Cái chính là NIỀM TIN của người bệnh các cụ ạ. Đúng 2 năm trước, mẹ em phát hiện K giai đoạn muộn. Em là người trực tiếp chăm mẹ, nhận được những cái lắc đầu từ các bác sỹ ở 3 bệnh viện hàng đầu và khuyên phải xác định tinh thần vì bệnh tình quá xấu, di căn xa rồi: Viện C, Việt Đức và Bạch Mai. Sau 2 tháng nằm viện, chạy thận chu kỳ, mẹ con em về nhà, về quê. Em quyết định buông, đến đâu thì đến, ko đi Viện nữa. Mẹ em thì sau đợt đó sang chấn tâm lý, nên tin rằng mẹ sẽ sống được thêm 3 năm nữa, rồi dần dần khỏe lên. Đến thời điểm hiện tại, tròn 2 năm, trộm vía tỷ lần, nếu ko ai biết mẹ em bị K thì sẽ ko nghĩ mẹ em bị bệnh.
Hiện tại, vẫn khám định kỳ, các bác sỹ vẫn yêu cầu nhập viện gấp, ko để được lâu, nhưng lần nào đi khám mẹ em cũng bảo để về quê khám nằm viện chứ ko nằm viện HN vì còn về quê đi làm và về viện tỉnh cho đỡ tốn kém. Thế là kéo em về, bảo "không can chi mô". Về nhà, đúng là "không can chi" thật các cụ ạ.

Nên em thấy, chỉ cần niềm tin thôi. Có niềm tin là có tất cả!