Ok, nhưng mình uống kém lắm.Hôm nào Ọp, em ới cụ nữa nhé
Ok, nhưng mình uống kém lắm.Hôm nào Ọp, em ới cụ nữa nhé
Anh cứ uống giữ sức để còn đi 2 bánh xuyên 2/3 Đông Dương chứOk, nhưng mình uống kém lắm.
Trong câu chuyện Đậu phụ nướng, có đoạn tối tối về nhà bác Thuận ngủ, ở đấy có người em gọi là chị Dâu và lại là Dì của anh Chaukga ạEm cũng ngờ ngợ khi đọc đến tên nhân vật trong câu chuyện. Hóa ra là lão.
Nói chung, nghịch ngợm cũng phải có năng khiếu và được rèn luyện từ bé.
Tháng 10 có sinh nhật Lò
Có lợn quay LS, em xách 58 lên làm phát luôn nhể
Hôm nào Ọp, em ới cụ nữa nhé
Hôm qua anh Ba Ngơ cũng mới bảo em, hy vọng hôm ọp “Lò” tới em được cạch ly với các bácOk, nhưng mình uống kém lắm.
Ối dồi, thế còn gì bằng.Tháng 10 có sinh nhật Lò
Có lợn quay LS, em xách 58 lên làm phát luôn nhể
Vậy là sinh nhật Lò BRL em có cơ hội gặp cụ angkorwat rồi.Ok, nhưng mình uống kém lắm.
Em cảm ơn bác.Em tiếp tục Update vào #773 ạ.
Như anh, như em vẫn còn ngồi để có thể chơi trên này là quá hạnh phúc, điều mà khi còn bên kia không dám nghĩ đến anh nhỉ.Sống lành lặn trở về là mong muốn của ae lính bên K. Bọn em hồi mới sang năm 1979 thì chỉ mong bám Phnom penh để nếu có hy sinh thì được về nghĩa trang Tây Ninh, sau này còn có cơ đc gia đình mang ra bắc .
Có hai ông bạn bên cục 2 đi công tác liên tục, mỗi lần đi là chúng nó mang rượu thịt sang bên em ngồi nhậu. Thằng Mạc lần nào cũng nói : " Uống đi mày, có khi lần này là lần cuối bọn mình ngồi với nhau..." Sau đó thì thằng Bình không về thật .
Vậy là em sắp được gặp gỡ và cụng ly với các tiền bối, những người lính chiến có thể nói từ bên kia trở về.Trong câu chuyện Đậu phụ nướng, có đoạn tối tối về nhà bác Thuận ngủ, ở đấy có người em gọi là chị Dâu và lại là Dì của anh Chaukga ạ
Hôm qua anh Ba Ngơ cũng mới bảo em, hy vọng hôm ọp “Lò” tới em được cạch ly với các bác
Ơ kìa, em ngoan và lành phết đấyLâu lắm chả được ngụm 58 nào. Lão mang lên nhớ đi tàu kẻo lộ ra là bị cướp đấy.
Em chưa thay số ĐT đâu.
Em cũng ngờ ngợ khi đọc đến tên nhân vật trong câu chuyện. Hóa ra là lão.
Nói chung, nghịch ngợm cũng phải có năng khiếu và được rèn luyện từ bé.
Ngoài khả năng xukthal. nên trang bị thêm kỹ năng leo dây, kẻo dập mông thì khổ.
Hôm đó em lại tưởng bác Giã từ vũ khí là phù rể nên không dám cạch. Đọc trong thớt này, xâu chuỗi các chi tiết mới biết bác và lão Ngơ có quan hệ thân thiết. Quả là tiếc khi đã tiếp xúc với tác giả của hồi ký mà không biết để chào một ly.
Khi nào làm lại các bác nhớ cho em tham gia với.
Em nhớ lão Ba Ngơ vẫn đang nuôi cơn lợn quay trên Lạng Sơn, do bận rộn nên chưa mang về.
Lão thì vừa ngoan lại vừa lành có tiếng rồi.Ơ kìa, em ngoan và lành phết đấy
Hôm ở Bic đông, các lão mải uống nên bác Giã từ có giới thiệu cũng chả ai biết và để ý. Vì chưa viết ký ức này
Ông cụ nhà cụ quả là rắn. Ông con vào sinh ra tử vẫn bị chê...Hết các sĩ quan trên phòng ban rồi đến các chiến hữu thuyết phục, để rồi cuối cùng gã đành phải viết đơn xin vào Đảng sau 5 ngày được phép “suy nghĩ”.
