- Biển số
- OF-158761
- Ngày cấp bằng
- 30/9/12
- Số km
- 1,528
- Động cơ
- 365,525 Mã lực
Lại 1 thằng Ngụy con nào vào nói tầm bậy đấy cụ ơi , kệ cha nó . Cái lũ bán nước giết hại đồng bào , không bằng cầm thú thì cút sang Mỹ mà gào , đây là ViệtNam .
Bỗng nhiên có rất nhiều, rất nhiều những chiếc phong bì bay lấp loá trong ánh đèn đường vàng vọt khi mờ khi tỏ. Thư, thư nhiều quá ! Thì ra lũ lính tráng trên xe tung thư xuống mặt đường. Mấy hôm vừa rồi cấm trại, chúng nó tranh thủ viết thư về cho người thân, bây giờ chúng đem ra tung xuống đường phố. Cả đoàn xe lính hét lên ầm ĩ:
- Bà con ơi, cô bác anh chị ơi. Chúng tôi là bộ đội trên đường đi chiến đấu. Mong bà con nhặt và bỏ vào thùng thư giúp chúng tôi với.
Thế là người dân đi đưòng ùa nhau nhặt. Người đang đi xe đạp trên đường dừng xe nhặt, người dân trong nhà cũng lao ra nhặt, người già nhặt, trẻ em cũng tranh nhau nhặt. Cảnh tượng ấy thật vô cùng ý nghiã và xúc động. Những bàn tay cầm đầy phong bì thư của chúng tôi còn đưa lên vẫy vẫy mãi không thôi. Dân Hà Nội của tôi đó, những người thân yêu của tôi đó. Xin chào nhé Hà Nội ơi. Chúng tôi nguyện sẽ không làm hổ danh Thủ đô yêu dấu.
Em đọc đoạn này 2 lần (lần đầu là năm ngoái), lần nào cũng rơi nước mắt ...Khoảng 7 giờ tối, đoàn xe từ từ rẽ vào đường Trần Hưng Đạo và dừng hẳn trước quảng trường Nhà hát nhân dân (Cung Văn hoá Hữu nghị bây giờ).
- Tất cả các đồng chí ở nguyên trên xe, không có lệnh, không đồng chí nào được xuống.Tiếng ông cán bộ dẫn quân đi oang oang ra lệnh.Trên xe, chúng tôi ồn ào bàn tán.
Bỗng có thằng la lớn:
- Bà con cô bác ơi, chúng tôi là lính Hà Nội đang trên đường hành quân đi chiến đấu. Nhờ bà con cô bác báo giúp cho gia đình chúng tôi với.
Thế là có bao nhiêu người dân gần đó, những người bán hàng lặt vặt trước cổng nhà hát, những đôi tình nhân đang đèo nhau đi "bát phố", tất cả, tất cả đều xúm lại vây quanh đoàn xe quân sự của chúng tôi. Tiếng nhắn nhủ, tiếng gọi nhau ầm ĩ cả một đoạn phố. Tôi nhìn thấy một đôi anh chị đèo nhau trên chiếc xe Phượng hoàng ghé lại gần. Tôi hét tướng lên:
- Anh chị ơi, cho em nhờ tí chút.
Họ dừng lại và nghe tôi nói:
- Em nhờ anh chị giúp em tới báo cho gia đình em ở ngay Phố Lê Thái Tổ, gần hiệu kem Bốn mùa. Nhanh lên anh chị nhé. Bọn em dừng chân ở đây không lâu đâu.
Hai người nhanh chóng phóng xe vút đi. Tôi yên tâm chờ đợi. Thằng Minh, thằng Long không biết có nhờ được ai không nhỉ? Trong lúc cuống quýt, ồn ào tôi cũng chẳng có tâm trạng nào mà để ý đến chúng nó. Một lúc sau, tôi nhìn thấy bố tôi đi cùng thằng em út đi xe đạp tới. Tôi mừng rỡ vẫy gọi rối rít.
Đọc xong thớt này em thấy bọn khựa dã man nhất TG
cuộc chiến thời bình là chống diễn biến hoà bình, đâu cũng có lực lượng bất mãn, *********.
Sống ở chế độ, được xây dựng bằng xương máu của thế hệ cha anh đi trước rồi ngồi phán xét vớ vẩn thì tranh luận làm j cho mệt.
Gớm ! khổ quá ! bác chim già ( em gọi tắt vì nick bác dài quá ) dạo này bán cà phê hay sao mà thỉnh thoảng ...nhỏ giọt thế !Thời của bác Thọ lên đường rầm rộ và đàng hoàng hơn tụi tui sau này!
Bữa lên xe để qua K., mấy thằng lính tụi tui chả biết quái gì cả; gần sáng thì tự dưng báo động di chuyển! Lính lác mắt mũi kèm nhèm xách ba lô chạy ra tập hợp thì thấy vệ binh gác đầy, xe ô tô lù lù tiến vào....Mẹ cha ơi, vậy là chúng con đi rồi! Lính lẳng lạng lên từng xe, xe nổ máy chạy đi....Dân xung quanh chẳng mấy người biết!
Nhiều thằng ôm mặt khóc tutu!