- Biển số
- OF-631346
- Ngày cấp bằng
- 11/4/19
- Số km
- 6,849
- Động cơ
- 235,160 Mã lực
Thu đã đi được nửa chặng đường rồi đó, mợ Mưa nhỉ?Cảm ơn 2 mợ xinh đẹp, dịu dàng và chu đáo! Em nhận cả hoa, thơ và thảo mộc nè
Cuộc sống của em không có gì đáng để gọi là nghịch cảnh để phải lo lắng, chỉ tại cứ yêu chiều bản thân mình quá nên mới stress đấy các mợ. Các mợ phải mắng em nào là chăm chỉ đi, mạnh mẽ đi, ít đòi hỏi đi… có khi em lại đỡ stress hơn í
Thời gian vừa rồi em nhận hơi nhiều việc mà không nghĩ xem mình có đủ thời gian để làm không, thời gian làm việc với thời gian trên đường quá nhiều khiến em mệt mỏi. Ngày nào về đến nhà người cũng như hơi sốt, vội vàng ăn tối xong lại làm. Chứ có thời gian thư giãn thì em khỏi bệnh ngay các mợ ạ. Ngay lúc này em chỉ ước được nghỉ việc, nghỉ hết trách nhiệm với gia đình để đi đâu đó ngắm trời ngắm đất, ngắm cây cỏ hoa lá thì bao nhiêu stress cũng bay hết ngay
Em dốt việc lên kế hoạch để cuộc sống được ngăn nắp và đỡ rối chứ việc yêu bản thân và thong dong với tháng ngày thì em làm giỏi lắm 2 mợ ơi . Ở cơ quan, em được mọi người gắn với câu “Đi làm vì đam mê” vì cứ làm thôi chứ nhiều khi không nhớ ai trả tiền rồi ai chưa trả mặc dù rất là nghè). Hôm nay vừa có người trả nợ từ tháng 2 mà em cũng không biết người ta nợ mình luôn
Có lẽ em nghe lời các mợ, cần sắp xếp lại và từ chối bớt công việc một cách hợp lý để dành thời gian nghỉ ngơi, tối tối về sớm đun nồi nước chanh gừng sả thơm ngát, chui trong phòng kín xông hơi rồi tắm gội đến khi người thơm nức hương, rồi vào nằm gác chân lên bậu cửa sổ vừa thoa kem dọc đôi chân vừa nghe mùi tháng Mười khe khẽ len qua khung cửa đêm. Ôi, cứ lãng đãng như vậy được thì stress nào mà dám mon men.
Cơ mà nghĩ được vậy thôi chứ nhìn thấy cái hì em cũng mê, cũng muốn làm, ai rủ làm gì em cũng nhận. Mệt ghê ấy! Hôm trước lượn lờ trên mạng, em thấy 1 mợ khoe thành quả tái chế chiếc váy cũ thành những chiếc túi xinh xỉu, em lại nhen nhóm ý định mua một chiếc máy may mini về để cắt cắt may may. Nhiều khi tự hỏi không biết bao giờ em mới hết tuổi rong chơi nữa
Em mang bức ảnh trước và sau của quá trình tái chế, sáng tạo vào đây cho xinh nhé!
Em thích sự trầm mặc cổ kính của Huế, thích những nét rêu phong còn lưu lại như một chứng tích về một triều đại u buồn đã qua, thích những người phụ nữ Huế có âm điệu giọng nói chậm rãi và du dương như lời ru, thích tà áo dài có gam màu tím rất sâu, thích dòng sông dùng dằng không chảy, lững lờ qua tháng ngày… Túm lại vẫn là, giờ mà nghỉ việc một tháng, có ai nuôi cơm đủ để lang thang với Huế thì cũng hết stress ngay ý mợ
Lại một mùa mới sắp sang...
Bông hoa Mai nhà em, sớm qua đã nở. Không đợi được đúng mùa, mà đã vội khoe cánh dịu dàng, tuy lá vẫn còn những vết cắn của mấy chú sâu. Ngày nghỉ, em đứng tần ngần nhìn màu hoa chỉ nở vào dịp cận Tết, một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên. Đó là khi đặt những bon chen xuống, và tìm cho mình một niềm vui. Để rồi, có một khoảnh khắc nào đó, bị mắng te tua, sẽ thổn thức ở một nơi nào đó, rồi lại tiếp tục đứng bên lề đường ngắm nhìn những vội vã của nhân gian...
Có phải, khi người ta thêm một tuổi, là mọi thứ đều trở về trạng thái an ổn, dù cuộc đời có trôi đi về đâu đi chăng nữa? Có vui-buồn gì, cũng dễ dàng an trú vào bên trong không nhỉ?
Đọc những gì mợ Mưa viết, cùng với nhìn bông hoa Mai, em bất giác nghĩ tới những người phụ nữ. Xuân sắc được mấy mùa, để rồi lại tất bật với cuộc đời?!
Thế nên, chị/em nào đó đã tìm được thú vui cho riêng mình với may vá, thì có lẽ, khi cắt cắt may may, là họ đã dung hoà được những nỗi niềm, cất những mỏi mệt vào một góc nào đó đi rồi. Nên mới làm được những món đồ nhỏ xinh thế chứ!
Em với mợ Mưa, có nên sờ tát ắp một bi zi nít nào cho thật là phù phiếm mà lại kím được ra xèng hông nhờ?