Chiếc xe xa hoa nhất thế giới
Bugatti vẫn tiếp tục sản xuất tại Molsheim cho đến tận khi chiến tranh thế giới lần thứ hai xảy ra, và tiên tuổi ông đã trở nên nổi tiếng, nhưng không riêng về xe hơi.
Ông sống theo phong cách của một Nam tước thời trung cổ, và được tất cả mọi người gọi là Le Patron. Đất đai của ông bao gồm rất nhiều toà nhà, tất cả đều có những cánh cửa tinh tế và ổ khoá bằng đồng chỉ có thể vào được bằng một chìa khoá chủ duy nhất. Một toà nhà là bảo tàng về xe ngựa, toà nhà khác là bảo tàng điêu khắc, tiếp theo là kho yên ngựa, một trại ngựa thuần chủng, một trường cưỡi ngựa, một dãy chuồng dành cho những con chó lông dài, một cánh đông của lâu đài, chim cu, gà hiếm và một nhà máy chưng cất rượu cá nhân.
Vậy thì những chiếc xe được tạo ra ở đâu? Trong một quần thể những công trình kiên trúc khác, tất cả đề có những cánh cửa tinh tế, ổ khoá thiếc. Chúng bao gồm những cửa hàng khuôn mẫu sạch sẽ hoàn hảo, những cửa hàng thân xe, một xưởng đúc, và những công cụ máy móc tiên tiến nhất. Cuối cùng, đó là một phòng thiết kế lớn nơi các bức vẽ và kế hoạch của Le Patron được tạo ra. Rất nhiều nhân công sống trong vùng đất đó, điều đó làm nhấn mạnh lối sống kiểu phong kiến của người tạo dựng lên nó.
Bugatti thiết kế và điều hành tất cả mọi thứ. Ông là kiến trúc sư cho các toà nhà; ông thiết kế một trạm năng lượng điện; ông giám sát toàn bộ cơ cấu với một bài tay sắt; nhưng tóm lại, ông là một giám đốc rộng lượng. Biểu tượng vinh quang của vùng đất Molsheim là khách sạn du Pur Sang. Nơi đây, các khách hàng có thể chờ đợi tới vài ngày để có những chiếc xe mới hoặc sửa chữa chiếc xe cũng của họ trong sự phục vụ chu đáo và sang trọng của gia đình Bugatti. Trong thời gian đó, họ có thể cưỡi ngựa cùng ngài Le Patron, hoặc đến quan sát các thợ máy làm với từng bộ phận quý giá của những chiếc xe Bugatti.
Bugatti yêu thích cuộc sống kiểu Nam tước của ông tại Molsheim, và các bản thiết kế xe vẫn tiếp tục được đưa ra từ bàn vẽ của ông, trong khi con trai ông, Jean Bugatti, đảm nhận vai trò quản lý đội đua. Lịch sử đua xe của những chiếc Bugatti chỉ cần tóm gọn trong một tuyên bố đơn giản duy nhất: chúng giành nhiều chiến thắng hơn bất cứ chiếc xe của nhãn hiệu nào khác. Và tuyên bố này vẫn đúng dù kể từ những năm 40 chẳng có chiếc xe đua Bugatti nào được sản xuát nữa. Những chiếc xe màu thiên thanh bóng láng gần như hoàn toàn thống trị các đường đua thế giới kể từ năm 1925 đến tận năm 1938. Chúng có tốc độ điên rồ cho những đường đua nhanh nhất, nhưng lại có sự linh hoạt cần thiết cho những vòng đua hẹp. Chỉ tính riêng trong hai năm 1925 và 1926, những chiếc xe của Bugatti đã thu về hơn 1000 chiến thắng trên các đường đua.
