[Funland] Đừng chết uổng như cậu

lairai

Xe lăn
Biển số
OF-302219
Ngày cấp bằng
19/12/13
Số km
11,757
Động cơ
1,097,173 Mã lực
Nơi ở
Lào Cai
Website
www.facebook.com
Hôm rồi ngồi mấy ông thích leo núi các ông ấy bảo Leo Fan xưa rồi:D, mà phải leo núi gì cũng ở trên Lào Cai hay Lai Châu gì đó không quan tâm nên em cũng không nhớ:D
Bạch Mộc Lương Tử phải không cụ ơi?
 

UnitedKondoms

Xe container
Biển số
OF-345680
Ngày cấp bằng
6/12/14
Số km
6,015
Động cơ
316,258 Mã lực
E ngày xưa chuyên khai thác gỗ có được gọi là phượt ko ah? Chắc là không! Bọn e toàn phải đi rừng sâu, có những cánh rừng cao su ở Đắk đoa hay An khê còn nguyên từ thời ông Nhu, Diệm trồng, cây cao su to ba người ôm... Đêm còn nghe tiếng Nai, Mễn gọi nhau như tiếng trẻ con kêu. Hãi lắm.
Kinh nghiệm của bọn e có vài thứ ko thể thiếu: Dao găm loại tốt, bật lửa loại tốt cả chục cái, Bông gòn (cái này nhiều tác dụng, nổi trội là băng vết thương và nhóm lửa lúc trời mưa, bông gòn bắt lửa thì miễn chê), thuốc sát trùng và lương khô. Trước khi đi, luôn bắt buộc có một cuộc trao đổi về ký hiệu, cách đánh dấu ký hiệu bất kể có bị lạc hay không, và trong đoàn, ai là người được đánh dấu-cái này quả là cực kỳ quan trọng và hiệu quả. Thông báo cho người ở lại hoặc người thân về mẫu ký hiệu chung... Hồi đó thiết bị GPS là thần thánh vì chưa phổ biến và đắt đỏ cực kỳ....
Quả chua thì ăn, quả ngọt thì cân nhắc. Đa số quả do chim bỏ dở thì ăn được, nhưng củ do gặm nhấm bỏ dở thì cân nhắc. Vùng sẽ đến có đặc điểm địa hình ra sao, loài thú, rắn gì là chủ yếu, khi lạc thì chọn cây để trú và xoa lá cây vào người như thế nào để triệt tiêu mùi cơ thể...phải học hết. Vụ đốt lấy khói thì đơn giản hơn nhiều. Gom lá khô hoặc cỏ khô hoặc vỏ cây khô, nhóm lửa, đặt các cành nhỏ khô đầu tiên cho bắt lửa, sau đó đến các cành to rồi mới đến lá tươi. Khói lên xanh đen và thành cột là dễ nhận thấy nhất. Nếu phải ngủ bên cạnh đống lửa thì cố gắng bẻ các cành cây gọt đầu nhọn và cắm xiên, cao thấp xung quanh để phòng thua dữ. Tốt nhất là dừng lại nơi bị lạc ngay khi bắt đầu cảm thấy mất ký hiệu chung. Không nên đi tiếp hoặc cố tìm đường. Vụ đi theo bờ suối thì không được đề cập.
Nhưng vụ bình tĩnh thì ông gì trên kia nói đúng. Lúc bị lạc, phải thật bình tĩnh và đừng bị thần hồn nát thần tính. Đa số người bị lạc chết không vì đói mà vì tinh thần sa sút. Bọn e có lần bị lạc nhau ở rừng Madagui, Cát Tiên, Lâm Đồng, cũng hoảng phết. Nhưng e dám chắc, nắm chắc ký hiệu chung của cả đội và bình tĩnh là yếu tố then chốt để tồn tại. Hai thằng bọn e lạc đội, khi nhìn thấy ký hiệu chung cái là yên tâm ngay được, quả nhiên, hai tiếng sau, đoàn không tìm thấy, quay lại lần theo ký hiệu là gặp được.
Một Kụ OFer đã từng là lâm tặc điềm đạm chia sẻ :D
 

ô tô phun

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-377506
Ngày cấp bằng
13/8/15
Số km
4,399
Động cơ
275,337 Mã lực
Tuổi
44
Kể ra cậu tây này tìm được là may cậu ấy men theo đường cáp treo, còn cậu sv em e cậu đó đi lạc rồi rơi xuống 1 khe hang hoặc vực nào đó sâu và cây cối rậm rạp quá cụ ah.
Biết đâu cậu ấy tìm đc bí kíp võ công nào đấy nên đang trên núi tu luyện chưa thèm về.
Em fun tí các cụ đừng chửi em nhá
 

