- Biển số
- OF-34078
- Ngày cấp bằng
- 26/4/09
- Số km
- 277
- Động cơ
- 476,721 Mã lực
Cụ chủ thớt đúng chất lính Hà Nội, con nhà binh mà vẫn rất hào hoa, phong nhã.
Cụ viết hay quá. Hồi ký này cụ nên copy lại trên máy tính rồi lưu lại cho con cháu đọc, có thể dựng thành kịch bản làm film được. Cho em tò mò chút là sau này cụ còn liên lạc với anh em nhà Đara và Chân Thu nữa không. Nếu không thì em hi vọng là họ hoặc người quen của họ ở Pháp hay đâu đó vô tình đọc được những ký ức này rồi liên lạc qua Viber hoặc Zalo với cụ. Trái đất tròn biết đâu duyên số(...)
Buổi chiều tôi ra chợ mua vài thứ lặt vặt cho anh em họ: 1 cái xà rông, 2 khăn croma (krama), 1 cái túi trống mấy thư linh tinh cần dùng khi đi đường. Qua quán chị Năm tôi nói :
- Cầm mấy thứ này dùng, đổi cho em mấy đồ cũ hơn.
- Ủa, sao đổi đồ mới lấy đồ cũ vậy trời.
Em có việc cần đồ cũ, nhưng sạch sẽ một chút.
- Mày nghĩ chị ăn mặc dơ lắm sao ?
- Không, em đâu dám nghĩ bà chị như vậy. Thôi chị giúp em lẹ đi em đang cần. Mà đổi luôn cả túi chị nhé. Cái túi, xà rông và 2 cái khăn. Mấy thứ lặt vặt thì cứ để đó.
Chị Năm cầm cả túi chạy lên lầu. Một lúc sau quay xuống trả lại tôi một túi đồ cũ.
Mang túi về nhà, suy nghĩ đắn đo hồi lâu tôi mở ngăn kéo bàn nơi để 2 khẩu côn xoay nòng ngắn. Lấy ra một khẩu và một hộp đạn cho vào túi. Mở gói vàng của ĐR ra tôi lấy 5 chỉ lẻ mang đi nốt.
Tối đến tôi khoác túi lên Oscar, leo thẳng lên tầng 3. ĐR đang đứng ngoài ban công ngắm đường, Chan Thu đang ngồi ủ rũ trên giường một mình vẻ mặt buồn bã. Thấy tôi lên ĐR đi vào. Tôi lấy mấy món đồ trong túi ra bày lên giường nói:
- Cái xà rông này trước khi đi Chan Thu mặc vào, hai cái khăn cho 2 người, đội đầu, hay quàng cổ tùy lúc. Bỏ balo lại vài bộ quần áo thì cho vào túi trống này. Còn vài vỉ thuốc và con dao nhỏ mang đi khi cần sử dụng.
Tôi tặng anh khẩu súng và hộp đạn này cầm đi đường phòng bất trắc. Hai người cầm thêm 5 chỉ đi đường khi cần có cái mà xài. Anh chắc chưa biết sử dụng súng này, tôi sẽ hướng dẫn anh vài phút là được.
ĐR vâng dạ, rồi chăm chú ngồi xem tôi hướng dẫn. Một lát sau đã tháo lắp đạn tương đối thành thạo.
Tôi nói thêm
- Ổ quay này có 6 viên đạn, chỉ lắp 5 viên thôi. Viên đầu tiên sẽ không có và nằm ngay nòng súng, bắn phát đầu sẽ không có đạn, phát thứ hai mới nổ. Nên khi rút súng phải bóp cò 2 phát liền. Vì anh chưa quen dùng nên phải như vậy cho an toàn.
ĐR nhét khẩu súng vào bụng thử đứng lên ngồi xuống nhưng có vẻ hơi vướng.
- Anh chưa quen nên có vẻ hơi gượng. Giờ lấy lấy cái bao ra đây, cho vào bao rồi lấy băng dính buộc vào bắp chân xem có dễ dàng hơn không ?
ĐR làm theo lời tôi và gật gù :
- Dạ thoải mái hơn rồi.
- Anh nên buộc cái bao vào phía trong chân trái sẽ thuận và kín đáo hơn.
Chan Thu nhìn chúng tôi nói chuyện không nói câu nào. ĐR nhìn Chan Thu nháy mắt ra hiệu với tôi rồi đi ra khỏi phòng. Chan Thu liền ôm chầm lấy tôi, khóc như mưa gió. Tôi yên lặng mặc cho em khóc một lúc rồi nhẹ nhàng nói cho qua chuyện:
- Không vấn đề gì đâu, em cứ đi. Sau này anh sẽ tìm em.
Nói cho cô bé đỡ thương cảm, bản thân tôi biết lần này chia tay sẽ rất khó gặp lại.
Nghe tôi nói vậy, Chan Thu sực nhớ ra điều gì, vội lấy trong balo một tấm ảnh đưa cho tôi.