Một số mẫu xe nổi bật nhất của Bugatti bao gồm: 1934 Type 35, một mẫu thiết kế cổ điển mẫu mực; Type 51, một trong những chiếc xe có hình dáng thân xe đẹp nhất thế giới thời gian đó; Type 57 và Type 59, những chiếc xe đua tia chớp cuối cùng của Bugatti. Mặc dù Ettore Bugatti nổi tiếng nhờ những mẫu xe đua, ông lại luôn luôn sản xuất các phiên bản xe dành cho đường thường. Một số trong đó là những chiếc Coupe, một số là Convertible, một số là Sedan, nhưng tất cả đều sở hữu những đường nét mềm mại, phóng khoáng, cái gợi nhắc đến tốc độ tuyệt vời của chúng.
Bugatti có một giấc mơ. Ông muốn sản xuất ra một chiếc xe xa hoa nhất hành tinh, và hiện thực hoá nó vào năm 1926, khi một mẫu xe mang tên Royle, hay còn gọi là Type 57 ra mắt. Chiếc xe được cung cấp sức mạnh bởi động cơ 12.7l-8 xylanh (dung tích lớn gấp 3 lần so với động cơ tiêu chuẩn của Cadillac thời bấy giờ), công suất 300hp và có thể đi với tốc độ tối đa hơn 130 dặm/giờ.
Bugatti Type 57 Atlantique quá đắt so với mức thu nhập của giữa những năm 30 đến nỗi chỉ có 3 chiếc xe này được bán.
Phiên bản sản xuất của Type 57 bắt đầu ra đời từ năm 1929 với giá 30,000$ chưa tính thân xe. Người mua sẽ đặt làm thân xe thủ công theo yêu cầu với mức giá bổ sung có thể lên tới 10,000$ nữa. Thật đáng tiếc, chiếc xe ra đời đúng vào thời điểm cuộc Đại Suy thoái toàn cầu bùng nổ. Chỉ có 3 chiếc xe này đến được tay khách hàng.
Những năm 1932-1939 là thời kỳ vô cùng khó khăn với Bugatti. Tuy nhiên, Ettore là con người được sinh ra với khả năng tìm được ánh sáng mặt trời giữ mây đen. Ông ký được hợp đồng với chính phủ Pháp để chế tạo một loại tàu hoả cao tốc mới. Những chiếc xe chạy trên đường ray này được sản xuất tại nhà máy của Bugatti và được ông tự tay mình thiết kế. Thực chất, động cơ sử dụng cho chúng là phiên bản 12L của Type 57. Kết quả mà Bugatti tạo ra làm chính phủ Pháp rất hài lòng. Nhờ đó, Bugatti lấy lại được nguồn lực tài chính vững chức để tiếp tục phát triển. Mẫu xe hơi duy nhất được ông chế tạo trong thời gian đó là phiên bản Sedan của Type 57. Có xấp xỉ 750 chiếc xe này được xuất xưởng và bán tới tay khách hàng.
Thế giới của Bugatti hoàn toàn thay đổi vào năm 1936, khi công nhân của ông đòi hỏi phải có điều khiện làm việc tốt hơn và tăng lương bổng. Với những người làm việc cho mình, Bugatti luôn đối xử một cách công bằng. Ông tạo cho họ môi trường làm việc tốt và phúc lợi xã hội luôn nằm trên mức trung bình so với xã hội thời gian đó. Vì thế, những yêu cầu của họ làm ông thất vọng sâu sắc. Bugatti đoạn tuyệt quan hệ với những nhân công của mình, chuyển đến Paris tiếp tục thiết kế. Nhà máy ở Molsheim vì thế mà có những rạn nứt không bao giờ có thể hàn gắn.