Quan_woodman

Xe container
Biển số
OF-174028
Ngày cấp bằng
28/12/12
Số km
6,309
Động cơ
381,364 Mã lực
Một Kụ OFer đã từng là lâm tặc điềm đạm chia sẻ :D
Ấy chết cụ Doms. Anh Đức HAGL phá bao nhiêu rừng cụ chả tag tên a ý vào, cụ lại bảo e lâm tặc, e lấy làm áy náy quá. Vả, chuyện cũng qua lâu rồi, e bi chừ lương thiện lắm lắm...
E zả cụ cái ly đơi...
 

Vdung1972

Xe container
Biển số
OF-95659
Ngày cấp bằng
17/5/11
Số km
7,808
Động cơ
977,879 Mã lực
Nơi ở
Nơi tôi sinh-Hà Nội.Ngày tôi sinh-Một ngày bỏng ch
Website
www.nhtm.gov.vn
Nói chung ko nên chơi mấy món mạo hiểm ở VN, vì khả năng cứu hộ, cứu nạn còn rất hạn chế, ở nước ngoài họ huy động rất nhanh và đầy đủ các phương tiện hiện đại để cứu nạn và rất nhanh, còn ở ta thì sẽ lâu hơn, nên cơ hội sống sót ít hơn.
 

truongbin

Xe tăng
Biển số
OF-205661
Ngày cấp bằng
11/8/13
Số km
1,129
Động cơ
326,611 Mã lực
Nơi ở
Mễ Trì Hạ - Từ Liêm - Hà Nội
Đến Bear Grylls còn phải có đồng đội đi kèm nữa là.
N/chung sinh tồn vô vàn. Nhưng mà phải nắm đc yếu tố về địa hình, sinh vật, thực vật. Đồ nghề đầy đủ. Thực địa thì phải quan sát kỹ càng, bình tĩnh đưa ra quyết định. Và cuối cùng là phải đi theo team.
 

