Như em đã viết ở câu chuyện LƯƠN XANH:
-"Nhưng khi sang đến chiến trường Campot, đối mặt với sự sống chết từng ngày, từng giờ thì những tư tưởng kỳ thị vùng miền đã không còn nữa. Tất cả đều thương yêu nhau như anh em ruột thịt. Tất cả các rào cản vùng miền đã bị chiến tranh binh lửa xóa nhòa, chỉ còn lại tình anh em sinh tử nơi trận mạc."
Nhưng đâu đó vẫn còn có những "con sâu làm rầu nồi canh". Và lẽ ra em viết nhưng không đưa lên đây, nhưng một số anh em TH thấy thế, chúng nó bảo gã cứ viết đi. Tính nết xấu thì vùng nào chả có, có phải nguyên quê tao đâu, vô tình trong câu chuyện nó ở quê bọn tao thì cũng kệ.
Gửi mấy thằng chiến hữu Hoa Thanh Quế, Hoa Thanh Táo. Dẫu biết lính đã không viết thì thôi, viết thì phải tôn trọng “lịch sử”. Tuy vậy đoạn này có một số đoạn nhạy cảm, cộng quên. Nên tao phải viết "Thiếu", có thể chưa đúng lắm nhá các chiến hữu.
Chuyện có nhắc đến vùng miền, hơi nhạy cảm. Em mong các bác, các bác quý em thì không xoáy vào câu từ, tên vùng miền trong câu chuyện. Em cảm ơn nhiều nhiều!
QUÂN TA ĐÁNH QUÂN MÌNH
Xe đỗ trên đường cái, gã xuống xe, vẫy tay chào anh lái xe rồi ngửa mặt hít 1 hơi bầu không khí oi nồng nhưng chứa đựng sự tự do, sau đó sốc lại ba lô rồi rảo bước về hướng đơn vị.
Vừa trên dốc xuống đã thấy 1 nhóm lính khá đông tụ tập dưới chân dốc, gã tiến nhanh về phía đám đông.
Mấy thằng đứng ở vòng ngoài nhìn thấy gã liền lao ra ôm chầm lấy gã rồi bắt tay, sờ người. Mấy thằng vòng trong cũng quay ra chào hỏi rôm rả.
Trong đám gã nhìn thấy có cả thằng Đực, Phú “nhái”, Long “Polpot”, chúng nó giơ tay lên vẫy, làm hiệu đã nhìn thấy gã.
Nhưng gã thấy không khí có gì đó căng thẳng, mặt thằng nào cũng nghiêm trọng. Gã lách mấy thằng đứng ngoài để chen vào trong xem chuyện gì mà khiến cho chúng nó chăm chú và quan trọng đến mức thấy thằng bạn về mà cũng không hỏi han câu nào.
Gã thấy thằng Hội “điếc” nhà ở Hà Văn Mao, thị xã Thanh Hóa đang mặt đỏ tía tai chỉ vào mặt thằng đứng đối diện: “Đan mạch mày…mày làm xấu hổ dân Thanh Hóa, tao nể mày là em họ thằng Đăng, (thằng Đăng “dưa” đã hy sinh cùng thằng Tiến “méo” vệ binh sư bộ trong lần đi hái hoa phong lan cho bé Hằng) vậy mà mày vẫn như thế thì bố mày kệ mẹ mày…”.
Nó vung tay, đá chân chửi như hát hay mà thằng kia mặt vẫn câng câng như thách đố. Thằng đó gã không quen, mặt nó lạ hoắc...
Gã quay qua hỏi thằng Dũng “lợn” bên ban doanh trại đứng bên cạnh, vì sao thằng Hội “điếc” chửi thằng kia ghê vậy. Thằng Dũng “lợn” kể sơ qua cho gã nghe.
Thì ra trong 1 tháng gã được quân pháp mặt trận mời lên “uống nước trà”, hỏi thăm về vụ đột kho gạo dành cứu đói cho dân Campuchia “mượn” tạm 2 bao gạo về nấu cháo cho thương bệnh binh thì sư đoàn nhận thêm tân binh.
Thì ra thằng này tên L…là em họ cô cậu của thằng Đăng “dưa”, nhà ở Quảng Cơ, Quảng Xương, Thanh Hóa.
Nó mới được phân về ban thông tin sư bộ được 20 ngày. Trong 20 ngày mà đơn vị đã có nhiều thằng bị mất đồ, tuy là đồ lặt vặt, việc chưa bao giờ xảy ra trong đơn vị.
Anh em rất ức chế nên rình mãi mới bắt được quả tang nó. Lấy của người sống đã đành, nó còn đang tâm lên hội trường lục ba lô di vật của các liệt sĩ hy sinh để “chôm” đồ, anh em lục ba lô nó tìm thấy cả cây bút Hồng Hà có khắc tên của thằng Rớt người Bình Đại, Bến Tre hy sinh ở ven rừng Nưk.
Tang chứng vật chứng rõ ràng, anh em bàn tính cho nó đi tàu bay (chùm chăn xông hơi, vật lý trị liệu), do nói to quá nên nó nghe được. Nó thấy anh em vì thương thằng Đăng không muốn làm to chuyện, vì vậy nó được đà nên thách đố anh em dám làm gì nó.
Thái độ nó làm cho mấy anh em đồng hương Thanh Hóa cũng không thể chấp nhận nổi nên mới kéo nó ra ngoài với ý đồ dạy cho nó bài học.
Nó cho rằng anh em cậy đông nên định chơi bề hội đồng. Thằng Định “mốc” dân Nga Sơn bên ban vận tải đứng ra khuyên giải 2 thằng (thằng Định có chị gái lấy chồng về làm dâu bên Quảng Ninh, Quảng Xương nên nó cũng ngại).
Nhưng thái độ thằng L…vẫn rất hỗn xược, nó nói chỉ ngại chơi hội đồng, còn sẵn sàng quánh “tai bo” với bất cứ thằng nào...