- Biển số
- OF-834575
- Ngày cấp bằng
- 28/5/23
- Số km
- 1,193
- Động cơ
- 51,077 Mã lực
em ké tí chuyện ngoài Bắc, ngoài tiền bàn, tiền bo, còn 1 khái niệm "tính biu", em đoán là bill.Nói về " tiền bàn ".
Tiếp viên, quản lý, nhạc công đi làm đều không có lương. Ở đâu cũng vậy. Chỉ trừ nhà hàng TƯ, còn tát cả các nơi em làm đèu quy định tiếp viên phải đóng cho nhà hàng một khoản tiền mỗi tối trước khi ra về. Khoản này gọi là " tiền bàn ", dựa trên số bàn đã ngồi trong ngày ( Quản lý,má mì luôn có một cuốn sổ nhỏ đút trong túi,ghi rõ cô nào ngồi phòng nào,khách là ai ABCD ...). Lâu quá em không nhớ rõ nhưng hình như là 10 nghìn/bàn. Có nơi còn thu tiền điện của nhạc công nữa cơ ( em chưa gặp trường hợp này ). Nguyên tắc bất di bất dịch là khi một bàn khách kêu tính tiền , quản lý sẽ đi gọi các cô đang chạy show ở bàn khác về hiện diện đầy đủ, để chờ khách bo. Quản lý tất nhiên cũng có mặt. Gặp những bàn khách sộp như anh Hai Ngoan ( Hai sân bay _ Anh nguyên là Trưởng Kho hàng Quốc nội sân bay T. - Anh là vị khách sộp và đáng kính nhất em đã từng gặp. Em sẽ có bài viết riêng về Anh ), thì ôi thôi, mỗi khi phòng anh kêu tính tiền thì chỉ 1 phút sau căn phòng chật ních tiếp viên,hai ba quản lý ,bốn năm phục vụ. Mắc cười nhất là nhạc công em ( D nhỏ ) và anh D lớn luôn được Anh yêu cầu vào đàn. Vậy mà mỗi khi bàn anh tính tiền,thì mấy ông organ kia cũng chui vào phòng anh,cười nói chào hỏi như đúng rồi " Anh Hai ! Anh Hai " y như đã quen nhau từ kiếp trước. Vậy là xấp Ngân phiếu 500.000 ( lúc ấy là đỉnh của đỉnh ) được móc ra," có mặt đặt tên ", bât cứ ai có mặt trong phòng đều nhận được 1 tờ. Tờ ngân phiếu trước khi đến tay người nhận, luôn kèm thêm câu nói bất hủ đã trở thành huyền thoại của Anh : " Xin lỗi nha,em đừng nghĩ xấu về Anh Hai "...
Với Khách hát gọi đào nhưng không bo, lúc thanh toán thì tính tiền hát, ăn uống và tiền đào trực tiếp với quản lý quán. Tiền đào thì có giá niêm yết từng quán. Ví dụ: 300k thì quán trả đào 200k hoặc 250k tùy qui định,
Dịch vụ: là nơi tập kết đào, aka doanh trại, aka tổng đài cám chim, nghe điện thoại nhận o đờ, chính là nơi đào xuất quân kẹp 345 trên xe chở cám chim tốc độ cao lượn lách đánh võng trên đường mà các cụ hay thấy trên đường Hà Nội, để tới quán-phòng hát, vào chào bàn, thông thường đào sẽ mất chỉ 5 đến 10p để chuyển quân từ doanh trại tới chiến trường. Khi về tới dịch vụ, sẽ bị má mì cắt tiền bàn, vậy là còn được trăm bạc cho 2 tiếng đồng hồ hát toạc mic và bia toạc họng.
Tức là móm! Đào rất hãi bàn kiểu bàn này. Vào bàn lắm ông không hát mà chỉ nhăm nhăm bốc oản hay móc cua, đào nào khéo sẽ tránh được, định hướng ông khách vào chuyên môn là hát và uống. Đào nào khắm tính (theo cách nói của khách), nhất quyết không cho bốc và móc, ôm vai bá cổ uống và hát thì tất nhiên được, sẽ bị bật bàn. Thông thường theo mồm các đào kể thì những ông hay đòi bốc và móc là là những ông nhiều khả năng tính biu nhất. Có thể cho bõ ghét, có thể do tính
Tính biu: không có tiền bo riêng, coi như móm!
Dịch vụ: tổng đài cám chim
Tiền bàn: Tiền đàm, tiền tổng đài
Chào bàn: lũ lượt kéo vào cho khách xem mặt
Bật bàn: Không được chọn, hoặc không chịu nổi khách khắm, hoặc bị khách đuổi sau vài đường chào hỏi. Cũng là móm nhưng không mất tiền đàm
Bốc oản, móc cua: Cái này cụ nào chưa biết thì tự gúc