[Funland] Những hồi ức của CCB chiến trường K !

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Hì hì! Thế thì chắc phải khoanh lại nhỏ hơn là lính.... HUẾ vậy!
À đứng rồi ! Đúng theo phong cách người Huế ...cứ từ từ khoai khác nhừ . Em không có ý gì đâu nhé :D . Vì hồi em làm trong Đà nẵng thấy mấy bạn Huế hay nói thế ! :D !
 
Biển số
OF-49
Ngày cấp bằng
23/5/06
Số km
7,400
Động cơ
660,704 Mã lực
Nơi ở
Thừa Thiên Huế
Cụ cứ sang trang quân sử mà xem, ối bác người miền trung viết hồi ký hay lắm !
Em có biết bên quân sử nhưng nói thật em cũng ít vào.
Đọc nhiều, nhớ nhiều đâm ra nghĩ nhiều. Đêm ngủ nằm mơ toàn thấy cảnh chúng nó mò lên mà súng mình bắn kg nổ, tìm đạn kg ra.... sợ lắm. Giật mình tỉnh giấc cứ gọi là vã mồ hôi lạnh.
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Em có biết bên quân sử nhưng nói thật em cũng ít vào.
Đọc nhiều, nhớ nhiều đâm ra nghĩ nhiều. Đêm ngủ nằm mơ toàn thấy cảnh chúng nó mò lên mà súng mình bắn kg nổ, tìm đạn kg ra.... sợ lắm. Giật mình tỉnh giấc cứ gọi là vã mồ hôi lạnh.
Hì hì ! Sau này đơn vị bọn em lên biên giới gỡ mìn còn nhiều chuyện hay lắm cụ ạ ! Thời bọn em khác các cụ cũng nhiều , có chú vào thực địa còn...són *** ra quần ấy chứ !

Em cũng hay nằm mơ , nhưng mơ lại những giấc câu chuyện khủng khiếp mà người gia đình em đi trước kể lại. Đánh nhau với những người bạn hiểu rõ mình quả là khó xơi !
 

pipe

Xe tăng
Biển số
OF-27297
Ngày cấp bằng
12/1/09
Số km
1,143
Động cơ
497,640 Mã lực
Thớt quá hay... cám ơn các cụ...
 

pipe

Xe tăng
Biển số
OF-27297
Ngày cấp bằng
12/1/09
Số km
1,143
Động cơ
497,640 Mã lực
Bên Thắng Cuộc của thằng cha Osin cũng viết về thời kỳ này nhưng em dek thèm đọc...
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Nhân tiện vừa đọc đoạn còm của cụ nào nói về vàng . Em trích một đoạn hồi ức của một bác từng là lính lái xe từ những năm chống Mỹ cho đến BGTN xem có phải bộ đội ta ai cũng sang K đều có vàng không các cụ nhé !


Cái chỉ vàng đầu tiên tôi biết đến trên đất bạn.

Trong 1 lần chở quân vào rừng để truy quét tàn quân sát biên giới thái, khi quay ra xe chúng tôi đc lệnh kết hợp chở dân đang ở trong vùng chiến sự đó ra ngoài nơi an toàn. KHi đó vào khoảng đầu năm 1979
Dân thì đa phần là người thành phố, trí thức, công chức của chế độ trước bị bọn ponpot bắt đi cải tạo lao động ở các công xã tập chung, khi bị đánh tan tác trên đường rút chạy chúng lùa họ theo làm vật cản, bia đỡ đạn cho chúng chứ khg phải dân loại 1 chuyên tự nguyện che chắn và bảo vệ tàn quân pot.

Tôi chở đầy thùng xe người lớn, bé, già trẻ thân tàn lực kiệt. Ốm đau bệnh tật đói ăn, rách mặc tả tơi trông rất thương tâm. Gặp bộ đội lại biết đc chở ngược ra khỏi rừng sâu họ mừng rỡ mấy người già cứ chắp tay vái chúng tôi rất xúc động mình cũng khg biết là họ cảm ơn hay là chào mình nữa...

