[Funland] [Dáng và Da] Những câu chuyện bên lề chưa kể

Peter Dzung

Xe hơi
Biển số
OF-804295
Ngày cấp bằng
17/2/22
Số km
100
Động cơ
9,481 Mã lực
Tuổi
32
Em chuyên các sản phẩm cao cấp chobspa đây các cụ. :))
 

pinsu90

Xe điện
Biển số
OF-597402
Ngày cấp bằng
3/11/18
Số km
3,290
Động cơ
163,800 Mã lực
"Em về mang cả nắng về theo
Chẳng để lại cho hiên nhà đỡ nhớ...''


Thông thường, khi phụ nữ buồn, họ hay đi cắt tóc. Và họ cũng không quên nhuộm một màu thật là tươi sáng. Đó dường như là cách nhanh nhất để ru họ ngủ quên trong dư âm của sự buồn bã - từ một mối quan hệ hay từ một sự việc nào đó...

Nhưng từ rất lâu rồi, chị đọc được ở đâu đó, nữ diễn viên của TQ là Triệu Vy có chia sẻ, đại khái là: "Càng khi trưởng thành, sẽ càng ít và không nhuộm tóc". Cô ấy còn để tóc dài, để chứng kiến trái tim mình dần dần phải bước qua nỗi buồn đó, bằng việc chăm sóc và nuôi dưỡng mái tóc, để nó dài theo thời gian.

Không có nỗi buồn nào ngự trị quá lâu. Đó thực ra chỉ là cảm giác. Cảm giác quen thuộc với một điều gì đó, mà khi buông tay ra, cảm thấy hỗn độn, chới với tạm thời. Khi tâm trí của bản thân cô đọng lại, nhìn thấu suốt cả hành trình, Su sẽ nhận ra, mình của hiện tại mới là tốt nhất. Mặc dù, có lúc bão lòng có thể khiến Su mất phương hướng, nhưng khi cảm xúc nhất thời đó qua đi, sẽ thấy không có gì lớn lao đến mức bản thân phải chòng chành đến như vậy. Ngoài việc phải nhìn vào thực tế, phải chấp nhận và đi qua thôi...

Có những giai đoạn, khi công việc rối tinh rối mù, chị cũng buông bản thân theo bản năng ấy. Chiều lòng mình theo những cảm xúc rất "đàn bà". Hoặc đơn giản là "kemeno". Ngủ hoặc đi chơi.

Có một trích đoạn này, theo chị là rất hay. Tuy có hơi sách vở, nhưng chị nghĩ rằng, chúng ta vẫn đang neo mình vào những điều tích cực, bên cạnh những con quỷ tiêu cực hàng ngày hiện hữu song song. Viết lại ở đây, cho Su đọc và nghiền ngẫm. Ai rồi cũng sẽ trưởng thành cả thôi...

"Mặt hồ sóng to quá thì nước trong mấy cũng không thể nhìn thấy đáy. Đến khi tất cả những suy nghĩ tiêu cực đã lắng xuống và qua đi rồi, có thể vào một ngày đẹp trời, khi nhìn xuống đáy hồ, em sẽ nhận ra những khoảnh khắc huy hoàng của những tháng ngày hạnh phúc năm xưa vẫn đang ở đó..."

Nhân duyên mỏng hay sâu, thực ra đều là do lòng người, Su ạ!
Em đang đọc cuốn này, có trích đoạn thấy đồng cảm. Em lại xin chia sẻ ạ ^^

Yêu thương một con người và học cách lặng im..
Chỉ lặng im khi có những tiếng nói vượt quá yêu thương mình đã có với nhau
vì luôn nghĩ về giây phút bắt đầu..

Giây phút mình tin rằng thế giới này luôn dành sẵn một nhịp cầu
để hai con người đứng ở hai bờ xa lạ
có thể bước về phía mà trước đó mình hoài nghi trong bao nhiêu lần mặc cả
chấp nhận một cuộc đời cô đơn hay đưa tay ra vội vã
rồi sống như bao người..