- Đây là ảnh em chụp ở PP. Phía sau em ghi 2 số điện thoại, một của cô em ở BK, và một là của nhà ba má bên Paris. Em sẽ mong tiếng chuông điện thoại của anh hàng ngày. Đừng làm em thất vọng.
Nói xong em lại dụi đầu vào ngực tôi thổn thức. Để Chan Thu khóc một lúc nữa tôi đứng lên nói :
- Anh đi về sớm. Còn thời gian em xuống nhà hỏi vợ anh Hêng cách cuốn xà rông và đội khăn đi, không mặc quen dễ bị tụt lắm. Đang đi đường mà tụt thì không có chỗ nào mà chui đâu.
Cô bé đấm nhẹ tôi một cái rồi ôm ghì lấy tôi hôn như mưa lên mặt. Khó khăn lắm mới gỡ được ra.
- Em ngồi trên này, anh xuống nói chuyện với ĐR một chút rồi về luôn.
Xuống nhà thấy ĐR đứng chờ ở vỉa hè. Thấy tôi ĐR hỏi:
- Em tôi thế nào ?
- Vẫn vậy thôi. Nhưng anh yên tâm, cô bé sẽ theo anh đi Thái.
- Làm phiền anh quá. Trước lúc anh đến nó vẫn khăng khăng đòi ở lại với anh.
Chìa tấm ảnh của Chan Thu ra ra tôi nói :
- Đây là bằng chứng Chan Thu sẽ đi cùng anh. Đằng sau còn 2 số ĐT, anh xem có đúng không ?
Cầm tấm ảnh xem trước sau xong ĐR lấy cây bút :
- Vẫn thiếu để tôi ghi thêm cho đầy đủ.
ĐR viết thêm 4 chữ : Bảo Nam, Bảo Yến. Rồi nói:
- Đây là tên VN của hai anh em tôi, nếu anh gọi thì gọi theo hai tên này.
Tôi cầm lại tấm ảnh rồi ra về. Trong lòng vẫn nặng trĩu, ngồi ngào sân đốt thuốc liên tục rà soát lại toàn bộ câu chuyện, và kế hoạch ra đi của hai anh em họ. Thấy không có gì sơ hở. Chỉ một điều e ngại duy nhất : Nếu họ không đi được đến Koh kong mà bị chặn lại dọc đường thì bản thân tôi khả năng sẽ bị phiền phức lớn. Ngày mốt trông chờ vào may rủi thôi. Họ bị chặn lại thì sẽ bị đưa về VN . Nếu họ khai ra tôi giúp họ, dù chỉ là gián tiếp thì khả năng tước quân tịch khá cao. Tặc lưỡi, thôi kệ dù sao cũng lỡ đến bước này rồi. Nếu sự thật điều đó xảy ra. Tôi sẽ cùng anh em họ tiếp tục đi. Đi cùng tôi khả năng họ sẽ an toàn hơn và chắc sẽ thoát.
(...)
Bài này em nghe trên đài lâu lắm rồi giờ nghe lại vẫn phê. Phải công nhận NSND Trung Đức hát hay thật, chắc nhạc sĩ sáng tác bài " Kỷ niệm mối tình đầu" này cũng có một mối tình dang dở với cô giao liên như cụ angkorwat vậy.Thưa cụ angkorwat,
Em ít tuổi hơn cụ, nhưng cũng cùng thế hệ với cụ nên rất hiểu và đồng cảm với cụ. Những cảm nghĩ về hồ ký của cụ thì các cụ/mợ đã nói hộ hết cho em rồi. Trong tâm khảm em thì thực sự cảm phục cụ và pha chút thương cảm cụ và mấy nhân vật chị em. Chả biết có gì cảm ơn cụ, em xin gửi cụ và các cụ/mợ món quà nhỏ này thay cho lời nói cảm ơn tới cụ. Chúc cụ và gia đình khoẻ mạnh, hạnh phúc.
(...)(...) Còn vài ngày nữa là sẽ phải xa anh em Chan Thu, cảm giác vui buồn lẫn lộn. Vui vì cũng đã giúp được họ một công việc lớn, buồn vì phải xa Chan Thu dù muốn hay không thì tôi cũng có cảm tình nhiều với cô bé này. Từ đó tối nào tôi cũng lên chơi với anh em họ. Hôm thì ngồi nói chuyện với ông anh, hôm thì đưa Chan Thu đi dạo. Qua câu chuyện ĐR kể thì em biết thêm. Sau khi bị kẹt lại bên Pháp thì ba má cậu ta vốn là hai bác sĩ nha khoa, vì vậy họ đã nhờ họ hàng bạn bè ổn định cuộc sống và mở một phòng khám nhỏ. 6-7 năm trôi qua cuộc sống ngày càng khấm khá, họ đang có dự định cùng một số đồng nghiệp mở một bệnh viện tư nhỏ, chủ yếu phục vụ bà con Việt kiều bên đó, và làm từ thiện chữa bệnh miễn phí cho những người nghèo. Hai anh em sang đó sẽ cũng học ngành y rồi về làm cùng ba má họ. Có hôm ĐR nói:
- Hay là anh đi cùng chúng tôi, sang đó tôi lấy danh dự đảm bảo với anh sẽ không để anh chịu bất cứ thiệt thòi nào. Ba má tôi sẽ coi anh như người con lớn trong nhà.