Gã đã được kết nạp Đảng tại chiến trường, đó là ngày 19/08/1986, gọi là đợt kết nạp Đảng viên mới lớp 19 tháng 8.
Chẳng biết đó là vui hay buồn, họa hay phúc, nhưng từ khi ra quân gã chưa sinh hoạt Đảng ở bất cứ đâu, vì gã nghĩ mình “KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH”.
Ngày ra quân, về đến nhà cha gã nói: “Con mà cũng làm đồng chí với bố à?”, gã chỉ nhếch mép cười rồi cất thẻ Đảng vào đáy ngăn tủ cho nó “mới”...
Sau đận đó, tổ của gã được đề nghị cử đi học trường quân chính của quân đoàn tại Việt Nam, nhưng cả 4 thằng đều “sài lắc”. Đi lính nghĩa vụ thì hết nghĩa vụ là ra quân, nếu đi học quân chính thì sẽ phải mặc áo lính, ăn cơm lính đến hết đời, đó là điều mà gã và các chiến hữu không mong đợi.
Đánh nhau như thế đủ rồi, cống hiến như thế đủ rồi. Chỉ mong sớm được ra quân theo đúng niên hạn thôi, mong về nhà với cha với mẹ thôi…
Bây giờ gã và các chiến hữu vẫn thường gặp nhau vào những dịp ma chay, cưới hỏi, những ngày thành lập quân đội 22-12, ngày 27-7, ngày ra quân, ngày sang Campuchia…nói chung là tất cả các ngày nếu tất cả các chiến hữu thu sếp được thời gian.
Ngày nào không quan trọng, chẳng qua lấy ngày để tạo cớ họp mặt cho khí thế thôi và cũng là để hợp pháp hóa thời gian cho các Gấu cấp Visa.
Gặp nhau tay bắt mặt mừng khi thấy nhau còn khỏe mạnh, còn cười đùa được.
Bốn bài hát in dấu nhiều kỷ niệm nhất nơi chiến trường máu lửa lại được hát nghêu ngao như lúc xưa. Cây đàn guitar của đại đội 3 của Xuân Hồng, Hát về anh của Thế Hiển, Ta đã thấy gì trong đêm nay của Trịnh Công Sơn và bài Hãy cho tôi lên đường của Hoàng Hiệp.
Mỗi lần gặp nhau là 1 lần nhậu, mỗi lần nhậu lại ôn lại những chuyện xưa cũ nơi chiến trường, ôn lại quá khứ hào hùng của 1 thời trai trẻ và những kỷ niệm về những thằng bạn đã nằm xuống nơi xứ người, những thằng không bao giờ già, những thằng mãi mãi tuổi 20.
Chúng mày mãi mãi tuổi 20 nha các bạn...
Hình như cụ nói ngược, tôi thấy tụi đó bắn như vãi đạn, chắc là của nhà làm được.Xem một số clip chiến đấu thực tế quân Mỹ, Nga, Urk... thấy toàn bắn phát một liên tục. Tiếng đạn nghe căng và đanh dọa đối phương tốt, tiết kiệm đạn
Chắc sau 29/10 ae em 10/76 họp mặt kỷ niệm là phải đi thôi. Vài năm nữa chắc ko có cơ hội. 45 năm ko làm đc vì covid.Anh cứ uống giữ sức để còn đi 2 bánh xuyên 2/3 Đông Dương chứ
Vâng. Cụ cứ cho thời gian địa điểm ạ.Hôm nào Ọp, em ới cụ nữa nhé
Tài chơi dao của cụ đạt tới mức thượng thừa thế này, chắc khi tặng quà cụ đại ca đất cảng cũng được nghe qua cụ nhỉ. Đọc đoạn này nhà cháu lại nhớ đến Lý Tầm Hoan trong Tiểu Lý Phi Đao của Cổ Long tiên sinh....Sau khi điều nghiên xong, lúc tổ của gã quay trở ra đến bụi tre gần 1 hồ nước gần phum thì phát hiện có 3 bóng người đang đi qua trảng trống từ bìa rừng vào phum.
Khi đó trời đã tạnh mưa, chỉ còn gió giật mạnh và ánh trăng bàng bạc, mờ mờ đủ để nhìn trong khoảng cách ngắn.
