[Funland] Những hồi ức của một lính Hải quân

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,802
Động cơ
361,931 Mã lực
SINH NHẬT HẢI QUÂN

Hôm nay, ngày 7 tháng 5, sinh nhật Hải quân lần thứ 62.

Thời Baoleo, chiến hạm cũ và bé, khí tài thô sơ và lạc hậu. Nhưng tình yêu đất nước và trái tim quả cảm thì bố con thằng giặc nào cũng phải kinh hồn.







Ngày nay, chiến hạm to và hiện đại, khí tài chiến đấu đều thuộc hàng tối tân. Lớp Hải quân đi trước, mong các em đi sau, vẫn giữ vững ý chí chiến đấu, tình yêu với nhân dân.







Chúc mừng sinh nhật Hải quân Việt Nam.



 

nunachuoi

Xe điện
Biển số
OF-70232
Ngày cấp bằng
9/8/10
Số km
2,038
Động cơ
434,405 Mã lực
NGÀY 14 THÁNG 3

Hôm nay, sẽ có thể có người nhắc đến ngày 14/03 và vụ CQ-88.

Cảm ơn các bạn nhắc đến những người lính Hải quân.

Hôm nay, nhà cháu muốn nói thêm rằng, những ngày hôm qua, hôm nay, và còn nhiều ngày mai nữa, còn bạt ngàn các chiến sỹ Hải quân, đang làm những việc chẳng kém gì CQ-88.

Không kể gì đến các chiến sỹ ở các đảo của Trường Sa, các nhà dàn DK nhé.

Các bác đã có bao giờ nghe nói về 1 đơn vị Hải quân, phiên hiệu số là Lữ 128, tên gọi dân sự là: Đoàn Vạn Hoa, mà lữ bộ (hay gọi là trụ sở Công ty cho nó dân sự), nằm trên đường ra khu CN Đình Vũ Hải Phòng không.

Các bác hãy biết rằng, những ngày hôm qua, hôm nay, và còn nhiều ngày mai nữa, Lữ 128, tên gọi dân sự là: Đoàn Vạn Hoa, đang liên tục vây - đuổi - đánh tầu Trung quốc trên biển Đông, để bảo vệ các dàn khoan của ta, các nhà dàn DK, các tầu đánh cá thật sự của ngư dân.

Không nói, không có nghĩa là không có nhé. :D:D

Đây là một trong các con tầu đó. Mũi được gia cố để: đâm-va-chèn :D

Cảm ơn thớt của cụ Baoleo, cụ check lại giúp em, hình như tàu thuộc Vạn Hoa khác loại này thì phải.
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,802
Động cơ
361,931 Mã lực
Nhà cháu đưa mấy tấm hình để cập nhật thông tin :-*











Xin chúc cả nhà nghỉ Tết Độc lập vui vẻ ~o)
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,802
Động cơ
361,931 Mã lực
BÁT CANH ‘MÙA THU VÀNG

Tháng 9, ánh nắng vàng như rót mật vào không gian.
Không có tiếng lá khô xào xạc dưới chân chú nai tơ, chỉ có tiếng gió nhẹ như hơi thở của chiếc lá vàng, rơi nghiêng trên thảm cỏ của khu đô thị ven sông Nhị Hà.
Làn gió thu đầu mùa, luồn lao xao trên vòm cây hoàng lan đầu phố, cả hàng cây rùng mình, rơi xuống một đợt mưa lá thu, cả thảm cỏ thoáng chốc như được trải thảm vàng.
Giá như hàng cây hoàng lan kia (chỗ nàng tiểu thư, thay vì đi xe ngựa kéo như trong bức tranh ‘Người đàn bà xa lạ’, đã ‘họ’ con xế Lăng-cờ-ru-dơ cho nhà cháu đi nhờ hôm xưa), biến thành hàng cây bạch dương, thì phong cảnh sẽ chẳng khác gì họa phẩm ‘Mùa thu vàng’ của Lê-vi-tan, mà các bạn lính nhà văn đầy mộng mơ, đã có tác phẩm xuất bản như Trung Sy, Lê Trí Dũng... vẫn tả mồm cho nhà cháu nghe.

Nhưng xin cụ Lê-vi-tan thứ lỗi. Nhà cháu chỉ luôn nhớ về bát canh ‘Mùa thu vàng’ trên con pháo thuyền nhiều năm trước đây mà thôi.

- - - - -

Đang mải mê dùng ống nhòm ‘tầm soát’ mặt biển, trải dài từ mép phải mạn tầu tới tận đường chân trời, xem có bóng dáng một con tầu khả nghi nào không, nhà cháu chợt giật mình bởi tiếng thằng cu Rền, anh nuôi – pháo thủ 14ly5, oang oang như sấm rền mưa giông chính hạ:

-“anh à, mấy ngày rồi toàn lương khô, thịt hộp, em không thể nào ‘đi’ nổi. Ban nãy lên boong tìm anh, lách qua chỗ thằng Chính ‘còi’ báo vụ-ra đa đang tác nghiệp trên màn vi-cô, cũng thấy nó rên la với em là ăn ‘khô’ mãi thế này, chết mất”.

Trước hết, cũng phải nói qua về chức danh ‘kép’ của thủy thủ đoàn là: anh nuôi/pháo thủ, hay báo vụ/ra-đa,,,, đã.

Số là pháo thuyền của nhà cháu, vốn là con PCF, tầu nhỏ nên số lượng thuyền viên rất ít. Nên đa phần thủy thủ đoàn phải kiêm nhiệm nhiều chức trách.
Ngoại trừ các vị trí bắt buộc phải tác nghiệp trong suốt thời gian hải trình, như thuyền trưởng hay máy trưởng, các vị trí khác còn lại, đều phải kiêm nhiệm. Tỷ như pháo thủ của ụ 14ly5 hai nòng trên nóc tầu, phải là một thằng to con lực lưỡng như hộ pháp, nhưng thực ra lại rất nhàn. Chỉ khi nào có lệnh ‘báo động-về vị trí chiến đấu’ thì thằng cu Rền mới phải nhẩy phắt lên ghế bắn của ụ pháo 14ly5, còn toàn thời gian còn lại, thằng cu pháo thủ hoàn toàn không có việc gì để làm. Vì thế, nó phải kiêm nhiệm chức trách anh nuôi. Hoặc sang chảnh hơn nữa, là thêm việc ‘quan sát mắt’ khi cần thiết.

Còn thằng Chính ‘còi’, chuyên ngành ra-đa, nhưng phải kèm thêm chân báo vụ, phụ trách máy thông tin. Ấy là khi trời yên, biển lặng. Chứ còn khi phát hiện thấy ‘tiêu’ rồi, và đến khoảng cách khoảng 10 cây số (tầm 8 hải lý), tức là đến tầm quan sắt mắt rồi, thì nó phải tắt ra-đa, thủ cây RPD lao ngay ra mạn trái của boong tầu, phía trước.


Vẫn tiếng thằng cu Rền thủ thỉ. Mà …mịa, thằng hộ pháp ấy, tuy đã hạ giọng thầm thì tình cảm, thì âm vực của nó vẫn còn hơn cả tiếng sấm rền gọi đòng lúa chiêm xuân.

-"hay là anh xin phép cụ ‘Nê-vi-tơn’ cho em hạ cây bạch dương còn lại, làm bát canh ‘Mùa thu vàng’ đi anh. Ngày kia là ‘hạm’ ta hết phiên trực canh rồi".

Nghe ngữ điệu phát âm tên danh họa Lê-vi-tan bằng tiếng Nghệ An của cu Rền, nhà cháu chợt phì cười.

Không phải cười thổ âm địa phương của cu Rền, mà cười câu chuyện phịa về họa phẩm ‘Mùa thu vàng’ của nhà cháu, chuyện tếu táo thế mà lính tin sái cổ.

Hồi 7x-8x đấy, các chiến hạm của hải quân ta, làm gì có tủ cấp đông để bảo quản thực phẩm. Tất cả cứ để thiên nhiên ra đấy, còn thì dùng, hỏng thì ..cho cá biển ăn. Nhưng khó khăn thì khắc phục, lính ta rất tài trong việc tích trữ đồ ăn. Lấy tỷ dụ như dự trữ rau xanh.

Để được ăn rau lâu nhất có thể, trong những ngày dài trực canh trên biển, lính thường mua các loại củ quả như bí đao, xu hào. Nhưng đã gọi là rau, thì loại rau ăn lá vẫn là nhất phẩm. Bởi thế, bắp cải, hay cải bẹ thường là lựa chọn số một. Cách bảo quản thì đơn giản đến không ngờ. Lính chăng dây thép dọc vách chiến hạm, treo ngược các cây bắp cải hay cải bẹ lên đấy, và khi ăn thì không ăn từng cây, mà ăn từng tầu lá một ở mỗi cây, chọn những tầu lá héo để ăn, để dành những chiếc lá xanh cho bữa sau, và nói chung thì đến tuần thứ hai trên biển, chỉ còn được ăn các tầu lá đã úa vàng.

