Ngày 5-6, Hà Nội - Sa Pa
8h30 sáng ngủ dậy, cả lũ kéo nhau đi ăn phở Bát Đàn, tìm mãi không ra cái quán nó ở chỗ nào, ghé tạm vào một quán nho nhỏ bên đường, vừa húp hết đống nước cuối cùng trong bát, gọi tính tiền thì được câu: “500k ba bát em ạ!”, đang thẫn thờ chưa biết xử trí ra sao thì tiếng chuông Over The Horizon quen thuộc của Samsung ở đâu đó vang lên, anh bán phở không hiểu sao mờ dần, quán phở cũng nhòe đi, tất cả chìm vào một thứ ánh sáng trắng mờ mờ, rồi cuối cùng lại trở về thật rõ ràng. Nhưng lạ thay, trước mắt em là hình ảnh cái phòng khách sạn trị giá 500k ở Cầu Gỗ, nơi em vừa trải qua một giấc mơ không mấy làm vui vẻ gì (trừ cái đoạn húp nước phở ngon ơi là ngon
). Liếc qua màn hình điện thoại, thôi bỏ mẹ, 8h rồi, sáng nay còn cả đống việc phải làm mà giờ vẫn còn nằm đây. Nhìn sang bên cạnh thì bà béo đã biến mất từ lúc nào, hóa ra là dậy rồi mà im thin thít, gớm, bình thường cứ thế có phải tốt hơn không hở, hở hở!?!
Đấy, buổi sáng ngày thứ 5 của em nó bắt đầu chóng vánh thế đấy các cụ ạ!
Vì gần 24 tiếng rồi nhưng chưa tìm ra vẻ đẹp tiềm ẩn, càng tìm càng ẩn của Hà Nội nên tối qua bọn em đã thống nhất là đi xe lên Sapa luôn thay vì chờ đến tối mới đi tàu lên. Thành ra sáng nay sẽ phải dậy sớm, check out phòng ốc, đem con xe đi kiểm tra (vì tự dưng hôm qua đạp ga thấy sượng sượng, di chuyển chậm trong phố cổ rất là khổ). Sau khi định thần những việc phải làm, em cuống cuồng ôm đống đồ bẩn nhét vào balô, gọi thằng ku em dậy rồi đi lấy xe trong khi chờ bà béo trả phòng. Đúng là phố cổ có khác, mới sáng ra mà nó đã đông vãi đông, ba đứa lượn lờ đi ăn sáng, tìm chỗ đậu xe mà thấy như bách nhục xuyên tim. Cuối cùng sau một hồi vòng vèo cũng đã có một chỗ đậu ở phố Nhà Hỏa, vứt xe lại đấy sang Bát Đàn ăn bát phở cho nó tươi tỉnh thằng người cái đã. Ăn uống đầy đủ xong, đang đi về chỗ đỗ xe thì thấy có bãi trông xe tháng, ngoài cửa đề thay nhớt ôtô xe máy, em mừng như bắt được vàng vì mấy hôm nay cũng đang định thay nhớt rồi mà chưa có thời gian, chạy vào trong hỏi thì ông em, hình như nghe giọng biết dân ở “trỏng” mới ra, phán: “nhớt Escape thay phải hết 1tr5 anh ạ!”. Mặt em nghe câu đấy xong nó dài cứ như là cái bơm các cụ ạ, nghĩ thầm trong bụng: “đếu mợ, chừng đấy thì anh thay được 2 lần + một chầu cà phê chú ạ!”. Em chán quá chả thèm nói năng gì thêm, rong mít đi luôn. Thêm một điểm trừ vào sổ. Về đến chỗ đậu xe, đang định đề máy kiếm cái garage xem vụ dây ga thì thấy hai cô đứng trước xe chỉ chỉ trỏ trỏ, em nghe loáng thoáng được là: “72 là xe ở đâu mà nhìn bửn thế nhỉ?”, “ ừ bửn khiếp, kinh quá chị ạ”. Vụ này thì em phải đồng tình với hai bà cô ý, cái xe sau 1200km giờ nhìn cũng không khác cục bùn là mấy, thôi thì tiện cái phố này có một mớ chỗ rửa xe, ta cứ oánh vào tắm táp chút đỉnh gọi là cái đã. Thế là em lùi đại vào một chỗ rửa gần nhất, lúc đấy cũng đang có 1 cụ CRV tắm trong ấy, nghĩ bụng cũng có ôtô rửa là ok rồi. Giá rửa là 65k cho bên ngoài (ko có rửa gầm), em nghĩ bụng thấy cũng đắt vì ở Vũng Tàu em rửa 80k là cả xe, cả gầm, cả máy, cả nội thất luôn. Nhưng thôi kệ, rửa xe ở trung tâm thủ đô nó phải khác chứ. Ok! Chú rửa đê.