Xe chạy ròng rã suốt cả ngày chiều gần tối thì ra đến thành phố Siemriep điểm cuối cũng là nơi tâp kết của chúng tôi. Chúng tôi chia tay nhau, mọi người nhanh chóng tản ra mọi nơi để tìm kiếm chỗ trú chân để rôi mai họ lại lo tiếp đường đi và số phận của mình. Tôi đã quay xe để chạy về đơn vị thì chợt nhìn thấy còn 1 gia đinh vẫn bơ vơ bên đường, tôi đã dừng xe lại và tới với họ , bà mẹ gầy yếu tong teo, đứa con gái nhỏ đang sốt li bì trên tay mẹ, bên cạnh là thằng con trai cỡ hơn chục tuổi què quặt lê lết dưới chân. Trước hoàn cảnh thảm thương của họ tôi chẳng biết nói gì mà ngôn ngữ bất đồng biết nói bằng gì sau 1 hồi khoa tay múa chân thì tôi hiểu ra là họ cần rất nhiều thứ vì họ chẳng có cái gì cả ngoài bộ quần áo rách trên người và 1 mớ những cái gì đấy boc trong khăn cà ma đeo trên người.

Tôi quay lại xe lục tìm, mở ba lô chọn lựa chỉ giữ lại những thứ thật cần thiết còn đâu mang lại hết cho mẹ con họ từ mảnh ni lon, vài kí gạo ít bột canh đậc biết là mớ thưốc kháng sinh, thuốc bổ mà tôi hay mang theo người...
nhìn thấy gạo và thuốc mắt bà mẹ sáng lên hai tay cứ chắp vào nhau vái về phía mình lia lịa. Quă thực mình cũng rất xúc động, sau khi giúp bà ta cho cháu bé uống thuốc xong ngồi với họ 1 chút mình chào để đi. Trước khi đi bà mẹ ra dấu muốn ôm nhau để chia tay, tôi đồng ý . Chúng tôi ôm nhau khg lâu quả thực lúc đó lần đầu tiên tôi ôm một người phụ nữ ngoại quốc mà có rất nhiều cảm xúc lạ nhưng khg hề có cảm xúc của người khác giới...

Khi về tới nơi đống quân cách SiemRiep chừng gần chục cây số tối đó lúc ra suối tắm khi giặt quần áo tôi hấy tưi áo hơi cộm cộm khi móc ra thấy có 1miếng giẻ cũ mở ra bên trong là 1 cái nhẫn kim loại mầu vàng cỡ 1 chỉ. Tôi giật mình nhớ lại chắc là của người đàn bà lúc chiều đã nhét vào túi mình để trả ơn lúc xin đc ôm mình rồi...

Đấy là chỉ vàng đầu tiên mà tôi nhìn thấy và đc cầm trên đất bạn trong hoàn cảnh chớ trêu như vậy . Biết là quy định, kỷ luật đơn vị khg cho phép lấy cái gì của dân nên tôi quyết định khg nộp cho đơn vị mà sẽ tìm mọi cách trả lại bà ta vì cái tự trọng của nguời lính, cái tư thế của mình lúc đó khác họ ...


Sáng hôm sau thưc dây, bao mệt nhọc của 1 ngày chạy xe vất vả và thấp thỏm trong hiểm nguy rình rập bởi dính mìn và bị phục đã tan biến hết, phải công nhận sức trai trẻ hồi phục nhanh thật.
Vươn vai bật dậy khỏi võng rút vội cái khan ở đầu võng tôi lững thững ra giếng gần đó để rửa mặt. Lúc này ở đây khá đông nguời vì bọn tôi ở chung với đội phẫu tiền phương của su đoàn, chờ 1 lúc mượn đc cái gầu tôi lấy đà cúi xuống để giật giây vục gầu múc nước thì giật mình nghe thấy cái tõm trên mặt nước giếng, ngoái nhìn lại thấy miệng túi áo của mình đang mở toang hoác. Sau mấy giây định thần lại tôi mới nhớ ra, đêm qua lúc đi ngủ mình nhét vội cái nhẫn "Muôi chi mia" của người ta vào túi áo rồi ngủ quên luôn khg gài khuy túi áo lại.

