[Funland] Ký ức của một Ofer về đời lính, về đồng đội, về những trận đánh ở chiến trường K, về quá khứ và về cuộc sống hiện tại.

Đầu xù

Xe buýt
Biển số
OF-817273
Ngày cấp bằng
9/8/22
Số km
580
Động cơ
110,065 Mã lực
Tuổi
51
Gã và thằng Long “Polpot” nhìn nhau lưỡng lự mấy giây rồi gật đầu. Gã rút đúng que ngắn, số phận đã chọn gã.
Gã phải tự tay bắn bạn mình. Bình thường trêu đùa nhau vẫn hay nói:

“Láo là tao bắn chết bầm giờ…”

Vậy mà giờ đây phải thật sự nổ súng bắn bạn mình, người anh em đã từng vào sinh ra tử.
Người đã ăn cùng mâm, ngủ cùng sạp, nhường nhau từng miếng cơm, miếng cháo lúc đau ốm, từng ngụm nước khi đi “thám”, đọc chung nhau từng bức thư nhà, kể nhau nghe về những ước mơ sau khi xuất ngũ thì bình thường nghĩ cũng không dám, không làm nổi... Cho dù đó là phát súng giải thoát cho bạn, cho đồng đội.

Gã kê nòng súng vào bên trái ngực thằng Đực, nước mắt gã ứa ra “tha lỗi cho tao…tha lỗi cho tao Đực ơi…”.
Thằng Đực mở mắt ra nhìn gã, miệng nó mấp máy và nở nụ cười héo hắt..
Nó cố hết sức tàn lấy 2 bàn tay ấn nòng súng vào đúng phía trên bầu ngực bên trái, nơi trái tim tuổi 23 của nó đang đập những nhịp cuối cùng…
Gã nhắm mắt lại, cố không nhìn vào mặt thằng bạn chiến đấu thân thiết và…

Lúc đó đồng hồ chỉ 9 giờ 42 phút, ngày 14 tháng 6 năm 1988. Gã buông súng lảo đảo rồi ngã úp mặt xuống đống bùn nhão.
Gã nôn thốc nôn tháo, cảm giác như nôn ra cả tim gan phèo phổi. Cổ họng gã khô và đắng nghét.
Nỗi đau như hóa đá, gã muốn khóc mà không thể khóc được, trong lòng cảm thấy tan vỡ, tất cả trở nên trống rỗng...
Khi gã nhấc mặt khỏi đám bùn thì thấy thằng Phú “nhái” và Long “Polpot” đang dùng dao lê moi đất ở dưới ba gốc cây to có lá như lá xoài, cách đó 4m có 1 cây thông cô đơn (mọc đơn lẻ).
Gã lết về chỗ thằng Đực, ôm xác bạn lên như 1 kẻ mất hồn. Gã cứ ôm bạn như vậy, không biết bao lâu, đến khi thằng Phú và thằng Long kéo tay gã: “Thôi mày, để bọn tao chôn nó” gã mới sực tỉnh.
Gã vuốt mắt cho thằng Đực, thấy ngực áo bên phải phồng lên, gã mở khuy và rút ra nửa phong lương khô ăn dở, phía ngoài lớp giấy nến dính đầy máu của thằng Đực.
Thương quá, thằng bạn gã ra đi trong đau đớn khi xuất ăn lính chiến còn chưa kịp ăn hết… 😢
Em không thể Vodka dù chờ đoạn này lâu quá :(
 

diepllc

Xe tải
Biển số
OF-123387
Ngày cấp bằng
7/12/11
Số km
209
Động cơ
382,328 Mã lực
Tuổi
52
Nơi ở
Hà Nội
Em thấy đồn thổi mũ giờ có gắn kính nhìn đêm rồi mà cụ nhỉ. Hay mấy anh lính hành quân ban ngày tháo ra đút túi? Với cả găng tay trông không giống loại găng tay bắt dao.
Hay em nghe đồn vớ vẩn nhỉ.
Được như thế này đã là sự cố gắng rất lớn rồi cụ ạ
 

le_petit

Xe tăng
Biển số
OF-474710
Ngày cấp bằng
3/12/16
Số km
1,772
Động cơ
222,643 Mã lực
Gã và thằng Long “Polpot” nhìn nhau lưỡng lự mấy giây rồi gật đầu. Gã rút đúng que ngắn, số phận đã chọn gã.
Gã phải tự tay bắn bạn mình. Bình thường trêu đùa nhau vẫn hay nói:

“Láo là tao bắn chết bầm giờ…”

Vậy mà giờ đây phải thật sự nổ súng bắn bạn mình, người anh em đã từng vào sinh ra tử.
Người đã ăn cùng mâm, ngủ cùng sạp, nhường nhau từng miếng cơm, miếng cháo lúc đau ốm, từng ngụm nước khi đi “thám”, đọc chung nhau từng bức thư nhà, kể nhau nghe về những ước mơ sau khi xuất ngũ thì bình thường nghĩ cũng không dám, không làm nổi... Cho dù đó là phát súng giải thoát cho bạn, cho đồng đội.