Để động viên anh em, nhà cháu đã gọi vách chiến hạm có treo các cây rau úa là bức tranh ‘Mùa thu vàng’ của họa sỹ Liên-xô tên là Lê-vi-tan. Những cây bắp cải lốm đốm úa vàng được coi như những cây bạch dương đang mùa thay lá. Những tầu cải bẹ ủ rũ được ví như những thảm cỏ vàng ven cách rừng bạch dương (thiếu mỗi nàng Ri ta đi xe ngựa kéo!!!), và cái vách chiến hạm bằng nhôm mầu sơn xám, được coi như những làn mây mùa thu đang xà thấp gợi tình.

Thế nhưng, hôm nay đã bước sang tuần thứ ba trên đại dương, toàn bộ khu rừng mùa thu đã bị con cháu vua Hùng đốn trụi, chỉ còn sót lại mỗi một cây bạch dương vàng sẫm, điểm những chấm đen li ti, hệt như thân cây bạch dương tróc vỏ mỗi khi thu về.

--- --- ---

Oài, cho dù giờ đây đã đi khắp bốn phương trời, đã ngắm nhiều cảnh sắc mùa thu, kể cả mới đây đứng chân trên cánh đồng tràn ngập cỏ chín vàng xứ người, đã nếm nhiều món ngon vật lạ, nhưng ngon nhất và đẹp nhất, vẫn là bát canh ‘Mùa thu vàng’ trên con khinh tốc hạm PCF năm xưa.






Toàn cảnh con PCF khi còn trong tay quân đội Hoa Kỳ. Ụ pháo trên nóc tầu vẫn là pháo 20 ly hai nòng. Khi về với hải quân Việt Nam, thời 8x, ụ pháo nóc đã được thay bằng pháo 14ly5 hai nòng.





Bộ đội hải quân Việt Nam (Baoleo) đứng trong ụ pháo 14ly5, trên nóc tầu.














Hình ảnh những cánh đồng cỏ mùa thu, nơi người lính hải quân Việt Nam đã từng qua.
 

duongcua03

Xe tăng
Biển số
OF-103898
Ngày cấp bằng
23/6/11
Số km
1,569
Động cơ
408,366 Mã lực
Nơi ở
Đâu đó trên cõi mạng.
BÁT CANH ‘MÙA THU VÀNG

Tháng 9, ánh nắng vàng như rót mật vào không gian.
Không có tiếng lá khô xào xạc dưới chân chú nai tơ, chỉ có tiếng gió nhẹ như hơi thở của chiếc lá vàng, rơi nghiêng trên thảm cỏ của khu đô thị ven sông Nhị Hà.
Làn gió thu đầu mùa, luồn lao xao trên vòm cây hoàng lan đầu phố, cả hàng cây rùng mình, rơi xuống một đợt mưa lá thu, cả thảm cỏ thoáng chốc như được trải thảm vàng.
Giá như hàng cây hoàng lan kia (chỗ nàng tiểu thư, thay vì đi xe ngựa kéo như trong bức tranh ‘Người đàn bà xa lạ’, đã ‘họ’ con xế Lăng-cờ-ru-dơ cho nhà cháu đi nhờ hôm xưa), biến thành hàng cây bạch dương, thì phong cảnh sẽ chẳng khác gì họa phẩm ‘Mùa thu vàng’ của Lê-vi-tan, mà các bạn lính nhà văn đầy mộng mơ, đã có tác phẩm xuất bản như Trung Sy, Lê Trí Dũng... vẫn tả mồm cho nhà cháu nghe.

Nhưng xin cụ Lê-vi-tan thứ lỗi. Nhà cháu chỉ luôn nhớ về bát canh ‘Mùa thu vàng’ trên con pháo thuyền nhiều năm trước đây mà thôi.

- - - - -

Đang mải mê dùng ống nhòm ‘tầm soát’ mặt biển, trải dài từ mép phải mạn tầu tới tận đường chân trời, xem có bóng dáng một con tầu khả nghi nào không, nhà cháu chợt giật mình bởi tiếng thằng cu Rền, anh nuôi – pháo thủ 14ly5, oang oang như sấm rền mưa giông chính hạ:

-“anh à, mấy ngày rồi toàn lương khô, thịt hộp, em không thể nào ‘đi’ nổi. Ban nãy lên boong tìm anh, lách qua chỗ thằng Chính ‘còi’ báo vụ-ra đa đang tác nghiệp trên màn vi-cô, cũng thấy nó rên la với em là ăn ‘khô’ mãi thế này, chết mất”.

Trước hết, cũng phải nói qua về chức danh ‘kép’ của thủy thủ đoàn là: anh nuôi/pháo thủ, hay báo vụ/ra-đa,,,, đã.

Số là pháo thuyền của nhà cháu, vốn là con PCF, tầu nhỏ nên số lượng thuyền viên rất ít. Nên đa phần thủy thủ đoàn phải kiêm nhiệm nhiều chức trách.
Ngoại trừ các vị trí bắt buộc phải tác nghiệp trong suốt thời gian hải trình, như thuyền trưởng hay máy trưởng, các vị trí khác còn lại, đều phải kiêm nhiệm. Tỷ như pháo thủ của ụ 14ly5 hai nòng trên nóc tầu, phải là một thằng to con lực lưỡng như hộ pháp, nhưng thực ra lại rất nhàn. Chỉ khi nào có lệnh ‘báo động-về vị trí chiến đấu’ thì thằng cu Rền mới phải nhẩy phắt lên ghế bắn của ụ pháo 14ly5, còn toàn thời gian còn lại, thằng cu pháo thủ hoàn toàn không có việc gì để làm. Vì thế, nó phải kiêm nhiệm chức trách anh nuôi. Hoặc sang chảnh hơn nữa, là thêm việc ‘quan sát mắt’ khi cần thiết.

Còn thằng Chính ‘còi’, chuyên ngành ra-đa, nhưng phải kèm thêm chân báo vụ, phụ trách máy thông tin. Ấy là khi trời yên, biển lặng. Chứ còn khi phát hiện thấy ‘tiêu’ rồi, và đến khoảng cách khoảng 10 cây số (tầm 8 hải lý), tức là đến tầm quan sắt mắt rồi, thì nó phải tắt ra-đa, thủ cây RPD lao ngay ra mạn trái của boong tầu, phía trước.


Vẫn tiếng thằng cu Rền thủ thỉ. Mà …mịa, thằng hộ pháp ấy, tuy đã hạ giọng thầm thì tình cảm, thì âm vực của nó vẫn còn hơn cả tiếng sấm rền gọi đòng lúa chiêm xuân.

-"hay là anh xin phép cụ ‘Nê-vi-tơn’ cho em hạ cây bạch dương còn lại, làm bát canh ‘Mùa thu vàng’ đi anh. Ngày kia là ‘hạm’ ta hết phiên trực canh rồi".

Nghe ngữ điệu phát âm tên danh họa Lê-vi-tan bằng tiếng Nghệ An của cu Rền, nhà cháu chợt phì cười.

Không phải cười thổ âm địa phương của cu Rền, mà cười câu chuyện phịa về họa phẩm ‘Mùa thu vàng’ của nhà cháu, chuyện tếu táo thế mà lính tin sái cổ.

Hồi 7x-8x đấy, các chiến hạm của hải quân ta, làm gì có tủ cấp đông để bảo quản thực phẩm. Tất cả cứ để thiên nhiên ra đấy, còn thì dùng, hỏng thì ..cho cá biển ăn. Nhưng khó khăn thì khắc phục, lính ta rất tài trong việc tích trữ đồ ăn. Lấy tỷ dụ như dự trữ rau xanh.

Để được ăn rau lâu nhất có thể, trong những ngày dài trực canh trên biển, lính thường mua các loại củ quả như bí đao, xu hào. Nhưng đã gọi là rau, thì loại rau ăn lá vẫn là nhất phẩm. Bởi thế, bắp cải, hay cải bẹ thường là lựa chọn số một. Cách bảo quản thì đơn giản đến không ngờ. Lính chăng dây thép dọc vách chiến hạm, treo ngược các cây bắp cải hay cải bẹ lên đấy, và khi ăn thì không ăn từng cây, mà ăn từng tầu lá một ở mỗi cây, chọn những tầu lá héo để ăn, để dành những chiếc lá xanh cho bữa sau, và nói chung thì đến tuần thứ hai trên biển, chỉ còn được ăn các tầu lá đã úa vàng.

Để động viên anh em, nhà cháu đã gọi vách chiến hạm có treo các cây rau úa là bức tranh ‘Mùa thu vàng’ của họa sỹ Liên-xô tên là Lê-vi-tan. Những cây bắp cải lốm đốm úa vàng được coi như những cây bạch dương đang mùa thay lá. Những tầu cải bẹ ủ rũ được ví như những thảm cỏ vàng ven cách rừng bạch dương (thiếu mỗi nàng Ri ta đi xe ngựa kéo!!!), và cái vách chiến hạm bằng nhôm mầu sơn xám, được coi như những làn mây mùa thu đang xà thấp gợi tình.

Thế nhưng, hôm nay đã bước sang tuần thứ ba trên đại dương, toàn bộ khu rừng mùa thu đã bị con cháu vua Hùng đốn trụi, chỉ còn sót lại mỗi một cây bạch dương vàng sẫm, điểm những chấm đen li ti, hệt như thân cây bạch dương tróc vỏ mỗi khi thu về.