Mình lặng im dù tiếng nói ấy có che khuất hết bầu trời
biết một con người sẽ ra sao khi giận dữ
nhận thiệt thòi về mình có thể không bao giờ là đủ
nhưng còn hơn bước vào một phép thử
mỗi con người đều thua…

Đôi lần xin cho mình được tắm dưới những cơn mưa
thả trôi hết muộn phiền đang có
mình sẽ lại yên tâm đương đầu với tháng ngày nhiều giông gió
yêu thương đến cuối cùng chỉ là nối dài một hơi thở
từ người này sang người kia…

Mình phải quay đi lúc ánh mắt ấy khép lại những ước mơ
trong lòng đầy lên bao khoảng tối
lúc người không còn là người thì yêu thương vừa bỏ đi với bước chân đau nhói
nếu ai cũng biết trước cái giá phải đánh đổi
cuộc đời có lẽ đã bình yên!

Yêu thương một con người và học cách lặng im..

- Nguyễn Phong Việt-
Sống một cuộc đời bình thường
FB_IMG_1659789443805.jpg
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,849
Động cơ
235,160 Mã lực
Em đang đọc cuốn này, có trích đoạn thấy đồng cảm. Em lại xin chia sẻ ạ ^^

Yêu thương một con người và học cách lặng im..
Chỉ lặng im khi có những tiếng nói vượt quá yêu thương mình đã có với nhau
vì luôn nghĩ về giây phút bắt đầu..

Giây phút mình tin rằng thế giới này luôn dành sẵn một nhịp cầu
để hai con người đứng ở hai bờ xa lạ
có thể bước về phía mà trước đó mình hoài nghi trong bao nhiêu lần mặc cả
chấp nhận một cuộc đời cô đơn hay đưa tay ra vội vã
rồi sống như bao người..

Mình lặng im dù tiếng nói ấy có che khuất hết bầu trời
biết một con người sẽ ra sao khi giận dữ
nhận thiệt thòi về mình có thể không bao giờ là đủ
nhưng còn hơn bước vào một phép thử
mỗi con người đều thua…

Đôi lần xin cho mình được tắm dưới những cơn mưa
thả trôi hết muộn phiền đang có
mình sẽ lại yên tâm đương đầu với tháng ngày nhiều giông gió
yêu thương đến cuối cùng chỉ là nối dài một hơi thở
từ người này sang người kia…

Mình phải quay đi lúc ánh mắt ấy khép lại những ước mơ
trong lòng đầy lên bao khoảng tối
lúc người không còn là người thì yêu thương vừa bỏ đi với bước chân đau nhói
nếu ai cũng biết trước cái giá phải đánh đổi
cuộc đời có lẽ đã bình yên!

Yêu thương một con người và học cách lặng im..

- Nguyễn Phong Việt-
Sống một cuộc đời bình thường
FB_IMG_1659789443805.jpg
Su vẫn nhiều trăn trở vậy sao?

Khi tâm trạng mông lung, rối bời, có lẽ nên tạm thời tránh các vần thơ hay những dòng tự sự - chị nghĩ như vậy sẽ tốt hơn.

Mình nói về thời trang cho có chút "màu sắc" đi ha?!

Chị mới đọc xong "Thánh kinh Coco Chanel - những bài học cuộc sống từ người phụ nữ thanh lịch nhất mọi thời đại", sau rất nhiều ngày bỏ dở. Khoảnh khắc thích nhất trong ngày, là gác chân lên bàn hay một cái gì đó, và cầm bất kỳ một cuốn truyện hay sách nào, nhẩn nha đọc...

Cuốn này, phần lớn truyền cảm hứng và tư duy tích cực tới độc giả, bên cạnh việc khơi gợi tìm hiểu về các trào lưu trong thời trang. Không thể phủ nhận, ở Chanel (trong cuốn sách này đề cập), có một bản sắc riêng biệt rất cuốn hút. Từ việc tạo dựng thương hiệu khi bắt đầu may những bộ đồ "đi ngược thời đại", hay thiết kế những chiếc mũ "không giống ai", và tỉ mẩn sáng tạo những phụ kiện - mà, sau này trở thành vật bất li thân của hàng triệu phụ nữ trên thế thới (đồ lót/trang sức giản đơn nhưng thanh lịch/kính...vv...). Cho đến những cuộc phiêu lưu tình ái bất tận của bà. Những người đàn ông đi qua đời bà, đều có ấn tượng sâu sắc với cách mà Coco tạo dựng dấu ấn mang đậm bản sắc cá nhân của mình. Bà học cưỡi ngựa, trong khi nhiều phụ nữ "sợ bước xuống trường đua là bẩn giày" và trở thành người đua ngựa cừ khôi, khiến các nài ngựa sửng sốt và kiêng nể. Cá tính trong trường đua là vậy, nhưng khi thiết kế các mẫu váy mang đâm hơi thở thanh lịch, bà lại "nữ tính" cực kỳ. Khi thấu hiểu sự khó chịu của các quý cô khi bị bó chặt trong các mẫu đồ hình chữ S, nhằm tôn dáng với eo được bó sít đến ngạt thở. Bà có thể thẳng băng dùng kéo cắt một đường khoét ngang của chiếc áo Capel để chui vào giữa, khiến cho thân hình phô trọn sự mảnh mai, yêu kiều. Hay chiếc cardigan khiến cho mọi phụ nữ đều trông elegant, mặc dầu họ chỉ có đạp xe từ nhà ra phố - chỉ để mua rau!