Gã kê nòng súng vào bên trái ngực thằng Đực, nước mắt gã ứa ra “tha lỗi cho tao…tha lỗi cho tao Đực ơi…”.
Thằng Đực mở mắt ra nhìn gã, miệng nó mấp máy và nở nụ cười héo hắt..
Nó cố hết sức tàn lấy 2 bàn tay ấn nòng súng vào đúng phía trên bầu ngực bên trái, nơi trái tim tuổi 23 của nó đang đập những nhịp cuối cùng…
Gã nhắm mắt lại, cố không nhìn vào mặt thằng bạn chiến đấu thân thiết và…

Lúc đó đồng hồ chỉ 9 giờ 42 phút, ngày 14 tháng 6 năm 1988. Gã buông súng lảo đảo rồi ngã úp mặt xuống đống bùn nhão.
Gã nôn thốc nôn tháo, cảm giác như nôn ra cả tim gan phèo phổi. Cổ họng gã khô và đắng nghét.
Nỗi đau như hóa đá, gã muốn khóc mà không thể khóc được, trong lòng cảm thấy tan vỡ, tất cả trở nên trống rỗng...
Khi gã nhấc mặt khỏi đám bùn thì thấy thằng Phú “nhái” và Long “Polpot” đang dùng dao lê moi đất ở dưới ba gốc cây to có lá như lá xoài, cách đó 4m có 1 cây thông cô đơn (mọc đơn lẻ).
Gã lết về chỗ thằng Đực, ôm xác bạn lên như 1 kẻ mất hồn. Gã cứ ôm bạn như vậy, không biết bao lâu, đến khi thằng Phú và thằng Long kéo tay gã: “Thôi mày, để bọn tao chôn nó” gã mới sực tỉnh.
Gã vuốt mắt cho thằng Đực, thấy ngực áo bên phải phồng lên, gã mở khuy và rút ra nửa phong lương khô ăn dở, phía ngoài lớp giấy nến dính đầy máu của thằng Đực.
Thương quá, thằng bạn gã ra đi trong đau đớn khi xuất ăn lính chiến còn chưa kịp ăn hết… 😢
Đau quá!
Tôi đọc hầu như tất cả các tác phẩm về chiến tranh của mình và Liên xô đã dịch sang tiếng Việt nhưng cảm xúc khi đọc những dòng này lần đầu tiên có...
Những người lính như các cụ thật sự...tôi ko tìm được từ, nhưng anh hùng thì chưa đủ. Cụ lạnh lùng đâm lê ba cạnh vào ngực kẻ thù và xoáy như vô cảm nhưng với đồng đội thì trái tim vẫn thắm tình. Có lẽ chính vì thế mà các cụ và những người đi trước đã chiến thắng trong những cuộc chiến khốc liệt nhất thế kỷ.
 

thanhvd

Xe tăng
Biển số
OF-8043
Ngày cấp bằng
15/8/07
Số km
1,233
Động cơ
529,386 Mã lực
Gã và thằng Long “Polpot” nhìn nhau lưỡng lự mấy giây rồi gật đầu. Gã rút đúng que ngắn, số phận đã chọn gã.
Gã phải tự tay bắn bạn mình. Bình thường trêu đùa nhau vẫn hay nói:

“Láo là tao bắn chết bầm giờ…”

Vậy mà giờ đây phải thật sự nổ súng bắn bạn mình, người anh em đã từng vào sinh ra tử.
Người đã ăn cùng mâm, ngủ cùng sạp, nhường nhau từng miếng cơm, miếng cháo lúc đau ốm, từng ngụm nước khi đi “thám”, đọc chung nhau từng bức thư nhà, kể nhau nghe về những ước mơ sau khi xuất ngũ thì bình thường nghĩ cũng không dám, không làm nổi... Cho dù đó là phát súng giải thoát cho bạn, cho đồng đội.

Gã kê nòng súng vào bên trái ngực thằng Đực, nước mắt gã ứa ra “tha lỗi cho tao…tha lỗi cho tao Đực ơi…”.
Thằng Đực mở mắt ra nhìn gã, miệng nó mấp máy và nở nụ cười héo hắt..
Nó cố hết sức tàn lấy 2 bàn tay ấn nòng súng vào đúng phía trên bầu ngực bên trái, nơi trái tim tuổi 23 của nó đang đập những nhịp cuối cùng…
Gã nhắm mắt lại, cố không nhìn vào mặt thằng bạn chiến đấu thân thiết và…

Lúc đó đồng hồ chỉ 9 giờ 42 phút, ngày 14 tháng 6 năm 1988. Gã buông súng lảo đảo rồi ngã úp mặt xuống đống bùn nhão.
Gã nôn thốc nôn tháo, cảm giác như nôn ra cả tim gan phèo phổi. Cổ họng gã khô và đắng nghét.
Nỗi đau như hóa đá, gã muốn khóc mà không thể khóc được, trong lòng cảm thấy tan vỡ, tất cả trở nên trống rỗng...
Khi gã nhấc mặt khỏi đám bùn thì thấy thằng Phú “nhái” và Long “Polpot” đang dùng dao lê moi đất ở dưới ba gốc cây to có lá như lá xoài, cách đó 4m có 1 cây thông cô đơn (mọc đơn lẻ).
Gã lết về chỗ thằng Đực, ôm xác bạn lên như 1 kẻ mất hồn. Gã cứ ôm bạn như vậy, không biết bao lâu, đến khi thằng Phú và thằng Long kéo tay gã: “Thôi mày, để bọn tao chôn nó” gã mới sực tỉnh.
Gã vuốt mắt cho thằng Đực, thấy ngực áo bên phải phồng lên, gã mở khuy và rút ra nửa phong lương khô ăn dở, phía ngoài lớp giấy nến dính đầy máu của thằng Đực.
Thương quá, thằng bạn gã ra đi trong đau đớn khi xuất ăn lính chiến còn chưa kịp ăn hết… 😢
Chiến tranh thật khủng khiếp!
Các cụ đã phải hy sinh quá nhiều, cả những người đã nằm lại chiến trường, cả những người được trở về!
Được sống trong hoà bình là điều vô cùng quý giá!
 