--- --- ---

Oài, cho dù giờ đây đã đi khắp bốn phương trời, đã ngắm nhiều cảnh sắc mùa thu, kể cả mới đây đứng chân trên cánh đồng tràn ngập cỏ chín vàng xứ người, đã nếm nhiều món ngon vật lạ, nhưng ngon nhất và đẹp nhất, vẫn là bát canh ‘Mùa thu vàng’ trên con khinh tốc hạm PCF năm xưa.






Toàn cảnh con PCF khi còn trong tay quân đội Hoa Kỳ. Ụ pháo trên nóc tầu vẫn là pháo 20 ly hai nòng. Khi về với hải quân Việt Nam, thời 8x, ụ pháo nóc đã được thay bằng pháo 14ly5 hai nòng.





Bộ đội hải quân Việt Nam (Baoleo) đứng trong ụ pháo 14ly5, trên nóc tầu.














Hình ảnh những cánh đồng cỏ mùa thu, nơi người lính hải quân Việt Nam đã từng qua.
Hay quá mà em chả đc rớt tiếp cho cụ8->8->8->8->8->8->8->
 

uman

Xe tăng
Biển số
OF-24494
Ngày cấp bằng
20/11/08
Số km
1,745
Động cơ
524,992 Mã lực
Đây là một trong các con tầu đó. Mũi được gia cố để: đâm-va-chèn :D

Trong đợt ra Trường Sa, nhà em đã có dịp thăm một con tàu như trên hình - con tàu mang tên mới, Trường Sa XX, nhưng hồi chặn giàn khoan HD 981, nó đã tham gia một cách quả cảm và anh hùng (chính là con tàu đã tham gia đâm va và cũng bị rách khá to). Anh em trên tàu thực hiện mỗi chuyến đi kéo dài nhiều tháng nên cũng phải tổ chức cuộc sống rất sáng tạo. Có dịp, em sẽ xin post vài tấm ảnh về con tàu này. Buồn cười nhất là con yểng trên tàu, nói hệt như người, đôi lúc cáu bẳn "Nói gì mà nói lắm thế!".

Tàu lúc đó đang làm nhiệm vụ cạnh đảo X. Em được một cậu trung úy tặng một vỏ ốc tai tượng to như quả bòng; về đến tàu nhà, đồng bọn nhao nhao đòi cướp :) Bây giờ, cùng với các vỏ ốc khác, nó đang được đặt trang trọng ở nhà, chờ đợi gom đủ sẽ thành góc Trường Sa thật trang trọng. Tối hôm đó, em bị trượt mất vụ đón giao thừa Tết Dương lịch ở tàu Trường Sa XX vì bị lệnh nghiêm cấm không được rời tàu vì sóng rất lớn.

Có ra tới đó, mới cảm nhận được sự gắn bó, thân thiết của các đồng đội (em cũng đã khoác áo lính hồi 198x). Và chiêm nghiệm được câu nói của lính hải quân rằng "với nhau còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt"!

Rất mong bác Baoleo chia sẻ thêm nhiều nữa những mẩu chuyện đời lính hải quân. Cám ơn bác!
 

meomun346

Xe container
Biển số
OF-206409
Ngày cấp bằng
16/8/13
Số km
7,492
Động cơ
393,112 Mã lực
Nơi ở
Nhiều nơi
Nhiệt liệt Chào mừng 50 năm, ngày Truyền thống (Đánh thắng trận đầu) của Quân chủng Hải quân Nhân dân Việt Nam: 02 & 05/08/1964 – 02 & 05/08/2014.


Thanks cụ về câu chuyện. Nhìn tấm ảnh này cháu nhớ hồi bé (khoảng năm 1972 - 73) nhà cháu cũng có treo 1 tờ bìa lịch, có ảnh mấy chú hải quân chụp cùng cụm pháo đôi như này. Tấm bìa ấy treo được mấy năm, hết quyển lịch này sang năm lại mua quyển khác về, và vẫn đóng đinh treo lên đó:)). Bây giờ ít dùng loại bìa này nữa rồi.
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,802
Động cơ
361,931 Mã lực
ĐINH DẬU NĂM ẤY – ĐINH DẬU NĂM NAY

Hôm nay là ngày sinh nhật.
Từ Đinh Dậu năm ấy, đến Đinh Dậu năm nay, là 6 giáp. Thời gian dài, câu chữ ngắn, nên nhà cháu chỉ ‘bốt’ lên 6 cái hình, để kỷ niệm một chặng đường.


Văn bản ở hình này, dẫu cho dù có chữ ‘bản sao’, nhưng luôn được các nhà chức năng mặc nhiên coi đó là tài liệu gốc, khi coi xét hồ sơ cá nhân của nhà cháu.





Cái cậu bé ở hình này, nom như đang không hài lòng, bới thấy mình chả liên quan tí xíu gì đến cái ông lão ở hình 6 (:D).





Hình này thì đã rõ là thanh niên nghiêm túc, làm nhiệm vụ phù hợp với thời thế lúc bấy giờ (:D:D).





Hình này, một khoảng khắc thời gian quý giá trong cuộc đời. Cuộc gập với Đại tướng, vị Tổng Tư lệnh từ thời của cha tới thời của con, những người lính của Cụ Hồ.





Hình này, là hình ảnh đại diện cho nghề nghiệp của bản thân, suốt từ khi trung niên, cho đến nay, khi đã về già.





Hình này, là Đinh Dậu năm nay. Nom nhân vật có vẻ như đang hớn hở hẹn gập lại vào năm Kỷ Dậu ở ‘giáp’ tiếp sau.





Mà vẫn sẽ phấn đấu để gập chứ, phải không, hỡi 500 bác bạn bè.
 
Chỉnh sửa cuối:

meomun346

Xe container
Biển số
OF-206409
Ngày cấp bằng
16/8/13
Số km
7,492
Động cơ
393,112 Mã lực
Nơi ở
Nhiều nơi
Cửa ngõ mặt trận hôm nay.

Nhân chuyến công tác, baoleo nhà cháu vừa mới có dịp chạy qua thị xã Tuyên Quang

...

Kể từ năm đầu những năm 8x thời chiến tranh, đến tận đầu những năm 2000 thời hòa bình, gần 20 năm trời liên tục đi lại trên con đường lên Hà Giang, nhà cháu đều biết rằng: khi nhìn thấy cây cầu này, đó đã là thị xã Tuyên Quang.

Hồi đó, cây cầu này là điểm bắt đầu của thị xã Tuyên Quang, chứ không như bây giờ, Tuyên Quang to quá (hic).

Thời chiến tranh đi qua đây, nhưng chưa lần nào, nhà cháu được đi trên cây cầu đấy. Vì đi qua cây cầu, nghĩa là được vào thị xã, mà lính thì làm gì có điều mộng mơ ấy. Toàn đi qua thôi.

Đây là ngã ba, một đường từ Hà Nội lên, 1 đường là rẽ vào cầu, rồi vào thị xã, nơi có phở, có xi-rô lựu.
Nhưng, xe nhà binh chỉ nhằm hướng thứ 3: mặt trận biên giới Hà Giang xa mờ. Lúc đó, đây là đích để hướng tới.

Nhưng trí nhớ thì còn nhớ rất rõ cây cầu này, vì nó là điểm dễ nhận biết nhất: đấy là đầu thị xã Tuyên Quang. Mà Tuyên Quang, là thị xã hậu phương cuối cùng của mặt trận Hà-Tuyên.
Qua Tuyên Quang, qua trường Sư phạm, là đến Hàm Yên. Ở Hàm Yên, có trạm kiểm soát quân sự của quân khu. Qua trạm kiểm soát quân sự, đã được coi là vào tiền phương mặt trận.

Oài, chốc đà mấy chục năm trời.
Nay, nhìn thấy cây cầu này, lại như nhìn thấy người quen.
Các bạn lính Mặt trận Hà-Tuyên, các bạn có nhận ra người quen không?

Nhà cháu ở TP Tuyên Quang này, cây cầu này nhỏ, chỉ đủ cho 1 xe đi qua, chắc nó được làm từ thời Pháp:))
Bây giờ, nếu k0 vào TP thì đã có tuyến tránh ở km6 phía dưới TP cơ ạ (may mà tuyến tránh này k0 thu phí).
Tấm ảnh này cụ chụp chắc đã lâu, bây giờ phố xá đã nhiều thay đổi, nơi đậu cái xe ba gác kia đã thảm nhựa để làm bãi đỗ xe tạm, và phía sau nó, cụ có thể dừng chân uống nước được ạ.
 

meomun346

Xe container
Biển số
OF-206409
Ngày cấp bằng
16/8/13
Số km
7,492
Động cơ
393,112 Mã lực
Nơi ở
Nhiều nơi

Ở nhà ông già em cũng có cái ảnh dư lày. Chụp đận ở TC Cung cấp.
Cũng mũ nan bọc lưới+vải dầu có gắn sao.
Mờ ngày xưa, hình như mắt thợ người ta thấy hình như chỉ có mỗi góc chụp này là đẹp :)) :)) :))
Ông bố em cũng có 1 tấm ảnh chân dung kiểu như này. Ông cũng tham gia trận Điện Biên (cầu cho linh hồn ông được yên nghỉ). Còn về góc chụp này thì 1 ông thầy chụp ảnh có dạy rằng: chụp góc này, khuôn mặt được chiếu chếch, có phần sáng hơn, phần tối hơn. Mặt sẽ được "nổi" lên, có hình khối hơn, sinh động hơn. Nếu chụp như kiểu ảnh chứng minh thư (rõ cả 2 tai), khuôn mặt sẽ bị sáng đều, bị "bẹt bẹt" xuống, như vậy sẽ xấu hơn ạ.
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,802
Động cơ
361,931 Mã lực
Cảm ơn bạn meomun346 đã nhắc về một địa danh đầy hoài niệm. ~o)
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,802
Động cơ
361,931 Mã lực
QUÀ CHO NGÀY 20/11

Lứa trai tráng chúng tôi, vừa rời ghế nhà trường phổ thông, là lao ngay vào lửa đạn chiến tranh, không có lấy một ngày nghỉ chuyển tiếp, để hái hoa- bắt bướm.

