tay tôi lại nói :
- Hôm nay biển đẹp. Anh Chăn Thu ngồi chơi với em một lúc nữa rồi về. Ông lớn của ang hôm nay chắc không về. Sáng mai em mới phải làm.
Uh, thì ngồi chơi một chút. Mấy khi được thưởng thức cảnh đẹp với người đẹp.
Chúng tôi ngồi xuống bãi cát ngắm ánh trăng vàng trải khắp mặt biển. Xa xa nhóm thủy thủ Nga vẫn uống rượu hò hét.
Orange ngồi bó gối bên tôi ngoãn ngoãn im lặng.
- Anh kể chuyện Chăn Thu cho em nghe được không ?
Tôi kể sơ qua chuyện Chăn Thu cho Orange nghe. Vì tiếng Kh'mer còn nghèo nàn nên không thể kể nhiều.
- Chị Chăn Thu thật là hạnh phúc. Em ước được như chị ấy.
Tôi cười nói đùa :
- Rồi lại đi xa như chị ấy và anh lại tên là Orange?
Orange ngồi gần lại và dựa hẳn vào vai tôi. Thôi, kệ tình cảm nhất thời của cô gái mới quen. Ngày kia tôi trở lại Phnom Penh cô ta sẽ quên ngay. Phía xa có hai đôi thủy thủ Nga đang đi lại. Họ vừa đi vừa uống rượu. Có lẽ hai ông thủy thủ đã say rồi, những bước chân loạng choạng trên bãi cát. Hai cô gái Nga vừa đỡ vừa muốn kéo họ về tàu. Đến gần chỗ chúng tôi ngồi một thủy thủ ngã nằm dài ra cát. Cô gái đi cùng không đỡ nổi đành ngồi xuống bên cạnh. Họ cũng ngồi im lặng. Còn đôi kia vẫn lè nhè quay lại hướng con tàu. Bỗng Orange ngồi thẳng dậy nói:
- Em nóng quá. Anh có xuống tắm biển với em không ?
- Thôi, nếu em muốn thì cứ tắm. Anh ngồi chờ.
Orange liền đứng lên, tháo chiếc khăn, quàng vào cổ tôi, rồi quay lưng lại phía tôi cởi áo đưa tôi cầm. Cô gái kéo xa rông lên cao ngang ngực cuộn chặt, rồi đi xuống biển. Chiếc xa rông bình thường dài qua bắp chân giờ kéo lên ngang đùi và che luôn phần ngực, chỉ để lộ đôi bờ vai thon thả. Tôi lấy bao thuốc vừa hút vừa ngắm cô gái vùng vẫy dưới nước. Nhìn sang bên cặp đôi người Nga đang nói chuyện rì rầm đôi khi cô gái cúi xuống hôn chàng thủy thủ vẫn nằm dài dưới đất. Vùng vẫy một hồi Orange cũng đi lên. Chiếc xa rông ướt nước dính chặt vào người. Ồ cô gái có một thân hình thật đẹp, khuôn ngực căng tròn, thân hình nảy nở của một cô gái đang thời kỳ phát triển tối đa. Tôi như bị hút hồn, điếu thuốc hút dở cháy đến tận tay bỏng rát làm tôi sực tỉnh. Hình như nhận thấy ánh mắt lạ của tôi. Orange mỉm cười bước lại lấy cái khăn vẫn quàng trên cổ tôi lau người. Cô gái lấy trong cái túi nhỏ mang theo mấy đồ phụ tùng phụ nữ và cái xa rong màu xanh sẫm. Lại quay lưng về phía tôi, gái lấy khăn cuốn quang người, tháo xa rông ướt rồi mặc lại tất cả đồ mang ra. Đến khi cô bỏ khăn ra thì đã trở lại cô Orange với bộ quần áo mới. Chà, đúng là cái khăn 7 tác dụng thật. Chờ cô gái xong xuôi tôi hỏi :
- Orange, về thôi em.
- Ngồi chơi chút nữa anh. Từ đây về gần mà.
Liếc nhìn đôi người Nga đang hôn nhau. Orange nói :
- Những người kia họ thật tự nhiên.
- Thói quen bên họ. Mà họ đang yêu nhau mà. Có vấn đề gì đâu. Orange có nhớ chồng không ? Bao giờ cậu ta mới trở lại ?
- Người chồng Polpot đó em không bao giờ nhớ đến. Lúc Angka bắt em lấy chồng thì cậu ta còn như đứa trẻ con. Được 1 tháng thì cậu ta đi đến bây giờ.
- Vậy thì sau này Orange phải lấy người chồng, rồi về Phnom Penh xin việc làm chứ.
- Khi em về Phnom Penh thì có gặp anh Chăn Thu không ?
- Anh cũng không biết. Anh sẽ ở Phnom Penh vài năm nữa. Nhưng cũng không biết thế nào ?
- Về Phnom Penh. Anh Chăn Thu có nhớ má nhớ em không ?
- Có chứ. Nhớ bữa cơm Kh'mer em nấu rất ngon. Anh chưa bao giờ được ăn canh chua cá ngon như vậy.
Orange ngước mắt nhìn tôi, nói nhỏ:
- Nếu anh thích... Orange nấu canh cá cho anh ăn cả đời...
Thôi rồi, chết cha loằng ngoằng quá. Tôi vội đứng lên:
- Về thôi Orange.
Cô gái lại kéo tay tôi bắt ngồi xuống. Không lẽ để một mình cô gái ngồi đây. Tôi đành miễn cưỡng ngồi xuống. Im lặng một lúc. Đôi người Nga đã ngồi dậy và đi về tàu. Nhìn đồng hồ đã 9h, hình như Orange còn chưa muốn về. Gió biển đã mang hơi lạnh. Orange rùng mình ngồi nép sát vào tôi. Mây đen bỗng kéo đến, mặt trăng bị che khuất, mặt biển bỗng tối sầm, từng đợt sóng bạc vỗ mạnh vào bờ cát. Có lẽ trời muốn mưa chăng ? Giờ là cuối mùa mưa. Nghĩ vậy, tôi bảo Orange :
- Có lẽ trời sẽ mưa, không về nhanh chúng ta sẽ ướt đấy.
- Ko mưa đâu anh Chăn Thu. Em ở đây nên biết. Gió lạnh chút thôi. Em muốn ngồi với anh thêm chút nữa.
Hết chịu nổi cô gái này. Bản thân tôi không muốn phát sinh thêm thứ tình cảm vô vọng, không cần thiết lúc này. Nhà bao việc 😁.
Đúng như tôi nghĩ, trời bắt đầu lác đác có giọt mưa. Tôi kéo tay Orange dậy và cả hai chạy nhanh về nhà. Nhưng chỉ chạy được vài trăm m thì một cơn mưa lớn ập xuống. Orange vội kéo tôi chạy đến cái lều nhỏ bên bờ biển. Cái lều lợp bằng lá Th'nốt đã cũ, sàn được ghép bằng cây cao hơn mặt đất 0,8m. Ba phía che bằng lá Th'nốt. Xưa chắc là lều tránh nắng cho dân tắm biển.
Mưa mỗi lúc một to. Orange bắt đầu thấy lạnh, cô gái lấy chiếc khăn choàng kín người mà vẫn run, co ro như chú mèo con trông rất tội nghiệp.
Không suy nghĩ gì nhiều tôi kéo cô gái lại và ôm lấy cô ta, mong sưởi ấm cho cô gái. Orange ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay của tôi.
Mưa tạnh lúc nào tôi cũng không hay. Nhìn đồng hồ đã 5h sáng. Biển sóng hiền hòa, xanh thẫm. Orange gối đầu lên ngực tôi ngủ ngon lành. Tôi im lặng cho cô gái ngủ. Một lúc lâu sau thì cô gái cũng tỉnh, Orange ngồi dậy, nhìn tôi mỉm cười, mặt bỗng đỏ rực. Tôi cũng cười hỏi :
- Giờ em đã về được chưa ? Sắp đến giờ làm việc rồi. Anh cũng phải về xem công việc.
Chúng tôi cùng nhau về và chia tay ở cổng nhà nghỉ. Orange dặn với theo:
- Chiều nay nếu anh chưa về. Thì về nhà em ăn cơm cùng má.
Tôi gật đầu. Rồi chạy về nhà. Ông chú chưa thấy ở nhà. Chắc đêm qua nhậu dưới tàu LX. Lật đệm kiểm tra khẩu AK còn không ? Tôi đi tắm, xuống nhà ăn ăn sáng. Không thấy Orange ở đó, chắc cô nàng đang giao ca.
Ăn xong tôi về ngủ vùi đến gần trưa khi ông chú kéo chân mới dậy.
- Công việc thế nào chú ơi ? Khi nào về. Loanh quanh ở đây buồn quá.
- Chắc trưa mai về được. Thanh niên mà kêu buồn. Xuống dưới kia mà tán mấy em lễ tân.
- Thôi, tiếng K cháu chưa thạo lắm, tán kiểu gì.
- Chiều nay chú xuống kiểm hàng ở tàu LX cùng bạn. Nếu nhanh thì sáng mai xong. Nếu có vấn đề thì sáng ngày kia mới về được. Cậu cứ tự do lúc nào về tôi gọi.
Vậy là trong thời gian tôi ở đó, tôi thường qua nhà Orange chơi, và cùng cô gái dạo bãi biển. Chiều hôm sau thì chúng tôi ra về. Buổi sáng tôi chạy qua nhà chào bà giáo già. Mong sẽ gặp bà ở Phnom Penh. Orange lại đưa tôi quay trở lại nhà khách. Chúng tôi ngồi im lặng bên nhau nhìn biển. Biết Orange rất buồn vì phải xa tôi. Không biết khi nào gặp lại.
- Nếu có dịp em về Phnom Penh thì tìm anh Chăn Thu ở đâu ?
- Anh không có nơi ở cố định. Nếu em về Phnom Penh thì đến hai quán Cafe tìm anh. Quán " 3 cô" và quán chị Năm. Em đưa giấy anh vẽ đường cho. Nếu anh còn ở Phnom Penh thì sáng nào anh cũng uống Cafe ở đó. Anh hay ngồi chỗ chị Năm.
Mặt Orange rầu rầu, luôn chực khóc.
- Em sẽ rất nhớ anh Chăn Thu đấy.
- Anh biết anh cũng vậy. Thôi anh đi về chuẩn bị đây, còn 1h nữa anh đi rồi. Orange ôm chặt lấy tôi không muốn rời.
Tôi trở về Phnom Penh. Quay lại cuộc sống đời thường của người lính.
Ba ngày tại thành phố cảng. Người con gái Kh'mer lai xuất hiện thoáng qua cuộc đời tôi như một giấc liêu trai. Nhưng đã để lại trong tôi hương vị tuyệt vời của một cuộc tình thoáng qua trong thời chiến.
( còn đoạn nữa. Muộn rồi, mai em viết tiếp..😁😁😁)
Em thấy 2 người tránh mưa trong túp lều tranh từ 9h tối đến 5h sáng là hiểu rồi :)):))>:)
Mà đoạn này cụ chắc quên nhiều, có vẻ hơi sơ sài
 

zinhaicau

Xe điện
Biển số
OF-29884
Ngày cấp bằng
24/2/09
Số km
3,472
Động cơ
381,367 Mã lực
Em thấy 2 người tránh mưa trong túp lều tranh từ 9h tối đến 5h sáng là hiểu rồi :)):))>:)
Mà đoạn này cụ chắc quên nhiều, có vẻ hơi sơ sài
Chắc cụ Ăng nhớ như in những giây phút vố hơi thở nóng bỏng và cả từng nhịp thở hổn hển nhưng ko tiện đánh máy thôi.