TieuFu

Xe container
Biển số
OF-148443
Ngày cấp bằng
7/7/12
Số km
8,788
Động cơ
483,123 Mã lực
Nơi ở
rừng
Năm 1978 là ta đánh cho ta thôi. Suốt ngày đêm nó giã pháo sang, rồi cho quân tập kích các đồn biên phòng, làng xóm dọc biên giới...
Không lẽ cứ căng quân chốt dọc tuyến biên giới mãi sao được. Giải pháp bằng con đường ngoại giao chắc không ăn thua rồi. Nên các cụ nhà mình mới buộc phải đánh thôi.
Nó vào thế con giun xéo mãi phải quằn ! Không đánh không được ! Túm lại ở canh ông Tàu thì cứ phải có con dao, bịch gạo, túi muối cất riêng !
 

Quê bầm

Xe container
Biển số
OF-740060
Ngày cấp bằng
20/8/20
Số km
5,301
Động cơ
102,583 Mã lực
Vậy Cụ nhà ở f304, thường trạm phẫu ở trung đoàn, còn cấp f thì là bệnh viện sư đoàn rồi. Sư đoàn 304 có từ thời KCCP, là một trong những sư đoàn đầu tiên và chủ lực thiện chiến (các sư kia là f308, f312 và f320). Trong KCCM, f304 hoạt động ở nhiều chiến trường, trong đó có Khe sanh 1968, đường 9 Nam Lào 1971, Thượng Đức 1974, và đội hình Quân đoàn 2 năm 1975. QĐ 2 có đánh ở chiền trường KPC thời gian đầu 1979, sau đó rút nhanh về trấn thủ phía Bắc.
Sư đoàn 307 QK5 thành lập 1978, có đến 10 năm trấn thủ khu vực đền Preah Vihear, giáp Thái lan. Biên chế f307 có 3 trung đoàn 94, 95 và 143 (?), bây giờ rút gọn chỉ còn trên hồ sơ giấy tờ thôi. Riêng Trung đoàn 95 thiện chiến, vẫn đủ quân và chuyển về thuộc f2 QK5
Gã và thằng Long “Polpot” nhìn nhau lưỡng lự mấy giây rồi gật đầu. Gã rút đúng que ngắn, số phận đã chọn gã.
Gã phải tự tay bắn bạn mình. Bình thường trêu đùa nhau vẫn hay nói:

“Láo là tao bắn chết bầm giờ…”

Vậy mà giờ đây phải thật sự nổ súng bắn bạn mình, người anh em đã từng vào sinh ra tử.
Người đã ăn cùng mâm, ngủ cùng sạp, nhường nhau từng miếng cơm, miếng cháo lúc đau ốm, từng ngụm nước khi đi “thám”, đọc chung nhau từng bức thư nhà, kể nhau nghe về những ước mơ sau khi xuất ngũ thì bình thường nghĩ cũng không dám, không làm nổi... Cho dù đó là phát súng giải thoát cho bạn, cho đồng đội.

Gã kê nòng súng vào bên trái ngực thằng Đực, nước mắt gã ứa ra “tha lỗi cho tao…tha lỗi cho tao Đực ơi…”.
Thằng Đực mở mắt ra nhìn gã, miệng nó mấp máy và nở nụ cười héo hắt..
Nó cố hết sức tàn lấy 2 bàn tay ấn nòng súng vào đúng phía trên bầu ngực bên trái, nơi trái tim tuổi 23 của nó đang đập những nhịp cuối cùng…
Gã nhắm mắt lại, cố không nhìn vào mặt thằng bạn chiến đấu thân thiết và…

Lúc đó đồng hồ chỉ 9 giờ 42 phút, ngày 14 tháng 6 năm 1988. Gã buông súng lảo đảo rồi ngã úp mặt xuống đống bùn nhão.
Gã nôn thốc nôn tháo, cảm giác như nôn ra cả tim gan phèo phổi. Cổ họng gã khô và đắng nghét.
Nỗi đau như hóa đá, gã muốn khóc mà không thể khóc được, trong lòng cảm thấy tan vỡ, tất cả trở nên trống rỗng...
Khi gã nhấc mặt khỏi đám bùn thì thấy thằng Phú “nhái” và Long “Polpot” đang dùng dao lê moi đất ở dưới ba gốc cây to có lá như lá xoài, cách đó 4m có 1 cây thông cô đơn (mọc đơn lẻ).
Gã lết về chỗ thằng Đực, ôm xác bạn lên như 1 kẻ mất hồn. Gã cứ ôm bạn như vậy, không biết bao lâu, đến khi thằng Phú và thằng Long kéo tay gã: “Thôi mày, để bọn tao chôn nó” gã mới sực tỉnh.
Gã vuốt mắt cho thằng Đực, thấy ngực áo bên phải phồng lên, gã mở khuy và rút ra nửa phong lương khô ăn dở, phía ngoài lớp giấy nến dính đầy máu của thằng Đực.
Thương quá, thằng bạn gã ra đi trong đau đớn khi xuất ăn lính chiến còn chưa kịp ăn hết… 😢
Đau đớn quá, bị thương chắc hình ảnh đó vẫn ám ảnh theo cụ mãi. Thương anh Đ và cũng thương cụ bị đẩy vào hoàn cảnh quá nghiệt ngã đó
 

