Không phải cụ ạ.Lữ đoàn kết ở ba vành hả cụ
Không phải cụ ạ.Lữ đoàn kết ở ba vành hả cụ
Quả "ngũ cốc luân hồi" với cắt khẩu phần ăn thì cháu được nghe và xem (trộm) thực hiện nhiều lần ở đơn vị bố cháu, trên Sơn Tây giai đoạn từ 1982-1986. Hồi đó cứ nghỉ hè là cháu đc bố đưa lên đơn vị để quản lý, rèn luyện (thực chất là giảm tải kinh tế cho GĐ)...Chẳng biết là do cấp nào chỉ đạo, mà trên bức tường quét vôi trắng nơi nhà “hôi” cũng có dòng khẩu hiệu:
-“Đơn vị là nhà, súng là vợ, đạn là con”.
Mà cái nhà hôi của B (trung đội) nào thì B đó có trách nhiệm trông nom, nếu để B khác sang ăn trộm món “ngũ cốc luân hồi”, thứ 6 hàng tuần không đủ cân để bón rau thì sẽ bị hạ điểm thi đua.
Mà thiết thực nhất, hiệu quả nhất là quánh vào dạ dày bằng cách bớt khẩu phần ăn đi. Do vậy trung đội nào cũng sợ bị mất món “ngũ cốc luân hồi” lắm.
Ngay cả cái nước thải trong người cũng phải tích lại để tưới rau. Vì vậy, mà nhiều lúc lính vào dân chơi hay đi đâu đó gần đơn vị, nếu có mót đi nặng hay nhẹ cũng cố mà nhịn để chạy nhanh về nhà “hôi” của B để đi cho đủ cân và…đỡ phí.
Khổ nỗi bụng lính có cái đếch gì đâu, nên chuyện thiếu cân xảy ra thường xuyên. Nhưng lính thì bao giờ cũng lắm chiêu trò để đối phó, cái khó ló cái khôn.
Với món “ngũ cốc luân hồi” thì đào đất thịt cho thêm vào để đủ cân, với món cocktail thì dùng bồ kết đốt cháy hòa nước ao đổ thêm vào, rồi quánh cho sủi bọt lên thì có tài thánh cũng chẳng phát hiện ra.
Tuy vậy các cụ dạy “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn” không sai. Chuyện gian dối bắt đầu từ trung đội 3, đại đội 3, sau đó các trung đội ở các đại đội khác học tập theo:
-“gương điển hình”.
Qua mắt trực ban và nhà bếp được 1 thời gian, cho đến 1 buổi sáng mùa đông bầu trời xám xịt, ảm đạm thì bị lộ.
Trường cử 1 toán vệ binh thọc tay thẳng vào thùng “ngũ cốc luân hồi” của các B và lôi lên toàn đất thịt ở dưới. Hôm đó là ngày động trời khi có mấy B bị vỡ lở chuyện cho đất vào món “ngũ cốc luân hồi”, bị nâng cao quan điểm là làm việc dối trên lừa dưới. Lính của các B đó bị kỷ luật bằng giảm khẩu phần ăn, dọn chuồng heo và đi kiếm của trâu bò bù vào cho đủ số lượng.
Những việc tăng gia sản xuất đối với những thằng lính thành phố như gã đúng là khổ thật, nhưng cực hình nhất với tất cả những thằng lính mới, dù xuất thân nông thôn hay thành phố cũng vậy thôi.
Đó là gác đêm. Vào lính toàn 18-19 tuổi, toàn đang tuổi ăn tuổi ngủ mà đêm nào cũng mất 2 tiếng gác đêm.
Nếu đi ca đầu từ 21-23h là sướng nhất. Hết ca gác về ngủ thoải mái đến 5h sáng hôm sau hoặc ca gác cuối từ 3-5h sáng cũng tạm, cực nhất là ca gác 1h-3h sáng.
Trời mùa đông rét mướt, đang nằm ấm trong chăn với những giấc mơ ngọt ngào mà bị gọi dậy thay gác lúc 1h sáng trong mưa gió giá rét, thì lúc đó chỉ muốn quánh vào mặt thằng gọi 1 cái cho bõ tức thôi. Khi ra đến chốt gác, vừa ngáp vặt vừa đập muỗi, cổ áo kéo hết lên để che gió lạnh từ phía bờ sông ràn rạt thổi về mà thấy cái lạnh từ trong xương thấu ra, hai hàm răng va lập cập...
