Mẹ Cha ta cũng không thể sống với chúng ta hết 1 đời.
Con cái cũng không thể sống với chúng ta hết 1 đời.
Chỉ có vợ là người sẽ đồng hành đến tận phút cuối thôi.
Và chỉ có khi ta mất đi một thứ gì đó, ta mới thấy sự nuối tiếc, sự hụt hẫng, biết thế....
Chính vì vậy khi còn đấng sinh thành, hãy đổi xử thật tốt, hòa đồng và cụ chính là người dung hòa giữa vợ và bố mẹ.
Bỏ vợ thì dễ nhưng nói thật với cụ bây giờ bà vợ nào cũng như nhau cả thôi.
Điều cơ bản là khi mẹ chồng và con dâu đã ko thích nhau thì khó, chỉ có Cụ chịu khó chia sẻ với mẹ, với vợ để hai bên hiểu nhau hơn thôi.
Còn giải pháp thì như các Cụ trên đã tư vấn.
Chuyện xảy ra tại một trường đại học.
Sắp hết giờ giảng lớp cao học, giáo sư bỗng đề nghị với các học viên: "Tôi cùng mọi người thử một trắc nghiệm nhỏ, ai muốn cùng tôi thử nào?"
Một nam học viên bước lên.
Giáo sư nói: "Em hãy viết lên bảng tên của 20 người mà em khó có thể rời bỏ".
Chàng trai làm theo. Trong số tên đó có tên của hàng xóm, bạn bè, và người thân...
Giáo sư nói: "Em hãy xoá tên của một người mà em cho rằng không quan trọng nhất!"
Chàng trai liền xoá tên của người hàng xóm.
Giáo sư lại nói: "Em hãy xoá thêm một người nữa!".
Chàng trai xoá tiếp tên của một đồng nghiệp.
Giáo sư nói tiếp: "Em xoá thêm tên một người nữa đi". Một người không quan trọng nhất trong cuộc đời. chàng trai lại xoá tiếp...
Cuối cùng, trên bảng chỉ còn lại ba tên: bố mẹ, vợ, và con.
Cả giảng đường im phăng phắc!!!
Mọi người lặng lẽ nhìn vị giáo sư, cảm giác dường như đây không còn đơn thuần là một trò chơi nữa rồi!!
Giáo sư bình tĩnh nói tiếp: "Em hãy xóa thêm một tên nữa!"
Chàng trai chần chừ, rất khó khăn mới đưa ra được sự lựa chọn... anh đưa viên phấn lên... và gạch đi tên của bố mẹ!
- "Hãy gạch đi một cái tên nữa đi!", tiếng của vị giáo sư lại vang lên bên tai.
Chàng trai sững lại, rồi như một cái máy, từ từ và kiên quyết gạch bỏ tên của đứa con trai... Và anh bật khóc thành tiếng, dáng điệu vô cũng đau khổ.
Vị giáo sư chờ cho anh bình tĩnh lại hồi lâu và hỏi: "Lẽ ra người thân thiết nhất với em, phải là cha mẹ và đứa con, bởi cha mẹ là người sinh thành và dạy dỗ em nên người, đứa con là do em dứt ruột sinh ra, còn người vợ thì có thể tìm người khác thay thế được, vậy tại sao, với em người vợ lại là người mà em khó rời xa nhất?"
Cả giảng đường im lặng, chờ nghe câu trả lời.
Chàng trai bình tĩnh và từ tốn nói: "Theo thời gian, cha mẹ sẽ là rời bỏ tôi mà đi, con cái khi trưởng thành, cũng chắc chắn sẽ rời xa tôi, người luôn ở bên, làm bạn với tôi suốt đời, thực sự chỉ có vợ tôi!”
Nói xong rồi chàng trai quay sang nói nhỏ vào tai vị giáo sư: "Thưa thầy con phải nói như vậy là vì vợ của con đang ngồi bên dưới ... không nói như vậy thì chỉ có chết với cô ấy, xin thầy thông cảm giùm con."
Vị giáo sư cười như mếu: "Thầy cũng chẳng khác gì con!"