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,736
Động cơ
293,234 Mã lực
Ngồi nói chuyện lan man với bà giáo già hơn một giờ đồng tôi cũng học được thêm khá nhiều từ vựng Kh'mer. Bà giáo nói chậm và rất rõ ràng. Mỗi khi tôi nói thì bà nghe chăm chú và sửa cho tôi những câu nói sai. Bà nói:
- Cháu học tiếng Kh'mer rất nhanh. Mà cháu học tiếng Kh' mer nhiều làm gì vậy ? Để giao tiếp bình thường thì cũng tạm đủ rồi.
Tôi nói đùa :
- Cháu học chơi thôi. Học để lấy vợ Campuchia.
Bà giáo nhìn tôi ngạc nhiên :
- Cháu nói thật hay chơi ?
- Dạ, cháu nói chơi thôi. Cháu có công việc phải học tiếng Kh'mer vài năm.
- Cháu có biết chữ không ?
- Cháu cũng đọc được nhưng chưa nhiều.
- Vậy à. Cháu đang học ở đâu ? Ai dạy cháu ?
- Cháu học ở trường đại học ngoại ngữ khoa dạy tiếng Kh'mer cho người nước ngoài. Cô giáo dạy chính là cô Kechia.
Bà giáo nhíu mày, suy nghĩ một thoáng rồi nói :
- Ồ, cô Kechia vẫn còn sống à ? Có phải một cô nhỏ nhắn, trắng trẻo khoảng hơn 40 tuổi không ?
- Vâng.
- Hồi xưa cô Kechia dạy môn văn ở trường Sisowath cùng cô đó. Khi Polpot tràn vào mọi người phiêu bạt. Không ngờ cô Kechia còn sống và trở lại Phnom Penh.
- Sao cô không trở về Phnom Penh? Giờ ở đó cũng thiếu nhiều giáo viên. Cô và hai em về sẽ có việc làm. Cuộc sống đỡ vất vả hơn.
- Cô cũng tính về Phnom Penh. Nhưng Sony và Orange đang đi làm ở đây. Có lẽ chờ Sony dạy nốt năm nay thì cô cũng về Phnom Penh. Có cậu em họ làm ở Ngân hàng mới gửi thư khuyên về. Phnom Penh đang cần trí thức để phục hồi đất nước.
Lại còn Orange nào nữa đây ? Không lẽ bà giáo còn cô con gái nữa ? Đang định hỏi bà giáo thì thấy bà gọi vào trong bếp :
- Orange, xong cơm chưa ?
Vanna từ trong bếp chạy ra :
- Xong lâu rồi má. Thấy má nói chuyện lâu nên con đứng nghe thôi.
Tôi hỏi Vanna :
- Em là Orange ?
- Vâng, ba má em thường gọi em là Orange. Tên này do ba em đặt.
- Orange là sao ?
Vanna liền cầm tay tôi, lấy cây bút ở bàn viết lên lòng bàn tôi " ORANGE" .
- Anh hiểu rồi. Giờ anh cũng gọi em là Orange.
Vừa lúc đó Sony cũng dạy về. Thấy có khách lạ ngồi trong nhà, cô chắp tay chào rồi đi vào trong nhà. Hai chị em nhìn khá giống nhau. Nhưng Sony trông to và thô không nét nhỏ nhắn thanh tú như cô em.
Orange dọn cơm ra mời mọi người ăn cơm. Bữa cơm như mọi gia đình Kh'mer khác. Có canh cá chua, cá nướng... Những món ăn đậm chất Kh'mer. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện. Trời mùa khô, nên 6h trời vẫn còn sáng. Ăn cơm xong, tôi xin phép bà giáo và hai chị em Orange ra về. Ở vùng lạ này về lúc tối không an toàn. Từ đây về nhà nghỉ cũng 3-4 km.
Orage thấy tôi đứng lên chào mọi người thì kéo tay tôi lại nói:
- Để em đưa anh về. Sáng mai em làm luôn. Mà em và má chưa biết tên anh ?
- À, cứ gọi anh là Chăn Thu.
- Chăn Thu là tên một cô gái mà anh ?
- Đúng rồi.
Orange có vẻ ngạc nhiên:
- Sao anh lại lấy tên đó. Cô gái Chăn Thu đó là người yêu của anh ở Phnom Penh à ?
- Đúng rồi. Chăn Thu là người yêu anh.
Orange nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, một thoáng buồn lướt nhanh.
- Chăn Thu giờ ở đâu anh ?
- Chăn Thu giờ đi xa lắm rồi. Lâu rồi anh không gặp lại. Có lẽ không bao giờ gặp lại nữa. Nên anh lấy tên là Chăn Thu dù biết đó là tên con gái.
- Chắc chị ấy đẹp lắm thì anh mới yêu như vậy ?
- Cũng như Orange thôi. Hai người đẹp như nhau.
Orange vào buồng lấy cái khăn Cro ma quấn vào cổ, sắp đồ vào túi rồi cùng tôi rời khỏi nhà. Trời đã nhập nhoạng tối. Ra đến ven biển thì trời tối hẳn, may hôm nay là gần ngày rằm nên trăng sáng vằng vặc trên biển. Tôi giục Orange đi nhanh về, muộn quá không an toàn. Orange cười nói:
- Anh Chăn Thu là bộ đội mà sợ vậy. Có hôm muộn hơn em còn một mình đi về nhà.
Đi ngang qua hai chiếc tàu Liên xô vẫn thấy nhóm thủy thủ và mấy cô gái ngồi trên bãi cát. Hình như họ đang uống rượu và ca hát. Gần tới nhà, Orange kéo tay tôi lại nói :
- Hôm nay biển đẹp. Anh Chăn Thu ngồi chơi với em một lúc nữa rồi về. Ông lớn của ang hôm nay chắc không về. Sáng mai em mới phải làm.
Uh, thì ngồi chơi một chút. Mấy khi được thưởng thức cảnh đẹp với người đẹp.
Chúng tôi ngồi xuống bãi cát ngắm ánh trăng vàng trải khắp mặt biển. Xa xa nhóm thủy thủ Nga vẫn uống rượu hò hét.
Orange ngồi bó gối bên tôi ngoãn ngoãn im lặng.
- Anh kể chuyện Chăn Thu cho em nghe được không ?
Tôi kể sơ qua chuyện Chăn Thu cho Orange nghe. Vì tiếng Kh'mer còn nghèo nàn nên không thể kể nhiều.
- Chị Chăn Thu thật là hạnh phúc. Em ước được như chị ấy.
Tôi cười nói đùa :
- Rồi lại đi xa như chị ấy và anh lại tên là Orange?
Orange ngồi gần lại và dựa hẳn vào vai tôi. Thôi, kệ tình cảm nhất thời của cô gái mới quen. Ngày kia tôi trở lại Phnom Penh cô ta sẽ quên ngay. Phía xa có hai đôi thủy thủ Nga đang đi lại. Họ vừa đi vừa uống rượu. Có lẽ hai ông thủy thủ đã say rồi, những bước chân loạng choạng trên bãi cát. Hai cô gái Nga vừa đỡ vừa muốn kéo họ về tàu. Đến gần chỗ chúng tôi ngồi một thủy thủ ngã nằm dài ra cát. Cô gái đi cùng không đỡ nổi đành ngồi xuống bên cạnh. Họ cũng ngồi im lặng. Còn đôi kia vẫn lè nhè quay lại hướng con tàu. Bỗng Orange ngồi thẳng dậy nói:
- Em nóng quá. Anh có xuống tắm biển với em không ?
- Thôi, nếu em muốn thì cứ tắm. Anh ngồi chờ.
Orange liền đứng lên, tháo chiếc khăn, quàng vào cổ tôi, rồi quay lưng lại phía tôi cởi áo đưa tôi cầm. Cô gái kéo xa rông lên cao ngang ngực cuộn chặt, rồi đi xuống biển. Chiếc xa rông bình thường dài qua bắp chân giờ kéo lên ngang đùi và che luôn phần ngực, chỉ để lộ đôi bờ vai thon thả. Tôi lấy bao thuốc vừa hút vừa ngắm cô gái vùng vẫy dưới nước. Nhìn sang bên cặp đôi người Nga đang nói chuyện rì rầm đôi khi cô gái cúi xuống hôn chàng thủy thủ vẫn nằm dài dưới đất. Vùng vẫy một hồi Orange cũng đi lên. Chiếc xa rông ướt nước dính chặt vào người. Ồ cô gái có một thân hình thật đẹp, khuôn ngực căng tròn, thân hình nảy nở của một cô gái đang thời kỳ phát triển tối đa. Tôi như bị hút hồn, điếu thuốc hút dở cháy đến tận tay bỏng rát làm tôi sực tỉnh. Hình như nhận thấy ánh mắt lạ của tôi. Orange mỉm cười bước lại lấy cái khăn vẫn quàng trên cổ tôi lau người. Cô gái lấy trong cái túi nhỏ mang theo mấy đồ phụ tùng phụ nữ và cái xa rong màu xanh sẫm. Lại quay lưng về phía tôi, gái lấy khăn cuốn quang người, tháo xa rông ướt rồi mặc lại tất cả đồ mang ra. Đến khi cô bỏ khăn ra thì đã trở lại cô Orange với bộ quần áo mới. Chà, đúng là cái khăn 7 tác dụng thật. Chờ cô gái xong xuôi tôi hỏi :
- Orange, về thôi em.
- Ngồi chơi chút nữa anh. Từ đây về gần mà.
Liếc nhìn đôi người Nga đang hôn nhau. Orange nói :
- Những người kia họ thật tự nhiên.
- Thói quen bên họ. Mà họ đang yêu nhau mà. Có vấn đề gì đâu. Orange có nhớ chồng không ? Bao giờ cậu ta mới trở lại ?
- Người chồng Polpot đó em không bao giờ nhớ đến. Lúc Angka bắt em lấy chồng thì cậu ta còn như đứa trẻ con. Được 1 tháng thì cậu ta đi đến bây giờ.
- Vậy thì sau này Orange phải lấy người chồng, rồi về Phnom Penh xin việc làm chứ.
- Khi em về Phnom Penh thì có gặp anh Chăn Thu không ?
- Anh cũng không biết. Anh sẽ ở Phnom Penh vài năm nữa. Nhưng cũng không biết thế nào ?
- Về Phnom Penh. Anh Chăn Thu có nhớ má nhớ em không ?
- Có chứ. Nhớ bữa cơm Kh'mer em nấu rất ngon. Anh chưa bao giờ được ăn canh chua cá ngon như vậy.
Orange ngước mắt nhìn tôi, nói nhỏ:
- Nếu anh thích... Orange nấu canh cá cho anh ăn cả đời...
Thôi rồi, chết cha loằng ngoằng quá. Tôi vội đứng lên:
- Về thôi Orange.