Bắn tính điểm mà rơi vào hoàn cảnh như cụ chắc tạch hết. Mắt trái ngắm tay phải bóp cò thì người nó vặn xoắn nom buồn cười phải biết!Ko biết có cụ nào giống em?
Em trước bắn AK phải chế cái băng bịt mắt giống mấy ông cướp biển trong phim, bởi bóp cò tay phải nhưng ko nheo đc mắt trái, khổ thế
Cụ nhớ viết tiếp về đoạn đời sau khi ra khỏi cuộc chiến nhé. Ảnh hưởng ntn, ám ảnh j và cụ đã sống ntn với chất lính trih sát của cụ. Sẽ hay đấy!...Sau khi điều nghiên xong, lúc tổ của gã quay trở ra đến bụi tre gần 1 hồ nước gần phum thì phát hiện có 3 bóng người đang đi qua trảng trống từ bìa rừng vào phum.
Khi đó trời đã tạnh mưa, chỉ còn gió giật mạnh và ánh trăng bàng bạc, mờ mờ đủ để nhìn trong khoảng cách ngắn.
Mấy anh em ra hiệu cho nhau rồi nhanh chóng tản ra 2 bên đường nằm chờ.
Khi 3 bóng đen tiến đến chỗ tổ của gã đang nằm đợi thì thằng Đực tung người lên quật ngay thằng đi đầu, thằng đó cao to hơn thằng Đực hẳn 2 cái đầu, nhưng do bị đánh bất thình lình nên không kịp trở tay. Thằng đi sau bị thằng Long “Polpot” và 2 lính E209 hạ gục.
Riêng thằng thứ 3 đi giữa đội hình thấy động, tay cầm khẩu AK nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì thì thằng Phú “nhái” lao vào và tống cả cái báng sắt của khẩu AKMS (AK báng gấp) vào giữa mồm không kịp kêu tiếng nào...
Dù vậy nó vẫn quài tay xuống rút con dao găm ở thắt lưng ra định lao vào, gã cũng rút vội con dao lê 5 tác dụng ra và xông thẳng vào chỗ thằng lính Pốt.
Nói thì chậm, nhưng phản xạ lúc đó rất nhanh. Con dao găm thằng lính Pốt mới ra được khỏi vỏ bao nửa chừng thì nó đã không còn là con người nữa rồi, vì người chơi dao với nó là 1 thằng thuận tay trái và chơi dao thuộc loại có tên tuổi trong khoa mục cận chiến với dao găm, khi còn ở trường huấn luyện hạ sĩ quan trinh sát luồn sâu...
Cũng bởi vì chuyên ăn cơm và chơi dao tay trái nên luôn tạo bất ngờ đối với những thằng quen xử dụng dao tay phải mà không có kinh nghiệm cận chiến bằng dao găm.
Mọi việc kết thúc rất nhanh trong vòng vài phút mà không để lại tiếng động nào có thể làm lộ bí mật chuyến trinh sát.
Về đến ban Tác chiến của F, giao lại 2 “cái lưỡi” xong thì đã gần 4h sáng. Qua khai thác nhanh thì thằng Pốt bị thằng Đực bắt là tiểu đoàn trưởng thuộc sư đoàn 502 Khmer đỏ của Polpot (thời gian qua lâu quá rồi nên không nhớ là tiểu đoàn mấy, thuộc trung đoàn nào).
Sau 3 ngày thì 2 tổ được mời lên hội trường tuyên dương, có cả đại tá, tư lệnh phó quân đoàn 4 và cán bộ Cục chính trị, phòng quân báo, phòng tác chiến…của quân đoàn xuống dự.
Cũng quay phim, chụp ảnh, ngợi khen…cũng trong ngày hôm đó tổ tam tam gồm 4 thằng bọn gã được yêu cầu viết đơn xin vào Đảng...
Gã không viết, vì gã nghĩ mình chẳng là cái “đinh gỉ” gì để vào Đảng, bản thân gã cũng chẳng mặn mà cho lắm.
Anh Hướng ở ban bảo vệ chính trị của F xuống tận nơi để động viên. Anh nói nhiều, nhiều lắm.
Từ nâng cao quan điểm cho đến ngọt nhạt rồi răn đe, tóm lại là bệnh thành tích của các cán bộ ngồi bàn giấy, chứ thằng lính chiến cần đếch gì.