Sự tao nhã mà Coco tạo nên, là sự đơn giản mà không gượng gạo. Luôn là chính mình. Từ cách suy nghĩ cho đến hành động!

Nhiều người thời đó mỉa mai bà, khi bà cần mẫn tạo ra những sản phẩm "khác biệt", và có những sản phẩm đã trở nên trứ danh với thương hiệu Chanel - ở mãi thời điểm sau này. Nhưng Coco Chanel không hề bận lòng tới những ánh nhìn hay quan tâm tới việc người khác đánh giá. Bà vẫn kiên định, bản lĩnh theo đuổi tới cùng mục tiêu chinh phục và thay đổi quan điểm mặc của hàng triệu triệu phụ nữ cùng thời. Đồng thời, làm một cuộc cách mạng tư tưởng từ chuyện mặc cho đến quan điểm nhận thức khác về thời trang...

Quả là một phụ nữ đáng khâm phục!

Có một câu này của Coco Chanel, xin được trích dẫn cho Su và cho cả chị: "Nếu bạn buồn, hãy tô thêm son và tiếp tục chiến đấu".
D1E5B08A-AEBC-4C6E-B6D2-BA870E82571C.jpeg


Ngày mai, là một ngày mới, phải không Su?
3C4E9208-204E-400E-B0CE-D0D7613A20BA.jpeg
 

Mưa!

Xe điện
Biển số
OF-319947
Ngày cấp bằng
16/5/14
Số km
2,876
Động cơ
279,881 Mã lực
Em không đọc được ý nghĩ của chị
Người đàn bà mỗi bình minh đến ngồi bên cửa sổ cùng em thêu bức tranh hoàng hôn màu xám
Người đàn bà có làn da đen xạm
Người đàn bà đã dành cho anh tất cả khi mái tóc còn xanh

Có điều gì ẩn sâu nơi đôi mắt chị long lanh
Dẫu đã vằn lên những mòn hao cơn cớ
Có lẽ phận duyên vợ chồng là món nợ
Trả đủ rồi mà chị chẳng nỡ bước đi

Em tự hỏi để gương mặt bình thản đến nhường kia
Chị phải đổi bằng bao nhiêu máu, mồ hôi và nước mắt
Những đớn đau rất thật
Rỉ ra từ vết thương nơi trái tim bị cứa bởi trăm ngàn vết dao vô hình của người đàn ông em với chị cùng yêu

Hẳn là gia đình chị đã hạnh phúc biết bao nhiêu
Trong ngôi nhà nhỏ xinh từng chứa chan tình chồng vợ
Nơi đã bao năm chị luôn ngóng chờ anh sau cánh cửa
Lấy tuổi của mình đổi lấy nụ cười của đứa trẻ hoài thai từ giọt máu của anh

Vậy mà...
Cơn bão lòng nào đẩy chị về bên em
Người đàn bà vừa bước qua tuổi đôi mươi có nụ cười như bông hoa mới nở
Người đàn bà bất đắc dĩ trở thành chứng nhân cho tình người tráo trở
Cạn lòng rồi
Chị có khóc nữa đâu...

Mùa Hạ trôi mau
Chị vẫn ngồi bên em cùng thêu bức tranh hoàng hôn màu xám
Người đàn bà có làn da đen xạm
Lặng lẽ điểm thêm 1 bông hồng đỏ rực kiêu hãnh vươn mình trong ánh nắng chiều lắt lay...