Mấy anh em ra hiệu cho nhau rồi nhanh chóng tản ra 2 bên đường nằm chờ.
Khi 3 bóng đen tiến đến chỗ tổ của gã đang nằm đợi thì thằng Đực tung người lên quật ngay thằng đi đầu, thằng đó cao to hơn thằng Đực hẳn 2 cái đầu, nhưng do bị đánh bất thình lình nên không kịp trở tay. Thằng đi sau bị thằng Long “Polpot” và 2 lính E209 hạ gục.
Riêng thằng thứ 3 đi giữa đội hình thấy động, tay cầm khẩu AK nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì thì thằng Phú “nhái” lao vào và tống cả cái báng sắt của khẩu AKMS (AK báng gấp) vào giữa mồm không kịp kêu tiếng nào...
Dù vậy nó vẫn quài tay xuống rút con dao găm ở thắt lưng ra định lao vào, gã cũng rút vội con dao lê 5 tác dụng ra và xông thẳng vào chỗ thằng lính Pốt.
Nói thì chậm, nhưng phản xạ lúc đó rất nhanh. Con dao găm thằng lính Pốt mới ra được khỏi vỏ bao nửa chừng thì nó đã không còn là con người nữa rồi, vì người chơi dao với nó là 1 thằng thuận tay trái và chơi dao thuộc loại có tên tuổi trong khoa mục cận chiến với dao găm, khi còn ở trường huấn luyện hạ sĩ quan trinh sát luồn sâu...
Cũng bởi vì chuyên ăn cơm và chơi dao tay trái nên luôn tạo bất ngờ đối với những thằng quen xử dụng dao tay phải mà không có kinh nghiệm cận chiến bằng dao găm.
Mọi việc kết thúc rất nhanh trong vòng vài phút mà không để lại tiếng động nào có thể làm lộ bí mật chuyến trinh sát.
Về đến ban Tác chiến của F, giao lại 2 “cái lưỡi” xong thì đã gần 4h sáng. Qua khai thác nhanh thì thằng Pốt bị thằng Đực bắt là tiểu đoàn trưởng thuộc sư đoàn 502 Khmer đỏ của Polpot (thời gian qua lâu quá rồi nên không nhớ là tiểu đoàn mấy, thuộc trung đoàn nào).
Sau 3 ngày thì 2 tổ được mời lên hội trường tuyên dương, có cả đại tá, tư lệnh phó quân đoàn 4 và cán bộ Cục chính trị, phòng quân báo, phòng tác chiến…của quân đoàn xuống dự.
Cũng quay phim, chụp ảnh, ngợi khen…cũng trong ngày hôm đó tổ tam tam gồm 4 thằng bọn gã được yêu cầu viết đơn xin vào Đảng...
Gã không viết, vì gã nghĩ mình chẳng là cái “đinh gỉ” gì để vào Đảng, bản thân gã cũng chẳng mặn mà cho lắm.
Anh Hướng ở ban bảo vệ chính trị của F xuống tận nơi để động viên. Anh nói nhiều, nhiều lắm.
Từ nâng cao quan điểm cho đến ngọt nhạt rồi răn đe, tóm lại là bệnh thành tích của các cán bộ ngồi bàn giấy, chứ thằng lính chiến cần đếch gì.
Miễn sao còn sống, còn lành lặn để ra khỏi cuộc chiến, trở về với gia đình, xây dựng cuộc đời là đủ rồi, hạnh phúc rồi...
Tiếp tục Update rồi ạ....Hết các sĩ quan trên phòng ban rồi đến các chiến hữu thuyết phục, để rồi cuối cùng gã đành phải viết đơn xin vào Đảng sau 5 ngày được phép “suy nghĩ”.
Gã đã được kết nạp Đảng tại chiến trường, đó là ngày 19/08/1986, gọi là đợt kết nạp Đảng viên mới lớp 19 tháng 8.
Chẳng biết đó là vui hay buồn, họa hay phúc, nhưng từ khi ra quân gã chưa sinh hoạt Đảng ở bất cứ đâu, vì gã nghĩ mình “KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH”.
Ngày ra quân, về đến nhà cha gã nói: “Con mà cũng làm đồng chí với bố à?”, gã chỉ nhếch mép cười rồi cất thẻ Đảng vào đáy ngăn tủ cho nó “mới”...