Bàn tay còn dính nhựa nhành hoa phượng đỏ, đã cầm ngay lấy vũ khí, chiến đấu quyên mình vì tổ quốc, trên khắp mọi nẻo đường của chiến trường Đông Dương.
Và nếu nhìn thật gần, có thể thấy những ngón tay còn dính mầu mực tím học trò đó, đang siết lại trong động tác bẻ gập nòng M79 để nhét đạn bi, bắn cản phá đợt tấn công biển người.
Những ngón tay còn chưa kịp mọc lông tơ, đang thận trọng và nhẹ nhàng hơn cả trong tưởng tượng, khi chạm tay cô bạn học cùng lớp, để gập lẫy an toàn, đưa khẩu chống tăng B41 vào chế độ khai hỏa.
Và khi đã bị thương, khi chỉ còn lại một mình trên điểm cao chốt chặn biên cương, nếu quân thù còn hung hăng xông đến, chúng sẽ chết tan xác bởi trái lựu đạn F1 đã đặt ở chế độ ngòi nổ tức thì, được giật chốt bởi hàm răng còn trắng sữa ngọc ngà, với nụ cười vĩnh biệt ngàn năm mây trắng còn bay.

Những cánh hoa cỏ may xao động, con chuồn chuồn vụt bay lên trong ánh hoàng hôn, và một tiếng chim chợt cất lên thảng thốt. Tất cả, tất cả đều sẽ chìm đi trong nhoáng lửa hỏa lực kèm theo những tiếng ‘ùng-oàng’ đục trầm. Bởi những khung cảnh lãng mạn ấy, là dấu hiệu cho biết, tiền quân kẻ thù đã lọt đến mép chiến hào tiền duyên.

500 bạn bè trên FB chắc đa phần cũng đều đã có con trai tầm 17 tuổi trở lên. Các thiên thần bé nhỏ ấy, hôm nay vẫn đang làm cho các bạn lo lắng bởi ‘cục cưng bé bỏng’ ấy, vừa chê cốc sữa hay bát phở tái trần, mà các bạn cung tiến cho các ‘bé’ ấy măm măm, bởi chúng còn đang mải ‘chát chít’ trên ‘ai-phôn’.
Các bạn sẽ hiểu được nỗi lòng của những thầy cô, những người khi ấy cũng chỉ mới tầm 23-25 tuổi xuân. Những bà mẹ của chúng tôi, khi ấy cũng chỉ mới trong độ tuổi 40 mà thôi. Những người đáng kính ấy, đã dằn lòng để tiễn chúng tôi, tuổi 17-18 lao ra chiến trường.

Ngày 20/11 năm nay, những người học trò năm xưa, những người cựu chiến binh đã đi qua những năm tháng chiến trận, có món quà tặng các thầy cô giáo thời phổ thông của mình. Đó là những hồi ức chiến trường, được viết bằng máu, viết bằng toàn bộ tuổi trẻ chiến đấu-hy sinh hết mình của những cựu học trò.

Cảm ơn các thầy cô thân yêu, đã dạy dỗ chúng em thành những người chiến sỹ, như trong lời ca khúc ‘Bài ca chiến sỹ’:
“...Có một trái tim, biết yêu tha thiết đất nước quê hương
Một trái tim, biết căm thù quân xâm lược, một trái tim...... rực lửa anh hùng...”

Chúc các thầy, các cô: KHỎE!!!.







 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
QUÀ CHO NGÀY 20/11

Lứa trai tráng chúng tôi, vừa rời ghế nhà trường phổ thông, là lao ngay vào lửa đạn chiến tranh,
không có lấy một ngày nghỉ chuyển tiếp, để hái hoa- bắt bướm.

Bàn tay còn dính nhựa nhành hoa phượng đỏ, đã cầm ngay lấy vũ khí, chiến đấu quyên mình vì tổ quốc, trên khắp mọi nẻo đường của chiến trường Đông Dương.
Và nếu nhìn thật gần, có thể thấy những ngón tay còn dính mầu mực tím học trò đó, đang siết lại trong động tác bẻ gập nòng M79 để nhét đạn bi, bắn cản phá đợt tấn công biển người.
Những ngón tay còn chưa kịp mọc lông tơ, đang thận trọng và nhẹ nhàng hơn cả trong tưởng tượng, khi chạm tay cô bạn học cùng lớp, để gập lẫy an toàn, đưa khẩu chống tăng B41 vào chế độ khai hỏa.
Và khi đã bị thương, khi chỉ còn lại một mình trên điểm cao chốt chặn biên cương, nếu quân thù còn hung hăng xông đến, chúng sẽ chết tan xác bởi trái lựu đạn F1 đã đặt ở chế độ ngòi nổ tức thì, được giật chốt bởi hàm răng còn trắng sữa ngọc ngà, với nụ cười vĩnh biệt ngàn năm mây trắng còn bay.

Những cánh hoa cỏ may xao động, con chuồn chuồn vụt bay lên trong ánh hoàng hôn, và một tiếng chim chợt cất lên thảng thốt. Tất cả, tất cả đều sẽ chìm đi trong nhoáng lửa hỏa lực kèm theo những tiếng ‘ùng-oàng’ đục trầm. Bởi những khung cảnh lãng mạn ấy, là dấu hiệu cho biết, tiền quân kẻ thù đã lọt đến mép chiến hào tiền duyên.

500 bạn bè trên FB chắc đa phần cũng đều đã có con trai tầm 17 tuổi trở lên. Các thiên thần bé nhỏ ấy, hôm nay vẫn đang làm cho các bạn lo lắng bởi ‘cục cưng bé bỏng’ ấy, vừa chê cốc sữa hay bát phở tái trần, mà các bạn cung tiến cho các ‘bé’ ấy măm măm, bởi chúng còn đang mải ‘chát chít’ trên ‘ai-phôn’.
Các bạn sẽ hiểu được nỗi lòng của những thầy cô, những người khi ấy cũng chỉ mới tầm 23-25 tuổi xuân. Những bà mẹ của chúng tôi, khi ấy cũng chỉ mới trong độ tuổi 40 mà thôi. Những người đáng kính ấy, đã dằn lòng để tiễn chúng tôi, tuổi 17-18 lao ra chiến trường.

Ngày 20/11 năm nay, những người học trò năm xưa, những người cựu chiến binh đã đi qua những năm tháng chiến trận, có món quà tặng các thầy cô giáo thời phổ thông của mình. Đó là những hồi ức chiến trường, được viết bằng máu, viết bằng toàn bộ tuổi trẻ chiến đấu-hy sinh hết mình của những cựu học trò.

Cảm ơn các thầy cô thân yêu, đã dạy dỗ chúng em thành những người chiến sỹ, như trong lời ca khúc ‘Bài ca chiến sỹ’:
“...Có một trái tim, biết yêu tha thiết đất nước quê hương
Một trái tim, biết căm thù quân xâm lược, một trái tim...... rực lửa anh hùng...”

Chúc các thầy, các cô: KHỎE!!!.







Chúc các Thày Cô : KHỎE!

Chúc Thủ trưởng Baoleo: KHỎE! Chúc Thủ trưởng bước sang tuổi mới đầy khí thế và nhuyễn mềm tay bút!
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,802
Động cơ
361,931 Mã lực
BẠN LÍNH VÀ KÝ ỨC TUỔI THƠ

Một sáng mùa đông, có hai người lính cũ ngồi cà phê trong một khu tập thể cũ xưa.

Nói theo ngôn ngữ chiến trường, tôi với anh là đồng hương xã với nhau. Nhà của anh bên ngoài bờ đê, còn nhà tôi nằm bên trong bờ đê La Thành.
Theo lẽ thường, dân bên trong bờ đê, thường là dân sẽ có cuộc sống tốt hơn dân bên ngoài bờ đê, nhưng sai hoàn toàn trong trường hợp của hai người lính cũ chúng tôi.

Cô bạn gái người vùng cao, ríu rít và líu lo như con chim non, những tưởng ngồi uống cà phê cùng với hai anh lính ngày xưa, sẽ được nghe kể chuyện đánh đấm ùng oàng thời chiến tranh. Nhưng đúng như thời ở chiến trường, hai anh lính đồng hương xã gập nhau, chỉ tranh nhau nhớ về tuổi thơ, về quê hương của hai người.