Chauthanh11

Xe điện
Biển số
OF-739910
Ngày cấp bằng
19/8/20
Số km
4,136
Động cơ
120,001 Mã lực
Nơi ở
Hậu Giang
Gã và thằng Long “Polpot” nhìn nhau lưỡng lự mấy giây rồi gật đầu. Gã rút đúng que ngắn, số phận đã chọn gã.
Gã phải tự tay bắn bạn mình. Bình thường trêu đùa nhau vẫn hay nói:

“Láo là tao bắn chết bầm giờ…”

Vậy mà giờ đây phải thật sự nổ súng bắn bạn mình, người anh em đã từng vào sinh ra tử.
Người đã ăn cùng mâm, ngủ cùng sạp, nhường nhau từng miếng cơm, miếng cháo lúc đau ốm, từng ngụm nước khi đi “thám”, đọc chung nhau từng bức thư nhà, kể nhau nghe về những ước mơ sau khi xuất ngũ thì bình thường nghĩ cũng không dám, không làm nổi... Cho dù đó là phát súng giải thoát cho bạn, cho đồng đội.

Gã kê nòng súng vào bên trái ngực thằng Đực, nước mắt gã ứa ra “tha lỗi cho tao…tha lỗi cho tao Đực ơi…”.
Thằng Đực mở mắt ra nhìn gã, miệng nó mấp máy và nở nụ cười héo hắt..
Nó cố hết sức tàn lấy 2 bàn tay ấn nòng súng vào đúng phía trên bầu ngực bên trái, nơi trái tim tuổi 23 của nó đang đập những nhịp cuối cùng…
Gã nhắm mắt lại, cố không nhìn vào mặt thằng bạn chiến đấu thân thiết và…

Lúc đó đồng hồ chỉ 9 giờ 42 phút, ngày 14 tháng 6 năm 1988. Gã buông súng lảo đảo rồi ngã úp mặt xuống đống bùn nhão.
Gã nôn thốc nôn tháo, cảm giác như nôn ra cả tim gan phèo phổi. Cổ họng gã khô và đắng nghét.
Nỗi đau như hóa đá, gã muốn khóc mà không thể khóc được, trong lòng cảm thấy tan vỡ, tất cả trở nên trống rỗng...
Khi gã nhấc mặt khỏi đám bùn thì thấy thằng Phú “nhái” và Long “Polpot” đang dùng dao lê moi đất ở dưới ba gốc cây to có lá như lá xoài, cách đó 4m có 1 cây thông cô đơn (mọc đơn lẻ).
Gã lết về chỗ thằng Đực, ôm xác bạn lên như 1 kẻ mất hồn. Gã cứ ôm bạn như vậy, không biết bao lâu, đến khi thằng Phú và thằng Long kéo tay gã: “Thôi mày, để bọn tao chôn nó” gã mới sực tỉnh.
Gã vuốt mắt cho thằng Đực, thấy ngực áo bên phải phồng lên, gã mở khuy và rút ra nửa phong lương khô ăn dở, phía ngoài lớp giấy nến dính đầy máu của thằng Đực.
Thương quá, thằng bạn gã ra đi trong đau đớn khi xuất ăn lính chiến còn chưa kịp ăn hết… 😢
Phải tự tay bắn đồng đội và không đem được xác về , em đoán chắc cũng là 1 nỗi đau dặt vặt cụ chủ nhiều năm ?
Cụ kể tiếp luôn đoạn tìm lại hài cốt của bác Đực sau này mà cụ đã phần nào hé lộ ở trên cho liền mạch nhé
 

Bastion.P

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-579316
Ngày cấp bằng
15/7/18
Số km
7,914
Động cơ
384,611 Mã lực
F304 (của cụ Phiêu) có Trung đoàn 66 là 66B của cụ Thệ ngày 30/4/75 đã bắt giữ được DVM.

Mấy hôm trước có còm nhắc đến trận Dakto-67 với đồi 875, trận đó bên ta có Trung đoàn 174 & Trung đoàn 66, thì E66 này là 66A thuộc F10.