Cô gái lại kéo tay tôi bắt ngồi xuống. Không lẽ để một mình cô gái ngồi đây. Tôi đành miễn cưỡng ngồi xuống. Im lặng một lúc. Đôi người Nga đã ngồi dậy và đi về tàu. Nhìn đồng hồ đã 9h, hình như Orange còn chưa muốn về. Gió biển đã mang hơi lạnh. Orange rùng mình ngồi nép sát vào tôi. Mây đen bỗng kéo đến, mặt trăng bị che khuất, mặt biển bỗng tối sầm, từng đợt sóng bạc vỗ mạnh vào bờ cát. Có lẽ trời muốn mưa chăng ? Giờ là cuối mùa mưa. Nghĩ vậy, tôi bảo Orange :
- Có lẽ trời sẽ mưa, không về nhanh chúng ta sẽ ướt đấy.
- Ko mưa đâu anh Chăn Thu. Em ở đây nên biết. Gió lạnh chút thôi. Em muốn ngồi với anh thêm chút nữa.
Hết chịu nổi cô gái này. Bản thân tôi không muốn phát sinh thêm thứ tình cảm vô vọng, không cần thiết lúc này. Nhà bao việc 😁.
Đúng như tôi nghĩ, trời bắt đầu lác đác có giọt mưa. Tôi kéo tay Orange dậy và cả hai chạy nhanh về nhà. Nhưng chỉ chạy được vài trăm m thì một cơn mưa lớn ập xuống. Orange vội kéo tôi chạy đến cái lều nhỏ bên bờ biển. Cái lều lợp bằng lá Th'nốt đã cũ, sàn được ghép bằng cây cao hơn mặt đất 0,8m. Ba phía che bằng lá Th'nốt. Xưa chắc là lều tránh nắng cho dân tắm biển.
Mưa mỗi lúc một to. Orange bắt đầu thấy lạnh, cô gái lấy chiếc khăn choàng kín người mà vẫn run, co ro như chú mèo con trông rất tội nghiệp.
Không suy nghĩ gì nhiều tôi kéo cô gái lại và ôm lấy cô ta, mong sưởi ấm cho cô gái. Orange ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay của tôi.
Mưa tạnh lúc nào tôi cũng không hay. Nhìn đồng hồ đã 5h sáng. Biển sóng hiền hòa, xanh thẫm. Orange gối đầu lên ngực tôi ngủ ngon lành. Tôi im lặng cho cô gái ngủ. Một lúc lâu sau thì cô gái cũng tỉnh, Orange ngồi dậy, nhìn tôi mỉm cười, mặt bỗng đỏ rực. Tôi cũng cười hỏi :
- Giờ em đã về được chưa ? Sắp đến giờ làm việc rồi. Anh cũng phải về xem công việc.
Chúng tôi cùng nhau về và chia tay ở cổng nhà nghỉ. Orange dặn với theo:
- Chiều nay nếu anh chưa về. Thì về nhà em ăn cơm cùng má.
Tôi gật đầu. Rồi chạy về nhà. Ông chú chưa thấy ở nhà. Chắc đêm qua nhậu dưới tàu LX. Lật đệm kiểm tra khẩu AK còn không ? Tôi đi tắm, xuống nhà ăn ăn sáng. Không thấy Orange ở đó, chắc cô nàng đang giao ca.
Ăn xong tôi về ngủ vùi đến gần trưa khi ông chú kéo chân mới dậy.
- Công việc thế nào chú ơi ? Khi nào về. Loanh quanh ở đây buồn quá.
- Chắc trưa mai về được. Thanh niên mà kêu buồn. Xuống dưới kia mà tán mấy em lễ tân.
- Thôi, tiếng K cháu chưa thạo lắm, tán kiểu gì.
- Chiều nay chú xuống kiểm hàng ở tàu LX cùng bạn. Nếu nhanh thì sáng mai xong. Nếu có vấn đề thì sáng ngày kia mới về được. Cậu cứ tự do lúc nào về tôi gọi.
Vậy là trong thời gian tôi ở đó, tôi thường qua nhà Orange chơi, và cùng cô gái dạo bãi biển. Chiều hôm sau thì chúng tôi ra về. Buổi sáng tôi chạy qua nhà chào bà giáo già. Mong sẽ gặp bà ở Phnom Penh. Orange lại đưa tôi quay trở lại nhà khách. Chúng tôi ngồi im lặng bên nhau nhìn biển. Biết Orange rất buồn vì phải xa tôi. Không biết khi nào gặp lại.
- Nếu có dịp em về Phnom Penh thì tìm anh Chăn Thu ở đâu ?
- Anh không có nơi ở cố định. Nếu em về Phnom Penh thì đến hai quán Cafe tìm anh. Quán " 3 cô" và quán chị Năm. Em đưa giấy anh vẽ đường cho. Nếu anh còn ở Phnom Penh thì sáng nào anh cũng uống Cafe ở đó. Anh hay ngồi chỗ chị Năm.
Mặt Orange rầu rầu, luôn chực khóc.
- Em sẽ rất nhớ anh Chăn Thu đấy.
- Anh biết anh cũng vậy. Thôi anh đi về chuẩn bị đây, còn 1h nữa anh đi rồi. Orange ôm chặt lấy tôi không muốn rời.
Tôi trở về Phnom Penh. Quay lại cuộc sống đời thường của người lính.
Ba ngày tại thành phố cảng. Người con gái Kh'mer lai xuất hiện thoáng qua cuộc đời tôi như một giấc liêu trai. Nhưng đã để lại trong tôi hương vị tuyệt vời của một cuộc tình thoáng qua trong thời chiến.
( còn đoạn nữa. Muộn rồi, mai em viết tiếp..😁😁😁)
Truyện cụ hay em mời vodka đều tay. Nhưng giờ em chẳng ngây thơ như năm ngoái..tin cụ sái cổ rằng chỉ ngắm hết chị Thêu đến mợ này..mà toàn phát ở nơi rừng thưa biển vắng nữa..🤣
Ps. Giờ em thấy tự bái phục độ ngây thơ của chính mình cc ạ.🤣
 
Chỉnh sửa cuối:

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,170
Động cơ
552,334 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Em thấy 2 người tránh mưa trong túp lều tranh từ 9h tối đến 5h sáng là hiểu rồi :)):))>:)
Mà đoạn này cụ chắc quên nhiều, có vẻ hơi sơ sài
Chắc cụ Ăng nhớ như in những giây phút vố hơi thở nóng bỏng và cả từng nhịp thở hổn hển nhưng ko tiện đánh máy thôi.
Truyện cụ hay em mời vodka đều tay. Nhưng giờ em chẳng ngây thơ như năm ngoái..tin cụ sái cổ rằng chỉ ngắm hết chị Thêu đến mợ này..mà toàn phát ở nơi rừng thưa biển vắng nữa..🤣
Ps. Giờ em thấy tự bái phục độ ngây thơ của chính mình cc ạ.🤣
Gần 5 năm lang thang khắp nơi. Đâu còn là cậu lính 18 tuổi của tháng 1/1977 chỉ biết nhìn bà chị vừa thích vừa sợ nữa. Còn cô Orange là một cô gái lai, mang trong mình dòng máu châu Âu + Kh'mer nên rất phóng khoáng, không bị ảnh hưởng nho giáo như phụ nữ VN. Nên em đành phải trú mưa cùng cô ta trên biển vắng mấy tiếng đồng hồ. Trú mưa thôi nhé, không làm gì. Rất trong sáng 😂😂😂
 

honda acura

Xe điện
Biển số
OF-15048
Ngày cấp bằng
23/4/08
Số km
4,455
Động cơ
576,205 Mã lực
Gần 5 năm lang thang khắp nơi. Đâu còn là cậu lính 18 tuổi của tháng 1/1977 chỉ biết nhìn bà chị vừa thích vừa sợ nữa. Còn cô Orange là một cô gái lai, mang trong mình dòng máu châu Âu + Kh'mer nên rất phóng khoáng, không bị ảnh hưởng nho giáo như phụ nữ VN. Nên em đành phải trú mưa cùng cô ta trên biển vắng mấy tiếng đồng hồ. Trú mưa thôi nhé, không làm gì. Rất trong sáng 😂😂😂
em tin cụ
 

Kyson1

Xe điện
Biển số
OF-169849
Ngày cấp bằng
4/12/12
Số km
4,824
Động cơ
453,446 Mã lực
Ngồi nói chuyện lan man với bà giáo già hơn một giờ đồng tôi cũng học được thêm khá nhiều từ vựng Kh'mer. Bà giáo nói chậm và rất rõ ràng. Mỗi khi tôi nói thì bà nghe chăm chú và sửa cho tôi những câu nói sai. Bà nói:
- Cháu học tiếng Kh'mer rất nhanh. Mà cháu học tiếng Kh' mer nhiều làm gì vậy ? Để giao tiếp bình thường thì cũng tạm đủ rồi.
Tôi nói đùa :
- Cháu học chơi thôi. Học để lấy vợ Campuchia.
Bà giáo nhìn tôi ngạc nhiên :
- Cháu nói thật hay chơi ?
- Dạ, cháu nói chơi thôi. Cháu có công việc phải học tiếng Kh'mer vài năm.
- Cháu có biết chữ không ?
- Cháu cũng đọc được nhưng chưa nhiều.
- Vậy à. Cháu đang học ở đâu ? Ai dạy cháu ?
- Cháu học ở trường đại học ngoại ngữ khoa dạy tiếng Kh'mer cho người nước ngoài. Cô giáo dạy chính là cô Kechia.
Bà giáo nhíu mày, suy nghĩ một thoáng rồi nói :
- Ồ, cô Kechia vẫn còn sống à ? Có phải một cô nhỏ nhắn, trắng trẻo khoảng hơn 40 tuổi không ?
- Vâng.
- Hồi xưa cô Kechia dạy môn văn ở trường Sisowath cùng cô đó. Khi Polpot tràn vào mọi người phiêu bạt. Không ngờ cô Kechia còn sống và trở lại Phnom Penh.
- Sao cô không trở về Phnom Penh? Giờ ở đó cũng thiếu nhiều giáo viên. Cô và hai em về sẽ có việc làm. Cuộc sống đỡ vất vả hơn.
- Cô cũng tính về Phnom Penh. Nhưng Sony và Orange đang đi làm ở đây. Có lẽ chờ Sony dạy nốt năm nay thì cô cũng về Phnom Penh. Có cậu em họ làm ở Ngân hàng mới gửi thư khuyên về. Phnom Penh đang cần trí thức để phục hồi đất nước.
Lại còn Orange nào nữa đây ? Không lẽ bà giáo còn cô con gái nữa ? Đang định hỏi bà giáo thì thấy bà gọi vào trong bếp :
- Orange, xong cơm chưa ?
Vanna từ trong bếp chạy ra :
- Xong lâu rồi má. Thấy má nói chuyện lâu nên con đứng nghe thôi.
Tôi hỏi Vanna :
- Em là Orange ?
- Vâng, ba má em thường gọi em là Orange. Tên này do ba em đặt.
- Orange là sao ?
Vanna liền cầm tay tôi, lấy cây bút ở bàn viết lên lòng bàn tôi " ORANGE" .
- Anh hiểu rồi. Giờ anh cũng gọi em là Orange.
Vừa lúc đó Sony cũng dạy về. Thấy có khách lạ ngồi trong nhà, cô chắp tay chào rồi đi vào trong nhà. Hai chị em nhìn khá giống nhau. Nhưng Sony trông to và thô không nét nhỏ nhắn thanh tú như cô em.
