Em phải nói thật là em không có nhiều thông tin của cả mặt trận, của các đơn vị khác.
Và như cũng rất ít ngồi với các lãnh đạo nên càng thiếu thông tin chung.
Đơn giản vì hầu hết thời gian bọn em đơn độc trong rừng, thực hiện nhiệm vụ được vạch sẵn của lãnh đạo. Khi thực hiện xong nhiệm quay về thì cũng chỉ nhóm nhỏ quây quần với nhau, ngoài ra cũng không ghi nhật ký để có thể viết được như các nhà văn, các đàn anh cựu lính chiến trường K.
Em chủ yếu viết bằng ký ức, sẽ chỉ là những câu chuyện ngắn không đầu không cuối, nên sẽ không cuốn người đọc, vậy những cái em viết các bác cũng châm chước cho em, bù lại em sẽ viết cả những cái đời thường, những cái hiện tại của em, của những bạn cựu binh của em
Chỉ duy nhất những dòng viết về đợt trở lại chiến trường K, tìm và đưa anh em về là em bao lần viết, rồi lại bao lần xóa. Xong lại viết lại, rồi vẫn lại xóa. Một ngày gần tới em sẽ cố viết về chuyến đi này
Nay tao về thăm lại chiến trường xưa
Và cũng để đưa mày về quê mẹ
Đừng buồn nữa...hãy vui lên mày nhé
Chỉ mai sẽ gặp mẹ ở quê nhà
Bao năm qua...mày nằm lại nơi xa
Thương mày lắm mà chẳng vào thăm được
Cuộc sống bộn bề khó khăn xuôi ngược
Muốn rất nhiều...không làm được mày ơi
Vết thương của tao...cũng khá hơn rồi
Những hôm trở trời mới thấy hơi nhức
Cũng đã lâu tao chẳng cần uống thuốc
Tao quyết tâm lặn lội gặp được mày
Đồng đội năm xưa cùng tao về đây
Cùng đưa mày về quê cha đất tổ
Ai cũng ngậm ngùi nhớ ngày xưa gian khổ
Và thương mày...máu nhuộm đỏ rừng xanh
Bọn tao sẽ đưa mày về đất mẹ
Nằm cạnh mẹ...để mày cùng thủ thỉ
Nơi quê mẹ mày hãy vui yên nghỉ
Có chúng tao...vẫn luôn nghĩ thương mày
(Nghĩa trang liệt sĩ đồi 82, huyện Tân Biên, Tây Ninh tháng .../2022)