Chào các cụ các mợ, nhân có cái thớt về việc "ăn bánh mà mỏi chân thế nhuề" khi thấy vào dịp trung thu mọi người xếp hàng mua bánh, em lại muốn chia sẻ đôi điều về văn hóa bỉ bôi người xếp hàng của một số cụ, mợ.
Trước tiên, em không nằm trong đám đông xếp hàng trước các cửa hàng như Đông Phương, Bảo Phương dịp này, em nói trước không mấy cụ lại tưởng em ý kiến vì bị phê phán.
Tuy thế, ngày nào em cũng xếp hàng. Xếp hàng khi ăn trưa, xếp hàng khi chờ sang đường, xếp hàng khi lên tàu xe, xếp hàng khi thanh toán ở siêu thị, xếp hàng khi tham gia các sự kiện...
Và với em, việc xếp hàng nó là việc hàng ngày rồi (Em đang sống ở một đất nước mà mọi người "nghiện" xếp hàng - Nhật Bản)
Còn vì sao phải xếp hàng ư? Đơn giản là ở cùng một nơi, cùng thời điểm, số lượng người muốn làm điều gì đó nhiều hơn số lượng người có thể làm, thì sẽ có những người phải đợi (hoặc bỏ).
Và khi đợi, thay vì chen ngang hoặc mạnh ai nấy làm, thì việc ưu tiên theo thứ tự: đến trước làm trước được coi là hành vi văn minh.
Ưu tiên theo thứ tự thì có nhiều cách, một trong những cách đơn giản chính là xếp hàng.
Ở chỗ em đang sống, vào đúng tầm ăn trưa hoặc ăn tối, những quán có hai ba chục người xếp hàng chiếm rất nhiều.
Vào cuối tuần,việc bắt gặp hàng người kéo dài cả trăm mét là việc không hề hiếm.
Em cũng như hầu hết những người quê mình nói chung, thường thấy hàng nào dài dài là "ngại" xếp hàng, và xu hướng sẽ tìm những quán tương đương mà ít người xếp hàng để đỡ phải chờ.
Tuy thế, em không thấy mình "khôn", mình "sang cái thằng người", mà thú thật, em vẫn thấy mình vẫn còn đang hấp tấp, sốt ruột, mặc dù cũng không còn trẻ.
Vì ngại xếp hàng mà em vào những quán mà không phải là quán mà em đang muốn vào.
Vì ngại xếp hàng nên đôi khi em bỏ qua một số món đồ muốn mua...
Vì ngại xếp hàng nên có nhiều thứ em chưa có trải nghiệm...
Cũng có đôi khi em tự hỏi, cái địa điểm mà họ đang xếp hàng để vào có gì hấp dẫn đâu? Xếp hàng cả nửa tiếng chỉ để mua một cái bánh pudding liệu có đáng không? Thế nhưng, mình không phải là họ, mình không biết được nhu cầu, mục đích của họ. Và việc không hấp dẫn với mình không có nghĩa là không hấp dẫn với người khác.
Và có một điều, em không bao giờ chê trách, bỉ bôi những người trong một đám xếp hàng dài. Vì sao ư? Vì họ biết xếp hàng. Đơn giản thế thôi.
Họ dùng thời gian của họ, họ bỏ tiền bạc và công sức của họ, họ không xen ngang, không chen lấn xô đẩy, không làm điều gì trái pháp luật và đạo đức. Họ biết chờ đợi một cách văn minh và lịch sự.
Hiện tại, ở mình, cứ có dịp một sự kiện nào đó có dòng người xếp hàng là rất nhiều người vào với các ý kiến "miếng ăn là miếng nhục", "làm sao phải khổ thế", "người thường họ không thế"... Em nói thật là em rất ngạc nhiên. Em ngạc nhiên không phải vì có những ý kiến như thế, mà em ngạc nhiên vì những ý kiến như thế khá đông, khá nhiều, và theo thời gian nó không giảm. Em vẫn nghĩ là suy nghĩ của mọi người cũng tiến bộ dần theo thời gian cơ. (Cứ mỗi một sự kiện ở VN có người xếp hàng là em lại thấy các ý kiến đó mọc lên như nấm)
Có một điều khá buồn cười, vẫn những cụ mợ đó, khi thấy Nhật Âu Mỹ xếp hàng thì khen, còn khi thấy dân mình xếp hàng thì nói đểu. Không xếp thì chê là thiếu văn minh, xếp hàng thì bỉ bôi "sao phải khổ thế". Em nghĩ rằng, muốn mình có văn minh xếp hàng như những nước văn minh khác, thì điều đầu tiên, là hãy đón nhận một cách tích cực khi thấy dân mình biết xếp hàng.
Ảnh chống trôi: xếp hàng khi chờ sang đường ở nước bạn