Vứt xe cho các chú ẩy rửa, em sang bên cạnh ngồi đọc báo. Chưa được 15 phút thì nó vẫy lại bảo xong rồi, em vào xem thì cứ giục đưa xiền, vì ở ngoài đang có xe chờ để đánh vào nhà rửa nên em đưa luôn mà ko check kỹ. Đến lúc đánh ra bên ngoài thì bà béo mới bảo: “rửa kiểu gì mà đầu xe còn nguyên bùn thế kia?”. Em nghĩ chắc cũng còn bẩn chút ít nên không leo xuống xem, chặc lưỡi nghĩ “thôi kệ, 60k chả nhẽ bắt nó rửa lại, mình cũng đang không có thời gian.”. Thế là em chạy đi tìm cái Garage để xem dây ga, khốn nỗi hôm đấy gần Tết, lại còn chủ nhật nên chả chỗ nào thẻm mở. Cuối cùng xuôi ra gần đến cầu Nhật Tân, ngay ngã tư Võ Chí Công với Nguyễn Hoàng Tôn mới có garage còn làm, em mừng quá oánh xe vào luôn. Vừa bước xuống xe vòng ra đằng trước, đập vào mắt em là cái dè trước còn nguyên bùn, xung quanh sườn phía dưới gần hốc bánh cũng như thế, em bảo quả này lại mất tiền ngu rồi. Thế là hỏi vụ dây ga xong, em bảo rửa luôn hộ xe với cả gầm (garage này có rửa xe luôn), các cụ ấy lây có 50k, em đứng ở đấy xem 50k thì rửa dư lào, thấy rửa rất kỹ, vừa xịt vào hốc bánh thì bùn rớt xuống từng mảng, nhuộm nâu cả cái sân rửa, em chán quá lại lầm bầm: “đúng là mất tiền ngu thật rồi”…. Thêm một điểm trừ… Em post ảnh cái chỗ rửa xe bá láp phố Nhà Hỏa lên cho các cụ tránh nó ra ạ.
Xe rửa xong, ngồi chờ mất 2 tiếng chú thợ sửa dây ga mới đến, xem xét một hồi thì bảo: “dây của anh bị xơ rồi, giờ thay mới chắc phải 3 tiếng.”. Em nghe đến đây thì hãi quá vì giờ đã là 12 rưỡi trưa rồi, nếu thay nữa thì lên đến Sapa chắc nhà em chơi với dế. Nên em bảo thôi, đằng nào cũng chỉ hơi khó chịu chứ ko nguy hiểm gì, cả lũ lại rồng rắn lên xe thẳng tiến cao tốc Nội Bài – Lào Cai.
Tầm 3h10 chiều, Em đang vi vu trên cao tốc dài nhất VN ở chân ga đều 100km/h thì thấy bóng dáng của các chú xxx nhảy ra giữa đường, chỉ thằng cạp nong vào đầu xe em vẫy vẫy. Cả bọn nhìn nhau nghĩ bụng: “đến lúc tốn xiền rồi đây”. Trước xe em là khoảng 3,4 em nữa biển 24 cũng dính chấu, em cẩn thận hỏi các cụ chi bao nhiêu thì các cụ ấy bảo vài tram thôi. Nghe thế em cũng yên tâm phần nào, đến nơi chào hỏi xong xuôi, cụ xxx báo em dính 100/80, hờ hờ. Tiên trách kỷ, hậu trách nhân, em quan liêu quá, cứ nghĩ cao tốc ngoài này từ đầu đến cuối cho chạy 100km/h, ai ngờ Yên Bái đến Lào Cai cho đi có 80. Sau một hồi năm nỉ, ỉ ôi với 500k không thành, em đành bấm bụng nôn ra 1 củ rồi lên xe đi tiếp, lòng thầm rủa cái thằng bỏ mẹ nào xây cao tốc mà cho đi có 80 trong khi trong nam toàn phóng 120.