Tôi nhanh trí thả luôn cái khan mặt xuông giếng để lấy lí do nhẩy xuống hòng mò vàng, vớt khăn, cũng may cái giếng này rộng và nước xem chừng khg sâu lắm chỉ đến cổ. Tôi lặn xuống quờ quạng 1 hồi cái cần tìm thì chẳng thấy đâu chỉ thấy mấy các tròn tròn nhu quả bưởi, mấy khúc như cành cây dài dài hơn gang tay, thấy gợn gợn, nghi nghi tôi cầm 1 cái tròn tròn lên khỏi mặt nước để xem . Khi nhìn thấy 2 cái lỗ tròn xoe sâu hoắm và cái lỗ thứ 3 bên dướii còn dính mấy cái răng thì tôi đã biết là mình đã vớ đc của đôc. Ðầu lâu và xuong chân tay người của ai thì khg biết nhung chắc chắn là sản phẩm của lính pot để lại.
Tôi vội trèo lên nói với mọi người cùng ở đó rồi đi báo cho quân y để họ sử lí nguồn nước này. Sau đó mấy anh em vận tải bọn tôi chuyển ngay chỗ ở tới nơi khác cạnh 1 con muong nước luôn chảy tạo cho mình cảm giác an toàn trong sinh hoạt an ở. Thuc ra tôi nghi ở cái thời đó thì cái việc nguồn nc sinh hoạt bị ô nhiễm là chuyện bình thường của lính nhưng khuất mắt khg thấy, khg biết thi khg sao. Nhung thấy và biết thì nó vẫn cứ làm sao ấy, thế mới biết và thuong anh em lính chốt , linh đi truy quét họ khg có sự lựa chọn nào buộc phải chấp nhận nhũng cái tối thiểu để tồn tại và chiến thắng đẻ trở về...

Thế là cái ý định trả lại cái " Muôi chi Mia " của tôi khg thực hiện đc vì đúng như người xưa đã nói " Của thiên lại trả địa mất rồi " Nhung tôi và mấy mẹ con người đàn bà ấy trời lại cho chúng tôi gặp lại nhau trong hoàn cảnh khác . Chúng tôi coi nhau nhu chị em sau này thường xuyên qua lạii khi có điều kiện vì đã hiểu dc cái gốc và cái chất của nhau, khi rời khỏi đất này lúc chào tạm biệt chị ta khóc quá trời và có tặng tôi chiếc khan cama mà đến giờ tôi vẫn giữ đc, Gần đây khi có điều kiện tôi có trở lại thăm chiến trường xưa mấy lần đều có ý hỏi thăm và tìm chị nhung khg đuợc. Có thể chị đã về lạii sinh sống ở Nongphenh vì ngày xua theo chị nói chồng chị làm quan và chị dạy múa hát trong Hoàng cung thời Xi ha núc.
 

lau ga gia

Xe buýt
Biển số
OF-91214
Ngày cấp bằng
8/4/11
Số km
962
Động cơ
409,012 Mã lực
tiếp tục đi cụ viha.
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Tiếp chuyện vàng của bác lái xe các cụ nhá !

" Gặp lại gia đình người đàn bà... "

Lần ấy sau 1 chuyến chở hàng quân khí vào Cóc môn cho E429 quay ra tôi có kết hợp chở tử sĩ về nghia trang ở Siêmriep trên đường ra sân bay. Mọi khi thì có xe chuyên dùng để chở, chẳng hiểu sao hôm đấy tôi lại được giao việc này . Có lẽ số lượng tử sĩ hơi nhiều 5 em nằm trong túi ni lon, thời gian chắc cung lâu vì từ trong chốt sâu trong rừng đưa được ra đến nơi tập kết ven lộ 68 này, lại phải chờ xe vào chắc cũng phải vài ngày rồi , thời tiết thì đang chuyển mùa khô sang mưa trời cứ ong ong rất khó chịu nên tôi có cảm tưởng nhu tử sĩ trên xe có em đang phân hủy, chuyển hóa trong bao ni lon...
Ăn sáng xong có thông tin thông đường tôi lên xe quất 1 mạch vì biết quãng đường dài hơn trăm cây số, phần đa là xấu toàn ổ trâu, ổ voi không à. Xe chạy nhanh lại càng sóc mỗi khi ra xe không cứ chạy bạt mạng mặc kệ cái thùng xe chỉ cần tránh và giữ cái đầu xe đỡ sóc là đc nhưng lần này chở tử sĩ nên khg chạy ẩu đc ( Thế mà có lần cũng chở tử sĩ xe bị phục phải chạy chết bỏ, bật cả cửa hậu rơi cả tử sĩ xong trận mới quay lại may mà còn hè nhau khiêng lên xe di tiếp )...