- Tôi chưa thể đi cùng hai người lúc này. Anh biết đấy, hiện tại tôi là một người lính. Phía sau tôi là bố mẹ anh em, nếu tôi đi sẽ là kẻ đào ngũ, mang thêm tội phản bội tổ quốc, vậy gia đình tôi sẽ ra sao ? Thậm chí tôi có sang đến Pháp nếu cần thiết họ cũng có thể lôi tôi về được.
ĐR nghe tôi nói thở dài:
- Đúng là anh có cái khó của anh, em gái tôi sẽ nhớ anh lắm.
Một hôm trong lúc đưa Chan Thu đi dạo em nói với tôi:
- Hay em ở lại đây cùng anh, chờ khi nào anh hết bộ đội thì anh đi cùng em. Trong thời gian ở lại em sẽ giúp anh Hêng bán hàng.
Tôi lắc và nói :
- Em không thể ở lại, vì khó khăn lắm anh mới tìm được đường cho hai người ra đi. Cứ cho là anh đồng ý cho em ở lại thì biết lúc nào anh ra quân ? 1 năm, 2 năm, 5 năm... Hoặc một ngày nào đó họ điều anh lên biên giới đánh nhau và anh vĩnh viễn không bao giờ trở về thì em sẽ ra sao ? Tốt nhất em đừng suy nghĩ nhiều. Vui vẻ lên đường, biết đâu có ngày chúng ta gặp lại nhau. Cuộc sống có nhiều bất ngờ mà. Em thấy đấy, giữa biển người mênh mông mà anh với em vẫn gặp nhau ở quán chị Năm được mà. Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.
Chan Thu im lặng, những cuộc đi dạo thường kết thúc bằng một nụ hôn vội vã.
Hơn một tuần sau, Phươn báo tôi đến nhà gặp. Vừa gặp tôi, Phươn nói:
- Chắc hai ngày nữa là đi.
Chỉ vào một người đàn ông K ngồi bên cạnh Phươn giới thiệu:
- Đây là bạn học cũ của em hồi xưa, tên Phonly nay là một chủ tàu nhỏ chạy hàng từ K đi Thái. Phông sẽ đưa người nhà anh sang đến đất Thái vào đồn cảnh sát bờ biển. Pho ly là người làm ăn tín nhiệm và đã có vài lần đưa người đi vậy.
Nhìn Phonly cũng có vẻ là người thật thà, cũng là người gốc Hoa, nên tôi hỏi :
- Kế hoạch đi như thế nào ?
- Dạ, em sẽ đón bạn anh ở cảng. Còn từ trên này xuống cảng thì phải đi theo anh Phươn. 7h sáng ngày mốt sẽ đi từ đây, tối khuya ngày mốt sẽ lên tàu, nhanh thì 1 ngày, chậm thì 2 ngày sẽ tới nơi. Hai người đi thì mất 7 cây vàng. Anh đưa trước em 3 cây chiều nay em đi trước. Còn lại 4 cây em sẽ nhận sau khi bạn anh gửi thư về báo bình an.
- Được, hai người chờ tôi về lấy vàng và đưa bạn tôi đến làm quen.
Tôi vội vã quay về gọi anh em ĐR, không quên bảo ĐR mang theo số vàng của họ.
Đưa hai anh em vào gặp Phươn và Phonly tôi giới thiệu sơ qua bọn họ với nhau. Và nói kế hoạch ra đi với ĐR. ĐR thở phào vui mừng, còn Chan Thu thì trái lại vẻ mặt rất buồn, bản thân tôi cũng có cảm giác hụt hẫng.
Lấy trong túi ra gói vàng còn tất cả 6,5 cây ĐR đưa cả cho tôi. Tôi đưa cho Phonly 3 cây vàng, Phonly nhận vàng xong đứng lên chào chúng tôi rồi ra về. Tôi hỏi Phươn gặng hỏi Phươn :
- Bạn cậu có tin tưởng tuyệt đối được không ?
Phươn cười lớn :
- Anh yên tâm, có làm sao em đền anh hết, mà sơ sảy điều gì vợ em nó xé xác em. Nó quí anh lắm, em cũng vậy, anh là người tốt, đàng hoàng không như người khác.
Tôi thầm nghĩ, vài động tác nhỏ và 100$ cho đứa bé mà phát huy tác dụng phết.
Ba chúng tôi ra về tôi nói với hai người :
- Vậy là chỉ còn hơn ngày nữa chúng ta sẽ chia tay, hai người đạt được mơ ước đoàn tụ với ba má và tôi cũng làm xong việc. Tối nay tôi sẽ qua còn mấy việc chuẩn bị cho hai người.
ĐR giọng run run cảm động:
- Chẳng biết nói gì với anh nữa, vài lời cảm ơn sáo rỗng không nói hết được tấm lòng của tôi đối với anh. Mọi lời tôi nói với anh lúc trước lúc nào cũng còn nguyên giá trị.