Năm 1937, nhờ sự động viên của con trai Jean, ông đã tái lập đội đua để tham gia giải Le Mans. Hai tay đua Robert Benoist và Pierre Wimille đã lái chiếc Bugatti Model G57 Tank giành chiến thắng tại Le Mans. Điều này kéo Bugatti trở lại với niềm đam mê với thế giới xe đua. Thê nhưng đây là là chiến thắng lớn cuối cùng của Bugatti trên đường đua. Ngày 11/8/1939, Jean Bugatti chết trong một cuộc lái thử chiếc xe đua Type-57 gần nhà máy Molsheim vào khi mới ở tuổi 30. Chỉ vài ngày sau, chiến tranh thế giới lần thứ 2 bùng nổ.
Cái chết của Ettore Bugatti
Bugatti là những chiếc xe cục cằn, cảm giác lái dữ dội và tạo ra những âm thanh ồn ào còn hơn cả địa ngục. Nhưng chủ nhân của chúng lại yêu chiếc xe của mình đến mê muội. Vậy, làm cách nào mà những chiếc Bugatti có thể mê hoặc cả thế giới?
Không có hai chiếc Bugatti nào giống hệt nhau, vì thế các bộ phận thay thế cũng phải được chế tạo dành riêng, phòng trường hợp cần đến chúng. Chiếc xe thường được chế tạo để chạy bằng nhiên liệu xe đua, và cần bộ giảm chấn để có thể chạy trên đường thường. Từ những chiếc xe đua trần trụi đến nhưng chiếc xe đường phố bóng bảy, những cỗ máy Bugatti đều có một thiết kế thân xe thuần tuý và những chi tiết kĩ thuật chính xác đến mức gần như không thể tin. Chiếc xe phản hồi lại từng thao tác lái như thể những chú ngựa mà Etto Bugatti vẫn cưỡi, và ngay cả một mẫu thiết kế từ những năm 30 vẫn có thể đánh bại và có tuổi thọ lâu hơn hầu hết những chiếc xe ngày nay.
Chiến tranh Thế giới lần thứ 2
Căn hộ của Ettore Bugatti tại Paris trở thành nơi gặp gỡ của phong trào Kháng Chiến Pháp trong thời kỳ bị Đức chiếm đóng. Rất nhiều nhân cống cũ của ông phục vụ trong các tổ chức ngầm, nhưng người đã tạo nên kỳ tích sáng chói nhất trong số đó là Robert Benoist, cựu tay đua của Bugatti, và là quản lý bán hàng tại Paris của công ty. Có thể sẽ là công bằng khi nói rằng kỳ tích ấy được hoàn thành bởi chiếc Bugatti Type 57-5.
Benoist đang lái chiếc 57-5 gần sân bay Le Bourget trên đường gặp những đồng chí trong tổ chức ngầm của mình. Con đường chật ních những cư dân Paris, và giao thông chuyển động như một dòng chảy đang bò từ từ trên mặt đường. Đột nhiên một toán tuần tra của Đức xuất hiện. Đường phố vắng sạch bóng người và một đoàn quân thiết giáp nã pháo liên tục trên đường chúng tiến vào Paris. Chiếc 57-5 nằm trong tầm ngắm của một nhân viên chính quyền Đức, người nhận ra đằng sau tay lái chiếc xe là một phần tử Cách mạng.
Trong cuộc truy bắt, chiếc xe bị bao vây một đoàn hộ tống bằng xe máy vũ trạng hạng nặng đang từ từ tiến về phía nam, dừng lại chỉ với mục tiêu duy nhất là huỷ diệt các lực lượng chống đối của Pháp. Trong buổi sáng thứ hai của đợt truy quét, đoàn hộ tống chặn các con đường lại bằng những vật cản, và Benoist để ý thấy lối thoát ở một bên rìa đường, chỉ còn cách một đoạn ngắn phía trước.
Với khả năng phán đoán chỉ có được ở một tay đua, ông gạt cần số về số 1, nhấn chân ga sát xuống sàn xe, và đưa chiếc Bugatti bắn lên phía trước theo đúng kiểu xuất phát mẫu mực của các cuộc đua xe. Lao về phía mép đường, Benoist lách chiếc xe xuyên qua góc cua như thể đang trên một chặng đua Grand Prix. Và chỉ trong vài giây, chiếc Bugatti lao đi với tốc độ 160km/giờ. Khi đội xe máy bắt đầu đuổi theo thì cả Benoist và chiếc Bugatti đã biết mất khỏi tầm nhìn!