Quá trưa gặp 1 cái phum ven đường tôi dừng nghỉ với cậu lính đi cùng xe kiếm ít nước nấu bát mì 3 tôm ăn tạm, nghỉ ngoi 1 lúc rồi ra xe đi tiếp. Tôi giật mình vì thấy trên thùng xe là cả 1đám ruồi bay lên như đám mây thì ra có bao tử sĩ bị vỡ xì hơi, chẩy nước sền sệt, sanh sánh ra thùng xe nên cái lũ khốn nạn, mất dậy này nó bu vào hỏi thăm. Quả thật lúc này tôi cũng đc hít thở chung cùng mấy em tử sĩ trên thùng mỗi khi xe chạy chậm vào đường sóc hoặc khi phải phanh gấp... sau này khi gặp xác động vật đang phân hủy hay đi đám mà cần khiêng quan tài thì tôi lại gặp lại cái mùi tử khí nhưng phải gọi cái mùi tủ sĩ ngày xưa này bằng cụ .

Tôi miệt mài chạy đến chiều gần tối còn cách nghĩa trang khoảng 20 cây số vì quá mệt mỏi, lại cũng khg muốn làm khổ anh em bộ phận chính sách ở nghĩa trang tôi quyết định nghỉ lại qua đêm ở cái phum có nhiều cây dừa và vú sữa bên đường khi trời vừa ập tối xuống. Cẩn thận tôi chọn hướng gió và đỗ cách xa nhà sàn của dân 1 quãng rồi sách ba lô và súng vào phum tìm chỗ nấu ăn và nghỉ ngơi. Hai anh em chọn 1 nhà có ánh đèn dầu leo lét vào xin ở nhờ, rất may cậu em lính đi cùng ở C vận tải bộ này rất giỏi tiếng miên vì cậu này người Châu đốc, An giang gì đấy. nên mọi chuyện giao dịch, dân vận cậu đấy làm tất. Cơm xong đang ngồi chơi uống nước với chủ nhà thì hàng xóm thấy có contop VN thì kéo sang chơi. Ðang nằm võng ngủ gà ngủ gật tôi giật mình tỉnh dậy khi thấy dáng của một người phụ nữ bước vào ngồi ngay cạnh chỗ tôi đang nằm võng, sau 1 hồi quan sát tôi nhận ra chị là người đàn bà mà đã trả ơn tôi '" Muôi chi Mia " cách đây mấy tháng.

Tôi nằm im ngắm chị nói cười chuyện trò với mọi người mà thấy cũng vui lây, mặc dù tiếng miên tôi chỉ mới biết đc ít câu xin xỏ, đổi chác hỏi đường xá vớ vẩn nhưng tôi hiểu đc những người dân này rất quý trọng và biết ơn bộ đội việt nam. Phải công nhận dân CPC thích nghi với cuộc sống mới sau giải phóng nhanh thật,nhất là sự hồi sinh của con người tâm trí và thần thái. Chị trông đã có da có thịt, đôi mắt là cái tôi nhận ra trước tiên nay đã tươi sáng mở to, mi dài cong cong đầy tự tin và rất thân thiện .Tôi chào chị, sau mấy giây ngỡ ngàng khi đã nhận ra người quen chị ôm chầm lấy tôi nói liên hồi, nước mắt nước mũi dàn dụa. Tôi nói cậu em đi cùng dịch hộ thì ra chị nói hôm đó nếu không có ít đồ ăn và thuốc men của tôi cho thì đứa con gái nhỏ của chị chắc đã chêt vì bệnh, nói rồi chị buông tôi ra lùi lại quỳ xuống chắp hai tay vào lạy tôi mấy lạy. Tôi sợ quá vội đỡ chị dậy vỗ lưng chị một hồi cho bớt xúc động để nói chuyện cái nhẫn vàng của chị bỏ vào túi tôi bữa trướcvà tính tìm chị để trả thì lại bị roi xuống giếng mất, chị cười hồn nhiên và nói có lẽ trời phật định ra như thế để chúng ta mới lại gặp được nhau.

Chuyện 1 hồi biết chị hơn tôi 1 con giáp, chị xin tôi cho chị đc kết nghĩa chị em .Tôi đồng ý và chị bảo gọi chị là Bòong Ny...
Sau này chị em tôi còn gặp nhau nữa...

 

Wawe RSX

Xe đạp
Biển số
OF-176049
Ngày cấp bằng
10/1/13
Số km
28
Động cơ
340,389 Mã lực
Đọc hồi ký của bác cháu hiểu thêm về 1 cuộc chiến bị lãng quên.Bố cháu cũng là lính ở K (sư đoàn 2-quân khu 5) nhưng rất ít khi kể về những năm chiến đấu này.Có lẽ cụ bị ám ảnh bởi cuộc chiến !
 