Vậy Cụ nhà ở f304, thường trạm phẫu ở trung đoàn, còn cấp f thì là bệnh viện sư đoàn rồi. Sư đoàn 304 có từ thời KCCP, là một trong những sư đoàn đầu tiên và chủ lực thiện chiến (các sư kia là f308, f312 và f320). Trong KCCM, f304 hoạt động ở nhiều chiến trường, trong đó có Khe sanh 1968, đường 9 Nam Lào 1971, Thượng Đức 1974, và đội hình Quân đoàn 2 năm 1975. QĐ 2 có đánh ở chiền trường KPC thời gian đầu 1979, sau đó rút nhanh về trấn thủ phía Bắc.
Sư đoàn 307 QK5 thành lập 1978, có đến 10 năm trấn thủ khu vực đền Preah Vihear, giáp Thái lan. Biên chế f307 có 3 trung đoàn 94, 95 và 143 (?), bây giờ rút gọn chỉ còn trên hồ sơ giấy tờ thôi. Riêng Trung đoàn 95 thiện chiến, vẫn đủ quân và chuyển về thuộc f2 QK5
 

Azeglio

Xe điện
Biển số
OF-204340
Ngày cấp bằng
31/7/13
Số km
3,427
Động cơ
605,850 Mã lực
Được như thế này đã là sự cố gắng rất lớn rồi cụ ạ
Vâng, em biết ạ.
Thời bây giờ mà trang bị còn phải "liệu cơm gắp mắm" thì mới thấy thời cụ "Nam Chẫu" gian khổ thế nào khi đang chiến đấu.
Khâm phục các "lính chiến".
Lịch sử của chúng ta cũng cần ghi lại những câu truyện như của cụ "Nam Chẫu".
 

Chaukga

Xe container
Biển số
OF-1616
Ngày cấp bằng
31/8/06
Số km
5,864
Động cơ
1,658,627 Mã lực
Gã và thằng Long “Polpot” nhìn nhau lưỡng lự mấy giây rồi gật đầu. Gã rút đúng que ngắn, số phận đã chọn gã.
Gã phải tự tay bắn bạn mình. Bình thường trêu đùa nhau vẫn hay nói:

“Láo là tao bắn chết bầm giờ…”

Vậy mà giờ đây phải thật sự nổ súng bắn bạn mình, người anh em đã từng vào sinh ra tử.
Người đã ăn cùng mâm, ngủ cùng sạp, nhường nhau từng miếng cơm, miếng cháo lúc đau ốm, từng ngụm nước khi đi “thám”, đọc chung nhau từng bức thư nhà, kể nhau nghe về những ước mơ sau khi xuất ngũ thì bình thường nghĩ cũng không dám, không làm nổi... Cho dù đó là phát súng giải thoát cho bạn, cho đồng đội.

Gã kê nòng súng vào bên trái ngực thằng Đực, nước mắt gã ứa ra “tha lỗi cho tao…tha lỗi cho tao Đực ơi…”.
Thằng Đực mở mắt ra nhìn gã, miệng nó mấp máy và nở nụ cười héo hắt..
Nó cố hết sức tàn lấy 2 bàn tay ấn nòng súng vào đúng phía trên bầu ngực bên trái, nơi trái tim tuổi 23 của nó đang đập những nhịp cuối cùng…
Gã nhắm mắt lại, cố không nhìn vào mặt thằng bạn chiến đấu thân thiết và…

Lúc đó đồng hồ chỉ 9 giờ 42 phút, ngày 14 tháng 6 năm 1988. Gã buông súng lảo đảo rồi ngã úp mặt xuống đống bùn nhão.
Gã nôn thốc nôn tháo, cảm giác như nôn ra cả tim gan phèo phổi. Cổ họng gã khô và đắng nghét.
Nỗi đau như hóa đá, gã muốn khóc mà không thể khóc được, trong lòng cảm thấy tan vỡ, tất cả trở nên trống rỗng...
Khi gã nhấc mặt khỏi đám bùn thì thấy thằng Phú “nhái” và Long “Polpot” đang dùng dao lê moi đất ở dưới ba gốc cây to có lá như lá xoài, cách đó 4m có 1 cây thông cô đơn (mọc đơn lẻ).
Gã lết về chỗ thằng Đực, ôm xác bạn lên như 1 kẻ mất hồn. Gã cứ ôm bạn như vậy, không biết bao lâu, đến khi thằng Phú và thằng Long kéo tay gã: “Thôi mày, để bọn tao chôn nó” gã mới sực tỉnh.
Gã vuốt mắt cho thằng Đực, thấy ngực áo bên phải phồng lên, gã mở khuy và rút ra nửa phong lương khô ăn dở, phía ngoài lớp giấy nến dính đầy máu của thằng Đực.
Thương quá, thằng bạn gã ra đi trong đau đớn khi xuất ăn lính chiến còn chưa kịp ăn hết… 😢
Đoạn này là lão Ăn Phá đọc, đoạn sau em xin được đọc. Và, vừa đọc vừa khóc. Lão nhỉ!
 

pooka

Xe container
Biển số
OF-207662
Ngày cấp bằng
26/8/13
Số km
6,904
Động cơ
1,966,640 Mã lực
Vâng, em biết ạ.
Thời bây giờ mà trang bị còn phải "liệu cơm gắp mắm" thì mới thấy thời cụ "Nam Chẫu" gian khổ thế nào khi đang chiến đấu.
Khâm phục các "lính chiến".
Lịch sử của chúng ta cũng cần ghi lại những câu truyện như của cụ "Nam Chẫu".
Em cũng nghĩ như vậy.
Những chuyện này nên được kể lại, tránh tình trạng " Sống để bụng chết mang theo", lớp sau không biết hết được sự thật tàn khốc của chiến tranh.
Trên phim ảnh thì chỉ mô tả được một phần thôi ạ.
 