Sau chiến tranh
Bugatti cố gắng hồi phục lại việc sản xuất, nhưng ông đã bị suy sụp nghiêm trọng sau cuộc đại khủng hoảng và cái chết bi kịch của bạn bè vào những người thân trong gia đình. Các công xưởng của công ty tại Molsheim cũng bị chiến tranh huỷ hoại. Trong suốt cuộc chiến, Bugatti ấp ủ ý định xây dựng một nhà máy mới ở Levallois, Paris và thiết kế hàng loạt những mẫu xe mới. Hàng trăm ý tương thiên tài xuất hiện trên bàn vẽ của ông, tất cả đều dành cho sự phát triển của tương lai. Nhưng ngày 21/8/1987, nhà thiết kế xe thiên tài qua đời tại một bệnh viện quân sự tại Paris vì lao phổi.
Trong suốt thời gian ông lãnh đạo công ty, gần 7,900 chiếc xe đã được tạo ra. Và nhiều chiếc trong số đó vẫn tồn tại đến ngày nay như một mình chứng vĩnh cửu cho thiên tài của Ettore Bugatti. Ông để lại sau lưng một huyền thoại vĩ đại và những công hiến bất tử cho lịch sử nền công nghiệp ô tô thế giới.
Sau khi Bugatti mất, những người kế thừa đã cố gắng tiếp nối ý nguyện của ông. Giữa những năm 1950, công ty quay lại dưới quyền lãnh đạo của Roland Bugatti với sự ra đời của chiếc xe đua Type 251 động cơ giữa, được thiết kế dưới sự giúp đỡ của nhà thiết kế cho ba thương hiệu xe hơi Ý Alfa Romeo, Ferrari và Maserati, Gioacchino Colombo. Tuy nhiên, chiếc xe không gây được sự chú ý nào đáng kể và nỗ lực trở lại sản xuất của công ty cũng sụp đổ.
Vào những năm 60, Virgil Exner thiết kế một chiếc Bugatti như một phần trong dự án “Hồi sinh xe hơi” của ông. Phiên bản trưng bày của chiếc xe này thực chất được chế tạo bởi hãng thiết kế ô tô Ý - Ghia, dựa trên khung gầm của Bugatti Type 101 và ra mắt tại Turin Motor Show 1965. Tuy nhiên, vấn đề tài chính không cho phép Exner theo đuổi dự án này, và ông chuyển sang hồi sinh những chiếc Stutz – một thương hiệu xe đua hạng sang của Mỹ tồn tại trong những năm 1911-1935.
Nhiều người cho rằng sẽ chẳng còn những chiếc Bugatti nào nữa. Vì khi người nghệ sỹ thiên tài mất đi, mọi tác phẩm nếu không phải do bàn tay Le Patron tao ra thì cũng không phải là một chiếc Bugatti chân chính. Những tín đồ Bugatti ở khắp nơi trên thế giới đã lập nên các câu lạc bộ về chiếc xe họ yêu thích. Chủ nhân của những chiếc Bugatti dù ở bất cứ đâu cũng liên hệ với nhau. Họ lập một danh sách và đánh dấu trên bản đồ bất cứ địa điểm nào có tồn tại một chiếc Bugatti. Họ đối xử với chiếc xe của mình như cách người ta vẫn làm với các kiệt tác được lưu giữ trong viện bảo tàng, nhưng hầu hết vẫn giữ cho chiếc xe của mình ở dạng vận hành. Vì những chủ nhân của xe Bugatti muốn đảm bảo rằng Le Patron sẽ không bao giờ bị lãng quên.