Wawe RSX

Xe đạp
Biển số
OF-176049
Ngày cấp bằng
10/1/13
Số km
28
Động cơ
340,389 Mã lực
Các cụ hạ hỏa, nói cảm nghĩ của mình là đương nhiên thôi, nhưng đừng lạc đề ra thành tranh cãi, mất Fun.
Chiến trường K, em cũng chỉ nghe kể lại từ một CCB, mà thấy khốc liệt và kinh hoàng, có những việc không thể tưởng tượng được, tất cả vì đó là chiến tranh.

câu truyện của anh ấy có đoạn:
Hôm đó cả toán sau khi đi hành quân về gần đơn vị thì qua một cái chợ, đói quá nên cả bọ tạt vào kiếm cái gì bỏ vào mồm trước khi về đơn vị, bỗng ở góc chợ, các anh thấy một chị phụ nữ quần áo rách nát, ngồi ôm mặt khóc. nhìn dáng người các anh đoán chị này là người Việt mình nên xúm lại hỏi thăm. Chị là người Việt mình thật, qua đây thăm chồng là bộ đội tình nguyện, đi đến đây thì bị một toán lính Miêng hãm hại, ngay tại chợ này, mà đám lính Miêng đó khi hỏi ra lại là đám lính của chính phủ lâm thời CPC, tức là đồng minh của mình đấy! Máu trong người chảy rần rật, mắt vằn đỏ, các anh không ai bảo ai, nắm chặt lấy súng đi thẳng về phía cái đồn chấn ở đầu cầu, 2 quả B40 phụt thẳng vào đồn rồi tất cả xông vào tiêu diệt gọn cả đồn hơn mười người! Lúc đấy không còn chính trị, không còn giáo huấn, quên hẳn kỷ luật quân đội, chỉ còn lòng hận thù ngùn ngụt bốc lên trong đầu!
Chiến tranh chẳng mang lại điều gì tốt đẹp trong lòng những CCB, đến bây giờ, họ vẫn còn bị ám ảnh những hình ảnh và câu truyện như thế.
Một lần em nghe bố với ông bạn chiến đấu ngồi ôn lại kỉ niệm chiến đấu kể lại .Năm 1986,B của bố e đi vào 1 phum giáp biên giới Thái để dân vận,khi vào thì tình anh em đồng chí thân thiết lắm,nhưng lúc quay đi thì bị Pốt phục.Hy sinh gần hết trung đội,thế là sau đó cả C quay lại xóa sổ luôn cả phum,không chừa 1 ai.Chiến tranh nhiều lúc làm cho phần con nó lớn hơn phần người :(
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,443
Động cơ
128,339 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Một lần em nghe bố với ông bạn chiến đấu ngồi ôn lại kỉ niệm chiến đấu kể lại .Năm 1986,B của bố e đi vào 1 phum giáp biên giới Thái để dân vận,khi vào thì tình anh em đồng chí thân thiết lắm,nhưng lúc quay đi thì bị Pốt phục.Hy sinh gần hết trung đội,thế là sau đó cả C quay lại xóa sổ luôn cả phum,không chừa 1 ai.Chiến tranh nhiều lúc làm cho phần con nó lớn hơn phần người :(

Em nghĩ đã là chiến tranh thì bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, kể cả những điều như không tưởng. Nhưng có lẽ ta nên tránh sa đà vào chuyện này vì nó không phải là đại diện của cuộc chiến Tây Nam.

Kính các cụ.
 
Chỉnh sửa cuối:

hoasimtim

Xe điện
Biển số
OF-175846
Ngày cấp bằng
9/1/13
Số km
2,141
Động cơ
361,932 Mã lực
Á là "Chiến trường Tây Nam" của chú trungsy1 bên quansuvn.net. Lần đầu tiên em biết đến sự ác liệt của chiến tranh biên giới là nhờ đọc ký sự này của chú Tùng này.
Quá hay và xúc động, có những ngày em ko làm dc việc gì vì say mê đọc. Khóc cười theo từng bước chân của những anh lính tình nguyện.
 