Chan Thu cúi đầu nói nói nhỏ:
- Tối lên chơi với em nghe anh.
Tôi gật đầu và ra về.
(...)
Sáng hôm sau tôi không ra chợ ngồi nhà dịch tài liệu tôi nhớ là " Hiệp định dẫn độ giữa Cu ba - Kampuchia " vì trong đó có từ " dẫn độ" tra từ điển không ra, phải tìm trong từ điển K - Pháp rồi Pháp - Việt mới ra từ đó. Vì tài liệu cần gấp đầu giờ chiều, tuy chỉ có 3 trang giấy mà cũng bù đầu do mới học chính quy tiếng K. Cuối cùng sắp đến giờ cơm trưa cũng xong. Trả lại tài liệu cho phòng lãnh sự. Tôi xuống nhà bếp ăn vội bát cơm rồi lên Oscar. Biết BY rất mong tôi, chắc lại khóc hết nước mắt ( từ giờ tôi sẽ gọi anh em họ theo tên tiếng Việt)(...)
Buổi chiều tôi ra chợ mua vài thứ lặt vặt cho anh em họ: 1 cái xà rông, 2 khăn croma, 1 cái túi trống mấy thư linh tinh cần dùng khi đi đường. Qua quán chị Năm tôi nói :
- Cầm mấy thứ này dùng, đổi cho em mấy đồ cũ hơn.
- Ủa, sao đổi đồ mới lấy đồ cũ vậy trời.
Em có việc cần đồ cũ, nhưng sạch sẽ một chút.
- Mày nghĩ chị ăn mặc dơ lắm sao ?
- Không, em đâu dám nghĩ bà chị như vậy. Thôi chị giúp em lẹ đi em đang cần. Mà đổi luôn cả túi chị nhé. Cái túi, xà rông và 2 cái khăn. Mấy thứ lặt vặt thì cứ để đó.
Chị Năm cầm cả túi chạy lên lầu. Một lúc sau quay xuống trả lại tôi một túi đồ cũ.
Mang túi về nhà, suy nghĩ đắn đo hồi lâu tôi mở ngăn kéo bàn nơi để 2 khẩu côn xoay nòng ngắn. Lấy ra một khẩu và một hộp đạn cho vào túi. Mở gói vàng của ĐR ra tôi lấy 5 chỉ lẻ mang đi nốt.
Tối đến tôi khoác túi lên Oscar, leo thẳng lên tầng 3. ĐR đang đứng ngoài ban công ngắm đường, Chan Thu đang ngồi ủ rũ trên giường một mình vẻ mặt buồn bã. Thấy tôi lên ĐR đi vào. Tôi lấy mấy món đồ trong túi ra bày lên giường nói:
- Cái xà rông này trước khi đi Chan Thu mặc vào, hai cái khăn cho 2 người, đội đầu, hay quàng cổ tùy lúc. Bỏ balo lại vài bộ quần áo thì cho vào túi trống này. Còn vài vỉ thuốc và con dao nhỏ mang đi khi cần sử dụng.
Tôi tặng anh khẩu súng và hộp đạn này cầm đi đường phòng bất trắc. Hai người cầm thêm 5 chỉ đi đường khi cần có cái mà xài. Anh chắc chưa biết sử dụng súng này, tôi sẽ hướng dẫn anh vài phút là được.
ĐR vâng dạ, rồi chăm chú ngồi xem tôi hướng dẫn. Một lát sau đã tháo lắp đạn tương đối thành thạo.
Tôi nói thêm
- Ổ quay này có 6 viên đạn, chỉ lắp 5 viên thôi. Viên đầu tiên sẽ không có và nằm ngay nòng súng, bắn phát đầu sẽ không có đạn, phát thứ hai mới nổ. Nên khi rút súng phải bóp cò 2 phát liền. Vì anh chưa quen dùng nên phải như vậy cho an toàn.
ĐR nhét khẩu súng vào bụng thử đứng lên ngồi xuống nhưng có vẻ hơi vướng.
- Anh chưa quen nên có vẻ hơi gượng. Giờ lấy lấy cái bao ra đây, cho vào bao rồi lấy băng dính buộc vào bắp chân xem có dễ dàng hơn không ?
ĐR làm theo lời tôi và gật gù :
- Dạ thoải mái hơn rồi.
- Anh nên buộc cái bao vào phía trong chân trái sẽ thuận và kín đáo hơn.
Chan Thu nhìn chúng tôi nói chuyện không nói câu nào. ĐR nhìn Chan Thu nháy mắt ra hiệu với tôi rồi đi ra khỏi phòng. Chan Thu liền ôm chầm lấy tôi, khóc như mưa gió. Tôi yên lặng mặc cho em khóc một lúc rồi nhẹ nhàng nói cho qua chuyện:
- Không vấn đề gì đâu, em cứ đi. Sau này anh sẽ tìm em.
Nói cho cô bé đỡ thương cảm, bản thân tôi biết lần này chia tay sẽ rất khó gặp lại.
Nghe tôi nói vậy, Chan Thu sực nhớ ra điều gì, vội lấy trong balo một tấm ảnh đưa cho tôi.