HuyArt

Xe cút kít
Biển số
OF-85656
Ngày cấp bằng
18/2/11
Số km
16,675
Động cơ
567,484 Mã lực
E ngày xưa chuyên khai thác gỗ có được gọi là phượt ko ah? Chắc là không! Bọn e toàn phải đi rừng sâu, có những cánh rừng cao su ở Đắk đoa hay An khê còn nguyên từ thời ông Nhu, Diệm trồng, cây cao su to ba người ôm... Đêm còn nghe tiếng Nai, Mễn gọi nhau như tiếng trẻ con kêu. Hãi lắm.
Kinh nghiệm của bọn e có vài thứ ko thể thiếu: Dao găm loại tốt, bật lửa loại tốt cả chục cái, Bông gòn (cái này nhiều tác dụng, nổi trội là băng vết thương và nhóm lửa lúc trời mưa, bông gòn bắt lửa thì miễn chê), thuốc sát trùng và lương khô. Trước khi đi, luôn bắt buộc có một cuộc trao đổi về ký hiệu, cách đánh dấu ký hiệu bất kể có bị lạc hay không, và trong đoàn, ai là người được đánh dấu-cái này quả là cực kỳ quan trọng và hiệu quả. Thông báo cho người ở lại hoặc người thân về mẫu ký hiệu chung... Hồi đó thiết bị GPS là thần thánh vì chưa phổ biến và đắt đỏ cực kỳ....
Quả chua thì ăn, quả ngọt thì cân nhắc. Đa số quả do chim bỏ dở thì ăn được, nhưng củ do gặm nhấm bỏ dở thì cân nhắc. Vùng sẽ đến có đặc điểm địa hình ra sao, loài thú, rắn gì là chủ yếu, khi lạc thì chọn cây để trú và xoa lá cây vào người như thế nào để triệt tiêu mùi cơ thể...phải học hết. Vụ đốt lấy khói thì đơn giản hơn nhiều. Gom lá khô hoặc cỏ khô hoặc vỏ cây khô, nhóm lửa, đặt các cành nhỏ khô đầu tiên cho bắt lửa, sau đó đến các cành to rồi mới đến lá tươi. Khói lên xanh đen và thành cột là dễ nhận thấy nhất. Nếu phải ngủ bên cạnh đống lửa thì cố gắng bẻ các cành cây gọt đầu nhọn và cắm xiên, cao thấp xung quanh để phòng thua dữ. Tốt nhất là dừng lại nơi bị lạc ngay khi bắt đầu cảm thấy mất ký hiệu chung. Không nên đi tiếp hoặc cố tìm đường. Vụ đi theo bờ suối thì không được đề cập.
Nhưng vụ bình tĩnh thì ông gì trên kia nói đúng. Lúc bị lạc, phải thật bình tĩnh và đừng bị thần hồn nát thần tính. Đa số người bị lạc chết không vì đói mà vì tinh thần sa sút. Bọn e có lần bị lạc nhau ở rừng Madagui, Cát Tiên, Lâm Đồng, cũng hoảng phết. Nhưng e dám chắc, nắm chắc ký hiệu chung của cả đội và bình tĩnh là yếu tố then chốt để tồn tại. Hai thằng bọn e lạc đội, khi nhìn thấy ký hiệu chung cái là yên tâm ngay được, quả nhiên, hai tiếng sau, đoàn không tìm thấy, quay lại lần theo ký hiệu là gặp được.
Thực dụng phải như cụ Wood này
Em trong hội Thích Lên Đỉnh trong diễn đàn nhà mình, thời quân ngũ cũng đi ác, giờ va chạm gỗ nên cũng có tý ty kinh nghiệm.
Các chia sẻ của bác Phung Trung My không sai, nếu mục đích truyền bá kinh nghiệm đi rừng và sinh tồn khi bị lạc thì nó lại thành ra sơ sài, nếu để minh họa, phân tích cho trường hợp cậu người Anh kia thì lại không chính xác, vì cách thực hiện cũng như ý định của anh ta khác hẳn các cuộc đi rừng thông thường.
Trong 1 stt trước đó vài ngày khi cậu ta chinh phục xong 1 ngọn núi ở Sapa, chính anh ta rất vui khi được dân bản địa chúc mừng và gọi anh ta là "người nhện", dân vùng sơn cước mà gọi là Người nhện hẳn phải có lý do, ấy tức là cách leo núi của anh ta thực sự là 1 môn thể thao mạo hiểm rất được dân tây âu ưa chuộng. Họ sẽ leo đến đích bằng con đường ngắn nhất, vượt qua chướng ngại vật bằng tay không. Em vạch mấy điểm chính để thấy nó khác với nội dung bài viết trên:
- Anh ta hoàn toàn không bị lạc, anh ta lấy đường cáp treo để định vị, các kiến thức sinh tồn khi bị lạc của bài viết không đúng trong trường hợp này
- Môn thể thao này không dùng bất cứ 1 công cụ thiết bị hỗ trợ nào, thức ăn cũng không, đôi khi chỉ mang 1 chai nước. Phong cách này không thể gọi là chủ quan, thiếu hiểu biết, vì nó là 1 môn thể thao mạo hiểm thực sự. Không biết lần này anh ta có mặc áo không, chứ những tấm ảnh trước thấy anh ta toàn cởi trần trùng trục. Môn này cũng chỉ đi đơn lẻ hoặc nhóm siêu nhỏ, trong trường hợp cụ thể này thì ko có bạn đồng hành cũng đúng.
- Nhưng đúng là anh ta không lường hết các khó khăn sinh tử nếu bị chấn thương ở vùng rừng núi như Hoàng Liên Sơn: Vách đá cực trơn, hay sạt lở rơi rụng khi mưa do đá hay trộn lẫn với đất(còn gọi là đá không chân hoặc đá mồ côi). Cái lạnh khi ngấm mưa ở độ cao 3000m khác hẳn cái lạnh của tuyết xứ quê nhà.
- Người viết bài hơi quá lời khi nói cậu ta không quý trọng mạng sống, tự đi tìm cái chêt, không tuân thủ các quy tắc tối thiểu của dân Phượt chuyên nghiệp. Em không hiểu Phượt chuyên nghiệp ở VN được định nghĩa thế nào, nhưng có điều chắc chắn cách leo núi của anh ta khác xa kiểu đi phượt kia. Hính thức du lịch của 2 bạn trẻ này chính là kiểu đi bụi(phượt ở VN) nhưng khi leo núi thì nó là 1 môn thể thao đúng nghĩa...
- Chính vì thế, các chi tiết người viết đưa ra như không thuê dân bản địa dẫn đường(món này nằm ngoài khả năng của dân bản địa), không mang thiết bị định vị chuyên nghiệp, không thức ăn, lều võng, tăng bạt, đồ cứu thương, bật lửa vv và vv là rất lố bịch. Anh ta chỉ dùng duy nhất cái đèn pin vì xác định sẽ đi xuyên đêm. Thêm cái smartphon để chát chít với bạn gái, dĩ nhiên chả mang sạc đi làm gì
- Tác giả nói theo cảm nhận chủ quan, nên khẳng định 99% anh ta chết do gặp tai nạn rồi mất bình tĩnh, hoảng hốt. Biết đâu anh ta vẫn tếu táo đùa cợt với bạn gái, thái độ cực kỳ tự tin(ở lần bị thương lần thứ nhất) vẫn khẳng định với bạn gái sẽ thực hiện đến cùng việc chinh phục đỉnh núi, chỉ đến khi bị rơi tự do và chấn thương nặng đầu gối và cánh tay mới đồng ý nhờ cứu hộ. Ngay cả lúc bị nặng như vậy, anh ta vẫn thông báo sẽ cố di chuyển(có lẽ cố di chuyển đến gần chân cột cáp nhất để bên cứu hộ dễ phát hiện). Làm gì có chuyện hoảng loạn, mất bình tĩnh ở đây?
- Theo thói quen, em đọc lại mấy lượt bài viết nhưng cũng không thấy có nhiều kiến thức sinh tồn nổi trội, hầu như tất cả đều là các kinh nghiệm đã được phổ biến trên mạng. Vậy nên, em cho rằng các kiến thức của ông thày kia chỉ hữu dụng với các bạn trẻ chưa từng leo hết bậc cầu thang của toà nhà 10 tầng thôi ạ.:D
- Phổ biến kiến thức là điều nên làm, nhất là trên cương vị người thày, nhưng lấy cái chết của 1 người khác để minh họa mục đích của mình với các nhận định hời hợt, vô cảm là rất không nên các cụ nhỉ?
 
