Mượn bài thơ của mợ Bình Nguyên gửi tới cụ chủ để cụ thấy được sự quân tử của người vk khi nghĩ về ...
C H Ồ N G C Ũ
* * * * * * * * * * *
Chia tay rồi, mỗi người đi một ngã
Mình trở thành... Người lạ đã từng yêu
Em và con làm bầu bạn sớm chiều
Anh rẽ bước, cưới thêm người vợ mới
Chuyện riêng anh, em không hề nhắc tới
Cũng không hề nghĩ ngợi, đắn đo chi
Ly hôn xong, em còn có là gì
Quyền làm vợ đã mất đi từ đó
Nhưng sâu thẳm trong lòng, em hiểu rõ
Tim sẵn dành một góc nhỏ riêng anh
Dù tình kia như làn khói mong manh
Nhưng hiện hữu trong lòng em mãi mãi
Chia tay rồi, vài lần anh ghé lại
Ôm chầm con, anh hôn mãi không thôi
Em thoáng buồn vì ý nghĩ xa xôi
Nếu ngày đó chữ... "tôi" đừng hiện hữu
Giá như mình biết mở lòng lượng thứ
Giá như mình biết gìn giữ tình yêu
Thì con mình sẽ vui biết bao nhiêu
Vì trọn vẹn tình thương cha lẫn mẹ...
Em bây giờ đã qua thời son trẻ
Đã bước chân bên sườn dốc cuộc đời
Nhan sắc giờ đâu bướm lả ong lơi
Đã qua rồi cái thời khoe xuân sắc
Chia tay anh, cha mẹ em mãi nhắc
Tuổi còn son thôi... bước nữa đi con!...
Mãi một mình rồi buồn tủi, héo hon
Em cười trừ: "Mẹ, cha ơi chớ vội!..."
Nhìn con mình sao mà em thấy tội
Lấy chồng rồi, con mình sẽ ra sao?!...
Với người ta, có huyết thống đâu nào
Biết người ta có mở lòng đón nhận?!
Là vợ chồng tránh được đâu buồn, giận
Sợ người ta trút giận hết vào con
Thương con mà em đánh mất tuổi son
Giờ nhìn lại, cuộc đời bên sườn dốc
Có nhiều đêm âm thầm em bật khóc
Nhìn con mà thấy dáng vóc của anh
Người dẫu xa, dù duyên đã không thành
Sợi thương nhớ vẫn mong manh hiện hữu...
* * * * *
Ghé thăm con bao nhiêu là cũng đủ
Anh về đi, kẻo vợ lại ngóng trông
Em hiểu mà cái cảm giác chờ chồng
Luôn bất an trong lòng đầy lo sợ
Hãy yêu thương, quan tâm nhiều đến vợ
Đừng làm cho cô ấy phải tổn thương
Em vì con mà đi tiếp quãng đường
Về đi anh!... Chồng của em... hồi đó...
Thơ: Bình Nguyễn