PS: Em cũng có bông hoa cài áo màu đỏ nè mợ RedMer
Dung nhan của em thì kiểu vừa già, vừa béo, vừa lùn, vừa xấu lại còn tăng động, khó thương lắm ấy :))

16DC4D38-B57A-4D40-A19E-507683D32BCA.jpeg
 

juve99

Xe ba gác
Biển số
OF-295057
Ngày cấp bằng
6/10/13
Số km
21,157
Động cơ
254,268 Mã lực
Em không đọc được ý nghĩ của chị
Người đàn bà mỗi bình minh đến ngồi bên cửa sổ cùng em thêu bức tranh hoàng hôn màu xám
Người đàn bà có làn da đen xạm
Người đàn bà đã dành cho anh tất cả khi mái tóc còn xanh

Có điều gì ẩn sâu nơi đôi mắt chị long lanh
Dẫu đã vằn lên những mòn hao cơn cớ
Có lẽ phận duyên vợ chồng là món nợ
Trả đủ rồi mà chị chẳng nỡ bước đi

Em tự hỏi để gương mặt bình thản đến nhường kia
Chị phải đổi bằng bao nhiêu máu, mồ hôi và nước mắt
Những đớn đau rất thật
Rỉ ra từ vết thương nơi trái tim bị cứa bởi trăm ngàn vết dao vô hình của người đàn ông em với chị cùng yêu

Hẳn là gia đình chị đã hạnh phúc biết bao nhiêu
Trong ngôi nhà nhỏ xinh từng chứa chan tình chồng vợ
Nơi đã bao năm chị luôn ngóng chờ anh sau cánh cửa
Lấy tuổi của mình đổi lấy nụ cười của đứa trẻ hoài thai từ giọt máu của anh

Vậy mà...
Cơn bão lòng nào đẩy chị về bên em
Người đàn bà vừa bước qua tuổi đôi mươi có nụ cười như bông hoa mới nở
Người đàn bà bất đắc dĩ trở thành chứng nhân cho tình người tráo trở
Cạn lòng rồi
Chị có khóc nữa đâu...

Mùa Hạ trôi mau
Chị vẫn ngồi bên em cùng thêu bức tranh hoàng hôn màu xám
Người đàn bà có làn da đen xạm
Lặng lẽ điểm thêm 1 bông hồng đỏ rực kiêu hãnh vươn mình trong ánh nắng chiều lắt lay...

PS: Em cũng có bông hoa cài áo màu đỏ nè mợ RedMer
Dung nhan của em thì kiểu vừa già, vừa béo, vừa lùn, vừa xấu lại còn tăng động, khó thương lắm ấy :))

16DC4D38-B57A-4D40-A19E-507683D32BCA.jpeg
Như nào cũng được trừ bếu :-o
 

juve99

Xe ba gác
Biển số
OF-295057
Ngày cấp bằng
6/10/13
Số km
21,157
Động cơ
254,268 Mã lực

Bee Art

Xe hơi
Biển số
OF-725075
Ngày cấp bằng
12/4/20
Số km
101
Động cơ
75,709 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Website
www.beeart.vn
Em thấy chuyện dưỡng da tâm linh lắm các cụ ạ. Em cả lúc dậy thì cũng chẳng có tí mụn nào. Đùng 1 cái vào năm 3 đại học, sáng ngủ dậy mặt chi chít mụn. Sau đó em có đi da liệu 1 năm chỉ đỡ chứ k hết hẳn. Giờ thì sống chung với lũ r
 

Mưa!

Xe điện
Biển số
OF-319947
Ngày cấp bằng
16/5/14
Số km
2,876
Động cơ
279,881 Mã lực
2 người đàn ô, cùng tốt bụng tình cảm như nhau, 1ng nhẹ nhàng thanh thoát thư sinh 1ng béo bụng to e chọn ai :-??
Lúc đó lại dễ quá, cứ tự nhiên theo cảm xúc thôi.
Cơ mà có 1 điều bí mật là ôm người bụng to rất là thích :))
 

Nắng nhạt

Xe điện
Biển số
OF-600931
Ngày cấp bằng
27/11/18
Số km
2,245
Động cơ
163,611 Mã lực
Lúc đó lại dễ quá, cứ tự nhiên theo cảm xúc thôi.
Cơ mà có 1 điều bí mật là ôm người bụng to rất là thích :))
Một người bụng to một người bụng nhỏ mới được. Hai người cùng to hoặc cùng gầy không hợp mợ nhỉ. Nên mợ nào chót mập mạp thì hãy chọn cụ nào gầy gầy tí lại hay :D
 

juve99

Xe ba gác
Biển số
OF-295057
Ngày cấp bằng
6/10/13
Số km
21,157
Động cơ
254,268 Mã lực

pinsu90

Xe điện
Biển số
OF-597402
Ngày cấp bằng
3/11/18
Số km
3,290
Động cơ
163,800 Mã lực
Em không đọc được ý nghĩ của chị
Người đàn bà mỗi bình minh đến ngồi bên cửa sổ cùng em thêu bức tranh hoàng hôn màu xám
Người đàn bà có làn da đen xạm
Người đàn bà đã dành cho anh tất cả khi mái tóc còn xanh