Chỉnh sửa cuối:

UnitedKondoms

Xe container
Biển số
OF-345680
Ngày cấp bằng
6/12/14
Số km
6,015
Động cơ
316,258 Mã lực
Ấy chết cụ Doms. Anh Đức HAGL phá bao nhiêu rừng cụ chả tag tên a ý vào, cụ lại bảo e lâm tặc, e lấy làm áy náy quá. Vả, chuyện cũng qua lâu rồi, e bi chừ lương thiện lắm lắm...
E zả cụ cái ly đơi...
Kụ đừng giận ná

Đận cách đây gần chục năm, cháu cũng lóc nhóc đi theo mấy gã kiểm lâm sục sạo ở Yokđôn, tối nào cũng ngất ngư, sáng dậy chưa có j vào bụng đã làm tợp nước coá lửa cho ấm người

Mấy tay kiểm lâm với đám bám theo như cháu đều hể hả tự gọi mình là lâm tặc :D
 

abcdxyzw

Xe tăng
Biển số
OF-378049
Ngày cấp bằng
17/8/15
Số km
1,636
Động cơ
255,816 Mã lực
Tuổi
50
Thực dụng phải như cụ Wood này
Em trong hội Thích Lên Đỉnh trong diễn đàn nhà mình, thời quân ngũ cũng đi ác, giờ va chạm gỗ nên cũng có tý ty kinh nghiệm.
Các chia sẻ của bác Phung Trung My không sai, nếu mục đích truyền bá kinh nghiệm đi rừng và sinh tồn thì nó lại thành ra sơ sài, nếu để minh họa, phân tích cho trường hợp cậu người Anh kia thì lại không chính xác, vì cách thực hiện cũng như ý định của anh ta khác hẳn các cuộc đi rừng thông thường.
Trong 1 stt trước đó vài ngày khi cậu ta chinh phục xong 1 ngọn núi ở Sapa, chính anh ta rất vui khi được dân bản địa chúc mừng và gọi anh ta là "người nhện", dân vùng sơn cước mà gọi là người nhện hẳn phải có lý do, ấy tức là cách leo núi của anh ta thực sự là 1 môn thể thao mạo hiểm rất được dân tây âu ưa chuộng. Họ sẽ leo đến đích bằng con đường ngắn nhât, vượt qua chướng ngại vật bằng tay không. Em vạch mấy điểm chính để thấy nó khác với nọi dung bài viết trên:
- Anh ta hoàn toàn không bị lạc, anh ta lấy đường cáp treo để định vị, các kiến thức sinh tồn khi bị lạc của bài viết không đúng trong trường hợp này
- Môn thể thao này không dùng bất cứ 1 công cụ thiết bị hỗ trợ nào, thức ăn cũng không, đôi khi chỉ mang 1 chai nước. Phong cách này không thể gọi là chủ quan, thiếu hiểu biết, vì nó là 1 môn thể thao mạo hiểm thực sự. Không biết lần này anh ta có mặc áo không, chứ những tấm ảnh trước thấy anh ta toàn cởi trần trùng trục. Môn này cũng chỉ đi đơn lẻ hoặc nhóm siêu nhỏ, trong trường hợp cụ thể này thì ko có bạn đồng hành cũng đúng
- Nhưng đúng là anh ta không lường hết các khó khăn sinh tử nếu bị chấn thương ở vùng rừng núi như Hoàng Liên Sơn: Vách đá cực trơn, hay sạt lở rơi rụng khi mưa do đá hay trộn lẫn với đất. Lạnh khi ngấm mưa ở độ cao 3000m khác hẳn cái lạnh của tuyết xứ quê nhà
Vầng, em cũng sợ các chuyên gia fb quá