Miễn sao còn sống, còn lành lặn để ra khỏi cuộc chiến, trở về với gia đình, xây dựng cuộc đời là đủ rồi, hạnh phúc rồi...
Đúng là chỉ cần còn sống, và lành lặn trở về cụ ạ!...Sau khi điều nghiên xong, lúc tổ của gã quay trở ra đến bụi tre gần 1 hồ nước gần phum thì phát hiện có 3 bóng người đang đi qua trảng trống từ bìa rừng vào phum.
Khi đó trời đã tạnh mưa, chỉ còn gió giật mạnh và ánh trăng bàng bạc, mờ mờ đủ để nhìn trong khoảng cách ngắn.
Mấy anh em ra hiệu cho nhau rồi nhanh chóng tản ra 2 bên đường nằm chờ.
Khi 3 bóng đen tiến đến chỗ tổ của gã đang nằm đợi thì thằng Đực tung người lên quật ngay thằng đi đầu, thằng đó cao to hơn thằng Đực hẳn 2 cái đầu, nhưng do bị đánh bất thình lình nên không kịp trở tay. Thằng đi sau bị thằng Long “Polpot” và 2 lính E209 hạ gục.
Riêng thằng thứ 3 đi giữa đội hình thấy động, tay cầm khẩu AK nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì thì thằng Phú “nhái” lao vào và tống cả cái báng sắt của khẩu AKMS (AK báng gấp) vào giữa mồm không kịp kêu tiếng nào...
Dù vậy nó vẫn quài tay xuống rút con dao găm ở thắt lưng ra định lao vào, gã cũng rút vội con dao lê 5 tác dụng ra và xông thẳng vào chỗ thằng lính Pốt.
Nói thì chậm, nhưng phản xạ lúc đó rất nhanh. Con dao găm thằng lính Pốt mới ra được khỏi vỏ bao nửa chừng thì nó đã không còn là con người nữa rồi, vì người chơi dao với nó là 1 thằng thuận tay trái và chơi dao thuộc loại có tên tuổi trong khoa mục cận chiến với dao găm, khi còn ở trường huấn luyện hạ sĩ quan trinh sát luồn sâu...
Cũng bởi vì chuyên ăn cơm và chơi dao tay trái nên luôn tạo bất ngờ đối với những thằng quen xử dụng dao tay phải mà không có kinh nghiệm cận chiến bằng dao găm.
Mọi việc kết thúc rất nhanh trong vòng vài phút mà không để lại tiếng động nào có thể làm lộ bí mật chuyến trinh sát.
Về đến ban Tác chiến của F, giao lại 2 “cái lưỡi” xong thì đã gần 4h sáng. Qua khai thác nhanh thì thằng Pốt bị thằng Đực bắt là tiểu đoàn trưởng thuộc sư đoàn 502 Khmer đỏ của Polpot (thời gian qua lâu quá rồi nên không nhớ là tiểu đoàn mấy, thuộc trung đoàn nào).
Sau 3 ngày thì 2 tổ được mời lên hội trường tuyên dương, có cả đại tá, tư lệnh phó quân đoàn 4 và cán bộ Cục chính trị, phòng quân báo, phòng tác chiến…của quân đoàn xuống dự.
Cũng quay phim, chụp ảnh, ngợi khen…cũng trong ngày hôm đó tổ tam tam gồm 4 thằng bọn gã được yêu cầu viết đơn xin vào Đảng...
Gã không viết, vì gã nghĩ mình chẳng là cái “đinh gỉ” gì để vào Đảng, bản thân gã cũng chẳng mặn mà cho lắm.
Anh Hướng ở ban bảo vệ chính trị của F xuống tận nơi để động viên. Anh nói nhiều, nhiều lắm.
Từ nâng cao quan điểm cho đến ngọt nhạt rồi răn đe, tóm lại là bệnh thành tích của các cán bộ ngồi bàn giấy, chứ thằng lính chiến cần đếch gì.
Miễn sao còn sống, còn lành lặn để ra khỏi cuộc chiến, trở về với gia đình, xây dựng cuộc đời là đủ rồi, hạnh phúc rồi...