Orange dọn cơm ra mời mọi người ăn cơm. Bữa cơm như mọi gia đình Kh'mer khác. Có canh cá chua, cá nướng... Những món ăn đậm chất Kh'mer. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện. Trời mùa khô, nên 6h trời vẫn còn sáng. Ăn cơm xong, tôi xin phép bà giáo và hai chị em Orange ra về. Ở vùng lạ này về lúc tối không an toàn. Từ đây về nhà nghỉ cũng 3-4 km.
Orage thấy tôi đứng lên chào mọi người thì kéo tay tôi lại nói:
- Để em đưa anh về. Sáng mai em làm luôn. Mà em và má chưa biết tên anh ?
- À, cứ gọi anh là Chăn Thu.
- Chăn Thu là tên một cô gái mà anh ?
- Đúng rồi.
Orange có vẻ ngạc nhiên:
- Sao anh lại lấy tên đó. Cô gái Chăn Thu đó là người yêu của anh ở Phnom Penh à ?
- Đúng rồi. Chăn Thu là người yêu anh.
Orange nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, một thoáng buồn lướt nhanh.
- Chăn Thu giờ ở đâu anh ?
- Chăn Thu giờ đi xa lắm rồi. Lâu rồi anh không gặp lại. Có lẽ không bao giờ gặp lại nữa. Nên anh lấy tên là Chăn Thu dù biết đó là tên con gái.
- Chắc chị ấy đẹp lắm thì anh mới yêu như vậy ?
- Cũng như Orange thôi. Hai người đẹp như nhau.
Orange vào buồng lấy cái khăn Cro ma quấn vào cổ, sắp đồ vào túi rồi cùng tôi rời khỏi nhà. Trời đã nhập nhoạng tối. Ra đến ven biển thì trời tối hẳn, may hôm nay là gần ngày rằm nên trăng sáng vằng vặc trên biển. Tôi giục Orange đi nhanh về, muộn quá không an toàn. Orange cười nói:
- Anh Chăn Thu là bộ đội mà sợ vậy. Có hôm muộn hơn em còn một mình đi về nhà.
Đi ngang qua hai chiếc tàu Liên xô vẫn thấy nhóm thủy thủ và mấy cô gái ngồi trên bãi cát. Hình như họ đang uống rượu và ca hát. Gần tới nhà, Orange kéo tay tôi lại nói :
- Hôm nay biển đẹp. Anh Chăn Thu ngồi chơi với em một lúc nữa rồi về. Ông lớn của ang hôm nay chắc không về. Sáng mai em mới phải làm.
Uh, thì ngồi chơi một chút. Mấy khi được thưởng thức cảnh đẹp với người đẹp.
Chúng tôi ngồi xuống bãi cát ngắm ánh trăng vàng trải khắp mặt biển. Xa xa nhóm thủy thủ Nga vẫn uống rượu hò hét.
Orange ngồi bó gối bên tôi ngoãn ngoãn im lặng.
- Anh kể chuyện Chăn Thu cho em nghe được không ?
Tôi kể sơ qua chuyện Chăn Thu cho Orange nghe. Vì tiếng Kh'mer còn nghèo nàn nên không thể kể nhiều.
- Chị Chăn Thu thật là hạnh phúc. Em ước được như chị ấy.
Tôi cười nói đùa :
- Rồi lại đi xa như chị ấy và anh lại tên là Orange?
Orange ngồi gần lại và dựa hẳn vào vai tôi. Thôi, kệ tình cảm nhất thời của cô gái mới quen. Ngày kia tôi trở lại Phnom Penh cô ta sẽ quên ngay. Phía xa có hai đôi thủy thủ Nga đang đi lại. Họ vừa đi vừa uống rượu. Có lẽ hai ông thủy thủ đã say rồi, những bước chân loạng choạng trên bãi cát. Hai cô gái Nga vừa đỡ vừa muốn kéo họ về tàu. Đến gần chỗ chúng tôi ngồi một thủy thủ ngã nằm dài ra cát. Cô gái đi cùng không đỡ nổi đành ngồi xuống bên cạnh. Họ cũng ngồi im lặng. Còn đôi kia vẫn lè nhè quay lại hướng con tàu. Bỗng Orange ngồi thẳng dậy nói:
- Em nóng quá. Anh có xuống tắm biển với em không ?
- Thôi, nếu em muốn thì cứ tắm. Anh ngồi chờ.
Orange liền đứng lên, tháo chiếc khăn, quàng vào cổ tôi, rồi quay lưng lại phía tôi cởi áo đưa tôi cầm. Cô gái kéo xa rông lên cao ngang ngực cuộn chặt, rồi đi xuống biển. Chiếc xa rông bình thường dài qua bắp chân giờ kéo lên ngang đùi và che luôn phần ngực, chỉ để lộ đôi bờ vai thon thả. Tôi lấy bao thuốc vừa hút vừa ngắm cô gái vùng vẫy dưới nước. Nhìn sang bên cặp đôi người Nga đang nói chuyện rì rầm đôi khi cô gái cúi xuống hôn chàng thủy thủ vẫn nằm dài dưới đất. Vùng vẫy một hồi Orange cũng đi lên. Chiếc xa rông ướt nước dính chặt vào người. Ồ cô gái có một thân hình thật đẹp, khuôn ngực căng tròn, thân hình nảy nở của một cô gái đang thời kỳ phát triển tối đa. Tôi như bị hút hồn, điếu thuốc hút dở cháy đến tận tay bỏng rát làm tôi sực tỉnh. Hình như nhận thấy ánh mắt lạ của tôi. Orange mỉm cười bước lại lấy cái khăn vẫn quàng trên cổ tôi lau người. Cô gái lấy trong cái túi nhỏ mang theo mấy đồ phụ tùng phụ nữ và cái xa rong màu xanh sẫm. Lại quay lưng về phía tôi, gái lấy khăn cuốn quang người, tháo xa rông ướt rồi mặc lại tất cả đồ mang ra. Đến khi cô bỏ khăn ra thì đã trở lại cô Orange với bộ quần áo mới. Chà, đúng là cái khăn 7 tác dụng thật. Chờ cô gái xong xuôi tôi hỏi :
- Orange, về thôi em.
- Ngồi chơi chút nữa anh. Từ đây về gần mà.
Liếc nhìn đôi người Nga đang hôn nhau. Orange nói :
- Những người kia họ thật tự nhiên.
- Thói quen bên họ. Mà họ đang yêu nhau mà. Có vấn đề gì đâu. Orange có nhớ chồng không ? Bao giờ cậu ta mới trở lại ?
- Người chồng Polpot đó em không bao giờ nhớ đến. Lúc Angka bắt em lấy chồng thì cậu ta còn như đứa trẻ con. Được 1 tháng thì cậu ta đi đến bây giờ.
- Vậy thì sau này Orange phải lấy người chồng, rồi về Phnom Penh xin việc làm chứ.
- Khi em về Phnom Penh thì có gặp anh Chăn Thu không ?
- Anh cũng không biết. Anh sẽ ở Phnom Penh vài năm nữa. Nhưng cũng không biết thế nào ?
- Về Phnom Penh. Anh Chăn Thu có nhớ má nhớ em không ?
- Có chứ. Nhớ bữa cơm Kh'mer em nấu rất ngon. Anh chưa bao giờ được ăn canh chua cá ngon như vậy.
Orange ngước mắt nhìn tôi, nói nhỏ:
- Nếu anh thích... Orange nấu canh cá cho anh ăn cả đời...
Thôi rồi, chết cha loằng ngoằng quá. Tôi vội đứng lên:
- Về thôi Orange.
Cô gái lại kéo tay tôi bắt ngồi xuống. Không lẽ để một mình cô gái ngồi đây. Tôi đành miễn cưỡng ngồi xuống. Im lặng một lúc. Đôi người Nga đã ngồi dậy và đi về tàu. Nhìn đồng hồ đã 9h, hình như Orange còn chưa muốn về. Gió biển đã mang hơi lạnh. Orange rùng mình ngồi nép sát vào tôi. Mây đen bỗng kéo đến, mặt trăng bị che khuất, mặt biển bỗng tối sầm, từng đợt sóng bạc vỗ mạnh vào bờ cát. Có lẽ trời muốn mưa chăng ? Giờ là cuối mùa mưa. Nghĩ vậy, tôi bảo Orange :
- Có lẽ trời sẽ mưa, không về nhanh chúng ta sẽ ướt đấy.
- Ko mưa đâu anh Chăn Thu. Em ở đây nên biết. Gió lạnh chút thôi. Em muốn ngồi với anh thêm chút nữa.
Hết chịu nổi cô gái này. Bản thân tôi không muốn phát sinh thêm thứ tình cảm vô vọng, không cần thiết lúc này. Nhà bao việc 😁.
Đúng như tôi nghĩ, trời bắt đầu lác đác có giọt mưa. Tôi kéo tay Orange dậy và cả hai chạy nhanh về nhà. Nhưng chỉ chạy được vài trăm m thì một cơn mưa lớn ập xuống. Orange vội kéo tôi chạy đến cái lều nhỏ bên bờ biển. Cái lều lợp bằng lá Th'nốt đã cũ, sàn được ghép bằng cây cao hơn mặt đất 0,8m. Ba phía che bằng lá Th'nốt. Xưa chắc là lều tránh nắng cho dân tắm biển.
Mưa mỗi lúc một to. Orange bắt đầu thấy lạnh, cô gái lấy chiếc khăn choàng kín người mà vẫn run, co ro như chú mèo con trông rất tội nghiệp.
Không suy nghĩ gì nhiều tôi kéo cô gái lại và ôm lấy cô ta, mong sưởi ấm cho cô gái. Orange ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay của tôi.
Mưa tạnh lúc nào tôi cũng không hay. Nhìn đồng hồ đã 5h sáng. Biển sóng hiền hòa, xanh thẫm. Orange gối đầu lên ngực tôi ngủ ngon lành. Tôi im lặng cho cô gái ngủ. Một lúc lâu sau thì cô gái cũng tỉnh, Orange ngồi dậy, nhìn tôi mỉm cười, mặt bỗng đỏ rực. Tôi cũng cười hỏi :
- Giờ em đã về được chưa ? Sắp đến giờ làm việc rồi. Anh cũng phải về xem công việc.
Chúng tôi cùng nhau về và chia tay ở cổng nhà nghỉ. Orange dặn với theo:
- Chiều nay nếu anh chưa về. Thì về nhà em ăn cơm cùng má.
Tôi gật đầu. Rồi chạy về nhà. Ông chú chưa thấy ở nhà. Chắc đêm qua nhậu dưới tàu LX. Lật đệm kiểm tra khẩu AK còn không ? Tôi đi tắm, xuống nhà ăn ăn sáng. Không thấy Orange ở đó, chắc cô nàng đang giao ca.
Ăn xong tôi về ngủ vùi đến gần trưa khi ông chú kéo chân mới dậy.
- Công việc thế nào chú ơi ? Khi nào về. Loanh quanh ở đây buồn quá.
- Chắc trưa mai về được. Thanh niên mà kêu buồn. Xuống dưới kia mà tán mấy em lễ tân.