Sau đận đó, tổ của gã được đề nghị cử đi học trường quân chính của quân đoàn tại Việt Nam, nhưng cả 4 thằng đều “sài lắc”. Đi lính nghĩa vụ thì hết nghĩa vụ là ra quân, nếu đi học quân chính thì sẽ phải mặc áo lính, ăn cơm lính đến hết đời, đó là điều mà gã và các chiến hữu không mong đợi.
Đánh nhau như thế đủ rồi, cống hiến như thế đủ rồi. Chỉ mong sớm được ra quân theo đúng niên hạn thôi, mong về nhà với cha với mẹ thôi…
Bây giờ gã và các chiến hữu vẫn thường gặp nhau vào những dịp ma chay, cưới hỏi, những ngày thành lập quân đội 22-12, ngày 27-7, ngày ra quân, ngày sang Campuchia…nói chung là tất cả các ngày nếu tất cả các chiến hữu thu sếp được thời gian.
Ngày nào không quan trọng, chẳng qua lấy ngày để tạo cớ họp mặt cho khí thế thôi và cũng là để hợp pháp hóa thời gian cho các Gấu cấp Visa.
Gặp nhau tay bắt mặt mừng khi thấy nhau còn khỏe mạnh, còn cười đùa được.
Bốn bài hát in dấu nhiều kỷ niệm nhất nơi chiến trường máu lửa lại được hát nghêu ngao như lúc xưa. Cây đàn guitar của đại đội 3 của Xuân Hồng, Hát về anh của Thế Hiển, Ta đã thấy gì trong đêm nay của Trịnh Công Sơn và bài Hãy cho tôi lên đường của Hoàng Hiệp.
Mỗi lần gặp nhau là 1 lần nhậu, mỗi lần nhậu lại ôn lại những chuyện xưa cũ nơi chiến trường, ôn lại quá khứ hào hùng của 1 thời trai trẻ và những kỷ niệm về những thằng bạn đã nằm xuống nơi xứ người, những thằng không bao giờ già, những thằng mãi mãi tuổi 20.
Chúng mày mãi mãi tuổi 20 nha các bạn...
Sống lành lặn trở về là mong muốn của ae lính bên K. Bọn em hồi mới sang năm 1979 thì chỉ mong bám Phnom penh để nếu có hy sinh thì được về nghĩa trang Tây Ninh, sau này còn có cơ đc gia đình mang ra bắc .
Có hai ông bạn bên cục 2 đi công tác liên tục, mỗi lần đi là chúng nó mang rượu thịt sang bên em ngồi nhậu. Thằng Mạc lần nào cũng nói : " Uống đi mày, có khi lần này là lần cuối bọn mình ngồi với nhau..." Sau đó thì thằng Bình không về thật .
Em cũng định hỏi giống cụ, tổ Tam tam nghĩa là gì, chờ cụ chủ thớt giải đáp.em thế hệ sau nên ko rõ khái niệm tổ Tam Tam là gì. Tìm trên mạng thì có chút thông tin này: Khái niệm tổ tam tam là học theo Trung Quốc, tổ tam đầu chế, một tổ gồm có 3 người: có nhiệm vụ hỗ trợ chiến đấu, giám sát cả hành động lẫn tư tưởng, nếu có 1 người bị thương nặng thì nhiệm vụ của 2 người còn lại phải cáng thương. Bất cứ ai trong tổ tam đầu chế đều có quyền báo cáo với cấp trên về sự lung lạc ý chí, tư tưởng bỏ ngũ hay muốn rã ngũ, hoặc hành động sai trái như: tà dâm, trộm cắp,... Và có bằng chứng cụ thể, người vi phạm sẽ bị xử lý ngay.
3 người đó cùng làm 3 việc là cùng ăn cùng ở cùng làm , việc làm của họ chỉ có 3 người biết không cho người thứ tư biết , sống để bụng chết mang theo để giữ bí mật hoàn toàn . Nếu 1 trong 3 người đó bị đích bắt thì người đó chịu chết chứ tuỵet đói không khai công việc và 2 người kia .
Cụ Giã từ vũ khí xem có đúng ko, chỉnh giúp e với ạ. Trong tổ tam tam có quy chế hay quy định riêng đặc biệt gì ko ạ. Thanks cụ
Giờ em mới biết các cụ OF rất nhiều người từng là lính đấy ạ.Anh cứ uống giữ sức để còn đi 2 bánh xuyên 2/3 Đông Dương chứ