Vâng, em sẽ viết bác à.Cụ nhớ viết tiếp về đoạn đời sau khi ra khỏi cuộc chiến nhé. Ảnh hưởng ntn, ám ảnh j và cụ đã sống ntn với chất lính trih sát của cụ. Sẽ hay đấy!
Chuẩn bác à, em hơn rất rất rất nhiều anh em, vẫn được về với quê mẹ và lành lặn. Hơn rất rất rất nhiều anh em đến giờ vẫn đang nằm đất khách quê ngườiĐúng là chỉ cần còn sống, và lành lặn trở về cụ ạ!
Các cụ rèn luyện qua quân đội bắn tốt thật.Bắn súng ngắn mà ngắm lâu, thì lính ta xác định đi tìm chim cho nhanh vì càng ngắm kỹ, đa số tay càng run và khả năng bắn trượt cao
Bài bắn súng ngắn, em cũng đưa súng từ trên xuống, kéo cò từ từ, khi đầu ruồi chạm điểm 10 là nổ ngay.
Cách bắn của em khó đạt điểm cao nhưng thường đạn sẽ trúng bia. Thế nên em bắn bài 5v em có 2 điểm 5, 2 điểm 6 và 1 điểm 7.
Đồng đội của em có những người đat vài điểm 8, 9 nhưng viên khác đi tìm chim - vậy là không được tính thành tích.
Thế thì cụ phải ăn mạch với mì luộc ( không phhair sắn ) !Em huấn luyện 3 tháng ở sư 390(320B) trong Bỉm Sơn. Sau đó chuyển ra e165, f312 ngoài Sóc Sơn.
Sư 312 nhiều lần phối thuộc, đảo quân với sư 7 của bác đấy nhỉ?
Em do bắn bài 1 điểm cao nên nằm trong nhóm "bắn thuê", thay vì dùng tuốc nơ vít dùi vết đạn giả vào bia dễ lộ. Sếp đơn vị em chọn 1 nhóm bắn tốt vào bắn thay bọn đào ngũ hoặc bọn bắn kém. Các chỉ huy bụng bia ngồi giám sát từ xa, mà lính tân binh thì thằng nào cũng như thằng lào, kk
Đâm ra em số đỏ, ngay thời tân binh đã được bắn gần trăm viên đạn
Em phải nói thật là em không có nhiều thông tin của cả mặt trận, của các đơn vị khác.Những năm tháng cuối của KCCM thì em thích 2 tác phẩm của 2 bên chiến tuyến: Nỗi buồn chiến tranh của Bảo Ninh và Tháng 3 gãy súng của Cao Xuân Huy
Về cuộc chiến tại K thì em thích tất cả những hồi ký của các Cụ cựu chiến binh trực tiếp tham chiến ở K
Mong Cụ chủ thớt và các Cụ tiền bối đều tay
Ký ức thực của những Người lính chiến như Cụ chính là giá trị quý báu vô cùng đấy ạEm phải nói thật là em không có nhiều thông tin của cả mặt trận, của các đơn vị khác.
Và như cũng rất ít ngồi với các lãnh đạo nên càng thiếu thông tin chung.
Đơn giản vì hầu hết thời gian bọn em đơn độc trong rừng, thực hiện nhiệm vụ được vạch sẵn của lãnh đạo. Khi thực hiện xong nhiệm quay về thì cũng chỉ nhóm nhỏ quây quần với nhau, ngoài ra cũng không ghi nhật ký để có thể viết được như các nhà văn, các đàn anh cựu lính chiến trường K.