Bugatti vẫn tiếp tục sản xuất tại Molsheim cho đến tận khi chiến tranh thế giới lần thứ hai xảy ra, và tiên tuổi ông đã trở nên nổi tiếng, nhưng không riêng về xe hơi.
Ông sống theo phong cách của một Nam tước thời trung cổ, và được tất cả mọi người gọi là Le Patron. Đất đai của ông bao gồm rất nhiều toà nhà, tất cả đều có những cánh cửa tinh tế và ổ khoá bằng đồng chỉ có thể vào được bằng một chìa khoá chủ duy nhất. Một toà nhà là bảo tàng về xe ngựa, toà nhà khác là bảo tàng điêu khắc, tiếp theo là kho yên ngựa, một trại ngựa thuần chủng, một trường cưỡi ngựa, một dãy chuồng dành cho những con chó lông dài, một cánh đông của lâu đài, chim cu, gà hiếm và một nhà máy chưng cất rượu cá nhân.
Vậy thì những chiếc xe được tạo ra ở đâu? Trong một quần thể những công trình kiên trúc khác, tất cả đề có những cánh cửa tinh tế, ổ khoá thiếc. Chúng bao gồm những cửa hàng khuôn mẫu sạch sẽ hoàn hảo, những cửa hàng thân xe, một xưởng đúc, và những công cụ máy móc tiên tiến nhất. Cuối cùng, đó là một phòng thiết kế lớn nơi các bức vẽ và kế hoạch của Le Patron được tạo ra. Rất nhiều nhân công sống trong vùng đất đó, điều đó làm nhấn mạnh lối sống kiểu phong kiến của người tạo dựng lên nó.
Bugatti thiết kế và điều hành tất cả mọi thứ. Ông là kiến trúc sư cho các toà nhà; ông thiết kế một trạm năng lượng điện; ông giám sát toàn bộ cơ cấu với một bài tay sắt; nhưng tóm lại, ông là một giám đốc rộng lượng. Biểu tượng vinh quang của vùng đất Molsheim là khách sạn du Pur Sang. Nơi đây, các khách hàng có thể chờ đợi tới vài ngày để có những chiếc xe mới hoặc sửa chữa chiếc xe cũng của họ trong sự phục vụ chu đáo và sang trọng của gia đình Bugatti. Trong thời gian đó, họ có thể cưỡi ngựa cùng ngài Le Patron, hoặc đến quan sát các thợ máy làm với từng bộ phận quý giá của những chiếc xe Bugatti.
Bugatti yêu thích cuộc sống kiểu Nam tước của ông tại Molsheim, và các bản thiết kế xe vẫn tiếp tục được đưa ra từ bàn vẽ của ông, trong khi con trai ông, Jean Bugatti, đảm nhận vai trò quản lý đội đua. Lịch sử đua xe của những chiếc Bugatti chỉ cần tóm gọn trong một tuyên bố đơn giản duy nhất: chúng giành nhiều chiến thắng hơn bất cứ chiếc xe của nhãn hiệu nào khác. Và tuyên bố này vẫn đúng dù kể từ những năm 40 chẳng có chiếc xe đua Bugatti nào được sản xuát nữa. Những chiếc xe màu thiên thanh bóng láng gần như hoàn toàn thống trị các đường đua thế giới kể từ năm 1925 đến tận năm 1938. Chúng có tốc độ điên rồ cho những đường đua nhanh nhất, nhưng lại có sự linh hoạt cần thiết cho những vòng đua hẹp. Chỉ tính riêng trong hai năm 1925 và 1926, những chiếc xe của Bugatti đã thu về hơn 1000 chiến thắng trên các đường đua.
