Về bản chất thì không sai. Giờ danh lợi làm mờ mắt...thậm chí dễ sân si nhiều, tất nhiên kiếp sau có làm người thì chưa chắc lại làm chức tước, làm dân rồi lại bị những người có chức tước chì chiết dọa nạt, do gieo nhân không tốt thì tất nhiên gặt quả không tốt, rồi cuộc sống 1 thê nhiều thiếp, sẽ đốt sạch danh lợi mình có, sau đó có trở lại hay không thì không rõ, nhưng để lại hậu quả to lớn, cho gia đình ( sống không gương mẫu), xã hội cười chê...Không tỉnh ngộ thì đời sau mệt thôi. Còn trường hợp thứ 2 là chịu nhẫn nhục nhiều kiếp, dù làm quan hay dân vẫn vui vẻ, vẫn tạo phước báu, vẫn nọ kia, sống hạnh viên dung thì nhiều cái thiện sinh ra thôi.
Về tiểu sử Hòa Thượng Thích Thiền Tâm thì bác có thể search trên mạng. Những tổng kết của thầy quá hay, riêng đoạn này em nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần: hy vọng bác thích
trích:
*
Tiên đức hằng răn nhắc: "Nếu tu mà không chuyên cầu giải thoát, thì sự tu nơi kiếp này là mối thù trong kiếp thứ ba." Sở dĩ có việc ấy, bởi kiếp thứ nhứt lo kham khổ tu hành, nên chuyển sanh qua kiếp thứ nhì được hưởng quả báo thông minh giàu sang quyền thế. Trong kiếp thứ hai này, do giàu sang nên dễ mê theo cảnh quyền quý, vợ đẹp con xinh, cùng các thú vui vật chất nơi cõi trần.
Đã nếm mùi dục lạc tất dễ sanh đắm nhiễm, càng đắm nhiễm càng đi đến chỗ sa đọa tối tăm, dám làm nhiều điều ác để củng cố lợi quyền và thỏa lòng tham vọng. Kiếp thứ nhì đã gieo nhân như thế, kiếp thứ ba làm sao khỏi bị đọa lạc tam đồ?
Có kẻ gạn: "Kiếp trước đã có công tu gieo nhân tốt, không lẽ sang kiếp thứ nhì trí huệ căn lành đều mất, để đến nỗi phải bị đọa hay sao?" - Xin đáp: "Căn lành tuy có, nhưng nghiệp ác từ vô lượng kiếp chưa phải đã tiêu trừ. Mà trong cảnh trần,
việc lành rất khó làm như leo lên cây cao, điều ác rất dễ phạm như tuộc xuống dốc lở. Người xưa đã chẳng bảo: Trọn đời làm lành, lành còn chẳng đủ; một ngày làm ác, ác tự có dư đó ư? Như những người giàu sang quyền thế mà chúng ta hiện thấy, kiếp trước họ đều có ít nhiều công đức bố thí tu phước làm lành, nhưng kẻ hướng về nẻo thiện không bao nhiêu, người say đắm danh lợi vinh hoa lại chiếm phần đa số.
Thử hỏi có mấy vị đỗ cao quyền quí chịu xuất gia, sống một cuộc đời khắc khổ đạm bạc, hướng về mục đích giải thoát thanh cao?
Ngay như người xuất gia, khi chưa có địa vị còn kham nhẫn tu hành, lúc đã được quyền danh, nhiều kẻ lễ bái tôn trọng cúng dường, lại dễ bị cảnh phù trần ràng buộc. Hiện tại ta thấy có biết bao hàng tăng ni thiện tín, trước còn tinh tấn hành trì, sau lần lần biếng trễ bỏ tu hoặc hoàn tục thối đạo, nói chi đến kiếp sau?" * —
Cõi người còn như thế, nếu sanh lên cõi trời cảnh vui ngũ dục quá nhiệm mầu, lại còn khó tu hơn nữa! Đó là nói những vị có phước, còn những người ít phước sống một cuộc đời nghèo khổ quá cũng khó tu. Hoặc tuy vào hạng trung lưu, nhưng giữa đời này tà đạo dẫy đầy; trong chánh pháp bậc thiện hữu tri thức khó gặp, nẻo đường giải thoát không phải dễ tìm!
Đến như chúng sanh trong ba ác đạo là địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, thì việc tu niệm thật là khó đến muôn phần, vì các loài ấy ngu tối, thân tâm hằng ở trong cảnh khổ. Kiếp luân hồi có nhiều hiểm nạn như thế, nếu không cầu sanh Tịnh Độ để thoát ly, tất khó bảo đảm tâm Bồ Đề không bị thối thất.
Trong kinh có câu là: Bồ tát còn mê khi cách ấm, Thanh văn còn muội lúc ra thai.
Có nhiều điển tích về việc kể trên
em trích trong trang 36
Hoặc bác có thể đọc cuốn An sĩ toàn thư quyển thượng: Khuyên người tin sâu Nhân quả.
Kể về 17 kiếp của Văn Xương Đế Quân. Trong 17 kiếp đó, bị cuốn trong lục đạo luân hồi, lên xuống cõi Nhân, Thiên, Trời, Rồng liên tục và cuối cùng bị đọa, phải chờ đến khi được Phật khai thị thì mới thoát khỏi luân hồi lục đạo