TaiMV

Xe điện
Biển số
OF-136764
Ngày cấp bằng
1/4/12
Số km
2,423
Động cơ
391,562 Mã lực
Nơi ở
Sáng ở Đồ Sơn & tối về Quất Lâm.
Một lần em nghe bố với ông bạn chiến đấu ngồi ôn lại kỉ niệm chiến đấu kể lại .Năm 1986,B của bố e đi vào 1 phum giáp biên giới Thái để dân vận,khi vào thì tình anh em đồng chí thân thiết lắm,nhưng lúc quay đi thì bị Pốt phục.Hy sinh gần hết trung đội,thế là sau đó cả C quay lại xóa sổ luôn cả phum,không chừa 1 ai.Chiến tranh nhiều lúc làm cho phần con nó lớn hơn phần người :(
Do không giữ được bềnh tễnh sáng suốt mà bây giờ V-M vẫn hận thù nhau, công tác tuyên truyền dân vận đổ hết xuống sông Mê Kông!:(
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,443
Động cơ
128,339 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Do không giữ được bềnh tễnh sáng suốt mà bây giờ V-M vẫn hận thù nhau, công tác tuyên truyền dân vận đổ hết xuống sông Mê Kông!:(
Cụ khai sáng cho em với? Cụ bảo cái gì là bình tĩnh? Cụ cho ví dụ về tuyên truyền đi?
 

TaiMV

Xe điện
Biển số
OF-136764
Ngày cấp bằng
1/4/12
Số km
2,423
Động cơ
391,562 Mã lực
Nơi ở
Sáng ở Đồ Sơn & tối về Quất Lâm.
Cụ khai sáng cho em với? Cụ bảo cái gì là bình tĩnh? Cụ cho ví dụ về tuyên truyền đi?
Bẩm cụ, trước trong và sau khi quân ta tiến sang Miên chúng ta nói "hành động đó là gì"? vì mục đích gì? (đấy không phải là công tác tuyên truyền hả cụ?). Vậy vì cớ gì mà lúc đầu dân, thậm trí quân Miên rất ủng hộ quân Việt sau đó lại quay súng bắn lén ta? Do công tác dân vận của địch tốt? hay do ta cũng có những hành động để dân Miên nghi ngờ hành động của dân Việt?. P/s nhà em cũng có người thân ruột thịt chiến đấu bên Miên nhá, may mắn hơn nhiều đồng đội là được trở về nhà.8->
.
 
Biển số
OF-49
Ngày cấp bằng
23/5/06
Số km
7,400
Động cơ
660,704 Mã lực
Nơi ở
Thừa Thiên Huế
Bẩm cụ, trước trong và sau khi quân ta tiến sang Miên chúng ta nói "hành động đó là gì"? vì mục đích gì? (đấy không phải là công tác tuyên truyền hả cụ?). Vậy vì cớ gì mà lúc đầu dân, thậm trí quân Miên rất ủng hộ quân Việt sau đó lại quay súng bắn lén ta? Do công tác dân vận của địch tốt? hay do ta cũng có những hành động để dân Miên nghi ngờ hành động của dân Việt?. P/s nhà em cũng có người thân ruột thịt chiến đấu bên Miên nhá, may mắn hơn nhiều đồng đội là được trở về nhà.8->
.
Chém cứ như thần.
Tình trạng lính Miên hay dân Miên đánh lén lính mình cũng giống như thực trạng đang xẩy ra ở I rắc hay Áp ga bây giờ.
Sau ngày 7 tháng 1 , khi quân VN đã chiếm được toàn bộ CPC thì VN buộc phải chuyển sang xây dựng chính quyền và quân đội mới cho CPC (mà nòng cốt là đội quân của Hun xen từ VN về). Việc tuyển quân, kiến tạo bộ máy dân sự trong tình trạng hầu như tất cả người dân từ các nông trại tập trung túa ra về lại làng quê.... không giấy tờ, kg biết ai tốt xấu thì những người của Pol pot lọt vào hàng ngũ lính CPC hay chính quyền mới là việc đương nhiên. Cũng xin nói rằng, dù Pol pot đối với nhân loại là kẻ diệt chủng, phát xít... thì xung quay ông ta vẫn có những kẻ trung thành, vẫn có người sẵn sàng thánh chiến... đó là lực lượng Khơ me đỏ (mà lúc đó thực chất chỉ tan rã về bề nổi chứ kg phải bị tiêu diệt hoàn toàn). Lực lượng của Pol pot bắt đầu chuyển sang hoạt động bí mật , phát động chiến tranh du kích trên đất Cam thì việc lính VN bị đánh úp cũng kg có gì là lạ. Đó là quy luật bình thường của chiến tranh.