Một số mẫu xe nổi bật nhất của Bugatti bao gồm: 1934 Type 35, một mẫu thiết kế cổ điển mẫu mực; Type 51, một trong những chiếc xe có hình dáng thân xe đẹp nhất thế giới thời gian đó; Type 57 và Type 59, những chiếc xe đua tia chớp cuối cùng của Bugatti. Mặc dù Ettore Bugatti nổi tiếng nhờ những mẫu xe đua, ông lại luôn luôn sản xuất các phiên bản xe dành cho đường thường. Một số trong đó là những chiếc Coupe, một số là Convertible, một số là Sedan, nhưng tất cả đều sở hữu những đường nét mềm mại, phóng khoáng, cái gợi nhắc đến tốc độ tuyệt vời của chúng.
Bugatti có một giấc mơ. Ông muốn sản xuất ra một chiếc xe xa hoa nhất hành tinh, và hiện thực hoá nó vào năm 1926, khi một mẫu xe mang tên Royle, hay còn gọi là Type 57 ra mắt. Chiếc xe được cung cấp sức mạnh bởi động cơ 12.7l-8 xylanh (dung tích lớn gấp 3 lần so với động cơ tiêu chuẩn của Cadillac thời bấy giờ), công suất 300hp và có thể đi với tốc độ tối đa hơn 130 dặm/giờ.
Bugatti Type 57 Atlantique quá đắt so với mức thu nhập của giữa những năm 30 đến nỗi chỉ có 3 chiếc xe này được bán.
Phiên bản sản xuất của Type 57 bắt đầu ra đời từ năm 1929 với giá 30,000$ chưa tính thân xe. Người mua sẽ đặt làm thân xe thủ công theo yêu cầu với mức giá bổ sung có thể lên tới 10,000$ nữa. Thật đáng tiếc, chiếc xe ra đời đúng vào thời điểm cuộc Đại Suy thoái toàn cầu bùng nổ. Chỉ có 3 chiếc xe này đến được tay khách hàng.
Những năm 1932-1939 là thời kỳ vô cùng khó khăn với Bugatti. Tuy nhiên, Ettore là con người được sinh ra với khả năng tìm được ánh sáng mặt trời giữ mây đen. Ông ký được hợp đồng với chính phủ Pháp để chế tạo một loại tàu hoả cao tốc mới. Những chiếc xe chạy trên đường ray này được sản xuất tại nhà máy của Bugatti và được ông tự tay mình thiết kế. Thực chất, động cơ sử dụng cho chúng là phiên bản 12L của Type 57. Kết quả mà Bugatti tạo ra làm chính phủ Pháp rất hài lòng. Nhờ đó, Bugatti lấy lại được nguồn lực tài chính vững chức để tiếp tục phát triển. Mẫu xe hơi duy nhất được ông chế tạo trong thời gian đó là phiên bản Sedan của Type 57. Có xấp xỉ 750 chiếc xe này được xuất xưởng và bán tới tay khách hàng.
Thế giới của Bugatti hoàn toàn thay đổi vào năm 1936, khi công nhân của ông đòi hỏi phải có điều khiện làm việc tốt hơn và tăng lương bổng. Với những người làm việc cho mình, Bugatti luôn đối xử một cách công bằng. Ông tạo cho họ môi trường làm việc tốt và phúc lợi xã hội luôn nằm trên mức trung bình so với xã hội thời gian đó. Vì thế, những yêu cầu của họ làm ông thất vọng sâu sắc. Bugatti đoạn tuyệt quan hệ với những nhân công của mình, chuyển đến Paris tiếp tục thiết kế. Nhà máy ở Molsheim vì thế mà có những rạn nứt không bao giờ có thể hàn gắn.