Em chủ yếu viết bằng ký ức, sẽ chỉ là những câu chuyện ngắn không đầu không cuối, nên sẽ không cuốn người đọc, vậy những cái em viết các bác cũng châm chước cho em, bù lại em sẽ viết cả những cái đời thường, những cái hiện tại của em, của những bạn cựu binh của em
Chỉ duy nhất những dòng viết về đợt trở lại chiến trường K, tìm và đưa anh em về là em bao lần viết, rồi lại bao lần xóa. Xong lại viết lại, rồi vẫn lại xóa. Một ngày gần tới em sẽ cố viết về chuyến đi này
Nay tao về thăm lại chiến trường xưa
Và cũng để đưa mày về quê mẹ
Đừng buồn nữa...hãy vui lên mày nhé
Chỉ mai sẽ gặp mẹ ở quê nhà
Bao năm qua...mày nằm lại nơi xa
Thương mày lắm mà chẳng vào thăm được
Cuộc sống bộn bề khó khăn xuôi ngược
Muốn rất nhiều...không làm được mày ơi
Vết thương của tao...cũng khá hơn rồi
Những hôm trở trời mới thấy hơi nhức
Cũng đã lâu tao chẳng cần uống thuốc
Tao quyết tâm lặn lội gặp được mày
Đồng đội năm xưa cùng tao về đây
Cùng đưa mày về quê cha đất tổ
Ai cũng ngậm ngùi nhớ ngày xưa gian khổ
Và thương mày...máu nhuộm đỏ rừng xanh
Bọn tao sẽ đưa mày về đất mẹ
Nằm cạnh mẹ...để mày cùng thủ thỉ
Nơi quê mẹ mày hãy vui yên nghỉ
Có chúng tao...vẫn luôn nghĩ thương mày
(Nghĩa trang liệt sĩ đồi 82, huyện Tân Biên, Tây Ninh tháng .../2022)
Ông thì trên of ai chả biếtẤn tượng gì thế ạ . Hội VP cụ còn hay gặp nhau không
Lâu lắm chả được ngụm 58 nào. Lão mang lên nhớ đi tàu kẻo lộ ra là bị cướp đấy.Oimeoi, xơi 2/3 chai 58 thì bác ý đỉnh quá rồi
Ps: hôm nào em xách 58 lên, lão bố trí em găp ông anh em họ của lão nhé
Em cũng ngờ ngợ khi đọc đến tên nhân vật trong câu chuyện. Hóa ra là lão.Em cũng gốc Hà Nam. Khác bác là ở đầu con sông Châu Giang, nhà ngay cổng Chợ Bầu chếch lên là Bến xe đi chếch 200 mét là bến sông. Tuổi thơ tự nhận không dữ dội nhưng cũng gắn liền với tất cả những gì hay ho nhất của chợ, bến xe, bến thuyền
Trong câu chuyện Đậu phụ nướng có hình bóng của em
Ngoài khả năng xukthal. nên trang bị thêm kỹ năng leo dây, kẻo dập mông thì khổ.Cái món xukthal trộm bây giờ lại cực kỳ tao nhã và cảm giác mạnh, tuy có chút mạo hiểm, Lão nhể
Bây giờ có kiểu Than ùn đến bắt xúc trộm cơ...khổ
Hôm đó em lại tưởng bác Giã từ vũ khí là phù rể nên không dám cạch. Đọc trong thớt này, xâu chuỗi các chi tiết mới biết bác và lão Ngơ có quan hệ thân thiết. Quả là tiếc khi đã tiếp xúc với tác giả của hồi ký mà không biết để chào một ly.Đầu năm hôm ở Bic em tuy là em, nhưng được đại diện nhà trai đi chúc rượu với các bác, bác đến quáng quàng lại đi ngay nên không được cạch ly với bác. Không thì mình được cạch lý rồi, thôi để hôm nào em bảo chú rể làm lại một bữa rồi mình cạch ly nhé
Tháng 10 có sinh nhật LòLâu lắm chả được ngụm 58 nào. Lão mang lên nhớ đi tàu kẻo lộ ra là bị cướp đấy.
Em chưa thay số ĐT đâu.
Em cũng ngờ ngợ khi đọc đến tên nhân vật trong câu chuyện. Hóa ra là lão.
Nói chung, nghịch ngợm cũng phải có năng khiếu và được rèn luyện từ bé.
Ngoài khả năng xukthal. nên trang bị thêm kỹ năng leo dây, kẻo dập mông thì khổ.
Hôm đó em lại tưởng bác Giã từ vũ khí là phù rể nên không dám cạch. Đọc trong thớt này, xâu chuỗi các chi tiết mới biết bác và lão Ngơ có quan hệ thân thiết. Quả là tiếc khi đã tiếp xúc với tác giả của hồi ký mà không biết để chào một ly.
Khi nào làm lại các bác nhớ cho em tham gia với.
Em nhớ lão Ba Ngơ vẫn đang nuôi cơn lợn quay trên Lạng Sơn, do bận rộn nên chưa mang về.
Em tiếp tục Update vào #773 ạ....Sau khi điều nghiên xong, lúc tổ của gã quay trở ra đến bụi tre gần 1 hồ nước gần phum thì phát hiện có 3 bóng người đang đi qua trảng trống từ bìa rừng vào phum.