Thế nên, đừng lập lững giữa chuyện một số vụ người CPC đánh lén lính VN thành như là một phong trào toàn dân CPC căm thù quân xâm lược VN. Hài lắm!
 
Chỉnh sửa cuối:

Mannschaft

Xe điện
Biển số
OF-17341
Ngày cấp bằng
14/6/08
Số km
3,263
Động cơ
537,254 Mã lực
Nơi ở
Bốn bể là nhà
Ng ta gọi hoa mỹ là đánh tráo khái niệm
Lũ phàm phu tục tử gọi là nhét mứt vào mồm
Đám chính khách salon thì gọi là diễn biến hòa bình thì phải
 

hoasimtim

Xe điện
Biển số
OF-175846
Ngày cấp bằng
9/1/13
Số km
2,141
Động cơ
361,932 Mã lực
Theo em tìm hiểu và được biết, sau khi giải phóng thủ đô Ph'nôm Pênh thì cuộc chiến lúc đó mới thực sự bắt đầu đi vào giai đoạn dai dẳng và khốc liệt. Khi trước giàn trận đánh nhau, địch 1 bên ta 1 bên còn khó khăn, bây giờ địch trà trộn vào dân kích động, khống chế, dọa nạt dân không được đi theo Chính phủ mới và rình rập đánh lén quân ta, ngày là dân đêm là địch vậy thì thử hỏi ta phải giữ sáng suốt và bình tĩnh bằng cách nào ? Hàng ngày, hàng giờ chúng bâu bám và chỉ cần sễnh ra chút xíu là chúng úp sọt ta, nhìn cảnh đồng đội chết oan ức ngay bên cạnh thì ta có đủ bình tĩnh nữa hay không ?
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Á là "Chiến trường Tây Nam" của chú trungsy1 bên quansuvn.net. Lần đầu tiên em biết đến sự ác liệt của chiến tranh biên giới là nhờ đọc ký sự này của chú Tùng này.
Quá hay và xúc động, có những ngày em ko làm dc việc gì vì say mê đọc. Khóc cười theo từng bước chân của những anh lính tình nguyện.
Vậy thì tiếp tục cụ nhé ! :D

Kể từ sau trận phục kích của địch, tiểu đoàn 5 có thêm nhiệm vụ rải quân chốt đường sắt, đoạn từ ga Bâmnak đến ga Kâm rênh. Còn các cung khác thuộc đơn vị bạn. Các tổ chốt, mỗi tổ ba người cách nhau khoảng 250m, trên đoạn đường dài 6 km. Đến khi nào tàu chạy qua mới được rút quân.

Sân ga Bamnak bây giờ



Tiểu đoàn 4 ở sâu trong núi, hằng ngày luân phiên đưa một trung đội bộ binh nằm phục ở những điểm nghi địch sẽ đi qua để mò ra đường sắt. Địch không thấy, chỉ thấy dân đánh xe bò vào rừng lấy gỗ. Họ chặt những cây dầu quánh, đường kính cỡ 20cm trở lên, róc vỏ ngay tại chỗ rồi chở về các phum quanh ga. Nhìn những cái rìu vạc gỗ sắc lẻm có đuôi bay cong vút, lại nhớ thằng lính B3 bị chặt đầu năm ngoái mà thấy ớn. Kiểm tra xe, nếu thấy chỉ có cơm vắt, hay gạo ít, đủ để nấu cơm trưa thì kệ họ. Nhưng nếu thấy lượng lương thực nhiều là bắt đưa về ban dân vận trung đoàn. Trung đội phục nhiều lần bị lộ vị trí, đành xua họ về hoặc phải đổi chỗ nằm. Điều lạ là dân họ cứ đánh xe chạy rông tá lả trong rừng như thế nhưng chẳng thấy thằng cha nào bị lạc. Còn các trung đội đi phục kích, có cả địa bàn trong tay, thỉnh thoảng lại bị lạc rừng. Tụi lạc đường còn bắn bắt liên lạc với nhau đùng đùng, thử hỏi còn phục cái gì?