- Đây là ảnh em chụp ở PP. Phía sau em ghi 2 số điện thoại, một của cô em ở BK, và một là của nhà ba má bên Paris. Em sẽ mong tiếng chuông điện thoại của anh hàng ngày. Đừng làm em thất vọng.
Nói xong em lại dụi đầu vào ngực tôi thổn thức. Để Chan Thu khóc một lúc nữa tôi đứng lên nói :
- Anh đi về sớm. Còn thời gian em xuống nhà hỏi vợ anh Hêng cách cuốn xà rông và đội khăn đi, không mặc quen dễ bị tụt lắm. Đang đi đường mà tụt thì không có chỗ nào mà chui đâu.
Cô bé đấm nhẹ tôi một cái rồi ôm ghì lấy tôi hôn như mưa lên mặt. Khó khăn lắm mới gỡ được ra.
- Em ngồi trên này, anh xuống nói chuyện với ĐR một chút rồi về luôn.
Xuống nhà thấy ĐR đứng chờ ở vỉa hè. Thấy tôi ĐR hỏi:
- Em tôi thế nào ?
- Vẫn vậy thôi. Nhưng anh yên tâm, cô bé sẽ theo anh đi Thái.
- Làm phiền anh quá. Trước lúc anh đến nó vẫn khăng khăng đòi ở lại với anh.
Chìa tấm ảnh của Chan Thu ra ra tôi nói :
- Đây là bằng chứng Chan Thu sẽ đi cùng anh. Đằng sau còn 2 số ĐT, anh xem có đúng không ?
Cầm tấm ảnh xem trước sau xong ĐR lấy cây bút :
- Vẫn thiếu để tôi ghi thêm cho đầy đủ.
ĐR viết thêm 4 chữ : Bảo Nam, Bảo Yến. Rồi nói:
- Đây là tên VN của hai anh em tôi, nếu anh gọi thì gọi theo hai tên này.
Tôi cầm lại tấm ảnh rồi ra về. Trong lòng vẫn nặng trĩu, ngồi ngào sân đốt thuốc liên tục rà soát lại toàn bộ câu chuyện, và kế hoạch ra đi của hai anh em họ. Thấy không có gì sơ hở. Chỉ một điều e ngại duy nhất : Nếu họ không đi được đến Koh kong mà bị chặn lại dọc đường thì bản thân tôi khả năng sẽ bị phiền phức lớn. Ngày mốt trông chờ vào may rủi thôi. Họ bị chặn lại thì sẽ bị đưa về VN . Nếu họ khai ra tôi giúp họ, dù chỉ là gián tiếp thì khả năng tước quân tịch khá cao. Tặc lưỡi, thôi kệ dù sao cũng lỡ đến bước này rồi. Nếu sự thật điều đó xảy ra. Tôi sẽ cùng anh em họ tiếp tục đi. Đi cùng tôi khả năng họ sẽ an toàn hơn và chắc sẽ thoát.
(...)
Cũng có thể có những tình tiết sai, vì quá lâu rồi Nghĩ đến đâu gõ ra đến đó. Mình cũng không đọc lại nữa. Nên có thể không lộn chăng ?Cụ ơi, đoạn giữa cụ cố nhớ thêm còn tình tiết nào không cụ, em cứ thấy nó sai sai.
Em đùa cụ đoạn hôn cái rồi về thôiCũng có thể có những tình tiết sai, vì quá lâu rồi Nghĩ đến đâu gõ ra đến đó. Mình cũng không đọc lại nữa. Nên có thể không lộn chăng ?
Chỗ em cách đáy vài năm có cụ ( quê nam định) hành nghề sắt vụn ở mặt đường.mang hàn hơi xì vào cái cục sắt to như thùng gánh nc.thế là bùm..ôi trời cụ đó đc nhân thân và nhân dân tìm kiếm từ chiều đến 11 h đêm cũng chỉ còn chừng 2 kg..hàng xóm em là lính đi B , sau ctac tùy viên qs bên anh kim ủn ra xem bảo rằng " chú ước nó chỉ phát huy 10 kg thuốc là giỏi lắm rồi..thuốc đã hỏng gần hết.chú đi B mà nghe mấy ông dạy lý thuyết nhảy vào hố bom cũ để tránh bom thì xanh cỏ lâu rồi..lý thuyết đó mang áp dụng khi gặp bom rải thảm của M là đi gần 100%."..trở lại vụ nổ thì em ngó cách 50 m thấy cây cụt ngọn.sát vỉa hè là 1 hố dài chừng 1,8 đến 2 m. xác người đi đường vẫn nằm đó, oto tải lao vào nhà dân .lái xe thấy bảo chết. Sắt hộp 40*80 cách 30 m thủng như giấy..trần btct mái tầng 3, 4 của nhà gần nhất bị khoan xuyên ...công an ngăn đường ,em vòng qua các phố trong mà cách 2 dãy nhà + 1 con đường ( tổng ước 52 m) cửa kính nhà dân tan tành...bọn em uống nc cách 7, 800 m và cách rất nhiều lô nhà 4 t mà còn thấy mảnh gang rơi mái quán..chủ quán bảo " mệ thằng nào nghịch ném cái gì " . Thế mới biết sức mạnh vk nổ nó kinh cụ nhỉ.Lần đầu tiên mình biết đến bom bi là tháng 11/76 ở tiểu đoàn huấn luyện. Hôm ấy là 5h chiều toàn đại đội đi tăng gia, cuốc đất trồng rau. Bỗng phía cuối vườn nghe tiếng ầm. Một lính gục luôn xuống anh em chạy lại. Thì ra cuốc phải bom bi, lưỡi cuốc bị xé rách làm đôi, cậu lính tân binh thì bị mảnh găm đầy phía trước, một viên bi đã xuyên đúng tim và hy sinh tại chỗ. Người lính đầu tiên của lứa 1976 Hà nội hy sinh.
