Gã và thằng Long “Polpot” nhìn nhau lưỡng lự mấy giây rồi gật đầu. Gã rút đúng que ngắn, số phận đã chọn gã.
Gã phải tự tay bắn bạn mình. Bình thường trêu đùa nhau vẫn hay nói:
“Láo là tao bắn chết bầm giờ…”
Vậy mà giờ đây phải thật sự nổ súng bắn bạn mình, người anh em đã từng vào sinh ra tử.
Người đã ăn cùng mâm, ngủ cùng sạp, nhường nhau từng miếng cơm, miếng cháo lúc đau ốm, từng ngụm nước khi đi “thám”, đọc chung nhau từng bức thư nhà, kể nhau nghe về những ước mơ sau khi xuất ngũ thì bình thường nghĩ cũng không dám, không làm nổi... Cho dù đó là phát súng giải thoát cho bạn, cho đồng đội.
Gã kê nòng súng vào bên trái ngực thằng Đực, nước mắt gã ứa ra “tha lỗi cho tao…tha lỗi cho tao Đực ơi…”.
Thằng Đực mở mắt ra nhìn gã, miệng nó mấp máy và nở nụ cười héo hắt..
Nó cố hết sức tàn lấy 2 bàn tay ấn nòng súng vào đúng phía trên bầu ngực bên trái, nơi trái tim tuổi 23 của nó đang đập những nhịp cuối cùng…
Gã nhắm mắt lại, cố không nhìn vào mặt thằng bạn chiến đấu thân thiết và…
Lúc đó đồng hồ chỉ 9 giờ 42 phút, ngày 14 tháng 6 năm 1988. Gã buông súng lảo đảo rồi ngã úp mặt xuống đống bùn nhão.
Gã nôn thốc nôn tháo, cảm giác như nôn ra cả tim gan phèo phổi. Cổ họng gã khô và đắng nghét.
Nỗi đau như hóa đá, gã muốn khóc mà không thể khóc được, trong lòng cảm thấy tan vỡ, tất cả trở nên trống rỗng...
Khi gã nhấc mặt khỏi đám bùn thì thấy thằng Phú “nhái” và Long “Polpot” đang dùng dao lê moi đất ở dưới ba gốc cây to có lá như lá xoài, cách đó 4m có 1 cây thông cô đơn (mọc đơn lẻ).
Gã lết về chỗ thằng Đực, ôm xác bạn lên như 1 kẻ mất hồn. Gã cứ ôm bạn như vậy, không biết bao lâu, đến khi thằng Phú và thằng Long kéo tay gã: “Thôi mày, để bọn tao chôn nó” gã mới sực tỉnh.
Gã vuốt mắt cho thằng Đực, thấy ngực áo bên phải phồng lên, gã mở khuy và rút ra nửa phong lương khô ăn dở, phía ngoài lớp giấy nến dính đầy máu của thằng Đực.
Thương quá, thằng bạn gã ra đi trong đau đớn khi xuất ăn lính chiến còn chưa kịp ăn hết…