bspvietnam

Xe tăng
Biển số
OF-495217
Ngày cấp bằng
6/3/17
Số km
1,747
Động cơ
232,526 Mã lực
Biệt danh Nam "Chẫu" này, em nhớ mang máng nghe được ở đâu đó, hình như chương trình chuyên kể ở đại đội hay quân đội nhân dân gì đó, do bác Phạm Đông thể hiện. Không biết có phải cùng một người không.
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,849
Động cơ
235,160 Mã lực
Gã và thằng Long “Polpot” nhìn nhau lưỡng lự mấy giây rồi gật đầu. Gã rút đúng que ngắn, số phận đã chọn gã.
Gã phải tự tay bắn bạn mình. Bình thường trêu đùa nhau vẫn hay nói:

“Láo là tao bắn chết bầm giờ…”

Vậy mà giờ đây phải thật sự nổ súng bắn bạn mình, người anh em đã từng vào sinh ra tử.
Người đã ăn cùng mâm, ngủ cùng sạp, nhường nhau từng miếng cơm, miếng cháo lúc đau ốm, từng ngụm nước khi đi “thám”, đọc chung nhau từng bức thư nhà, kể nhau nghe về những ước mơ sau khi xuất ngũ thì bình thường nghĩ cũng không dám, không làm nổi... Cho dù đó là phát súng giải thoát cho bạn, cho đồng đội.

Gã kê nòng súng vào bên trái ngực thằng Đực, nước mắt gã ứa ra “tha lỗi cho tao…tha lỗi cho tao Đực ơi…”.
Thằng Đực mở mắt ra nhìn gã, miệng nó mấp máy và nở nụ cười héo hắt..
Nó cố hết sức tàn lấy 2 bàn tay ấn nòng súng vào đúng phía trên bầu ngực bên trái, nơi trái tim tuổi 23 của nó đang đập những nhịp cuối cùng…
Gã nhắm mắt lại, cố không nhìn vào mặt thằng bạn chiến đấu thân thiết và…

Lúc đó đồng hồ chỉ 9 giờ 42 phút, ngày 14 tháng 6 năm 1988. Gã buông súng lảo đảo rồi ngã úp mặt xuống đống bùn nhão.
Gã nôn thốc nôn tháo, cảm giác như nôn ra cả tim gan phèo phổi. Cổ họng gã khô và đắng nghét.
Nỗi đau như hóa đá, gã muốn khóc mà không thể khóc được, trong lòng cảm thấy tan vỡ, tất cả trở nên trống rỗng...
Khi gã nhấc mặt khỏi đám bùn thì thấy thằng Phú “nhái” và Long “Polpot” đang dùng dao lê moi đất ở dưới ba gốc cây to có lá như lá xoài, cách đó 4m có 1 cây thông cô đơn (mọc đơn lẻ).
Gã lết về chỗ thằng Đực, ôm xác bạn lên như 1 kẻ mất hồn. Gã cứ ôm bạn như vậy, không biết bao lâu, đến khi thằng Phú và thằng Long kéo tay gã: “Thôi mày, để bọn tao chôn nó” gã mới sực tỉnh.
Gã vuốt mắt cho thằng Đực, thấy ngực áo bên phải phồng lên, gã mở khuy và rút ra nửa phong lương khô ăn dở, phía ngoài lớp giấy nến dính đầy máu của thằng Đực.
Thương quá, thằng bạn gã ra đi trong đau đớn khi xuất ăn lính chiến còn chưa kịp ăn hết… 😢
"Mai mầy về thành phố dang rộng tay
Đón mầy và đón bao thằng đã làm xong nghĩa vụ
Mai mầy về bình yên trong giấc ngủ
Có nhớ bạn bè biên giới ướt sương đêm"...


Buồn. Đau.

Có day dứt nào, bằng day dứt này không?!
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,039
Động cơ
552,504 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Gã và thằng Long “Polpot” nhìn nhau lưỡng lự mấy giây rồi gật đầu. Gã rút đúng que ngắn, số phận đã chọn gã.
Gã phải tự tay bắn bạn mình. Bình thường trêu đùa nhau vẫn hay nói:

“Láo là tao bắn chết bầm giờ…”

Vậy mà giờ đây phải thật sự nổ súng bắn bạn mình, người anh em đã từng vào sinh ra tử.
Người đã ăn cùng mâm, ngủ cùng sạp, nhường nhau từng miếng cơm, miếng cháo lúc đau ốm, từng ngụm nước khi đi “thám”, đọc chung nhau từng bức thư nhà, kể nhau nghe về những ước mơ sau khi xuất ngũ thì bình thường nghĩ cũng không dám, không làm nổi... Cho dù đó là phát súng giải thoát cho bạn, cho đồng đội.