Thời ấy, nơi khu nhà anh ở, bên ngoài đê, là nơi đêm đêm loang loáng ánh lửa hàn, để tạo nên nguồn cảm hứng, cho nhạc sỹ Phan Huỳnh Điểu, lúc đó mới tập kết ra bắc, ở trong một căn gác xép cuối phố Huế - đầu Đại Cồ Việt, mơ màng sáng tác ra nhạc phẩm để đời cho ngành xây dựng, là ca khúc ‘Những ánh sao đêm’.
Khu nhà anh ở, nơi ấy, cho đến tận hôm nay, năm 2017, sau 55 năm khu ấy được xây dựng, người làng chúng tôi, có việc đi vào, vẫn nói với nhau là ‘mới đi vào “công trường” về’.
Còn với tuổi thơ của tôi, một đứa trẻ của làng Kim Liên, khu ‘tập thể Kim Liên’ là một thiên đường của chủ nghĩa xã hội, minh họa cho cái tương lai mà đến giờ thể chế vẫn ra sức tuyên truyền.

Làng tôi, bên này bờ đê, mãi đến tận năm 1970 mới được kéo điện về. Nhắc thế để biết rằng, những buổi tối học bài của tuổi thơ, lẩm nhẩm học thuộc lòng bài tập đọc:

“Mỗi ngày sau bữa cơm chiều

Dưới đèn một cảnh thương yêu quây quần

Mẹ em sàng gạo dưới sân

Cha em nghe đọc rõ ràng từng câu

Bé em chạy trước chạy sau

Khoác vai rồi lại kề đầu bên cha

Con mèo ngồi gọn giữa nhà

Lim dim đôi mắt như là thủy tinh”

Lòng tôi đã lại ước ao đến cháy bỏng, mong sao cái ngọn đèn dầu Hoa kỳ trên bàn của tôi, sẽ biến thành cái bóng đèn điện treo ngược dưới cái a-ba-dua hình nón cụt, giống y như bức hình minh họa trong bài tập đọc kể trên. Giống như ánh đèn điện trong khu tập thể của anh.
Mỗi lần trèo qua con đê, trơn như đổ mỡ, để vào ngôi trường cấp 1-2 Kim Liên, lòng tôi lại thầm ước ao sẽ được đặt bàn chân mình lên những sàn nhà lát đá hoa mát lạnh, như trong những căn phòng nhà anh, ở khu tập thể Kim Liên.

Còn anh, lại say sưa nhớ về cái cửa ô Đồng Lầm ở đầu làng tôi.
Nơi ấy, nơi bây giờ là hầm chui Kim Liên, ngày xưa có một cửa hàng bách hóa nằm kề bên chiếc lô cốt của Pháp. Cái cửa hàng bách hóa tầm 40 thước vuông, ngày ấy là chốn thần tiên của tôi.
Mỗi khi muốn tìm ý để viết bài bích báo ca ngợi Đảng, tôi lại lẫm chẫm đi ra đầu ô, bước vào cửa hàng bách hóa, ngắm mấy hộp sữa ‘Mơ-la-kô’ của Liên Xô, bầy trong tủ kính theo hình tháp ‘Cờ-rem-lanh’ và hít hà cái mùi băng phiến tỏa ra từ mấy cái áo sơ mi treo làm phép bên giá để hàng, cái mùi mà dân làng tôi vẫn gọi là ‘thơm mùi chính phủ’. Mới chỉ có ngần ấy thứ, tôi đã tưởng tưởng được ra: cả một chế độ xã hội chủ nghĩa huy hoàng!!!.
Anh và tôi cùng nhớ về con đê La Thành ngăn cách hai bên. Nơi ấy, những năm 1966-1967, người ta đã cho treo hàng chục quả bóng phòng không lên bờ đê. Với ý tưởng sẽ ngăn được máy bay ‘Thần sấm F-105’ bổ nhào- bay thấp đánh vào ‘khu chuyên gia’.

Ôi, cái cửa ô Đồng Lầm, nơi tôi và anh đều đã cùng tạm biệt nó, để leo lên những đoàn tầu quân sự chạy qua cửa ô, đi về những chiến trường khác nhau.
Cái cửa ô, nơi thời ấu thơ, tôi vẫn đi ra chỗ chắn tầu, đón mẹ đi làm về vào tầm 5 giờ chiều, và lắng nghe bản nhạc trên loa truyền thanh, bài hát ‘Con trâu sắt’ có các ca từ:

‘..Tây Bắc thanh bình yên vui, nông trường lúa mọc, máy cầy vang réo...’

Tình yêu Tây Bắc đã vận vào tôi từ thời ấy, để sau này, cô gái Tây Bắc luôn làm nao lòng.

Vùng đất đầy kỷ niệm tuổi thơ ấy, đã phù hộ cho anh và cho tôi. Những người lính đã đi qua được chiến tranh, chở về nhà bình yên.

Để hôm nay, chúng ta mới lại có một tác phẩm, một hồi ức chiến trường của người lính Vũ Công Chiến.

Cảm ơn người lính đồng hương, đêm nay, nhà cháu sẽ bật ngọn đèn điện hẳn hoi, để đọc sách của anh.

P.S

Trong số những người đồng đội của tôi, có rất nhiều người là người là nhà văn chiến sỹ. Đọc các tác phẩm của họ, ta có thể hình dung ra toàn cảnh chiến trường Đông Dương, được viết qua bút của những người đã từng khoác áo binh nhì, cầm tiểu liên AK, chiến đấu trên toàn bộ các mặt trận của chiến trường Đông Dương. Có thể kể ra: Chiến trường A có Nguyen Vu Anh với 'Vòng đồng ký ức'-- Chiến trường B có Nguyễn Khắc Nguyệt với 'Hành trình tới dinh Độc Lập', có Nguyễn Trọng với 'Rừng đói'; có Nguyen Nhu Thin với 'Nó và tôi' - - Chiến trường K có Trung Sy với 'Lính Tây Nam' -- - Và chiến trường C có Vũ Công Chiến với 'Hồi ức lính'.

Hỡi bạn bè trên otofun


, hãy tìm đọc các tác phẩm của họ, để biết đến một thời tổ quốc đã được những người lính trong độ tuổi học trò của chúng tôi, dùng chính bộ ngực trần của mình để chiến đấu và giữ gìn.
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,802
Động cơ
361,931 Mã lực
TRÁI TIM YÊU THƯƠNG

12 ly 7: cùng, cùng, cùng….
AK 47: tặc. tặc, tặc….
B 41: ùng oàng, ùng oàng, ùng oàng …

Đợt sóng những cái bóng ‘rằn ri’ đang xô ào ào đến mép chiến hào tiền duyên, bỗng chợt quang vợi hẳn đi. Cách độ chừng nửa sải tay, một cái xác rằn ri nằm bất động. Phần bụng dưới, chắc hứng chọn quả F1 của thằng Quang, phần bộ hạ bay đâu mất tiêu. Thay vào đó, là bộ lòng, không phải ‘xổ ra lòng thòng’ như các nhà văn vẫn tả trong tiểu thuyết, mà vẫn khoanh tròn tròn, trắng hồng, giống hệt như trong cái mẹt đựng ‘dồi’ của bà Tư béo bán cháo lòng đầu ô.

OÀNG!!!

Tối tăm cả mặt mũi, thấy mặt ướt đẫm và lầy nhầy, đưa bàn tay phải lên gạt vội mắt, thấy thằng Hào người Hà Bắc, đang nằm úp sấp trên bờ chiến hào. Cả nửa đầu phía sau đã bay đi mất. Hộp sọ mở toang hoác. Không thấy óc đâu. Chợt hiểu ra. Qủa DK 82 nổ gần ban nẫy, đã hất tung phần lớn óc thằng Hào lên phủ kín mắt rồi.

Cũng chẳng kịp đưa thằng Hào nằm xuống, bởi các bóng rằn ri lại đang ào lên. Đưa khẩu chống tăng B41 đã lắp đạn bi hướng về phía địch, nheo con mắt vẫn còn dính óc bạn, thấy thanh thước ngắm hình chữ nhật đang chùm kín dần, hình bóng toàn bộ tốp lính rằn ri đang hò nhau xông lên ….

CẠCH!!!

Nhưng lần này, không phải là tiếng kim hỏa mổ vào hạt nổ ở đuôi cát-tút đạn, mà đó chỉ là tiếng mấy cái chén, của bốn người lính già ‘đồng hương xóm’, chạm ly nhau trong một quán bia vỉa hè, gần chân cầu thang, của một khu tập thể cũ xưa – Hà Nội.

Những người lính đã đi qua chiến tranh, có dịp gập nhau, ít nói về ‘chiến công, huân chương, bằng khen’ lắm. Mà chỉ là những câu hỏi: ‘…thế rồi còn gập lại em ý không…’; ‘…vẫn còn giữ được thư của em ấy à….’; ‘…lúc ấy, em ngước nhìn mình đắm đuối, chắc mong mãi nụ hôn của mình. Mà mình thì ...sợ. …’ và vân vân.

Hỡi các em gái, các bạn gái trên OF hôm nay!

Các em có biết không. Điều níu giữ bọn anh, những người lính đã đi khắp các chiến trường Đông Dương, còn sống để trở về với mẹ, với cuộc đời, không phải là những ký ức về: ‘…máu phun như vòi rồng..’, hay ‘… óc phọt ra trắng hếu…’như đã biên ở phần đề dẫn trong stt này. Mà chính là những ký ức về một người con gái mỏng manh đấy.