Đợt đó khu Hai Bà Trưng đi hơn 300 người hy sinh rải rác, tương đối nhiều. Mất nhiều nhất là anh em ra Cao Bằng 1979 đánh Tàu. Sau đó xuất ngũ về được hơn 60 người. Hiện còn chưa đến 40 người.
Chuyện này còn dài dòng lắm. Cũng chẳng ngờ mình bị cuốn vào. Đến mệt, nhưng tính mình đã giúp ai thì giúp đến cùng. Nên cuộc sống cũng chịu nhiều thiệt thòi.Em đùa cụ đoạn hôn cái rồi về thôi
Giờ em vẫn thức chờ chương mới của cụ đây:e
Vụ cưa bom ở Văn Phú - Hà Đông, hả cụ?Chỗ em cách đáy vài năm có cụ ( quê nam định) hành nghề sắt vụn ở mặt đường.mang hàn hơi xì vào cái cục sắt to như thùng gánh nc.thế là bùm..ôi trời cụ đó đc nhân thân và nhân dân tìm kiếm từ chiều đến 11 h đêm cũng chỉ còn chừng 2 kg..hàng xóm em là lính đi B , sau ctac tùy viên qs bên anh kim ủn ra xem bảo rằng " chú ước nó chỉ phát huy 10 kg thuốc là giỏi lắm rồi..thuốc đã hỏng gần hết.chú đi B mà nghe mấy ông dạy lý thuyết nhảy vào hố bom cũ để tránh bom thì xanh cỏ lâu rồi..lý thuyết đó mang áp dụng khi gặp bom rải thảm của M là đi gần 100%."..trở lại vụ nổ thì em ngó cách 50 m thấy cây cụt ngọn.sát vỉa hè là 1 hố dài chừng 1,8 đến 2 m. xác người đi đường vẫn nằm đó, oto tải lao vào nhà dân .lái xe thấy bảo chết. Sắt hộp 40*80 cách 30 m thủng như giấy..trần btct mái tầng 3, 4 của nhà gần nhất bị khoan xuyên ...công an ngăn đường ,em vòng qua các phố trong mà cách 2 dãy nhà + 1 con đường ( tổng ước 52 m) cửa kính nhà dân tan tành...bọn em uống nc cách 7, 800 m và cách rất nhiều lô nhà 4 t mà còn thấy mảnh gang rơi mái quán..chủ quán bảo " mệ thằng nào nghịch ném cái gì " . Thế mới biết sức mạnh vk nổ nó kinh cụ nhỉ.
À mà lứa em có thằng nhặt đc bom bi ( loại như hình cái chuông, có 2 tai .chứ k phải loại tròn nhưng chảng ai biết là bom)..khu đó xưa bị phang vì có đài phát tín..thằng vớ đc mang cho cả bọn chơi cùng chả sao.tối lại mang về để vào lỗ tường cổng ..tối bố nó đi làm về mới biết là bom..cụ vội túm 1 tai nó xách đi đc 1 đoạn thì oành ..vụ đó em đc mấy thằng sống sót kể cụ ạ.
Hay quá! Tối nào đi ngủ cũng cày thớt này. Cảm ơn cụ Angkorwat. Bố em cũng đi B năm 74. Sau đó cũng sang K và Lào. Sau đó về Phục viên quân hàm Đại Úy. Cụ bảo ngày xưa ko về thì ko có mày. Chiến tranh thật khốc liệt, ranh giới sống chết rất gần. Chúc Cụ nhiều Sức Khoẻ để viết ạh!(...)
Sáng hôm sau tôi không ra chợ ngồi nhà dịch tài liệu tôi nhớ là " Hiệp định dẫn độ giữa Cu ba - Kampuchia " vì trong đó có từ " dẫn độ" tra từ điển không ra, phải tìm trong từ điển K - Pháp rồi Pháp - Việt mới ra từ đó. Vì tài liệu cần gấp đầu giờ chiều, tuy chỉ có 3 trang giấy mà cũng bù đầu do mới học chính quy tiếng K. Cuối cùng sắp đến giờ cơm trưa cũng xong. Trả lại tài liệu cho phòng lãnh sự. Tôi xuống nhà bếp ăn vội bát cơm rồi lên Oscar. Biết BY rất mong tôi, chắc lại khóc hết nước mắt ( từ giờ tôi sẽ gọi anh em họ theo tên tiếng Việt)
Lên tới nơi đúng như dự đoán, BY nằm khóc trên giường, còn ông anh thì ra vào tỏ vẻ rất sốt ruột. Thấy bóng tôi BN vội nói :
- Anh vào xem giúp con bé chút. Từ sáng ra quán không thấy anh, về đến nhà là nằm khóc, chưa ăn gì. Tôi có mua cái bánh bao để trên bàn. Anh dỗ nó ăn lấy sức mai còn đi.
