Có niềm tin ở Chính bản thân thôi nhé các cụ. Cũng không vì có bệnh lại bị các giáo phái lôi kéo cũng tốn tiền không kém. Tin ở chính mình, tin ở tự nhiên. Ăn uống điều độ. Tập thể dục, chơi thể thao nhé các cụ!!!
. Bây giờ đã có thể chữa đc 1 số loại ung thư nếu phát hiện ra sớm rồi cụ ạ. Tầm soát phát hiện sớm thì chữa khỏi, không hề vô ích.Em khuyên các cụ chân thành. Tuyệt đối không xạ hoá trị. Không cần phải tầm soát UT, tốn tiền và vô ích. Sống lay lắt không bằng chết.
nếu k phải mổ, k phải hoá trị, xạ trị gì chỉ phải uống thuốc của BHYT hỗ trợ 40-50% như mấy trường hợp ung thư phổi đc uống thuốc Irresa gì đó có người có khối u to = quả cam mà mấy tháng uống thuốc điều trị đích teo lại = hạt đậu thì cũng đáng chữa. Vì cũng có người sống thêm 8-9 năm nữa tội gì k thử.Giống như cô chủ của táo khuyết Steve ngáo Jop cũng đầy tiền mà vẫn chết vì trị ung thư. Cô Trần Lập thợ hát nếu không trị ung thư trực tràng chắc còn sống dài dài nếu thay đổi cuộc sống bằng cách ăn uống rau củ quả, ngủ sớm ... Ở mình vì nghĩa tử, hiếu nghĩa này nọ nên khi người thân bị bệnh mà không chữa Thù bà con hàng xóm cào phím rằng thằng này, con nọ bất hiếu, tiếc tiền.... thế là gây áp lực lên các cụ, làm các cụ phải chạy chữa (tự tử) đến khi người thân chết mới thôi. Riêng vợ chồng em đã xác định với nhau là nếu bị UT thì ta sẽ ko chữa!
Những UT đó không chữa cũng khỏi nếu phát hiện sớm cụ ạ. Và ko phát hiện ra nó lại hay hơn!. Bây giờ đã có thể chữa đc 1 số loại ung thư nếu phát hiện ra sớm rồi cụ ạ. Tầm soát phát hiện sớm thì chữa khỏi, không hề vô ích.
nếu k phải mổ, k phải hoá trị, xạ trị gì chỉ phải uống thuốc của BHYT hỗ trợ 40-50% như mấy trường hợp ung thư phổi đc uống thuốc Irresa gì đó có người có khối u to = quả cam mà mấy tháng uống thuốc điều trị đích teo lại = hạt đậu thì cũng đáng chữa. Vì cũng có người sống thêm 8-9 năm nữa tội gì k thử.
Riêng ung thư tuỵ thì khỏi chữa vì quá nhanh ko chữa nổi, ung thư gan thì cũng khó chữa nốt.
Mấy cái ung thư đại tràng dạ dày, vú, tử cung, tuyến giáp, da, kể cả vòm họng thấy nhiều người sống đc nhiều năm chưa thấy chết.
Di căn tùm lum thì thôi khỏi chữa.
Cái vụ nước bọt chữa mụn nhọt là tào lao, càng nhiễm trùng càng lên mụn.Nếu thợ thuốc khẳng định ko phải mổ, ko xạ, ko hoá thì các cụ yên tâm rồi. Thì cứ thử thôi...
Thợ thuốc cũng là người, mà nhiều thợ thuốc học cao, nghiên cứu sâu nhưng chưa sống đủ dài để thấy những thứ khó giải thích đối với cơ thể con người. Các cụ bị mụt nhọt, ngủ dậy lấy nước bọt mà bôi he he!
Ngày xưa các cụ hay bảo phạm đồ, đinh râu... cái sảy nảy cái ung....
Em và vợ cũng bàn tính giống cụ, nhưng thêm là cố gắng kiếm tiền cho người ở lại ạ.Theo em thì ko nên cố. Em & vợ em cũng xác định rõ là đứa nào chẳng may bị ung thư thì chỉ cố gắng sống với gd ngày nào hay ngày ấy thôi, tiền để dành cho con.
Lí do: em có vài người họ hàng bị ung thư, chữa kiểu gì cũng ko qua khỏi, chỉ đc 1-2 năm, tốn kém, đau đớn, khổ sở, trừ 1 ông anh họ (lấy bà chị họ), lúc gần chết mọi người mới biết, trc đó chỉ vợ & anh chị em ruột biết, ông ấy chỉ ăn uống điều độ (bthg ông này cũng ko ăn uống quá đà bao giờ, người khá lành), tập thiền, bớt công việc để dành phần lớn tgian cho với vợ con, từ lúc phát hiện đến khi mất là hơn 2 năm.