Nhân có cái đám ma anh Tây (thành kính phân ưu), các chuyên gia xuất hiện nhiều quá. Anh chê công an ngu, anh chê chính quyền dại, anh chửi anh phượt Tây húng trên cơ sở cái flycam đắt tiền mới có dịp đem khoe hoặc 24 năm kinh nghiệm đi phượt của các anh

Nếu các anh xem thêm phim 1000 kiểu chết ở miền tây, chắc các anh còn trổ tài chuyên gia nhiều nữa. Vì trong phim còn có các kiểu chết khác như chết vì đánh r.ắm, chết vì đi ị, chết vì ngựa đá, chết vì rắn cắn, chết vì dao vì súng vì tàu hỏa nữa cơ

anh Tây ham mạo hiểm, trải nghiệm mới lạ... anh éo cần mặc áo rằn rí túi lỗ chỗ, đầu chít khăn, wave tàu cắm cờ tổ quốc, tay trái bánh mì, tay phải gậy seo phi

Anh biết là có thể die, anh cũng đệch tin cứu hộ (chắc thế vì anh ngó thực địa rồi, nếu sợ anh đã cút).

Chứ không anh cứ ngồi cáp cho mát hoặc thuê thổ dân dẫn lối cho giống người.

Thằng phượt nào chả biết trên đỉnh everest còn hàng nghìn người chết rải rác lối đi không thể mang xác về được. Chỉ cần sơ sểnh là mất mạng, mà mỗi đoàn đi cả vài chục người chỉ biết nhìn chứ không thể cứu, vì cứu là đồng nghĩa với mình cũng hi sinh. Phải chăng bọn ngu, bọn thiểu năng, bọn húng chó mới leo lên đó, theo lí luận của các chuyên gia fb VN?

Anh chấp nhận và không may hi sinh. Thế thôi.

Anh yên nghỉ và trên thiên đường chắc anh mong lắm bọn chuyên gia fb đừng bới móc ăn theo cái chết của anh mà lấy số má nữa.
 

LeTai1979

Xe ngựa
Biển số
OF-52024
Ngày cấp bằng
2/12/09
Số km
25,574
Động cơ
1,827,048 Mã lực
Nơi ở
Nhà
[-X Những anh được trang bị quá nhiều kĩ năng thường hay chủ quan! Như em chả có kỹ năng gì, đâm ra không chơi mấy trò mạo hiểm, nên chả bao giờ toi! ^:)^

Cho nên ở nhà, em cấm tuyệt đối từ người lớn đến trẻ nhỏ, cấm mấy trò mạo hiểm!
Anh bạn này chết vì đam mê, không có gì đáng tiếc, nhưng những người thân của anh ta mới đáng thương! :-s
Em cũng vậy, dẹp ngay 3 cái mạo hiểm vớ vẩn.
 

mercedes30k0694

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-204701
Ngày cấp bằng
3/8/13
Số km
1,333
Động cơ
328,430 Mã lực
Kể ra cậu tây này tìm được là may cậu ấy men theo đường cáp treo, còn cậu sv em e cậu đó đi lạc rồi rơi xuống 1 khe hang hoặc vực nào đó sâu và cây cối rậm rạp quá cụ ah.
Hy vọng là Cậu sv kia ẩn Cư trong 1 hang sâu nào đó để luyện nội công
 

xe mo cau

Xe tăng
Biển số
OF-96346
Ngày cấp bằng
22/5/11
Số km
1,195
Động cơ
408,166 Mã lực
Dù sao chết vì niềm đam mê chinh phục của mình còn hơn là chết vì tai nạn giao thông.
 

xe mo cau

Xe tăng
Biển số
OF-96346
Ngày cấp bằng
22/5/11
Số km
1,195
Động cơ
408,166 Mã lực
Dù sao chết vì niềm đam mê chinh phục của mình còn hơn là chết vì tai nạn giao thông.
 