Khi đó trời đã tạnh mưa, chỉ còn gió giật mạnh và ánh trăng bàng bạc, mờ mờ đủ để nhìn trong khoảng cách ngắn.
Mấy anh em ra hiệu cho nhau rồi nhanh chóng tản ra 2 bên đường nằm chờ.
Khi 3 bóng đen tiến đến chỗ tổ của gã đang nằm đợi thì thằng Đực tung người lên quật ngay thằng đi đầu, thằng đó cao to hơn thằng Đực hẳn 2 cái đầu, nhưng do bị đánh bất thình lình nên không kịp trở tay. Thằng đi sau bị thằng Long “Polpot” và 2 lính E209 hạ gục.
Riêng thằng thứ 3 đi giữa đội hình thấy động, tay cầm khẩu AK nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì thì thằng Phú “nhái” lao vào và tống cả cái báng sắt của khẩu AKMS (AK báng gấp) vào giữa mồm không kịp kêu tiếng nào...
Dù vậy nó vẫn quài tay xuống rút con dao găm ở thắt lưng ra định lao vào, gã cũng rút vội con dao lê 5 tác dụng ra và xông thẳng vào chỗ thằng lính Pốt.
Nói thì chậm, nhưng phản xạ lúc đó rất nhanh. Con dao găm thằng lính Pốt mới ra được khỏi vỏ bao nửa chừng thì nó đã không còn là con người nữa rồi, vì người chơi dao với nó là 1 thằng thuận tay trái và chơi dao thuộc loại có tên tuổi trong khoa mục cận chiến với dao găm, khi còn ở trường huấn luyện hạ sĩ quan trinh sát luồn sâu...
Cũng bởi vì chuyên ăn cơm và chơi dao tay trái nên luôn tạo bất ngờ đối với những thằng quen xử dụng dao tay phải mà không có kinh nghiệm cận chiến bằng dao găm.
Mọi việc kết thúc rất nhanh trong vòng vài phút mà không để lại tiếng động nào có thể làm lộ bí mật chuyến trinh sát.
Về đến ban Tác chiến của F, giao lại 2 “cái lưỡi” xong thì đã gần 4h sáng. Qua khai thác nhanh thì thằng Pốt bị thằng Đực bắt là tiểu đoàn trưởng thuộc sư đoàn 502 Khmer đỏ của Polpot (thời gian qua lâu quá rồi nên không nhớ là tiểu đoàn mấy, thuộc trung đoàn nào).
Sau 3 ngày thì 2 tổ được mời lên hội trường tuyên dương, có cả đại tá, tư lệnh phó quân đoàn 4 và cán bộ Cục chính trị, phòng quân báo, phòng tác chiến…của quân đoàn xuống dự.
Cũng quay phim, chụp ảnh, ngợi khen…cũng trong ngày hôm đó tổ tam tam gồm 4 thằng bọn gã được yêu cầu viết đơn xin vào Đảng...
Gã không viết, vì gã nghĩ mình chẳng là cái “đinh gỉ” gì để vào Đảng, bản thân gã cũng chẳng mặn mà cho lắm.
Anh Hướng ở ban bảo vệ chính trị của F xuống tận nơi để động viên. Anh nói nhiều, nhiều lắm.
Từ nâng cao quan điểm cho đến ngọt nhạt rồi răn đe, tóm lại là bệnh thành tích của các cán bộ ngồi bàn giấy, chứ thằng lính chiến cần đếch gì.
Miễn sao còn sống, còn lành lặn để ra khỏi cuộc chiến, trở về với gia đình, xây dựng cuộc đời là đủ rồi, hạnh phúc rồi...
Lính với nhau vẫn có cái chất riêng nhỉ ông Chã.Tháng 10 có sinh nhật Lò
Có lơn quay LS, em xách 58 lên làm phát luôn nhể
Sống lành lặn trở về là mong muốn của ae lính bên K. Bọn em hồi mới sang năm 1979 thì chỉ mong bám Phnom penh để nếu có hy sinh thì được về nghĩa trang Tây Ninh, sau này còn có cơ đc gia đình mang ra bắc .Đúng là chỉ cần còn sống, và lành lặn trở về cụ ạ!
Hôm nào Ọp, em ới cụ nữa nhéLính với nhau vẫn có cái chất riêng nhỉ ông Chã.