Có lẽ đã biết tôi đến, nên vào đến phòng thấy BY đã ngồi dậy. Cô bé lấy khăn lau mặt rồi ngồi xuống cạnh tôi.
- Sao rồi, em định tuyệt thực hả ? Buổi sáng, anh bận không ra đó được, dù rất muốn gặp em. Giờ em ăn cái bánh này đi rồi nói chuyện.
BY ngoan ngoãn cầm cái bánh ăn:
- Anh ngồi đây cũng được.
- Anh ra ngoài với BN. Phụ nữ xấu nhất khi ăn và đẹp nhất khi ngủ. Em muốn anh nhìn thấy em lúc xấu nhất à ?
BY lườm tôi nói:
- Con trai bắc hôm nay cũng biết nói giỡn rồi. Thôi anh ra ngoài để em ăn. Không lại chê em xấu.
Tôi bước ra ban công đứng bên BN lặng lẽ lấy thuốc lá ra hút. BN hỏi :
- Con bé ăn chưa anh.
- Đang ăn và đã vui vẻ.
BN thở dài nói :
- Cũng vì nó quá yêu anh nên mới như vậy. Tôi cũng chẳng biết khuyên can nó thế nào. Ngày mai ra đi, không biết nó sẽ ra sao nữa.
- Không có vấn đề gì lớn đâu. Sau này có dịp tôi sẽ tìm lại hai người sau.
BN trợn tròn mắt nhìn tôi:
- Anh nói thật đấy chứ !
- Đến lúc này thì phải nói vậy cho cô bé yên tâm ra đi thôi. Còn sau này thế nào thì tôi chưa nghĩ đến.
Đến đây, thì nghe BY gọi :
- Anh Hai vào chơi với em đi.
Tôi bước vào nói :
- Hôm nay anh đưa em đi dạo PP buổi chiều cho khác mọi hôm. 5h về rủ anh BN và anh Hêng đi ăn cơm chia tay.
Chúng tôi lại ra Wat Phnom đi lên ngôi chùa trên đỉnh đồi.
- Em vào chùa khấn xin đi đường bình an đi.
BY nghe lời tôi vào chùa khấn vái một lúc lâu vẻ mặt rất nghiêm túc, thành tâm. Thấy em quay ra tôi hỏi :
- Xong chưa em ? Mình xuống chân đồi ngồi chơi một lúc rồi về.
- Em đố anh em cầu khẩn cái gì ?
- Thì anh đã bảo em vào khấn bình an, mạnh khỏe mà.
- Còn nữa. Cho anh đoán.
Biết em muốn nói gì nhưng tôi lắc đầu :
- Vậy anh chịu rồi.
BY nghé sát tai tôi nói:
- Em cầu cho anh sức khỏe, sẽ đi tìm em và sẽ thuộc về em mãi mãi.
- Trời, em tham vậy anh còn của gia đình anh nữa chứ. Mà thôi, cứ tin là như vậy đi, biết đâu sau này lời cầu khẩn của em thành sự thật thì anh cũng rất vui.
Nghe tôi nói vậy nét mặt BY trở nên vui vẻ, tươi tắn. Ngồi nói chuyện một lúc, tôi kể cho em nghe sự tích núi bà Pênh ( là nơi chúng tôi đang ngồi)...
Hơn 4h chúng tôi ra về. Tôi nói với BY:
- Em lên nhà gọi anh N xuống để anh rủ anh Hêng đi ăn cơm cùng.
Em nhìn tôi hỏi :
- Gọi anh Nam nào ?
- Mai hai người rời đất K rồi, nên anh sẽ gọi tên tiếng Việt của hai người cho quen.
- Vậy em gọi anh là gì ?
- Em gọi anh là Chan Thu, anh sẽ lấy tên em của em khi vẫn sống ở đây.
- Vậy trước đây tên anh là gì ?
- Mọi vẫn gọi anh là anh Hai, chú Hai
- Em muốn hỏi tên thật của anh cơ.
- À, tên anh gần giống tên em, khác mỗi chữ cái đầu. Mà em thích gọi anh là Chan Thu hay gọi tên khác.
- Em thích anh lấy tên của em. Từ nay em cũng gọi anh là Chan Thu.
Nói xong em vui vẻ chạy lên lầu. Tôi vào nhà mời vợ chồng anh Hêng đi ăn cơm nhưng chị vợ phải trông cửa hàng.