beckyvn

Xe điện
Biển số
OF-423193
Ngày cấp bằng
18/5/16
Số km
2,652
Động cơ
233,841 Mã lực
Tuổi
47
Thực dụng phải như cụ Wood này
Em trong hội Thích Lên Đỉnh trong diễn đàn nhà mình, thời quân ngũ cũng đi ác, giờ va chạm gỗ nên cũng có tý ty kinh nghiệm.
Các chia sẻ của bác Phung Trung My không sai, nếu mục đích truyền bá kinh nghiệm đi rừng và sinh tồn khi bị lạc thì nó lại thành ra sơ sài, nếu để minh họa, phân tích cho trường hợp cậu người Anh kia thì lại không chính xác, vì cách thực hiện cũng như ý định của anh ta khác hẳn các cuộc đi rừng thông thường.
Trong 1 stt trước đó vài ngày khi cậu ta chinh phục xong 1 ngọn núi ở Sapa, chính anh ta rất vui khi được dân bản địa chúc mừng và gọi anh ta là "người nhện", dân vùng sơn cước mà gọi là Người nhện hẳn phải có lý do, ấy tức là cách leo núi của anh ta thực sự là 1 môn thể thao mạo hiểm rất được dân tây âu ưa chuộng. Họ sẽ leo đến đích bằng con đường ngắn nhất, vượt qua chướng ngại vật bằng tay không. Em vạch mấy điểm chính để thấy nó khác với nội dung bài viết trên:
- Anh ta hoàn toàn không bị lạc, anh ta lấy đường cáp treo để định vị, các kiến thức sinh tồn khi bị lạc của bài viết không đúng trong trường hợp này
- Môn thể thao này không dùng bất cứ 1 công cụ thiết bị hỗ trợ nào, thức ăn cũng không, đôi khi chỉ mang 1 chai nước. Phong cách này không thể gọi là chủ quan, thiếu hiểu biết, vì nó là 1 môn thể thao mạo hiểm thực sự. Không biết lần này anh ta có mặc áo không, chứ những tấm ảnh trước thấy anh ta toàn cởi trần trùng trục. Môn này cũng chỉ đi đơn lẻ hoặc nhóm siêu nhỏ, trong trường hợp cụ thể này thì ko có bạn đồng hành cũng đúng.
- Nhưng đúng là anh ta không lường hết các khó khăn sinh tử nếu bị chấn thương ở vùng rừng núi như Hoàng Liên Sơn: Vách đá cực trơn, hay sạt lở rơi rụng khi mưa do đá hay trộn lẫn với đất(còn gọi là đá không chân hoặc đá mồ côi). Cái lạnh khi ngấm mưa ở độ cao 3000m khác hẳn cái lạnh của tuyết xứ quê nhà.
- Người viết bài hơi quá lời khi nói cậu ta không quý trọng mạng sống, tự đi tìm cái chêt, không tuân thủ các quy tắc tối thiểu của dân Phượt chuyên nghiệp. Em không hiểu Phượt chuyên nghiệp ở VN được định nghĩa thế nào, nhưng có điều chắc chắn cách leo núi của anh ta khác xa kiểu đi phượt kia. Hính thức du lịch của 2 bạn trẻ này chính là kiểu đi bụi(phượt ở VN) nhưng khi leo núi thì nó là 1 môn thể thao đúng nghĩa...
- Chính vì thế, các chi tiết người viết đưa ra như không thuê dân bản địa dẫn đường(món này nằm ngoài khả năng của dân bản địa), không mang thiết bị định vị chuyên nghiệp, không thức ăn, lều võng, tăng bạt, đồ cứu thương, bật lửa vv và vv là rất lố bịch. Anh ta chỉ dùng duy nhất cái đèn pin vì xác định sẽ đi xuyên đêm.
- Tác giả nói theo cảm nhận chủ quan, nên khẳng định 99% anh ta chết do gặp tai nạn rồi mất bình tĩnh, hoảng hốt. Biết đâu anh ta vẫn tếu táo đùa cợt với bạn gái, thái độ cực kỳ tự tin(ở lần bị thương lần thứ nhất) vẫn khẳng định với bạn gái sẽ thực hiện đến cùng việc chinh phục đỉnh núi, chỉ đến khi bị rơi tự do và chấn thương nặng đầu gối và cánh tay mới đồng ý nhờ cứu hộ. Ngay cả lúc bị nặng như vậy, anh ta vẫn thông báo sẽ cố di chuyển(có lẽ cố di chuyển đến gần chân cột cáp nhất để bên cứu hộ dễ phát hiện). Làm gì có chuyện hoảng loạn, mất bình tĩnh ở đây?
- Theo thói quen, em đọc lại mấy lượt bài viết nhưng cũng không thấy có nhiều kiến thức sinh tồn nổi trội, hầu như tất cả đều là các kinh nghiệm đã được phổ biến trên mạng. Vậy nên, em cho rằng các kiến thức của ông thày kia chỉ hữu dụng với các bạn trẻ chưa từng leo hết bậc cầu thang của toà nhà 10 tầng thôi ạ.:D
- Phổ biến kiến thức là điều nên làm, nhất là trên cương vị người thày, nhưng lấy cái chết của 1 người khác để minh họa mục đích của mình với các nhận định hời hợt, vô cảm là rất không nên các cụ nhỉ?
Cảm ơn cụ đã đưa ra 1 cái nhìn đa chiều hơn về sự việc này. Cá nhân em cũng thấy hơi khó chịu khi nghe các "chiên gia" của nước ta chửi những gã chuyên nghiệp người nước ngoài là những thằng ngu, vì tất cả những trò chơi, chương trình, lối sống, phong cách ..vv.. cũng toàn du nhập từ đất nước của những "thằng ngu" đó.
 