Lê lết với tốc độ 80km/h trên cao tốc, cuối cùng khoảng gần 5h em cũng đến TP. Lào Cai, ở đây không có gì hay ho nên em rẽ đi Sapa luôn cho sớm. Đường lên Sapa nói chung cũng bình thường, ít cua gắt mỗi tội hơi hẹp, em đi thấy cũng thoải mái, chỉ có điều đoạn gần đến Sapa thì sương xuống dày quá, em chỉ dám bò 40km/h. Cuối cùng sau một hồi lê lết thì cũng đến nơi, lúc này là khoảng 6h chiều, sương dày đặc, bọn em book phòng ở ks Lake View hotel, ngay bờ hồ, giá 600k/phòng, khá mới và đẹp. Nói chung cả ngày chỉ toàn sửa xe với đi nên chả có ảnh ọt gì, có mỗi cái ảnh đi ăn ở khu đồ nướng Sapa lúc tối để hầu các cụ thôi, nom như cái bàn thờ ấy các cụ nhể?
Nói về đồ nướng ở Sapa thì ăn cũng khá ổn, mỗi tội giá hơi đắt, ba đứa xơi hết gần 1 củ. Em cũng không recommend các cụ ăn lẩu cá hồi vì thấy đắt mà không được ngon cho lắm, còn lại thì ok.
Buổi tối ở Sapa thì không có gì, bọn em đi lang thang xuống trung tâm rồi rẽ vào Massage chân, một người hình như 150k, em cũng không rõ lắm vì bà béo trả, nhưng công nhận là sướng, cụ nào ngồi xe lâu nên thử cái món này, rất đáng đồng tiền bát gạo ợ. Tối hôm đấy bọn em về ngủ sớm để sáng hôm sau còn đi chơi cả ngày nên cũng chả còn gì đáng kể. Em xin phép nhảy luôn sang ngày thứ 6 của Hành Trình ạ.
Sáng đấy bọn em dậy lúc 7h, đi ăn phở cũng gần bờ hồ, tô phở nhỏ bình thường mà giá cũng 50 cành, đúng là xứ du lịch có khác. Ăn xong cả bọn lên thác Bạc. Không may bọn em đi đúng vào hôm sương mù quá nặng, quãng đường 12km từ Sapa lên Thác Bạc mà em bò mất gần 45 phút do không nhìn được quá 3 mét trước mũi xe, đường lại bé và toàn xe ben đổ dốc, nói chung cũng là lần lái xe tốn khá nhiều mồ hôi của em ợ. Em có cái ảnh chụp con đường trắng xóa ấy đây ợ.
Lên đến Thác Bạc em gửi xe trước cửa một hàng bán đặc sản Sapa của một chị ở dưới xuôi lên, không quên hứa đi xong xuống mua ủng hộ chị ý vài thứ thay cho tiền giữ xe. Đây là ảnh con xe em hùng dũng trước cửa quán chị ấy.
Đúng là do ngày sương nặng và cũng là thứ hai nên chả có ma nào dẫn xác lên cái thác này, chỉ có mỗi ba con ma khùng điên ba trợn ở Vũng Tàu ra là háo hức thăm thú này nọ. Thác thì cũng đẹp, cơ mà chả có lấy một tí nắng mà lại vắng vẻ nên không khí nó cũng có chút gì đó hơi u tịch, nói chung cũng không đặc biệt lắm nên bọn em lên đến nơi xong cũng vòng xuống ngay, cũng có ít ảnh chộp lại ợ.
Xuống đến nơi, cả bọn vào uống chén trà nóng cho ấm người rồi gọi thêm thứ này thứ nọ của chị chủ quán ăn thay bữa trưa.
Ấm quá, sướng quá!!!!
Heo biết uống chè.
Ngồi nghe chị ý tâm sự, nhìn lại bản thân thì thấy cuộc đời mình còn bằng phẳng chán. Nói chung chả có ai tự dưng đang ở dưới xuôi yên ổn lại mò lên cái xứ khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi này mà làm ăn cả. Túm lại, mỗi cuộc đời là một câu truyện, với nhiều người thì câu truyện ấy là cuốn tiểu thuyết lãng mạn, suôn sẻ và đượm màu hường từ đầu đến cuối. Ngược lại, với một số đông những những người khác thì đó là cả một tấn bi kịch, với những hỉ nộ ái ố vần vò nhân vật chính suốt cả mấy chục chương. Riêng em, em cám ơn câu truyện của em vì đã đưa em trở thành một người như hôm nay, thế là vui rồi.
