Tháng 7 có ngày thương binh – liệt sỹ.
Tháng 7 là nhớ về đồng đội, những người đã không về. Nhớ những đồng đội vừa mới ra đi trên con MI, và những đồng đội đã ra đi từ lâu lắm rồi.
Tháng 7, là nhớ về những đồng đội, những cùng thời quân ngũ, nay đã lâu rồi không gặp – chúng ta đã già.
Tháng 7, là thời gian mà ta nhìn thấy nhiều nhất các xe ca mang băng rôn : ‘Về thăm chiến trường cũ’ ngược xuôi trên mọi nẻo đường.
Tháng 7 này, chợt nhớ về các anh.
Tháng 7, nhớ về đồng đội (1)
Nhớ người lính không về.
12 giờ 15. Trưa tháng 7 nắng cháy ở trên đầu.
Quán cơm ‘đầu ghế’ vỉa hè Bùi Thị Xuân, đang lúc đông người.
Cô chủ quán béo núc nỉu, vừa đếm tiền, vừa hất hàm với mấy cháu ‘chạy cơm’:
-Cái ông già hâm hâm ấy, lại đến mua cơm kìa.
Mấy cháu trẻ trẻ, lanh chanh:
-Vâng, mấy hôm nay, hôm nào ông ấy cũng lấy hai đôi đũa, và hai cái bát, mà có mỗi mình ông ấy ăn. Những người như ông ấy, già nên lẩn thẩn mất rồi.
…….
Tháng 7, mùa hè, nắng thắt ngực.
Những tia nắng mặt trời chói chang, đưa Baoleo trở về những năm tháng biên giới - chiến tranh, thủa Baoleo còn là một chỉ huy trong quân ngũ.
Hôm đó, khi đưa người mẹ, đi thăm ngôi mộ của con trai mẹ, là 1 chiến sỹ Hải quân bậc đàn anh, hy sinh thời năm 67 khi đánh nhau với máy bay Mỹ, Baoleo có hỏi:
-Mẹ có định đưa anh về gần nhà không.
Mẹ già đã trả lời, mà đến bây giờ, sau hơn 20 năm Baoleo còn nhớ, và vẫn nhớ đến, để tự răn lòng mình.
Mẹ già thủng thẳng:
-Nhà cháu hiếm hoi, chỉ có mình em nó. Nhà cháu giờ chỉ còn một mình. Và cũng chẳng có gì. Nhà cháu muốn để em nó ở lại đây, để bây giờ, cũng như sau này, khi nhà cháu đã mất rồi, em nó vẫn còn có các anh (nói đến đây, mẹ già đập đập vào tay Baoleo)
là đồng đội, để làm bầu bạn. Và vẫn còn được quân đội, cho ăn cơm một năm/2 lần.
Nghẹn thắt lòng, mẹ ơi.
Hôm nay, Baoleo đã về với đời thường.
Cũng như bạt ngàn các cựu chiến binh khác, ngày ngày, Baoleo nhà cháu vẫn côi cút làm ăn, chăm chỉ bới đất – lật cỏ để mong kiếm được cân gạo xấu, sắm được bìa đậu phụ, đắp đổi lần hồi qua ngày.
Nghèo nhưng lòng thanh thản, bởi mình còn được trở về.
Còn biết bao các anh khác, giỏi hơn mình, tốt hơn mình, đã không về.
Baoleo như thấy mình luôn mắc nợ các anh.
Hôm nay, không khá giả như ‘một đại bộ phận không nhỏ các đồng chí’, luôn có những bữa ăn dư dật, thừa mứa.
Baoleo nhà cháu chỉ có bữa cơm ‘đầu ghế’ qua ngày.
Nhưng, ăn cơm cùng Baoleo nhé, các anh, đồng đội thân yêu, những người lính không về.
Mình cũng ăn bữa trưa này, như năm xưa chúng ta đã chia nhau từng hớp nước trên pháo thuyền nắng lửa, bẻ cho nhau mẩu lương khô cuối cùng trên boong tầu chiến hạm, dưới lớp lớp con sóng bạc đầu.
Ăn cơm, anh nhé – người lính không về.
……………..
12 giờ 15. Trưa tháng 7 nắng cháy ở trên đầu.
Vẫn quán cơm ‘đầu ghế’ vỉa hè Bùi Thị Xuân, đang lúc đông người.
Cô chủ quán béo tròn núc nỉu, vừa đếm tiền, vừa hất hàm:
-Cái ông già hâm hâm ấy, lại đến mua cơm kìa.
Mấy cháu trẻ trẻ, dường như đã quen:
-Lại ông già hâm, mua mỗi xuất cơm còi, mà cũng lấy hai đôi đũa, hai cái bát. Những người như ông ấy, già nên lẩn thẩn mất rồi….