scorpion_ica

Xe container
Biển số
OF-28564
Ngày cấp bằng
7/2/09
Số km
7,477
Động cơ
529,241 Mã lực
Cụ có chơi với ai thích Leo núi không ?, em thì có chơi với mấy ông bạn rất nghiện môn này. Hồi khởi công xây dựng cáp treo lên Fan ngồi nhậu chúng nó bàn tán và chửi nhà đầu tư và chính quyền trên đó thập tệ, chúng bảo phải Leo đường bộ nó mới phiêu:D. Em nhát chỉ ngồi im chẳng dám ý kiến ý cò gì:D, em biết giờ leo đường bộ lên Fan vẫn có mà đại đa số là các bạn trẻ. Bài của bác Trung My này rất hay chia sẻ là cũng mong những bạn ưa thích mạo hiểm đọc để rút kinh nghiệm. Em còn nhớ trước cũng có 1 cậu sinh viên VN mất tích trên đường Leo Fan lâu không theo dõi không biết đã tìm được chưa. Phải trả giá thú mạo hiểm thích chinh phục bằng mạng sống thì không nên phải không cụ ?
Bài này chủ yếu là chỉ trích, chửi đổng...với giọng văn khệnh khạng bố đời, hay ho gì?
Nó đã ngã mẹ xuống khỏi thác, bị thương nặng rồi lại còn "Sao không nhóm lửa? Hay không mang theo bật lửa?"
Mấy thằng mạo hiểm nửa mùa thích đi bộ theo dân bản địa lên đỉnh Fan chứ biết đếch gì cảm giác của thằng cu người Anh?
Tất nhiên nó mạo hiểm thì nó chết, nó thiệt thân nó...nhưng tôi ghét thằng dở người cả đời không dám nghĩ theo nó (chứ đừng nói là làm theo) ngồi nhà lên mạng khẳng định bản thân.
Hèn, kém thì ngậm mồm lại người ta còn thương!
 
