Thật sự vui và hân hạnh khi nhận được "Còm" 554 của bác và em xin phép được phúc đáp như sau, em cũng xin phép bác cho phép em được nói thẳng vì em cảm được sư thẳng thắn chân tình của bác trong "còm" 554, nên thiết nghĩ cái chân tình phải được phản hồi lại bằng một tình cảm chia sẻ chân thật phải không ạ :
Chào cụ
QUANG1970
Thật sự em ngưỡng mộ cụ vì những gì cụ viết ra trên này, em thấy cụ là một trong số rất ít các cụ trên of nhiệt thành trả lời tất cả các câu hỏi cũng như đưa ra những lời tư vấn.
Cụ thông cảm, em thì không am hiểu về nghệ thuật, thói quen nghe nhạc của em thì tạp phí lù; nhạc bolero, nhạc đỏ, tiền chiến, hòa tấu, độc tấu guirta, piano em đều nghe tất và nghe từng thời điểm, từng tâm trạng. Ban đầu theo dõi thớt này cũng chỉ vì tâm trạng tò mò bởi em nghĩ piano là một thứ gì đó cao siêu, cái mà mình thích nhưng mình không với tới, nói chung đọc thớt này chỉ để hiểu thêm một lĩnh vực mình thích nhưng mình không hoặc chưa biết nhằm mở mang cái font kiến thức vốn rất ít ỏi của mình.
Như em đã nói ở trên, em không rành về nghệ thuật, lại càng không hiểu gì về món nhạc cụ này nhưng em rất tôn trọng cụ, tôn trọng cái cách cụ phản biện đối với một số cmt của các cụ khác ở trong thớt, tôn trọng cụ khi cụ đã rất nhiệt tình tư vấn cho tất cả các cụ khi các cụ đó cần giúp đỡ. Về vấn đề trái chiều giữa cụ và một số cụ khác, em không rõ đúng, sai tuy nhiên cách mà cụ nói chuyện đã thể hiện cụ là một người rất am hiểu về loại nhạc cụ này.
Với em trong ứng xử luôn là "Tùy cảm nhi ứng"!
Nên bên cạnh nhưng điều bác nói, trong một số "còm" em viết, đâu đó, có thể là thấy em chưa hay không khiêm tốn nhưng em thật thà và em tự tin vào nhưng gì mình đã và sẽ nói cũng như chịu trách nhiệm về nó.
Và qua phúc đáp này gửi bác
getzbac, em cũng xin phép "mươn hoa cúng Phật" là được nói rõ quan điểm của mình khi phát biểu hay chia sẻ một vấn đề với các bác:
1/ Về nội dung:
a. Em chỉ nói hay chia sẻ khi biết rõ vấn đề, hay vụ việc, hoặc sự kiện;
b. khi nói hay chia sẻ là em đã chuẩn bị sẵn các lý cớ, chứng cớ, hình ảnh thông tin để trưng ra khi có phản biện nghĩa là "nói có sách mách có chứng";
c. do đó, khi em nói mà ai phản biện sai, bậy, thậm chí phản biện vu vơ, thì em sẽ tranh luận đến cùng để vạch trần sự thật cũng như cùng những ai có cùng quan tâm, đi đến cái cùng của sự thật.
2 Về hinh thức:
a. Em luôn áp dụng câu "đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy" và "Tùy cảm nhi ứng" trong cuộc sống. Và, diễn đàn OF này cũng không có ngoại lệ.
b. Đa phần thì em luôn chon cách nói trực diện vào vấn đề không vòng vèo nếu có vòng vèo thì mục đich chính vẫn là để làm rõ, làm nổi bật cái em muốn nói (hay em có một "âm mưu" bên trong nào - nhưng rất it khi em áp dụng cách này! )
c. Về văn phong em áp dụng cách nói hay viết để người nghe thấy sự khác biệt vì:
+ Em viết tiếng Việt theo cách em đã được học và tự học trong khi online đọc tin, bài, Em học ngôn ngữ chính khai tâm là một ngôn ngữ khác. và cấu trúc câu em viết, đa phần theo cấu trúc này.
+ Nếu nhắc lại cái mà ai cũng đã nói đã biết thì (tuy không phải luôn luôn) gây nhàm chán làm mất giờ của người đọc, người nghe nhất là của nhưng ai đang có nhu cầu tìm tòi phát kiến và nhất là khi lập lại theo kiểu bầy đàn, thì lại càng dị ứng với em.
+ Đó là cách để người nghe chú ý và ghi nhớ cũng như
"đem theo trong đầu và trong đời" vì "miếng ngon nhớ lâu, đòn (lời) đau nhớ đời" - khi anh
nói lời anh phải có giá tri hay tác dụng đến xung quanh (dù ít hay nhiều) còn những câu nói xã giao, nói lấy lòng kiểu "thủ dâm tinh thần" hay nói để bảo vệ bè phái sẽ không bao giờ thoát ra khỏi miệng em; những lời nói, kiểu nói
"còn nói còn nghe hết nói hết nghe" cũng không phải là những câu em thích nói nhất là nói trong (ở nơi) "thập thị sở mục".
+ Em luôn ghi nhớ trong đầu câu: "Anh không nói thì chắng ai dám bảo anh câm hay không có kiến thức nhưng khi anh mở miệng thì mọi người (hay tất cả những ai hiểu biết) đều thấy rõ (có thể khẳng đinh) là anh ngu"
+ Em là em nên em không thể giống người khác không lẫn lộn với người khác được. Làm người, nhất là đàn ông mà không có cá tính thì "nhạt" lắm bác ạ!
Em càng trân trọng hơn khi cụ gửi tin nhắn cảm ơn khi em vote bài của cụ. Em nói thật là em không vote cho một bài cụ thể nào của cụ, em vote là vote cho cá nhân cụ, em cũng nói luôn là em rất ít khi vote bài của người khác và cũng chả mong người khác vote cho mình. Quan điểm của em chỉ vote những bài mà mình tâm đắc, mình thấy hay và thấy có ích hoặc vote cho những cụ nhiệt tình và cụ thuộc trường hợp thứ hai.
Một lần nữa xin cảm ơn cụ
Còn về chuyện "gửi tin nhắn cảm ơn" sau khi "nhận rượu" thì thiết nghĩ: một lời cảm ơn có đáng gì với sự dũng cảm khi rót một chén rượu khẳng định trước bao búa rìu là "Tôi đồng quan điểm với ý kiến này" hả bác?
Em luôn luôn viết cảm ơn tất cả những chén rượu mà em đã hân hạnh nhận được. Dù bác rót cho em một chén vì "còm" em viết có ích hay vì cái nhiệt tình của em thì cũng đã là em nhận sự quan tâm quya báu của bác, và không thể nào, có gì khác hơn trong em, sau khi nhận là hai chữ "trân quý".
"Cho không tiếc, nhưng nhận mà không biết trân trong, mới là đáng tiếc!"