Thuyên thuyên khoảng 1 tiếng với chị bán hàng thì bọn em lục tục lên xe về Sapa, chiến lợi phẩm là 1kg thịt trâu gác bếp trị giá 700k.
Xuống đến nơi thì cũng đã quá trưa, bụng đã ngang vì xơi đủ thứ hầm bà lằng trên thác Bạc, bọn em định leo núi Hàm Rồng nhưng mờ thấy dân tình bảo sương thế này leo lên chỉ thấy mỏi chân chứ không thấy gì đâu nên thôi, vòng xe ra nhà thờ Sapa check-in phát.
Không biết có phải do leo thác mệt không mà mắt đứa nào đứa nấy cũng díp lại, em quyết định về KS đánh một giấc cho sướng thân rồi chiều đi bản Cát Cát thăm thú tiếp. Đúng là thời tiết ở Sapa là tuyệt đỉnh để phục vụ cho việc ngủ nghê, nằm đến gần 4h chiều rồi mà em vẫn chả muốn dậy tí nào, mụ béo phải áp dụng đủ mọi thủ đoạn mới lôi được em ra khỏi giường. Cuối cùng đến tầm 4h15 bọn em cũng đã có mặt ở bản Cát Cát, vẫn là bầu trời sương giăng trắng lối ấy, vẫn là cái lạnh buốt xương buốt tủy ấy, “giá mà được đi ngủ thì thích, ra đây làm gì cho khổ cái thằng người” – đấy là em nghĩ thế, chứ không dám phát biểu vì sợ bà béo lại quạt cho cái tội chơi không lo chơi, suốt ngày lo…sướng. Hĩm hĩm. Nói chung là Cát Cát thì nó đơn giản là cái làng có người dân tộc sinh sống, mở cửa cho khách du lịch vào xem xem họ sống dư lào, có gì hay ho không? Riêng em thì chả thấy dư lào, chỉ thấy họ nghèo thôi. Em chả biết làm du lịch thì được bao nhiêu tiền chứ bọn em cầm mấy bịch kẹo vào mà trẻ con nó giành giật quá (ở ngoài cửa họ khuyến cáo không cho trẻ con tiền vì nếu cho thì chúng nó sẽ bỏ học ở nhà xin tiền). Thằng cu em cầm túi bánh định phát mỗi đứa một ít mà bị cả lũ hò nhau cướp trên giàn mướp, bánh trái văng tung tóe, sau khi bọn trẻ càn quét qua thì dưới dất còn lại mỗi mấy cái túi không, báo hại bọn em phải dọn bỏ vào thùng rác. Nên em khuyến cáo các cụ tốt nhất là khỏi mang cái gì vào bản, mua vé thôi là đã giúp đỡ được người ta rồi, nhìn cảnh bọn trẻ sâu xé mấy gói bánh mà em cám cảnh lắm…. Dưới đây là vài cái ảnh em chộp ở bản Cát Cát, các cụ xem tạm ợ!
Đây là bà béo đang cho kẹo trẻ con (khi vẫn còn trật tự)
Ba cô bé dễ thương này tặng bọn em mỗi đứa một cái vòng mà không lấy tiền, bà béo nhà em ngại nên chỉ lấy một cái và cho các bé một ít kẹo ăn cho vui.
Không những trẻ con, mà cả người lớn gặp cũng xin kẹo đem về cho trẻ con ở nhà.
Dòm có giống anh bộ đội phục viên bị tiểu thơ ăn chơi lừa tềnh không các cụ?
Thác ở Cát Cát (em quên tên rồi)
Hai con heo
Đi Cát Cát xong cũng là hơn 6h chiều, bọn em đã bắt đầu đói bụng nên đi ăn luôn, vì không biết chỗ nào ăn ngon ở Sapa nên lại quay lại làng nướng hôm qua, rút kinh nghiệm hôm nay chỉ gọi món nướng, không gọi lẩu, ăn vừa ngon vừa no hết 749k. Ăn xong thì cơn buồn ngủ lại ập đến, kế hoạch về đi ngủ lại một lần nữa động binh, em cũng chả buồn chống lại nó làm gì nên giông xe về ks đi nằm luôn cho lành. Kết quả hôm nay thu được cũng không nhiều nhặn gì lắm do đi đúng mùa sương đặc quánh, chả nhìn thấy cái gì nữa là cảnh đẹp => hơi bị thất vọng.