Biển số
OF-159482
Ngày cấp bằng
5/10/12
Số km
14,944
Động cơ
485,048 Mã lực
Vâng thưa cụ Điện. Bọn e sao dám so với anh Bear Gryll trên Discovery được ạ. A cựu biệt kích thủy quân lục chiến này thì tởm rồi. A ý từng thực hiện chương trình ở rừng Nam cát tiên mình rồi đấy...
Những điều bọn e được khuyến cáo và gần như bắt buộc phải học trước mỗi chuyến luồn rừng đều là kinh nghiệm dân gian kết hợp nghiên cứu khoa học.
Đối với rừng nhiệt đới và cận nhiệt như ở VN ta thì trái cây rất nhiều, và gần như đúng về mặt hóa học, cứ quả và lá nào chua thì không có độc, ngược lại, quả nào ngọt, vỏ mọng, và màu rực rỡ như đỏ hồng, vàng, cam thì nên cẩn thận và nếm nhẹ bằng đầu lưỡi trước khi ăn. Nguyên tắc là nếu nghi ngờ, loại bỏ ngay, không tiếc và cố ăn.
Quả ăn dở bởi chim thì gần như tương đối an toàn, có thể ăn. Nhưng củ bị ăn dở bởi loài gặm nhấm thì xác suất có độc cao hơn, do vậy phải cân nhắc khi ăn. Nguyên tắc bất biến là đánh dấu ký hiệu chung vào cây/nơi ta ăn củ quả, để trong trường hợp bị ngộ độc, đoàn tìm thấy sẽ dễ chẩn đoán và dễ chống độc.
Về việc xoa lá cây để át mùi cơ thể thì được truyền bá rằng đánh hơi được các mùi thịt sống thường là các loài thú săn mồi, nếu bị phát hiện bởi mùi lá thực vật thì đó là loài ăn thực vật, ít nguy hiểm. Và nếu tồn tại các loài ăn thực vật xung quanh thì có thể tạm thời yên tâm là chưa có thú dữ ăn thịt bên cạnh hoặc trong bán kính khu vực...
Thực ra còn nhiều điều khác nữa, nhưng e cũng không nhớ hết và rất dài như đoán hướng gió và định hướng phương vị hay là cách mở lối mòn, cách cắt đuôi rắn để uống máu, cách lấy nước uống từ bãi phân voi...vv, nhưng ít phải dùng nên cũng không nhớ được.
Trong mọi trường hợp, dao găm và bật lửa là hai thứ cực kỳ quan trọng đối với người đi rừng. Chúng vô cùng hữu ích ngay cả khi ở đồng bằng. Chúng nên là hai vật đầu tiên cho mọi cuộc hành trình...
Chỉ là vài kinh nghiệm vặt khi xưa e còn lang thang trong phía nam thôi. Giờ thì e lại cầy sấp ngửa nơi Ngàn năm văn vật rồi. Nhanh thật, mới đó mà hơn chục năm rồi. Chia sẻ cùng cụ Điện và các cụ...
Giá mà người ta dạy những cái này cho học sinh tiểu học thay vì một số môn vô bổ thì tốt biết mấy.
 

Quan_woodman

Xe container
Biển số
OF-174028
Ngày cấp bằng
28/12/12
Số km
6,309
Động cơ
381,364 Mã lực
Thú thực, là người có may mắn được trải nghiệm, e chia sẻ thêm là nếu chỉ sống ở thành phố hay đồng bằng sẽ không bao giờ có cảm giác sợ hãi, hoang mang tột độ như khi ở giữa rừng sâu. Cái này khó diễn tả lắm. Ai đó có thể húng, có thể tu ực hai chai vodka xong vác Thanh long đao hoặc dắt Ỷ thiên kiếm sang chợ Đồng Xuân đồ sát vài thằng dễ như trở bàn tay. Nhưng tình trạng bị lạc trong rừng sâu giữa đêm lại là tình trạng khẩn cấp, thật sự đó là tình trạng có thể dẫn đến cái chết rất nhanh. Vài người lạc ở tp đã thấy hoang mang rồi, lạc trong rừng còn khủng khiếp hơn. Đói, khát, lạnh và thần kinh căng thẳng là các yếu tố dẫn đến mất nước, mất thân nhiệt, suy giảm kháng thể và lịm dần. Nhìn đâu cũng thấy dường như có mối nguy hiểm hoặc thú dữ ở bên cạnh, thực ra thì chủ yếu là do tưởng tượng thôi. Nếu không có kinh nghiệm thì chết nhanh cực...
Bọn e ngày xưa được dạy thứ phải tìm đầu tiên là nước, sau mới đến thức ăn. Ta có thể nhịn ăn một tuần, nhưng ko thể nhịn uống quá 3 ngày, thiếu nước sẽ bị rối loạn trao đổi chất và bị nhiễm độc máu. Chết rất nhanh!
Để trao đổi hay kể lại trong khuôn khổ diễn đàn này thực ra là không đủ. Nhưng có thể nói là có rất nhiều kiểu bị chết trong rừng nếu bị lạc hoặc bị thương...
Các bạn hay chia sẻ trên Face hoặc vài diễn đàn có thể các bạn đã đi, trải nghiệm hoặc đơn giản là nghe kể lại. Nhưng cuối cùng vẫn là thực tế.
 

HuyArt

Xe cút kít
Biển số
OF-85656
Ngày cấp bằng
18/2/11
Số km
16,675
Động cơ
567,484 Mã lực
Chỉ vì vụ này mà du lich mạo hiểm ở đó sẽ mất rất nhiều triệu đô
Cụ cứ an tâm, dân thể thao mạo hiểm nó có tâm thế rất đơn giản về cái chết, fansipan càng nhiều vụ như trên thì càng kích thích dân này bu tới để trải nghiệm và chinh phục.
Dân du lịch cung bà bầu, hoặc ngồi cabin cáp treo thì vẫn cứ ùn ùn đi tiếp
Tiền vẫn không ngủ và rầm rập chảy ngược lên vùng cao thần tiên này:D
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top