- Thôi, tiếng K cháu chưa thạo lắm, tán kiểu gì.
- Chiều nay chú xuống kiểm hàng ở tàu LX cùng bạn. Nếu nhanh thì sáng mai xong. Nếu có vấn đề thì sáng ngày kia mới về được. Cậu cứ tự do lúc nào về tôi gọi.
Vậy là trong thời gian tôi ở đó, tôi thường qua nhà Orange chơi, và cùng cô gái dạo bãi biển. Chiều hôm sau thì chúng tôi ra về. Buổi sáng tôi chạy qua nhà chào bà giáo già. Mong sẽ gặp bà ở Phnom Penh. Orange lại đưa tôi quay trở lại nhà khách. Chúng tôi ngồi im lặng bên nhau nhìn biển. Biết Orange rất buồn vì phải xa tôi. Không biết khi nào gặp lại.
- Nếu có dịp em về Phnom Penh thì tìm anh Chăn Thu ở đâu ?
- Anh không có nơi ở cố định. Nếu em về Phnom Penh thì đến hai quán Cafe tìm anh. Quán " 3 cô" và quán chị Năm. Em đưa giấy anh vẽ đường cho. Nếu anh còn ở Phnom Penh thì sáng nào anh cũng uống Cafe ở đó. Anh hay ngồi chỗ chị Năm.
Mặt Orange rầu rầu, luôn chực khóc.
- Em sẽ rất nhớ anh Chăn Thu đấy.
- Anh biết anh cũng vậy. Thôi anh đi về chuẩn bị đây, còn 1h nữa anh đi rồi. Orange ôm chặt lấy tôi không muốn rời.
Tôi trở về Phnom Penh. Quay lại cuộc sống đời thường của người lính.
Ba ngày tại thành phố cảng. Người con gái Kh'mer lai xuất hiện thoáng qua cuộc đời tôi như một giấc liêu trai. Nhưng đã để lại trong tôi hương vị tuyệt vời của một cuộc tình thoáng qua trong thời chiến.
( còn đoạn nữa. Muộn rồi, mai em viết tiếp..😁😁😁)
Viết nhanh đê. Nếu cần em bảo chú em DurexXL cho a thuốc xổ!!!
 

Tuongtien1977

Xe điện
Biển số
OF-623327
Ngày cấp bằng
13/3/19
Số km
2,756
Động cơ
153,268 Mã lực
Tuổi
47
Ngồi nói chuyện lan man với bà giáo già hơn một giờ đồng tôi cũng học được thêm khá nhiều từ vựng Kh'mer. Bà giáo nói chậm và rất rõ ràng. Mỗi khi tôi nói thì bà nghe chăm chú và sửa cho tôi những câu nói sai. Bà nói:
- Cháu học tiếng Kh'mer rất nhanh. Mà cháu học tiếng Kh' mer nhiều làm gì vậy ? Để giao tiếp bình thường thì cũng tạm đủ rồi.
Tôi nói đùa :
- Cháu học chơi thôi. Học để lấy vợ Campuchia.
Bà giáo nhìn tôi ngạc nhiên :
- Cháu nói thật hay chơi ?
- Dạ, cháu nói chơi thôi. Cháu có công việc phải học tiếng Kh'mer vài năm.
- Cháu có biết chữ không ?
- Cháu cũng đọc được nhưng chưa nhiều.
- Vậy à. Cháu đang học ở đâu ? Ai dạy cháu ?
- Cháu học ở trường đại học ngoại ngữ khoa dạy tiếng Kh'mer cho người nước ngoài. Cô giáo dạy chính là cô Kechia.
Bà giáo nhíu mày, suy nghĩ một thoáng rồi nói :
- Ồ, cô Kechia vẫn còn sống à ? Có phải một cô nhỏ nhắn, trắng trẻo khoảng hơn 40 tuổi không ?
- Vâng.
- Hồi xưa cô Kechia dạy môn văn ở trường Sisowath cùng cô đó. Khi Polpot tràn vào mọi người phiêu bạt. Không ngờ cô Kechia còn sống và trở lại Phnom Penh.
- Sao cô không trở về Phnom Penh? Giờ ở đó cũng thiếu nhiều giáo viên. Cô và hai em về sẽ có việc làm. Cuộc sống đỡ vất vả hơn.
- Cô cũng tính về Phnom Penh. Nhưng Sony và Orange đang đi làm ở đây. Có lẽ chờ Sony dạy nốt năm nay thì cô cũng về Phnom Penh. Có cậu em họ làm ở Ngân hàng mới gửi thư khuyên về. Phnom Penh đang cần trí thức để phục hồi đất nước.
Lại còn Orange nào nữa đây ? Không lẽ bà giáo còn cô con gái nữa ? Đang định hỏi bà giáo thì thấy bà gọi vào trong bếp :
- Orange, xong cơm chưa ?
Vanna từ trong bếp chạy ra :
- Xong lâu rồi má. Thấy má nói chuyện lâu nên con đứng nghe thôi.
Tôi hỏi Vanna :
- Em là Orange ?
- Vâng, ba má em thường gọi em là Orange. Tên này do ba em đặt.
- Orange là sao ?
Vanna liền cầm tay tôi, lấy cây bút ở bàn viết lên lòng bàn tôi " ORANGE" .
- Anh hiểu rồi. Giờ anh cũng gọi em là Orange.
Vừa lúc đó Sony cũng dạy về. Thấy có khách lạ ngồi trong nhà, cô chắp tay chào rồi đi vào trong nhà. Hai chị em nhìn khá giống nhau. Nhưng Sony trông to và thô không nét nhỏ nhắn thanh tú như cô em.
Orange dọn cơm ra mời mọi người ăn cơm. Bữa cơm như mọi gia đình Kh'mer khác. Có canh cá chua, cá nướng... Những món ăn đậm chất Kh'mer. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện. Trời mùa khô, nên 6h trời vẫn còn sáng. Ăn cơm xong, tôi xin phép bà giáo và hai chị em Orange ra về. Ở vùng lạ này về lúc tối không an toàn. Từ đây về nhà nghỉ cũng 3-4 km.
Orage thấy tôi đứng lên chào mọi người thì kéo tay tôi lại nói:
- Để em đưa anh về. Sáng mai em làm luôn. Mà em và má chưa biết tên anh ?
- À, cứ gọi anh là Chăn Thu.
- Chăn Thu là tên một cô gái mà anh ?
- Đúng rồi.
Orange có vẻ ngạc nhiên:
- Sao anh lại lấy tên đó. Cô gái Chăn Thu đó là người yêu của anh ở Phnom Penh à ?
- Đúng rồi. Chăn Thu là người yêu anh.
Orange nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, một thoáng buồn lướt nhanh.
- Chăn Thu giờ ở đâu anh ?
- Chăn Thu giờ đi xa lắm rồi. Lâu rồi anh không gặp lại. Có lẽ không bao giờ gặp lại nữa. Nên anh lấy tên là Chăn Thu dù biết đó là tên con gái.
- Chắc chị ấy đẹp lắm thì anh mới yêu như vậy ?
- Cũng như Orange thôi. Hai người đẹp như nhau.
Orange vào buồng lấy cái khăn Cro ma quấn vào cổ, sắp đồ vào túi rồi cùng tôi rời khỏi nhà. Trời đã nhập nhoạng tối. Ra đến ven biển thì trời tối hẳn, may hôm nay là gần ngày rằm nên trăng sáng vằng vặc trên biển. Tôi giục Orange đi nhanh về, muộn quá không an toàn. Orange cười nói:
- Anh Chăn Thu là bộ đội mà sợ vậy. Có hôm muộn hơn em còn một mình đi về nhà.
Đi ngang qua hai chiếc tàu Liên xô vẫn thấy nhóm thủy thủ và mấy cô gái ngồi trên bãi cát. Hình như họ đang uống rượu và ca hát. Gần tới nhà, Orange kéo tay tôi lại nói :
- Hôm nay biển đẹp. Anh Chăn Thu ngồi chơi với em một lúc nữa rồi về. Ông lớn của ang hôm nay chắc không về. Sáng mai em mới phải làm.
Uh, thì ngồi chơi một chút. Mấy khi được thưởng thức cảnh đẹp với người đẹp.
Chúng tôi ngồi xuống bãi cát ngắm ánh trăng vàng trải khắp mặt biển. Xa xa nhóm thủy thủ Nga vẫn uống rượu hò hét.
Orange ngồi bó gối bên tôi ngoãn ngoãn im lặng.
- Anh kể chuyện Chăn Thu cho em nghe được không ?
Tôi kể sơ qua chuyện Chăn Thu cho Orange nghe. Vì tiếng Kh'mer còn nghèo nàn nên không thể kể nhiều.
- Chị Chăn Thu thật là hạnh phúc. Em ước được như chị ấy.
Tôi cười nói đùa :
- Rồi lại đi xa như chị ấy và anh lại tên là Orange?
Orange ngồi gần lại và dựa hẳn vào vai tôi. Thôi, kệ tình cảm nhất thời của cô gái mới quen. Ngày kia tôi trở lại Phnom Penh cô ta sẽ quên ngay. Phía xa có hai đôi thủy thủ Nga đang đi lại. Họ vừa đi vừa uống rượu. Có lẽ hai ông thủy thủ đã say rồi, những bước chân loạng choạng trên bãi cát. Hai cô gái Nga vừa đỡ vừa muốn kéo họ về tàu. Đến gần chỗ chúng tôi ngồi một thủy thủ ngã nằm dài ra cát. Cô gái đi cùng không đỡ nổi đành ngồi xuống bên cạnh. Họ cũng ngồi im lặng. Còn đôi kia vẫn lè nhè quay lại hướng con tàu. Bỗng Orange ngồi thẳng dậy nói:
- Em nóng quá. Anh có xuống tắm biển với em không ?
- Thôi, nếu em muốn thì cứ tắm. Anh ngồi chờ.
Orange liền đứng lên, tháo chiếc khăn, quàng vào cổ tôi, rồi quay lưng lại phía tôi cởi áo đưa tôi cầm. Cô gái kéo xa rông lên cao ngang ngực cuộn chặt, rồi đi xuống biển. Chiếc xa rông bình thường dài qua bắp chân giờ kéo lên ngang đùi và che luôn phần ngực, chỉ để lộ đôi bờ vai thon thả. Tôi lấy bao thuốc vừa hút vừa ngắm cô gái vùng vẫy dưới nước. Nhìn sang bên cặp đôi người Nga đang nói chuyện rì rầm đôi khi cô gái cúi xuống hôn chàng thủy thủ vẫn nằm dài dưới đất. Vùng vẫy một hồi Orange cũng đi lên. Chiếc xa rông ướt nước dính chặt vào người. Ồ cô gái có một thân hình thật đẹp, khuôn ngực căng tròn, thân hình nảy nở của một cô gái đang thời kỳ phát triển tối đa. Tôi như bị hút hồn, điếu thuốc hút dở cháy đến tận tay bỏng rát làm tôi sực tỉnh. Hình như nhận thấy ánh mắt lạ của tôi. Orange mỉm cười bước lại lấy cái khăn vẫn quàng trên cổ tôi lau người. Cô gái lấy trong cái túi nhỏ mang theo mấy đồ phụ tùng phụ nữ và cái xa rong màu xanh sẫm. Lại quay lưng về phía tôi, gái lấy khăn cuốn quang người, tháo xa rông ướt rồi mặc lại tất cả đồ mang ra. Đến khi cô bỏ khăn ra thì đã trở lại cô Orange với bộ quần áo mới. Chà, đúng là cái khăn 7 tác dụng thật. Chờ cô gái xong xuôi tôi hỏi :
- Orange, về thôi em.