Năm 1937, nhờ sự động viên của con trai Jean, ông đã tái lập đội đua để tham gia giải Le Mans. Hai tay đua Robert Benoist và Pierre Wimille đã lái chiếc Bugatti Model G57 Tank giành chiến thắng tại Le Mans. Điều này kéo Bugatti trở lại với niềm đam mê với thế giới xe đua. Thê nhưng đây là là chiến thắng lớn cuối cùng của Bugatti trên đường đua. Ngày 11/8/1939, Jean Bugatti chết trong một cuộc lái thử chiếc xe đua Type-57 gần nhà máy Molsheim vào khi mới ở tuổi 30. Chỉ vài ngày sau, chiến tranh thế giới lần thứ 2 bùng nổ.
Cái chết của Ettore Bugatti
Bugatti là những chiếc xe cục cằn, cảm giác lái dữ dội và tạo ra những âm thanh ồn ào còn hơn cả địa ngục. Nhưng chủ nhân của chúng lại yêu chiếc xe của mình đến mê muội. Vậy, làm cách nào mà những chiếc Bugatti có thể mê hoặc cả thế giới?
Không có hai chiếc Bugatti nào giống hệt nhau, vì thế các bộ phận thay thế cũng phải được chế tạo dành riêng, phòng trường hợp cần đến chúng. Chiếc xe thường được chế tạo để chạy bằng nhiên liệu xe đua, và cần bộ giảm chấn để có thể chạy trên đường thường. Từ những chiếc xe đua trần trụi đến nhưng chiếc xe đường phố bóng bảy, những cỗ máy Bugatti đều có một thiết kế thân xe thuần tuý và những chi tiết kĩ thuật chính xác đến mức gần như không thể tin. Chiếc xe phản hồi lại từng thao tác lái như thể những chú ngựa mà Etto Bugatti vẫn cưỡi, và ngay cả một mẫu thiết kế từ những năm 30 vẫn có thể đánh bại và có tuổi thọ lâu hơn hầu hết những chiếc xe ngày nay.
Chiến tranh Thế giới lần thứ 2
Căn hộ của Ettore Bugatti tại Paris trở thành nơi gặp gỡ của phong trào Kháng Chiến Pháp trong thời kỳ bị Đức chiếm đóng. Rất nhiều nhân cống cũ của ông phục vụ trong các tổ chức ngầm, nhưng người đã tạo nên kỳ tích sáng chói nhất trong số đó là Robert Benoist, cựu tay đua của Bugatti, và là quản lý bán hàng tại Paris của công ty. Có thể sẽ là công bằng khi nói rằng kỳ tích ấy được hoàn thành bởi chiếc Bugatti Type 57-5.
Benoist đang lái chiếc 57-5 gần sân bay Le Bourget trên đường gặp những đồng chí trong tổ chức ngầm của mình. Con đường chật ních những cư dân Paris, và giao thông chuyển động như một dòng chảy đang bò từ từ trên mặt đường. Đột nhiên một toán tuần tra của Đức xuất hiện. Đường phố vắng sạch bóng người và một đoàn quân thiết giáp nã pháo liên tục trên đường chúng tiến vào Paris. Chiếc 57-5 nằm trong tầm ngắm của một nhân viên chính quyền Đức, người nhận ra đằng sau tay lái chiếc xe là một phần tử Cách mạng.
Trong cuộc truy bắt, chiếc xe bị bao vây một đoàn hộ tống bằng xe máy vũ trạng hạng nặng đang từ từ tiến về phía nam, dừng lại chỉ với mục tiêu duy nhất là huỷ diệt các lực lượng chống đối của Pháp. Trong buổi sáng thứ hai của đợt truy quét, đoàn hộ tống chặn các con đường lại bằng những vật cản, và Benoist để ý thấy lối thoát ở một bên rìa đường, chỉ còn cách một đoạn ngắn phía trước.
Với khả năng phán đoán chỉ có được ở một tay đua, ông gạt cần số về số 1, nhấn chân ga sát xuống sàn xe, và đưa chiếc Bugatti bắn lên phía trước theo đúng kiểu xuất phát mẫu mực của các cuộc đua xe. Lao về phía mép đường, Benoist lách chiếc xe xuyên qua góc cua như thể đang trên một chặng đua Grand Prix. Và chỉ trong vài giây, chiếc Bugatti lao đi với tốc độ 160km/giờ. Khi đội xe máy bắt đầu đuổi theo thì cả Benoist và chiếc Bugatti đã biết mất khỏi tầm nhìn!