Một lần tôi với thằng Vỹ được lệnh mang cái máy 2w lên sau ga Kầm rênh, để đổi cho tụi thằng Ban trố đang đi truy quét định kỳ với C2. Máy chúng nó bị hỏng nên C2 bỏ rừng, lội ra ga Kầm rênh gọi nhờ điện thoại của đơn vị bạn về tiểu đoàn. Anh Nhương chỉ định đi 3 người, nhưng thằng Thiệu con truyền đạt cáo đau bụng không đi. Còn lại tôi với thằng Vỹ. Hai thằng hai súng, một máy lội bộ 16 km giữa trưa trời nắng chang chang. Đoạn từ tiểu đoàn ra ga Bâmnak không có vấn đề gì. Nhưng đoạn đường giữa 2 nhà ga thì khổ nhục quá. Chúng tôi đi lật bật lẹo trẹo trên đá lót đường sắt. Không dám đi trên đường đất tinh khôi song song dưới kia vì sợ dính mìn. Cảm giác nhột bụng, thiếu yên tâm khi không còn được đi giữa đội hình. Nhìn thấy chùm xoài to chín vàng, cách có dăm chục mét bên kia đường mương, hai thằng thèm rỏ dãi nhưng cũng ngó lơ

Qua vị trí tiểu đoàn 5 vài cây số vẫn còn thấy các tổ chốt, mắc võng tùm hum trong các mái đang bằng le hình mu rùa, chất những cành dầu lá đã úa rộp lên trên để che nắng. Chúng nó lười biếng he hé nhìn ra, chẳng buồn hỏi bọn tôi khoác máy đi đâu. Trời nắng như nung, cảm nhận rõ sức nóng của những hòn đá trải đường dưới chân qua lớp lót giày mỏng. Thằng Vỹ quê hương bánh chưng đất chợt nhớ ra, bảo giờ tao với mày nắm tay nhau, mỗi thằng đi trên một đường ray sẽ nhanh hơn. Ở nhà hồi đi học men đường sắt, bọn tao vẫn đi như thế. Quả là thú vị, có nhanh hơn một chút ở đoạn đầu. Một chút sau thì mắt hoa hết lên. Đá củ đậu dưới đường trắng loá, bỗng nhiên hút ngược hết lên trời. Tôi lảo đảo chóng mặt vì bị say nắng. May lúc đó cũng gần đến ga. Chui vào bụi dầu chồi, nằm nghỉ một lúc lâu, chiều tà mới dậy đi tiếp được.

Chúng tôi đến muộn nên C2 hôm đó không vảo rừng nữa mà nghỉ luôn tại ga Kầm rênh, cùng với đơn vị chốt của D5. Đêm hôm đó tráỉ nilon ngủ cùng BCH đại đội 2 với anh Hải C trưởng trong nhà ga. Lần trước tôi có viết là anh Hải quê ở Quảng Ninh. Nay qua sự đính chính lại của thằng Tiến (Kim Mã Thượng) và thằng Quân lùn khi chúng nó đọc “Biên giới Tây Nam” này, thì anh Hải quê ở Hà Bắc, lính đoàn 1975. Cũng bởi tôi toàn đi với C1, ít khi đi với C2 nên nhầm lẫn là bình thường, nhất là đã hơn 30 năm rồi, chắc anh cũng lượng thứ.

Đêm hôm đó, cũng như một đêm trong lòng địch ở chiến dịch Ô Đông tháng 3 năm ngoái, chúng tôi cùng BCH C2 nằm đất với nhau. Chỉ khác là lần trước ở trên mặt ruộng khô, còn lần này trên nền xi măng láng có mái che, còn ấm hơi nóng ban chiều. Đêm trong ga chim lợn kêu điếc tai. Ở Kămpuchia hồi đó, nhà ga nào cũng nhiều chim lợn. Chắc chúng nó đến đây kiếm ăn theo mùi thối của rác, của mùi mắm bò hóc. Còn trong rừng tuyệt nhiên không thấy.

Thế hệ sau trên sân ga cũ. Đường sắt Hoàng gia không còn khai thác, nay đã trở nên hoang phế

 

Cup 70 cánh én

Xe tải
Biển số
OF-188697
Ngày cấp bằng
7/4/13
Số km
219
Động cơ
333,722 Mã lực
Hehe..LQY sang bên này hồi nào zị ta???
Cái món BGTN vãn nóng sốt như ngày nào! Há há...
Mấy lão Cựu đang rủ nhau qua bên ý tìm trẻ lạc nữa kia kìa...Chú mày đi hông?
Mí lão lôi kéo mình, nhưng hồi này bận quá, nên không đi được! Với lại mắc cái lời thề ngày xưa khi về đến biên giới Việt, nên hổng đi!
Hehe!
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top