Em có cả 2 bố hai bên đều bị UT rồi mất, đọc comment của cụ lại hình dung rõ giai đoạn khó khăn đó.E từng vào thăm bệnh nhân trong bệnh viện K Tân Triều rồi nên cũng được nghe được thấy ít nhiều
Có những gia đình quê xa dắt díu nhau nằm dưới chân cầu thang, chờ đợi những suất cơm từ thiện mà lạy lắt sống
Có những cặp vợ chồng trẻ đẹp đi xe sang trọng dắt nhau vào xạ trị, hóa trị
Có những cháu bé còn chưa được đi học, thơ ngây trong trẻo như những thiên thần, tay cầm gói Bim bim chơi đùa với mẹ
Có những cháu học sinh tương lai còn chờ đợi ở phía trước, chờ vào phòng mổ mà vẫn cố vui vẻ cho yên lòng bố mẹ đang trĩu nặng khổ đau
Và những ông già, bà già........(thôi thì ít nhất họ cũng đã được sống đủ lâu để mà biết sướng khổ trên đời...)
Rồi tất cả sẽ nhanh chóng lần lượt ra đi, có thể họ sẽ được đến một thế giới khác không còn khổ đau thoát khỏi đau khổ trần gian
Vật chất với họ giờ không là gì cả (có chăng chỉ là để chi phí, chứ không còn được hưởng thụ) chỉ còn sự cảm thông và lòng thương, sự nhận nhục chịu đựng
Một hành động từ thiện ở đây cũng là nghĩa cử cao đẹp giữa người với người, giữa kẻ may mắn và người chịu bất hạnh
1trăm, 1tr, hay cho dù 1ttỷ thì cũng không thay đổi được gì. Nhưng nụ cười và những tấm lòng cảm thông chia sẻ là không thể thiếu.
Cho một chị đầu đã trọc hết tóc gọi nhờ điện thoại, hay đi ngang qua giường một cháu bé nhặt giúp con gấu bông cho cháu, cầm lấy bàn tay bé tý mà đã chằng chịt vết tiêm chỉ muốn truyền một ít năng lượng của mình cho bé, Cầu mong nụ cười kia sẽ không sớm tắt đi trên gương mặt trẻ thơ. Chắc mình cũng chỉ giúp được đến vậy thôi !!!
Chia sẻ với cụ !Em có cả 2 bố hai bên đều bị UT rồi mất, đọc comment của cụ lại hình dung rõ giai đoạn khó khăn đó.
Đến bài cuối thì khốn nạn, con nghiện gọi bằng cụ!!!!VN thì đa phần tập trung tây y ban đầu, sau đợt tổng tấn công thì cố gắng tăng thể trạng để duy trì bằng ăn uống, sau đó thì đông y cây cỏ để kéo dài..và chờ đợi hên xui. Còn bài cuối là moocphin
Cụ sao mà còm thế???? Cụ có biết rất nhiều người đau lòng khi đọc còm này của cụ không????Đến bài cuối thì khốn nạn, con nghiện gọi bằng cụ!!!!
Hoàn cảnh của Cụ giống cụ nhà em. Cụ nhà em 9 năm rồi cụ ạ. Cứ nước ép hoa quả, đặc biệt là cà rốt và củ dền đỏ cụ ạ. Đợt đấy mà xạ và hoá chất chắc chắn là đi rồi. Vì các cô thợ chữa bênh bảo giỏi thì 2 năm. Em cứ thấy nhà mình có phúc thôi. Lúc đi khám, mấy cô thợ chữa bệnh nói UT xong em hoa cả mắt nhưng ko cho Cụ biết. Cụ rất lạc quan và đã thoát bênh thần kỳ!!!! Đi chơi khắp!Cái chính là NIỀM TIN của người bệnh các cụ ạ. Đúng 2 năm trước, mẹ em phát hiện K giai đoạn muộn. Em là người trực tiếp chăm mẹ, nhận được những cái lắc đầu từ các bác sỹ ở 3 bệnh viện hàng đầu và khuyên phải xác định tinh thần vì bệnh tình quá xấu, di căn xa rồi: Viện C, Việt Đức và Bạch Mai. Sau 2 tháng nằm viện, chạy thận chu kỳ, mẹ con em về nhà, về quê. Em quyết định buông, đến đâu thì đến, ko đi Viện nữa. Mẹ em thì sau đợt đó sang chấn tâm lý, nên tin rằng mẹ sẽ sống được thêm 3 năm nữa, rồi dần dần khỏe lên. Đến thời điểm hiện tại, tròn 2 năm, trộm vía tỷ lần, nếu ko ai biết mẹ em bị K thì sẽ ko nghĩ mẹ em bị bệnh.
Hiện tại, vẫn khám định kỳ, các bác sỹ vẫn yêu cầu nhập viện gấp, ko để được lâu, nhưng lần nào đi khám mẹ em cũng bảo để về quê khám nằm viện chứ ko nằm viện HN vì còn về quê đi làm và về viện tỉnh cho đỡ tốn kém. Thế là kéo em về, bảo "không can chi mô". Về nhà, đúng là "không can chi" thật các cụ ạ.
Nên em thấy, chỉ cần niềm tin thôi. Có niềm tin là có tất cả!