- Ngồi chơi chút nữa anh. Từ đây về gần mà.
Liếc nhìn đôi người Nga đang hôn nhau. Orange nói :
- Những người kia họ thật tự nhiên.
- Thói quen bên họ. Mà họ đang yêu nhau mà. Có vấn đề gì đâu. Orange có nhớ chồng không ? Bao giờ cậu ta mới trở lại ?
- Người chồng Polpot đó em không bao giờ nhớ đến. Lúc Angka bắt em lấy chồng thì cậu ta còn như đứa trẻ con. Được 1 tháng thì cậu ta đi đến bây giờ.
- Vậy thì sau này Orange phải lấy người chồng, rồi về Phnom Penh xin việc làm chứ.
- Khi em về Phnom Penh thì có gặp anh Chăn Thu không ?
- Anh cũng không biết. Anh sẽ ở Phnom Penh vài năm nữa. Nhưng cũng không biết thế nào ?
- Về Phnom Penh. Anh Chăn Thu có nhớ má nhớ em không ?
- Có chứ. Nhớ bữa cơm Kh'mer em nấu rất ngon. Anh chưa bao giờ được ăn canh chua cá ngon như vậy.
Orange ngước mắt nhìn tôi, nói nhỏ:
- Nếu anh thích... Orange nấu canh cá cho anh ăn cả đời...
Thôi rồi, chết cha loằng ngoằng quá. Tôi vội đứng lên:
- Về thôi Orange.
Cô gái lại kéo tay tôi bắt ngồi xuống. Không lẽ để một mình cô gái ngồi đây. Tôi đành miễn cưỡng ngồi xuống. Im lặng một lúc. Đôi người Nga đã ngồi dậy và đi về tàu. Nhìn đồng hồ đã 9h, hình như Orange còn chưa muốn về. Gió biển đã mang hơi lạnh. Orange rùng mình ngồi nép sát vào tôi. Mây đen bỗng kéo đến, mặt trăng bị che khuất, mặt biển bỗng tối sầm, từng đợt sóng bạc vỗ mạnh vào bờ cát. Có lẽ trời muốn mưa chăng ? Giờ là cuối mùa mưa. Nghĩ vậy, tôi bảo Orange :
- Có lẽ trời sẽ mưa, không về nhanh chúng ta sẽ ướt đấy.
- Ko mưa đâu anh Chăn Thu. Em ở đây nên biết. Gió lạnh chút thôi. Em muốn ngồi với anh thêm chút nữa.
Hết chịu nổi cô gái này. Bản thân tôi không muốn phát sinh thêm thứ tình cảm vô vọng, không cần thiết lúc này. Nhà bao việc 😁.
Đúng như tôi nghĩ, trời bắt đầu lác đác có giọt mưa. Tôi kéo tay Orange dậy và cả hai chạy nhanh về nhà. Nhưng chỉ chạy được vài trăm m thì một cơn mưa lớn ập xuống. Orange vội kéo tôi chạy đến cái lều nhỏ bên bờ biển. Cái lều lợp bằng lá Th'nốt đã cũ, sàn được ghép bằng cây cao hơn mặt đất 0,8m. Ba phía che bằng lá Th'nốt. Xưa chắc là lều tránh nắng cho dân tắm biển.
Mưa mỗi lúc một to. Orange bắt đầu thấy lạnh, cô gái lấy chiếc khăn choàng kín người mà vẫn run, co ro như chú mèo con trông rất tội nghiệp.
Không suy nghĩ gì nhiều tôi kéo cô gái lại và ôm lấy cô ta, mong sưởi ấm cho cô gái. Orange ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay của tôi.
Mưa tạnh lúc nào tôi cũng không hay. Nhìn đồng hồ đã 5h sáng. Biển sóng hiền hòa, xanh thẫm. Orange gối đầu lên ngực tôi ngủ ngon lành. Tôi im lặng cho cô gái ngủ. Một lúc lâu sau thì cô gái cũng tỉnh, Orange ngồi dậy, nhìn tôi mỉm cười, mặt bỗng đỏ rực. Tôi cũng cười hỏi :
- Giờ em đã về được chưa ? Sắp đến giờ làm việc rồi. Anh cũng phải về xem công việc.
Chúng tôi cùng nhau về và chia tay ở cổng nhà nghỉ. Orange dặn với theo:
- Chiều nay nếu anh chưa về. Thì về nhà em ăn cơm cùng má.
Tôi gật đầu. Rồi chạy về nhà. Ông chú chưa thấy ở nhà. Chắc đêm qua nhậu dưới tàu LX. Lật đệm kiểm tra khẩu AK còn không ? Tôi đi tắm, xuống nhà ăn ăn sáng. Không thấy Orange ở đó, chắc cô nàng đang giao ca.
Ăn xong tôi về ngủ vùi đến gần trưa khi ông chú kéo chân mới dậy.
- Công việc thế nào chú ơi ? Khi nào về. Loanh quanh ở đây buồn quá.
- Chắc trưa mai về được. Thanh niên mà kêu buồn. Xuống dưới kia mà tán mấy em lễ tân.
- Thôi, tiếng K cháu chưa thạo lắm, tán kiểu gì.
- Chiều nay chú xuống kiểm hàng ở tàu LX cùng bạn. Nếu nhanh thì sáng mai xong. Nếu có vấn đề thì sáng ngày kia mới về được. Cậu cứ tự do lúc nào về tôi gọi.
Vậy là trong thời gian tôi ở đó, tôi thường qua nhà Orange chơi, và cùng cô gái dạo bãi biển. Chiều hôm sau thì chúng tôi ra về. Buổi sáng tôi chạy qua nhà chào bà giáo già. Mong sẽ gặp bà ở Phnom Penh. Orange lại đưa tôi quay trở lại nhà khách. Chúng tôi ngồi im lặng bên nhau nhìn biển. Biết Orange rất buồn vì phải xa tôi. Không biết khi nào gặp lại.
- Nếu có dịp em về Phnom Penh thì tìm anh Chăn Thu ở đâu ?
- Anh không có nơi ở cố định. Nếu em về Phnom Penh thì đến hai quán Cafe tìm anh. Quán " 3 cô" và quán chị Năm. Em đưa giấy anh vẽ đường cho. Nếu anh còn ở Phnom Penh thì sáng nào anh cũng uống Cafe ở đó. Anh hay ngồi chỗ chị Năm.
Mặt Orange rầu rầu, luôn chực khóc.
- Em sẽ rất nhớ anh Chăn Thu đấy.
- Anh biết anh cũng vậy. Thôi anh đi về chuẩn bị đây, còn 1h nữa anh đi rồi. Orange ôm chặt lấy tôi không muốn rời.
Tôi trở về Phnom Penh. Quay lại cuộc sống đời thường của người lính.
Ba ngày tại thành phố cảng. Người con gái Kh'mer lai xuất hiện thoáng qua cuộc đời tôi như một giấc liêu trai. Nhưng đã để lại trong tôi hương vị tuyệt vời của một cuộc tình thoáng qua trong thời chiến.
( còn đoạn nữa. Muộn rồi, mai em viết tiếp..😁😁😁)
Cụ không quay lại bãi biển biết đâu có cô bé hay cậu bé lai Italy Cambodia & Vietnam 🇻🇳 đang hàng ngày ra cái lều 🛖 đợi một bóng hình ai đó
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,170
Động cơ
552,334 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Sau chuyến công tác cảng Sihanoukville hầu như tôi không phải đi công tác nữa. Tình hình K cũng ổn định dần. Công việc của tôi cũng nhàn hạ. Buổi sáng lang thang ngoài chợ, giúp chuyên gia hết hạn mua quà cáp về cho gia đình, uống cafe ngoài quán chị Năm. Chuyên gia mình thường chỉ sang 6 tháng hoặc 1 năm. Khi về ai cũng muốn mua chút quà cho gia đình. Hồi đó chợ bên K tràn ngập đồ Thái. Nhìn cái gì cũng thích mua mà tiền dành dụm không nhiều. Tôi hay dẫn họ ra chợ mua chịu và mua thêm một ít hàng có thể bán có lãi. Vậy là khi về HN họ bán đi là được lãi tiền quà cho gia đình. Còn vốn lại gửi sang cho tôi trả bà con ở chợ.
Buổi chiều tôi đi học tiếng K. Tối chú Đ đi đâu thì đi theo. Hầu như tối nào chú Đ cũng có việc đến gặp các LĐ Campuchia.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua. Và tôi cũng quên dần bà giáo già với hai cô gái nơi thành phố cảng.
Hơn nửa năm sau. Một buổi sáng tôi ghé qua quán chị Năm, chưa kịp ngồi xuống, chị Năm đã kêu :
- Này, hôm qua có cô gái xinh lắm tìm em đó. Nhưng chị bảo hôm nay không thấy em ra. Hôm qua thì có ra uống cafe.
Tôi ngẩn người ra hỏi :
- Là ai vậy chị Năm ?
- Một cô Campuchia lai Âu ở Kong pong Xom về. Nói có quen chú Chăn Thu.
- À, em nhớ rồi. Cách đây gần năm em đi công tác dưới đó có quen một cô gái dưới đó. Giờ cô ta đâu chị ?
- Cô ấy nói sáng nay có việc. Nếu em ra thì bảo em sáng mai ra.
- Dạ. Cảm ơn chị Năm. Mai cô ta có ra chị nói chờ em một chút.
Có lẽ gia đình bà giáo đã rời Sihanoukville về Phnom Penh rồi. Không biết họ có khó khăn gì không ?
Với sự quen biết của tôi hiện nay, nếu họ có khó khăn tôi có thể giúp họ được nhiều vấn đề.
Sáng hôm sau tôi ra quán chị Năm sớm ngồi chờ Orage. Một lúc sau thấy Orange bước vào, cô đi vào chiếc bàn ở góc ngồi xuống và đưa mắt tìm một bóng quân phục bộ đội VN, nhưng không thấy ai. Tôi đứng lên đến chiếc bàn của cô và ngồi xuống trước mặt.
- Ôi, anh Chan Thu. Trông anh lạ quá không giống anh bộ đội VN hồi nào. Anh giải ngũ hồi nào ?
- Anh vẫn là bội đội. Về Phnom Penh anh ít mặc quân phục. Em về Phnom Penh chơi hay cùng má về đây luôn ?
- Cả nhà em về luôn. Em về được hai ngày thì đi tìm anh.
- Vậy cả nhà ở đâu ? Công việc sắp xếp ra sao rồi.
- Chú em thuê tạm một cái nhà nhỏ gần sân Olympus. Chú em sẽ xin cho chị Sony làm ngân hàng. Còn em và má chưa biết sao ? Để từ từ rồi tính vậy. Gặp được anh em vui lắm. Mà tiếng Kh'mer giờ anh nói giỏi lắm rồi, lấy vợ Campuchia được rồi.
Cô gái vui vẻ, cười nói ríu rít. Cô không còn nói chậm như lần trước gặp tôi.