Tôi đưa mọi người ra một nhà hàng gần bờ sông ngồi ăn mấy món cá. Vừa ăn chúng tôi vừa chuyện trò, BN rất vui vẻ. Riêng BY hầu như chỉ ngồi im uống nước.
- Em ăn đi chứ, hay không thấy ngon, em muốn ăn gì thì gọi.
- Em chưa ăn, tối về em mua bánh ăn. Ăn bây giờ anh lại chê em xấu.
Tôi cười :
- Sáng anh nói đùa đấy, vậy mà em cũng tin sao ?
- Nhưng em thấy đúng mà.
- Thế này thì em chết đói thôi. Ăn đi anh không nhìn đâu, anh ra ngoài hút thuốc cho em ăn vậy.
Tôi đi ra sát bờ sông đứng hút thuốc, suy nghĩ vẩn vơ. BN đi ra đứng bên tôi nói :
- Sáng mai tôi đi sớm. Anh còn điều gì căn dặn không ?
Chợt nghĩ ra một điều tôi vội nói :
- Đúng rồi tôi suýt quên.
Tôi chạy vào quầy thu ngân mượn cái bút và hai mảnh giấy trắng. Đưa cho BN :
- Anh viết cho tôi mấy chữ để tôi nhận được nét chữ của anh khi anh gửi thư về.
BN cầm giấy bút hỏi tôi :
- Viết cái gì ?
- " Đến nơi bình an, cảm ơn" và " Đến nơi bình, cám ơn"
BN viết xong nhìn tôi vẫn chưa hiểu gì. Tôi giải thích :
- Khi đến anh phải viết thư về cho tôi thì tôi mới trả họ nốt 4 c vàng. Nếu anh viết " Cảm ơn" thì tôi hiểu mọi việc tốt đẹp, còn nếu là " Cám ơn" thì có nghĩa là có vấn đề. Anh lưu ý viết cho chuẩn xác.
BN hiểu ra và gật đầu. BY đã ăn xong đứng sau lưng tôi hóng chuyện từ lúc nào. Giật mảnh giấy còn lại trong tay BN :
- Em cũng viết cho anh được nét chữ của em.
Rồi BY cũng hý hoáy viết vài dòng, gập tờ giấy lại em nhét vào túi áo tôi nói :
- Cho anh mang về nhà đọc.
Nhìn đồng hồ đã 7h, tôi vào thanh toán tiền, gọi mọi người ra về. BY nói:
- Hai anh về trước em đi chơi một chút rồi về sau.
Tôi chạy theo BN nói:
- Sáng mai, hai người đi sớm. Phươn sẽ đón tại nhà. Tôi sẽ không tiễn được, nên ta chia tay tại đây.
BN ôm tôi giọng xúc động:
- Tôi hiểu, chúc anh ở lại mạnh khỏe. Rất tiếc, không được gọi anh là ..." em rể ".
Tôi cười :
- Quả đất tròn không biết thế nào ? Cứ tin là được.
BN ngậm ngùi bắt tay tôi lần nữa rồi bước nhanh theo anh Hêng.
Tôi quay lại đưa BY đi dọc bờ sông về phía Hoàng cung.
(...)
Tính đi tính lại sẽ chẳng có gì là thiệt thòi đâu cụ, nó cũng là 1 điểm trích cực của con người mình mà. Những năm 2011-2012 em cũng có mấy việc bên Cam nên có chút trải nghiệm về PP, đọc bài của cụ thấy thú vị quá. Mấy lần em đi xe Bus qua ngồi cạnh mấy cô bé người Miền Tây qua bán quần áo cũng nghe chuyện mới thấy sự vất vả của những người xa xứ.Chuyện này còn dài dòng lắm. Cũng chẳng ngờ mình bị cuốn vào. Đến mệt, nhưng tính mình đã giúp ai thì giúp đến cùng. Nên cuộc sống cũng chịu nhiều thiệt thòi.
Cụ hào hiệp nghĩa khí lại đẹp trai.ng ta yêu cụ nhiều thế là đúng..nhưng cháu thắc mắc là hình như cụ đc đào tạo bên tình báo hay sao ấy .hành động nghĩa hiệp nhưng nhìn rất xa..vd cái vụ đi ra chợ xe, rồi nói cụ BN viết giấy ..?Chuyện này còn dài dòng lắm. Cũng chẳng ngờ mình bị cuốn vào. Đến mệt, nhưng tính mình đã giúp ai thì giúp đến cùng. Nên cuộc sống cũng chịu nhiều thiệt thòi.
Cụ chủ vừa nghĩ lại vừa viết (bằng điện thoại) mà lời lẽ chỉnh trang, mạch văn lôi cuốn, rất ít lỗi. Em nể cụ!Cũng có thể có những tình tiết sai, vì quá lâu rồi Nghĩ đến đâu gõ ra đến đó. Mình cũng không đọc lại nữa. Nên có thể không lộn chăng ?
Cụ phán chính xác ạ.nhưng k cưa cụ ạ . Cụ ấy mang hàn hơi ra xì..Vụ cưa bom ở Văn Phú - Hà Đông, hả cụ?