***

Đây, hồi ức: ‘Lính Tây Nam’ của Trung Sỹ, người lính trên chiến trường K-Đông Dương.

“..Lá thư cuối cùng là của em. Sau khi đã đọc hết các lá thư của bạn bè, lá thư này vẫn chưa dám mở.

Lời yêu tôi đã ngỏ, như viên đạn đã thoát đầu nòng, mang theo rất nhiều nhớ mong chờ đợi. Tưởng rằng đã quên hết đi theo những nẻo đường hành quân lầm bụi, nay đã trở lại hồi âm, mỏng manh trên những ngón tay run. Mẹ kiếp, trúng thì trúng, không trúng cũng ráng chịu thôi. Tự động viên bằng một câu chửi thề, và hồi hộp như đêm nghe tiếng đề-pa cối địch. Tôi chầm chậm bóc lá thư, đọc những dòng đầu tiên.

Tùng xa nhớ…!!!...!!!

Vỡ òa một hạnh phúc, một bình minh đang dựng chứ không phải một hoàng hôn đang chùm xuống bên bờ sông Mê Kông xa lắc, của một đất nước Cam-pu-chia xa xôi miền viễn xứ. Đọc đi đọc lại đến thuộc lòng. Đọc có đến một trăm lần. Không, một tỷ lần. Không phải, một triệu tỷ lần có dư. Tôi đưa lá thư lên mũi hít. Mùi hồ dán, mùi giấy, và cả đậm mùi nước mắm của tụi quân nhu đánh đổ vào bao tải thư của quân bưu. Nhưng mặc nước mắm, tôi vẫn tưởng tượng ra, những ngón tay mềm đang nghiêng viết những từ thương thương, và hương thơm mùi lúa chín tỏa ra từ người nàng….”.

***

Đây, ‘Hồi ức lính’ của Vũ Công Chiến, người lính trên chiến trường C-Đông Dương:

“….Nương ơi, em có biết không. Bây giờ, đôi lúc khi màn đêm buông xuống, trong giấc mơ, anh vẫn luôn thấy em.

Anh lại bay về mảnh đất Tình Thương ấy. Một người lính trẻ quân phục bạc mầu và một cô nữ sinh trung học, tay ôm cặp e ấp trong tà áo dài trắng đến nao lòng.

Anh vẫn là gã trai đất Bắc hai mốt tuổi ngày nào, bên em, cô gái miền cao nguyên vừa mới mười tám tuổi. . Anh lại cùng em đi dưới vườn cao su lốm đốm nắng vàng, cùng em lội qua suối, để cho dòng nước mát chảy lăn tăn quanh bắp chân trắng hồng của em. Rồi anh lại cầm tay em. Chúng mình dắt tay nhau cùng chạy trong vườn cà phê, len lỏi chui giữa những hàng cây rợp lá. Những nốt chân xinh xinh của em in hình trên đám lá khô xào xạc. Những cành lá vướng vào người hai đứa, để những bông hoa cà phê trắng muốt, vương mềm trên mái tóc em. Nương ơi…..”

***

Đây, ‘Những hồi ức của một lính hải quân’ của Tuan bim:

“…..Chiến tranh biên giới qua đi, đất nước bình yên, Hải Lệ- cũng như các cô bé trong trung đội tân binh của người lính hải quân thủa nào, đã trở về làm thảo dân, sớm hôm tần tảo, kiếm gạo nuôi thân. Em đã hòa tan và khuất lấp dưới triệu triệu lớp bụi thời gian mất rồi.

Nhưng anh vẫn còn nhớ về em. Em không có vòng cổ Blvgari, em chỉ có mái tóc tết trái đào làm duyên. Em không có túi Louis Vuitton, em chỉ có khẩu AK và chiếc ba lô sờn mòn theo năm tháng, cùng trái tim nhân hậu bên mình.

Dọc đường ‘côi cút-bới đất-lật cỏ’ mưu sinh sau chiến tranh, anh không còn gập lại em. Nhưng người chỉ huy kiêu bạc, hào hoa năm xưa của em, một người lính cũng đã về chân dốc bên kia của cuộc đời, mắt tuy đã nhuốm mầu khói sương, anh vẫn nhớ về em, người chiến binh mềm mại - đồng đội một thủa, thời biên giới chiến tranh.

Hỡi Hải Lệ, cô bé trong trung đội tân binh Hải quân năm xưa, cô bé mắt nai bên mép sóng vùng 1 thời chiến tranh đánh Tầu, cô bé hay làm khó anh, trong các phiên gác đêm thủa ấy: cho giù bây giờ, em đã là một mệnh phụ phu nhân quyền quý ở vùng Vườn Đào-Quảng Ninh, hay là một người mẹ nghèo, đang tần tảo gỡ hầu trên gềnh đá Cát Hải, hoặc là em đã là bà mế miền thượng du, như thiên hạ vẫn đồn.

Em hãy nhớ về những năm 8x, với những đợt sóng bạc đầu, chùm lên con tầu PCF năm xưa. Em hãy nhớ về vùng biển biên giới Đông bắc, thời biên giới chiến tranh:

‘….Và bây giờ, em hỡi, cách xa

Càng tô đậm, những dáng hình kỷ niệm

Nơi mình đã sống, một thời rất đẹp

Áo lính sờn, nhưng trán ngập ước mơ

Nơi một thời anh tập tọng làm thơ

Bởi bối rối trước cái nhìn là lạ

Nơi hè đến, bỗng hóa thành nỗi nhớ

Nơi một thời anh thầm gọi tên em….’

***

Đây, ‘hồi ức trên FB’ của Tuan Bê Năm, người lính sư đoàn 10 trên chiến trường K và A-Đông Dương:

“…..Đầu 1978, báo đài liên tục đưa tin Khmer đỏ gây hấn biên giới Tây Nam, tàn sát đồng bào vùng biên. Nhưng qua nhiều đường khác nhau, tin tức quân ta trong đó đang đánh nhau thực sự vẫn len lỏi ra Bắc. Tình hình có vẻ căng thẳng lắm. Khi ấy chúng tôi thuộc quân số BTL Công Binh. Hàng ngày, sau bữa cơm chiều, chủ đề chiến tranh thường được chúng tôi trò chuyện sôi nổi.

Rồi chúng tôi được về phép 10 ngày, đơn vị phổ biến sẽ vào Nam chiến đấu.

Nghe tôi kể chuyện, Ông chú tôi – Vốn cựu binh Điện Biên - Nghi ngờ. Cười: PolPot quấy rối vớ vẩn thôi, dám động tới Việt Nam ư? Mỹ còn thua, thằng Khmer đỏ sức mấy (!). Kết thúc đợt nghỉ phép, chúng tôi tập trung tại vườn hoa Hàng Đậu. Xe tải quân sự đưa về đơn vị cũ biên chế lại, trước khi lên đường vào Nam. Đoàn xe cắn đuôi dọc 2 dãy phố Quán Thánh, Phan Đình Phùng..

Đa phần chúng tôi là những gã choai mới lớn. Tất nhiên chưa thằng nào vợ, con. Vô tư, ồn ào cả góc phố…

Vài thằng có bạn gái rồi nom chững chạc hơn. Họ trao vội sổ tay, khăn thêu…Nước mắt nữa…

Mất gần tuần lễ vào tới Tây Ninh. Chúng tôi được bổ sung cho Sư đoàn 10, Quân đoàn 3. Một số khác sang bên Quân đoàn 4.

Những ngày dài chờ đợi lên tuyến trước. Lúc này, miền Nam bắt đầu vào mùa mưa. Suốt ngày đêm, tiếng súng máy, tiếng pháo cối trầm đục lẫn trong mưa rừng rả rích. Thằng Thông béo kể, lúc từ biệt bạn gái nó hứa: Dẫu không may Thông mất đi 1 chân, Nàng sẽ là chiếc nạng cho nó chống suốt chặng đường đời…….”.

Em gái ơi, những lời thề non, hẹn biển của em, dẫu có là sến sẩm-hư vô, nhưng đấy chính là những tia hy vọng lung linh trong lòng những chàng trai lính chiến, nơi chinh biên xa mờ.

***

Hỡi các em gái, các bạn gái trên OF hôm nay!

Các em có biết không. Điều níu giữ bọn anh, những người lính đã đi khắp các chiến trường Đông Dương, còn sống để trở về với mẹ, với cuộc đời, không phải là những ký ức về: ‘…máu phun như vòi rồng..’, hay ‘… óc phọt ra trắng hếu…’như đã biên ở phần đề dẫn trong stt này. Mà chính là những ký ức về một người con gái mỏng manh đấy. Các em ơi.





Các nhân vật trong bài:
-Hàng đứng từ trái sang: Trung Sy, Tuanbim
-Hàng ngồi, từ trái sang: Tuan Bê Năm, Vũ Công Chiến
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,802
Động cơ
361,931 Mã lực
(Tháng 12, nhớ về những ngày áo lính)

ƯỚC MƠ TRUNG SỸ

Doanh trại hải quân nhà cháu, thường nằm sát mép biển.
Biển xanh, mái ngói đỏ, gió lộng, những dải cát trắng dài. Doanh trại đẹp như trong bức tranh thủy mặc của ông Tề Bạch Thạch bên xứ Tầu.
Ấy thế nhưng, khu tắm giặt tập chung của đơn vị, mới là nơi đẹp nhất. Đặc biệt là khu tắm giặt của trung đội nữ hải quân. Về cái khu tắm giặt của trung đội nữ này, nhà cháu đã có biên vài chuyện về nó, trong sê-ri: ‘Nhớ về “bê” tóc bím’!