Gã kê nòng súng vào bên trái ngực thằng Đực, nước mắt gã ứa ra “tha lỗi cho tao…tha lỗi cho tao Đực ơi…”.
Thằng Đực mở mắt ra nhìn gã, miệng nó mấp máy và nở nụ cười héo hắt..
Nó cố hết sức tàn lấy 2 bàn tay ấn nòng súng vào đúng phía trên bầu ngực bên trái, nơi trái tim tuổi 23 của nó đang đập những nhịp cuối cùng…
Gã nhắm mắt lại, cố không nhìn vào mặt thằng bạn chiến đấu thân thiết và…

Lúc đó đồng hồ chỉ 9 giờ 42 phút, ngày 14 tháng 6 năm 1988. Gã buông súng lảo đảo rồi ngã úp mặt xuống đống bùn nhão.
Gã nôn thốc nôn tháo, cảm giác như nôn ra cả tim gan phèo phổi. Cổ họng gã khô và đắng nghét.
Nỗi đau như hóa đá, gã muốn khóc mà không thể khóc được, trong lòng cảm thấy tan vỡ, tất cả trở nên trống rỗng...
Khi gã nhấc mặt khỏi đám bùn thì thấy thằng Phú “nhái” và Long “Polpot” đang dùng dao lê moi đất ở dưới ba gốc cây to có lá như lá xoài, cách đó 4m có 1 cây thông cô đơn (mọc đơn lẻ).
Gã lết về chỗ thằng Đực, ôm xác bạn lên như 1 kẻ mất hồn. Gã cứ ôm bạn như vậy, không biết bao lâu, đến khi thằng Phú và thằng Long kéo tay gã: “Thôi mày, để bọn tao chôn nó” gã mới sực tỉnh.
Gã vuốt mắt cho thằng Đực, thấy ngực áo bên phải phồng lên, gã mở khuy và rút ra nửa phong lương khô ăn dở, phía ngoài lớp giấy nến dính đầy máu của thằng Đực.
Thương quá, thằng bạn gã ra đi trong đau đớn khi xuất ăn lính chiến còn chưa kịp ăn hết… 😢
Thương thằng Đực quá, nó còn quá trẻ mà phải hy sinh trong đau đớn.😥
Đồng cảm với cụ chủ. Uất ức, đau đớn, bất lực và tuyệt vọng. Thoáng một chút cảm giác ân hận, có lỗi với đồng đội " Nó đã ra đi thay cho mình"
Ôm đồng đội trên tay cảm thấy luồng sinh khí cuối cùng đang rời khỏi cơ thể nó mà mình không làm gì được. Chỉ một giây trước thôi nó vẫn khỏe mạnh, vui vẻ ở bên mình. Đau đớn lắm.
" ...Khóc anh không nước mắt
Mà lòng đau như cắt.
Gọi anh chẳng thành lời
Mà hàm răng dính chặt..."
( Viếng Bạn - Hoàng Trung Thông)
 

Viethp90

Xe tải
Biển số
OF-417881
Ngày cấp bằng
21/4/16
Số km
364
Động cơ
9,309 Mã lực
Tuổi
33
Có lẽ là năm 66-67 vì cụ ông năm nay 76 tuổi .
Mình và K bem nhau từ tháng 10/1975 rồi, nên 76-77 khó có ông cong tóp nào bên đó.
Bác em mất năm 77 ngay sát biên giới xong được quy tập về Bình Dương năm 2008 mới đưa ra hải phòng được
 

CTTVDKT

Xe tải
Biển số
OF-794814
Ngày cấp bằng
26/10/21
Số km
445
Động cơ
22,459 Mã lực
Tuổi
34
Gã và thằng Long “Polpot” nhìn nhau lưỡng lự mấy giây rồi gật đầu. Gã rút đúng que ngắn, số phận đã chọn gã.
Gã phải tự tay bắn bạn mình. Bình thường trêu đùa nhau vẫn hay nói:

“Láo là tao bắn chết bầm giờ…”

Vậy mà giờ đây phải thật sự nổ súng bắn bạn mình, người anh em đã từng vào sinh ra tử.
Người đã ăn cùng mâm, ngủ cùng sạp, nhường nhau từng miếng cơm, miếng cháo lúc đau ốm, từng ngụm nước khi đi “thám”, đọc chung nhau từng bức thư nhà, kể nhau nghe về những ước mơ sau khi xuất ngũ thì bình thường nghĩ cũng không dám, không làm nổi... Cho dù đó là phát súng giải thoát cho bạn, cho đồng đội.

Gã kê nòng súng vào bên trái ngực thằng Đực, nước mắt gã ứa ra “tha lỗi cho tao…tha lỗi cho tao Đực ơi…”.
Thằng Đực mở mắt ra nhìn gã, miệng nó mấp máy và nở nụ cười héo hắt..
Nó cố hết sức tàn lấy 2 bàn tay ấn nòng súng vào đúng phía trên bầu ngực bên trái, nơi trái tim tuổi 23 của nó đang đập những nhịp cuối cùng…
Gã nhắm mắt lại, cố không nhìn vào mặt thằng bạn chiến đấu thân thiết và…