- Anh vẫn đang học tiếng Kh'mer hàng ngày. Thế này nhé, chiều này anh bận học rồi. Sáng mai anh sẽ qua chỗ em thăm má. Đưa hai mẹ con qua nhà cô giáo của anh chơi. Em về nói trước với má đi. Còn công việc của em thì anh sẽ hỏi xem công việc nào phù hợp với anh sẽ xin cho. Biết thạo tiếng Pháp và tiếng Anh như em thì dễ thôi.
Ngồi nói chuyện với Orange một lúc nữa tôi cùng Orange ra về.
Cô gái vui vẻ chia tay tôi và ghi cho tôi địa chỉ ở tạm của mấy mẹ con. Cô không quên dặn tôi :
- Sáng mai anh đến sớm nhé.
Buổi chiều học tôi nhắn cô Kechia là sáng mai sẽ đến thăm cô và đưa một người bạn cũ của cô đến.
Sáng hôm sau, tôi tìm đến nhà của Orage. Mấy mẹ con họ thuê một căn phòng nhỏ ở khu chợ Olympus, có lẽ kinh tế họ cũng không dư dả gì. Bà giáo gặp lại tôi rất mừng, dù sao tôi cũng là người quen cũ ở cái đất Phnom Penh này. Tôi nói :
- Con đưa má và em đến nhà cô Kechia chơi, nhà họ cũng chỉ còn hai mẹ con thôi. Cô sống cùng cô con gái nhỏ tên Chăn Tha.
Orage nhướn mày hỏi tôi :
- Chăn Tha hay Chăn Thu ?
Tôi cười :
- Chăn Tha, cô bé này nhỏ tuổi mà mới 17-18 gì đó thôi.
Cô Kechia gặp lại mẹ con bà giáo cũng rất vui mừng. Họ ngồi ôn lại những kỷ niệm ở trường Sisowath, nhắc đến những đồng nghiệp cũ ở trường.
Chăn Tha mặt mũi phụng phịu khi thấy Orange có những cử chỉ thân mật với tôi. Cũng chỉ vì vậy mà sau này cô bé giận tôi gần một tháng không thèm dạy học tiếp.
Cô Kechia khuyên bà giáo quay lại dạy học vì giáo viên đang rất thiếu. Việc này cô Kechia có thể giúp bà giáo được. Qua câu chuyện với cô giáo mẹ con Orange cũng biết công việc và thân phận hiện tại của tôi.
- Mọi việc khác chị có thể nhờ cậu Chăn Thu này. Cô Kechia nói thêm.
- Con cũng không chắc giúp được gì đâu. Nhưng việc gì làm được con sẽ cố gắng.
Cô Kechia mời mọi người ở lại ăn cơm. Nhưng tôi có việc nên về trước. Hẹn đầu giờ chiều sẽ quay lại đón hai mẹ con Orange về thăm nhà cũ. Tôi cũng xin phép cô giáo cho nghỉ buổi chiều.
Chăn Tha tiễn tôi xuống nhà như mọi khi, nhưng cô bé không vui vẻ như mọi khi. Khi xuống dưới nhà cô bé mới hỏi :
- Sao anh lại quen họ ? Quen lúc nào mà cô gái kia có vẻ thân mật với anh vậy ?
- Không có gì. Gần năm trước anh đi công tác mấy ngày ở Sihanoukville nên quen họ thôi. Anh ở dưới đó có vài ngày thôi. Không thân lắm.
Chăn Tha lườm tôi :
- Không thân lắm...sao cô ta cứ như vậy ? Em không tin anh được.
- Ồ, cô ta cũng như em thôi. Không có gì.
Chăn Tha không nói gì nữa và quay lưng đi thẳng lên nhà.
Buổi chiều tôi đưa hai mẹ con bà giáo tìm về nhà cũ. Ngôi nhà của họ nằm trong khu vực A40 gần sân bóng mini mà hồi mới sang đại đội cảnh vệ hay đá bóng. Vẫn là anh em cảnh vệ cũ, nên tôi dễ dàng đưa hai mẹ con họ vào. Căn nhà cũ cũng là căn nhà sàn điển hình của Campuchia. Nhưng đã đổ nát gần hết, bỏ hoang. Bà giáo bước vào nhà, tìm lại những kỷ vật hồi xưa của gia đình, cũng chẳng còn gì nhiều. Tôi nhớ hồi xưa khi vẽ sơ đồ bảo vệ khu vực này thì căn nhà gỗ này còn tương đối chắc chắn. Vậy mà giờ chỉ còn cái sàn nhà đổ nát. Có lẽ lính ta cho dân vào phá dỡ hết rồi.
Ngồi chơi với anh em cảnh vệ gần 1h tôi mới quay lại đưa mẹ con bà giáo về.
- Nhà của má giờ trong khu vực chuyên gia nên không dựng lại để ở được. Lúc sáng cô Kechia có nói gần đó có căn hộ ở tốt. Má nên thuê chỗ đó ở cho đàng hoàng. Công việc thì tuần sau Sony đã đi làm, má chắc cũng đi làm nhanh thôi. Còn Orange thì để đó con xin việc cho.
Orange hỏi tôi :
- Anh Chăn Thu xin cho em làm việc gì ?
- Hiện giờ anh cũng không biết. Nhưng sẽ nhanh thôi. Giờ cứ về nhà và trong lúc chờ thì em cứ đi chơi làm quen với cuộc sống Phnom Penh đi.
- Anh sẽ đưa em đi chơi chứ ?
- Anh rất bận, không có nhiều thời gian đâu. Còn lo xin việc cho em nữa mà. Giờ anh về. Có việc gì anh sẽ qua tìm.
Đi vào nhà, tôi lấy đưa cho bà giáo cái phong bì đã chuẩn bị sẵn :
- Con có ít tiền giúp má chi tiêu những ngày đầu.
Bà giáo không chịu nhận, Orange đi vào cũng không đồng ý. Đưa đấy mãi tôi phải nói :
- Thôi được, giờ má cứ cầm lấy. Nếu không dùng đến thi trả lại con sau. Giờ thuê nhà khác cũng không rẻ đâu. Mà tháng này chưa ai đi làm.
Cuối cùng bà giáo cũng đành nhận. Tôi chào hai mẹ con ra về.
Vài hôm sau tôi cũng xin được cho Orange vào làm ở Tổng cục Du lịch khi TC này mới tách từ Bộ Hợp Tác KT - VH ra. Bà Cục Phó vốn là một người đã từng ở Thủ Đức cùng tôi.
Từ đó tôi cũng rất ít gặp Orange, mặc dù cô gái thường tìm tôi ở quán chị Năm. Những lúc thấy Orange ở đó tôi không vào. Đến một hôm tôi đến nhà cô Kechia thì nghe nói bà giáo ốm. Ở nhà cô giáo ra tôi ghé thăm nhà Orange. Bà giáo cũng gần khỏi. Bà trách tôi không hay đến chơi. Cuộc sống ba mẹ còn đã ổn định và tốt hơn hồi ở Sihanoukville rất nhiều. Ngồi chơi một lúc tôi ra về Orange đưa tôi xuống nhà. Orange giữ tôi đứng lại rồi hỏi:
- Anh Chăn Thu ? Từ khi gặp anh em rất quí mến anh. Mấy ngày ở Sihanoukville em rất vui và hạnh phúc. Nhưng về đây em thấy anh xa lạ và càng xa rời em. Không lẽ anh không có tình cảm với em ?
- Anh có tình cảm với em thì cũng không đi đến đâu. Học xong tiếng Kh'mer là anh về VN rồi. Nên giữa anh và em nên dừng ở mức độ này thôi. Vậy nhé. Một cô gái như em chắc sẽ tìm được một người tốt ở chỗ làm.
- Được. Em nghe anh và hiểu anh. Thi thoảng anh lên thăm má và em nhé. Em sẽ cố quên anh. Và không tìm gặp anh nữa. Anh đi dạo với em thêm một quãng đường không ? Tiếc là ở đây không có biển và bên cạnh em không phải là anh bộ đội VN.
Orange cười buồn bã :
- Mà thôi anh về đi. Em lên nhà với má đây.
Cô gái chào tôi và đi lên nhà.
Từ hôm đó lâu lâu tôi lại qua thăm họ. Đến 1985 thì Orange lấy chồng. Chồng cô là một đồng nghiệp. Cô về nhà chồng ở đầu cầu Monivong. Tôi vẫn thi thoảng đến thăm bà giáo đến khi tôi về VN.
10 năm sống trên đất nước Chùa Tháp với nhiều kỷ niệm vui buồn. Bao nhiêu câu chuyện đã chìm sâu vào quá khứ. Không thể nhớ nổi.
Khi nào có sự việc nào liên quan đến thì mới lại nhớ ra. Như câu chuyện " Mưa trên biển vắng " của lão Xukthal. 😂
 

zinhaicau

Xe điện
Biển số
OF-29884
Ngày cấp bằng
24/2/09
Số km
3,472
Động cơ
381,367 Mã lực
Gần 5 năm lang thang khắp nơi. Đâu còn là cậu lính 18 tuổi của tháng 1/1977 chỉ biết nhìn bà chị vừa thích vừa sợ nữa. Còn cô Orange là một cô gái lai, mang trong mình dòng máu châu Âu + Kh'mer nên rất phóng khoáng, không bị ảnh hưởng nho giáo như phụ nữ VN. Nên em đành phải trú mưa cùng cô ta trên biển vắng mấy tiếng đồng hồ. Trú mưa thôi nhé, không làm gì. Rất trong sáng 😂😂😂
Hê..hê.. em đọc nhiều Văn nghệ quân đội, với cả chuyện kể cđại đội của bác Phạn Đông. Văn phong y hệt của cụ Ăng co, nên e hiểu " trú mưa" trong hoàn cảnh này mà. Chúc cụ luôn lưu giữ những khoảnh khắc của kỷ niệm đẹp. E nghĩ nó sẽ quá mạnh để quên ạ.
 

BinhWalker

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-753624
Ngày cấp bằng
20/12/20
Số km
4,953
Động cơ
22,702 Mã lực
Sau chuyến công tác cảng Sihanoukville hầu như tôi không phải đi công tác nữa. Tình hình K cũng ổn định dần. Công việc của tôi cũng nhàn hạ. Buổi sáng lang thang ngoài chợ, giúp chuyên gia hết hạn mua quà cáp về cho gia đình, uống cafe ngoài quán chị Năm. Chuyên gia mình thường chỉ sang 6 tháng hoặc 1 năm. Khi về ai cũng muốn mua chút quà cho gia đình. Hồi đó chợ bên K tràn ngập đồ Thái. Nhìn cái gì cũng thích mua mà tiền dành dụm không nhiều. Tôi hay dẫn họ ra chợ mua chịu và mua thêm một ít hàng có thể bán có lãi. Vậy là khi về HN họ bán đi là được lãi tiền quà cho gia đình. Còn vốn lại gửi sang cho tôi trả bà con ở chợ.
Buổi chiều tôi đi học tiếng K. Tối chú Đ đi đâu thì đi theo. Hầu như tối nào chú Đ cũng có việc đến gặp các LĐ Campuchia.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua. Và tôi cũng quên dần bà giáo già với hai cô gái nơi thành phố cảng.