Khu vực này nằm phía sau dẫy nhà nghỉ của cán bộ-chiến sỹ, khá biệt lập, trên một gò đất hơi nhô cao. Để cẩn thận, nhà cháu còn cho xây tường bao quanh khu tắm giặt, cao những hơn mét tám, cắm cả mảnh chai trên đỉnh, Đảm bảo không một ai trong doanh trại, có thể kiễng chân nhìn vào khu tắm giặt của các chiến sỹ nữ.


Là cái thằng hay đọc sách thánh hiền, nên nhà cháu hiểu nỗi vất vả của các em. Mới non 17-18 tuổi đầu, đã xa nhà bước vào quân ngũ, còn biết bao là non nớt, vụng về. Bởi vậy, nhà cháu thường xuyên cho các em nghỉ huấn luyện sớm, thường là tầm non 4 giờ chiều.
Lúc ấy, mặt trời còn lâu mới chìm khuất sau giẫy đồi thông phía tây, xa xa. Ánh nắng vẫn còn giát vàng lên khu tắm giặt không mái che, sưởi ấm toàn khu vực, để các cô bé còn có thời gian thư giãn bên bể nước ngoài trời, sau một ngày huấn luyện căng thẳng.


Như đã nói trong các câu chuyện trước. Nhà cháu chơi khá thân với cậu Hải, đại trưởng của đại đội tên lửa vác vai A72-sư đoàn phòng không 365, đóng quân trên đồi cao phía tây xa xa, làm nhiệm vụ bảo vệ căn cứ hải quân của nhà cháu.
Tên lửa thì nhà cháu chả thấy báu nõn gì. Nhà cháu chỉ thích cái máy đo xa thám không AZP của đại đội A 72 mà thôi.
Cái máy AZP này, chuyên dùng để xục xạo tìm kiếm mục tiêu trên không, nên tiêu cự là vô đối. Đặt tờ báo Nhân Dân ở xa 4 km, máy có thể đọc rõ bài xã luận, thậm trí là nhìn rõ cả dăm rơm còn hằn trên giấy báo.

Những đêm không trăng, nhiều sao, nhà cháu thường lên đại đội tên lửa A72, mược cái máy đo xa thám không AZP, lia máy lên bầu trời.Chả là hồi chiến tranh biên giới ấy, cứ đúng 8 giờ 12 phút tối, là có một vệ tinh quân sự rinh sát của Mỹ, bay ngang qua bầu trời ở hướng 34. Cứ đúng giờ ấy, là nhà cháu và cậu Hải, đại trướng A72, lại đọ xem, cái đồng hồ Ra-két-ta của nhà cháu, và cái đồng hồ Pôn-dốt của Hải, cái nào chạy chính xác hơn.
Nếu chuyện cứ như thế, thì đã chẳng có điều gì đáng nhớ.


Một hôm vào buổi chiều, trước giờ cơm tối, cậu Hải xuống đơn vị hải quân tìm nhà cháu. Với vẻ mặt đau khổ, cậu Hải bẩu:
-Ông nhắc nhở các cô bé của ông đi, không là tôi mất hết quân đấy.


Trước ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên của nhà cháu, cu Hải buồn rầu:
-Dạo này, tôi thấy tụi tiểu đội trinh sát thám không cứ ngồi lỳ bên máy đo xa, bỏ cả giờ tăng gia, thậm chí nhiều hôm muộn cả giờ cơm chiều. Hôm qua tôi đột xuất đi kiểm tra, thì...Không thể tệ hơn được.


Nhà cháu sốt ruột:
-Ông đi vào việc chính đi, tôi phải đi tưới rau bây giờ đây.

Cu Hải vẫn lúng búng:
-Mẹ kiếp. Chỉ lệnh đã đặt ra là: máy đo xa phải cố định ở hướng bắc, nâng cao ở tầm 45 độ, để xục xạo mục tiêu theo vùng trời được phân công. Thế mà hôm qua tôi mới biết, chúng nó toàn hướng máy về phía đông, hướng xuống phía doanh trại của ông.
Ông biết không, tôi đã ghé mắt kiểm tra, suýt ngất. Một quả bóng chuyền da, xinh xinh, hồng hồng, đập cứ tưng tưng vào mắt!!!


Nhà cháu hoang mang:
-Bóng nào ở đấy, liên quan gì đến cái máy AZP của đại đội ?


Thằng Hải rít lên:
-Thì đó là cái đầu ‘ti’ của cô bé nào đấy, quân của ông ấy. Mịa, ở khoảng cách 1,2 cây số, máy nó chỉnh tiêu cự tối đa, bằng quả bóng chuyền là còn bé đấy. Ở cái ‘đầu’ sau, ‘nó’ còn bằng quả dưa hấu cơ!!!


Zời ơi. Nhà cháu bật ngửa, đấm ngực than trời.
Zời ạ, ở khoảng cách 4 km, máy có thể đọc rõ bài xã luận, thậm trí là nhìn rõ cả dăm rơm còn hằn trên giấy báo. Đằng này có 1,2 ki-lô-mếch. Lại trống thiên, không mái che. Lại ở trên cao, cứ như ngồi trên trực thăng chỉ thị mục tiêu, nhòm xuống.
Thôi rồi Lượm ơi. Nào là khu riêng biệt, nào là tường cao hơn mét tám, nào là mảnh chai cắm đỉnh. Còn ‘kín cổng-cao tường’, kín đáo gì nữa, các em ơi. Bí mật quân sự, kho hàng quý báu, lộ hết cả rồi!!!


Ngay lập tức, tối đó nhà cháu họp gấp.
Ấy thế, dưng mà đó lại là chuyện tế nhị, là các cô bé mới non 17 tuổi đời, còn ngu ngơ, còn ngây thơ binh nhì. Không thể nói huỵch toẹt ra được. Cứ phải hắng giọng và vòng vo tam quốc.
Nào là ở hướng mặt trời lặn ấy, phía dẫy đồi thông xa xa ấy, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt, ngược sáng, nên các đồng chí không nhìn thấy máy AZP, nhưng máy AZP sẽ nhìn thấy rõ các đồng chí. Hiểu chửa. Rõ chửa.


Chả biết ‘hiểu chửa’, ‘rõ chửa’ được các cô bé quán triệt bao nhiêu. Nhưng vài hôm sau, trong lúc tăng gia, nhà cháu nghe rõ tiếng cô bé Hồng, cô bé táo tợn, dường như cố tình nói to để nhà cháu nghe thấy:
-Sợ gì. Bây giờ có giá ngàn vàng, các anh ấy mới ngắm. Chứ mai sau, đắt giá lắm thì cũng chỉ còn non nửa chỉ. Có mà ‘các’ vàng mười, các anh ấy cũng chả thèm. Bây giờ có áo gấm, mà cứ phải đi đêm, nó phí ra. Kệ....


Than ôi, lại còn thế nữa! Nhà cháu ngửa mặt kêu trời như Chu Du dỗi hờn Tào Tháo trong trận Xích Bích năm nào.
Thôi thì ‘dao sắc không gọt được chuôi’, ta đi ‘gọt’ tên lửa vậy.
Thấy nhà cháu lên, cu Hải biết ngay:

-Tụi ‘chó ***’ quân tôi, chúng nó chẳng nể Đại hội Đoàn Thanh niên toàn quốc đang họp gì sất. Chiều xuống, cứ hở ra, là chúng nó lại lia máy xuống doanh trại hải quân nhà ông.
Tôi ước mình lại được là trung sỹ, là tiểu đội trưởng máy đo xa thám không AZP, để giữ gìn quân phong-quân kỷ, ông ơi!


Hỡi các em Hồng, em Nụ, em Mai, em Bích, em Đào.
Các em có thể đã quên anh Hải với giấc mơ trung sỹ.
Các em có thể đã quên tiếng ho cảnh báo, như ông già ho lao của anh, mỗi khi anh đi gần đến căn nhà của các em.
Nhưng tụi anh vẫn nhớ, vẫn hình dung các em như làn táo chín đỏ, căng mọng trong vườn xuân. Các em sẽ không bao giờ là những quả táo tầu trong bình rượu ngâm thuốc bắc tẩm bổ của cụ Nguyệt hay anh Chiến, anh Tùng.
Tụi anh vẫn luôn nhớ về các em, căng mọc như táo chín mùa xuân, hỡi các nữ chiến binh tóc mềm.

Máy đo xa AZP thần thánh đây




Các em luôn căng mọng như táo chín mùa xuân

 

Ngo Rung

Xe lăn
Biển số
OF-73049
Ngày cấp bằng
16/9/10
Số km
13,719
Động cơ
473,842 Mã lực
(Tháng 12, nhớ về những ngày áo lính)

ƯỚC MƠ TRUNG SỸ

Doanh trại hải quân nhà cháu, thường nằm sát mép biển.
Biển xanh, mái ngói đỏ, gió lộng, những dải cát trắng dài. Doanh trại đẹp như trong bức tranh thủy mặc của ông Tề Bạch Thạch bên xứ Tầu.
Ấy thế nhưng, khu tắm giặt tập chung của đơn vị, mới là nơi đẹp nhất. Đặc biệt là khu tắm giặt của trung đội nữ hải quân. Về cái khu tắm giặt của trung đội nữ này, nhà cháu đã có biên vài chuyện về nó, trong sê-ri: ‘Nhớ về “bê” tóc bím’!