Lúc đó đồng hồ chỉ 9 giờ 42 phút, ngày 14 tháng 6 năm 1988. Gã buông súng lảo đảo rồi ngã úp mặt xuống đống bùn nhão.
Gã nôn thốc nôn tháo, cảm giác như nôn ra cả tim gan phèo phổi. Cổ họng gã khô và đắng nghét.
Nỗi đau như hóa đá, gã muốn khóc mà không thể khóc được, trong lòng cảm thấy tan vỡ, tất cả trở nên trống rỗng...
Khi gã nhấc mặt khỏi đám bùn thì thấy thằng Phú “nhái” và Long “Polpot” đang dùng dao lê moi đất ở dưới ba gốc cây to có lá như lá xoài, cách đó 4m có 1 cây thông cô đơn (mọc đơn lẻ).
Gã lết về chỗ thằng Đực, ôm xác bạn lên như 1 kẻ mất hồn. Gã cứ ôm bạn như vậy, không biết bao lâu, đến khi thằng Phú và thằng Long kéo tay gã: “Thôi mày, để bọn tao chôn nó” gã mới sực tỉnh.
Gã vuốt mắt cho thằng Đực, thấy ngực áo bên phải phồng lên, gã mở khuy và rút ra nửa phong lương khô ăn dở, phía ngoài lớp giấy nến dính đầy máu của thằng Đực.
Thương quá, thằng bạn gã ra đi trong đau đớn khi xuất ăn lính chiến còn chưa kịp ăn hết… 😢
Đau đớn quá!
 

bomit

Xe tăng
Biển số
OF-194526
Ngày cấp bằng
17/5/13
Số km
1,262
Động cơ
329,025 Mã lực
Có lẽ là năm 66-67 vì cụ ông năm nay 76 tuổi .
Mình và K bem nhau từ tháng 10/1975 rồi, nên 76-77 khó có ông cong tóp nào bên đó.
Dạ ông nhà em đi bộ đội từ năm 67 đến cuối 77 thì dc ra quân cụ ạ. Về cưới vợ đầu 78, cuối 78 thì có em ạ.
Em nghe kể thì ở nhiều và lâu nhất là Tây ninh. Còn bên K em có nghe thấy địa điểm kể trên, đến nay ông còn nhớ mấy từ đơn giản tiếng Miên hay sao ấy.
Để hôm tới về quê em hỏi thêm những địa điểm nào bên K ông đã đi.
 

longphamhoai

Xe tăng
Biển số
OF-56702
Ngày cấp bằng
8/2/10
Số km
1,207
Động cơ
-252,618 Mã lực
Thỉnh thoảng trên mạng có những dòng stt vui vui giữa cánh đàn ông về Sugar baby: “con gì nuôi cũng chỉ để thịt…”. Tuy không phải con nuôi nào cũng bạc với cha mẹ nuôi như vậy, đó chỉ là thiểu số, nhưng số rất ít đó lại rơi vào đúng hoàn cảnh của chị.
Rồi chị đã rời xa cõi tạm trong 1 ngày trời Khánh Hòa xám xịt mây của cơn áp thấp nhiệt đới, sau bao đau đớn của bệnh tật hành hạ. Chị đã đi để đoàn tụ với anh, người mà chị yêu thương, chung thủy đến trọn đời.

Đưa chị về nơi an nghỉ cuối cùng, ngoài làng xóm, họ hàng, bạn bè còn có những người lính cựu chiến binh như gã
Những gã trai năm nào giờ tóc đã điểm bạc, có thằng đã lên chức ông nội, ông ngoại. Tất cả về bên chị với niềm tiếc thương vô hạn.
Ngoài nghĩa tử là nghĩa tận còn có cả tình nghĩa đồng đội chia ngọt sẻ bùi nơi chiến trường năm xưa. Trước mộ chị, gã chắp tay thầm khấn: “Chị ơi! Chị hãy yên nghỉ bên anh nơi cõi vĩnh hằng và chẳng còn chia xa chị nhé!”.

Trời già không chiều lòng người khi giỗ đầu của chị đúng vào đỉnh dịch cúm Tàu, khiến cho gã và các chiến hữu không về thắp được cho chị nén tâm nhang. Thương chị, nhớ chị, gã gửi lòng mình vào những dòng thơ để tưởng nhớ đến 1 người chị đã cứu gã khỏi căn bệnh sốt rét rừng và đã dạy cho gã những bài vỡ lòng về y học cổ truyền. Hãy yên nghỉ chị nhé! Chị của em!

CHỊ...

NẤM MỘ KHÔNG CHỒNG

(Viết cho chị, quân y trung tá Vũ Trần Bích Loan. Mãi nhớ về người chị cả của trung đoàn, người bạn sát cánh chiến đấu trên chiến trường Campot. Cầu cho linh hồn chị siêu thoát nơi miền cực lạc)

Chị tôi một kiếp không chồng
Tuổi xanh héo úa, má hồng còn đâu

Chẳng khăn tang chít trắng đầu
Mà thành góa phụ với câu ước thề

Heo may xao xác chân đê
Ngỡ hồn lính trận tìm về...ngày xưa...

Những mùa ngâu đếm nhặt thưa
Nỗi cô quạnh hóa giường thừa...mênh mông...

Đá còn con bế, con bồng
Chị là xương thịt mà không có gì

Tủi hờn nặng trĩu bờ mi
Giữa đêm gió lạnh thầm thì...gọi anh

Chị ơi cỏ đã lên xanh
Ngủ yên chị nhé...bên anh...ngàn đời...
Kính cụ chủ, em có tí thắc mắc chị Vân là trung tá mà không được hưởng chế độ gì của NN ạ??? em nghĩ thời nào cũng vậy lương cấp tá là cũng đủ sống khi về hưu. Chúc cụ nhiều sức khỏe để viết lại những ký ức cho lớp hậu bối như chúng em được đọc, được biết đến những hy sinh mất mát mà không 1 nhà văn nào có thể cảm nhận chân thật như chính các cựu binh như cụ.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top