Có điều gì ẩn sâu nơi đôi mắt chị long lanh
Dẫu đã vằn lên những mòn hao cơn cớ
Có lẽ phận duyên vợ chồng là món nợ
Trả đủ rồi mà chị chẳng nỡ bước đi

Em tự hỏi để gương mặt bình thản đến nhường kia
Chị phải đổi bằng bao nhiêu máu, mồ hôi và nước mắt
Những đớn đau rất thật
Rỉ ra từ vết thương nơi trái tim bị cứa bởi trăm ngàn vết dao vô hình của người đàn ông em với chị cùng yêu

Hẳn là gia đình chị đã hạnh phúc biết bao nhiêu
Trong ngôi nhà nhỏ xinh từng chứa chan tình chồng vợ
Nơi đã bao năm chị luôn ngóng chờ anh sau cánh cửa
Lấy tuổi của mình đổi lấy nụ cười của đứa trẻ hoài thai từ giọt máu của anh

Vậy mà...
Cơn bão lòng nào đẩy chị về bên em
Người đàn bà vừa bước qua tuổi đôi mươi có nụ cười như bông hoa mới nở
Người đàn bà bất đắc dĩ trở thành chứng nhân cho tình người tráo trở
Cạn lòng rồi
Chị có khóc nữa đâu...

Mùa Hạ trôi mau
Chị vẫn ngồi bên em cùng thêu bức tranh hoàng hôn màu xám
Người đàn bà có làn da đen xạm
Lặng lẽ điểm thêm 1 bông hồng đỏ rực kiêu hãnh vươn mình trong ánh nắng chiều lắt lay...

PS: Em cũng có bông hoa cài áo màu đỏ nè mợ RedMer
Dung nhan của em thì kiểu vừa già, vừa béo, vừa lùn, vừa xấu lại còn tăng động, khó thương lắm ấy :))

16DC4D38-B57A-4D40-A19E-507683D32BCA.jpeg
Khoe với chị tấm hình, rất thơ và cũng rất buồn ^^
FB_IMG_1659968055538.jpg
 

Xe bo 4 banh

Xe cút kít
Biển số
OF-26089
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
18,446
Động cơ
165,957 Mã lực
Nơi ở
Thanh Xuân Bắc

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,849
Động cơ
235,160 Mã lực
Em không đọc được ý nghĩ của chị
Người đàn bà mỗi bình minh đến ngồi bên cửa sổ cùng em thêu bức tranh hoàng hôn màu xám
Người đàn bà có làn da đen xạm
Người đàn bà đã dành cho anh tất cả khi mái tóc còn xanh

Có điều gì ẩn sâu nơi đôi mắt chị long lanh
Dẫu đã vằn lên những mòn hao cơn cớ
Có lẽ phận duyên vợ chồng là món nợ
Trả đủ rồi mà chị chẳng nỡ bước đi

Em tự hỏi để gương mặt bình thản đến nhường kia
Chị phải đổi bằng bao nhiêu máu, mồ hôi và nước mắt
Những đớn đau rất thật
Rỉ ra từ vết thương nơi trái tim bị cứa bởi trăm ngàn vết dao vô hình của người đàn ông em với chị cùng yêu

Hẳn là gia đình chị đã hạnh phúc biết bao nhiêu
Trong ngôi nhà nhỏ xinh từng chứa chan tình chồng vợ
Nơi đã bao năm chị luôn ngóng chờ anh sau cánh cửa
Lấy tuổi của mình đổi lấy nụ cười của đứa trẻ hoài thai từ giọt máu của anh

Vậy mà...
Cơn bão lòng nào đẩy chị về bên em
Người đàn bà vừa bước qua tuổi đôi mươi có nụ cười như bông hoa mới nở
Người đàn bà bất đắc dĩ trở thành chứng nhân cho tình người tráo trở
Cạn lòng rồi
Chị có khóc nữa đâu...

Mùa Hạ trôi mau
Chị vẫn ngồi bên em cùng thêu bức tranh hoàng hôn màu xám
Người đàn bà có làn da đen xạm
Lặng lẽ điểm thêm 1 bông hồng đỏ rực kiêu hãnh vươn mình trong ánh nắng chiều lắt lay...