Khu vực này nằm phía sau dẫy nhà nghỉ của cán bộ-chiến sỹ, khá biệt lập, trên một gò đất hơi nhô cao. Để cẩn thận, nhà cháu còn cho xây tường bao quanh khu tắm giặt, cao những hơn mét tám, cắm cả mảnh chai trên đỉnh, Đảm bảo không một ai trong doanh trại, có thể kiễng chân nhìn vào khu tắm giặt của các chiến sỹ nữ.


Là cái thằng hay đọc sách thánh hiền, nên nhà cháu hiểu nỗi vất vả của các em. Mới non 17-18 tuổi đầu, đã xa nhà bước vào quân ngũ, còn biết bao là non nớt, vụng về. Bởi vậy, nhà cháu thường xuyên cho các em nghỉ huấn luyện sớm, thường là tầm non 4 giờ chiều.
Lúc ấy, mặt trời còn lâu mới chìm khuất sau giẫy đồi thông phía tây, xa xa. Ánh nắng vẫn còn giát vàng lên khu tắm giặt không mái che, sưởi ấm toàn khu vực, để các cô bé còn có thời gian thư giãn bên bể nước ngoài trời, sau một ngày huấn luyện căng thẳng.


Như đã nói trong các câu chuyện trước. Nhà cháu chơi khá thân với cậu Hải, đại trưởng của đại đội tên lửa vác vai A72-sư đoàn phòng không 365, đóng quân trên đồi cao phía tây xa xa, làm nhiệm vụ bảo vệ căn cứ hải quân của nhà cháu.
Tên lửa thì nhà cháu chả thấy báu nõn gì. Nhà cháu chỉ thích cái máy đo xa thám không AZP của đại đội A 72 mà thôi.
Cái máy AZP này, chuyên dùng để xục xạo tìm kiếm mục tiêu trên không, nên tiêu cự là vô đối. Đặt tờ báo Nhân Dân ở xa 4 km, máy có thể đọc rõ bài xã luận, thậm trí là nhìn rõ cả dăm rơm còn hằn trên giấy báo.

Những đêm không trăng, nhiều sao, nhà cháu thường lên đại đội tên lửa A72, mược cái máy đo xa thám không AZP, lia máy lên bầu trời.Chả là hồi chiến tranh biên giới ấy, cứ đúng 8 giờ 12 phút tối, là có một vệ tinh quân sự rinh sát của Mỹ, bay ngang qua bầu trời ở hướng 34. Cứ đúng giờ ấy, là nhà cháu và cậu Hải, đại trướng A72, lại đọ xem, cái đồng hồ Ra-két-ta của nhà cháu, và cái đồng hồ Pôn-dốt của Hải, cái nào chạy chính xác hơn.
Nếu chuyện cứ như thế, thì đã chẳng có điều gì đáng nhớ.


Một hôm vào buổi chiều, trước giờ cơm tối, cậu Hải xuống đơn vị hải quân tìm nhà cháu. Với vẻ mặt đau khổ, cậu Hải bẩu:
-Ông nhắc nhở các cô bé của ông đi, không là tôi mất hết quân đấy.


Trước ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên của nhà cháu, cu Hải buồn rầu:
-Dạo này, tôi thấy tụi tiểu đội trinh sát thám không cứ ngồi lỳ bên máy đo xa, bỏ cả giờ tăng gia, thậm chí nhiều hôm muộn cả giờ cơm chiều. Hôm qua tôi đột xuất đi kiểm tra, thì...Không thể tệ hơn được.


Nhà cháu sốt ruột:
-Ông đi vào việc chính đi, tôi phải đi tưới rau bây giờ đây.

Cu Hải vẫn lúng búng:
-Mẹ kiếp. Chỉ lệnh đã đặt ra là: máy đo xa phải cố định ở hướng bắc, nâng cao ở tầm 45 độ, để xục xạo mục tiêu theo vùng trời được phân công. Thế mà hôm qua tôi mới biết, chúng nó toàn hướng máy về phía đông, hướng xuống phía doanh trại của ông.
Ông biết không, tôi đã ghé mắt kiểm tra, suýt ngất. Một quả bóng chuyền da, xinh xinh, hồng hồng, đập cứ tưng tưng vào mắt!!!


Nhà cháu hoang mang:
-Bóng nào ở đấy, liên quan gì đến cái máy AZP của đại đội ?


Thằng Hải rít lên:
-Thì đó là cái đầu ‘ti’ của cô bé nào đấy, quân của ông ấy. Mịa, ở khoảng cách 1,2 cây số, máy nó chỉnh tiêu cự tối đa, bằng quả bóng chuyền là còn bé đấy. Ở cái ‘đầu’ sau, ‘nó’ còn bằng quả dưa hấu cơ!!!


Zời ơi. Nhà cháu bật ngửa, đấm ngực than trời.
Zời ạ, ở khoảng cách 4 km, máy có thể đọc rõ bài xã luận, thậm trí là nhìn rõ cả dăm rơm còn hằn trên giấy báo. Đằng này có 1,2 ki-lô-mếch. Lại trống thiên, không mái che. Lại ở trên cao, cứ như ngồi trên trực thăng chỉ thị mục tiêu, nhòm xuống.
Thôi rồi Lượm ơi. Nào là khu riêng biệt, nào là tường cao hơn mét tám, nào là mảnh chai cắm đỉnh. Còn ‘kín cổng-cao tường’, kín đáo gì nữa, các em ơi. Bí mật quân sự, kho hàng quý báu, lộ hết cả rồi!!!


Ngay lập tức, tối đó nhà cháu họp gấp.
Ấy thế, dưng mà đó lại là chuyện tế nhị, là các cô bé mới non 17 tuổi đời, còn ngu ngơ, còn ngây thơ binh nhì. Không thể nói huỵch toẹt ra được. Cứ phải hắng giọng và vòng vo tam quốc.
Nào là ở hướng mặt trời lặn ấy, phía dẫy đồi thông xa xa ấy, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt, ngược sáng, nên các đồng chí không nhìn thấy máy AZP, nhưng máy AZP sẽ nhìn thấy rõ các đồng chí. Hiểu chửa. Rõ chửa.


Chả biết ‘hiểu chửa’, ‘rõ chửa’ được các cô bé quán triệt bao nhiêu. Nhưng vài hôm sau, trong lúc tăng gia, nhà cháu nghe rõ tiếng cô bé Hồng, cô bé táo tợn, dường như cố tình nói to để nhà cháu nghe thấy:
-Sợ gì. Bây giờ có giá ngàn vàng, các anh ấy mới ngắm. Chứ mai sau, đắt giá lắm thì cũng chỉ còn non nửa chỉ. Có mà ‘các’ vàng mười, các anh ấy cũng chả thèm. Bây giờ có áo gấm, mà cứ phải đi đêm, nó phí ra. Kệ....


Than ôi, lại còn thế nữa! Nhà cháu ngửa mặt kêu trời như Chu Du dỗi hờn Tào Tháo trong trận Xích Bích năm nào.
Thôi thì ‘dao sắc không gọt được chuôi’, ta đi ‘gọt’ tên lửa vậy.
Thấy nhà cháu lên, cu Hải biết ngay:

-Tụi ‘chó ***’ quân tôi, chúng nó chẳng nể Đại hội Đoàn Thanh niên toàn quốc đang họp gì sất. Chiều xuống, cứ hở ra, là chúng nó lại lia máy xuống doanh trại hải quân nhà ông.
Tôi ước mình lại được là trung sỹ, là tiểu đội trưởng máy đo xa thám không AZP, để giữ gìn quân phong-quân kỷ, ông ơi!


Hỡi các em Hồng, em Nụ, em Mai, em Bích, em Đào.
Các em có thể đã quên anh Hải với giấc mơ trung sỹ.
Các em có thể đã quên tiếng ho cảnh báo, như ông già ho lao của anh, mỗi khi anh đi gần đến căn nhà của các em.
Nhưng tụi anh vẫn nhớ, vẫn hình dung các em như làn táo chín đỏ, căng mọng trong vườn xuân. Các em sẽ không bao giờ là những quả táo tầu trong bình rượu ngâm thuốc bắc tẩm bổ của cụ Nguyệt hay anh Chiến, anh Tùng.
Tụi anh vẫn luôn nhớ về các em, căng mọc như táo chín mùa xuân, hỡi các nữ chiến binh tóc mềm.

Máy đo xa AZP thần thánh đây




Các em luôn căng mọng như táo chín mùa xuân

Ặc, đọc chuyện này của cụ lại nhớ mấy thằng bạn em hồi còn SV, học cầu đường, có máy trắc đạc cũng zoom xa kinh khủng. Hậu quả là máy toàn hướng về phòng tắm nữ trong KTX của trường....kệ thầy giáo dạy thực hành hò hét đến khản cổ =)) =)) =))
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top