...những ngày này, thời tiết dễ làm cho người ta có chút bối rối và xao động. Bởi vì giữa cái hanh hao với se se lạnh, cảm thấy điều gì "quá" một chút, cũng sợ làm đau nhau...
Em cũng có những phút đứng nhìn dòng người qua lại trước mắt. Khi bên kia đường là một công viên với những tán lá của cây cổ thụ. Ai cũng vội vàng, hối hả cho đỡ chấm thêm mình vào giờ cao điểm. Về nhà, hẹn hò hay đi đến những cái "đích" mà mỗi người đã vạch ra cho mình, cũng đều làm cho "bức tranh" khi đó rất nhiều màu sắc. Tựa như chiếc bánh xe trong thời trang, quay những vòng quay của xanh, đỏ, vàng, nâu, tím,...rồi lại lặp một chu trình mới trong dòng chảy của sự sáng tạo, biến tấu. Quay đi quay lại, vẫn là những màu sắc chủ đạo mang sắc thái mạnh mẽ như đỏ, cam, vàng, trắng...để kết hợp hay pha trộn với những màu sắc khác, và tạo nên những xu hướng thời trang cực kỳ thịnh vượng - qua từng mùa.
Cuộc sống là một bức tranh đầy sắc màu. Vui, buồn tương ứng với đỏ, đen hay trắng. Muốn rạng rỡ hơn, người ta có thể kết hợp thêm màu vàng cho đúng "chất Thu" - giống như mùa này, và cũng là điểm tô cho sự lãng đãng, mà ở mỗi người đều có nhiều hay ít. Đôi khi, do vô tình, cuộc sống với tiền bạc đã cuốn đi. Thỉnh thoảng, em cũng thấy khá bức bối vì miếng cơm manh áo cứ quẩn quanh bên mình. Muốn chạy về đây để được "tắm" trong cái không khí nhẹ nhõm, mà lại vướng víu những thứ rất trần trụi, với deadline, với yêu cầu, meo mủng,...
...nên đọc những gì mợ Mưa chia sẻ, em lại cúi mặt vì dường như em đang đánh rơi mất cái thanh thuần đó ở đâu mất rồi...
Giống như, có những ngày, thực sự trống rỗng, muốn nhường mọi thứ cho nhân gian. Muốn lặng yên ở một góc nhỏ nào đó, nhìn dòng người trôi đi trong cái hỗn loạn của đường sá. Phút tĩnh lặng đó, có ai xô vào mình, chắc cũng sẽ bị đẩy đi giống như một vạt bèo lững lờ trên một dòng sông đỏ lặng.
Hôm nay cũng là cuối tuần, hẹn mợ Mưa nói về hội hoạ ở một bình luận khác. Vì em cũng chỉ "cưỡi ngựa xem hoa", để ru cho mình những rung cảm đẹp đẽ từ tranh, để thỉnh thoảng mệt quá với cuộc đời, thì chui vào đó và thoả lòng phù phiếm. Để nói sâu hơn, nhiều hơn, chắc em còn phải cắp bút sách đi học mọi người ở đây nhiều...
Dù nói vậy, em vẫn muốn được ngắm nhìn những bức tranh mang màu sắc Thu nhiều hơn. Và hơn cả, là muốn được trở về đây, đọc những điều nữ tính và "đàn bà" mà em đang dần tuột khỏi tay...
Mợ Mưa viết mượt mà thế này, có khi làm em lỡ iu mất thôiiii...
...
Gửi mợ Mưa một bài hát của Hồ Trung Dũng - một ca sĩ cực kỳ điển trai, chất giọng cũng rất ấm và trầm. Tuy giai điệu bài hát về tình yêu không liên quan gì tới các bức tranh mà chúng ta đang muốn nói tới. Nhưng chẳng phải, tình yêu là "chất liệu" để gột lên những màu sắc trong cuộc sống hay sao?!
P/s: Bài hát này có lẽ là thành công nhất của anh ấy, nên em gửi link ở đây nhé...
Cuối tuần thật bình yên -
!