Hơn nửa năm sau. Một buổi sáng tôi ghé qua quán chị Năm, chưa kịp ngồi xuống, chị Năm đã kêu :
- Này, hôm qua có cô gái xinh lắm tìm em đó. Nhưng chị bảo hôm nay không thấy em ra. Hôm qua thì có ra uống cafe.
Tôi ngẩn người ra hỏi :
- Là ai vậy chị Năm ?
- Một cô Campuchia lai Âu ở Kong pong Xom về. Nói có quen chú Chăn Thu.
- À, em nhớ rồi. Cách đây gần năm em đi công tác dưới đó có quen một cô gái dưới đó. Giờ cô ta đâu chị ?
- Cô ấy nói sáng nay có việc. Nếu em ra thì bảo em sáng mai ra.
- Dạ. Cảm ơn chị Năm. Mai cô ta có ra chị nói chờ em một chút.
Có lẽ gia đình bà giáo đã rời Sihanoukville về Phnom Penh rồi. Không biết họ có khó khăn gì không ?
Với sự quen biết của tôi hiện nay, nếu họ có khó khăn tôi có thể giúp họ được nhiều vấn đề.
Sáng hôm sau tôi ra quán chị Năm sớm ngồi chờ Orage. Một lúc sau thấy Orange bước vào, cô đi vào chiếc bàn ở góc ngồi xuống và đưa mắt tìm một bóng quân phục bộ đội VN, nhưng không thấy ai. Tôi đứng lên đến chiếc bàn của cô và ngồi xuống trước mặt.
- Ôi, anh Chan Thu. Trông anh lạ quá không giống anh bộ đội VN hồi nào. Anh giải ngũ hồi nào ?
- Anh vẫn là bội đội. Về Phnom Penh anh ít mặc quân phục. Em về Phnom Penh chơi hay cùng má về đây luôn ?
- Cả nhà em về luôn. Em về được hai ngày thì đi tìm anh.
- Vậy cả nhà ở đâu ? Công việc sắp xếp ra sao rồi.
- Chú em thuê tạm một cái nhà nhỏ gần sân Olympus. Chú em sẽ xin cho chị Sony làm ngân hàng. Còn em và má chưa biết sao ? Để từ từ rồi tính vậy. Gặp được anh em vui lắm. Mà tiếng Kh'mer giờ anh nói giỏi lắm rồi, lấy vợ Campuchia được rồi.
Cô gái vui vẻ, cười nói ríu rít. Cô không còn nói chậm như lần trước gặp tôi.
- Anh vẫn đang học tiếng Kh'mer hàng ngày. Thế này nhé, chiều này anh bận học rồi. Sáng mai anh sẽ qua chỗ em thăm má. Đưa hai mẹ con qua nhà cô giáo của anh chơi. Em về nói trước với má đi. Còn công việc của em thì anh sẽ hỏi xem công việc nào phù hợp với anh sẽ xin cho. Biết thạo tiếng Pháp và tiếng Anh như em thì dễ thôi.
Ngồi nói chuyện với Orange một lúc nữa tôi cùng Orange ra về.
Cô gái vui vẻ chia tay tôi và ghi cho tôi địa chỉ ở tạm của mấy mẹ con. Cô không quên dặn tôi :
- Sáng mai anh đến sớm nhé.
Buổi chiều học tôi nhắn cô Kechia là sáng mai sẽ đến thăm cô và đưa một người bạn cũ của cô đến.
Sáng hôm sau, tôi tìm đến nhà của Orage. Mấy mẹ con họ thuê một căn phòng nhỏ ở khu chợ Olympus, có lẽ kinh tế họ cũng không dư dả gì. Bà giáo gặp lại tôi rất mừng, dù sao tôi cũng là người quen cũ ở cái đất Phnom Penh này. Tôi nói :
- Con đưa má và em đến nhà cô Kechia chơi, nhà họ cũng chỉ còn hai mẹ con thôi. Cô sống cùng cô con gái nhỏ tên Chăn Tha.
Orage nhướn mày hỏi tôi :
- Chăn Tha hay Chăn Thu ?
Tôi cười :
- Chăn Tha, cô bé này nhỏ tuổi mà mới 17-18 gì đó thôi.
Cô Kechia gặp lại mẹ con bà giáo cũng rất vui mừng. Họ ngồi ôn lại những kỷ niệm ở trường Sisowath, nhắc đến những đồng nghiệp cũ ở trường.
Chăn Tha mặt mũi phụng phịu khi thấy Orange có những cử chỉ thân mật với tôi. Cũng chỉ vì vậy mà sau này cô bé giận tôi gần một tháng không thèm dạy học tiếp.
Cô Kechia khuyên bà giáo quay lại dạy học vì giáo viên đang rất thiếu. Việc này cô Kechia có thể giúp bà giáo được. Qua câu chuyện với cô giáo mẹ con Orange cũng biết công việc và thân phận hiện tại của tôi.
- Mọi việc khác chị có thể nhờ cậu Chăn Thu này. Cô Kechia nói thêm.
- Con cũng không chắc giúp được gì đâu. Nhưng việc gì làm được con sẽ cố gắng.
Cô Kechia mời mọi người ở lại ăn cơm. Nhưng tôi có việc nên về trước. Hẹn đầu giờ chiều sẽ quay lại đón hai mẹ con Orange về thăm nhà cũ. Tôi cũng xin phép cô giáo cho nghỉ buổi chiều.
Chăn Tha tiễn tôi xuống nhà như mọi khi, nhưng cô bé không vui vẻ như mọi khi. Khi xuống dưới nhà cô bé mới hỏi :
- Sao anh lại quen họ ? Quen lúc nào mà cô gái kia có vẻ thân mật với anh vậy ?
- Không có gì. Gần năm trước anh đi công tác mấy ngày ở Sihanoukville nên quen họ thôi. Anh ở dưới đó có vài ngày thôi. Không thân lắm.
Chăn Tha lườm tôi :
- Không thân lắm...sao cô ta cứ như vậy ? Em không tin anh được.
- Ồ, cô ta cũng như em thôi. Không có gì.
Chăn Tha không nói gì nữa và quay lưng đi thẳng lên nhà.
Buổi chiều tôi đưa hai mẹ con bà giáo tìm về nhà cũ. Ngôi nhà của họ nằm trong khu vực A40 gần sân bóng mini mà hồi mới sang đại đội cảnh vệ hay đá bóng. Vẫn là anh em cảnh vệ cũ, nên tôi dễ dàng đưa hai mẹ con họ vào. Căn nhà cũ cũng là căn nhà sàn điển hình của Campuchia. Nhưng đã đổ nát gần hết, bỏ hoang. Bà giáo bước vào nhà, tìm lại những kỷ vật hồi xưa của gia đình, cũng chẳng còn gì nhiều. Tôi nhớ hồi xưa khi vẽ sơ đồ bảo vệ khu vực này thì căn nhà gỗ này còn tương đối chắc chắn. Vậy mà giờ chỉ còn cái sàn nhà đổ nát. Có lẽ lính ta cho dân vào phá dỡ hết rồi.
Ngồi chơi với anh em cảnh vệ gần 1h tôi mới quay lại đưa mẹ con bà giáo về.
- Nhà của má giờ trong khu vực chuyên gia nên không dựng lại để ở được. Lúc sáng cô Kechia có nói gần đó có căn hộ ở tốt. Má nên thuê chỗ đó ở cho đàng hoàng. Công việc thì tuần sau Sony đã đi làm, má chắc cũng đi làm nhanh thôi. Còn Orange thì để đó con xin việc cho.
Orange hỏi tôi :
- Anh Chăn Thu xin cho em làm việc gì ?
- Hiện giờ anh cũng không biết. Nhưng sẽ nhanh thôi. Giờ cứ về nhà và trong lúc chờ thì em cứ đi chơi làm quen với cuộc sống Phnom Penh đi.
- Anh sẽ đưa em đi chơi chứ ?
- Anh rất bận, không có nhiều thời gian đâu. Còn lo xin việc cho em nữa mà. Giờ anh về. Có việc gì anh sẽ qua tìm.
Đi vào nhà, tôi lấy đưa cho bà giáo cái phong bì đã chuẩn bị sẵn :
- Con có ít tiền giúp má chi tiêu những ngày đầu.
Bà giáo không chịu nhận, Orange đi vào cũng không đồng ý. Đưa đấy mãi tôi phải nói :
- Thôi được, giờ má cứ cầm lấy. Nếu không dùng đến thi trả lại con sau. Giờ thuê nhà khác cũng không rẻ đâu. Mà tháng này chưa ai đi làm.
Cuối cùng bà giáo cũng đành nhận. Tôi chào hai mẹ con ra về.
Vài hôm sau tôi cũng xin được cho Orange vào làm ở Tổng cục Du lịch khi TC này mới tách từ Bộ Hợp Tác KT - VH ra. Bà Cục Phó vốn là một người đã từng ở Thủ Đức cùng tôi.
Từ đó tôi cũng rất ít gặp Orange, mặc dù cô gái thường tìm tôi ở quán chị Năm. Những lúc thấy Orange ở đó tôi không vào. Đến một hôm tôi đến nhà cô Kechia thì nghe nói bà giáo ốm. Ở nhà cô giáo ra tôi ghé thăm nhà Orange. Bà giáo cũng gần khỏi. Bà trách tôi không hay đến chơi. Cuộc sống ba mẹ còn đã ổn định và tốt hơn hồi ở Sihanoukville rất nhiều. Ngồi chơi một lúc tôi ra về Orange đưa tôi xuống nhà. Orange giữ tôi đứng lại rồi hỏi:
- Anh Chăn Thu ? Từ khi gặp anh em rất quí mến anh. Mấy ngày ở Sihanoukville em rất vui và hạnh phúc. Nhưng về đây em thấy anh xa lạ và càng xa rời em. Không lẽ anh không có tình cảm với em ?
- Anh có tình cảm với em thì cũng không đi đến đâu. Học xong tiếng Kh'mer là anh về VN rồi. Nên giữa anh và em nên dừng ở mức độ này thôi. Vậy nhé. Một cô gái như em chắc sẽ tìm được một người tốt ở chỗ làm.
- Được. Em nghe anh và hiểu anh. Thi thoảng anh lên thăm má và em nhé. Em sẽ cố quên anh. Và không tìm gặp anh nữa. Anh đi dạo với em thêm một quãng đường không ? Tiếc là ở đây không có biển và bên cạnh em không phải là anh bộ đội VN.
Orange cười buồn bã :
- Mà thôi anh về đi. Em lên nhà với má đây.
Cô gái chào tôi và đi lên nhà.
Từ hôm đó lâu lâu tôi lại qua thăm họ. Đến 1985 thì Orange lấy chồng. Chồng cô là một đồng nghiệp. Cô về nhà chồng ở đầu cầu Monivong. Tôi vẫn thi thoảng đến thăm bà giáo đến khi tôi về VN.
10 năm sống trên đất nước Chùa Tháp với nhiều kỷ niệm vui buồn. Bao nhiêu câu chuyện đã chìm sâu vào quá khứ. Không thể nhớ nổi.
Khi nào có sự việc nào liên quan đến thì mới lại nhớ ra. Như câu chuyện " Mưa trên biển vắng " của lão Xukthal. 😂
Thế là tình quân dân chưa thắm thiết lắm rồi :) có những rào cản ngăn trở tình yêu Việt Cam
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top