linh tinh, theo lịch sử thì quan vũ là võ tướng giỏi nhất, có uy nhất của thục lúc đó. Cái giỏi là cầm binh, điều quân, khiển tướng chứ không phải võ biền xông lên vào quân giặc như trong truyện. còn bản thân QV khi cầm kinh châu là rất tốt rồi, cái đất đó 2 đầu thọ địch lại cách xa Hán Trung như vậy mà cầm cự được đã là rất giỏi. Cái chết của QV thì cần phải nghiên cứu chiến dịch Phàn thành của lão mới có thể đưa ra câu trả lời được, còn bảo mất Kinh châu là lỗi QV thì hoàn toàn sai lầm.
Tạm chém thế này:
Về vị trí Kinh Châu là vùng đất rộng lớn gồm 7 quận: Nam Dương, Nam Quận, Giang Hạ (Đây là 3 quận chính), ngoài ra có Linh Lăng, Quế Dương, Trường Sa, Vũ Lăng;
Kinh Châu được coi là vùng Tam Giác Vàng, tức là ngã 3 thiên hạ, giao nhau của 3 nước Ngụy, Thục, Đông Ngô, là ngã 3 sông Trường Giang và Hán Thủy, có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng;
Về kinh tế đây là vùng vựa lúa, nguồn lương thực chính cho nước nào chiếm được, là nơi thuận lợi giao thông thủy bộ cho hoạt động kinh tế và quân sự.
Về mặt quân sự vùng này có một điểm yếu là khó phòng thủ.
Việc nước Thục để mất Kinh Châu vào tay Đông Ngô nếu quy trách nhiệm chính phải là Khổng Minh, lý do: Khổng Minh đã được Huyền Đức giao cho là người nắm toàn quyền về bài binh, bố trận.
Khổng Minh trực tiếp quyết định giao cho Quan Vũ giữ Kinh Châu;
Khổng Minh dặn dò chiến lược, chiến thuật giữ Kinh Châu cho Quan Vũ;
Không Minh bố trí người giúp Quan Vũ. Đám Quan Bình, Châu Sương, Lưu Phong, Mỹ Chúc, My Phương không đủ tài giúp Quan Vũ. Nếu giúp Quan Vũ có Trương Phi và Pháp Chính thì rất an tâm. ;
Huyền Đức gửi thư cho Không Minh có ý muốn Khổng Minh giao cho Quan Vũ giữ Kinh Châu cũng chỉ là quyết định gián tiếp.
Quan Vũ cũng chỉ là con bài trong tay Khổng Minh.
Nói tóm lại việc Khổng Minh giao cho Quan Vũ giữ Kinh Châu là sai lầm rất lớn, vì Quan Vũ không đủ tầm giữ vùng đất chiến lược này. Cả Khổng Minh và Quan Vũ đều không lường được bên Đông Ngô có Lục Tốn là bậc kỳ tài, chỉ coi Lục Tốn là đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch. Cộng thêm tính kiêu ngạo, khinh địch của Quan Vũ thì việc Kinh Châu mất vào tay Đông Ngô là hiển nhiên.