Sau chiến tranh
Bugatti cố gắng hồi phục lại việc sản xuất, nhưng ông đã bị suy sụp nghiêm trọng sau cuộc đại khủng hoảng và cái chết bi kịch của bạn bè vào những người thân trong gia đình. Các công xưởng của công ty tại Molsheim cũng bị chiến tranh huỷ hoại. Trong suốt cuộc chiến, Bugatti ấp ủ ý định xây dựng một nhà máy mới ở Levallois, Paris và thiết kế hàng loạt những mẫu xe mới. Hàng trăm ý tương thiên tài xuất hiện trên bàn vẽ của ông, tất cả đều dành cho sự phát triển của tương lai. Nhưng ngày 21/8/1987, nhà thiết kế xe thiên tài qua đời tại một bệnh viện quân sự tại Paris vì lao phổi.
Trong suốt thời gian ông lãnh đạo công ty, gần 7,900 chiếc xe đã được tạo ra. Và nhiều chiếc trong số đó vẫn tồn tại đến ngày nay như một mình chứng vĩnh cửu cho thiên tài của Ettore Bugatti. Ông để lại sau lưng một huyền thoại vĩ đại và những công hiến bất tử cho lịch sử nền công nghiệp ô tô thế giới.
Sau khi Bugatti mất, những người kế thừa đã cố gắng tiếp nối ý nguyện của ông. Giữa những năm 1950, công ty quay lại dưới quyền lãnh đạo của Roland Bugatti với sự ra đời của chiếc xe đua Type 251 động cơ giữa, được thiết kế dưới sự giúp đỡ của nhà thiết kế cho ba thương hiệu xe hơi Ý Alfa Romeo, Ferrari và Maserati, Gioacchino Colombo. Tuy nhiên, chiếc xe không gây được sự chú ý nào đáng kể và nỗ lực trở lại sản xuất của công ty cũng sụp đổ.
Vào những năm 60, Virgil Exner thiết kế một chiếc Bugatti như một phần trong dự án “Hồi sinh xe hơi” của ông. Phiên bản trưng bày của chiếc xe này thực chất được chế tạo bởi hãng thiết kế ô tô Ý - Ghia, dựa trên khung gầm của Bugatti Type 101 và ra mắt tại Turin Motor Show 1965. Tuy nhiên, vấn đề tài chính không cho phép Exner theo đuổi dự án này, và ông chuyển sang hồi sinh những chiếc Stutz – một thương hiệu xe đua hạng sang của Mỹ tồn tại trong những năm 1911-1935.
Nhiều người cho rằng sẽ chẳng còn những chiếc Bugatti nào nữa. Vì khi người nghệ sỹ thiên tài mất đi, mọi tác phẩm nếu không phải do bàn tay Le Patron tao ra thì cũng không phải là một chiếc Bugatti chân chính. Những tín đồ Bugatti ở khắp nơi trên thế giới đã lập nên các câu lạc bộ về chiếc xe họ yêu thích. Chủ nhân của những chiếc Bugatti dù ở bất cứ đâu cũng liên hệ với nhau. Họ lập một danh sách và đánh dấu trên bản đồ bất cứ địa điểm nào có tồn tại một chiếc Bugatti. Họ đối xử với chiếc xe của mình như cách người ta vẫn làm với các kiệt tác được lưu giữ trong viện bảo tàng, nhưng hầu hết vẫn giữ cho chiếc xe của mình ở dạng vận hành. Vì những chủ nhân của xe Bugatti muốn đảm bảo rằng Le Patron sẽ không bao giờ bị lãng quên.