PS: Em cũng có bông hoa cài áo màu đỏ nè mợ RedMer
Dung nhan của em thì kiểu vừa già, vừa béo, vừa lùn, vừa xấu lại còn tăng động, khó thương lắm ấy :))

16DC4D38-B57A-4D40-A19E-507683D32BCA.jpeg
Em chưa tìm được mỹ từ nào, để khen mợ Mưa nữa. Sợ nói nhiều, cũng nhàm...Nhưng mợ Mưa làm em cảm thấy bối rối, vì không tìm được ý tứ nào để đáp lời ạ. Thơ vốn không phải là thế mạnh của em (thực ra em chẳng có thế mạnh gì, chỉ có biết thấy giai đẹp nà hoa mày chóng mặt, mắt sáng như tia chớp, với chém gió cây cối đổ ngả nghiêng, hic). Nên đọc thơ của mợ Mưa xong, không biết trả lời ra sao...

Mấy bữa trước, có người cũng gửi cho em một bài thơ. Dung dị và cảm xúc. Hẳn là viết những lời thơ ấy, họ đã rút ruột lắm. Như trong một đêm thanh vắng, chỉ còn bóng đêm đen đặc, dưới ngọn đèn vàng leo lét, và tiếng gió lay động một vài chiếc lá, tâm can cào cứa lắm, mới có thể viết được ra. Định đoạn tuyệt với thơ, mà khi đọc xong, em đã không kìm lòng nổi.

Đi cùng họ một thời gian rất dài, em đủ hiểu những mất mát của họ. Giá như, có thể bung xoã mọi ẩn ức, thì có lẽ, sẽ không có những da diết, cào cấu đến thế. Nhưng...chữ nhưng đáng ghét nhỉ? Chữ những này, đã cắt đứt mọi dấu vết, xoá sạch bóng dáng, hình hài của một người, ngoảnh ngược ngoảnh xuôi, chỉ còn là nắm đất...Để người ở lại chới với, chòng chành vì hụt hẫng.

Dù là một phụ nữ - hiểu được rằng, thơ là tiếng lòng của người đó, mà khi ấy, em cảm thấy ngực mình nghẹn lại. Ở đâu ra, những giọt nước nóng hổi chảy tràn qua má, rơi một giọt tròn xoe xuống tờ giấy trắng, thấm và lan ra như mọi tiếc nhớ đã vì thế mà bung lụa. Em biết, ở phía bên kia của một cái nickname, đã có rất nhiều chất chứa ghìm lại, và, có thể, chưa khi nào dám bung ra. Hoặc ở một khoảnh khắc nào đó, đã tắm cùng những cơn mưa của tháng 7 - như mợ Mưa đã viết...

Song mọi việc cuốn em đi. Em cũng cất cái khoảnh khắc đó lại. Cuộc sống này, quá bận rộn mà. Quá nhiều thứ để vui, và người ta cũng nhanh lãng quên mọi thứ - nếu như không phải một cái gì đó thật "chạm". Đôi khi, em nghĩ rằng, mình như kẻ lữ hành, cứ đứng đó ngắm nhìn và nhặt nhạnh những mộc mạc, giản dị, mà nhà ga với những hành khách thú vị thì lại đã nhanh chóng bước chân lên chuyến tàu. Để rồi, họ vui với những kế hoạch đã vạch ra sẵn; trở về hay đi, đều đã có trong hành trình. Và em, chạy đến khi tàu hú, bước lên lại lỡ một nhịp chân. Vì thế, quay lại, thì ánh nắng mặt trời của mùa Thu, chiếu những tia nắng như rắc những hạt bụi vàng lên mặt đất, hắt vào em một vầng dương dìu dịu. Yêu không?

...

Ai viết tiếp cho em khúc thơ say, hay mợ Mưa viết tiếp điiii...

5a7b9dac05eec0b099ff.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:

Mưa!

Xe điện
Biển số
OF-319947
Ngày cấp bằng
16/5/14
Số km
2,876
Động cơ
279,881 Mã lực
Khoe với chị tấm hình, rất thơ và cũng rất buồn ^^
FB_IMG_1659968055538.jpg
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa

Người đã bỏ quên vườn xưa nhưng hoa thì vẫn ngát hương đợi người về. Đúng là vừa buồn vừa thơ pinsu90 nhỉ.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top